Edit: tiểu an nhi
Hai cha con Tống Đình và Hạ Đông Bằng sống trong một căn biệt thự có hoa viên mới được xây dựng cách đây hai năm. Đứa con trai Hạ Thừa Tổ mà Hạ Đông Bằng mới nhận lại không thể ở chung với bọn họ, cậu ta được đưa tới sống một mình trong một căn nhà cũ đã lâu không dùng của nhà họ Tống.
Sau khi Hạ Thừa Tổ trở thành người tàn tật, tính tình của cậu ta càng ngày càng gắt gỏng, động một tí là nổi điên lên đập phá đồ đạc. Hạ Đông Bằng nhìn bộ dạng này của con trai, cảm thấy hết sức đau lòng; nhưng đồng thời anh ta cũng cảm thấy đứa con trai này thực sự làm mất mặt anh ta, liền nghe theo ý của Tống Đình, để một mình cậu ta sống ở nhà cũ.
Tuy rằng là nhà cũ nhưng phòng ở cũng không tệ, còn có người hầu chăm sóc. Từ khi Hà Tiểu Liên đi theo Hạ Thừa Tổ cũng chuyển vào sống trong căn nhà xinh đẹp này. Chỉ có điều cô nàng còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống tốt lành có người hầu sai bảo thì đã bị Hạ Thừa Tổ cay cú đánh cho một trận.
"Đồ tiện nhân, dám bỏ tôi ở lại một mình rồi chạy, trơ mắt ra nhìn thứ kỹ nữ kia đánh tôi. Không biết tiến lên đánh lại bà ta sao?" Hạ Thừa Tổ vừa đánh vừa chửi, Hà Tiểu Liên cũng không dám phản bác. Vốn dĩ cô nàng là kiểu cứ thấy có nguy hiểm là chỉ biết lo cho bản thân, huống chi Hà Tiểu Liên đâu có tình cảm gì với Hạ Thừa Tổ, bị dọa cho sợ chết khiếp rồi còn tâm trí nào mà nhớ đến cậu ta nữa.
Thấy Hà Tiểu Liên ôm đầu co ro ở dưới chân mình, bộ dạng hết sức đáng thương, Hạ Thừa Tổ hừ một tiếng khinh miệt, vứt quải trượng qua một bên hổn hển phun ra mấy câu chửi thề.
Lúc này Hà Tiểu Liên mới đứng lên, cẩn thận dè dặt chạm vào cậu ta: "Cậu không sao chứ? Chúng ta thật sự không đến bệnh viện sao?"
Hạ Thừa Tổ mặt mũi bầm dập, tức giận nói: "Đi bệnh viện làm gì, để cho người ta cười vào mặt tôi à?"
Hà Tiểu Liên lại xúi giục: "Vậy chuyện này cũng phải nói cho ba biết chứ. Cậu bị tiện nhân Mộc Hương kia đánh đến mức này, nếu ba biết được nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta."
Hạ Thừa Tổ cười lạnh: "Chị thì biết cái gì, lão già Hạ Đông Bằng kia vốn là người tai mềm. Nói cho lão biết, không chừng đến lúc ấy chỉ cần tiện nhân kia khóc lóc mấy câu là bỏ qua ngay."
"Muốn đối phó với ả tiện nhân đó, tôi tự có biện pháp!" Hạ Thừa Tổ giọng điệu âm trầm, "Ở chỗ này tôi quen biết không ít người, những kẻ đó đến giết người cũng dám làm. Tôi xuất tiền ra để cho bọn họ làm giúp chuyện vặt này, bọn họ lại chả thích quá."
Hà Tiểu Liên cũng làm việc ở nơi đen tối đó, nhớ đến tác phong làm việc của những người kia, nhịn không được khẽ run lên một chút. Nhưng nghĩ đến chuyện Mộc Hương sẽ sớm bị xử lý, cô nàng lại lập tức thấy thật hưng phấn. Đáng đời! Có bị đánh chết luôn thì càng tốt, mà tốt nhất là trước khi chết nên bị đám người đó chà đạp cho nữa!
"Chị lập tức đi liên hệ Khiên ca cho tôi. Tôi muốn bọn họ đi “tiếp đãi” ả tiện nhân kia thật cẩn thận ngay trong ngày hôm nay." Hạ Thừa Tổ nói xong, Hà Tiểu Liên mềm mại đáp lời: "Được, tôi đi giúp cậu liên hệ ngay."
. . .
Thủy Ngân đón xe đi tới Tống gia. Vừa xuống xe trùng hợp gặp được Tống Đình đang xách túi đi ra ngoài. Tống Đình nhìn thấy cô, lập tức quay đầu lại nhìn đằng sau một chút, lúc quay về nhìn Thuỷ Ngân, ánh mắt có hơi thay đổi, hiện lên sự cảnh giác: "Tôi nhớ cô đã nói là sẽ không đến tìm anh Đông Bằng rồi mà. Bây giờ cô tới đây để làm gì?"
