Edit: tiểu an nhi (LQD)
Nghiêm Thường Sơn chọn thời điểm thật không tồi. Vợ của anh ta Lộ Uyển vừa hay đang phải đi công tác, ngày hôm sau mới về, mà khoảng thời gian này công ty của ba Đường cũng bề bộn nhiều việc, ngày nào cũng bận đến tối khuya. Mẹ Đường thì vẫn còn sợ hãi vì sự kiện thầy giáo dạy vũ đạo lúc trước cho nên đi theo Dao Hân đến lớp dạy múa. Hai mẹ con tầm chạng vạng tối mới có thể về đến nhà.
Lúc này vừa ăn cơm trưa không bao lâu, dì giúp việc của nhà họ Đường sẽ đi ngủ trưa, anh ta và Dao Duyệt có thể ở một mình với nhau ít nhất là hai tiếng đồng hồ.
Nhà họ Nghiêm chỉ có mỗi Nghiêm Thường Sơn, dì giúp việc bình thường hay đến quét dọn không có ở đây. Nếu nói hôm nay anh ta không định động tay động chân gì thì còn lâu Thủy Ngân mới tin.
"Cám ơn chú đã chọn thời điểm này, chọn vô cùng tốt, cân nhắc rất chu đáo."
Thủy Ngân mở ra chiếc túi nhỏ đáng yêu mang theo người, lấy đôi găng tay cao su bên trong. Mặc dù găng tay là cỡ nhỏ nhất nhưng cô đeo vào vẫn còn hơi rộng.
Dùng răng giật găng tay trắng viền ren ra, xỏ găng tay cao su vào, Thủy Ngân lấy ra hai cái ống tiêm, một cái còng tay, vòng ngược hai cánh tay của Nghiêm Thường Sơn ra sau còng lại ―― để đề phòng anh ta bị đau quá mà tỉnh lại. Chẳng may phải giằng co thì một đứa trẻ như cô khó có thể làm được gì.
Bởi vì đã sớm nhìn qua bài trí trong nhà nên Thủy Ngân quen thuộc chạy vào phòng bếp, lấy hai túi nilon đựng rác lớn, một cái đặt ở dưới thân của Nghiêm Thường Sơn, còn một cái dùng để đựng rác.
Lần trước cô đến phòng bếp, còn đặc biệt nhìn qua một hàng dao kéo. Lúc ấy Nghiêm Thường Sơn còn nói với cô, anh ta đặc biệt thích dao, cho nên các loại dao to nhỏ dùng để cắt gọt hay chặt thịt đều mua hết.
Chọn hai con dao cầm thuận tay nhất, Thủy Ngân đi đến bên người Nghiêm Thường Sơn, dùng dao vỗ vỗ trên mặt anh ta, "Lần trước chú Nghiêm nói với con dao trong nhà có rất nhiều, cũng rất sắc, cho nên con chẳng cần mang dao qua làm gì, trực tiếp dùng dao của chú luôn nha."
Nghiêm Thường Sơn không hẳn là hoàn toàn mất đi ý thức, anh ta vẫn có thể nghe được giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô bé ở bên cạnh. Phản ứng của anh ta có chút chậm chạp, còn hơi mờ mịt.
Tình huống này là thế nào? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Con bé, Dao Duyệt đang nói gì vậy, con bé muốn làm gì?
Rốt cuộc anh ta cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng mí mắt quá nặng nề, không có cách nào mở ra, đầu lại đau như muốn nứt ra.
Thủy Ngân cởi quần của Nghiêm Thường Sơn, cầm một ống tiêm lên.
"Chú Nghiêm yên tâm, con sẽ không để cho chú bị đau chết đâu." Giọng con nít nghe vào nhẹ nhàng yếu đuối, cái này vốn là âm thanh mà Nghiêm Thường Sơn thích nhất; nhưng giờ khắc này, cảm nhận được sự mát lạnh dưới thân, Nghiêm Thường Sơn hoàn toàn không có chút hứng khởi kích động nào.
"Giải phẫu rồi khâu lại, gần đây đều là con tự học. Nhưng chú Nghiêm yên tâm, con cũng khá thông minh, cảm thấy tự học cũng không đến nỗi nào."
"Để con bó chặt lại trước đã nhé, như vậy lát nữa cắt ra sẽ không bị chảy quá nhiều máu. Đồ dùng để cầm máu con mang theo không nhiều lắm đâu."
Nghiêm Thường Sơn cảm giác thời khắc này chính là khoảng thời gian giày vò nhất trong cuộc đời mình. Cho dù lúc trước đối mặt với thi thể của con gái anh ta cũng không cảm thấy thống khổ đến vậy.
