Edit: tiểu an nhi
Thủy Ngân phát hiện ra mình đang đoan đoan chính chính ngồi trên một cái giường có khung phủ rèm, hai bàn tay trắng nõn quy củ đặt lên đầu gối, mặc trên người một bộ váy màu đỏ. Những bông hoa thêu theo làn váy xoè ra, từng đường kim mũi chỉ rất tinh tế.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn quanh bốn phía dò xét. Bên cạnh khung rèm giường ngủ có một chiếc tủ đứng đặt sách đèn, tiếp đến là tủ tam giác và rương hòm, còn cả bàn trang điểm có gắn gương.
Gian bên ngoài đặt một bộ bàn ghế gỗ mặt tròn, một cái bàn dài chân cao dựa vào tường, trên đó trưng bày đồng hồ phương Tây cùng một vài bình sứ trang trí.
Bên trái là một thư phòng nhỏ, bàn đọc sách vừa to vừa nặng ở trước chiếc giá tủ có nhiều ngăn, trên đó chồng không ít sách vở được đóng chỉ, chiếc đèn lưu ly ngũ sắc với hoa văn thiên sứ có cánh cùng hoa tường vi.
―― Đây là phong cách bày biện của một gia đình giàu có ở thời kỳ chuyển giao giữa cũ và mới, đúng kiểu Trung – Tây giao hoà.
Thủy Ngân tranh thủ tìm hiểu thông tin của thế giới này một chút.
Lần này thông tin Hệ thống cung cấp cho cô không được kỹ càng như thế giới thứ nhất, nhưng cũng không sơ sài như thế giới thứ hai, chí ít là có đủ thông tin cả đời của các "nhân vật chính" trong nội dung kịch bản, không che che lấp lấp như lần trước nữa.
Hiện tại cô đang ở trong thân thể của Lâm Cẩm Tú, Đại tiểu thư của nhà họ Lâm. Do người em gái đào hôn để theo đuổi tình yêu đích thực vào đúng ngày cưới, cả nhà không còn lựa chọn nào khác liền để cô thay thế em gái thực hiện hôn ước, gả cho Tam thiếu gia Cao Gia Lương của nhà họ Cao.
Nhưng mà trái tim Cao Gia Lương đã thuộc về người khác, cực kỳ chán ghét cô. Cao Đại phu nhân bởi vì chuyện gả thay này mà hết sức bất mãn. Còn lại mấy thiếu gia, tiểu thư của nhà họ Cao phần lớn là nhân sĩ kiểu mới, đối với một người phụ nữ chân nhỏ kiểu cũ như Lâm Cẩm Tú này cũng không thèm để vào mắt.
Mặc dù sống với người nhà họ Cao không hợp, nhưng Lâm Cẩm Tú không kiêu ngạo, không tự ti, vẫn biểu lộ một mặt rộng lượng, lấy ơn báo oán. Đối với đám người lạnh lùng trào phúng, khinh thường mình cũng không so đo tính toán. Vào thời điểm bọn họ gặp khó khăn, không nề hà mà trợ giúp mấy lần. Đến lúc nhà họ Cao gặp đại nạn, cô không rời bỏ người chồng đã trở nên nghèo túng, vẫn phấn đấu quên mình cứu lấy nhân tình là chân ái của chồng. Đồng thời sau khi tình nhân của chồng chết đi, còn nhận đứa con của hai người bọn họ về nuôi dưỡng, coi như con ruột. Bên cạnh đó còn nghĩ biện pháp để khích lệ người chồng đang sa sút tinh thần. Cuối cùng, trong tình thế hỗn loạn đó, cô một mình vực dậy cả nhà họ Cao, giành được sự tôn trọng của mọi người và sự yêu thương của chồng.
Lâm Cẩm Tú không giống kiểu phụ nữ chịu nhiều đắng cay nhưng không oán, không hối hận lại hèn mọn khổ sở như Thẩm Thu Uyển; cũng chẳng giống kiểu phụ nữ tựa như một con bò già, cần cù dâng hiến bản thân nuôi dưỡng hai đứa con riêng của chồng như Mộc Hương. Lâm Cẩm Tú là kiểu cô gái tốt “đoan trang đại khí”(*), phù hợp với khẩu vị của đại chúng hơn. Là kiểu sẽ được các văn nhân xưng tụng, được coi là điển hình, hi vọng tất cả những người phụ nữ khác sẽ xem đó là tấm gương để học tập noi theo.
(*) Đoan trang đại khí: ý chỉ những cô gái có học thức, có giáo dưỡng, hiểu đạo lý, tính cách rộng lượng.
