Edit: tiểu an nhi (LQD)
Cái thôn này cực kỳ vắng vẻ, gần như bị núi lớn san sát vây quanh ngăn cách, trong làng không có bất kỳ phương tiện giao thông gì. Ra khỏi thôn chỉ có đúng một con đường đất, mà cái trấn nhỏ gần nhất cũng cách đây rất xa, muốn đi phải tầm một ngày mới tới. Người trong thôn thỉnh thoảng sẽ ra ngoài mua bán vài thứ, mỗi lần đi phải mất đến hai ba ngày.
Thủy Ngân đi tới con đường đó, dừng ở ven đường cắt cỏ cho lợn. Nghĩ tới lọ thuốc trừ sâu tìm được, âm thầm suy nghĩ xem nên ra tay như thế nào.
Lưu Hương Tuyết là một đứa ngốc, lại còn an phận đã nhiều năm, bọn họ đã quen với việc ăn cơm cô nấu, sẽ không có đề phòng gì. Nhưng cô đã ngửi qua lọ thuốc trừ sâu này, mùi có hơi nặng. Những thứ bọn họ hay ăn đều rất nhạt nhẽo, không có mùi vị gì. Nếu bỏ thuốc vào trong đồ ăn sẽ dậy mùi rất rõ, bọn họ cũng không phải loại ngu ngốc; cho nên phải dùng thức ăn có mùi vị nặng để át đi thì may ra có thể.
Cô chỉ có một cơ hội duy nhất, nhất định phải thành công.
Thủy Ngân thẳng người, nhìn sang bên kia sông một chút. Trong làng sẽ có người đi bắt cá để cải thiện sinh hoạt. Bên bờ sông thỉnh thoảng sẽ dạt vào mấy con cá chết. Người trong thôn chả để ý nhiều đến vậy, dù cá chết có hơi bốc mùi cũng sẽ nhặt về ăn, không những thế còn coi nó không khác gì một món ăn ngon.
Nếu có cá chết bốc mùi, bản thân nó đã có mùi lạ rồi thì sẽ dễ hành động hơn nhiều. Đến lúc đó chẳng cần thả quá nhiều thuốc, không đến mức ăn một cái lăn ra chết, chỉ cần bọn họ ngất đi hay nôn mửa, không có sức lực để chống trả là được rồi.
Trên mặt Thủy Ngân vẫn là cái vẻ ngơ ngác ngây ngốc của Lưu Hương Tuyết, ngồi xổm bên bờ sông, nghĩ thầm trong bụng. Nếu không tìm thấy cá chết, có lẽ phải tới hồ nước gần đây bắt mấy con cá nhỏ, loại dài cỡ ngón tay về hầm lấy nước dùng, nói không chừng cũng có thể thực hiện . . .
"Ê, đồ ngốc kia!"
Trên đường có người đi qua, hướng về phía cô gào to trêu ghẹo. Thủy Ngân vùi đầu cắt cỏ, giả bộ không nghe thấy.
Người kia nhặt quả gai nhỏ ven đường ném vào sau lưng Thủy Ngân, "Đồ ngốc, ê ê, nhìn đây này!"
Thủy Ngân vẫn không để ý đến, có lẽ là cảm thấy nhàm chán, người kia cõng đòn gánh, gánh cái sọt đi qua. Thủy Ngân đợi đến khi tiếng bước chân đi xa, con dao nắm trong tay mới chậm rãi buông lỏng xuống.
Cỏ nấu cho lợn đã cắt đủ, Thủy Ngân quyết định ra bờ sông nhìn xem, coi có tìm được con cá chết nào dạt vào bờ hay không. Đi ngang qua phía sau chuồng trâu của một gia đình, Thủy Ngân thấy bên trong cửa sổ của chuồng trâu có một người đang đứng, ánh mắt âm u nhìn cô chằm chằm.
Người điên ở trong thôn này không chỉ có một mình Lưu Hương Tuyết, người phụ nữ bị nhốt trong chuồng trâu kia cũng là một kẻ điên. Chỉ có điều không biết cô ta được bán đến đây hay là được gả tới từ làng bên.
Tại kịch bản ở trong đầu Thuỷ Ngân, người này hoàn toàn khác biệt với Lưu Hương Tuyết. Lưu Hương Tuyết trở thành một người mẹ vĩ đại, mà người phụ nữ đến cái tên cũng không có này, từ đầu đến cuối chưa khi nào từ bỏ ý định chạy trốn. Cuối cùng cũng bởi vì chạy trốn mà ngã từ vách núi xuống chết.
