Edit: tiểu an nhi
Lúc trước Cao Gia Vân thích nhất là lẽo đẽo chạy theo sau lưng người anh trai nhỏ nhất Cao Gia Nhạc này. Hiện tại anh trai đã trở về, Cao Gia Vân hiển nhiên lại biến thành một cái đuôi nhỏ. Cơm nước xong xuôi là một đường đi theo về chỗ ở của anh trai.
Cao Gia Nhạc lôi bộ kính viễn vọng đã lâu không sử dụng ra để bảo dưỡng. Cao Gia Vân liền di chuyển xung quanh Cao Gia Nhạc kể cho cậu nghe về một số chuyện đã xảy ra trong gia đình. Nhờ vậy Cao Gia Nhạc rất nhanh biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa Tam ca và Tam tẩu từ miệng của em gái.
"Lúc đầu người Tam ca phải kết hôn là Lâm Khỉ La, ai biết đúng lúc cưới thì lại đổi người. Thế mà cha mẹ cũng đồng ý, em chẳng hiểu cha mẹ đang nghĩ gì. Lâm Cẩm Tú kia còn lớn hơn Tam ca ba tuổi cơ đấy. Nghe nói là người từng đính hôn với chị ta trước kia không cần chị ta nữa, mãi mà không gả đi được, thế nên mới cố sống cố chết dính vào nhà chúng ta."
"Thật là, Tam ca của chúng ta ưu tú như vậy, chẳng lẽ lại thích một cô gái không ai muốn hay sao? Tứ ca không biết đâu, lúc trước Lâm Cẩm Tú gả tới đây có một đôi chân nhỏ đấy. Tam ca không thèm để ý đến chị ta, anh ấy vốn ghét nhất là chân nhỏ mà. Kết quả Lâm Cẩm Tú trực tiếp đi nắn chỉnh lại chân, một thời gian dài không đi lại được. Nhưng Tam ca vẫn cứ không thích chị ta, nhét chị ta về lại nhà họ Lâm mấy tháng chẳng thèm quan tâm. Đúng là quá mất mặt, thế mà chị ta về đây cũng không thấy ngại gì cả, anh thấy có buồn cười hay không!"
Cao Gia Vân vui vẻ cười khanh khách, mặt mày hớn hở khoa chân múa tay: "Bây giờ tình cảm giữa Tam ca và chị An Chi đang mặn nồng lắm đấy. Lần trước em tới thăm anh ấy, chị An Chi còn dẫn em đi thăm quan toà soạn báo. Chị An Chi rất có tài văn chương, dáng dấp lại thật đẹp, chị ấy mới là người xứng với Tam ca nhất. Nhưng Lâm Cẩm Tú kia cứ một hai phải chen ngang, thật chướng mắt, em cứ nhìn thấy chị ta là lại thấy phiền."
Cao Gia Nhạc nghe vậy thì cau mày, động tác tháo giá đỡ cũng ngừng lại, "Việc này là Tam ca làm không đúng, hơn nữa Gia Vân, em cũng không nên nói về Tam tẩu như vậy."
Cao Gia Vân ngẩn người, không ngờ anh trai sẽ nói như thế, lập tức cao giọng, "Tứ ca, anh nói cái gì? Tam ca làm không đúng ở chỗ nào?"
Cao Gia Nhạc: "Nếu anh ấy đã muốn theo đuổi chân ái thì cũng đừng kết hôn với Tam tẩu. Còn đã lấy Tam tẩu về rồi thì nhất định phải chịu trách nhiệm, không nên trốn tránh mãi như thế, còn ném hết rắc rối về phía Tam tẩu."
"Tứ ca, anh điên rồi hả?" Cao Gia Vân phẫn nộ, "Chúng em mới là anh em ruột của anh cơ mà, sao anh lại giúp người khác nói chuyện như thế?"
Cao Gia Nhạc nhíu mày: "Vốn dĩ chính là mọi người làm sai, chẳng lẽ anh không thể nói ra sao?"
Cao Gia Vân tức giận nói: "Lúc đầu Tam ca đã không muốn cưới rồi, là do cha mẹ cứ ép anh ấy phải cưới. Tam ca cũng rất đau khổ mà, cái này trách Tam ca được ư? Anh ấy phản đối sự áp bức của phong kiến, dũng cảm theo đuổi tình yêu thì có gì sai?"
"Em chỉ thấy Tam ca đau khổ, vậy em và Tam ca có nghĩ đến người khác hay không? Nếu Tam ca thật sự muốn theo đuổi tình yêu thì dù cha mẹ có đánh chết anh ấy, anh ấy cũng phải kiên quyết không kết hôn, đó mới là hành động dũng cảm, dám đương đầu. Còn mọi chuyện ầm ĩ thành ra như bây giờ, anh ấy không chỉ có lỗi với Tam tẩu, mà còn có lỗi với cả người anh ấy thích nữa. Gia Vân, đây không phải là đang đấu tranh mà chính xác là hành động trốn tránh ích kỷ."
