Edit: tiểu an nhi (LQD)
Ở những lần chuyển đổi của các thế giới trước, Thủy Ngân luôn luôn thong dong bình tĩnh. Cho dù đối mặt với sự tử vong cô cũng vẫn bình thản chờ chết, chỉ có lần này, chuyện đột nhiên xảy ra, cô chết trong tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị gì rồi rời khỏi thế giới.
Nhớ đến dáng vẻ cuối cùng của Triệu Đoan Trạch mà cô nhìn thấy, Thủy Ngân thở dài một tiếng, cũng không biết nên nghĩ như thế nào. Cậu là một người trưởng thành, hiện giờ nhà họ Triệu đã đi vào quỹ đạo, với năng lực của cậu thì chắc chắn có thể sống được rất tốt. Cậu bị thua thiệt lớn trong tay Thắng thúc như vậy, cái chết của cô sẽ dạy cho cậu phải luôn luôn duy trì sự cẩn thận.
Về phần em gái đã chết, tuy rằng trước mắt hẳn là sẽ rất thương tâm, nhưng vật đổi sao dời, chung quy tình cảm cũng sẽ dần phai nhạt. Dù sao Triệu Đoan Trạch cũng không phải là kiểu đàn ông chỉ vì em gái chết mà muốn đi tự sát. Ông anh trai do chính tay mình dạy dỗ, đương nhiên Thuỷ Ngân sẽ không đánh giá thấp cậu.
Thủy Ngân suy nghĩ mọi thứ rõ ràng, bình tĩnh đến có chút lạnh lùng. Việc ở trong những thế giới thật giả lẫn lộn này mà nói, nếu cô không giữ vững được sự tỉnh táo thì sẽ trở nên hết sức đáng thương. Cô tuyệt không muốn bản thân mình rơi vào tình cảnh đó .
Lúc trước là Dao Hân hay hiện tại là Triệu Đoan Trạch, bọn họ đều có thế giới và cuộc sống của riêng mình. Chỉ bởi vì duyên phận nên bọn họ đi cùng cô một đoạn đường trong chuyến hành trình dài của cô mà thôi, cuối cùng cũng vẫn phải tách ra. Bọn họ cần tiếp tục bước tiếp trên con đường nhân sinh của chính mình, mà cô cũng phải tiếp tục tiến tới đích, đi đến thế giới hư ảo cuối cùng, để xem rốt cuộc có cái gì đang chờ đợi cô.
Xét thấy Hệ thống không có ý tốt gì, mỗi lần chuyển từ thế giới này sang thế giới khác Thuỷ Ngân đều chấp nhận việc bị đối xử càng lúc càng tệ hơn. Từ lúc biết sẽ chuyển sang thế giới mới, cô đã chờ sẵn sự thống khổ chuẩn bị giáng xuống người mình, nhưng mà lần này, thời điểm mở mắt ra, cô chỉ có một cảm giác thoải mái dễ chịu.
Ánh nắng rực rỡ ấm áp xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh sạch sẽ rơi xuống người cô, tiếng quạt gió kêu vù vù nhè nhẹ, xen lẫn tiếng linh đinh lang đang của chiếc chuông gió nhỏ treo trên cửa sổ.
Xa xa truyền đến tiếng trẻ nhỏ cười đùa trên phố, tiếng hàng xóm la hét, còn có tiếng chuông xe đạp, tiếng còi ô tô. Ngay tại khoảnh khắc cô khôi phục lại ý thức này, tất cả náo nhiệt khói lửa nhân gian đều truyền hết vào trong tai cô. Đủ các loại âm thanh đã lâu không nghe thấy đột nhiên kéo cô ra khỏi thế giới im ắng trước kia.
Đã quá lâu không nghe thấy được âm thanh gì, Thủy Ngân ngồi xuống nhắm mắt lại lắng nghe một lát rồi mới từ từ mở mắt ra.
Trước mắt cô là một gian phòng của thiếu nữ màu xanh trắng. Tuy rằng gian phòng không lớn cũng có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng. Trên bàn, chồng sách tài liệu cấp hai cùng bộ sách giáo khoa lớp mười được sắp xếp chỉnh tề. Góc bàn còn bày một bình thủy tinh màu xanh lá, cắm một bó hoa cúc dại, loại thường mọc ở ven đường.
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng và cái váy màu xanh lam trên người mình. Bộ quần áo mộc mạc này đang khoác trên thân thể một thiếu nữ mười sáu tuổi như hoa như ngọc, bắp chân trắng nõn nổi bật trên chiếc ga giường kẻ ô vuông màu xanh trắng, trông thật đẹp đẽ.
―― Nhưng tiếc là kịch bản lại không được đẹp đẽ như thế.
Cô ngồi dưới ánh mặt trời, nghe đủ các loại tạp âm xung quanh, xem hết kịch bản ở trong đầu mình.
Nói một cách dễ hiểu thì đó là một câu chuyện cũ về “Ly miêu tráo thái tử”, tiểu thư thật – tiểu thư giả.
Mười mấy năm trước, phu nhân nhà họ La mang thai; đồng thời nữ giúp việc Vân Bình làm cho nhà họ cũng đang có bầu. Chỉ là không biết cha của đứa bé trong bụng Vân Bình là ai, mọi người đều nói Vân Bình bị người làm nhục nên mới mang thai. Nhưng Vân Bình lại quyết tâm muốn sinh ra đứa bé này. Phu nhân của nhà họ La tốt bụng, để tâm giúp đỡ cho Vân Bình. Thậm chí bởi vì thời gian hai người mang thai không chênh lệch nhiều lắm, nên sau khi biết Vân Bình không còn người thân nào khác, phu nhân còn để cho Vân Bình ở lại nhà họ La chờ đến ngày sinh nở.