"Đến con cũng sinh ra được mấy đứa rồi mà vẫn còn muốn trốn, chết là đáng đời!" Đây chính là phản ứng của những người trong thôn sau khi người phụ nữ kia chết. Trong suy nghĩ của bọn họ, phụ nữ ở bên ngoài tới nơi đây, chỉ cần sinh con ra xong sẽ không chạy trốn nữa. Đó mới là những người phụ nữ bình thường.
Còn người không muốn sống yên ổn, suốt ngày tìm cách chạy trốn nhất định là loại không bình thường, là kẻ điên, phải bị nhốt lại.
Gia đình này có nuôi chó, con chó kia thường xuyên chạy tới chạy lui trên đường, không cần dùng đến dây xích. Mà sợi xích đó được dành để dùng ở trên người phụ nữ bên trong chuồng trâu ấy.
Thủy Ngân đi ngang qua chuồng trâu, người phụ nữ kia cũng đưa mắt nhìn. Cô ta bị câm, không biết nói chuyện, ánh mắt lúc nhìn người khác rất đáng sợ.
【 So với cô ta thì cuộc sống của Lưu Hương Tuyết tốt hơn rất nhiều rồi. Người nhà họ Lưu đối xử với cô không đến nỗi, cô nên biết ơn họ, đừng làm ra mấy hành động phí công phí sức nữa 】
【 Nhìn kết cục của cô ta đi, chẳng lẽ cô cũng muốn giống như cô ta hay sao? 】
Thủy Ngân ở bờ sông đi một vòng, không tìm được cái gì. Cô xách nửa giỏ đựng cỏ cho lợn trở về, quả nhiên bị bà già kia giận dữ mắng cho một trận. Nhưng kẻ ngốc thì biết làm cách nào, Thủy Ngân giả bộ nghe không hiểu, khúm núm ngồi ở dưới lò nhóm lửa.
Đến lúc ăn cơm buổi trưa, lão nhị đột nhiên nói muốn lên trấn mua ít đồ. Thủy Ngân ngồi một bên ăn khoai lang có hơi khựng lại. Cô không biết hắn ta chuẩn bị đi ra ngoài, nếu hắn thật sự đi thì phải ba ngày sau mới trở về. Chẳng lẽ cô cũng phải mất ba ngày nữa mới thực hiện được kế hoạch của mình hay sao?
Nhưng cô không muốn đợi lâu thêm nữa, lửa giận trong lồng ngực có thể đốt cháy cô bất cứ lúc nào.
Tối hôm đó Thủy Ngân nằm trên chiếc giường rơm rạ đơn sơ lật qua lật lại hồi lâu. Cái chăn mỏng đã biến thành màu đen sì hôi thối đắp trên người không có một chút ấm áp.
Tờ mờ ngày hôm sau, quả nhiên lão nhị dậy thật sớm đi ra ngoài. Thủy Ngân cũng phải dậy sớm như vậy, cô phải đi tưới phân cho ruộng rau.
Ruộng rau kia nằm ngay bên cạnh con đường đi lên trấn, Thủy Ngân nhìn thấy lão nhị đi tới từ xa. Lúc đi ngang qua cô, hắn ta ngừng lại, liếc mắt nhìn hai bên một chút, thình lình thả bình nước với túi đựng thức ăn xuống. Vừa cởi dây thắt lưng quần, vừa đi về phía Thủy Ngân bên trong vườn rau.
Hiện tại lão nhị nhà họ Lưu hơn ba mươi tuổi, bởi vì nhà quá nghèo không mua nổi thêm một người phụ nữ nữa, cho nên hắn ta phải dùng chung vợ với anh trai. Căn nhà của nhà họ Lưu quá nhỏ, trong nhà làm cái gì thì những người khác đều nghe thấy rõ ràng. Vậy nên hai anh em thỉnh thoảng sẽ trực tiếp làm loại chuyện đó với Lưu Hương Tuyết ở bên ngoài.
Tìm một góc không có người, tùy tiện tiết ra một cái, kéo quần lên là xong việc. Hiển nhiên lúc này Lưu lão nhị là đột nhiên nổi hứng, có lẽ hắn ta đã quên Lưu Hương Tuyết vừa mới sinh con chưa quá hai ngày; nhưng cũng có thể là bởi vì hắn ta chẳng hề quan tâm đến điều đó.