Đối với người em gái vứt bỏ hôn ước chạy theo tình yêu cùng với yêu cầu thay thế em gái xuất giá của cha mẹ, cô thỏa hiệp;
Đối với người chồng không thích mình, vứt cô qua một bên chẳng thèm quan tâm, chỉ một mực theo đuổi tình yêu đích thực, cô thông cảm;
Đối với cô em chồng nhiều lần chế giễu bắt nạt cùng với bà mẹ chồng không ngừng gây khó dễ, cô tha thứ;
Đối với tình địch không chỉ cướp chồng còn nhiều lần bày mưu tính kế hãm hại, cô tiếp nhận;
Cô dùng sự mềm mỏng không giới hạn để thích ứng với tất cả những người nhà họ Cao không chào đón cô, tha thứ cho tất cả những ai có ác ý với mình, chiều theo ý của cha mẹ người thân, theo ý của chồng và nhân tình của anh ta, theo anh em của chồng, theo mẹ chồng. Cô nhận thức rõ được vận mệnh của mình, cũng khuất phục trước vận mệnh đó; không oán không hận, lựa chọn trở thành một người phụ nữ kiên cường hiền lành hào phóng.
Thủy Ngân xem hết nội dung cả đời của Lâm Cẩm Tú, nhịn không được muốn dành cho cô nàng một tràng pháo tay. Đúng là một người đầy tớ chăm chỉ của nhà họ Cao mà. Nếu như cô có thể được thay đổi giới tính, là một người đàn ông cô cũng rất vui nếu mình cưới được một người vợ như thế này. Chỉ tiếc rằng hiện tại cô lại chính là người phụ nữ như thánh nhân ấy, cứ nghĩ đến là đã không còn chút gì vui sướng nữa rồi.
Thuỷ Ngân cô trời sinh đã không thể đảm đương được trách nhiệm của thánh nhân, chỉ có thể làm được ác nhân mà thôi.
Thủy Ngân nhìn chiếc vòng ngọc trên tay cùng chiếc váy đỏ mình mặc một chút. Lúc này hẳn là thời điểm cô vừa đến nhà họ Cao, ngồi ở bên trong tân phòng chờ chồng mình là Cao Gia Lương.
Đối với người chồng của thân thể này, Thủy Ngân không có một chút hiếu kì nào. Cô trực tiếp kéo váy lên nhìn chân của mình ―― Lâm Cẩm Tú là một người phụ nữ chân nhỏ điển hình, cô có một đôi gót sen vàng ba tấc.
Loại sản phẩm dị dạng đã sớm biến mất trong dòng sông lịch sử này, đây là lần đầu tiên Thủy Ngân được tận mắt nhìn thấy. Cô nâng bàn chân nhỏ quá mức kia lên, loại cảm giác bị bó buộc chặt chẽ cũng không mấy tốt đẹp gì. Nhìn hình dạng bàn chân bị biến dạng do con người cố tình tạo ra mà cô nhịn không được nhíu mày. Thử đứng dậy giẫm lên bàn chân nho nhỏ đó, trong nháy mắt Thủy Ngân cảm giác được từ gan bàn chân và gót chân thoáng truyền đến đau đớn.
Có một từ, đó là đất cắm dùi, ám chỉ một chỗ nào đó cực nhỏ; cảm giác hiện tại của Thủy Ngân chính là giống như đang giẫm lên dùi nhọn ở trên mảnh đất cắm dùi ấy.
Cô thử đi về phía trước một bước, nếu như không phải còn đang vịn vào khung giường thì cô đã lập tức ngã sấp xuống rồi.
Thủy Ngân tự đánh giá thấy khả năng chịu đựng đau đớn của mình mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng cô thật sự không ngờ có một ngày chỉ riêng việc đi bộ thôi cũng là một chuyện gian nan thống khổ đến mức này.
Lông mày nhíu chặt, ngồi lại xuống giường, cô thử cởi chiếc giày nhỏ trên chân ra. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một bóng người nhanh chóng đi qua hành lang, đẩy cửa phòng bước vào.
Động tác của người này rất lớn, cửa bị đẩy ra đập mạnh vào cánh cửa bên cạnh một cái. Đó là cửa gỗ khắc hoa có gắn thuỷ tinh, bởi vì va đập mà ô cửa thuỷ tinh bên trên rung lên không ngừng.
Đẩy cửa tiến vào là một người đàn ông có gương mặt rất trẻ trung, tướng mạo cũng khá anh tuấn, mặc một bộ trường bào đỏ chứng tỏ nhà đang có việc mừng, nhưng trên mặt lại không hề thấy một chút vui mừng nào. Vẻ mặt anh ta lạnh tanh bước vào, nhìn thấy Thủy Ngân ngồi trên giường, mắt vừa liếc tới bàn chân nhỏ lộ ra bên ngoài của cô thì lập tức bày ra vẻ mặt chán ghét. Anh ta nhanh chóng dời tầm mắt, đến người cô cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái, dứt khoát quay đầu nhìn thẳng vào cái tủ tam giác.
Giọng điệu lạnh lùng đè nén lửa giận, "Không cần biết là cô hay là em gái cô, tôi đều không muốn cưới. Cho dù cô có đến nhà tôi ở, tôi cũng sẽ không chấp nhận cô là vợ của tôi. Cô muốn tiếp tục ở lại đây thì chỉ có tự rước lấy nhục mà thôi. Cô có biết tự rước lấy nhục nghĩa là gì không?"