"Anh ――" Cao Gia Vân tức đến dậm chân, "Nói anh cũng không hiểu, em không thèm nghe anh nói nữa!"
Thấy em gái nổi giận đùng đùng chạy đi, Cao Gia Nhạc chẳng để ý đến cô nàng. Tâm tình hiện giờ của cậu hết sức rối rắm, cầm ống kính vừa tháo xuống lau lau mấy cái lại đột nhiên thả về, khoanh tay ngồi đó.
Khi nãy ngồi trong đại sảnh nhìn thấy cô, trong một khoảnh khắc cậu vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng. Nhưng sau khi biết được đó là Tam tẩu của mình, trong lòng cậu không hiểu sao chợt thấy hụt hẫng. Vừa rồi nghe em gái nói những lời kia, những cảm xúc phức tạp trong nội tâm liền biến thành tức giận và thất vọng.
Trước kia Tam ca đâu phải là người như vậy, Gia Vân hồi nhỏ cũng thật lanh lợi đáng yêu. Làm sao ba năm không gặp mà bọn họ đã thay đổi đến thế? Bởi vì việc này mà sự vui sướng khi trở về gặp lại người thân của Cao Gia Nhạc đã bị một màn sương âu lo phủ kín.
Một đêm không thể ngủ ngon, sáng sớm Cao Gia Nhạc đi ngang qua trước nơi ở của Tam ca. Nghĩ Tam ca đã lâu không về nhà, bên trong chỉ có Tam tẩu ở một mình, bước chân của Cao Gia Nhạc bất giác dừng lại một chút.
Cứ do dự một lát như vậy, Thủy Ngân mở cửa bước ra.
Vốn dĩ đã định đi rồi nhưng nhìn thấy cô, Cao Gia Nhạc cũng không tiện quay người đi liền bước qua gọi một tiếng Tam tẩu.
Thái độ của Thủy Ngân đối với Cao Gia Nhạc vẫn khá tốt. Chỉ cần không lộ ra ác ý hay đụng chạm tới cô thì thái độ của Thuỷ Ngân vẫn được coi là ôn hoà nhã nhặn ―― ít nhất là ôn hòa ở mặt ngoài.
"Tam tẩu." Cao Gia Nhạc hơi chần chừ nói: "Nói không chừng hai ngày này em sẽ đi gặp Tam ca. Khi nào gặp được em sẽ khuyên anh ấy mau chóng về nhà."
Thủy Ngân nhìn vẻ mặt vừa hổ thẹn vừa áy náy của người thanh niên trẻ tuổi, trong lòng thấy có chút buồn cười. Cô kéo chiếc áo choàng trên người, dáng vẻ thong dong, "Cảm ơn Tứ đệ, nhưng không cần đâu. Nói thật là tôi cũng không muốn nhìn thấy Tam ca của cậu cho lắm."
"Thế nhưng chị ..." Cao Gia Nhạc theo bản năng nhìn xuống chân của Thuỷ Ngân, nhớ tới những lời Cao Gia Vân đã nói.
Vốn dĩ Tam tẩu có bó chân nhưng lại thay đổi như hiện giờ là vì Tam ca. Để làm được như vậy hẳn là rất rất đau. Cậu nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô, khi đó cô ngồi ở bên đường, mày khẽ nhăn lại nắn bóp chân, dường như khá đau nhức, hẳn là đến giờ vẫn chưa thể khỏi được hoàn hoàn.
Có phải là Tam ca làm cho cô quá thương tâm cho nên cô mới không muốn gặp Tam ca nữa hay không? Cao Gia Nhạc nghĩ đến đây liền nhìn không được cảm thấy khó chịu thay cho cô gái đang đứng trước mặt mình.
Thủy Ngân: "Tâm ý của cậu tôi nhận, nhưng Tứ đệ không cần phải bận tâm đến chuyện này đâu."
...
Cao Gia Nhạc đi sang nhà ngoại, tiếp tục thu dọn các loại dụng cụ, tư liệu sách vở mang từ Anh quốc về. Cậu nhỏ Dương Thư Hoài ngồi ở một bên đọc sách, bỗng nhiên tháo mắt kính xuống, nhìn chằm chằm vào đứa cháu trai đang vùi đầu thu xếp đồ đạc, "Gia Nhạc, sao hôm nay lại ít nói thế?"
Tính cách của Cao Gia Nhạc thuộc loại hoạt bát hướng ngoại. Dù là sống ở bên Anh quốc cũng rất dễ hoà mình với mọi người, phần lớn những người quen biết đều rất yêu thích cậu. Cao Gia Nhạc giống như một mặt trời nhỏ, thích cười thích náo nhiệt. Dáng vẻ vùi đầu thu dọn các thứ từ sáng đến giờ, buồn bực không nói gì như thế này, thật đúng là hiếm thấy.