Nhắc tới cũng trùng hợp, hai người lại trở dạ trong cùng một ngày, đều sinh được một cô con gái. Nếu chuyện xưa chỉ dừng lại ở đây thì tất nhiên là không có gì đáng nói, nhưng Vân Bình lại nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, muốn cho con gái mình được trải qua một cuộc sống tốt hơn, thế là lén lút tráo đổi hai đứa bé cho nhau. Từ đó con gái của Vân Bình trở thành tiểu thư nhận được bao nhiêu nuông chiều của nhà họ La, còn vị tiểu thư thật sự thì được Vân Bình nuôi như con gái.
Vì đề phòng sự tình bại lộ, Vân Bình chột dạ đưa đứa bé rời khỏi nhà họ La, đi đến nơi khác tìm việc làm. Sau đó, bà cùng con gái Vân Tình Không sống nương tựa lẫn nhau qua hơn chục năm, mãi đến khi Vân Tình Không dựa vào thành tích xuất sắc của mình mà thi đậu vào Nam Thị Nhất Trung, gặp được La Niệm, cũng chính là vị tiểu công chúa của nhà họ La kia.
Tính cách của La Niệm kiêu căng ương ngạnh, lại vô cùng thích con trai của một nhà thế giao với nhà họ La, tên là Hạ Sở Bình, thầm mến anh ta rất nhiều năm. Mà Hạ Sở Bình lại là thầy giáo đẹp trai trẻ tuổi nhất của Nam Thị Nhất Trung, trùng hợp đang dạy ở lớp của Vân Tình Không. Bởi vì thành tích ưu tú của cô mà anh ta đặc biệt chú ý tới, do đó khiến cho La Niệm cực kỳ không vui, từ đầu đến cuối luôn nhằm vào Vân Tình Không gây chuyện.
Hạ Sở Bình nhiều lần giúp đỡ cho Vân Tình Không, hai người dần dần nảy sinh tình cảm, nhưng vì khác biệt về thân phận mà bọn họ không thể nói ra tâm ý của mình cho đối phương. Cả hai ước định đợi đến khi tốt nghiệp xong sẽ chính thức hẹn hò. La Niệm vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ, không cam lòng chắp tay dâng người mình thích đưa cho kẻ khác. Cho nên cô ta nghĩ cách chuốc say Hạ Sở Bình, dụ dỗ anh ta để anh ta phát sinh quan hệ với mình, khiến cho Hạ Sở Bình không thể không lấy cô ta.
Vân Tình Không biết người yêu đã phản bội, đau đớn vạn phần, mắc phải trầm cảm chỉ muốn tự sát. Vân Bình sống với cô nhiều năm tình cảm đã đậm sâu, không đành lòng nhìn cô tìm tới cái chết, sau một hồi đấu tranh tư tưởng mới quyết định đi đến hôn lễ của Hạ Sở Bình và La Niệm, nói ra chuyện năm đó, công bố thân phận của hai người, ngăn cản hôn lễ.
Thế nhưng lúc này, La Niệm đã mang thai. Cuối cùng, La Niệm sinh cho Hạ Sở Bình một đứa bé rồi tự sát mà chết. Nhà họ La nhận lại Vân Tình Không, để cho cô và Hạ Sở Bình kết hôn, hai người cùng nhau nuôi dưỡng đứa nhỏ mà La Niệm để lại.
―― Một kết cục “viên mãn” dựa trên suy nghĩ phổ thông điển hình. Người tốt chịu đựng đau khổ về sau sẽ đạt được hạnh phúc, còn người xấu phải đền tội.
Tuy nhiên sau khi gạt hết lớp ngoài của câu chuyện xưa này đi, Thủy Ngân chỉ nhìn thấy vô số thỏa hiệp khiến cho người khác không mấy vui vẻ.
Cho đến cuối cùng vẫn không thể nói rõ được rốt cuộc là Vân Tình Không hay La Niệm mới là người đáng thương hơn.
Vân Tình Không vốn dĩ nên được hưởng thụ một cuộc sống giàu có, nhưng lại bị người khác tráo đổi khiến cô phải trải qua một cuộc sống khó khăn. Bởi vì công ơn nhiều năm dưỡng dục mà cô không hề trách cứ Vân Bình, nhanh chóng tha thứ cho bà, vẫn coi bà là mẹ mình. Bạn trai Hạ Sở Bình thì không dứt khoát, sau khi phát sinh quan hệ với La Niệm vẫn còn vương vấn không dứt với cô, khiến cho cô luôn cảm thấy hậm hực không yên ổn. Nhưng cuối cùng, sau cái chết của La Niệm, cô vẫn tha thứ cho Hạ Sở Bình rồi kết hôn với anh ta. Cả người Vân Tình Không chỉ hiện rõ đúng một chữ “tha thứ” được viết in hoa.
Còn La Niệm, cô ta sống hơn chục năm quá mức vừa ý, được người của nhà họ La nuông chiều mà biến thành một "cô gái xấu xa". Thế nhưng người mà cô ta thích lại không yêu cô ta, đôi cha mẹ và người anh trai đã từng yêu thương cô ta lại vứt bỏ cô ta không một chút do dự ngay sau khi phát hiện ra thân phận thật sự của hai người. Mẹ ruột thì yêu thương Vân Tình Không hơn; người thân, người chồng và cả con gái của cô ta cuối cùng đều là của Vân Tình Không hết. Đã vậy mọi người ai cũng cảm thấy cô ta chết là xứng đáng, có chết cũng chưa hết tội. Cho nên đến cuối cùng, cô ta lựa chọn tự sát trong sự tuyệt vọng.