Thủy Ngân bình tĩnh nhìn hắn đi về phía mình, bỗng nhiên cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Tay của cô sờ đến một cái dùi bén nhọn. Đó là thứ mà bà già hay dùng để làm giày, ngày đầu tiên Thủy Ngân tiến vào thế giới này đã lén lút giấu nó đi. Khi cô ở trong tình cảnh không an tâm với những thứ xung quanh, thì nhất định phải mang theo người một loại vũ khí gì đó để bảo vệ mình. Đây là thói quen của cô.
Lưu lão nhị vội vàng kéo quần của cô, Thủy Ngân làm bộ vùng vẫy một hồi, đợi sự chú ý của hắn ta phân tán, bất chợt vùng lên. Cô dùng hết khí lực toàn thân đâm cái dùi nhọn vào gáy của người đàn ông, đồng thời ghìm chặt đầu của Lưu lão nhị, không cho hắn ta phát ra âm thanh.
Trong miệng người đàn ông phát ra những tiếng ục ục, ngay tại bên tai Thủy Ngân. Tay của cô vẫn vững vàng giữ chặt đầu của hắn.
Máu tươi nhuộm đỏ đất bên trong vườn rau, người kia từ từ không còn giãy giụa nữa.
Thủy Ngân rút cái dùi ra, xoa xoa máu tươi trên tay, nhanh chóng thu lại bình nước với túi thức ăn ở ven đường, kéo thi thể của Lưu lão nhị đi về phía chuồng trâu bên kia. Ở đó có cái ao phân rất lớn, ném thi thể vào đấy, trong vòng vài ngày sẽ không có ai phát hiện được.
Người phụ nữ bên trong chuồng trâu lại đưa mắt nhìn cô. Thủy Ngân không quan tâm tới cô ta, buộc một tảng đá vào thân lão nhị, đẩy hắn vào bên trong hố phân đen sì nhão nhoét kia. Nhìn thi thể chậm rãi chìm xuống, cuối cùng bị ao phân hôi thối nuốt hết, Thủy Ngân có chút tiếc nuối. Nếu hắn ta vẫn còn sống, trực tiếp ấn vào ao phân cho chết đuối chẳng phải càng tốt hơn hay sao.
Không dừng lại ở nơi đó quá lâu, Thủy Ngân mau chóng giấu kỹ bình nước với túi thức ăn ở dưới gầm cầu.
Cô thực sự quá mệt mỏi, thân thể này sau khi sinh con đã không được nghỉ ngơi, lúc nào cũng phải làm việc, để thực hiện được những hành động này cô gần như dùng hết sức lực còn lại. Cũng may thân thể của Lưu Hương Tuyết đã quen với những công việc có cường độ cao, vẫn còn sức xử lý thi thể, nếu không sẽ rất phiền phức.
Bình tĩnh rửa tay, lại cởi quần áo dính máu giặt giũ sạch sẽ. Thủy Ngân ăn hết chỗ thức ăn Lưu lão nhị mang theo để bổ sung thể lực. Hai ngày này cô chưa từng được ăn một bữa no bụng, tiếp theo còn phải làm rất nhiều chuyện, cứ bị đói mãi chỉ e không còn sức để làm.
Có lẽ thật sự vận may của cô không tệ, vào buổi chiều hôm ấy, cô vô tình nhặt được một con cá thối dạt vào bờ sông. Vốn đã định đi vớt mấy con cá nhỏ, Thủy Ngân đổi hướng mang con cá thối trở về. Cô cười giống như một đứa ngớ ngẩn, chỉ vào thằng con trai đen đúa nói: "Cá, con trai, ăn cá."
Như một người mẹ tốt chân chính.
Cô cũng được như nguyện bắt đầu làm cá, dựa theo kế hoạch của mình, cẩn thận tỉ mỉ làm từng bước một.
Lọ thuốc sâu trống không sau khi được tráng nước một lần, cô đổ nước đó vào cái bình hồ lô. Bà già có đi vào bếp để lấy bát đựng kẹo đường cho thằng cháu bảo bối của bà ta ăn, Thủy Ngân đổ bình nước kia vào con cá thối ở ngay trước mặt bà ta.
Mùi thối của cá với vị cay nồng của ớt phiêu đãng trong không khí, hoàn toàn át được hương vị của thuốc sâu. Thủy Ngân còn đặc biệt xúc một muỗng dầu bỏ vào trong nồi, bà già kia nhìn thấy thì tức muốn chết. Đá cô hai cái, chỉ vào mặt cô mắng to một trận. Nhưng dầu cũng không thể vớt lại được, bà ta chỉ có thể lẩm bẩm tiếc nuối, đem cá bưng lên bàn, bảo chồng, con trai với cháu trai tranh thủ ăn cho nóng.