Không đợi người khác nói chuyện, anh ta nhanh chóng tiếp tục nói: "Tôi không ngại nói cho cô biết, chỉ cần cô còn ở đây một ngày, tôi sẽ không thèm bước vào cái phòng này nửa bước, cho đến khi cô rời đi mới thôi. Nếu cô còn mặt mũi thì quay về nói chuyện với cha mẹ cô huỷ hôn sự này đi là được rồi, cứ coi như nó chưa từng xảy ra!"
Thủy Ngân nhìn thấy trên bàn nhỏ bên giường có một cặp búp bê sứ khá đáng yêu. Cô cầm một con trong tay ngắm nghía, bình tĩnh hỏi vị thiếu gia này, "Nếu cậu đã không muốn cưới thì sao cậu không tự đi nói với mẹ của mình ấy, còn phải kêu tôi ra mặt làm gì?"
Dường như không ngờ cô sẽ nói ra những lời này, Cao Gia Lương nhanh chóng nhìn cô một cái, vẫn mang theo lửa giận ngút trời, "Tôi đã nói nhiều lần lắm rồi. Nếu có tác dụng thì tôi còn lãng phí thời gian đến đây gặp cô làm gì chứ?"
Thủy Ngân cũng chẳng hề khách khí: "Nếu cậu thực sự không muốn cưới thì hoàn toàn có thể phản kháng bằng cách tuyệt thực hoặc tự sát. Nhưng cậu lại chỉ nói ngoài miệng mấy câu mà thôi, suy nghĩ cũng đơn giản quá đấy."
Cao Gia Lương chán nản, quay đầu trừng cô: "Mấy việc như khóc rống doạ treo cổ đó, tôi không phải là đàn bà, sao có thể làm ra được. Hơn nữa thân thể, da tóc là của cha mẹ, có thể tùy tiện làm bản thân bị tổn thương được sao?"
Thủy Ngân: "Vậy cậu thật đúng là vô dụng. Chính bản thân mình không giải quyết được, người cũng đã cưới về, hiện tại lại tới buộc tôi đi giải quyết. Cao Tam thiếu gia quả thật là nam tử hán, quá có trách nhiệm."
Bị cô châm chọc như thế, Cao Gia Lương giận muốn điên lên, cao giọng nói: "Cô nói cái gì?"
Thấy anh ta nổi giận, Thủy Ngân bất chợt giơ tay lên, ném con búp bê sứ kia nện vào bên chân Cao Gia Lương. Búp bê sứ lập tức vỡ vụn, mảnh vỡ bắn ra tung toé.
Cao Gia Lương giật nảy mình, bất giác lùi lại hai bước.
Thủy Ngân lạnh mặt, thái độ còn kém hơn nhiều so với Cao Gia Lương: "Cứ làm theo những gì cậu nói. Sau này tôi ở đây thì cậu đừng có mà bước chân vào căn phòng này nửa bước. Tôi không cần biết cậu ở đâu, làm cái gì, đừng tới làm phiền tôi. Còn giờ thì cút ra ngoài."
Thái độ của Thủy Ngân cương quyết cứng rắn. Sau khi nhìn bối cảnh và thân phận của mình ở trong thế giới này, cô nhanh chóng phát hiện ra quyền tự chủ mình nắm trong tay là rất lớn.
Khác với thân phận thấp hèn sống ở nhà họ Chương của Thẩm Thu Uyển, lại không giống Mộc Hương vì cuộc sống mà giãy dụa, Lâm Cẩm Tú hoàn toàn có vốn liếng để sống một cuộc đời thư thả, đồng thời chẳng cần phải phí công để ý đến Cao Gia Lương.
Nhà họ Lâm và nhà họ Cao đều có xuất thân phú quý, thân phận tương đương. Nam chủ nhân của hai nhà có quan hệ vô cùng tốt, nếu không thì cũng sẽ không định ra hôn ước từ nhỏ như thế này. Chính vì lẽ đó mà cho dù từ trên xuống dưới nhà họ Cao không thích Lâm Cẩm Tú nhưng Đại phu nhân cũng không thể đồng ý cho con trai mình và Lâm Cẩm Tú ly hôn. Nếu không nhà họ Cao biết ăn nói thế nào với nhà họ Lâm.
So sánh thân phận giữa ba người Lâm Cẩm Tú, Thẩm Thu Uyển và Mộc Hương thì Lâm Cẩm Tú là người có xuất phát điểm cao nhất. Sở dĩ Lâm Cẩm Tú nhận được sự đề cao lớn nhất là bởi cô nàng có ưu thế về thân phận. Có thân phận cao làm tiền đề, Thủy Ngân hoàn toàn có thể chẳng cần bận tâm đến quá khứ của Lâm Cẩm Tú. Đại khái sau này cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải lo lắng muộn phiền gì.
Thủy Ngân: "À phải rồi, Cao Tam thiếu gia bị tôi đuổi ra ngoài, sẽ không đi mách lẻo với Đại phu nhân đấy chứ?"