Hai nhân vật nữ chính trong câu chuyện xưa này đều bởi lỗi lầm của Vân Bình mà phải trả một cái giá quá đắt.
Thủy Ngân đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn, tiện tay mở một quyển sách giáo khoa ra xem. Ở thế giới trước đã quen với chữ phồn thể viết bằng bút lông theo chiều dọc rồi, đột nhiên nhìn thấy văn bản in ấn có chữ giản thể này nhất thời có chút không quen.
Dựa theo kịch bản, cô sắp nhập học tại Nam Thị Nhất Trung, gặp được Hạ Sở Bình và La Niệm. Tuy vậy trong lòng Thủy Ngân chẳng có chút gợn sóng nào, kịch bản có ra sao thì cũng chẳng liên quan gì tới cô. Cô muốn làm như thế nào thì sẽ làm như thế ấy.
Cái gọi là kịch bản ngược luyến tình thâm ấy mà, chỉ cần không có tình thì muốn ngược cũng chả ngược nổi. Vừa hay, cô cũng chẳng có tình cảm gì với các nhân vật trong câu chuyện xưa này cả.
Điều cô để tâm đến chính là mình sẽ sống như thế nào ở thế giới này, và tình trạng thân thể của mình hiện giờ nữa.
Thuỷ Ngân bước ra cửa, đến con đường cái tràn ngập không khí của những năm hai nghìn đi hai vòng, cô mới xác nhận được một việc, thiết lập thân thể yếu ớt nhiều bệnh tật của hai thế giới trước dường như đã biến mất rồi. Điều này khiến cho cô cảm thấy khó hiểu, Hệ thống có thể khéo hiểu lòng người như vậy sao, lại còn dành một thế giới cho cô nghỉ ngơi?
Đến tối, Vân Bình về nhà. Bà làm nhân viên quét dọn trong một khách sạn. Sau khi làm cơm xong, bà mới phát hiện ra tối nay con gái ngồi ăn cơm yên tĩnh đến lạ thường.
"Làm sao vậy? Tình Không, có phải là sáng mai nhập học vào trường cấp ba có chút căng thẳng hay không?" Vân Bình là một người phụ nữ dịu dàng chăm chỉ, là kiểu người nhìn qua thành thật lương thiện, tuyệt sẽ không làm chuyện gì xấu xa. Bà cũng thích lải nhải nhiều việc giống như những bà mẹ khác, nhìn con gái nói: "Đừng quá lo lắng, thành tích của con tốt như vậy, lúc nghỉ hè còn chuẩn bị sẵn bài vở cho lớp mười. Đợi đến khi nhập học nhất định vẫn có thể đạt được hạng nhất."
Thành tích của Vân Tình Không từ nhỏ đã rất tốt, đây là điều khiến cho Vân Bình cảm thấy kiêu ngạo nhất. Tuy rằng nhà bà nghèo, nhưng bà dạy dỗ con gái không thua kém bất kỳ người nào cả.
Thủy Ngân bình thản đáp lại hai tiếng, đối với thế giới mới này không có cảm giác gì. Trước mắt Vân Tình Không còn chưa gặp được La Niệm và Hạ Sở Bình, cho nên có căng thẳng gì thì trước mắt cũng chỉ có việc học tập mà thôi. Nhưng đổi thành Thuỷ Ngân thì học tập cũng không phải là vấn đề gì to tát. Tại thế giới nguyên bản, thành tích của cô đã cực kỳ xuất sắc, các thế giới trước từ nhỏ đến lớn cô luôn là học bá. Là một người trưởng thành có năng lực tự chủ và năng lực học tập, cô muốn vượt qua trải đoạn học tập này quá mức đơn giản.
Dưới cái nhìn của cô, thế giới này thậm chí còn không khó khăn bằng một nửa thế giới trước. Chí ít thế giới trước đó có hạn chế về mặt thời đại và những thiếu hụt về thân thể, còn thế giới này thì có cái gì? Chỉ có một đám người xa lạ chẳng thể gây ảnh hưởng gì đến cô?
Cái suy nghĩ ấy, ngay tại ngày hôm sau, khi đeo chiếc cặp màu trắng đến Nam Thị Nhất Trung, thời điểm trông thấy vị nam chính tên là Hạ Sở Bình kia, chính thức sụp đổ trong chớp mắt.
Cái tên Hạ Sở Bình này không có bất kỳ ý nghĩa gì với Thuỷ Ngân, thế nhưng khuôn mặt của anh ta quen thuộc đến mức cô không có cách nào quên đi được. Giây phút nhìn thấy Hạ Sở Bình, rất nhiều ký ức không vui lần lượt xuất hiện trong đầu cô.
Hạ Sở Bình trông giống Tần Sở y như đúc, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng giống nữa, như thể anh ta là nhân vật được thiết lập dựa trên hình ảnh của Tần Sở vậy. Thậm chí ngay cả cái thân phận thầy giáo ấy cũng tràn ngập cảm giác châm chọc.
Tần Sở, đã thật lâu cô không nhớ tới người này rồi.
Anh ta là người yêu đầu tiên của Thuỷ Ngân, cũng là người khiến cho cô tổn thương sâu sắc nhất.