Anh ta liều mạng muốn tỉnh dậy để ngăn cản lại mọi thứ, thế nhưng chỉ có thể cảm giác được sự đau nhức, nghe giọng nói bên tai không ngừng kích thích từng câu từng chữ một, mỗi tiếng gọi chú Nghiêm, chú Nghiêm không khác gì như đang đòi mạng.
"Chú Nghiêm rất thích những bé gái nhỏ đúng chứ? Không biết về sau chú còn thích nữa hay không ... Cũng chẳng sao cả, nếu sau này chú vẫn còn thích thì con sẽ vẫn tiếp tục theo dõi chú."
"Luôn luôn dõi theo chú."
Một câu "Luôn luôn dõi theo chú" mang theo sự lạnh lùng trào phúng, lặp đi lặp lại bên tai Nghiêm Thường Sơn, kết hợp với sự đau nhức dưới thân không ngừng giày vò anh ta. Anh ta sắp phát điên rồi! Tại sao có thể như vậy?! Cô bé chỉ là một đứa nhỏ, nhưng hiện tại lại đang làm cái gì?!
Mùi máu tươi tanh tưởi trong không khí dần nhạt đi nhờ máy điều hoà có trong phòng.
Thủy Ngân bình tĩnh đặt đồ vật vừa cắt xuống sang một bên, tiếp tục thao tác cầm máu. Khả năng chịu đựng đau đớn của người này tới đâu không nằm trong phạm vi lo nghĩ của cô. Cô chỉ cần chú ý để cho mức độ đau đớn không vượt qua quá nhiều sức chịu đựng của anh ta là được, tránh cho việc vì quá đau mà tỉnh lại, ảnh hưởng đến kế hoạch của cô.
Nhìn thứ vừa bị cắt xuống kia, Thủy Ngân mỉm cười, gói vật đó lại mang vào phòng bếp, thuận tay ném vào trong lò vi sóng, còn đặc biệt rắc thêm một ít tiêu cay và muối.
Đợi đến khi Nghiêm Thường Sơn tỉnh lại, nhìn thấy khối thịt nướng này, không biết sẽ có cảm tưởng gì ―― tuy rằng không lắp lại được nữa, nhưng đoán chừng cũng không thể ăn vô.
Thu dọn băng gạc khăn tay dính máu, rửa sạch dụng cụ xong, Thủy Ngân tìm điện thoại của Nghiêm Thường Sơn, sao chép lại toàn bộ danh bạ và tin nhắn có trong máy. Đặc biệt là đồng nghiệp và bạn bè họ hàng, sau đó lấy chìa khoá của anh ta tiến vào thư phòng trên lầu.
Nghiêm Thường Sơn là một tên biến thái rất biết cách che giấu, nhưng nhìn vào những hành động mà anh ta làm với Dao Hân trong kịch bản nguyên tác thì khẳng định đã từng làm trước đó rồi, chỉ cần đã từng làm thì dù có cẩn thận đến đâu cũng nhất định sẽ để lại dấu vết.
Trước đó Thủy Ngân đã từng lên tầng hai, nhưng cô không thể đi vào thư phòng và phòng ngủ để xem xét. Tầng hai có hai thư phòng nhỏ, hai vợ chồng mỗi người một cái. Hai người này đến thư phòng còn tách ra, rõ ràng là phát sinh vấn đề về tình cảm.
Một thư phòng không khóa là của Lộ Uyển, cái còn lại có khóa. Thủy Ngân thử một chuỗi chìa khoá mới tìm được chìa khoá phòng, mở cửa ra đi vào.
Mọi thứ có vẻ rất bình thường, giá sách, giá đỡ, bàn đọc, những thứ bày ở bên ngoài này không cần thiết phải nhìn nhiều. Dựa vào sự cẩn thận của Nghiêm Thường Sơn thì những thứ không thể để lộ ra nhất định sẽ giấu đi, hơn nữa còn không giấu ở những chỗ quá dễ tìm.
Thủy Ngân tìm kiếm một lượt, những thứ khác thường tuyệt nhiên không có, sạch sẽ đến mức bất thường. Kể cả là đàn ông bình thường cũng sẽ xem một ít tạp chí người lớn, một vài vật phẩm không trong sáng, nhưng lại không hề có những thứ đó ở nơi đây.
Thư phòng sạch như thế này thì chủ nhân của nó hoặc là một chính nhân quân tử nghiêm túc chính trực cấm dục, hoặc là phương thức để anh ta đạt được khoái cảm không đơn giản là những văn hoá phẩm đó. Theo như nguyên tác, Nghiêm Thường Sơn tuyệt đối không phải là trường hợp thứ nhất, như vậy...
Thủy Ngân đóng cửa thư phòng, thử vào trong phòng ngủ của Nghiêm Thường Sơn.