Mặt Cao Gia Lương hết đỏ lại trắng, cắn chặt quai hàm phun ra một câu: "Thật đúng là chỉ có hạng đàn bà và tiểu nhân là khó dạy!" Sau đó lập tức quay đầu bước ra ngoài, lại đập hai cánh cửa kêu rầm trời.
Anh ta vừa đi, vẻ mặt trào phúng để thu hút oán hận của Thủy Ngân nhanh chóng thu hồi. Cô xoa xoa tay ngẫm nghĩ, Cao Gia Lương thật đúng là một thiếu gia có giáo dưỡng. Làm đến mức đấy cũng không ra tay đáp trả lại cô, có thể thấy ranh giới cuối cùng của anh ta thấp hơn so cô tưởng nhiều. Nếu vậy cô có thể hành động khác người hơn một chút cũng chẳng sao.
【 Cô không nên dùng cứng đối cứng với Cao Gia Lương. Chỉ cần cô nghĩ cách giành lấy trái tim của anh ta, anh ta hoàn toàn có thể trở thành một người chồng mẫu mực. Đó là một người đàn ông được giáo dục tốt, nếu cô không thích Chương Đại thiếu gia ở thế giới thứ nhất hay Hạ Đông Bằng của thế giới thứ hai là bởi bọn họ không đủ ưu tú, thì Cao Gia Lương của thế giới này xuất sắc hơn hai người kia nhiều. Cô nên trân trọng cơ hội lần này 】
[ Câm miệng]
Đối với những gì Hệ thống lải nhải, Thuỷ Ngân không có phản ứng. Cô không có suy nghĩ muốn tìm người đàn ông tốt, mà ý nghĩa của cuộc đời cô cũng chẳng phải là tìm một người đàn ông tốt để làm vợ anh ta. Người khác kém cỏi hay ưu tú đâu có liên quan gì đến cô. Cô chỉ nhìn xem bản thân mình có bằng lòng, có hứng thú hay không thôi.
【 Thế giới này được chọn lựa cẩn thận vì cô đấy. Sự cứng cỏi của Lâm Cẩm Tú có phần tương tự so với cô, cho nên cô có thể hoá thân thành Lâm Cẩm Tú một cách hoàn mỹ nhất 】
[ Câm miệng ]
Không cần biết Hệ thống nói cái gì, Thủy Ngân chỉ trả lời nó đúng hai chữ, câm miệng.
【. . . 】
Không để ý đến Hệ thống nữa, Thủy Ngân cúi xuống bắt đầu cởi giày ra. Mặt giày rất mềm, đế giày hơi cứng một chút. Sau khi cởi giày, cô phát hiện bên trong còn đặt một khối sứ cứng ngắc để duy trì hình dạng của chân. Bàn chân được vải bọc tầng tầng lớp lớp, kín như bưng không một kẽ hở.
Chậm rãi cởi từng vòng từng vòng vải buộc, lộ ra đôi bàn chân dị dạng. Nửa bàn chân phía trước gần như là bị bẻ gãy, gấp vào lòng bàn chân. Năm ngón chân chen chúc chung một chỗ, lấp đầy phần lõm của gan bàn chân. Tất cả bị buộc lại thành một đôi bàn chân nhỏ bé, phần gót thì vuông vức, phần đầu thì nhỏ nhọn.
Có lẽ hình dạng bàn chân kiểu này vẫn còn rất đẹp trong mắt những người theo truyền thống cổ xưa, nhưng ở trong mắt Thủy Ngân, lại chỉ thấy nó toát ra một vẻ dữ tợn, trông chả khác nào hai cái dùi có máu chảy bên trong.
Kiểu bọc bằng vải kín không một kẽ hở này, quanh năm suốt tháng không thể lộ ra ngoài, da chân tự nhiên là rất trắng. Những vết chai sần được xử lý thường xuyên, đồng thời đôi bàn chân trắng mềm tựa hồ còn được bôi hương phấn hút mồ hôi.
Thỉnh thoảng có những người lắm điều đáng ghét thường kêu "Vải quấn chân của bà già vừa thối lại vừa dài"; nhưng hiển nhiên, Lâm Cẩm Tú vốn là một Đại tiểu thư, bảo dưỡng hai bàn chân này rất tốt, không có mùi hương kỳ quái gì.
Thủy Ngân đột nhiên dùng sức tách ra mấy ngón chân gần như dính chặt vào nhau kia, đau đớn dữ dội truyền đến khiến cho cô không nhịn được cả người run rẩy. Thực sự quá đau, chẳng khác nào trực tiếp bẻ gãy chân của mình thêm một lần nữa.
Đầu tóc nhễ nhại mồ hôi, Thuỷ Ngân buông tay ra, không tiếp tục động đến cặp chân nhỏ đó nữa. Cô làm như vậy cũng không có tác dụng gì, giống như chân bị phát triển lệch chỉ có thể đánh gãy rồi định hình phát triển lại. Bàn chân này của cô chỉ e phải nhờ đến sự hỗ trợ của bác sĩ may ra mới xử lý được.