Cô sinh ra và lớn lên ở trong một gia đình và hoàn cảnh như thế, đã không có người yêu thương cô, cô cũng không học được cách yêu thương người khác. Hơn mười tuổi, trong lúc các bạn học xung quanh sống vô tư không lo nghĩ gì, cô đã vì cuộc sống mà mệt mỏi đến kinh khủng. Cô lao vào học tập, tự kiếm tiền sinh hoạt và trang trải học phí, còn phải đối phó với người cha có lòng tham không đáy trong nhà. Cô không dừng lại một khắc nào, nhưng cho dù trời sinh kiên cường như vậy, cũng có những khi cô bị mệt mỏi đánh gục.
Chính vào lúc Thuỷ Ngân ngã xuống ấy, Tần Sở là người dắt cô đứng dậy. Anh ta là thầy giáo của cô, lớn hơn cô chín tuổi, là người giúp cô hướng tới sự thành công phía trước. Anh ta nói con gái không nên chịu khổ cực như vậy, vừa giúp đỡ, vừa chăm sóc, vừa yêu thương cô. Anh ta dịu dàng bình thản xoa nhẹ vết thương đau nhức trên người cô.
Tần Sở là người đầu tiên yêu cô, cũng là người dạy cho cô cách yêu thương người khác. Cho nên Thuỷ Ngân của năm mười sáu tuổi cực kỳ tin tưởng anh ta, còn từng tưởng tượng đến viễn cạnh mình sẽ gả cho người đàn ông này trong tương lai. Hai người sẽ nương tựa lẫn nhau, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.
Giống như những mối tình đầu khác, Thuỷ Ngân cũng trải qua một khoảng thời gian hạnh phúc tuyệt vời. Trong lúc đi học anh ta chăm sóc cô, còn những lúc hai người ở riêng bên nhau sau khi tan trường, anh ta sẽ dịu dàng gọi cô là bạn gái nhỏ, mua cho cô kẹo đường, đưa cho cô một bó hoa làm quà sinh nhật.
Thế nhưng mối quan hệ này có một kết thúc chẳng hề yên lành. Tần Sở không chỉ không làm được những gì anh ta nói, mà còn nhẫn tâm giết chết cô, nghiền nát trái tim trẻ tuổi vừa mới học được cách yêu thương của cô thành phấn vụn.
Khi ấy, hai người ở bên nhau hết sức cẩn thận, nhưng vẫn bị người khác phát hiện ra sơ hở. Thầy trò yêu nhau vốn là một sự bê bối, huống chi lúc đó cô còn đang học trường cấp ba. Bọn họ gặp phải sự công kích chưa từng có từ trước đến nay, Thủy Ngân có sự dũng cảm của một thiếu nữ mới lớn, cô không e ngại những lời chửi mắng đó. Nhưng Tần Sở lại sợ, anh ta nhanh chóng nhận lỗi, phủi sạch quan hệ với cô, công bố ra bên ngoài là bị cô dụ dỗ nên nhất thời đi lầm đường.
Đồng thời ngay tại lúc vị hôn thê của anh ta tìm đến đây, anh ta chạy trốn mất tăm không chịu ló mặt, mặc cho vị hôn thê của anh ta dùng đủ phương pháp khiến cho cô phải chịu nhục nhã ―― Khi đó Thuỷ Ngân mới biết được, thì ra anh ta đã có vị hôn thê rồi.
Hoá ra anh ta chỉ nhất thời cảm thấy cô đơn tịch mịch, cho nên ôm lấy cô chơi đùa một chút mà thôi, chưa từng có suy nghĩ nghiêm túc. Dù sao một nữ sinh mười mấy tuổi dễ lừa gạt như thế, lại là người giãy giụa dưới bùn đen, chỉ cần đối xử tốt một chút là sẽ giành được sự ái mộ ngay thôi.
Cô trở thành “tiểu tam” bị tất cả bạn học và giáo viên phỉ nhổ, là đứa con gái thấp hèn không để ý đến thể diện đi dụ dỗ thầy giáo. Khắp nơi đều đồn cô đi bán thân để kiếm tiền học phí, lời đồn hết sức sinh động, tiếng bình luận công khai cùng vô số tiếng chửi rủa khiến cho cô chỉ muốn chết đi không chỉ một lần.
Nhưng cô vẫn muốn sống, muốn tiếp tục đi học, muốn giành được cơ hội thoát khỏi tất cả mọi thứ ở đây, muốn về sau không bị bất luận kẻ nào lừa gạt nhục nhã oan uổng nữa.
Rất nhiều năm sau đó, cô vẫn nhớ như in ngày mình quỳ gối trong phòng hiệu trưởng, cầu xin bọn họ đừng cho cô nghỉ học; nhớ kỹ Tần Sở cẩn thận từng li từng tí dỗ dành vị hôn thê của anh ta, chủ động chân thành nhận lỗi. Tiếng nói của bọn họ giống như những bàn tay, liên tiếp tát thẳng vào mặt cô. Còn cả quãng thời gian bị cô lập dài đằng đẵng phía sau nữa.
Cô vẫn tiếp tục đi học, thi đậu vào trường đại học tốt nhất, bên cạnh không còn những tiếng chửi rủa từng gắn liền với cô như hình với bóng. Từ đó đến nay, cô chưa từng gặp lại Tần Sở, sau khi sự việc phát sinh anh ta rời khỏi trường học. Thế giới lớn như vậy, cô không gặp lại cơn ác mộng đó thêm một lần nào nữa.
Nhưng giờ đây, cái bóng của cơn ác mông ấy lại xuất hiện ở trước mặt cô.
Thủy Ngân nhìn Hạ Sở Bình, bất chợt nở nụ cười đi về phía anh ta, "Em chào thầy."