Nếu là hai ngày trước, nếu dọn đến thứ gì nhất định cậu sẽ kể một ít chuyện liên quan đến thứ đó mới chịu được.
Cao Gia Nhạc chuyển quyển sách trong tay qua một bên, tựa người vào cái bàn. Dù gì cũng vẫn còn trẻ, một chút trầm mặc vì tâm sự rất dễ bị người khác phát hiện. Một lát sau cậu mới mở miệng nói: "Hôm qua cháu về nhà, có gặp được Tam tẩu."
Dương Thư Hoài chế nhạo: "Ha, nhìn các anh trai đều đã lập gia đình hết, cháu cảm thấy ghen tỵ muốn cưới vợ rồi chứ gì?"
Cao Gia Nhạc miễn cưỡng cười một tiếng, hai hàng lông mày vẫn nhíu lại một chỗ. Dương Thư Hoài thấy thế không còn tâm tư trêu đùa nữa, "Có chuyện gì vậy?"
"Cháu cảm thấy dường như Tam ca đã thay đổi rồi. Một số hành động của anh ấy cháu không thể tán đồng." Mà điều khiến cho Cao Gia Nhạc khổ sở nhất chính là, khi còn bé bọn họ là anh em thân thiết không có gì giấu nhau, nhưng sau khi lớn lên lại bởi vì suy nghĩ khác biệt mà xuất hiện mâu thuẫn, "Cháu về đây tất nhiên là muốn đi gặp Tam ca. Nhưng nếu gặp được Tam ca, có lẽ cháu sẽ nói những chuyện khiến anh ấy không vui."
Dương Thư Hoài không nhịn được cười, theo Dương Thư Hoài thấy, điều này không khác gì chuyện khổ não của một “đứa trẻ”.
"Nếu biết Tam ca của cháu nghe xong không vui thì cháu đừng nói nữa là được rồi."
"Biết rõ anh ấy làm sai, cho nên cháu nhất định phải nói. Đó là vì Tam ca, hơn nữa cũng là vì Tam tẩu." Cao Gia Nhạc chân thành nói, cả người lại có tinh thần, "Cháu thu dọn nhanh rồi đi tìm Tam ca đây!"
Dương Thư Hoài cuộn quyển sách trong tay, gõ gõ xuống đầu gối: "Nghe cháu nói thế này thì có vẻ như cháu cảm thấy Tam tẩu của cháu cũng không tệ thì phải. Nhưng cậu nghe chị của cậu, mẹ ruột của cháu lại bảo không hài lòng với con dâu cho lắm, còn nói cô gái đó không an phận nữa đấy."
Cao Gia Nhạc nhìn cậu nhỏ một chút, "Không thể cứ bảo sao nghe vậy, cậu đã dạy cho cháu như thế mà."
Cao Gia Nhạc một thân bụi bặm, tay áo xắn tới cánh tay, vỗ một chồng sách, vẻ mặt nghiêm nghị, "Mẹ cháu và em gái bất mãn đối với Tam tẩu chủ yếu là vì giận chó đánh mèo, hoàn toàn là hành động theo cảm xúc chủ quan. Như vậy quá bất công, cháu không thể đồng tình với cách nói và cách làm của bọn họ được."
Dương Thư Hoài nghe xong, quan sát cháu trai cẩn thận một lúc, bỗng nhiên lắc đầu, thấp giọng than thở: "Đúng là người trẻ tuổi."
...
Lúc này, Cao Gia Vân đang nổi giận đùng đùng đi tìm Cao Gia Lương kể tội.
"Tam ca, anh nói xem Tứ ca có quá đáng không cơ chứ? Anh ấy không những không đứng về phía chúng ta, lại còn bảo anh làm không đúng nữa!" Cao Gia Vân thở phì phò nói.
Vốn dĩ Cao Gia Lương vì chuyện em trai trở về mà vui mừng, nghe xong thoáng cái sầm mặt, trầm giọng hỏi: "Gia Nhạc thực sự nói như vậy?"
"Vâng." Cao Gia Vân an ủi anh ta: "Tam ca, anh cũng đừng buồn. Tứ ca hoàn toàn không hiểu được nỗi khó xử của anh nên mới nói hươu nói vượn như thế!"
Cao Gia Lương đặt tay lên bản thảo, "Bọn anh đã ba năm không gặp, anh vẫn muốn gặp nó một chút. Có lời gì sẽ trực tiếp nói với nhau, Gia Vân, em cũng đừng xen vào làm gì, mau về nhà đi."
Cao Gia Vân do dự: "Vậy ... Vậy các anh nói chuyện đừng có cãi nhau nhé!"
Cao Gia Lương cười cười, vỗ vỗ em gái, "Làm sao anh có thể cãi nhau với Gia Nhạc được."
Tuy là nói như vậy, nhưng khi hai anh em gặp nhau, bầu không khí giữa hai người vẫn cứ không tốt, chỉ vì Cao Gia Nhạc giục anh trai nhanh chóng về nhà.