Cá bưng lên bàn, ngoại trừ Thuỷ Ngân ra thì những người còn lại ai nấy đều có phần ―― không cần biết là thứ đồ ăn ngon lành gì, người nằm ở tầng dưới cùng của cái nhà này như Lưu Hương Tuyết từ trước tới nay không có tư cách chạm vào, cho dù cái đầu cá thối này có do cô nhặt về được cũng vậy.
Bọn họ ăn rất vui vẻ, Thủy Ngân ngồi dưới lò ăn khoai lang cũng rất vui vẻ, thỉnh thoảng cô lại nhìn cái bàn bên kia một chút. Không ai phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ có Lưu lão đại nói một câu "Con cá này làm không ngon lắm, vị có hơi đắng", nhưng hắn ta ăn cũng chẳng ít hơn ai.
Mùi cá thì nồng, còn đổ vào nhiều dầu như vậy, dựa theo thói quen của nhà họ Lưu thì tuyệt đối không có khả năng để lãng phí. Dù lúc ăn thấy hương vị có chút lạ, bọn họ cũng sẽ ăn cho bằng hết.
Sau khi ăn cơm tối, nhà nào nhà nấy đóng kín cửa, không ai nghe được âm thanh nôn mửa trong bếp của mấy người nhà họ Lưu. Thủy Ngân đặt bát khoai lang xuống, cầm lấy đao bổ củi đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh từ sớm.
. . .
Mùa thu ban đêm trên núi rất lạnh, Thủy Ngân từ trong nhà đi ra rửa tay. Sau đó cô nhanh chóng bưng nửa nồi cá còn lại đi về hướng một gia đình trong thôn.
Còn chưa tới gần, con chó trong sân của nhà đó đã sủa nhặng lên, trong nhà có tiếng người hỏi “Ai đấy?”.
Thủy Ngân đặt nồi cá xuống một chỗ vắng vẻ ngoài cửa, dụ con chó kia ra ăn, còn mình thì ngớ ngẩn khua khua tay nói với chủ nhà, "Mượn, mượn cuộn chỉ."
Gia đình này không nghi ngờ gì, người trong thôn vẫn thường như vậy, không có kim chỉ đều chạy sang mượn của nhau. Nhà họ Lưu nghèo có tiếng, đây cũng không phải là lần đầu tiên qua mượn. Cầm một cuộn chỉ nhỏ đi về, Thủy Ngân đập chết con chó đang nôn mửa đầy đất kia, lại ném nó vào ao phân gần đó.
Đây là con chó duy nhất có trong thôn, chuồng trâu cũng là của gia đình này. Người phụ nữ bên trong chuồng trâu bị đánh thức bởi tiếng động khe khẽ do cô gây ra, đứng lên đi đến bên cửa sổ chuồng trâu nhìn cô.
Thủy Ngân vẫn không quan tâm đến cô ta, quay về nhà họ Lưu, rửa sạch nồi cá. Đập ngăn tủ đựng đồ ăn ra, lấy bột gạo làm bánh, được đầy một cái bát, cô ăn một bữa thật no. Sau đó chuẩn bị nước và lương khô đầy đủ, buộc gọn gàng trong bao vải.
Nhà họ Lưu lặng ngắt như tờ, chỉ có mỗi tiếng hít thở của Thủy Ngân, trong đêm tối an tĩnh đến đáng sợ. Nhưng cô không thấy sợ hãi, nửa mê nửa tỉnh ngủ một giấc. Lúc gần đến hừng đông, cô đeo bao vải, xách theo đao bổ củi rời khỏi nhà họ Lưu, còn cẩn thận khóa cửa lại.
Lúc này trời vẫn còn mờ mịt, trên đường không một bóng người. Lúc đi qua chuồng trâu một lần nữa, Thủy Ngân phát hiện người phụ nữ kia rướn người chen vào cửa sổ, hướng về phía cô vươn tay.
Cô ta ra sức há to mồm, dường như muốn chen ra khỏi hai song gỗ cửa sổ chật hẹp.
Thủy Ngân bước lên trước, đè lại tay cô ta hỏi: "Cô cũng muốn đi?"
Người phụ nữ há to miệng rơi nước mắt, phát ra tiếng ú ớ.
Thủy Ngân dùng một tay bịt chặt miệng cô ta, "Đừng ầm ĩ."
Cô đưa tay đẩy cái chốt cửa một cái.