Ở những lần chuyển đổi của các thế giới trước, Thủy Ngân luôn luôn thong dong bình tĩnh. Cho dù đối mặt với sự tử vong cô cũng vẫn bình thản chờ chết, chỉ có lần này, chuyện đột nhiên xảy ra, cô chết trong tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị gì rồi rời khỏi thế giới.
Nhớ đến dáng vẻ cuối cùng của Triệu Đoan Trạch mà cô nhìn thấy, Thủy Ngân thở dài một tiếng, cũng không biết nên nghĩ như thế nào. Cậu là một người trưởng thành, hiện giờ nhà họ Triệu đã đi vào quỹ đạo, với năng lực của cậu thì chắc chắn có thể sống được rất tốt. Cậu bị thua thiệt lớn trong tay Thắng thúc như vậy, cái chết của cô sẽ dạy cho cậu phải luôn luôn duy trì sự cẩn thận.
Về phần em gái đã chết, tuy rằng trước mắt hẳn là sẽ rất thương tâm, nhưng vật đổi sao dời, chung quy tình cảm cũng sẽ dần phai nhạt. Dù sao Triệu Đoan Trạch cũng không phải là kiểu đàn ông chỉ vì em gái chết mà muốn đi tự sát. Ông anh trai do chính tay mình dạy dỗ, đương nhiên Thuỷ Ngân sẽ không đánh giá thấp cậu.
Thủy Ngân suy nghĩ mọi thứ rõ ràng, bình tĩnh đến có chút lạnh lùng. Việc ở trong những thế giới thật giả lẫn lộn này mà nói, nếu cô không giữ vững được sự tỉnh táo thì sẽ trở nên hết sức đáng thương. Cô tuyệt không muốn bản thân mình rơi vào tình cảnh đó .
Lúc trước là Dao Hân hay hiện tại là Triệu Đoan Trạch, bọn họ đều có thế giới và cuộc sống của riêng mình. Chỉ bởi vì duyên phận nên bọn họ đi cùng cô một đoạn đường trong chuyến hành trình dài của cô mà thôi, cuối cùng cũng vẫn phải tách ra. Bọn họ cần tiếp tục bước tiếp trên con đường nhân sinh của chính mình, mà cô cũng phải tiếp tục tiến tới đích, đi đến thế giới hư ảo cuối cùng, để xem rốt cuộc có cái gì đang chờ đợi cô.
Xét thấy Hệ thống không có ý tốt gì, mỗi lần chuyển từ thế giới này sang thế giới khác Thuỷ Ngân đều chấp nhận việc bị đối xử càng lúc càng tệ hơn. Từ lúc biết sẽ chuyển sang thế giới mới, cô đã chờ sẵn sự thống khổ chuẩn bị giáng xuống người mình, nhưng mà lần này, thời điểm mở mắt ra, cô chỉ có một cảm giác thoải mái dễ chịu.
Ánh nắng rực rỡ ấm áp xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh sạch sẽ rơi xuống người cô, tiếng quạt gió kêu vù vù nhè nhẹ, xen lẫn tiếng linh đinh lang đang của chiếc chuông gió nhỏ treo trên cửa sổ.
Xa xa truyền đến tiếng trẻ nhỏ cười đùa trên phố, tiếng hàng xóm la hét, còn có tiếng chuông xe đạp, tiếng còi ô tô. Ngay tại khoảnh khắc cô khôi phục lại ý thức này, tất cả náo nhiệt khói lửa nhân gian đều truyền hết vào trong tai cô. Đủ các loại âm thanh đã lâu không nghe thấy đột nhiên kéo cô ra khỏi thế giới im ắng trước kia.
Đã quá lâu không nghe thấy được âm thanh gì, Thủy Ngân ngồi xuống nhắm mắt lại lắng nghe một lát rồi mới từ từ mở mắt ra.
Trước mắt cô là một gian phòng của thiếu nữ màu xanh trắng. Tuy rằng gian phòng không lớn cũng có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng. Trên bàn, chồng sách tài liệu cấp hai cùng bộ sách giáo khoa lớp mười được sắp xếp chỉnh tề. Góc bàn còn bày một bình thủy tinh màu xanh lá, cắm một bó hoa cúc dại, loại thường mọc ở ven đường.
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng và cái váy màu xanh lam trên người mình. Bộ quần áo mộc mạc này đang khoác trên thân thể một thiếu nữ mười sáu tuổi như hoa như ngọc, bắp chân trắng nõn nổi bật trên chiếc ga giường kẻ ô vuông màu xanh trắng, trông thật đẹp đẽ.
―― Nhưng tiếc là kịch bản lại không được đẹp đẽ như thế.
Cô ngồi dưới ánh mặt trời, nghe đủ các loại tạp âm xung quanh, xem hết kịch bản ở trong đầu mình.
Nói một cách dễ hiểu thì đó là một câu chuyện cũ về “Ly miêu tráo thái tử”, tiểu thư thật – tiểu thư giả.
Mười mấy năm trước, phu nhân nhà họ La mang thai; đồng thời nữ giúp việc Vân Bình làm cho nhà họ cũng đang có bầu. Chỉ là không biết cha của đứa bé trong bụng Vân Bình là ai, mọi người đều nói Vân Bình bị người làm nhục nên mới mang thai. Nhưng Vân Bình lại quyết tâm muốn sinh ra đứa bé này. Phu nhân của nhà họ La tốt bụng, để tâm giúp đỡ cho Vân Bình. Thậm chí bởi vì thời gian hai người mang thai không chênh lệch nhiều lắm, nên sau khi biết Vân Bình không còn người thân nào khác, phu nhân còn để cho Vân Bình ở lại nhà họ La chờ đến ngày sinh nở.