Đối với thái độ thù địch mơ hồ của Tống Đình, Thủy Ngân cũng chẳng để tâm, "Đúng là tôi chẳng muốn đến tìm anh ta làm gì, chỉ có điều cậu con trai của anh ta tới tìm tôi gây phiền phức. Đương nhiên tôi phải ra tay giải quyết rồi."
Tống Đình chú ý đến động tĩnh phía sau cổng lớn, nhanh chóng nói: "Vừa hay tôi muốn đến nhà hàng Tây ăn cơm, chúng ta chuyển sang chỗ khác nói chuyện đi. Đừng để anh Đông Bằng trông thấy."
Trong nhà họ Tống, Hạ Đông Bằng đang ở nhà tĩnh dưỡng đúng lúc đi đến bên cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy Tống Đình bước lên xe, mà ở bên cạnh cô còn có một người phụ nữ khác. Người đó cũng cúi người bước vào xe ngồi, một bên mặt kia làm anh ta không khỏi cảm thấy quen thuộc.
Hạ Đông Bằng kinh ngạc, nhìn chiếc xe khởi động, anh ta đột nhiên giật mình. Cốc nước trên tay rơi xuống đất đánh “bịch” một cái, làm ướt một mảnh thảm.
"Ai da, tiên sinh, ngài không sao chứ? May quá cái cốc không bị vỡ, để tôi lau dọn chỗ này cho, ngài qua bên kia ngồi đi." Người hầu nhanh tay nhanh chân bắt đầu thu dọn.
Sắc mặt Hạ Đông Bằng hết sức khó coi, "Chị có biết Đình Đình đi đâu không?"
Người hầu nhìn ngày trên lịch một chút rồi trả lời, "Hẳn là tới nhà hàng Tây ở ven sông ăn cơm rồi. Tiểu thư rất thích qua đó dùng bữa. Trước kia có mấy tháng đi liên tục, nhưng từ ngày ngài xảy ra chuyện thì không thấy tiểu thư đến đó nữa, chắc là lo cho ngài quá. Hiện tại ngài đã khoẻ lại, có lẽ tiểu thư tâm trạng tốt lại muốn tới đấy."
Hạ Đông Bằng ngồi một hồi lâu không nói gì. Trong đầu anh ta không ngừng nghĩ đến người phụ nữ mình nhìn thấy vừa rồi. Là Mộc Hương sao?
Nhưng sao Mộc Hương lại xuất hiện ở đây? Mà Mộc Hương ở trong trí nhớ của anh ta không được trẻ trung như vậy, dáng vẻ của cô ấy phải là cẩn trọng tự ti, không có khả năng chỉn chu được như thế. Nhưng nếu không phải là Mộc Hương thì làm sao dáng dấp lại giống nhau đến vậy?
Nếu quả thực người đó là Mộc Hương thì vì sao cô ấy và Tống Đình trông như có quen biết? Tống Đình có biết quan hệ giữa hai người bọn họ hay không? Rốt cuộc Mộc Hương có mục đích gì, có phải cô ấy đến để phá hoại cuộc sống hiện giờ của anh ta, vạch trần hết thảy quá khứ của anh ta với Tống Đình hay không?
Càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, trên trán Hạ Đông Bằng toát ra mồ hôi lạnh.
Anh ta cũng không phải là kẻ ngu. Từ khi anh ta khỏi bệnh trở về, thái độ của Tống Đình đối với anh ta không còn nhiệt tình như trước nữa. Vì chuyện rút tiền của nhà máy rượu mà anh ta bị Tống Hưng Phú dạy dỗ cho một trận, Tống Đình cũng không bênh vực anh ta như mọi lần. Anh ta đã là con rể của nhà họ Tống, về sau sớm hay muộn thì nhà máy rượu của nhà họ Tống cũng do anh ta quản lý, lấy một chút tiền thì có làm sao? Trước kia anh ta cũng từng làm như thế, nhưng hai cha con họ đâu có nói câu nào.
Lúc ấy Hạ Đông Bằng không cảm thấy chuyện đó có vấn đề gì, chỉ đoán là Hạ Thừa Tổ làm Tống Hưng Phú và Tống Đình không vui nên cố ý làm khó anh ta.
Bây giờ nghĩ kỹ một chút, nói không chừng chẳng phải là do Thừa Tổ mà là vì Mộc Hương cũng nên. Biết đâu cô ấy nói cái gì đó với Tống Đình, thế nên Tống Đình mới đối xử với anh ta lạnh nhạt hẳn đi.
"Tiên sinh, tiên sinh?" Người hầu gọi mấy câu, Hạ Đông Bằng mới hoàn hồn lại.
"Tiên sinh, sắc mặt của ngài không tốt lắm, có phải là thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"
Hạ Đông Bằng miễn cưỡng cười cười, lắc đầu đứng dậy: "Không sao, tôi đi lên lầu nghỉ ngơi đây."