Thủy Ngân phát hiện ra mình đang đoan đoan chính chính ngồi trên một cái giường có khung phủ rèm, hai bàn tay trắng nõn quy củ đặt lên đầu gối, mặc trên người một bộ váy màu đỏ. Những bông hoa thêu theo làn váy xoè ra, từng đường kim mũi chỉ rất tinh tế.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn quanh bốn phía dò xét. Bên cạnh khung rèm giường ngủ có một chiếc tủ đứng đặt sách đèn, tiếp đến là tủ tam giác và rương hòm, còn cả bàn trang điểm có gắn gương.
Gian bên ngoài đặt một bộ bàn ghế gỗ mặt tròn, một cái bàn dài chân cao dựa vào tường, trên đó trưng bày đồng hồ phương Tây cùng một vài bình sứ trang trí.
Bên trái là một thư phòng nhỏ, bàn đọc sách vừa to vừa nặng ở trước chiếc giá tủ có nhiều ngăn, trên đó chồng không ít sách vở được đóng chỉ, chiếc đèn lưu ly ngũ sắc với hoa văn thiên sứ có cánh cùng hoa tường vi.
―― Đây là phong cách bày biện của một gia đình giàu có ở thời kỳ chuyển giao giữa cũ và mới, đúng kiểu Trung – Tây giao hoà.
Thủy Ngân tranh thủ tìm hiểu thông tin của thế giới này một chút.
Lần này thông tin Hệ thống cung cấp cho cô không được kỹ càng như thế giới thứ nhất, nhưng cũng không sơ sài như thế giới thứ hai, chí ít là có đủ thông tin cả đời của các "nhân vật chính" trong nội dung kịch bản, không che che lấp lấp như lần trước nữa.
Hiện tại cô đang ở trong thân thể của Lâm Cẩm Tú, Đại tiểu thư của nhà họ Lâm. Do người em gái đào hôn để theo đuổi tình yêu đích thực vào đúng ngày cưới, cả nhà không còn lựa chọn nào khác liền để cô thay thế em gái thực hiện hôn ước, gả cho Tam thiếu gia Cao Gia Lương của nhà họ Cao.
Nhưng mà trái tim Cao Gia Lương đã thuộc về người khác, cực kỳ chán ghét cô. Cao Đại phu nhân bởi vì chuyện gả thay này mà hết sức bất mãn. Còn lại mấy thiếu gia, tiểu thư của nhà họ Cao phần lớn là nhân sĩ kiểu mới, đối với một người phụ nữ chân nhỏ kiểu cũ như Lâm Cẩm Tú này cũng không thèm để vào mắt.
Mặc dù sống với người nhà họ Cao không hợp, nhưng Lâm Cẩm Tú không kiêu ngạo, không tự ti, vẫn biểu lộ một mặt rộng lượng, lấy ơn báo oán. Đối với đám người lạnh lùng trào phúng, khinh thường mình cũng không so đo tính toán. Vào thời điểm bọn họ gặp khó khăn, không nề hà mà trợ giúp mấy lần. Đến lúc nhà họ Cao gặp đại nạn, cô không rời bỏ người chồng đã trở nên nghèo túng, vẫn phấn đấu quên mình cứu lấy nhân tình là chân ái của chồng. Đồng thời sau khi tình nhân của chồng chết đi, còn nhận đứa con của hai người bọn họ về nuôi dưỡng, coi như con ruột. Bên cạnh đó còn nghĩ biện pháp để khích lệ người chồng đang sa sút tinh thần. Cuối cùng, trong tình thế hỗn loạn đó, cô một mình vực dậy cả nhà họ Cao, giành được sự tôn trọng của mọi người và sự yêu thương của chồng.
Lâm Cẩm Tú không giống kiểu phụ nữ chịu nhiều đắng cay nhưng không oán, không hối hận lại hèn mọn khổ sở như Thẩm Thu Uyển; cũng chẳng giống kiểu phụ nữ tựa như một con bò già, cần cù dâng hiến bản thân nuôi dưỡng hai đứa con riêng của chồng như Mộc Hương. Lâm Cẩm Tú là kiểu cô gái tốt “đoan trang đại khí”(*), phù hợp với khẩu vị của đại chúng hơn. Là kiểu sẽ được các văn nhân xưng tụng, được coi là điển hình, hi vọng tất cả những người phụ nữ khác sẽ xem đó là tấm gương để học tập noi theo.
(*) Đoan trang đại khí: ý chỉ những cô gái có học thức, có giáo dưỡng, hiểu đạo lý, tính cách rộng lượng.
