Edit: tiểu an nhi (LQD)
Thắng thúc ngồi trên quán rượu nhìn Triệu Đoan Trạch ở dưới lầu rời đi, nụ cười hiền lành luôn thường trực trên mặt hiện đã đổi thành cười lạnh.
Mã Tam chốc đầu ở phòng sát bên cạnh chạy sang, lập tức hỏi lão ta: "Thắng đại gia, sao rồi? Đã thăm dò được hiện tại anh trai và chị dâu của tôi như thế nào chưa?"
Thắng thúc hừ một tiếng, "Không ngờ thằng nhóc Triệu Đoan Trạch này lại vô dụng đến vậy. Nói dối cũng không xong, đã bị Triệu lão gia biết chuyện rồi. Bây giờ Mã Đại và vợ của nó đều bị giam giữ trong nhà họ Triệu, sợ là không cứu ra được."
Mã Tam chốc đầu cuống quýt lên, chạy tới trước mặt Thắng thúc, "Như vậy sao được, chúng ta đã bàn bạc hết rồi . . ."
"Ai bàn bạc với mày!" Thắng thúc ngắt lời hắn ta, tức giận nói: "Lá gan của chúng mày càng lúc càng lớn nhỉ, tiểu thư của nhà họ Triệu cũng dám bắt cóc. Mà bắt rồi thì thôi đi, nhanh chóng bán xa một chút đừng để người nhà họ tìm thấy là được. Chúng mày thì hay rồi, cũng đâu phải lần đầu tiên làm chuyện này, có mỗi một con nhóc cũng trông không cẩn thận, để cho nó chạy trốn. Hiện tại sự việc ra nông nỗi này lại muốn tới nhờ tao che chở."
Mã Tam nghẹn họng, trên mặt run rẩy, "Bọn tôi đâu biết đó là tiểu thư của nhà họ Triệu. Người cũng đã trói chặt lắm rồi, mới đầu rất ổn thoả, không biết là kẻ nào thích xen vào việc của người khác cứu nó đi, còn giết Nhị ca của tôi!"
Lúc Mã Tam trở về chỉ thấy Nhị ca vừa tắt thở, không biết là người nào ra tay, nhưng khẳng định không thể nào là một con nhóc được. Nói không chừng là kẻ nào đó đi ngang qua thuận tay giết Nhị ca, rồi cứu con nhóc kia ra. Bọn họ không dám ở lại lâu thêm, sợ không bao lâu nữa sẽ có người tìm đến, thu dọn đồ đạc rồi mang theo thi thể của Nhị ca vội vàng bỏ chạy.
Suốt một năm này, bọn họ cũng sống không dễ chịu. Triệu lão gia ghi hận bọn họ, sai người đi khắp nơi tìm kiếm, khiến cho bọn họ không thể đến những nơi bọn họ vẫn thường đi, chỉ có thể không ngừng ẩn núp, đến công việc làm ăn cũng không thể làm tiếp được. Chỉ cần nghĩ tới đây, Mã Tam đã hận đến nghiến răng.
"Được rồi được rồi." Thắng thúc lười phải nghe hắn ta lải nhải, ứng phó qua loa: "Để ta nghĩ biện pháp."
Giữa lão và anh em nhà họ Mã làm công việc mua bán đã quen, bí mật có chút quan hệ. Trước khi việc này xảy ra, lão làm quen được với Triệu Đoan Trạch, đã chuẩn bị lên kế hoạch gài bẫy. Về sau anh em nhà họ Mã lại vô tình bắt cóc phải em gái của Triệu Đoan Trạch, khiến cho Triệu lão gia sai người đi tìm kiếm khắp nơi, bọn chúng mới tìm đến địa bàn của lão nhờ lão hỗ trợ.
Thắng thúc nghĩ, có thể dễ dàng thu lợi được cả hai đầu; cho nên một bên đồng ý giúp đỡ Triệu Đoan Trạch tìm người, một bên lại giúp anh em nhà họ Mã che dấu hành tung, để bọn chúng trốn ở trong sòng bạc của mình.
Triệu Đoan Trạch còn trẻ tuổi, chỉ là một Đại thiếu gia từ nhỏ chưa phải chịu khổ cực gì, rất dễ bị lừa. Thắng thúc giả bộ giúp cậu tìm người, để cậu càng ngày càng tin tưởng lão, còn thuận tiện lấy tiền của cậu bỏ vào trong túi. Mãi đến lúc việc này không thể kéo dài thêm được nữa, tiền cũng đã bòn rút được kha khá rồi, Thắng thúc mới chuẩn bị kết hợp với anh em nhà họ Mã diễn cho Triệu Đoan Trạch xem một vở kịch.
Lừa gạt người cũng phải có độ co giãn thích hợp, dù sao cái thân phận Đại thiếu gia của nhà họ Triệu này, ngày sau còn có thật nhiều cơ hội moi móc tiền.