Tống Đình còn chưa biết chuyện mình và Mộc Hương gặp nhau ở ngoài cổng đã bị Hạ Đông Bằng nhìn thấy. Cô đưa Thủy Ngân đến nhà hàng Tây, nói thẳng vào vấn đề: "Có phải là cô biết chuyện anh Đông Bằng đã khôi phục lại trí nhớ nên mới qua tìm anh ấy hay không?"
Thủy Ngân: "Tống tiểu thư yên tâm, tôi không có ý gì với anh ta. Chỉ cần bọn họ không tìm tôi gây phiền phức, tôi cũng không muốn tự tìm lấy phiền toái."
Giọng nói của cô xa cách, giống như thật sự hoàn toàn không quan tâm người đàn ông đã từng là chồng mình. Cho dù biết anh ta đã nhớ mình là ai cũng không mảy may dao động.
Tống Đình truy vấn: "Cô thật sự không muốn gặp anh Đông Bằng?"
Thủy Ngân bật cười lắc đầu, "Tống tiểu thư, người tình trong mắt hoá Tây Thi. Thứ cho tôi nói thẳng, với tướng mạo và tính tình của Hạ Đông Bằng còn chưa đến mức khiến cho tôi không nỡ buông tay."
Lúc trước Thủy Ngân đã từng có vài mối tình kiểu gặp dịp thì chơi, nhưng chưa bao giờ có một mối quan hệ nào giống như của Tống Đình, suốt ngày lo được lo mất. Theo như cô thấy, điều này không hẳn là vì Tống Định quá mức yêu thích Hạ Đông Bằng, mà vì thứ cô nàng gửi gắm lên người Hạ Đông Bằng không chỉ có tình yêu, trên hết đó là lợi ích, thế nên mới không ngừng suy tính đong đếm giữa lợi ích và tình cảm.
Một mối quan hệ vừa phức tạp vừa mệt mỏi như vậy, Thủy Ngân không thích.
Tống Đình nhìn qua dường như đã tin cô, nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm, giọng điệu cũng có chút cứng nhắc: "Nếu đã vậy cô không cần phải đi tìm anh ấy, chuyện của Hạ Thừa Tổ tôi cũng sẽ xử lý tốt."
Thủy Ngân: "Cô tốt nhất nên nhanh chóng xử lý, loại người vừa ngây thơ vừa ngu xuẩn như Hạ Thừa Tổ, hành động không có quy luật hay giới hạn cuối cùng gì. Chẳng biết nó sẽ làm ra loại chuyện gì đâu. Đợi đến lúc nó thực sự làm ra chuyện gì đấy thì đã muộn rồi."
Tống Đình đứng lên, "Tôi không cần cô phải nhắc nhở. Hơn nữa, có phải cô cảm thấy mình rất thông minh, rất chướng mắt chuyện của tôi và Hạ Đông Bằng hay không? Rốt cuộc cô có tư cách gì mà bày ra thái độ cao như vậy, vốn dĩ cô không có gì có thể sánh bằng tôi."
Dứt lời Tống Đình lập tức đứng dậy rời đi.
Thủy Ngân tựa lưng vào ghế ngồi, "Đúng là ‘Nghi người trộm búa’. . ."
Nếu trong lòng đã có khúc mắc với một người, thì không cần biết người ta làm ra sao nói thế nào, tất cả đều được hiểu theo nghĩa tiêu cực nhất, âu cũng là chuyện nhân chi thường tình.
Ngồi thêm một lát, cô đứng dậy thay ca làm việc.
Tống Đình về đến nhà, đầy một bụng tức giận, mới được một lát liền thay một bộ quần áo khác đi tìm bạn bè giải sầu. Cô vừa ra khỏi nhà không lâu, Hạ Đông Bằng cũng đi ra cửa. Anh ta không gọi lái xe của nhà mình mà thuê một chiếc xe kéo đi đến con đường ven sông, còn đặc biệt đổi một bộ quần áo bình thường không gây sự chú ý, đội cái mũ che hết nửa khuôn mặt.
Anh ta muốn tới nhà hàng Tây nhìn xem có thể thăm dò được cái gì hay không. Liệu có thật là hôm nay Tống Đình và người phụ nữ trông giống như Mộc Hương đó gặp nhau ở chỗ này? Ai ngờ đến nơi, anh ta lại trông thấy Mộc Hương đang ngồi trong nhà hàng đánh đàn dương cầm.
Quá khứ của Mộc Hương như thế nào Hạ Đông Bằng biết rất rõ. Cô là một người phụ nữ nông thôn, cả đời chưa từng đặt chân đến thành phố lớn bao giờ. Tuổi nhỏ sống vô cùng cơ cực, đừng nói đến đàn dương cầm, ngay cả mặt chữ còn không được học một ngày nào. Sao cô ấy lại biết đánh đàn dương cầm chứ? Hay là kỳ thật người phụ nữ này không phải là Mộc Hương?