Cái thôn này cực kỳ vắng vẻ, gần như bị núi lớn san sát vây quanh ngăn cách, trong làng không có bất kỳ phương tiện giao thông gì. Ra khỏi thôn chỉ có đúng một con đường đất, mà cái trấn nhỏ gần nhất cũng cách đây rất xa, muốn đi phải tầm một ngày mới tới. Người trong thôn thỉnh thoảng sẽ ra ngoài mua bán vài thứ, mỗi lần đi phải mất đến hai ba ngày.
Thủy Ngân đi tới con đường đó, dừng ở ven đường cắt cỏ cho lợn. Nghĩ tới lọ thuốc trừ sâu tìm được, âm thầm suy nghĩ xem nên ra tay như thế nào.
Lưu Hương Tuyết là một đứa ngốc, lại còn an phận đã nhiều năm, bọn họ đã quen với việc ăn cơm cô nấu, sẽ không có đề phòng gì. Nhưng cô đã ngửi qua lọ thuốc trừ sâu này, mùi có hơi nặng. Những thứ bọn họ hay ăn đều rất nhạt nhẽo, không có mùi vị gì. Nếu bỏ thuốc vào trong đồ ăn sẽ dậy mùi rất rõ, bọn họ cũng không phải loại ngu ngốc; cho nên phải dùng thức ăn có mùi vị nặng để át đi thì may ra có thể.
Cô chỉ có một cơ hội duy nhất, nhất định phải thành công.
Thủy Ngân thẳng người, nhìn sang bên kia sông một chút. Trong làng sẽ có người đi bắt cá để cải thiện sinh hoạt. Bên bờ sông thỉnh thoảng sẽ dạt vào mấy con cá chết. Người trong thôn chả để ý nhiều đến vậy, dù cá chết có hơi bốc mùi cũng sẽ nhặt về ăn, không những thế còn coi nó không khác gì một món ăn ngon.
Nếu có cá chết bốc mùi, bản thân nó đã có mùi lạ rồi thì sẽ dễ hành động hơn nhiều. Đến lúc đó chẳng cần thả quá nhiều thuốc, không đến mức ăn một cái lăn ra chết, chỉ cần bọn họ ngất đi hay nôn mửa, không có sức lực để chống trả là được rồi.
Trên mặt Thủy Ngân vẫn là cái vẻ ngơ ngác ngây ngốc của Lưu Hương Tuyết, ngồi xổm bên bờ sông, nghĩ thầm trong bụng. Nếu không tìm thấy cá chết, có lẽ phải tới hồ nước gần đây bắt mấy con cá nhỏ, loại dài cỡ ngón tay về hầm lấy nước dùng, nói không chừng cũng có thể thực hiện . . .
"Ê, đồ ngốc kia!"
Trên đường có người đi qua, hướng về phía cô gào to trêu ghẹo. Thủy Ngân vùi đầu cắt cỏ, giả bộ không nghe thấy.
Người kia nhặt quả gai nhỏ ven đường ném vào sau lưng Thủy Ngân, "Đồ ngốc, ê ê, nhìn đây này!"
Thủy Ngân vẫn không để ý đến, có lẽ là cảm thấy nhàm chán, người kia cõng đòn gánh, gánh cái sọt đi qua. Thủy Ngân đợi đến khi tiếng bước chân đi xa, con dao nắm trong tay mới chậm rãi buông lỏng xuống.
Cỏ nấu cho lợn đã cắt đủ, Thủy Ngân quyết định ra bờ sông nhìn xem, coi có tìm được con cá chết nào dạt vào bờ hay không. Đi ngang qua phía sau chuồng trâu của một gia đình, Thủy Ngân thấy bên trong cửa sổ của chuồng trâu có một người đang đứng, ánh mắt âm u nhìn cô chằm chằm.
Người điên ở trong thôn này không chỉ có một mình Lưu Hương Tuyết, người phụ nữ bị nhốt trong chuồng trâu kia cũng là một kẻ điên. Chỉ có điều không biết cô ta được bán đến đây hay là được gả tới từ làng bên.
Tại kịch bản ở trong đầu Thuỷ Ngân, người này hoàn toàn khác biệt với Lưu Hương Tuyết. Lưu Hương Tuyết trở thành một người mẹ vĩ đại, mà người phụ nữ đến cái tên cũng không có này, từ đầu đến cuối chưa khi nào từ bỏ ý định chạy trốn. Cuối cùng cũng bởi vì chạy trốn mà ngã từ vách núi xuống chết.