Thắng thúc đã tính toán kỹ, chỉ để Mã Đại cùng vợ của hắn giả bộ đáng thương, còn lão nói với Triệu Đoan Trạch là để lão giúp đỡ xử lý người. Đến lúc đó lão sẽ lừa gạt thằng nhóc kia nói người đã chết đuối ở dưới sông, rồi kêu đám người Mã Đại chuyển sang chỗ khác tiếp tục làm việc là xong. Thắng thúc đã nắm chắc tính tình của Triệu Đoan Trạch, thầm nghĩ phải hết sức cẩn thận, ai ngờ cuối cùng lại bị thất thủ, thua dưới sự càn quấy đòi hỏi của một đứa nhóc con.
Mã Tam cũng không ngốc, nhận ra được sự qua loa trong giọng nói của Thắng thúc, gương mặt vốn đã dữ tợn của hắn run lên một cái, lộ ra vẻ hung thần sát ác khi bị bức đến đường cùng, lớn tiếng nói: "Thắng đại gia, ngài cũng không thể đi tới nửa đường rồi buông tay như vậy. Nếu ngài không nghĩ cách cứu anh trai và chị dâu của tôi, chẳng may bọn họ nghĩ quẩn thật sự khai ra ngài thì sao. Đến lúc đấy chẳng ai trong chúng ta có thể sống yên ổn được!"
Thắng thúc khựng lại, cười cười rót cho hắn ta một ly rượu, dùng sức vỗ vai của hắn, "Xem cậu nói cái gì kìa, ta với Mã Đại quen biết nhau đã bao nhiêu năm, có thể không giúp đỡ được hay sao? Mấy ngày tới cậu cứ yên tâm đi, việc này có khó xử lý đến mấy ta cũng sẽ giúp giải quyết ổn thoả."
"Đến đây nào, uống hết ly rượu này, anh em với nhau đừng để anh hưởng đến tình cảm."
Mã Tam thấy Thắng thúc cũng biết sợ, lúc này mới biết điều trở lại, trưng ra một khuôn mặt tươi cười bưng rượu lên kính lão, "Là vừa nãy tiểu đệ buột miệng nói chưa kịp suy nghĩ, tiểu đệ bồi tội với ngài, tự phạt một chén."
. . .
"Thằng Mã Tam này đầu óc không khôn ngoan như anh trai và chị dâu của nó, nhưng càng lại loại lỗ mãng xúc động như vậy, nếu thực sự bị ép buộc thì không biết sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn gì." Thắng thúc cầm tẩu thuốc của mình gõ gõ lên mặt bàn, sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, lão lớn tiếng gọi hai thủ hạ của mình vào, dặn dò mấy câu.
Khoảng thời gian này Mã Tam vẫn luôn trốn ở bên trong sòng bạc của Thắng thúc, đã quen thuộc với mấy người làm ở đây, thường cùng bọn họ tụ tập một chỗ với nhau uống rượu khoác lác. Hôm nay, mấy người đó lại gọi hắn đi uống rượu, hắn không hề nghi ngờ gì liền đi theo, uống đến say khướt mới trở về. Kết quả lúc đi ngang qua bờ sông, bỗng nhiên bị người nào đó đẩy xuống . . .
Thi thể trôi dạt vào bờ, được một người phụ nữ sáng sớm đi giặt quần áo ở ven sông nhìn thấy. Bị ngâm trong nước cho tới trưa mới có hai người của nha môn tới vớt thi thể lên dọn đi. Nói với bên ngoài là hắn ta uống say, không cẩn thận ngã vào sông chết đuối. Thi thể không có người nào nhận, bị vứt ở nghĩa trang nằm bên ngoài thành.
Người phụ trách mang đồ ăn đến cho hai vợ chồng Mã Đại ở nhà họ Triệu gia là một bà vú. Hôm nay, bà ta đi tới phòng tối đó đưa đồ ăn nước uống, khác với dáng vẻ ghét bỏ thường ngày chỉ vứt đồ ăn xuống rồi bỏ đi, lần này bà ta tiến lại gần hai người đó, thì thầm nói nhỏ.
"Thắng đại gia kêu ta tới nói với hai người, Mã Tam gia chẳng may bị ngã xuống sông đã chết đuối. Hiện tại cậu con trai độc nhất của hai người đang được Thắng thúc chăm sóc. Thắng thúc nói hai người cứ yên tâm, ngài ấy nhất định sẽ nuôi dưỡng đứa bé thật tốt. Còn về nhà họ Triệu bên này, hai người cho bọn họ một cái kết quả đi. Việc này coi như kết thúc, báo ứng không rơi xuống đầu đứa nhỏ được đâu."
Mã Đại cùng vợ nằm bên trong một mảnh thối hoắc, vẻ mặt chết lặng, hai người nghe hiểu được ý của câu nói này, lập tức trở nên kích động.
Bà vú nhấc tay áo lên, lộ ra một chiếc vòng bạc của trẻ con, lại thấp giọng nói thêm: "Hai người cứ suy nghĩ cẩn thận, tôi phải quay về báo tin cho đầu bên kia đây."
Vào ban đêm, hai kẻ bị nhốt trong căn phòng tối này cắn lưỡi tự sát.
Triệu lão gia và Triệu phu nhân biết được tin tức, khoát tay kêu người khiêng thi thể đem ra bên ngoài chôn.