Trong lòng Hạ Đông Bằng tràn đầy nghi hoặc, cẩn thận quan sát người phụ nữ ba phần quen bảy phần lạ kia. Người này cùng Mộc Hương trong trí nhớ của anh ta hoàn toàn không giống. Anh ta nhớ bộ dạng của Mộc Hương luôn luôn khom người cúi đầu, lông mày thường nhíu lại đầy sầu khổ, ánh mắt lúc khi nhìn người khác không tự chủ toát ra ôn hoà cùng lấy lòng.
Nhưng người phụ nữ kia lại không giống, eo lưng và mi tâm đều giãn mở thoải mái, toàn thân toát ra một loại khí chất ưu nhã không kém gì Tống Đình, thậm chí còn có sức quyến rũ hơn so với Tống Đình tuổi còn trẻ. Trong nhà hàng có không thiếu nam sĩ thường xuyên hướng ánh mắt nhìn về phía cô.
Không hiểu sao Hạ Đông Bằng bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Nếu đây thật sự là Mộc Hương, khẳng định là cô đã tìm được một người đàn ông tốt. Lúc trước ở cùng với anh ta, cô có dáng vẻ kia, nhưng bây giờ tìm được người khác liền biến thành bộ dạng này. Sự so sánh đó khiến cho Hạ Đông Bằng cảm thấy mặt mình thật nóng.
Bọn họ đã từng là vợ chồng, nhưng Mộc Hương lại phản bội anh ta. Sau khi anh ta mất tích, không những không chăm sóc cho con anh ta thật tốt, mà còn nhanh chóng bỏ trốn cũng đàn ông khác. Hiện tại lại xuất hiện để phá huỷ cuộc sống tốt đẹp của anh ta.
Hạ Đông Bằng không thể nhịn được nữa đứng lên. Anh ta đi ra đứng đợi ở ngoài cửa. Đợi đến lúc Thủy Ngân bước ra, Hạ Đông Bằng một tay túm lấy tay cô, "Em là Mộc Hương đúng hay không?"
Thủy Ngân nhìn anh ta một cái, trong lòng tự nhủ, tuy rằng Hệ thống không thao túng kịch bản, nhưng tình tiết của kịch bản thật đúng là quá mạnh mẽ, có tránh thế nào cũng cố dính vào cho bằng được.
Cô vặn tay thoát khỏi Hạ Đông Bằng.
Nhưng Hạ Đông Bằng không chịu bỏ qua, anh ta lại túm lấy tay cô một lần nữa, "Tôi biết em là Mộc Hương, còn biết em đã gặp được người vợ hiện tại của tôi là Tống Đình."
Anh ta vừa dứt lời, Thủy Ngân biết ngay anh ta đang nghĩ cái gì.
Hạ Đông Bằng nhìn hai bên một chút, không muốn bị người khác vây xem, kéo Thủy Ngân đi vào cái ngõ nhỏ trong một khu nhà hoang vắng ít người.
"Những việc em đã làm trước kia tôi đều biết hết rồi. Mộc Hương, làm sao em lại biến thành dạng này? Rõ ràng trước kia em không phải là người như vậy, em là một cô gái thiện lương tốt bụng mà." Gương mặt Hạ Đông Bằng tràn đầy thất vọng, cảm thấy thật đau lòng.
Thủy Ngân không biết phải làm sao, nghe anh ta nói mà suýt chút nữa bật cười. Gì đây, hoá ra trong mắt của anh ta, người phụ nữ có dáng vẻ khúm núm đáng thương trước kia mới được coi là tốt? Cũng phải thôi, càng là loại đàn ông vô dụng thì lại càng muốn người phụ nữ của mình yếu đuối hơn, như vậy bọn họ mới cảm nhận được sự an toàn và sự tự tin của bản thân.
"Cô gái tốt phải sống khổ như vậy, nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ thì có ai muốn làm một cô gái ‘tốt’ chứ? Hiện tại tôi không có hứng muốn nối lại duyên xưa với anh, cũng không có thời gian cùng anh nói chuyện phiếm. Không có việc gì thì tôi đi trước. Cảm phiền anh đừng tới tìm tôi nữa."
Hạ Đông Bằng giống như bị người đối diện đánh cho một cái tát, thẹn quá hoá giận, cả mặt đỏ bừng, giơ tay ngăn cô lại, "Em không được đi, nói rõ xem tại sao lại muốn đến phá hoại gia đình tôi. Em đã nói cái gì với Tống Đình?"
Thủy Ngân đang định chuẩn bị giúp Hạ Đông Bằng giác ngộ một chút thì bỗng có vài người xuất hiện ở đầu ngõ nhỏ.
Mấy người kia đứng chắn ở đầu ngõ, tay cầm gậy gộc, hướng về phía bọn họ huýt sáo.
