Edit: tiểu an nhi
"Không ngờ cô đúng là có thể làm được." Ánh mắt Chương Lâm lóe lên nhìn lên Thẩm Thu Uyển trước mặt. Anh ta cảm thấy dường như mình không hề quen biết người phụ nữ này.
Trong quãng thời gian Thẩm Thu Uyển gả vào nhà họ Chương, trong lòng anh ta rất khinh thường cô. Cảm thấy cô chỉ là một người phụ nữ ngu xuẩn, tùy tiện cũng có thể đùa giỡn trong lòng bàn tay. Nhưng bây giờ nhìn gương mặt toát ra dịu dàng mềm mại của Thẩm Thu Uyển, lại nhớ tới khuôn mặt tái xanh trước khi chết của Chương Hoài Viễn cùng dáng vẻ run rẩy nằm co quắp trên giường của lão phu nhân, anh ta chỉ có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Thủy Ngân nhìn thẳng vào mắt anh ta, "Một người đã không sợ chết thì chuyện gì cũng dám làm ra, không đúng sao?"
Trong lòng Chương Lâm khẽ nhảy một cái, cảm thấy trong lời cô nói có hàm ý. Nhịn không được nghĩ thầm, cô ta nói vậy là có ý gì? Uy hiếp sao? Đoán được mình kiêng kị đang muốn ra tay với cô ta cho nên cảnh cáo trước?
Thủy Ngân ghé sát vào Chương Lâm, "Lâm thiếu gia, Thẩm Thu Uyển tôi chỉ là một người phụ nữ sa cơ thất thế, chẳng có cái gì trong tay. Còn cái mạng này, nói thật tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Hai bên hợp tác tốt đẹp là tốt nhất. Đương nhiên, cái thân phận Chương Đại thiếu phu nhân này có thể mang lại ích lợi cho anh thì chắc chắn cũng có thể gây ra phiền phức. Là địch hay bạn, chỉ dựa vào việc anh có thành ý hợp tác hay không thôi."
"Tục ngữ đã nói, thêm một người bạn còn tốt hơn thêm một kẻ thù. Điều anh cần quan tâm hiện giờ không phải là tôi mà là lão phu nhân đấy. Chỉ cần lão phu nhân còn sống, hai chúng ta ai cũng đừng nghĩ đến việc sờ được vào gia sản của nhà họ Chương."
Sắc mặt Chương Lâm thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn cười nói: "Tôi hiểu rõ ý của cô, thành ý của cô tôi cũng thấy được. Đương nhiên tôi sẽ không làm những việc như qua cầu rút ván."
Anh ta âm thầm tính toán, nếu Thẩm Thu Uyển này tham tiền tài thì sau này sẽ đưa chút tiền đuổi cô ta đi. Còn hiện giờ vẫn còn giá trị lợi dụng, để cô ta lại cũng không nhất định sẽ bất lợi, ngày sau mà vướng bận thì lúc đấy loại bỏ cũng không muộn.
Chương Lâm bày ra một bộ con trai hiếu thảo đi thăm hỏi lão phu nhân. Lão phu nhân suýt chút nữa bị trúng gió nhưng may mắn được bác sĩ Phó cứu về kịp thời. Tuy nhiên sức khoẻ bị ảnh hưởng nặng nề, co quắp nằm ở trên giường, hai mắt thẫn thờ nhìn đỉnh màn.
Bà ta sống hơn nửa đời người không lúc nào là không nhọc lòng lo nghĩ cho con trai, phút cuối cùng con trai lại nói ra những câu trách móc kia, không khác nào chính bà ta tự tay làm cho con trai tức chết. Thực tế đau đớn như vậy bảo bà ta biết tiếp thu thế nào.
Chương Lâm ngồi ở bên giường hỏi han hồi lâu cũng không thấy lão phu nhân có phản ứng gì. Anh ta ra vẻ đau xót đứng dậy rời đi, trùng hợp gặp được mấy chú bác trong dòng tộc tới thăm. Chương tam gia chắp tay sau lưng cầm cái tẩu hút thuốc, tiến gần lại hỏi: "Thế nào, bà chị dâu của ta ra sao rồi?"