"Tam ca, anh không thể cứ ở bên ngoài mãi không về nhà như thế này."
Cao Gia Lương nhìn người em trai còn cao hơn mình một chút, phát hiện cậu thực sự đã trưởng thành rồi, không khỏi lộ ra một chút mỏi mệt, "Gia Nhạc, có nhiều chuyện em không hiểu. Anh và Lâm Cẩm Tú không có tình cảm, mặt khác anh cũng có người mình thích. Cô ấy là An Chi, là cô gái tốt nhất trên thế giới này. Cô ấy không quan tâm đến thân phận hay gia thế của anh; có thể thấu hiểu và ủng hộ cho anh. Đời này của anh ngoại trừ cô ấy ra thì không thể yêu được người phụ nữ nào khác."
Cao Gia Nhạc tỉnh táo hỏi: "Thế còn Tam tẩu thì sao? Về sau chị ấy biết làm thế nào? Anh muốn để cho chị ấy tương lai cứ mãi một thân một mình mà sống hay sao?"
Cao Gia Lương há hốc mồm, không biết nên cái gì, sau một hồi lâu mới lên tiếng: "Anh không biết ... Anh và An Chi đã quyết định ở chung một chỗ, anh không có cách nào phụ lòng cô ấy. Lâm Cẩm Tú là Đại tiểu thư của nhà họ Lâm, với tính cách của cô ta, cho dù không có anh vẫn có thể sống thật tốt. Nhưng An Chi thì khác, cô ấy đã không còn người thân, hiện tại chỉ có anh, anh không thể rời bỏ cô ấy được."
"Chờ thêm hai năm nữa An Chi có em bé, cha mẹ sẽ chấp nhận để bọn anh được ở bên nhau thôi. Nếu Lâm Cẩm Tú đồng ý thì có thể ly hôn với anh, còn không thì cô ta chỉ có thể ở một mình tại nhà họ Cao. Anh và An Chi sẽ không trở về, bọn anh và cô ta không liên quan gì đến nhau, đó là kết quả tốt nhất."
Cao Gia Nhạc dường như cảm thấy mình không hề quen biết anh ta, khó tin mà nhìn Tam ca của mình. Ai yếu thì người đó có lý, ai mạnh thì kẻ đó đáng đời, là câu này đấy phải không?
Cao Gia Lương bị em trai nhìn thấy sự thảm hại của bản thân, thấp giọng thì thào: "Gia Nhạc, em chưa thích một người thì không hiểu được cảm giác đó như thế nào đâu. Lần đầu tiên nhìn thấy An Chi, trông thấy cô ấy ôm sách ngồi dưới gốc cây đọc một bài thơ, vừa văn tĩnh lại tươi đẹp, một khắc đó anh cảm thấy đất trời đều tĩnh lặng, ngoại trừ cô ấy thì anh không thể nhìn thấy ai hết. Từ đó trở đi anh biết rõ, anh chỉ muốn được ở bên cô ấy mà thôi."
Cao Gia Nhạc đột nhiên trầm mặc, thoáng cái cảm thấy trong miệng mình đắng ngắt.
Thứ cảm giác ấy, cậu hiểu, nhưng mà ――
"Tam ca, anh như vậy là không công bằng với Tam tẩu." Cậu rũ mắt xuống nhẹ nói.
Cao Gia Lương không trả lời tiếp nữa.
Mặc dù hai anh em không cãi nhau ầm ĩ, nhưng nói chuyện một hồi không có kết quả, cuối cùng vẫn tan rã trong không vui.
Thủy Ngân gặp lại người trẻ tuổi nhiệt tâm kia, chỉ thấy đối phương có chút ủ rũ, dáng vẻ lại giống như cảm thấy có lỗi, nhìn cô áy náy.
"Tam tẩu, thật xin lỗi, em không thể khuyên Tam ca về nhà."
Thủy Ngân: "..." Người trẻ tuổi này có lẽ là quá mức nhiệt tình, vậy nên mới có thể bị chính Tam ca của mình liên luỵ hại cho mất mạng vào mấy năm sau.
"Tam ca của cậu không làm gì có lỗi với tôi cả, cậu lại càng không." Thủy Ngân nhìn chăm chú người trẻ tuổi trước mặt, "Cho nên cậu không cần phải tỏ ra có lỗi như vậy, tôi cũng không thích người khác nói xin lỗi với mình."
Cao Gia Nhạc theo bản năng liền nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Nói xong mới phát hiện ra mình nói sai, chán nản ngừng lại, trên mặt lại rõ ràng viết ba cái chữ to “Thật xin lỗi”.
Thủy Ngân bị vẻ mặt bất an hỗn loạn của người trẻ tuổi kia làm cho bật cười.
Nụ cười đó rực rỡ tươi đẹp, Cao Gia Nhạc thoáng ngẩn ngơ. Bị cô cười cho hai vành tai đỏ rực, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, lắp ba lắp bắp nói mình còn có việc rồi lập tức chạy trối chết.