Hai cha con Tống Đình và Hạ Đông Bằng sống trong một căn biệt thự có hoa viên mới được xây dựng cách đây hai năm. Đứa con trai Hạ Thừa Tổ mà Hạ Đông Bằng mới nhận lại không thể ở chung với bọn họ, cậu ta được đưa tới sống một mình trong một căn nhà cũ đã lâu không dùng của nhà họ Tống.
Sau khi Hạ Thừa Tổ trở thành người tàn tật, tính tình của cậu ta càng ngày càng gắt gỏng, động một tí là nổi điên lên đập phá đồ đạc. Hạ Đông Bằng nhìn bộ dạng này của con trai, cảm thấy hết sức đau lòng; nhưng đồng thời anh ta cũng cảm thấy đứa con trai này thực sự làm mất mặt anh ta, liền nghe theo ý của Tống Đình, để một mình cậu ta sống ở nhà cũ.
Tuy rằng là nhà cũ nhưng phòng ở cũng không tệ, còn có người hầu chăm sóc. Từ khi Hà Tiểu Liên đi theo Hạ Thừa Tổ cũng chuyển vào sống trong căn nhà xinh đẹp này. Chỉ có điều cô nàng còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống tốt lành có người hầu sai bảo thì đã bị Hạ Thừa Tổ cay cú đánh cho một trận.
"Đồ tiện nhân, dám bỏ tôi ở lại một mình rồi chạy, trơ mắt ra nhìn thứ kỹ nữ kia đánh tôi. Không biết tiến lên đánh lại bà ta sao?" Hạ Thừa Tổ vừa đánh vừa chửi, Hà Tiểu Liên cũng không dám phản bác. Vốn dĩ cô nàng là kiểu cứ thấy có nguy hiểm là chỉ biết lo cho bản thân, huống chi Hà Tiểu Liên đâu có tình cảm gì với Hạ Thừa Tổ, bị dọa cho sợ chết khiếp rồi còn tâm trí nào mà nhớ đến cậu ta nữa.
Thấy Hà Tiểu Liên ôm đầu co ro ở dưới chân mình, bộ dạng hết sức đáng thương, Hạ Thừa Tổ hừ một tiếng khinh miệt, vứt quải trượng qua một bên hổn hển phun ra mấy câu chửi thề.
Lúc này Hà Tiểu Liên mới đứng lên, cẩn thận dè dặt chạm vào cậu ta: "Cậu không sao chứ? Chúng ta thật sự không đến bệnh viện sao?"
Hạ Thừa Tổ mặt mũi bầm dập, tức giận nói: "Đi bệnh viện làm gì, để cho người ta cười vào mặt tôi à?"
Hà Tiểu Liên lại xúi giục: "Vậy chuyện này cũng phải nói cho ba biết chứ. Cậu bị tiện nhân Mộc Hương kia đánh đến mức này, nếu ba biết được nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta."
Hạ Thừa Tổ cười lạnh: "Chị thì biết cái gì, lão già Hạ Đông Bằng kia vốn là người tai mềm. Nói cho lão biết, không chừng đến lúc ấy chỉ cần tiện nhân kia khóc lóc mấy câu là bỏ qua ngay."
"Muốn đối phó với ả tiện nhân đó, tôi tự có biện pháp!" Hạ Thừa Tổ giọng điệu âm trầm, "Ở chỗ này tôi quen biết không ít người, những kẻ đó đến giết người cũng dám làm. Tôi xuất tiền ra để cho bọn họ làm giúp chuyện vặt này, bọn họ lại chả thích quá."
Hà Tiểu Liên cũng làm việc ở nơi đen tối đó, nhớ đến tác phong làm việc của những người kia, nhịn không được khẽ run lên một chút. Nhưng nghĩ đến chuyện Mộc Hương sẽ sớm bị xử lý, cô nàng lại lập tức thấy thật hưng phấn. Đáng đời! Có bị đánh chết luôn thì càng tốt, mà tốt nhất là trước khi chết nên bị đám người đó chà đạp cho nữa!
"Chị lập tức đi liên hệ Khiên ca cho tôi. Tôi muốn bọn họ đi “tiếp đãi” ả tiện nhân kia thật cẩn thận ngay trong ngày hôm nay." Hạ Thừa Tổ nói xong, Hà Tiểu Liên mềm mại đáp lời: "Được, tôi đi giúp cậu liên hệ ngay."
. . .
Thủy Ngân đón xe đi tới Tống gia. Vừa xuống xe trùng hợp gặp được Tống Đình đang xách túi đi ra ngoài. Tống Đình nhìn thấy cô, lập tức quay đầu lại nhìn đằng sau một chút, lúc quay về nhìn Thuỷ Ngân, ánh mắt có hơi thay đổi, hiện lên sự cảnh giác: "Tôi nhớ cô đã nói là sẽ không đến tìm anh Đông Bằng rồi mà. Bây giờ cô tới đây để làm gì?"