Chương Lâm thần sắc lo lắng, "Tình hình e là không tốt lắm, chú biết rồi đấy, lão phu nhân. . . Haiz, hiện tại bà chỉ muốn chết theo Đại thiếu gia thôi, vô cùng tự trách. Nhìn bà như thế cháu chỉ lo bà sẽ nghĩ quẩn làm liều."
Chương tam gia hào hứng vội hỏi anh ta chuyện phát sinh lúc trước, sau khi thỏa mãn được lòng hiếu kỳ mới nói: "Bà chị dâu này của ta cũng hay thật, thấy ngứa mắt con dâu thì mắng mỏ là được rồi, cớ gì lại đánh nó. Lần này coi như xong, đứa nhỏ cũng bị bà ta đánh cho hỏng luôn. Hoài Viễn thật quá đáng thương, mạng đã không còn, ngay đến giọt huyết mạch cuối cùng cũng không thể giữ lại."
Không chỉ có ông ta mà những người khác cũng thi nhau nói như vậy. Còn có vài vị phu nhân thân thích đến thăm Chương lão phu nhân đều khó tránh khỏi nói thêm vài lời. Thật ra những người này không hẳn là thực sự quan tâm chuyện trong nhà của Chương lão phu nhân, chỉ có điều không nói ra miệng đôi ba câu thì không thể thể hiện được cảm giác mình sống tốt hơn hẳn người ta của mấy bà.
"Chị nghĩ lại xem việc chị đã làm như thế nào. Chi của nhà chị vốn dĩ huyết mạch đã đơn bạc, vợ của Hoài Viễn thật vất vả mới mang thai. Người làm mẹ chồng như chị dù có nhìn cô ta không vừa mắt thì cũng không thể không để ý đến thân thể của cô ta. Đứa nhỏ bị giày vò đến chết thì chị thấy vui lắm sao? Đấy xem xem, em đã nói với chị từ lâu rồi, muốn dạy dỗ quy củ cho con dâu cũng đâu cần phải quá vội vàng làm chi."
"Haiz, không phải là chị dâu cả nhà mình không nghĩ đến chuyện này, nhưng ai ngờ vợ của Hoài Viễn lại mang thai chứ. Không phải ngay từ đầu bác sĩ đã nói Hoài Viễn khó có thể có con được à . . . Chậc chậc, nếu sớm biết thế này thì đã sắp xếp cho Hoài Viễn hai nha hoàn hầu hạ rồi, nói không chừng còn có thể có thêm đứa nhỏ."
Bị đám người họ hàng thân thích này thăm hỏi qua vài lượt, bệnh tình của lão phu nhân lại tăng nặng thêm.
Mấy ngày nay Huệ Hồng chăm sóc cho lão phu nhân, trong lòng vô cùng phiền chán. Vốn dĩ tính tình lão phu nhân đã không tốt, bình thường cô ta nói chuyện cũng hết sức cẩn thận. Hiện tại thân thể bà ta không khoẻ, cô ta làm cái gì cũng không vừa ý lão phu nhân. Động một chút là bà ta nổi cáu đập đồ đạc, hôm qua còn đập một bát cháo nóng vào thẳng tay cô ta, làm bỏng một mảng lớn.
Lúc nghe Lâm thiếu gia ngon ngọt dụ dỗ cô ta mới chỉ thấy dao động, nhưng lúc này thì thực sự hạ quyết tâm. Cứ mãi hầu hạ bà già này thì có thể có tiền đồ gì, còn không bằng nghe theo Lâm thiếu gia. Về sau nhà họ Chương này chẳng phải cũng thuộc về Lâm thiếu gia hay sao? Dù cô ta không được làm Thiếu phu nhân thì làm vợ lẽ cũng tốt hơn nhiều so với việc làm một nha hoàn bị người ta tuỳ tiện mắng chửi.
Đêm đã khuya, lão phu nhân chìm vào cơn ngủ say, Huệ Hồng mở to mắt chậm rãi ngồi dậy. Cô ta nín thở tiến lại gần giường, căng thẳng nuốt nước miếng mấy lần, run rẩy vươn tay ra. . .