Đối với người em gái vứt bỏ hôn ước chạy theo tình yêu cùng với yêu cầu thay thế em gái xuất giá của cha mẹ, cô thỏa hiệp;
Đối với người chồng không thích mình, vứt cô qua một bên chẳng thèm quan tâm, chỉ một mực theo đuổi tình yêu đích thực, cô thông cảm;
Đối với cô em chồng nhiều lần chế giễu bắt nạt cùng với bà mẹ chồng không ngừng gây khó dễ, cô tha thứ;
Đối với tình địch không chỉ cướp chồng còn nhiều lần bày mưu tính kế hãm hại, cô tiếp nhận;
Cô dùng sự mềm mỏng không giới hạn để thích ứng với tất cả những người nhà họ Cao không chào đón cô, tha thứ cho tất cả những ai có ác ý với mình, chiều theo ý của cha mẹ người thân, theo ý của chồng và nhân tình của anh ta, theo anh em của chồng, theo mẹ chồng. Cô nhận thức rõ được vận mệnh của mình, cũng khuất phục trước vận mệnh đó; không oán không hận, lựa chọn trở thành một người phụ nữ kiên cường hiền lành hào phóng.
Thủy Ngân xem hết nội dung cả đời của Lâm Cẩm Tú, nhịn không được muốn dành cho cô nàng một tràng pháo tay. Đúng là một người đầy tớ chăm chỉ của nhà họ Cao mà. Nếu như cô có thể được thay đổi giới tính, là một người đàn ông cô cũng rất vui nếu mình cưới được một người vợ như thế này. Chỉ tiếc rằng hiện tại cô lại chính là người phụ nữ như thánh nhân ấy, cứ nghĩ đến là đã không còn chút gì vui sướng nữa rồi.
Thuỷ Ngân cô trời sinh đã không thể đảm đương được trách nhiệm của thánh nhân, chỉ có thể làm được ác nhân mà thôi.
Thủy Ngân nhìn chiếc vòng ngọc trên tay cùng chiếc váy đỏ mình mặc một chút. Lúc này hẳn là thời điểm cô vừa đến nhà họ Cao, ngồi ở bên trong tân phòng chờ chồng mình là Cao Gia Lương.
Đối với người chồng của thân thể này, Thủy Ngân không có một chút hiếu kì nào. Cô trực tiếp kéo váy lên nhìn chân của mình ―― Lâm Cẩm Tú là một người phụ nữ chân nhỏ điển hình, cô có một đôi gót sen vàng ba tấc.
Loại sản phẩm dị dạng đã sớm biến mất trong dòng sông lịch sử này, đây là lần đầu tiên Thủy Ngân được tận mắt nhìn thấy. Cô nâng bàn chân nhỏ quá mức kia lên, loại cảm giác bị bó buộc chặt chẽ cũng không mấy tốt đẹp gì. Nhìn hình dạng bàn chân bị biến dạng do con người cố tình tạo ra mà cô nhịn không được nhíu mày. Thử đứng dậy giẫm lên bàn chân nho nhỏ đó, trong nháy mắt Thủy Ngân cảm giác được từ gan bàn chân và gót chân thoáng truyền đến đau đớn.
Có một từ, đó là đất cắm dùi, ám chỉ một chỗ nào đó cực nhỏ; cảm giác hiện tại của Thủy Ngân chính là giống như đang giẫm lên dùi nhọn ở trên mảnh đất cắm dùi ấy.
Cô thử đi về phía trước một bước, nếu như không phải còn đang vịn vào khung giường thì cô đã lập tức ngã sấp xuống rồi.
Thủy Ngân tự đánh giá thấy khả năng chịu đựng đau đớn của mình mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng cô thật sự không ngờ có một ngày chỉ riêng việc đi bộ thôi cũng là một chuyện gian nan thống khổ đến mức này.
Lông mày nhíu chặt, ngồi lại xuống giường, cô thử cởi chiếc giày nhỏ trên chân ra. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một bóng người nhanh chóng đi qua hành lang, đẩy cửa phòng bước vào.
Động tác của người này rất lớn, cửa bị đẩy ra đập mạnh vào cánh cửa bên cạnh một cái. Đó là cửa gỗ khắc hoa có gắn thuỷ tinh, bởi vì va đập mà ô cửa thuỷ tinh bên trên rung lên không ngừng.
Đẩy cửa tiến vào là một người đàn ông có gương mặt rất trẻ trung, tướng mạo cũng khá anh tuấn, mặc một bộ trường bào đỏ chứng tỏ nhà đang có việc mừng, nhưng trên mặt lại không hề thấy một chút vui mừng nào. Vẻ mặt anh ta lạnh tanh bước vào, nhìn thấy Thủy Ngân ngồi trên giường, mắt vừa liếc tới bàn chân nhỏ lộ ra bên ngoài của cô thì lập tức bày ra vẻ mặt chán ghét. Anh ta nhanh chóng dời tầm mắt, đến người cô cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái, dứt khoát quay đầu nhìn thẳng vào cái tủ tam giác.
Giọng điệu lạnh lùng đè nén lửa giận, "Không cần biết là cô hay là em gái cô, tôi đều không muốn cưới. Cho dù cô có đến nhà tôi ở, tôi cũng sẽ không chấp nhận cô là vợ của tôi. Cô muốn tiếp tục ở lại đây thì chỉ có tự rước lấy nhục mà thôi. Cô có biết tự rước lấy nhục nghĩa là gì không?"