"Đến con cũng sinh ra được mấy đứa rồi mà vẫn còn muốn trốn, chết là đáng đời!" Đây chính là phản ứng của những người trong thôn sau khi người phụ nữ kia chết. Trong suy nghĩ của bọn họ, phụ nữ ở bên ngoài tới nơi đây, chỉ cần sinh con ra xong sẽ không chạy trốn nữa. Đó mới là những người phụ nữ bình thường.
Còn người không muốn sống yên ổn, suốt ngày tìm cách chạy trốn nhất định là loại không bình thường, là kẻ điên, phải bị nhốt lại.
Gia đình này có nuôi chó, con chó kia thường xuyên chạy tới chạy lui trên đường, không cần dùng đến dây xích. Mà sợi xích đó được dành để dùng ở trên người phụ nữ bên trong chuồng trâu ấy.
Thủy Ngân đi ngang qua chuồng trâu, người phụ nữ kia cũng đưa mắt nhìn. Cô ta bị câm, không biết nói chuyện, ánh mắt lúc nhìn người khác rất đáng sợ.
【 So với cô ta thì cuộc sống của Lưu Hương Tuyết tốt hơn rất nhiều rồi. Người nhà họ Lưu đối xử với cô không đến nỗi, cô nên biết ơn họ, đừng làm ra mấy hành động phí công phí sức nữa 】
【 Nhìn kết cục của cô ta đi, chẳng lẽ cô cũng muốn giống như cô ta hay sao? 】
Thủy Ngân ở bờ sông đi một vòng, không tìm được cái gì. Cô xách nửa giỏ đựng cỏ cho lợn trở về, quả nhiên bị bà già kia giận dữ mắng cho một trận. Nhưng kẻ ngốc thì biết làm cách nào, Thủy Ngân giả bộ nghe không hiểu, khúm núm ngồi ở dưới lò nhóm lửa.
Đến lúc ăn cơm buổi trưa, lão nhị đột nhiên nói muốn lên trấn mua ít đồ. Thủy Ngân ngồi một bên ăn khoai lang có hơi khựng lại. Cô không biết hắn ta chuẩn bị đi ra ngoài, nếu hắn thật sự đi thì phải ba ngày sau mới trở về. Chẳng lẽ cô cũng phải mất ba ngày nữa mới thực hiện được kế hoạch của mình hay sao?
Nhưng cô không muốn đợi lâu thêm nữa, lửa giận trong lồng ngực có thể đốt cháy cô bất cứ lúc nào.
Tối hôm đó Thủy Ngân nằm trên chiếc giường rơm rạ đơn sơ lật qua lật lại hồi lâu. Cái chăn mỏng đã biến thành màu đen sì hôi thối đắp trên người không có một chút ấm áp.
Tờ mờ ngày hôm sau, quả nhiên lão nhị dậy thật sớm đi ra ngoài. Thủy Ngân cũng phải dậy sớm như vậy, cô phải đi tưới phân cho ruộng rau.
Ruộng rau kia nằm ngay bên cạnh con đường đi lên trấn, Thủy Ngân nhìn thấy lão nhị đi tới từ xa. Lúc đi ngang qua cô, hắn ta ngừng lại, liếc mắt nhìn hai bên một chút, thình lình thả bình nước với túi đựng thức ăn xuống. Vừa cởi dây thắt lưng quần, vừa đi về phía Thủy Ngân bên trong vườn rau.
Hiện tại lão nhị nhà họ Lưu hơn ba mươi tuổi, bởi vì nhà quá nghèo không mua nổi thêm một người phụ nữ nữa, cho nên hắn ta phải dùng chung vợ với anh trai. Căn nhà của nhà họ Lưu quá nhỏ, trong nhà làm cái gì thì những người khác đều nghe thấy rõ ràng. Vậy nên hai anh em thỉnh thoảng sẽ trực tiếp làm loại chuyện đó với Lưu Hương Tuyết ở bên ngoài.
Tìm một góc không có người, tùy tiện tiết ra một cái, kéo quần lên là xong việc. Hiển nhiên lúc này Lưu lão nhị là đột nhiên nổi hứng, có lẽ hắn ta đã quên Lưu Hương Tuyết vừa mới sinh con chưa quá hai ngày; nhưng cũng có thể là bởi vì hắn ta chẳng hề quan tâm đến điều đó.