. . .
"Không hay rồi! Lão phu nhân treo cổ tự sát rồi!"
Đại thiếu gia của nhà họ Chương vừa qua đời chưa được mấy ngày, lão phu nhân cũng treo cổ tự sát đi theo. Mọi người nhịn không được thổn thức, không có một ai hoài nghi. Dù sao mấy ngày nay Chương Lâm không ít lần vừa cố ý vừa vô tình nói về tình trạng của lão phu nhân với người khác. Bà ta như thế nào mọi người đều tận mắt nhìn thấy, nghĩ quẩn tự sát cũng là chuyện bình thường .
Trong hoàn cảnh xã hội hiện tại, một lời đồn tuỳ tiện cũng có thể ép bức một người đến chết.
Thủy Ngân quỳ gối trong linh đường, nhìn hai cỗ quan tài đặt cạnh nhau, ánh mắt bi thương thống khổ nhưng trong lòng lại tỉnh táo dị thường.
Cô đoán được Chương Lâm sẽ ra tay với lão phu nhân, chỉ là không ngờ anh ta hành động nhanh như thế. Không hổ là nhân vật phản diện bại hoại nhất trong kịch bản.
【 Ký chủ đã làm ngược lại hoàn toàn nhân thiết theo yêu cầu của Hệ thống, trở thành hung thủ đồng lõa với nhân vật phản diện Chương Lâm! Ép chết Đại thiếu gia, nhìn Chương Lâm mưu hại lão phu nhân mà không đi ngăn cản, cắt đứt huyết mạch của nhà họ Chương, cần phải bị trừng phạt! 】
Thủy Ngân cảm giác được chấn động điện giật quen thuộc kia, cả người quỳ tại chỗ phát run. Cô cắn răng cúi đầu nhìn mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo không kêu lấy một tiếng. Người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy cô đau đớn bi thương đến không thể chịu nổi.
Hệ thống tung ra hai lần điện giật liên tiếp, sau khi Thuỷ Ngân chống đỡ chờ đau đớn qua đi, cảm thấy toàn thân bất lực, đầu óc nhức nhối đến muốn nứt ra.
【 Trừng phạt kết thúc, sau này Ký chủ nhất định phải làm một người tốt, làm một phụ nữ tốt! Chuộc lỗi cho hành động của mình! 】
Thủy Ngân vừa thở gấp vừa che mặt cười.
[ Làm một người tốt sao? Ở trên đời này, nếu muốn sống thật tốt và sống có tôn nghiêm thì sẽ không thể làm được người tốt. Đã muốn làm người tốt thì chỉ có thể để bản thân phải chịu oan ức. Dựa vào cái gì muốn ta vì đám người buồn nôn kia mà phải oan ức chính mình, mày đang nằm mơ đấy à? ]
[ Ta ép chết Chương Hoài Viễn hả? Không, là mẹ ruột của anh ta tự mình làm cho anh ta tức chết chứ đâu phải ta. Ta chỉ phá cái thai mà thôi, muốn gì, vì để thể xác và tinh thần của Chương Hoài Viễn khỏe mạnh, ta còn phải sinh con cho anh ta nữa chắc? ]
[ Mày cho rằng phá thai không đau đớn gì? Ta sắp bị đám người ngu ngốc của cái nhà này bức chết rồi. Mày còn ghét bỏ ta vào thời điểm giãy dụa chẳng may ngộ thương người khác? Cảm thấy ta giãy dụa ác liệt quá, gây ra ảnh hưởng không tốt đến người vô tội, không đủ lương thiện, muốn ta phải mềm mỏng, mềm mỏng cái rắm ấy. Không liên quan gì đến sự sống chết của mày, mày mới có thể thong dong ngồi mà chỉ tay năm ngón kiểu đấy. ]
[ Muốn ta phải làm một người phụ nữ tốt, nhưng mày cũng đâu phải thứ tốt lành gì, nghĩ mình đứng bên chính nghĩa mà phán xét người khác rất thoải mái đúng không? Nói cho cùng bản thân mày cũng không tự ý thức được mình chỉ là một cái u ác tính khiến cho người ta cảm thấy chán ghét. Tự cho mình là cao quý nhưng kỳ thực chỉ là tên đồ tể giẫm lên máu tươi của người khác. Mày mới chính là hung thủ đáng chết nhất!]