Triệu Đoan Trạch cũng nghe nói đến, trong lòng cảm thấy thật nhẹ nhõm. Lúc đi ra ngoài dạo phố gặp được Thắng thúc, nghe lão ta hỏi, cũng kể chuyện này cho lão ta nghe. Thắng thúc cười đùa trêu ghẹo: "Việc này có thể nói là kết thúc rồi, ta cũng thấy nhẹ người thay cậu. Thế nào, để ăn mừng cậu đã đạt được ý nguyện, Thắng thúc mời cậu uống rượu nhé?"
Triệu Đoan Trạch có chút do dự, Thắng thúc thấy cậu như vậy, giả bộ không vui nói: "Sao thế, chuyện đã được giải quyết xong, bây giờ không còn cần đến Thắng thúc nữa cho nên bắt đầu vạch rõ quan hệ với ta phải không?"
"Sao có thể, tôi là loại người không có nghĩa khí đó sao? Chỉ là . . . chỉ là trong nhà có người quản chặt nên ..." Triệu Đoan Trạch lúng túng nói: "Như vậy đi, tôi mời Thắng thúc lên quán rượu ăn một bữa, nhưng chúng ta đừng uống rượu. Nếu không lúc về bị em gái phát hiện ra đã uống rượu thì tôi sẽ bị mắng đấy."
Thắng thúc chế nhạo nói: "Cậu cũng lạ thật đấy, không sợ bị cha mẹ mắng nhưng lại bị một cô bé quản đến sít sao."
Triệu Đoan Trạch nhắc đến cái này, liền toát ra vẻ đa cảm hiếm thấy: "Từ nhỏ tôi đã yêu thương em gái, nhưng chính tôi lại hại con bé biến thành bộ dạng vừa câm vừa điếc như bây giờ. Từ khi con bé về đến nhà, thân thể chưa khi nào phục hồi được như lúc trước. Tôi phải yêu thương chăm sóc con bé cả đời."
Nếu đã yêu thương em gái như thế thì có lẽ có thể bắt đầu nhằm vào điểm này rồi. Thắng thúc âm thầm tính toán, cười ha ha, lôi kéo Triệu Đoan Trạch đi vào quán rượu gần đó.
Ngày hôm nay Triệu Đoan Trạch về nhà, thần thần bí bí ôm một cái hộp đi tìm em gái.
"Em đoán xem anh mang thứ gì về cho em này?" Trước tiên cậu vẫy vẫy thu hút sự chú ý của em gái, sau đó mới đặt cái hộp ở trước mặt cô, ra hiệu ý bảo cô mở ra.
Thủy Ngân đưa tay lên mở hộp, phát hiện bên trong có một cái hộp khác nhiều tầng. Mở tầng thứ hai, một cái hộp sơn mài tám cạnh, khắc hình một đứa trẻ đang chơi thả diều được đặt ở bên trong.
Triệu Đoan Trạch giúp cô mở tầng cao nhất ra, là cái gương, trong đó còn có mấy cái hình tròn nhỏ, từng cái khắc con ve, con dế, bươm bướm, chuồn chuồn khéo léo đẹp đẽ, mang theo mùi phấn thơm.
"Bên dưới còn có mấy tầng nữa đấy!" Triệu Đoan Trạch ngồi bên cạnh cô, mở từng tầng từng tầng ra cho cô nhìn, trong mỗi một tầng đều chứa các loại đồ chơi nhỏ. Nếu là một đứa trẻ thật sự thì khẳng định sẽ rất thích vật này.
"Thế nào, có thích hay không?" Triệu Đoan Trạch viết chữ hỏi cô.
Thủy Ngân nâng bút lên viết: "Anh đi gặp Thắng thúc, là ông ấy đưa?"
Vẻ mặt đắc ý của Triệu Đoan Trạch trong nháy mắt cứng đờ. Làm sao em gái lại biết được? Hôm nay cậu không uống rượu, cũng không nhắc đến Thắng thúc cơ mà!
Thủy Ngân chỉ đoán vậy thôi, hai kẻ buôn người đang bị giam giữ đột nhiên chết đi, cô đoán nhất định Thắng thúc sẽ tìm cách liên hệ với Triệu Đoan Trạch. Thấy cậu bưng một cái hộp như thế trở về, Thuỷ Ngân gần như xác nhận chắc chắn suy nghĩ kia. Gần đây ông anh trai này bị cha mẹ quản chặt, trong tay không có khoản tiền gì, đoán chừng không có tiền mua cho cô cái này. Hơn nữa tuy rằng quả thực cậu rất yêu thương em gái, nhưng gần như chưa bao giờ mua quà tặng cho cô, cũng không nghĩ được đến chuyện đấy.
Triệu Đoan Trạch thấy em gái đoán ra được, kéo căng mặt rồi viết: "Em xem, Thắng thúc tặng cho em món quà thú vị như vậy, em đừng mãi cảm thấy ông ấy là người xấu nữa."
Ý nghĩ của cậu rất đơn giản, là suy nghĩ điển hình của một đứa trẻ. Thủy Ngân liếc cậu một cái, không nói gì cả, chỉ đẩy hộp trả lại, ra hiệu cho cậu đi đi.
"Thật sự không thích sao? Đồ chơi hay như vậy làm sao em lại không thích chứ?"