Cửa phòng ngủ cũng được khoá kín, một người có thể giấu thứ kích thích dục vọng của bản thân ở chỗ nào nhỉ? Phòng ngủ nhìn qua có diện tích lớn hơn thư phòng nhiều.
Thủy Ngân lật tìm toàn bộ từ tủ đầu giường, gầm giường, ngăn tủ đầu giường, tủ quần áo, rốt cuộc cũng tìm được một vài thứ.
Tủ đầu giường của Nghiêm Thường Sơn có một ngăn ngầm ở bên trong, ở đấy đặt một quyển album ảnh. Bên trong album chỉ có hình của một cô bé với nụ cười xán lạn. Đây là con gái của Nghiêm Thường Sơn và Lộ Uyển, tên Nghiêm San. Hình của cô bé có mấy tấm trong phòng khách. Lần đầu tiên nhìn thấy, Thủy Ngân đã cảm thấy cô bé này có đôi mắt gần giống như Dao Hân.
Đặt album ảnh của con gái ở tủ đầu giường thì có thể nói là người cha này tưởng nhớ đến con gái, nhưng Thủy Ngân càng lật giở ảnh càng cảm thấy có gì đó không ổn. Mấy bức ảnh đầu thì hoàn toàn bình thường, nhưng càng về sau lại càng có nhiều ảnh mặc đồ tắm. Cô bé con trong ngày mùa hè mặc váy tắm nhỏ, lộ ra cánh tay và đùi, toàn thân ướt đẫm ở trong nước chơi bóng. Những ảnh được chụp kiểu này có rất nhiều, gần như chiếm hơn một nửa quyển album.
Tranh ảnh vốn có lời nói, Thủy Ngân nhìn những bức hình này, cảm thấy có hơi khó chịu. Gần như cô có thể cảm giác được người chụp ảnh dùng loại ánh mắt nào để chăm chú nhìn cô bé qua ống kính. Không phải đơn thuần nhìn đứa bé mà là mê luyến. Có không ít bức ảnh không chụp được khuôn mặt và thần sắc, nhưng đùi và cần cổ sáng bóng lại lộ ra khá nhiều.
Ngoài quyển album ảnh đã được lật giở rất nhiều lần này thì còn có một cái MP3, lượng pin vẫn còn một nửa, vừa ấn nút bật lên đã nghe thấy tiếng của một cô bé.
"Ba ơi, ba ơi ~ "
Còn có giọng nói của Nghiêm Thường Sơn: "Có phải là San San yêu ba nhất hay không?"
"San San yêu ba nhất ~ ha ha ha ba ơi, ngứa quá! Ưm, ưm ~ "
Nghe qua chỉ thấy một đứa bé đang cùng ba chơi đùa, nếu không phải biết rõ đam mê của Nghiêm Thường Sơn thì chỉ nghe thấy những âm thanh này thôi cũng không thể phát hiện ra điều gì bất thường. Nghe qua những phần ghi âm phía sau, khoảng trên một trăm phần, đều là các loại âm thanh bé gái chơi đùa mà phát ra, tiếng cười, tiếng lầm bầm, còn có một phần ghi âm bé gái dùng đủ giọng điệu mà gọi ba ơi.
Tại sao Nghiêm Thường Sơn lại muốn ghi lại những âm thanh này, tại sao lại giấu cái MP3 này ở dưới giường?
Tuy rằng những thứ ấy có chút khác thường nhưng đều không thể dùng để làm bằng chứng. Mà quả thực Nghiêm Thường Sơn cực kỳ cẩn thận, rất sợ bị người khác phát hiện ra chuyện này. Cho nên anh ta phải sống rất mệt mỏi, cũng bởi vì phải kiềm chế quá lâu, sau khi đưa được con gái nuôi là Dao Hân về nhà mới làm ra nhiều chuyện đáng sợ với cô bé như vậy.
Có rất nhiều người yêu thích trẻ con, nhưng đó chẳng qua là sự yêu thích của một người trưởng thành dành cho đứa nhỏ đáng yêu; mà loại người như Nghiêm Thường Sơn lại che giấu bản chất thật sự quá kín kẽ, trong đầu tràn đầy những suy nghĩ dơ bẩn. Cái gọi là yêu thích của anh ta chính là một thứ bệnh hoạn đáng sợ.
Ánh mắt Thủy Ngân trầm xuống, đưa mắt nhìn xuống dưới lầu, gần như không nhịn được muốn trực tiếp ――
Không được.