Đối với thái độ thù địch mơ hồ của Tống Đình, Thủy Ngân cũng chẳng để tâm, "Đúng là tôi chẳng muốn đến tìm anh ta làm gì, chỉ có điều cậu con trai của anh ta tới tìm tôi gây phiền phức. Đương nhiên tôi phải ra tay giải quyết rồi."
Tống Đình chú ý đến động tĩnh phía sau cổng lớn, nhanh chóng nói: "Vừa hay tôi muốn đến nhà hàng Tây ăn cơm, chúng ta chuyển sang chỗ khác nói chuyện đi. Đừng để anh Đông Bằng trông thấy."
Trong nhà họ Tống, Hạ Đông Bằng đang ở nhà tĩnh dưỡng đúng lúc đi đến bên cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy Tống Đình bước lên xe, mà ở bên cạnh cô còn có một người phụ nữ khác. Người đó cũng cúi người bước vào xe ngồi, một bên mặt kia làm anh ta không khỏi cảm thấy quen thuộc.
Hạ Đông Bằng kinh ngạc, nhìn chiếc xe khởi động, anh ta đột nhiên giật mình. Cốc nước trên tay rơi xuống đất đánh “bịch” một cái, làm ướt một mảnh thảm.
"Ai da, tiên sinh, ngài không sao chứ? May quá cái cốc không bị vỡ, để tôi lau dọn chỗ này cho, ngài qua bên kia ngồi đi." Người hầu nhanh tay nhanh chân bắt đầu thu dọn.
Sắc mặt Hạ Đông Bằng hết sức khó coi, "Chị có biết Đình Đình đi đâu không?"
Người hầu nhìn ngày trên lịch một chút rồi trả lời, "Hẳn là tới nhà hàng Tây ở ven sông ăn cơm rồi. Tiểu thư rất thích qua đó dùng bữa. Trước kia có mấy tháng đi liên tục, nhưng từ ngày ngài xảy ra chuyện thì không thấy tiểu thư đến đó nữa, chắc là lo cho ngài quá. Hiện tại ngài đã khoẻ lại, có lẽ tiểu thư tâm trạng tốt lại muốn tới đấy."
Hạ Đông Bằng ngồi một hồi lâu không nói gì. Trong đầu anh ta không ngừng nghĩ đến người phụ nữ mình nhìn thấy vừa rồi. Là Mộc Hương sao?
Nhưng sao Mộc Hương lại xuất hiện ở đây? Mà Mộc Hương ở trong trí nhớ của anh ta không được trẻ trung như vậy, dáng vẻ của cô ấy phải là cẩn trọng tự ti, không có khả năng chỉn chu được như thế. Nhưng nếu không phải là Mộc Hương thì làm sao dáng dấp lại giống nhau đến vậy?
Nếu quả thực người đó là Mộc Hương thì vì sao cô ấy và Tống Đình trông như có quen biết? Tống Đình có biết quan hệ giữa hai người bọn họ hay không? Rốt cuộc Mộc Hương có mục đích gì, có phải cô ấy đến để phá hoại cuộc sống hiện giờ của anh ta, vạch trần hết thảy quá khứ của anh ta với Tống Đình hay không?
Càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, trên trán Hạ Đông Bằng toát ra mồ hôi lạnh.
Anh ta cũng không phải là kẻ ngu. Từ khi anh ta khỏi bệnh trở về, thái độ của Tống Đình đối với anh ta không còn nhiệt tình như trước nữa. Vì chuyện rút tiền của nhà máy rượu mà anh ta bị Tống Hưng Phú dạy dỗ cho một trận, Tống Đình cũng không bênh vực anh ta như mọi lần. Anh ta đã là con rể của nhà họ Tống, về sau sớm hay muộn thì nhà máy rượu của nhà họ Tống cũng do anh ta quản lý, lấy một chút tiền thì có làm sao? Trước kia anh ta cũng từng làm như thế, nhưng hai cha con họ đâu có nói câu nào.
Lúc ấy Hạ Đông Bằng không cảm thấy chuyện đó có vấn đề gì, chỉ đoán là Hạ Thừa Tổ làm Tống Hưng Phú và Tống Đình không vui nên cố ý làm khó anh ta.
Bây giờ nghĩ kỹ một chút, nói không chừng chẳng phải là do Thừa Tổ mà là vì Mộc Hương cũng nên. Biết đâu cô ấy nói cái gì đó với Tống Đình, thế nên Tống Đình mới đối xử với anh ta lạnh nhạt hẳn đi.
"Tiên sinh, tiên sinh?" Người hầu gọi mấy câu, Hạ Đông Bằng mới hoàn hồn lại.
"Tiên sinh, sắc mặt của ngài không tốt lắm, có phải là thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"
Hạ Đông Bằng miễn cưỡng cười cười, lắc đầu đứng dậy: "Không sao, tôi đi lên lầu nghỉ ngơi đây."