Thỉnh thoảng, Thuỷ Ngân sẽ cảm thấy không nghe được âm thanh cũng có chỗ tốt. Ví dụ như những lúc ông anh trai này ở bên cạnh không ngừng nói lảm nhảm, cô vẫn được an tĩnh làm việc của riêng mình.
Cậu thiếu niên ở chỗ em gái muốn lấy lòng nhưng cuối cùng lại bị mất mặt, ôm hộp quay về phòng của mình. Suy đi nghĩ lại mãi mà vẫn không hiểu, vì sao em gái cứ không thích Thắng thúc như vậy? Rõ ràng chỉ mới gặp qua một lần. . . Chẳng lẽ là bởi Thắng thúc có cái mặt trông quá xấu?
Vậy chẳng trách em gái lại thích ông anh trai là cậu này, dáng dấp của cậu tuấn lãng như thế cơ mà.
Triệu Đoan Trạch phát hiện ra quả thực em gái giống như thần vậy. Mỗi lần cậu gặp được Thắng thúc, về nhà em gái sẽ đoán ra ngay, sau đó mấy hôm sau không thèm để ý đến cậu nữa.
Thế này thì nghiêm trọng rồi, tuổi của con bé còn nhỏ như vậy, rõ ràng trước kia không bao giờ có thể ngồi yên một chỗ, nhưng hiện tại còn ổn trọng điềm tĩnh hơn người làm anh như cậu nhiều. Bất luận cậu viết cái gì ra giấy đặt ở trước mặt em gái, em gái đều coi như không nhìn thấy, chỉ đắm chìm vào trong thế giới không có âm thanh của riêng mình, từ chối tất cả các phương thức trao đổi.
Thứ mà Triệu Đoan Trạch không thể chịu đựng được nhất chính là dáng vẻ này của em gái. Cậu phí hết tâm tư muốn để em gái chú ý tới mình một chút nhưng không lần nào đạt được thành công.
Trời vào thu, Thủy Ngân đổ một trận bệnh nặng. Với thiết lập thân thể suy yếu mà Hệ thống tăng thêm cho cô, tại thời kỳ hiện đại khi kỹ thuật chữa bệnh tương đối phát triển thì còn dễ giải quyết, chẳng may bị bệnh cũng có thể được chữa trị nhanh chóng. Trong nhà dự trữ sẵn những loại thuốc thường dùng, chỉ cần không vận động quá mạnh, bình thường chú ý nhiều hơn, kiểm tra sức khoẻ định kỳ, thật ra sẽ không phát sinh ra vấn đề gì quá lớn. Nhưng sống ở thời đại này lại khác.
Phàm là trời chuyển lạnh hay nóng đều sẽ sinh bệnh. Mà cứ bị bệnh là phải chịu đựng trong một thời gian dài mới có thể khỏi. Dù rằng Thủy Ngân đã hết sức chú ý những vẫn không thể tránh khỏi được.
Dù gì trong thân thể của Triệu Đinh Chỉ cũng là linh hồn của một người trưởng thành. Cô bị bệnh sẽ không giống những đứa trẻ khác ưa làm nũng, mà ngược lại đã quá quen với việc tự mình chịu đựng. Thuỷ Ngân có thể tự chăm sóc cho chính mình thật tốt. Vậy nhưng trong mắt của Triệu Đoan Trạch, cậu không nhìn nổi bộ dạng ngoan ngoãn khác biệt hoàn toàn so với lúc trước này của em gái, trong lòng áy náy muốn chết.
Em gái sinh bệnh, nhất là đúng lúc đấy em gái lại chiến tranh lạnh với cậu bởi vì chuyện của Thắng thúc, cậu có đi thăm bệnh, em gái cũng không hề để ý đến cậu. Triệu Đoan Trạch giày vò một đêm không ngủ được.
Đến chỗ của em gái, trông thấy em gái chẳng cần người khác dỗ dành, ngoan ngoãn uống từng ngụm thuốc đắng ngắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì sốt nằm ở trên giường, thấy khó chịu cũng không kêu một tiếng, Triệu Đoan Trạch xoa xoa mặt ở bên ngoài đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng cũng làm ra quyết định.
Thủy Ngân vừa uống thuốc xong chuẩn bị nghỉ ngơi, thấy Triệu Đoan Trạch với bộ dạng anh dũng hy sinh bước tới, đưa cho cô một tờ giấy cam đoan.
"Tôi, Triệu Đoan Trạch, cam đoan sau này sẽ không chủ động đi tìm Thắng thúc. Nếu tôi nói dối thì về sau em gái Triệu Đinh Chỉ sẽ không quan tâm đến anh trai nữa!"
Thủy Ngân có chút ngạc nhiên nhíu mày. Cậu thiếu niên viết giấy cam đoan, thực sự nghiêm túc, cũng không biết có thể kiên trì bao lâu. Để giấy cam đoan sang một bên, rốt cuộc cô cũng mở lòng từ bi nở một nụ cười với anh trai.
Triệu Đoan Trạch: Tốt quá rồi, cuối cùng em gái cũng để ý đến mình!
So với em gái thì cậu chỉ có thể xin lỗi Thắng thúc mà thôi, dù sao em gái vẫn quan trọng hơn.