Nhắc tới cũng trùng hợp, hai người lại trở dạ trong cùng một ngày, đều sinh được một cô con gái. Nếu chuyện xưa chỉ dừng lại ở đây thì tất nhiên là không có gì đáng nói, nhưng Vân Bình lại nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, muốn cho con gái mình được trải qua một cuộc sống tốt hơn, thế là lén lút tráo đổi hai đứa bé cho nhau. Từ đó con gái của Vân Bình trở thành tiểu thư nhận được bao nhiêu nuông chiều của nhà họ La, còn vị tiểu thư thật sự thì được Vân Bình nuôi như con gái.
Vì đề phòng sự tình bại lộ, Vân Bình chột dạ đưa đứa bé rời khỏi nhà họ La, đi đến nơi khác tìm việc làm. Sau đó, bà cùng con gái Vân Tình Không sống nương tựa lẫn nhau qua hơn chục năm, mãi đến khi Vân Tình Không dựa vào thành tích xuất sắc của mình mà thi đậu vào Nam Thị Nhất Trung, gặp được La Niệm, cũng chính là vị tiểu công chúa của nhà họ La kia.
Tính cách của La Niệm kiêu căng ương ngạnh, lại vô cùng thích con trai của một nhà thế giao với nhà họ La, tên là Hạ Sở Bình, thầm mến anh ta rất nhiều năm. Mà Hạ Sở Bình lại là thầy giáo đẹp trai trẻ tuổi nhất của Nam Thị Nhất Trung, trùng hợp đang dạy ở lớp của Vân Tình Không. Bởi vì thành tích ưu tú của cô mà anh ta đặc biệt chú ý tới, do đó khiến cho La Niệm cực kỳ không vui, từ đầu đến cuối luôn nhằm vào Vân Tình Không gây chuyện.
Hạ Sở Bình nhiều lần giúp đỡ cho Vân Tình Không, hai người dần dần nảy sinh tình cảm, nhưng vì khác biệt về thân phận mà bọn họ không thể nói ra tâm ý của mình cho đối phương. Cả hai ước định đợi đến khi tốt nghiệp xong sẽ chính thức hẹn hò. La Niệm vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ, không cam lòng chắp tay dâng người mình thích đưa cho kẻ khác. Cho nên cô ta nghĩ cách chuốc say Hạ Sở Bình, dụ dỗ anh ta để anh ta phát sinh quan hệ với mình, khiến cho Hạ Sở Bình không thể không lấy cô ta.
Vân Tình Không biết người yêu đã phản bội, đau đớn vạn phần, mắc phải trầm cảm chỉ muốn tự sát. Vân Bình sống với cô nhiều năm tình cảm đã đậm sâu, không đành lòng nhìn cô tìm tới cái chết, sau một hồi đấu tranh tư tưởng mới quyết định đi đến hôn lễ của Hạ Sở Bình và La Niệm, nói ra chuyện năm đó, công bố thân phận của hai người, ngăn cản hôn lễ.
Thế nhưng lúc này, La Niệm đã mang thai. Cuối cùng, La Niệm sinh cho Hạ Sở Bình một đứa bé rồi tự sát mà chết. Nhà họ La nhận lại Vân Tình Không, để cho cô và Hạ Sở Bình kết hôn, hai người cùng nhau nuôi dưỡng đứa nhỏ mà La Niệm để lại.
―― Một kết cục “viên mãn” dựa trên suy nghĩ phổ thông điển hình. Người tốt chịu đựng đau khổ về sau sẽ đạt được hạnh phúc, còn người xấu phải đền tội.
Tuy nhiên sau khi gạt hết lớp ngoài của câu chuyện xưa này đi, Thủy Ngân chỉ nhìn thấy vô số thỏa hiệp khiến cho người khác không mấy vui vẻ.
Cho đến cuối cùng vẫn không thể nói rõ được rốt cuộc là Vân Tình Không hay La Niệm mới là người đáng thương hơn.
Vân Tình Không vốn dĩ nên được hưởng thụ một cuộc sống giàu có, nhưng lại bị người khác tráo đổi khiến cô phải trải qua một cuộc sống khó khăn. Bởi vì công ơn nhiều năm dưỡng dục mà cô không hề trách cứ Vân Bình, nhanh chóng tha thứ cho bà, vẫn coi bà là mẹ mình. Bạn trai Hạ Sở Bình thì không dứt khoát, sau khi phát sinh quan hệ với La Niệm vẫn còn vương vấn không dứt với cô, khiến cho cô luôn cảm thấy hậm hực không yên ổn. Nhưng cuối cùng, sau cái chết của La Niệm, cô vẫn tha thứ cho Hạ Sở Bình rồi kết hôn với anh ta. Cả người Vân Tình Không chỉ hiện rõ đúng một chữ “tha thứ” được viết in hoa.
Còn La Niệm, cô ta sống hơn chục năm quá mức vừa ý, được người của nhà họ La nuông chiều mà biến thành một "cô gái xấu xa". Thế nhưng người mà cô ta thích lại không yêu cô ta, đôi cha mẹ và người anh trai đã từng yêu thương cô ta lại vứt bỏ cô ta không một chút do dự ngay sau khi phát hiện ra thân phận thật sự của hai người. Mẹ ruột thì yêu thương Vân Tình Không hơn; người thân, người chồng và cả con gái của cô ta cuối cùng đều là của Vân Tình Không hết. Đã vậy mọi người ai cũng cảm thấy cô ta chết là xứng đáng, có chết cũng chưa hết tội. Cho nên đến cuối cùng, cô ta lựa chọn tự sát trong sự tuyệt vọng.