Cô nhắm mắt lại, thế giới này đã có hệ thống pháp luật hoàn chỉnh, mà Nghiêm Thường Sơn lại có bạn bè thân thích, có quan hệ xã giao bình thường, cũng có chỗ đứng trong xã hội. Anh ta không giống như cha đẻ của nguyên chủ, chết cũng không ai quản, thi thể bị ném ở bãi rác chôn qua loa, một kẻ lang thang đợi đến lúc mục xương cũng không có ai phát hiện.
Nếu người mà chết thì cô tuyệt đối không thoát khỏi liên quan, sẽ nhanh chóng bị điều tra ra.
Còn hiện giờ, cô chỉ cắt bỏ thứ đồ kia của đàn ông, mà so với cô thì Nghiêm Thường Sơn càng không muốn để người khác biết được chuyện này. Hơn nữa, cô biết bí mật của anh ta, đã nắm được thóp, Nghiêm Thường Sơn ý thức được điều đó thì đại khái sẽ giấu nhẹm đi, không làm lớn chuyện.
Quan trọng nhất chính là, cả hai đều hiểu rõ, Nghiêm Thường Sơn không có chứng cứ thiết thực là cô làm. Tuổi của cô là ưu thế lớn nhất, căn bản sẽ không có ai nghi ngờ. Chỉ cần người không chết thì dù Nghiêm Thường Sơn có muốn truy cứu cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Thủy Ngân không có chứng cứ tống Nghiêm Thường Sơn vào ngục giam, thì tương tự, Nghiêm Thường Sơn cũng không có chứng cứ chứng minh những việc mà cô đã làm.
Đặ album ảnh vào chỗ cũ, máy MP3 thì lấy đi. Thủy Ngân quay lại lầu dưới, Nghiêm Thường Sơn còn chưa tỉnh lại. Cô dứt khoát chụp mấy bức ảnh của anh ta, cả mặt lẫn chỗ hạ thân bị cắt gọn, chụp sắc nét rõ ràng.
Khối thịt kia ở trong phòng bếp đã nướng xong, nghe thấy âm báo nhắc nhở, Thủy Ngân đặt thịt lên đĩa rồi bưng ra, bày trên bàn trà bên cạnh Nghiêm Thường Sơn.
Hiện tại công cụ gây án của hai bên đã thu dọn xong, kiểm tra lại tình trạng của Nghiêm Thường Sơn lần cuối, xác nhận anh ta sẽ mau chóng tỉnh lại, không nguy hiểm đến tính mạng, Thủy Ngân xách theo túi rác, thong thả rời đi.
Túi rác ném vào chiếc xe chở rác đi ngang qua, găng tay cao su dính máu thì đốt tiêu huỷ trong phòng bếp. Dì giúp việc ngửi thấy mùi lạ tiến đến, khó hiểu nói: "Dao Duyệt, con đang đốt cái gì thế, hình như có mùi cao su."
Thủy Ngân cúi đầu, để lộ ra chiếc găng tay cao su rửa bát đã bị cháy một nửa, "Con chơi bật lửa, không cẩn thận làm cháy cái này. Dì ơi, dì đừng nói cho cha mẹ biết nhé."
"Ai da, nguy hiểm quá, không thể cầm bật lửa chơi được đâu. Được được, Dao Duyệt đừng sợ, dì không nói cho cha mẹ nghe. Nhưng lần sau con không được nghịch bật lửa nữa đó."
"Vâng, con không nghịch nữa." Cô mỉm cười nhu thuận.
Thuỷ Ngân rửa tay, ngồi bên cửa sổ tầng hai, nhìn qua giống như đang đọc sách, nhưng ánh mắt lại không ngừng theo dõi tình hình nhà họ Nghiêm bên cạnh. Trước khi rời khỏi nhà họ Nghiêm cô đã kéo màn cửa lên, hiện tại cô ngồi ở vị trí này, có thể mơ hồ nhìn thấy phòng khách bên đó. Chỉ cần Nghiêm Thường Sơn tỉnh lại ngồi dậy, cô có thể lập tức trông thấy.
Tiếng đồng hồ kêu tích tắc bên cạnh, rốt cuộc người đàn ông hôn mê cũng có động tĩnh.
Dỏng tai nghe được tiếng đồ sứ bị đập xuống đất, khoé môi Thủy Ngân khẽ cong lên. Trong lòng tính toán qua hiệu quả và thời gian duy trì của thuốc.
Không biết có phải Nghiêm Thường Sơn đã nhận ra điều gì hay không, anh ta miễn cưỡng ngồi lên ghế salon, quay đầu nhìn về phía cửa sổ tầng hai của nhà họ Đường.
Cho dù cách khá xa, không nhìn rõ vẻ mặt của đối phương, nhưng Thủy Ngân vẫn nhìn anh ta vẫy vẫy tay, nở nụ cười, im lặng há miệng nói một câu: " Con sẽ luôn luôn dõi theo chú."