[ Mày có thể tiếp tục trừng phạt ta, cũng có thể khởi động lại thế giới này, nhưng ta nói cho mà biết, kể cả mày có khởi động lại một trăm lần, một ngàn lần, ta cũng vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không biến thành dáng vẻ mà mày muốn ta phải thực hiện ]
Bất luận Hệ thống nói cái gì, đều chỉ nhận được sự lạnh lùng và trào phúng của Thuỷ Ngân. Dù có thực hiện trừng phạt thì sau khi trở lại bình thường, cô vẫn sẽ tiếp tục châm chọc. Hệ thống tìm số liệu trong toàn kho cũng không thể tìm ra được trường hợp thứ hai nào có số liệu giống như cô.
【 Thế giới nhiệm vụ nguyên bản thất bại 】
【 Khởi động lại thế giới 】
Một khắc trước vẫn quỳ trong linh đường, một khắc sau, Thủy Ngân đã xuất hiện bên cạnh một dòng suối.
Cô thấy bàn tay mình thô ráp, đang cầm gậy gỗ đập quần áo cùng đống quần áo bẩn. Ngón tay ngâm lâu trong nước lạnh đến sưng đỏ, có chút ngứa. Hình ảnh phản chiếu trên mặt nước vẫn là khuôn mặt của Thẩm Thu Uyển.
Đây là một cô gái mới mười bảy tuổi, ở thời đại này có lẽ đã là mẹ của trẻ con rồi, nhưng với thế giới của Thuỷ Ngân, tuổi này vẫn chỉ là một nữ sinh cấp ba không được yêu đương sớm.
Thủy Ngân nhìn khuôn mặt ngây ngô dập dềnh trong nước trầm mặc một lát, cầm gậy gỗ đặt vào chậu quần áo bẩn, dựa theo con đường trong trí nhớ đi về nhà.
Lúc đi qua cổng nhà thím Tào, vị này luôn thích nói xấu sau lưng Thẩm Thu Uyển, đây là lần đầu tiên nhìn cô cười chào hỏi: "Thu Uyển đấy à, nghe nói cháu chuẩn bị gả vào nhà họ Chương có đúng hay không?"
Thủy Ngân không để ý đến bà ta, trực tiếp bước thẳng về nhà họ Thẩm. Cô ở thế giới này ba lần rồi, thời gian khởi động lại sớm hơn một chút so với hai lần trước, vào thời điểm Thẩm Thu Uyển còn chưa tới nhà họ Chương.
Trong đầu Hệ thống lại lên tiếng 【 Thời điểm của lần tái khởi động này rất sớm, Ký chủ có thể thay đổi rất nhiều chuyện. Được tự chủ chọn lựa kinh doanh và cuộc hôn nhân với Đại thiếu gia Chương Hoài Viễn, bồi dưỡng tình cảm với anh ta, đồng thời cũng cải thiện mối quan hệ với lão phu nhân. Hệ thống cho phép giả thiết nhân vật đi chệch hướng với kịch bản, chỉ cần Ký chủ hành động phù hợp với yêu cầu “phụ nữ tốt” là được 】
So với hai lần trước, có thể nói lần này Hệ thống đặc biệt nhân từ.
[ Mỗi lần mày tái khởi động thế giới cũng chỉ có thể lùi về khoảng thời gian trước mà không phải sau này đúng không? Theo ta đoán mày cũng không thể tái khởi động không giới hạn được ]
【. . . 】
Thủy Ngân biết mình đoán đúng rồi.
Đối với những gì Hệ thống nói, cô không dao động chút nào. Có lẽ nó cảm thấy sau khi được dạy dỗ ở hai lần trước, cô sẽ ngoan ngoãn một chút mà lựa chọn cách thức hành động thoải mái hơn. Giống như thuần phục động vật vậy, vừa dùng gậy lại vừa dùng quả ngọt. Lần tái khởi động này nó nói cho phép cô tự chủ phát huy, nếu là người tâm trí không kiên định, có lẽ sẽ cảm thấy kỳ thật nhà họ Chương cũng không tệ, chỉ cần mình có thể sớm thay đổi lúc bắt đầu thì kết quả sẽ khác nhau, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.