Không đợi người khác nói chuyện, anh ta nhanh chóng tiếp tục nói: "Tôi không ngại nói cho cô biết, chỉ cần cô còn ở đây một ngày, tôi sẽ không thèm bước vào cái phòng này nửa bước, cho đến khi cô rời đi mới thôi. Nếu cô còn mặt mũi thì quay về nói chuyện với cha mẹ cô huỷ hôn sự này đi là được rồi, cứ coi như nó chưa từng xảy ra!"
Thủy Ngân nhìn thấy trên bàn nhỏ bên giường có một cặp búp bê sứ khá đáng yêu. Cô cầm một con trong tay ngắm nghía, bình tĩnh hỏi vị thiếu gia này, "Nếu cậu đã không muốn cưới thì sao cậu không tự đi nói với mẹ của mình ấy, còn phải kêu tôi ra mặt làm gì?"
Dường như không ngờ cô sẽ nói ra những lời này, Cao Gia Lương nhanh chóng nhìn cô một cái, vẫn mang theo lửa giận ngút trời, "Tôi đã nói nhiều lần lắm rồi. Nếu có tác dụng thì tôi còn lãng phí thời gian đến đây gặp cô làm gì chứ?"
Thủy Ngân cũng chẳng hề khách khí: "Nếu cậu thực sự không muốn cưới thì hoàn toàn có thể phản kháng bằng cách tuyệt thực hoặc tự sát. Nhưng cậu lại chỉ nói ngoài miệng mấy câu mà thôi, suy nghĩ cũng đơn giản quá đấy."
Cao Gia Lương chán nản, quay đầu trừng cô: "Mấy việc như khóc rống doạ treo cổ đó, tôi không phải là đàn bà, sao có thể làm ra được. Hơn nữa thân thể, da tóc là của cha mẹ, có thể tùy tiện làm bản thân bị tổn thương được sao?"
Thủy Ngân: "Vậy cậu thật đúng là vô dụng. Chính bản thân mình không giải quyết được, người cũng đã cưới về, hiện tại lại tới buộc tôi đi giải quyết. Cao Tam thiếu gia quả thật là nam tử hán, quá có trách nhiệm."
Bị cô châm chọc như thế, Cao Gia Lương giận muốn điên lên, cao giọng nói: "Cô nói cái gì?"
Thấy anh ta nổi giận, Thủy Ngân bất chợt giơ tay lên, ném con búp bê sứ kia nện vào bên chân Cao Gia Lương. Búp bê sứ lập tức vỡ vụn, mảnh vỡ bắn ra tung toé.
Cao Gia Lương giật nảy mình, bất giác lùi lại hai bước.
Thủy Ngân lạnh mặt, thái độ còn kém hơn nhiều so với Cao Gia Lương: "Cứ làm theo những gì cậu nói. Sau này tôi ở đây thì cậu đừng có mà bước chân vào căn phòng này nửa bước. Tôi không cần biết cậu ở đâu, làm cái gì, đừng tới làm phiền tôi. Còn giờ thì cút ra ngoài."
Thái độ của Thủy Ngân cương quyết cứng rắn. Sau khi nhìn bối cảnh và thân phận của mình ở trong thế giới này, cô nhanh chóng phát hiện ra quyền tự chủ mình nắm trong tay là rất lớn.
Khác với thân phận thấp hèn sống ở nhà họ Chương của Thẩm Thu Uyển, lại không giống Mộc Hương vì cuộc sống mà giãy dụa, Lâm Cẩm Tú hoàn toàn có vốn liếng để sống một cuộc đời thư thả, đồng thời chẳng cần phải phí công để ý đến Cao Gia Lương.
Nhà họ Lâm và nhà họ Cao đều có xuất thân phú quý, thân phận tương đương. Nam chủ nhân của hai nhà có quan hệ vô cùng tốt, nếu không thì cũng sẽ không định ra hôn ước từ nhỏ như thế này. Chính vì lẽ đó mà cho dù từ trên xuống dưới nhà họ Cao không thích Lâm Cẩm Tú nhưng Đại phu nhân cũng không thể đồng ý cho con trai mình và Lâm Cẩm Tú ly hôn. Nếu không nhà họ Cao biết ăn nói thế nào với nhà họ Lâm.
So sánh thân phận giữa ba người Lâm Cẩm Tú, Thẩm Thu Uyển và Mộc Hương thì Lâm Cẩm Tú là người có xuất phát điểm cao nhất. Sở dĩ Lâm Cẩm Tú nhận được sự đề cao lớn nhất là bởi cô nàng có ưu thế về thân phận. Có thân phận cao làm tiền đề, Thủy Ngân hoàn toàn có thể chẳng cần bận tâm đến quá khứ của Lâm Cẩm Tú. Đại khái sau này cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải lo lắng muộn phiền gì.
Thủy Ngân: "À phải rồi, Cao Tam thiếu gia bị tôi đuổi ra ngoài, sẽ không đi mách lẻo với Đại phu nhân đấy chứ?"