Nghiêm Thường Sơn chọn thời điểm thật không tồi. Vợ của anh ta Lộ Uyển vừa hay đang phải đi công tác, ngày hôm sau mới về, mà khoảng thời gian này công ty của ba Đường cũng bề bộn nhiều việc, ngày nào cũng bận đến tối khuya. Mẹ Đường thì vẫn còn sợ hãi vì sự kiện thầy giáo dạy vũ đạo lúc trước cho nên đi theo Dao Hân đến lớp dạy múa. Hai mẹ con tầm chạng vạng tối mới có thể về đến nhà.
Lúc này vừa ăn cơm trưa không bao lâu, dì giúp việc của nhà họ Đường sẽ đi ngủ trưa, anh ta và Dao Duyệt có thể ở một mình với nhau ít nhất là hai tiếng đồng hồ.
Nhà họ Nghiêm chỉ có mỗi Nghiêm Thường Sơn, dì giúp việc bình thường hay đến quét dọn không có ở đây. Nếu nói hôm nay anh ta không định động tay động chân gì thì còn lâu Thủy Ngân mới tin.
"Cám ơn chú đã chọn thời điểm này, chọn vô cùng tốt, cân nhắc rất chu đáo."
Thủy Ngân mở ra chiếc túi nhỏ đáng yêu mang theo người, lấy đôi găng tay cao su bên trong. Mặc dù găng tay là cỡ nhỏ nhất nhưng cô đeo vào vẫn còn hơi rộng.
Dùng răng giật găng tay trắng viền ren ra, xỏ găng tay cao su vào, Thủy Ngân lấy ra hai cái ống tiêm, một cái còng tay, vòng ngược hai cánh tay của Nghiêm Thường Sơn ra sau còng lại ―― để đề phòng anh ta bị đau quá mà tỉnh lại. Chẳng may phải giằng co thì một đứa trẻ như cô khó có thể làm được gì.
Bởi vì đã sớm nhìn qua bài trí trong nhà nên Thủy Ngân quen thuộc chạy vào phòng bếp, lấy hai túi nilon đựng rác lớn, một cái đặt ở dưới thân của Nghiêm Thường Sơn, còn một cái dùng để đựng rác.
Lần trước cô đến phòng bếp, còn đặc biệt nhìn qua một hàng dao kéo. Lúc ấy Nghiêm Thường Sơn còn nói với cô, anh ta đặc biệt thích dao, cho nên các loại dao to nhỏ dùng để cắt gọt hay chặt thịt đều mua hết.
Chọn hai con dao cầm thuận tay nhất, Thủy Ngân đi đến bên người Nghiêm Thường Sơn, dùng dao vỗ vỗ trên mặt anh ta, "Lần trước chú Nghiêm nói với con dao trong nhà có rất nhiều, cũng rất sắc, cho nên con chẳng cần mang dao qua làm gì, trực tiếp dùng dao của chú luôn nha."
Nghiêm Thường Sơn không hẳn là hoàn toàn mất đi ý thức, anh ta vẫn có thể nghe được giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô bé ở bên cạnh. Phản ứng của anh ta có chút chậm chạp, còn hơi mờ mịt.
Tình huống này là thế nào? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Con bé, Dao Duyệt đang nói gì vậy, con bé muốn làm gì?
Rốt cuộc anh ta cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng mí mắt quá nặng nề, không có cách nào mở ra, đầu lại đau như muốn nứt ra.
Thủy Ngân cởi quần của Nghiêm Thường Sơn, cầm một ống tiêm lên.
"Chú Nghiêm yên tâm, con sẽ không để cho chú bị đau chết đâu." Giọng con nít nghe vào nhẹ nhàng yếu đuối, cái này vốn là âm thanh mà Nghiêm Thường Sơn thích nhất; nhưng giờ khắc này, cảm nhận được sự mát lạnh dưới thân, Nghiêm Thường Sơn hoàn toàn không có chút hứng khởi kích động nào.
"Giải phẫu rồi khâu lại, gần đây đều là con tự học. Nhưng chú Nghiêm yên tâm, con cũng khá thông minh, cảm thấy tự học cũng không đến nỗi nào."
"Để con bó chặt lại trước đã nhé, như vậy lát nữa cắt ra sẽ không bị chảy quá nhiều máu. Đồ dùng để cầm máu con mang theo không nhiều lắm đâu."
Nghiêm Thường Sơn cảm giác thời khắc này chính là khoảng thời gian giày vò nhất trong cuộc đời mình. Cho dù lúc trước đối mặt với thi thể của con gái anh ta cũng không cảm thấy thống khổ đến vậy.