Thủy Ngân bình tĩnh nhìn hắn đi về phía mình, bỗng nhiên cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Tay của cô sờ đến một cái dùi bén nhọn. Đó là thứ mà bà già hay dùng để làm giày, ngày đầu tiên Thủy Ngân tiến vào thế giới này đã lén lút giấu nó đi. Khi cô ở trong tình cảnh không an tâm với những thứ xung quanh, thì nhất định phải mang theo người một loại vũ khí gì đó để bảo vệ mình. Đây là thói quen của cô.
Lưu lão nhị vội vàng kéo quần của cô, Thủy Ngân làm bộ vùng vẫy một hồi, đợi sự chú ý của hắn ta phân tán, bất chợt vùng lên. Cô dùng hết khí lực toàn thân đâm cái dùi nhọn vào gáy của người đàn ông, đồng thời ghìm chặt đầu của Lưu lão nhị, không cho hắn ta phát ra âm thanh.
Trong miệng người đàn ông phát ra những tiếng ục ục, ngay tại bên tai Thủy Ngân. Tay của cô vẫn vững vàng giữ chặt đầu của hắn.
Máu tươi nhuộm đỏ đất bên trong vườn rau, người kia từ từ không còn giãy giụa nữa.
Thủy Ngân rút cái dùi ra, xoa xoa máu tươi trên tay, nhanh chóng thu lại bình nước với túi thức ăn ở ven đường, kéo thi thể của Lưu lão nhị đi về phía chuồng trâu bên kia. Ở đó có cái ao phân rất lớn, ném thi thể vào đấy, trong vòng vài ngày sẽ không có ai phát hiện được.
Người phụ nữ bên trong chuồng trâu lại đưa mắt nhìn cô. Thủy Ngân không quan tâm tới cô ta, buộc một tảng đá vào thân lão nhị, đẩy hắn vào bên trong hố phân đen sì nhão nhoét kia. Nhìn thi thể chậm rãi chìm xuống, cuối cùng bị ao phân hôi thối nuốt hết, Thủy Ngân có chút tiếc nuối. Nếu hắn ta vẫn còn sống, trực tiếp ấn vào ao phân cho chết đuối chẳng phải càng tốt hơn hay sao.
Không dừng lại ở nơi đó quá lâu, Thủy Ngân mau chóng giấu kỹ bình nước với túi thức ăn ở dưới gầm cầu.
Cô thực sự quá mệt mỏi, thân thể này sau khi sinh con đã không được nghỉ ngơi, lúc nào cũng phải làm việc, để thực hiện được những hành động này cô gần như dùng hết sức lực còn lại. Cũng may thân thể của Lưu Hương Tuyết đã quen với những công việc có cường độ cao, vẫn còn sức xử lý thi thể, nếu không sẽ rất phiền phức.
Bình tĩnh rửa tay, lại cởi quần áo dính máu giặt giũ sạch sẽ. Thủy Ngân ăn hết chỗ thức ăn Lưu lão nhị mang theo để bổ sung thể lực. Hai ngày này cô chưa từng được ăn một bữa no bụng, tiếp theo còn phải làm rất nhiều chuyện, cứ bị đói mãi chỉ e không còn sức để làm.
Có lẽ thật sự vận may của cô không tệ, vào buổi chiều hôm ấy, cô vô tình nhặt được một con cá thối dạt vào bờ sông. Vốn đã định đi vớt mấy con cá nhỏ, Thủy Ngân đổi hướng mang con cá thối trở về. Cô cười giống như một đứa ngớ ngẩn, chỉ vào thằng con trai đen đúa nói: "Cá, con trai, ăn cá."
Như một người mẹ tốt chân chính.
Cô cũng được như nguyện bắt đầu làm cá, dựa theo kế hoạch của mình, cẩn thận tỉ mỉ làm từng bước một.
Lọ thuốc sâu trống không sau khi được tráng nước một lần, cô đổ nước đó vào cái bình hồ lô. Bà già có đi vào bếp để lấy bát đựng kẹo đường cho thằng cháu bảo bối của bà ta ăn, Thủy Ngân đổ bình nước kia vào con cá thối ở ngay trước mặt bà ta.
Mùi thối của cá với vị cay nồng của ớt phiêu đãng trong không khí, hoàn toàn át được hương vị của thuốc sâu. Thủy Ngân còn đặc biệt xúc một muỗng dầu bỏ vào trong nồi, bà già kia nhìn thấy thì tức muốn chết. Đá cô hai cái, chỉ vào mặt cô mắng to một trận. Nhưng dầu cũng không thể vớt lại được, bà ta chỉ có thể lẩm bẩm tiếc nuối, đem cá bưng lên bàn, bảo chồng, con trai với cháu trai tranh thủ ăn cho nóng.