Thắng thúc ngồi trên quán rượu nhìn Triệu Đoan Trạch ở dưới lầu rời đi, nụ cười hiền lành luôn thường trực trên mặt hiện đã đổi thành cười lạnh.
Mã Tam chốc đầu ở phòng sát bên cạnh chạy sang, lập tức hỏi lão ta: "Thắng đại gia, sao rồi? Đã thăm dò được hiện tại anh trai và chị dâu của tôi như thế nào chưa?"
Thắng thúc hừ một tiếng, "Không ngờ thằng nhóc Triệu Đoan Trạch này lại vô dụng đến vậy. Nói dối cũng không xong, đã bị Triệu lão gia biết chuyện rồi. Bây giờ Mã Đại và vợ của nó đều bị giam giữ trong nhà họ Triệu, sợ là không cứu ra được."
Mã Tam chốc đầu cuống quýt lên, chạy tới trước mặt Thắng thúc, "Như vậy sao được, chúng ta đã bàn bạc hết rồi . . ."
"Ai bàn bạc với mày!" Thắng thúc ngắt lời hắn ta, tức giận nói: "Lá gan của chúng mày càng lúc càng lớn nhỉ, tiểu thư của nhà họ Triệu cũng dám bắt cóc. Mà bắt rồi thì thôi đi, nhanh chóng bán xa một chút đừng để người nhà họ tìm thấy là được. Chúng mày thì hay rồi, cũng đâu phải lần đầu tiên làm chuyện này, có mỗi một con nhóc cũng trông không cẩn thận, để cho nó chạy trốn. Hiện tại sự việc ra nông nỗi này lại muốn tới nhờ tao che chở."
Mã Tam nghẹn họng, trên mặt run rẩy, "Bọn tôi đâu biết đó là tiểu thư của nhà họ Triệu. Người cũng đã trói chặt lắm rồi, mới đầu rất ổn thoả, không biết là kẻ nào thích xen vào việc của người khác cứu nó đi, còn giết Nhị ca của tôi!"
Lúc Mã Tam trở về chỉ thấy Nhị ca vừa tắt thở, không biết là người nào ra tay, nhưng khẳng định không thể nào là một con nhóc được. Nói không chừng là kẻ nào đó đi ngang qua thuận tay giết Nhị ca, rồi cứu con nhóc kia ra. Bọn họ không dám ở lại lâu thêm, sợ không bao lâu nữa sẽ có người tìm đến, thu dọn đồ đạc rồi mang theo thi thể của Nhị ca vội vàng bỏ chạy.
Suốt một năm này, bọn họ cũng sống không dễ chịu. Triệu lão gia ghi hận bọn họ, sai người đi khắp nơi tìm kiếm, khiến cho bọn họ không thể đến những nơi bọn họ vẫn thường đi, chỉ có thể không ngừng ẩn núp, đến công việc làm ăn cũng không thể làm tiếp được. Chỉ cần nghĩ tới đây, Mã Tam đã hận đến nghiến răng.
"Được rồi được rồi." Thắng thúc lười phải nghe hắn ta lải nhải, ứng phó qua loa: "Để ta nghĩ biện pháp."
Giữa lão và anh em nhà họ Mã làm công việc mua bán đã quen, bí mật có chút quan hệ. Trước khi việc này xảy ra, lão làm quen được với Triệu Đoan Trạch, đã chuẩn bị lên kế hoạch gài bẫy. Về sau anh em nhà họ Mã lại vô tình bắt cóc phải em gái của Triệu Đoan Trạch, khiến cho Triệu lão gia sai người đi tìm kiếm khắp nơi, bọn chúng mới tìm đến địa bàn của lão nhờ lão hỗ trợ.
Thắng thúc nghĩ, có thể dễ dàng thu lợi được cả hai đầu; cho nên một bên đồng ý giúp đỡ Triệu Đoan Trạch tìm người, một bên lại giúp anh em nhà họ Mã che dấu hành tung, để bọn chúng trốn ở trong sòng bạc của mình.
Triệu Đoan Trạch còn trẻ tuổi, chỉ là một Đại thiếu gia từ nhỏ chưa phải chịu khổ cực gì, rất dễ bị lừa. Thắng thúc giả bộ giúp cậu tìm người, để cậu càng ngày càng tin tưởng lão, còn thuận tiện lấy tiền của cậu bỏ vào trong túi. Mãi đến lúc việc này không thể kéo dài thêm được nữa, tiền cũng đã bòn rút được kha khá rồi, Thắng thúc mới chuẩn bị kết hợp với anh em nhà họ Mã diễn cho Triệu Đoan Trạch xem một vở kịch.
Lừa gạt người cũng phải có độ co giãn thích hợp, dù sao cái thân phận Đại thiếu gia của nhà họ Triệu này, ngày sau còn có thật nhiều cơ hội moi móc tiền.