Anh ta liều mạng muốn tỉnh dậy để ngăn cản lại mọi thứ, thế nhưng chỉ có thể cảm giác được sự đau nhức, nghe giọng nói bên tai không ngừng kích thích từng câu từng chữ một, mỗi tiếng gọi chú Nghiêm, chú Nghiêm không khác gì như đang đòi mạng.
"Chú Nghiêm rất thích những bé gái nhỏ đúng chứ? Không biết về sau chú còn thích nữa hay không ... Cũng chẳng sao cả, nếu sau này chú vẫn còn thích thì con sẽ vẫn tiếp tục theo dõi chú."
"Luôn luôn dõi theo chú."
Một câu "Luôn luôn dõi theo chú" mang theo sự lạnh lùng trào phúng, lặp đi lặp lại bên tai Nghiêm Thường Sơn, kết hợp với sự đau nhức dưới thân không ngừng giày vò anh ta. Anh ta sắp phát điên rồi! Tại sao có thể như vậy?! Cô bé chỉ là một đứa nhỏ, nhưng hiện tại lại đang làm cái gì?!
Mùi máu tươi tanh tưởi trong không khí dần nhạt đi nhờ máy điều hoà có trong phòng.
Thủy Ngân bình tĩnh đặt đồ vật vừa cắt xuống sang một bên, tiếp tục thao tác cầm máu. Khả năng chịu đựng đau đớn của người này tới đâu không nằm trong phạm vi lo nghĩ của cô. Cô chỉ cần chú ý để cho mức độ đau đớn không vượt qua quá nhiều sức chịu đựng của anh ta là được, tránh cho việc vì quá đau mà tỉnh lại, ảnh hưởng đến kế hoạch của cô.
Nhìn thứ vừa bị cắt xuống kia, Thủy Ngân mỉm cười, gói vật đó lại mang vào phòng bếp, thuận tay ném vào trong lò vi sóng, còn đặc biệt rắc thêm một ít tiêu cay và muối.
Đợi đến khi Nghiêm Thường Sơn tỉnh lại, nhìn thấy khối thịt nướng này, không biết sẽ có cảm tưởng gì ―― tuy rằng không lắp lại được nữa, nhưng đoán chừng cũng không thể ăn vô.
Thu dọn băng gạc khăn tay dính máu, rửa sạch dụng cụ xong, Thủy Ngân tìm điện thoại của Nghiêm Thường Sơn, sao chép lại toàn bộ danh bạ và tin nhắn có trong máy. Đặc biệt là đồng nghiệp và bạn bè họ hàng, sau đó lấy chìa khoá của anh ta tiến vào thư phòng trên lầu.
Nghiêm Thường Sơn là một tên biến thái rất biết cách che giấu, nhưng nhìn vào những hành động mà anh ta làm với Dao Hân trong kịch bản nguyên tác thì khẳng định đã từng làm trước đó rồi, chỉ cần đã từng làm thì dù có cẩn thận đến đâu cũng nhất định sẽ để lại dấu vết.
Trước đó Thủy Ngân đã từng lên tầng hai, nhưng cô không thể đi vào thư phòng và phòng ngủ để xem xét. Tầng hai có hai thư phòng nhỏ, hai vợ chồng mỗi người một cái. Hai người này đến thư phòng còn tách ra, rõ ràng là phát sinh vấn đề về tình cảm.
Một thư phòng không khóa là của Lộ Uyển, cái còn lại có khóa. Thủy Ngân thử một chuỗi chìa khoá mới tìm được chìa khoá phòng, mở cửa ra đi vào.
Mọi thứ có vẻ rất bình thường, giá sách, giá đỡ, bàn đọc, những thứ bày ở bên ngoài này không cần thiết phải nhìn nhiều. Dựa vào sự cẩn thận của Nghiêm Thường Sơn thì những thứ không thể để lộ ra nhất định sẽ giấu đi, hơn nữa còn không giấu ở những chỗ quá dễ tìm.
Thủy Ngân tìm kiếm một lượt, những thứ khác thường tuyệt nhiên không có, sạch sẽ đến mức bất thường. Kể cả là đàn ông bình thường cũng sẽ xem một ít tạp chí người lớn, một vài vật phẩm không trong sáng, nhưng lại không hề có những thứ đó ở nơi đây.
Thư phòng sạch như thế này thì chủ nhân của nó hoặc là một chính nhân quân tử nghiêm túc chính trực cấm dục, hoặc là phương thức để anh ta đạt được khoái cảm không đơn giản là những văn hoá phẩm đó. Theo như nguyên tác, Nghiêm Thường Sơn tuyệt đối không phải là trường hợp thứ nhất, như vậy...
Thủy Ngân đóng cửa thư phòng, thử vào trong phòng ngủ của Nghiêm Thường Sơn.