Lúc trước Cao Gia Vân thích nhất là lẽo đẽo chạy theo sau lưng người anh trai nhỏ nhất Cao Gia Nhạc này. Hiện tại anh trai đã trở về, Cao Gia Vân hiển nhiên lại biến thành một cái đuôi nhỏ. Cơm nước xong xuôi là một đường đi theo về chỗ ở của anh trai.
Cao Gia Nhạc lôi bộ kính viễn vọng đã lâu không sử dụng ra để bảo dưỡng. Cao Gia Vân liền di chuyển xung quanh Cao Gia Nhạc kể cho cậu nghe về một số chuyện đã xảy ra trong gia đình. Nhờ vậy Cao Gia Nhạc rất nhanh biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa Tam ca và Tam tẩu từ miệng của em gái.
"Lúc đầu người Tam ca phải kết hôn là Lâm Khỉ La, ai biết đúng lúc cưới thì lại đổi người. Thế mà cha mẹ cũng đồng ý, em chẳng hiểu cha mẹ đang nghĩ gì. Lâm Cẩm Tú kia còn lớn hơn Tam ca ba tuổi cơ đấy. Nghe nói là người từng đính hôn với chị ta trước kia không cần chị ta nữa, mãi mà không gả đi được, thế nên mới cố sống cố chết dính vào nhà chúng ta."
"Thật là, Tam ca của chúng ta ưu tú như vậy, chẳng lẽ lại thích một cô gái không ai muốn hay sao? Tứ ca không biết đâu, lúc trước Lâm Cẩm Tú gả tới đây có một đôi chân nhỏ đấy. Tam ca không thèm để ý đến chị ta, anh ấy vốn ghét nhất là chân nhỏ mà. Kết quả Lâm Cẩm Tú trực tiếp đi nắn chỉnh lại chân, một thời gian dài không đi lại được. Nhưng Tam ca vẫn cứ không thích chị ta, nhét chị ta về lại nhà họ Lâm mấy tháng chẳng thèm quan tâm. Đúng là quá mất mặt, thế mà chị ta về đây cũng không thấy ngại gì cả, anh thấy có buồn cười hay không!"
Cao Gia Vân vui vẻ cười khanh khách, mặt mày hớn hở khoa chân múa tay: "Bây giờ tình cảm giữa Tam ca và chị An Chi đang mặn nồng lắm đấy. Lần trước em tới thăm anh ấy, chị An Chi còn dẫn em đi thăm quan toà soạn báo. Chị An Chi rất có tài văn chương, dáng dấp lại thật đẹp, chị ấy mới là người xứng với Tam ca nhất. Nhưng Lâm Cẩm Tú kia cứ một hai phải chen ngang, thật chướng mắt, em cứ nhìn thấy chị ta là lại thấy phiền."
Cao Gia Nhạc nghe vậy thì cau mày, động tác tháo giá đỡ cũng ngừng lại, "Việc này là Tam ca làm không đúng, hơn nữa Gia Vân, em cũng không nên nói về Tam tẩu như vậy."
Cao Gia Vân ngẩn người, không ngờ anh trai sẽ nói như thế, lập tức cao giọng, "Tứ ca, anh nói cái gì? Tam ca làm không đúng ở chỗ nào?"
Cao Gia Nhạc: "Nếu anh ấy đã muốn theo đuổi chân ái thì cũng đừng kết hôn với Tam tẩu. Còn đã lấy Tam tẩu về rồi thì nhất định phải chịu trách nhiệm, không nên trốn tránh mãi như thế, còn ném hết rắc rối về phía Tam tẩu."
"Tứ ca, anh điên rồi hả?" Cao Gia Vân phẫn nộ, "Chúng em mới là anh em ruột của anh cơ mà, sao anh lại giúp người khác nói chuyện như thế?"
Cao Gia Nhạc nhíu mày: "Vốn dĩ chính là mọi người làm sai, chẳng lẽ anh không thể nói ra sao?"
Cao Gia Vân tức giận nói: "Lúc đầu Tam ca đã không muốn cưới rồi, là do cha mẹ cứ ép anh ấy phải cưới. Tam ca cũng rất đau khổ mà, cái này trách Tam ca được ư? Anh ấy phản đối sự áp bức của phong kiến, dũng cảm theo đuổi tình yêu thì có gì sai?"
"Em chỉ thấy Tam ca đau khổ, vậy em và Tam ca có nghĩ đến người khác hay không? Nếu Tam ca thật sự muốn theo đuổi tình yêu thì dù cha mẹ có đánh chết anh ấy, anh ấy cũng phải kiên quyết không kết hôn, đó mới là hành động dũng cảm, dám đương đầu. Còn mọi chuyện ầm ĩ thành ra như bây giờ, anh ấy không chỉ có lỗi với Tam tẩu, mà còn có lỗi với cả người anh ấy thích nữa. Gia Vân, đây không phải là đang đấu tranh mà chính xác là hành động trốn tránh ích kỷ."