Thắng thúc đã tính toán kỹ, chỉ để Mã Đại cùng vợ của hắn giả bộ đáng thương, còn lão nói với Triệu Đoan Trạch là để lão giúp đỡ xử lý người. Đến lúc đó lão sẽ lừa gạt thằng nhóc kia nói người đã chết đuối ở dưới sông, rồi kêu đám người Mã Đại chuyển sang chỗ khác tiếp tục làm việc là xong. Thắng thúc đã nắm chắc tính tình của Triệu Đoan Trạch, thầm nghĩ phải hết sức cẩn thận, ai ngờ cuối cùng lại bị thất thủ, thua dưới sự càn quấy đòi hỏi của một đứa nhóc con.
Mã Tam cũng không ngốc, nhận ra được sự qua loa trong giọng nói của Thắng thúc, gương mặt vốn đã dữ tợn của hắn run lên một cái, lộ ra vẻ hung thần sát ác khi bị bức đến đường cùng, lớn tiếng nói: "Thắng đại gia, ngài cũng không thể đi tới nửa đường rồi buông tay như vậy. Nếu ngài không nghĩ cách cứu anh trai và chị dâu của tôi, chẳng may bọn họ nghĩ quẩn thật sự khai ra ngài thì sao. Đến lúc đấy chẳng ai trong chúng ta có thể sống yên ổn được!"
Thắng thúc khựng lại, cười cười rót cho hắn ta một ly rượu, dùng sức vỗ vai của hắn, "Xem cậu nói cái gì kìa, ta với Mã Đại quen biết nhau đã bao nhiêu năm, có thể không giúp đỡ được hay sao? Mấy ngày tới cậu cứ yên tâm đi, việc này có khó xử lý đến mấy ta cũng sẽ giúp giải quyết ổn thoả."
"Đến đây nào, uống hết ly rượu này, anh em với nhau đừng để anh hưởng đến tình cảm."
Mã Tam thấy Thắng thúc cũng biết sợ, lúc này mới biết điều trở lại, trưng ra một khuôn mặt tươi cười bưng rượu lên kính lão, "Là vừa nãy tiểu đệ buột miệng nói chưa kịp suy nghĩ, tiểu đệ bồi tội với ngài, tự phạt một chén."
. . .
"Thằng Mã Tam này đầu óc không khôn ngoan như anh trai và chị dâu của nó, nhưng càng lại loại lỗ mãng xúc động như vậy, nếu thực sự bị ép buộc thì không biết sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn gì." Thắng thúc cầm tẩu thuốc của mình gõ gõ lên mặt bàn, sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, lão lớn tiếng gọi hai thủ hạ của mình vào, dặn dò mấy câu.
Khoảng thời gian này Mã Tam vẫn luôn trốn ở bên trong sòng bạc của Thắng thúc, đã quen thuộc với mấy người làm ở đây, thường cùng bọn họ tụ tập một chỗ với nhau uống rượu khoác lác. Hôm nay, mấy người đó lại gọi hắn đi uống rượu, hắn không hề nghi ngờ gì liền đi theo, uống đến say khướt mới trở về. Kết quả lúc đi ngang qua bờ sông, bỗng nhiên bị người nào đó đẩy xuống . . .
Thi thể trôi dạt vào bờ, được một người phụ nữ sáng sớm đi giặt quần áo ở ven sông nhìn thấy. Bị ngâm trong nước cho tới trưa mới có hai người của nha môn tới vớt thi thể lên dọn đi. Nói với bên ngoài là hắn ta uống say, không cẩn thận ngã vào sông chết đuối. Thi thể không có người nào nhận, bị vứt ở nghĩa trang nằm bên ngoài thành.
Người phụ trách mang đồ ăn đến cho hai vợ chồng Mã Đại ở nhà họ Triệu gia là một bà vú. Hôm nay, bà ta đi tới phòng tối đó đưa đồ ăn nước uống, khác với dáng vẻ ghét bỏ thường ngày chỉ vứt đồ ăn xuống rồi bỏ đi, lần này bà ta tiến lại gần hai người đó, thì thầm nói nhỏ.
"Thắng đại gia kêu ta tới nói với hai người, Mã Tam gia chẳng may bị ngã xuống sông đã chết đuối. Hiện tại cậu con trai độc nhất của hai người đang được Thắng thúc chăm sóc. Thắng thúc nói hai người cứ yên tâm, ngài ấy nhất định sẽ nuôi dưỡng đứa bé thật tốt. Còn về nhà họ Triệu bên này, hai người cho bọn họ một cái kết quả đi. Việc này coi như kết thúc, báo ứng không rơi xuống đầu đứa nhỏ được đâu."
Mã Đại cùng vợ nằm bên trong một mảnh thối hoắc, vẻ mặt chết lặng, hai người nghe hiểu được ý của câu nói này, lập tức trở nên kích động.
Bà vú nhấc tay áo lên, lộ ra một chiếc vòng bạc của trẻ con, lại thấp giọng nói thêm: "Hai người cứ suy nghĩ cẩn thận, tôi phải quay về báo tin cho đầu bên kia đây."
Vào ban đêm, hai kẻ bị nhốt trong căn phòng tối này cắn lưỡi tự sát.
Triệu lão gia và Triệu phu nhân biết được tin tức, khoát tay kêu người khiêng thi thể đem ra bên ngoài chôn.