Cửa phòng ngủ cũng được khoá kín, một người có thể giấu thứ kích thích dục vọng của bản thân ở chỗ nào nhỉ? Phòng ngủ nhìn qua có diện tích lớn hơn thư phòng nhiều.
Thủy Ngân lật tìm toàn bộ từ tủ đầu giường, gầm giường, ngăn tủ đầu giường, tủ quần áo, rốt cuộc cũng tìm được một vài thứ.
Tủ đầu giường của Nghiêm Thường Sơn có một ngăn ngầm ở bên trong, ở đấy đặt một quyển album ảnh. Bên trong album chỉ có hình của một cô bé với nụ cười xán lạn. Đây là con gái của Nghiêm Thường Sơn và Lộ Uyển, tên Nghiêm San. Hình của cô bé có mấy tấm trong phòng khách. Lần đầu tiên nhìn thấy, Thủy Ngân đã cảm thấy cô bé này có đôi mắt gần giống như Dao Hân.
Đặt album ảnh của con gái ở tủ đầu giường thì có thể nói là người cha này tưởng nhớ đến con gái, nhưng Thủy Ngân càng lật giở ảnh càng cảm thấy có gì đó không ổn. Mấy bức ảnh đầu thì hoàn toàn bình thường, nhưng càng về sau lại càng có nhiều ảnh mặc đồ tắm. Cô bé con trong ngày mùa hè mặc váy tắm nhỏ, lộ ra cánh tay và đùi, toàn thân ướt đẫm ở trong nước chơi bóng. Những ảnh được chụp kiểu này có rất nhiều, gần như chiếm hơn một nửa quyển album.
Tranh ảnh vốn có lời nói, Thủy Ngân nhìn những bức hình này, cảm thấy có hơi khó chịu. Gần như cô có thể cảm giác được người chụp ảnh dùng loại ánh mắt nào để chăm chú nhìn cô bé qua ống kính. Không phải đơn thuần nhìn đứa bé mà là mê luyến. Có không ít bức ảnh không chụp được khuôn mặt và thần sắc, nhưng đùi và cần cổ sáng bóng lại lộ ra khá nhiều.
Ngoài quyển album ảnh đã được lật giở rất nhiều lần này thì còn có một cái MP3, lượng pin vẫn còn một nửa, vừa ấn nút bật lên đã nghe thấy tiếng của một cô bé.
"Ba ơi, ba ơi ~ "
Còn có giọng nói của Nghiêm Thường Sơn: "Có phải là San San yêu ba nhất hay không?"
"San San yêu ba nhất ~ ha ha ha ba ơi, ngứa quá! Ưm, ưm ~ "
Nghe qua chỉ thấy một đứa bé đang cùng ba chơi đùa, nếu không phải biết rõ đam mê của Nghiêm Thường Sơn thì chỉ nghe thấy những âm thanh này thôi cũng không thể phát hiện ra điều gì bất thường. Nghe qua những phần ghi âm phía sau, khoảng trên một trăm phần, đều là các loại âm thanh bé gái chơi đùa mà phát ra, tiếng cười, tiếng lầm bầm, còn có một phần ghi âm bé gái dùng đủ giọng điệu mà gọi ba ơi.
Tại sao Nghiêm Thường Sơn lại muốn ghi lại những âm thanh này, tại sao lại giấu cái MP3 này ở dưới giường?
Tuy rằng những thứ ấy có chút khác thường nhưng đều không thể dùng để làm bằng chứng. Mà quả thực Nghiêm Thường Sơn cực kỳ cẩn thận, rất sợ bị người khác phát hiện ra chuyện này. Cho nên anh ta phải sống rất mệt mỏi, cũng bởi vì phải kiềm chế quá lâu, sau khi đưa được con gái nuôi là Dao Hân về nhà mới làm ra nhiều chuyện đáng sợ với cô bé như vậy.
Có rất nhiều người yêu thích trẻ con, nhưng đó chẳng qua là sự yêu thích của một người trưởng thành dành cho đứa nhỏ đáng yêu; mà loại người như Nghiêm Thường Sơn lại che giấu bản chất thật sự quá kín kẽ, trong đầu tràn đầy những suy nghĩ dơ bẩn. Cái gọi là yêu thích của anh ta chính là một thứ bệnh hoạn đáng sợ.
Ánh mắt Thủy Ngân trầm xuống, đưa mắt nhìn xuống dưới lầu, gần như không nhịn được muốn trực tiếp ――
Không được.