Nhưng Thủy Ngân lại chỉ cảm thấy tức giận, còn thấy tức giận hơn so với việc bị Hệ thống giật điện trừng phạt. Trước kia nó công khai khiến người khác buồn nôn, còn hiện tại là ngấm ngầm thực hiện.
[ Không nhớ ta đã từng nói với mày điều gì rồi à? Ta tuyệt đối sẽ không làm như mày mong muốn ]
Thủy Ngân bước vào nhà họ Thẩm.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đi đoạn đường này, cô đã nghĩ kỹ tiếp theo cần phải làm cái gì. Cô hiểu rõ mình không có bất kỳ sự lựa chọn nào cả, bởi vì đối với cô mà nói, không có sự lựa chọn nào tồn tại mà chỉ có một con đường duy nhất mà thôi.
Thẩm Thụy Đức một thân nồng nặc mùi rượu trở về, nhìn qua ông ta đặc biệt vui sướng —— đương nhiên rồi, cầm được tiền bán con gái trong tay, có thể tiếp tục đánh bạc uống rượu, làm tất cả những chuyện khiến ông ta sung sướng, sao có thể không vui.
Hơn chục năm trước ông ta chỉ cần “sướng” một phát, về sau những gì cần làm là yên vị nằm một chỗ như đại gia, coi con gái như nô tỳ mà sai bảo, đến tuổi thì bán đi là phát tài. Đã vậy tương lai còn có thể tiếp tục nằm mà hút máu con gái, đúng là quá ư hài lòng. Trên đời này còn có sự đầu tư nào mà lợi tức thu về thoả mãn được như thế này không.
"Làm cơm xong chưa?" Ông ta ngồi xuống, thấy Thủy Ngân cứ đứng đó không nhúc nhích liền nhấc chân đá cái ghế bên cạnh một cái, trừng mắt, "Cơm đâu? Ta ở bên ngoài về nhà đến cơm nóng cũng không có mà ăn. Có phải mày thấy hiện tại sắp chuyển đến nhà họ Chương sống sung sướng rồi, không kiên nhẫn hầu hạ người cha này nữa?"
Thủy Ngân khẽ cười, "Không phải, con nghĩ chuyện tốt sắp tới gần. Hôm nay con muốn đi mua chút thức ăn ngon cho cha nhắm chung với rượu."
Thẩm Thụy Đức nghe xong mới tươi cười, "Thế còn tạm được, biết điều như thế là tốt. Nhà họ Chương kia có nhiều tiền, mày cứ nghe ta gả đi không tệ đâu. Được rồi, đi chuẩn bị cơm nhanh lên, ông đây sắp chết đói rồi."
Thủy Ngân đi mua chân ngan ướp và thịt thủ lợn, rượu mua là rượu ngon. Số tiền ít ỏi có trên người Thẩm Thu Uyển đã bị cô sử dụng hết.
Thức ăn mua về, nóng hổi bày ở trước mặt Thẩm Thụy Đức. Ông ta ăn một bữa vô cùng vui vẻ, còn ngâm nga câu hát không biết đã nghe được từ kỹ viện nào, hoàn toàn không để ý đến con gái.
Thủy Ngân bước vào căn phòng của Thẩm Thu Uyển. Căn phòng đơn sơ cũ nát không có lấy một chiếc gương, cô nhìn xuống chậu nước chậm rãi chải đầu, buộc lại tóc cẩn thận, thay quần áo, mặc một cái áo khoác cũ. Thu dọn xong đồ đạc thì lẳng lặng chờ đợi.
Khoảng một lúc sau, cô đứng dậy đi xem Thẩm Thụy Đức. Quả nhiên ông ta đã ngủ bất tỉnh nhân sự, co chân nằm trên giường, ngáy to như sấm.
"Không ngờ cô đúng là có thể làm được." Ánh mắt Chương Lâm lóe lên nhìn lên Thẩm Thu Uyển trước mặt. Anh ta cảm thấy dường như mình không hề quen biết người phụ nữ này.