Hai nhân vật nữ chính trong câu chuyện xưa này đều bởi lỗi lầm của Vân Bình mà phải trả một cái giá quá đắt.
Thủy Ngân đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn, tiện tay mở một quyển sách giáo khoa ra xem. Ở thế giới trước đã quen với chữ phồn thể viết bằng bút lông theo chiều dọc rồi, đột nhiên nhìn thấy văn bản in ấn có chữ giản thể này nhất thời có chút không quen.
Dựa theo kịch bản, cô sắp nhập học tại Nam Thị Nhất Trung, gặp được Hạ Sở Bình và La Niệm. Tuy vậy trong lòng Thủy Ngân chẳng có chút gợn sóng nào, kịch bản có ra sao thì cũng chẳng liên quan gì tới cô. Cô muốn làm như thế nào thì sẽ làm như thế ấy.
Cái gọi là kịch bản ngược luyến tình thâm ấy mà, chỉ cần không có tình thì muốn ngược cũng chả ngược nổi. Vừa hay, cô cũng chẳng có tình cảm gì với các nhân vật trong câu chuyện xưa này cả.
Điều cô để tâm đến chính là mình sẽ sống như thế nào ở thế giới này, và tình trạng thân thể của mình hiện giờ nữa.
Thuỷ Ngân bước ra cửa, đến con đường cái tràn ngập không khí của những năm hai nghìn đi hai vòng, cô mới xác nhận được một việc, thiết lập thân thể yếu ớt nhiều bệnh tật của hai thế giới trước dường như đã biến mất rồi. Điều này khiến cho cô cảm thấy khó hiểu, Hệ thống có thể khéo hiểu lòng người như vậy sao, lại còn dành một thế giới cho cô nghỉ ngơi?
Đến tối, Vân Bình về nhà. Bà làm nhân viên quét dọn trong một khách sạn. Sau khi làm cơm xong, bà mới phát hiện ra tối nay con gái ngồi ăn cơm yên tĩnh đến lạ thường.
"Làm sao vậy? Tình Không, có phải là sáng mai nhập học vào trường cấp ba có chút căng thẳng hay không?" Vân Bình là một người phụ nữ dịu dàng chăm chỉ, là kiểu người nhìn qua thành thật lương thiện, tuyệt sẽ không làm chuyện gì xấu xa. Bà cũng thích lải nhải nhiều việc giống như những bà mẹ khác, nhìn con gái nói: "Đừng quá lo lắng, thành tích của con tốt như vậy, lúc nghỉ hè còn chuẩn bị sẵn bài vở cho lớp mười. Đợi đến khi nhập học nhất định vẫn có thể đạt được hạng nhất."
Thành tích của Vân Tình Không từ nhỏ đã rất tốt, đây là điều khiến cho Vân Bình cảm thấy kiêu ngạo nhất. Tuy rằng nhà bà nghèo, nhưng bà dạy dỗ con gái không thua kém bất kỳ người nào cả.
Thủy Ngân bình thản đáp lại hai tiếng, đối với thế giới mới này không có cảm giác gì. Trước mắt Vân Tình Không còn chưa gặp được La Niệm và Hạ Sở Bình, cho nên có căng thẳng gì thì trước mắt cũng chỉ có việc học tập mà thôi. Nhưng đổi thành Thuỷ Ngân thì học tập cũng không phải là vấn đề gì to tát. Tại thế giới nguyên bản, thành tích của cô đã cực kỳ xuất sắc, các thế giới trước từ nhỏ đến lớn cô luôn là học bá. Là một người trưởng thành có năng lực tự chủ và năng lực học tập, cô muốn vượt qua trải đoạn học tập này quá mức đơn giản.
Dưới cái nhìn của cô, thế giới này thậm chí còn không khó khăn bằng một nửa thế giới trước. Chí ít thế giới trước đó có hạn chế về mặt thời đại và những thiếu hụt về thân thể, còn thế giới này thì có cái gì? Chỉ có một đám người xa lạ chẳng thể gây ảnh hưởng gì đến cô?
Cái suy nghĩ ấy, ngay tại ngày hôm sau, khi đeo chiếc cặp màu trắng đến Nam Thị Nhất Trung, thời điểm trông thấy vị nam chính tên là Hạ Sở Bình kia, chính thức sụp đổ trong chớp mắt.
Cái tên Hạ Sở Bình này không có bất kỳ ý nghĩa gì với Thuỷ Ngân, thế nhưng khuôn mặt của anh ta quen thuộc đến mức cô không có cách nào quên đi được. Giây phút nhìn thấy Hạ Sở Bình, rất nhiều ký ức không vui lần lượt xuất hiện trong đầu cô.
Hạ Sở Bình trông giống Tần Sở y như đúc, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng giống nữa, như thể anh ta là nhân vật được thiết lập dựa trên hình ảnh của Tần Sở vậy. Thậm chí ngay cả cái thân phận thầy giáo ấy cũng tràn ngập cảm giác châm chọc.
Tần Sở, đã thật lâu cô không nhớ tới người này rồi.
Anh ta là người yêu đầu tiên của Thuỷ Ngân, cũng là người khiến cho cô tổn thương sâu sắc nhất.