Triệu Đoan Trạch cũng nghe nói đến, trong lòng cảm thấy thật nhẹ nhõm. Lúc đi ra ngoài dạo phố gặp được Thắng thúc, nghe lão ta hỏi, cũng kể chuyện này cho lão ta nghe. Thắng thúc cười đùa trêu ghẹo: "Việc này có thể nói là kết thúc rồi, ta cũng thấy nhẹ người thay cậu. Thế nào, để ăn mừng cậu đã đạt được ý nguyện, Thắng thúc mời cậu uống rượu nhé?"
Triệu Đoan Trạch có chút do dự, Thắng thúc thấy cậu như vậy, giả bộ không vui nói: "Sao thế, chuyện đã được giải quyết xong, bây giờ không còn cần đến Thắng thúc nữa cho nên bắt đầu vạch rõ quan hệ với ta phải không?"
"Sao có thể, tôi là loại người không có nghĩa khí đó sao? Chỉ là . . . chỉ là trong nhà có người quản chặt nên ..." Triệu Đoan Trạch lúng túng nói: "Như vậy đi, tôi mời Thắng thúc lên quán rượu ăn một bữa, nhưng chúng ta đừng uống rượu. Nếu không lúc về bị em gái phát hiện ra đã uống rượu thì tôi sẽ bị mắng đấy."
Thắng thúc chế nhạo nói: "Cậu cũng lạ thật đấy, không sợ bị cha mẹ mắng nhưng lại bị một cô bé quản đến sít sao."
Triệu Đoan Trạch nhắc đến cái này, liền toát ra vẻ đa cảm hiếm thấy: "Từ nhỏ tôi đã yêu thương em gái, nhưng chính tôi lại hại con bé biến thành bộ dạng vừa câm vừa điếc như bây giờ. Từ khi con bé về đến nhà, thân thể chưa khi nào phục hồi được như lúc trước. Tôi phải yêu thương chăm sóc con bé cả đời."
Nếu đã yêu thương em gái như thế thì có lẽ có thể bắt đầu nhằm vào điểm này rồi. Thắng thúc âm thầm tính toán, cười ha ha, lôi kéo Triệu Đoan Trạch đi vào quán rượu gần đó.
Ngày hôm nay Triệu Đoan Trạch về nhà, thần thần bí bí ôm một cái hộp đi tìm em gái.
"Em đoán xem anh mang thứ gì về cho em này?" Trước tiên cậu vẫy vẫy thu hút sự chú ý của em gái, sau đó mới đặt cái hộp ở trước mặt cô, ra hiệu ý bảo cô mở ra.
Thủy Ngân đưa tay lên mở hộp, phát hiện bên trong có một cái hộp khác nhiều tầng. Mở tầng thứ hai, một cái hộp sơn mài tám cạnh, khắc hình một đứa trẻ đang chơi thả diều được đặt ở bên trong.
Triệu Đoan Trạch giúp cô mở tầng cao nhất ra, là cái gương, trong đó còn có mấy cái hình tròn nhỏ, từng cái khắc con ve, con dế, bươm bướm, chuồn chuồn khéo léo đẹp đẽ, mang theo mùi phấn thơm.
"Bên dưới còn có mấy tầng nữa đấy!" Triệu Đoan Trạch ngồi bên cạnh cô, mở từng tầng từng tầng ra cho cô nhìn, trong mỗi một tầng đều chứa các loại đồ chơi nhỏ. Nếu là một đứa trẻ thật sự thì khẳng định sẽ rất thích vật này.
"Thế nào, có thích hay không?" Triệu Đoan Trạch viết chữ hỏi cô.
Thủy Ngân nâng bút lên viết: "Anh đi gặp Thắng thúc, là ông ấy đưa?"
Vẻ mặt đắc ý của Triệu Đoan Trạch trong nháy mắt cứng đờ. Làm sao em gái lại biết được? Hôm nay cậu không uống rượu, cũng không nhắc đến Thắng thúc cơ mà!
Thủy Ngân chỉ đoán vậy thôi, hai kẻ buôn người đang bị giam giữ đột nhiên chết đi, cô đoán nhất định Thắng thúc sẽ tìm cách liên hệ với Triệu Đoan Trạch. Thấy cậu bưng một cái hộp như thế trở về, Thuỷ Ngân gần như xác nhận chắc chắn suy nghĩ kia. Gần đây ông anh trai này bị cha mẹ quản chặt, trong tay không có khoản tiền gì, đoán chừng không có tiền mua cho cô cái này. Hơn nữa tuy rằng quả thực cậu rất yêu thương em gái, nhưng gần như chưa bao giờ mua quà tặng cho cô, cũng không nghĩ được đến chuyện đấy.
Triệu Đoan Trạch thấy em gái đoán ra được, kéo căng mặt rồi viết: "Em xem, Thắng thúc tặng cho em món quà thú vị như vậy, em đừng mãi cảm thấy ông ấy là người xấu nữa."
Ý nghĩ của cậu rất đơn giản, là suy nghĩ điển hình của một đứa trẻ. Thủy Ngân liếc cậu một cái, không nói gì cả, chỉ đẩy hộp trả lại, ra hiệu cho cậu đi đi.
"Thật sự không thích sao? Đồ chơi hay như vậy làm sao em lại không thích chứ?"