"Anh ――" Cao Gia Vân tức đến dậm chân, "Nói anh cũng không hiểu, em không thèm nghe anh nói nữa!"
Thấy em gái nổi giận đùng đùng chạy đi, Cao Gia Nhạc chẳng để ý đến cô nàng. Tâm tình hiện giờ của cậu hết sức rối rắm, cầm ống kính vừa tháo xuống lau lau mấy cái lại đột nhiên thả về, khoanh tay ngồi đó.
Khi nãy ngồi trong đại sảnh nhìn thấy cô, trong một khoảnh khắc cậu vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng. Nhưng sau khi biết được đó là Tam tẩu của mình, trong lòng cậu không hiểu sao chợt thấy hụt hẫng. Vừa rồi nghe em gái nói những lời kia, những cảm xúc phức tạp trong nội tâm liền biến thành tức giận và thất vọng.
Trước kia Tam ca đâu phải là người như vậy, Gia Vân hồi nhỏ cũng thật lanh lợi đáng yêu. Làm sao ba năm không gặp mà bọn họ đã thay đổi đến thế? Bởi vì việc này mà sự vui sướng khi trở về gặp lại người thân của Cao Gia Nhạc đã bị một màn sương âu lo phủ kín.
Một đêm không thể ngủ ngon, sáng sớm Cao Gia Nhạc đi ngang qua trước nơi ở của Tam ca. Nghĩ Tam ca đã lâu không về nhà, bên trong chỉ có Tam tẩu ở một mình, bước chân của Cao Gia Nhạc bất giác dừng lại một chút.
Cứ do dự một lát như vậy, Thủy Ngân mở cửa bước ra.
Vốn dĩ đã định đi rồi nhưng nhìn thấy cô, Cao Gia Nhạc cũng không tiện quay người đi liền bước qua gọi một tiếng Tam tẩu.
Thái độ của Thủy Ngân đối với Cao Gia Nhạc vẫn khá tốt. Chỉ cần không lộ ra ác ý hay đụng chạm tới cô thì thái độ của Thuỷ Ngân vẫn được coi là ôn hoà nhã nhặn ―― ít nhất là ôn hòa ở mặt ngoài.
"Tam tẩu." Cao Gia Nhạc hơi chần chừ nói: "Nói không chừng hai ngày này em sẽ đi gặp Tam ca. Khi nào gặp được em sẽ khuyên anh ấy mau chóng về nhà."
Thủy Ngân nhìn vẻ mặt vừa hổ thẹn vừa áy náy của người thanh niên trẻ tuổi, trong lòng thấy có chút buồn cười. Cô kéo chiếc áo choàng trên người, dáng vẻ thong dong, "Cảm ơn Tứ đệ, nhưng không cần đâu. Nói thật là tôi cũng không muốn nhìn thấy Tam ca của cậu cho lắm."
"Thế nhưng chị ..." Cao Gia Nhạc theo bản năng nhìn xuống chân của Thuỷ Ngân, nhớ tới những lời Cao Gia Vân đã nói.
Vốn dĩ Tam tẩu có bó chân nhưng lại thay đổi như hiện giờ là vì Tam ca. Để làm được như vậy hẳn là rất rất đau. Cậu nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô, khi đó cô ngồi ở bên đường, mày khẽ nhăn lại nắn bóp chân, dường như khá đau nhức, hẳn là đến giờ vẫn chưa thể khỏi được hoàn hoàn.
Có phải là Tam ca làm cho cô quá thương tâm cho nên cô mới không muốn gặp Tam ca nữa hay không? Cao Gia Nhạc nghĩ đến đây liền nhìn không được cảm thấy khó chịu thay cho cô gái đang đứng trước mặt mình.
Thủy Ngân: "Tâm ý của cậu tôi nhận, nhưng Tứ đệ không cần phải bận tâm đến chuyện này đâu."
...
Cao Gia Nhạc đi sang nhà ngoại, tiếp tục thu dọn các loại dụng cụ, tư liệu sách vở mang từ Anh quốc về. Cậu nhỏ Dương Thư Hoài ngồi ở một bên đọc sách, bỗng nhiên tháo mắt kính xuống, nhìn chằm chằm vào đứa cháu trai đang vùi đầu thu xếp đồ đạc, "Gia Nhạc, sao hôm nay lại ít nói thế?"
Tính cách của Cao Gia Nhạc thuộc loại hoạt bát hướng ngoại. Dù là sống ở bên Anh quốc cũng rất dễ hoà mình với mọi người, phần lớn những người quen biết đều rất yêu thích cậu. Cao Gia Nhạc giống như một mặt trời nhỏ, thích cười thích náo nhiệt. Dáng vẻ vùi đầu thu dọn các thứ từ sáng đến giờ, buồn bực không nói gì như thế này, thật đúng là hiếm thấy.