Cá bưng lên bàn, ngoại trừ Thuỷ Ngân ra thì những người còn lại ai nấy đều có phần ―― không cần biết là thứ đồ ăn ngon lành gì, người nằm ở tầng dưới cùng của cái nhà này như Lưu Hương Tuyết từ trước tới nay không có tư cách chạm vào, cho dù cái đầu cá thối này có do cô nhặt về được cũng vậy.
Bọn họ ăn rất vui vẻ, Thủy Ngân ngồi dưới lò ăn khoai lang cũng rất vui vẻ, thỉnh thoảng cô lại nhìn cái bàn bên kia một chút. Không ai phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ có Lưu lão đại nói một câu "Con cá này làm không ngon lắm, vị có hơi đắng", nhưng hắn ta ăn cũng chẳng ít hơn ai.
Mùi cá thì nồng, còn đổ vào nhiều dầu như vậy, dựa theo thói quen của nhà họ Lưu thì tuyệt đối không có khả năng để lãng phí. Dù lúc ăn thấy hương vị có chút lạ, bọn họ cũng sẽ ăn cho bằng hết.
Sau khi ăn cơm tối, nhà nào nhà nấy đóng kín cửa, không ai nghe được âm thanh nôn mửa trong bếp của mấy người nhà họ Lưu. Thủy Ngân đặt bát khoai lang xuống, cầm lấy đao bổ củi đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh từ sớm.
. . .
Mùa thu ban đêm trên núi rất lạnh, Thủy Ngân từ trong nhà đi ra rửa tay. Sau đó cô nhanh chóng bưng nửa nồi cá còn lại đi về hướng một gia đình trong thôn.
Còn chưa tới gần, con chó trong sân của nhà đó đã sủa nhặng lên, trong nhà có tiếng người hỏi “Ai đấy?”.
Thủy Ngân đặt nồi cá xuống một chỗ vắng vẻ ngoài cửa, dụ con chó kia ra ăn, còn mình thì ngớ ngẩn khua khua tay nói với chủ nhà, "Mượn, mượn cuộn chỉ."
Gia đình này không nghi ngờ gì, người trong thôn vẫn thường như vậy, không có kim chỉ đều chạy sang mượn của nhau. Nhà họ Lưu nghèo có tiếng, đây cũng không phải là lần đầu tiên qua mượn. Cầm một cuộn chỉ nhỏ đi về, Thủy Ngân đập chết con chó đang nôn mửa đầy đất kia, lại ném nó vào ao phân gần đó.
Đây là con chó duy nhất có trong thôn, chuồng trâu cũng là của gia đình này. Người phụ nữ bên trong chuồng trâu bị đánh thức bởi tiếng động khe khẽ do cô gây ra, đứng lên đi đến bên cửa sổ chuồng trâu nhìn cô.
Thủy Ngân vẫn không quan tâm đến cô ta, quay về nhà họ Lưu, rửa sạch nồi cá. Đập ngăn tủ đựng đồ ăn ra, lấy bột gạo làm bánh, được đầy một cái bát, cô ăn một bữa thật no. Sau đó chuẩn bị nước và lương khô đầy đủ, buộc gọn gàng trong bao vải.
Nhà họ Lưu lặng ngắt như tờ, chỉ có mỗi tiếng hít thở của Thủy Ngân, trong đêm tối an tĩnh đến đáng sợ. Nhưng cô không thấy sợ hãi, nửa mê nửa tỉnh ngủ một giấc. Lúc gần đến hừng đông, cô đeo bao vải, xách theo đao bổ củi rời khỏi nhà họ Lưu, còn cẩn thận khóa cửa lại.
Lúc này trời vẫn còn mờ mịt, trên đường không một bóng người. Lúc đi qua chuồng trâu một lần nữa, Thủy Ngân phát hiện người phụ nữ kia rướn người chen vào cửa sổ, hướng về phía cô vươn tay.
Cô ta ra sức há to mồm, dường như muốn chen ra khỏi hai song gỗ cửa sổ chật hẹp.
Thủy Ngân bước lên trước, đè lại tay cô ta hỏi: "Cô cũng muốn đi?"
Người phụ nữ há to miệng rơi nước mắt, phát ra tiếng ú ớ.
Thủy Ngân dùng một tay bịt chặt miệng cô ta, "Đừng ầm ĩ."
Cô đưa tay đẩy cái chốt cửa một cái.