Mặt Cao Gia Lương hết đỏ lại trắng, cắn chặt quai hàm phun ra một câu: "Thật đúng là chỉ có hạng đàn bà và tiểu nhân là khó dạy!" Sau đó lập tức quay đầu bước ra ngoài, lại đập hai cánh cửa kêu rầm trời.
Anh ta vừa đi, vẻ mặt trào phúng để thu hút oán hận của Thủy Ngân nhanh chóng thu hồi. Cô xoa xoa tay ngẫm nghĩ, Cao Gia Lương thật đúng là một thiếu gia có giáo dưỡng. Làm đến mức đấy cũng không ra tay đáp trả lại cô, có thể thấy ranh giới cuối cùng của anh ta thấp hơn so cô tưởng nhiều. Nếu vậy cô có thể hành động khác người hơn một chút cũng chẳng sao.
【 Cô không nên dùng cứng đối cứng với Cao Gia Lương. Chỉ cần cô nghĩ cách giành lấy trái tim của anh ta, anh ta hoàn toàn có thể trở thành một người chồng mẫu mực. Đó là một người đàn ông được giáo dục tốt, nếu cô không thích Chương Đại thiếu gia ở thế giới thứ nhất hay Hạ Đông Bằng của thế giới thứ hai là bởi bọn họ không đủ ưu tú, thì Cao Gia Lương của thế giới này xuất sắc hơn hai người kia nhiều. Cô nên trân trọng cơ hội lần này 】
[ Câm miệng]
Đối với những gì Hệ thống lải nhải, Thuỷ Ngân không có phản ứng. Cô không có suy nghĩ muốn tìm người đàn ông tốt, mà ý nghĩa của cuộc đời cô cũng chẳng phải là tìm một người đàn ông tốt để làm vợ anh ta. Người khác kém cỏi hay ưu tú đâu có liên quan gì đến cô. Cô chỉ nhìn xem bản thân mình có bằng lòng, có hứng thú hay không thôi.
【 Thế giới này được chọn lựa cẩn thận vì cô đấy. Sự cứng cỏi của Lâm Cẩm Tú có phần tương tự so với cô, cho nên cô có thể hoá thân thành Lâm Cẩm Tú một cách hoàn mỹ nhất 】
[ Câm miệng ]
Không cần biết Hệ thống nói cái gì, Thủy Ngân chỉ trả lời nó đúng hai chữ, câm miệng.
【. . . 】
Không để ý đến Hệ thống nữa, Thủy Ngân cúi xuống bắt đầu cởi giày ra. Mặt giày rất mềm, đế giày hơi cứng một chút. Sau khi cởi giày, cô phát hiện bên trong còn đặt một khối sứ cứng ngắc để duy trì hình dạng của chân. Bàn chân được vải bọc tầng tầng lớp lớp, kín như bưng không một kẽ hở.
Chậm rãi cởi từng vòng từng vòng vải buộc, lộ ra đôi bàn chân dị dạng. Nửa bàn chân phía trước gần như là bị bẻ gãy, gấp vào lòng bàn chân. Năm ngón chân chen chúc chung một chỗ, lấp đầy phần lõm của gan bàn chân. Tất cả bị buộc lại thành một đôi bàn chân nhỏ bé, phần gót thì vuông vức, phần đầu thì nhỏ nhọn.
Có lẽ hình dạng bàn chân kiểu này vẫn còn rất đẹp trong mắt những người theo truyền thống cổ xưa, nhưng ở trong mắt Thủy Ngân, lại chỉ thấy nó toát ra một vẻ dữ tợn, trông chả khác nào hai cái dùi có máu chảy bên trong.
Kiểu bọc bằng vải kín không một kẽ hở này, quanh năm suốt tháng không thể lộ ra ngoài, da chân tự nhiên là rất trắng. Những vết chai sần được xử lý thường xuyên, đồng thời đôi bàn chân trắng mềm tựa hồ còn được bôi hương phấn hút mồ hôi.
Thỉnh thoảng có những người lắm điều đáng ghét thường kêu "Vải quấn chân của bà già vừa thối lại vừa dài"; nhưng hiển nhiên, Lâm Cẩm Tú vốn là một Đại tiểu thư, bảo dưỡng hai bàn chân này rất tốt, không có mùi hương kỳ quái gì.
Thủy Ngân đột nhiên dùng sức tách ra mấy ngón chân gần như dính chặt vào nhau kia, đau đớn dữ dội truyền đến khiến cho cô không nhịn được cả người run rẩy. Thực sự quá đau, chẳng khác nào trực tiếp bẻ gãy chân của mình thêm một lần nữa.
Đầu tóc nhễ nhại mồ hôi, Thuỷ Ngân buông tay ra, không tiếp tục động đến cặp chân nhỏ đó nữa. Cô làm như vậy cũng không có tác dụng gì, giống như chân bị phát triển lệch chỉ có thể đánh gãy rồi định hình phát triển lại. Bàn chân này của cô chỉ e phải nhờ đến sự hỗ trợ của bác sĩ may ra mới xử lý được.