Thỉnh thoảng, Thuỷ Ngân sẽ cảm thấy không nghe được âm thanh cũng có chỗ tốt. Ví dụ như những lúc ông anh trai này ở bên cạnh không ngừng nói lảm nhảm, cô vẫn được an tĩnh làm việc của riêng mình.
Cậu thiếu niên ở chỗ em gái muốn lấy lòng nhưng cuối cùng lại bị mất mặt, ôm hộp quay về phòng của mình. Suy đi nghĩ lại mãi mà vẫn không hiểu, vì sao em gái cứ không thích Thắng thúc như vậy? Rõ ràng chỉ mới gặp qua một lần. . . Chẳng lẽ là bởi Thắng thúc có cái mặt trông quá xấu?
Vậy chẳng trách em gái lại thích ông anh trai là cậu này, dáng dấp của cậu tuấn lãng như thế cơ mà.
Triệu Đoan Trạch phát hiện ra quả thực em gái giống như thần vậy. Mỗi lần cậu gặp được Thắng thúc, về nhà em gái sẽ đoán ra ngay, sau đó mấy hôm sau không thèm để ý đến cậu nữa.
Thế này thì nghiêm trọng rồi, tuổi của con bé còn nhỏ như vậy, rõ ràng trước kia không bao giờ có thể ngồi yên một chỗ, nhưng hiện tại còn ổn trọng điềm tĩnh hơn người làm anh như cậu nhiều. Bất luận cậu viết cái gì ra giấy đặt ở trước mặt em gái, em gái đều coi như không nhìn thấy, chỉ đắm chìm vào trong thế giới không có âm thanh của riêng mình, từ chối tất cả các phương thức trao đổi.
Thứ mà Triệu Đoan Trạch không thể chịu đựng được nhất chính là dáng vẻ này của em gái. Cậu phí hết tâm tư muốn để em gái chú ý tới mình một chút nhưng không lần nào đạt được thành công.
Trời vào thu, Thủy Ngân đổ một trận bệnh nặng. Với thiết lập thân thể suy yếu mà Hệ thống tăng thêm cho cô, tại thời kỳ hiện đại khi kỹ thuật chữa bệnh tương đối phát triển thì còn dễ giải quyết, chẳng may bị bệnh cũng có thể được chữa trị nhanh chóng. Trong nhà dự trữ sẵn những loại thuốc thường dùng, chỉ cần không vận động quá mạnh, bình thường chú ý nhiều hơn, kiểm tra sức khoẻ định kỳ, thật ra sẽ không phát sinh ra vấn đề gì quá lớn. Nhưng sống ở thời đại này lại khác.
Phàm là trời chuyển lạnh hay nóng đều sẽ sinh bệnh. Mà cứ bị bệnh là phải chịu đựng trong một thời gian dài mới có thể khỏi. Dù rằng Thủy Ngân đã hết sức chú ý những vẫn không thể tránh khỏi được.
Dù gì trong thân thể của Triệu Đinh Chỉ cũng là linh hồn của một người trưởng thành. Cô bị bệnh sẽ không giống những đứa trẻ khác ưa làm nũng, mà ngược lại đã quá quen với việc tự mình chịu đựng. Thuỷ Ngân có thể tự chăm sóc cho chính mình thật tốt. Vậy nhưng trong mắt của Triệu Đoan Trạch, cậu không nhìn nổi bộ dạng ngoan ngoãn khác biệt hoàn toàn so với lúc trước này của em gái, trong lòng áy náy muốn chết.
Em gái sinh bệnh, nhất là đúng lúc đấy em gái lại chiến tranh lạnh với cậu bởi vì chuyện của Thắng thúc, cậu có đi thăm bệnh, em gái cũng không hề để ý đến cậu. Triệu Đoan Trạch giày vò một đêm không ngủ được.
Đến chỗ của em gái, trông thấy em gái chẳng cần người khác dỗ dành, ngoan ngoãn uống từng ngụm thuốc đắng ngắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì sốt nằm ở trên giường, thấy khó chịu cũng không kêu một tiếng, Triệu Đoan Trạch xoa xoa mặt ở bên ngoài đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng cũng làm ra quyết định.
Thủy Ngân vừa uống thuốc xong chuẩn bị nghỉ ngơi, thấy Triệu Đoan Trạch với bộ dạng anh dũng hy sinh bước tới, đưa cho cô một tờ giấy cam đoan.
"Tôi, Triệu Đoan Trạch, cam đoan sau này sẽ không chủ động đi tìm Thắng thúc. Nếu tôi nói dối thì về sau em gái Triệu Đinh Chỉ sẽ không quan tâm đến anh trai nữa!"
Thủy Ngân có chút ngạc nhiên nhíu mày. Cậu thiếu niên viết giấy cam đoan, thực sự nghiêm túc, cũng không biết có thể kiên trì bao lâu. Để giấy cam đoan sang một bên, rốt cuộc cô cũng mở lòng từ bi nở một nụ cười với anh trai.
Triệu Đoan Trạch: Tốt quá rồi, cuối cùng em gái cũng để ý đến mình!
So với em gái thì cậu chỉ có thể xin lỗi Thắng thúc mà thôi, dù sao em gái vẫn quan trọng hơn.