Nếu là hai ngày trước, nếu dọn đến thứ gì nhất định cậu sẽ kể một ít chuyện liên quan đến thứ đó mới chịu được.
Cao Gia Nhạc chuyển quyển sách trong tay qua một bên, tựa người vào cái bàn. Dù gì cũng vẫn còn trẻ, một chút trầm mặc vì tâm sự rất dễ bị người khác phát hiện. Một lát sau cậu mới mở miệng nói: "Hôm qua cháu về nhà, có gặp được Tam tẩu."
Dương Thư Hoài chế nhạo: "Ha, nhìn các anh trai đều đã lập gia đình hết, cháu cảm thấy ghen tỵ muốn cưới vợ rồi chứ gì?"
Cao Gia Nhạc miễn cưỡng cười một tiếng, hai hàng lông mày vẫn nhíu lại một chỗ. Dương Thư Hoài thấy thế không còn tâm tư trêu đùa nữa, "Có chuyện gì vậy?"
"Cháu cảm thấy dường như Tam ca đã thay đổi rồi. Một số hành động của anh ấy cháu không thể tán đồng." Mà điều khiến cho Cao Gia Nhạc khổ sở nhất chính là, khi còn bé bọn họ là anh em thân thiết không có gì giấu nhau, nhưng sau khi lớn lên lại bởi vì suy nghĩ khác biệt mà xuất hiện mâu thuẫn, "Cháu về đây tất nhiên là muốn đi gặp Tam ca. Nhưng nếu gặp được Tam ca, có lẽ cháu sẽ nói những chuyện khiến anh ấy không vui."
Dương Thư Hoài không nhịn được cười, theo Dương Thư Hoài thấy, điều này không khác gì chuyện khổ não của một “đứa trẻ”.
"Nếu biết Tam ca của cháu nghe xong không vui thì cháu đừng nói nữa là được rồi."
"Biết rõ anh ấy làm sai, cho nên cháu nhất định phải nói. Đó là vì Tam ca, hơn nữa cũng là vì Tam tẩu." Cao Gia Nhạc chân thành nói, cả người lại có tinh thần, "Cháu thu dọn nhanh rồi đi tìm Tam ca đây!"
Dương Thư Hoài cuộn quyển sách trong tay, gõ gõ xuống đầu gối: "Nghe cháu nói thế này thì có vẻ như cháu cảm thấy Tam tẩu của cháu cũng không tệ thì phải. Nhưng cậu nghe chị của cậu, mẹ ruột của cháu lại bảo không hài lòng với con dâu cho lắm, còn nói cô gái đó không an phận nữa đấy."
Cao Gia Nhạc nhìn cậu nhỏ một chút, "Không thể cứ bảo sao nghe vậy, cậu đã dạy cho cháu như thế mà."
Cao Gia Nhạc một thân bụi bặm, tay áo xắn tới cánh tay, vỗ một chồng sách, vẻ mặt nghiêm nghị, "Mẹ cháu và em gái bất mãn đối với Tam tẩu chủ yếu là vì giận chó đánh mèo, hoàn toàn là hành động theo cảm xúc chủ quan. Như vậy quá bất công, cháu không thể đồng tình với cách nói và cách làm của bọn họ được."
Dương Thư Hoài nghe xong, quan sát cháu trai cẩn thận một lúc, bỗng nhiên lắc đầu, thấp giọng than thở: "Đúng là người trẻ tuổi."
...
Lúc này, Cao Gia Vân đang nổi giận đùng đùng đi tìm Cao Gia Lương kể tội.
"Tam ca, anh nói xem Tứ ca có quá đáng không cơ chứ? Anh ấy không những không đứng về phía chúng ta, lại còn bảo anh làm không đúng nữa!" Cao Gia Vân thở phì phò nói.
Vốn dĩ Cao Gia Lương vì chuyện em trai trở về mà vui mừng, nghe xong thoáng cái sầm mặt, trầm giọng hỏi: "Gia Nhạc thực sự nói như vậy?"
"Vâng." Cao Gia Vân an ủi anh ta: "Tam ca, anh cũng đừng buồn. Tứ ca hoàn toàn không hiểu được nỗi khó xử của anh nên mới nói hươu nói vượn như thế!"
Cao Gia Lương đặt tay lên bản thảo, "Bọn anh đã ba năm không gặp, anh vẫn muốn gặp nó một chút. Có lời gì sẽ trực tiếp nói với nhau, Gia Vân, em cũng đừng xen vào làm gì, mau về nhà đi."
Cao Gia Vân do dự: "Vậy ... Vậy các anh nói chuyện đừng có cãi nhau nhé!"
Cao Gia Lương cười cười, vỗ vỗ em gái, "Làm sao anh có thể cãi nhau với Gia Nhạc được."
Tuy là nói như vậy, nhưng khi hai anh em gặp nhau, bầu không khí giữa hai người vẫn cứ không tốt, chỉ vì Cao Gia Nhạc giục anh trai nhanh chóng về nhà.