Cô sinh ra và lớn lên ở trong một gia đình và hoàn cảnh như thế, đã không có người yêu thương cô, cô cũng không học được cách yêu thương người khác. Hơn mười tuổi, trong lúc các bạn học xung quanh sống vô tư không lo nghĩ gì, cô đã vì cuộc sống mà mệt mỏi đến kinh khủng. Cô lao vào học tập, tự kiếm tiền sinh hoạt và trang trải học phí, còn phải đối phó với người cha có lòng tham không đáy trong nhà. Cô không dừng lại một khắc nào, nhưng cho dù trời sinh kiên cường như vậy, cũng có những khi cô bị mệt mỏi đánh gục.
Chính vào lúc Thuỷ Ngân ngã xuống ấy, Tần Sở là người dắt cô đứng dậy. Anh ta là thầy giáo của cô, lớn hơn cô chín tuổi, là người giúp cô hướng tới sự thành công phía trước. Anh ta nói con gái không nên chịu khổ cực như vậy, vừa giúp đỡ, vừa chăm sóc, vừa yêu thương cô. Anh ta dịu dàng bình thản xoa nhẹ vết thương đau nhức trên người cô.
Tần Sở là người đầu tiên yêu cô, cũng là người dạy cho cô cách yêu thương người khác. Cho nên Thuỷ Ngân của năm mười sáu tuổi cực kỳ tin tưởng anh ta, còn từng tưởng tượng đến viễn cạnh mình sẽ gả cho người đàn ông này trong tương lai. Hai người sẽ nương tựa lẫn nhau, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.
Giống như những mối tình đầu khác, Thuỷ Ngân cũng trải qua một khoảng thời gian hạnh phúc tuyệt vời. Trong lúc đi học anh ta chăm sóc cô, còn những lúc hai người ở riêng bên nhau sau khi tan trường, anh ta sẽ dịu dàng gọi cô là bạn gái nhỏ, mua cho cô kẹo đường, đưa cho cô một bó hoa làm quà sinh nhật.
Thế nhưng mối quan hệ này có một kết thúc chẳng hề yên lành. Tần Sở không chỉ không làm được những gì anh ta nói, mà còn nhẫn tâm giết chết cô, nghiền nát trái tim trẻ tuổi vừa mới học được cách yêu thương của cô thành phấn vụn.
Khi ấy, hai người ở bên nhau hết sức cẩn thận, nhưng vẫn bị người khác phát hiện ra sơ hở. Thầy trò yêu nhau vốn là một sự bê bối, huống chi lúc đó cô còn đang học trường cấp ba. Bọn họ gặp phải sự công kích chưa từng có từ trước đến nay, Thủy Ngân có sự dũng cảm của một thiếu nữ mới lớn, cô không e ngại những lời chửi mắng đó. Nhưng Tần Sở lại sợ, anh ta nhanh chóng nhận lỗi, phủi sạch quan hệ với cô, công bố ra bên ngoài là bị cô dụ dỗ nên nhất thời đi lầm đường.
Đồng thời ngay tại lúc vị hôn thê của anh ta tìm đến đây, anh ta chạy trốn mất tăm không chịu ló mặt, mặc cho vị hôn thê của anh ta dùng đủ phương pháp khiến cho cô phải chịu nhục nhã ―― Khi đó Thuỷ Ngân mới biết được, thì ra anh ta đã có vị hôn thê rồi.
Hoá ra anh ta chỉ nhất thời cảm thấy cô đơn tịch mịch, cho nên ôm lấy cô chơi đùa một chút mà thôi, chưa từng có suy nghĩ nghiêm túc. Dù sao một nữ sinh mười mấy tuổi dễ lừa gạt như thế, lại là người giãy giụa dưới bùn đen, chỉ cần đối xử tốt một chút là sẽ giành được sự ái mộ ngay thôi.
Cô trở thành “tiểu tam” bị tất cả bạn học và giáo viên phỉ nhổ, là đứa con gái thấp hèn không để ý đến thể diện đi dụ dỗ thầy giáo. Khắp nơi đều đồn cô đi bán thân để kiếm tiền học phí, lời đồn hết sức sinh động, tiếng bình luận công khai cùng vô số tiếng chửi rủa khiến cho cô chỉ muốn chết đi không chỉ một lần.
Nhưng cô vẫn muốn sống, muốn tiếp tục đi học, muốn giành được cơ hội thoát khỏi tất cả mọi thứ ở đây, muốn về sau không bị bất luận kẻ nào lừa gạt nhục nhã oan uổng nữa.
Rất nhiều năm sau đó, cô vẫn nhớ như in ngày mình quỳ gối trong phòng hiệu trưởng, cầu xin bọn họ đừng cho cô nghỉ học; nhớ kỹ Tần Sở cẩn thận từng li từng tí dỗ dành vị hôn thê của anh ta, chủ động chân thành nhận lỗi. Tiếng nói của bọn họ giống như những bàn tay, liên tiếp tát thẳng vào mặt cô. Còn cả quãng thời gian bị cô lập dài đằng đẵng phía sau nữa.
Cô vẫn tiếp tục đi học, thi đậu vào trường đại học tốt nhất, bên cạnh không còn những tiếng chửi rủa từng gắn liền với cô như hình với bóng. Từ đó đến nay, cô chưa từng gặp lại Tần Sở, sau khi sự việc phát sinh anh ta rời khỏi trường học. Thế giới lớn như vậy, cô không gặp lại cơn ác mộng đó thêm một lần nào nữa.
Nhưng giờ đây, cái bóng của cơn ác mông ấy lại xuất hiện ở trước mặt cô.
Thủy Ngân nhìn Hạ Sở Bình, bất chợt nở nụ cười đi về phía anh ta, "Em chào thầy."