Tống Đình còn chưa biết chuyện mình và Mộc Hương gặp nhau ở ngoài cổng đã bị Hạ Đông Bằng nhìn thấy. Cô đưa Thủy Ngân đến nhà hàng Tây, nói thẳng vào vấn đề: "Có phải là cô biết chuyện anh Đông Bằng đã khôi phục lại trí nhớ nên mới qua tìm anh ấy hay không?"
Thủy Ngân: "Tống tiểu thư yên tâm, tôi không có ý gì với anh ta. Chỉ cần bọn họ không tìm tôi gây phiền phức, tôi cũng không muốn tự tìm lấy phiền toái."
Giọng nói của cô xa cách, giống như thật sự hoàn toàn không quan tâm người đàn ông đã từng là chồng mình. Cho dù biết anh ta đã nhớ mình là ai cũng không mảy may dao động.
Tống Đình truy vấn: "Cô thật sự không muốn gặp anh Đông Bằng?"
Thủy Ngân bật cười lắc đầu, "Tống tiểu thư, người tình trong mắt hoá Tây Thi. Thứ cho tôi nói thẳng, với tướng mạo và tính tình của Hạ Đông Bằng còn chưa đến mức khiến cho tôi không nỡ buông tay."
Lúc trước Thủy Ngân đã từng có vài mối tình kiểu gặp dịp thì chơi, nhưng chưa bao giờ có một mối quan hệ nào giống như của Tống Đình, suốt ngày lo được lo mất. Theo như cô thấy, điều này không hẳn là vì Tống Định quá mức yêu thích Hạ Đông Bằng, mà vì thứ cô nàng gửi gắm lên người Hạ Đông Bằng không chỉ có tình yêu, trên hết đó là lợi ích, thế nên mới không ngừng suy tính đong đếm giữa lợi ích và tình cảm.
Một mối quan hệ vừa phức tạp vừa mệt mỏi như vậy, Thủy Ngân không thích.
Tống Đình nhìn qua dường như đã tin cô, nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm, giọng điệu cũng có chút cứng nhắc: "Nếu đã vậy cô không cần phải đi tìm anh ấy, chuyện của Hạ Thừa Tổ tôi cũng sẽ xử lý tốt."
Thủy Ngân: "Cô tốt nhất nên nhanh chóng xử lý, loại người vừa ngây thơ vừa ngu xuẩn như Hạ Thừa Tổ, hành động không có quy luật hay giới hạn cuối cùng gì. Chẳng biết nó sẽ làm ra loại chuyện gì đâu. Đợi đến lúc nó thực sự làm ra chuyện gì đấy thì đã muộn rồi."
Tống Đình đứng lên, "Tôi không cần cô phải nhắc nhở. Hơn nữa, có phải cô cảm thấy mình rất thông minh, rất chướng mắt chuyện của tôi và Hạ Đông Bằng hay không? Rốt cuộc cô có tư cách gì mà bày ra thái độ cao như vậy, vốn dĩ cô không có gì có thể sánh bằng tôi."
Dứt lời Tống Đình lập tức đứng dậy rời đi.
Thủy Ngân tựa lưng vào ghế ngồi, "Đúng là ‘Nghi người trộm búa’. . ."
Nếu trong lòng đã có khúc mắc với một người, thì không cần biết người ta làm ra sao nói thế nào, tất cả đều được hiểu theo nghĩa tiêu cực nhất, âu cũng là chuyện nhân chi thường tình.
Ngồi thêm một lát, cô đứng dậy thay ca làm việc.
Tống Đình về đến nhà, đầy một bụng tức giận, mới được một lát liền thay một bộ quần áo khác đi tìm bạn bè giải sầu. Cô vừa ra khỏi nhà không lâu, Hạ Đông Bằng cũng đi ra cửa. Anh ta không gọi lái xe của nhà mình mà thuê một chiếc xe kéo đi đến con đường ven sông, còn đặc biệt đổi một bộ quần áo bình thường không gây sự chú ý, đội cái mũ che hết nửa khuôn mặt.
Anh ta muốn tới nhà hàng Tây nhìn xem có thể thăm dò được cái gì hay không. Liệu có thật là hôm nay Tống Đình và người phụ nữ trông giống như Mộc Hương đó gặp nhau ở chỗ này? Ai ngờ đến nơi, anh ta lại trông thấy Mộc Hương đang ngồi trong nhà hàng đánh đàn dương cầm.
Quá khứ của Mộc Hương như thế nào Hạ Đông Bằng biết rất rõ. Cô là một người phụ nữ nông thôn, cả đời chưa từng đặt chân đến thành phố lớn bao giờ. Tuổi nhỏ sống vô cùng cơ cực, đừng nói đến đàn dương cầm, ngay cả mặt chữ còn không được học một ngày nào. Sao cô ấy lại biết đánh đàn dương cầm chứ? Hay là kỳ thật người phụ nữ này không phải là Mộc Hương?