"Tam ca, anh không thể cứ ở bên ngoài mãi không về nhà như thế này."
Cao Gia Lương nhìn người em trai còn cao hơn mình một chút, phát hiện cậu thực sự đã trưởng thành rồi, không khỏi lộ ra một chút mỏi mệt, "Gia Nhạc, có nhiều chuyện em không hiểu. Anh và Lâm Cẩm Tú không có tình cảm, mặt khác anh cũng có người mình thích. Cô ấy là An Chi, là cô gái tốt nhất trên thế giới này. Cô ấy không quan tâm đến thân phận hay gia thế của anh; có thể thấu hiểu và ủng hộ cho anh. Đời này của anh ngoại trừ cô ấy ra thì không thể yêu được người phụ nữ nào khác."
Cao Gia Nhạc tỉnh táo hỏi: "Thế còn Tam tẩu thì sao? Về sau chị ấy biết làm thế nào? Anh muốn để cho chị ấy tương lai cứ mãi một thân một mình mà sống hay sao?"
Cao Gia Lương há hốc mồm, không biết nên cái gì, sau một hồi lâu mới lên tiếng: "Anh không biết ... Anh và An Chi đã quyết định ở chung một chỗ, anh không có cách nào phụ lòng cô ấy. Lâm Cẩm Tú là Đại tiểu thư của nhà họ Lâm, với tính cách của cô ta, cho dù không có anh vẫn có thể sống thật tốt. Nhưng An Chi thì khác, cô ấy đã không còn người thân, hiện tại chỉ có anh, anh không thể rời bỏ cô ấy được."
"Chờ thêm hai năm nữa An Chi có em bé, cha mẹ sẽ chấp nhận để bọn anh được ở bên nhau thôi. Nếu Lâm Cẩm Tú đồng ý thì có thể ly hôn với anh, còn không thì cô ta chỉ có thể ở một mình tại nhà họ Cao. Anh và An Chi sẽ không trở về, bọn anh và cô ta không liên quan gì đến nhau, đó là kết quả tốt nhất."
Cao Gia Nhạc dường như cảm thấy mình không hề quen biết anh ta, khó tin mà nhìn Tam ca của mình. Ai yếu thì người đó có lý, ai mạnh thì kẻ đó đáng đời, là câu này đấy phải không?
Cao Gia Lương bị em trai nhìn thấy sự thảm hại của bản thân, thấp giọng thì thào: "Gia Nhạc, em chưa thích một người thì không hiểu được cảm giác đó như thế nào đâu. Lần đầu tiên nhìn thấy An Chi, trông thấy cô ấy ôm sách ngồi dưới gốc cây đọc một bài thơ, vừa văn tĩnh lại tươi đẹp, một khắc đó anh cảm thấy đất trời đều tĩnh lặng, ngoại trừ cô ấy thì anh không thể nhìn thấy ai hết. Từ đó trở đi anh biết rõ, anh chỉ muốn được ở bên cô ấy mà thôi."
Cao Gia Nhạc đột nhiên trầm mặc, thoáng cái cảm thấy trong miệng mình đắng ngắt.
Thứ cảm giác ấy, cậu hiểu, nhưng mà ――
"Tam ca, anh như vậy là không công bằng với Tam tẩu." Cậu rũ mắt xuống nhẹ nói.
Cao Gia Lương không trả lời tiếp nữa.
Mặc dù hai anh em không cãi nhau ầm ĩ, nhưng nói chuyện một hồi không có kết quả, cuối cùng vẫn tan rã trong không vui.
Thủy Ngân gặp lại người trẻ tuổi nhiệt tâm kia, chỉ thấy đối phương có chút ủ rũ, dáng vẻ lại giống như cảm thấy có lỗi, nhìn cô áy náy.
"Tam tẩu, thật xin lỗi, em không thể khuyên Tam ca về nhà."
Thủy Ngân: "..." Người trẻ tuổi này có lẽ là quá mức nhiệt tình, vậy nên mới có thể bị chính Tam ca của mình liên luỵ hại cho mất mạng vào mấy năm sau.
"Tam ca của cậu không làm gì có lỗi với tôi cả, cậu lại càng không." Thủy Ngân nhìn chăm chú người trẻ tuổi trước mặt, "Cho nên cậu không cần phải tỏ ra có lỗi như vậy, tôi cũng không thích người khác nói xin lỗi với mình."
Cao Gia Nhạc theo bản năng liền nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Nói xong mới phát hiện ra mình nói sai, chán nản ngừng lại, trên mặt lại rõ ràng viết ba cái chữ to “Thật xin lỗi”.
Thủy Ngân bị vẻ mặt bất an hỗn loạn của người trẻ tuổi kia làm cho bật cười.
Nụ cười đó rực rỡ tươi đẹp, Cao Gia Nhạc thoáng ngẩn ngơ. Bị cô cười cho hai vành tai đỏ rực, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, lắp ba lắp bắp nói mình còn có việc rồi lập tức chạy trối chết.