Cô nhắm mắt lại, thế giới này đã có hệ thống pháp luật hoàn chỉnh, mà Nghiêm Thường Sơn lại có bạn bè thân thích, có quan hệ xã giao bình thường, cũng có chỗ đứng trong xã hội. Anh ta không giống như cha đẻ của nguyên chủ, chết cũng không ai quản, thi thể bị ném ở bãi rác chôn qua loa, một kẻ lang thang đợi đến lúc mục xương cũng không có ai phát hiện.
Nếu người mà chết thì cô tuyệt đối không thoát khỏi liên quan, sẽ nhanh chóng bị điều tra ra.
Còn hiện giờ, cô chỉ cắt bỏ thứ đồ kia của đàn ông, mà so với cô thì Nghiêm Thường Sơn càng không muốn để người khác biết được chuyện này. Hơn nữa, cô biết bí mật của anh ta, đã nắm được thóp, Nghiêm Thường Sơn ý thức được điều đó thì đại khái sẽ giấu nhẹm đi, không làm lớn chuyện.
Quan trọng nhất chính là, cả hai đều hiểu rõ, Nghiêm Thường Sơn không có chứng cứ thiết thực là cô làm. Tuổi của cô là ưu thế lớn nhất, căn bản sẽ không có ai nghi ngờ. Chỉ cần người không chết thì dù Nghiêm Thường Sơn có muốn truy cứu cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Thủy Ngân không có chứng cứ tống Nghiêm Thường Sơn vào ngục giam, thì tương tự, Nghiêm Thường Sơn cũng không có chứng cứ chứng minh những việc mà cô đã làm.
Đặ album ảnh vào chỗ cũ, máy MP3 thì lấy đi. Thủy Ngân quay lại lầu dưới, Nghiêm Thường Sơn còn chưa tỉnh lại. Cô dứt khoát chụp mấy bức ảnh của anh ta, cả mặt lẫn chỗ hạ thân bị cắt gọn, chụp sắc nét rõ ràng.
Khối thịt kia ở trong phòng bếp đã nướng xong, nghe thấy âm báo nhắc nhở, Thủy Ngân đặt thịt lên đĩa rồi bưng ra, bày trên bàn trà bên cạnh Nghiêm Thường Sơn.
Hiện tại công cụ gây án của hai bên đã thu dọn xong, kiểm tra lại tình trạng của Nghiêm Thường Sơn lần cuối, xác nhận anh ta sẽ mau chóng tỉnh lại, không nguy hiểm đến tính mạng, Thủy Ngân xách theo túi rác, thong thả rời đi.
Túi rác ném vào chiếc xe chở rác đi ngang qua, găng tay cao su dính máu thì đốt tiêu huỷ trong phòng bếp. Dì giúp việc ngửi thấy mùi lạ tiến đến, khó hiểu nói: "Dao Duyệt, con đang đốt cái gì thế, hình như có mùi cao su."
Thủy Ngân cúi đầu, để lộ ra chiếc găng tay cao su rửa bát đã bị cháy một nửa, "Con chơi bật lửa, không cẩn thận làm cháy cái này. Dì ơi, dì đừng nói cho cha mẹ biết nhé."
"Ai da, nguy hiểm quá, không thể cầm bật lửa chơi được đâu. Được được, Dao Duyệt đừng sợ, dì không nói cho cha mẹ nghe. Nhưng lần sau con không được nghịch bật lửa nữa đó."
"Vâng, con không nghịch nữa." Cô mỉm cười nhu thuận.
Thuỷ Ngân rửa tay, ngồi bên cửa sổ tầng hai, nhìn qua giống như đang đọc sách, nhưng ánh mắt lại không ngừng theo dõi tình hình nhà họ Nghiêm bên cạnh. Trước khi rời khỏi nhà họ Nghiêm cô đã kéo màn cửa lên, hiện tại cô ngồi ở vị trí này, có thể mơ hồ nhìn thấy phòng khách bên đó. Chỉ cần Nghiêm Thường Sơn tỉnh lại ngồi dậy, cô có thể lập tức trông thấy.
Tiếng đồng hồ kêu tích tắc bên cạnh, rốt cuộc người đàn ông hôn mê cũng có động tĩnh.
Dỏng tai nghe được tiếng đồ sứ bị đập xuống đất, khoé môi Thủy Ngân khẽ cong lên. Trong lòng tính toán qua hiệu quả và thời gian duy trì của thuốc.
Không biết có phải Nghiêm Thường Sơn đã nhận ra điều gì hay không, anh ta miễn cưỡng ngồi lên ghế salon, quay đầu nhìn về phía cửa sổ tầng hai của nhà họ Đường.
Cho dù cách khá xa, không nhìn rõ vẻ mặt của đối phương, nhưng Thủy Ngân vẫn nhìn anh ta vẫy vẫy tay, nở nụ cười, im lặng há miệng nói một câu: " Con sẽ luôn luôn dõi theo chú."