Trong lòng Hạ Đông Bằng tràn đầy nghi hoặc, cẩn thận quan sát người phụ nữ ba phần quen bảy phần lạ kia. Người này cùng Mộc Hương trong trí nhớ của anh ta hoàn toàn không giống. Anh ta nhớ bộ dạng của Mộc Hương luôn luôn khom người cúi đầu, lông mày thường nhíu lại đầy sầu khổ, ánh mắt lúc khi nhìn người khác không tự chủ toát ra ôn hoà cùng lấy lòng.
Nhưng người phụ nữ kia lại không giống, eo lưng và mi tâm đều giãn mở thoải mái, toàn thân toát ra một loại khí chất ưu nhã không kém gì Tống Đình, thậm chí còn có sức quyến rũ hơn so với Tống Đình tuổi còn trẻ. Trong nhà hàng có không thiếu nam sĩ thường xuyên hướng ánh mắt nhìn về phía cô.
Không hiểu sao Hạ Đông Bằng bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Nếu đây thật sự là Mộc Hương, khẳng định là cô đã tìm được một người đàn ông tốt. Lúc trước ở cùng với anh ta, cô có dáng vẻ kia, nhưng bây giờ tìm được người khác liền biến thành bộ dạng này. Sự so sánh đó khiến cho Hạ Đông Bằng cảm thấy mặt mình thật nóng.
Bọn họ đã từng là vợ chồng, nhưng Mộc Hương lại phản bội anh ta. Sau khi anh ta mất tích, không những không chăm sóc cho con anh ta thật tốt, mà còn nhanh chóng bỏ trốn cũng đàn ông khác. Hiện tại lại xuất hiện để phá huỷ cuộc sống tốt đẹp của anh ta.
Hạ Đông Bằng không thể nhịn được nữa đứng lên. Anh ta đi ra đứng đợi ở ngoài cửa. Đợi đến lúc Thủy Ngân bước ra, Hạ Đông Bằng một tay túm lấy tay cô, "Em là Mộc Hương đúng hay không?"
Thủy Ngân nhìn anh ta một cái, trong lòng tự nhủ, tuy rằng Hệ thống không thao túng kịch bản, nhưng tình tiết của kịch bản thật đúng là quá mạnh mẽ, có tránh thế nào cũng cố dính vào cho bằng được.
Cô vặn tay thoát khỏi Hạ Đông Bằng.
Nhưng Hạ Đông Bằng không chịu bỏ qua, anh ta lại túm lấy tay cô một lần nữa, "Tôi biết em là Mộc Hương, còn biết em đã gặp được người vợ hiện tại của tôi là Tống Đình."
Anh ta vừa dứt lời, Thủy Ngân biết ngay anh ta đang nghĩ cái gì.
Hạ Đông Bằng nhìn hai bên một chút, không muốn bị người khác vây xem, kéo Thủy Ngân đi vào cái ngõ nhỏ trong một khu nhà hoang vắng ít người.
"Những việc em đã làm trước kia tôi đều biết hết rồi. Mộc Hương, làm sao em lại biến thành dạng này? Rõ ràng trước kia em không phải là người như vậy, em là một cô gái thiện lương tốt bụng mà." Gương mặt Hạ Đông Bằng tràn đầy thất vọng, cảm thấy thật đau lòng.
Thủy Ngân không biết phải làm sao, nghe anh ta nói mà suýt chút nữa bật cười. Gì đây, hoá ra trong mắt của anh ta, người phụ nữ có dáng vẻ khúm núm đáng thương trước kia mới được coi là tốt? Cũng phải thôi, càng là loại đàn ông vô dụng thì lại càng muốn người phụ nữ của mình yếu đuối hơn, như vậy bọn họ mới cảm nhận được sự an toàn và sự tự tin của bản thân.
"Cô gái tốt phải sống khổ như vậy, nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ thì có ai muốn làm một cô gái ‘tốt’ chứ? Hiện tại tôi không có hứng muốn nối lại duyên xưa với anh, cũng không có thời gian cùng anh nói chuyện phiếm. Không có việc gì thì tôi đi trước. Cảm phiền anh đừng tới tìm tôi nữa."
Hạ Đông Bằng giống như bị người đối diện đánh cho một cái tát, thẹn quá hoá giận, cả mặt đỏ bừng, giơ tay ngăn cô lại, "Em không được đi, nói rõ xem tại sao lại muốn đến phá hoại gia đình tôi. Em đã nói cái gì với Tống Đình?"
Thủy Ngân đang định chuẩn bị giúp Hạ Đông Bằng giác ngộ một chút thì bỗng có vài người xuất hiện ở đầu ngõ nhỏ.
Mấy người kia đứng chắn ở đầu ngõ, tay cầm gậy gộc, hướng về phía bọn họ huýt sáo.