Trong quãng thời gian Thẩm Thu Uyển gả vào nhà họ Chương, trong lòng anh ta rất khinh thường cô. Cảm thấy cô chỉ là một người phụ nữ ngu xuẩn, tùy tiện cũng có thể đùa giỡn trong lòng bàn tay. Nhưng bây giờ nhìn gương mặt toát ra dịu dàng mềm mại của Thẩm Thu Uyển, lại nhớ tới khuôn mặt tái xanh trước khi chết của Chương Hoài Viễn cùng dáng vẻ run rẩy nằm co quắp trên giường của lão phu nhân, anh ta chỉ có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Thủy Ngân nhìn thẳng vào mắt anh ta, "Một người đã không sợ chết thì chuyện gì cũng dám làm ra, không đúng sao?"
Trong lòng Chương Lâm khẽ nhảy một cái, cảm thấy trong lời cô nói có hàm ý. Nhịn không được nghĩ thầm, cô ta nói vậy là có ý gì? Uy hiếp sao? Đoán được mình kiêng kị đang muốn ra tay với cô ta cho nên cảnh cáo trước?
Thủy Ngân ghé sát vào Chương Lâm, "Lâm thiếu gia, Thẩm Thu Uyển tôi chỉ là một người phụ nữ sa cơ thất thế, chẳng có cái gì trong tay. Còn cái mạng này, nói thật tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Hai bên hợp tác tốt đẹp là tốt nhất. Đương nhiên, cái thân phận Chương Đại thiếu phu nhân này có thể mang lại ích lợi cho anh thì chắc chắn cũng có thể gây ra phiền phức. Là địch hay bạn, chỉ dựa vào việc anh có thành ý hợp tác hay không thôi."
"Tục ngữ đã nói, thêm một người bạn còn tốt hơn thêm một kẻ thù. Điều anh cần quan tâm hiện giờ không phải là tôi mà là lão phu nhân đấy. Chỉ cần lão phu nhân còn sống, hai chúng ta ai cũng đừng nghĩ đến việc sờ được vào gia sản của nhà họ Chương."
Sắc mặt Chương Lâm thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn cười nói: "Tôi hiểu rõ ý của cô, thành ý của cô tôi cũng thấy được. Đương nhiên tôi sẽ không làm những việc như qua cầu rút ván."
Anh ta âm thầm tính toán, nếu Thẩm Thu Uyển này tham tiền tài thì sau này sẽ đưa chút tiền đuổi cô ta đi. Còn hiện giờ vẫn còn giá trị lợi dụng, để cô ta lại cũng không nhất định sẽ bất lợi, ngày sau mà vướng bận thì lúc đấy loại bỏ cũng không muộn.
Chương Lâm bày ra một bộ con trai hiếu thảo đi thăm hỏi lão phu nhân. Lão phu nhân suýt chút nữa bị trúng gió nhưng may mắn được bác sĩ Phó cứu về kịp thời. Tuy nhiên sức khoẻ bị ảnh hưởng nặng nề, co quắp nằm ở trên giường, hai mắt thẫn thờ nhìn đỉnh màn.
Bà ta sống hơn nửa đời người không lúc nào là không nhọc lòng lo nghĩ cho con trai, phút cuối cùng con trai lại nói ra những câu trách móc kia, không khác nào chính bà ta tự tay làm cho con trai tức chết. Thực tế đau đớn như vậy bảo bà ta biết tiếp thu thế nào.
Chương Lâm ngồi ở bên giường hỏi han hồi lâu cũng không thấy lão phu nhân có phản ứng gì. Anh ta ra vẻ đau xót đứng dậy rời đi, trùng hợp gặp được mấy chú bác trong dòng tộc tới thăm. Chương tam gia chắp tay sau lưng cầm cái tẩu hút thuốc, tiến gần lại hỏi: "Thế nào, bà chị dâu của ta ra sao rồi?"
Chương Lâm thần sắc lo lắng, "Tình hình e là không tốt lắm, chú biết rồi đấy, lão phu nhân. . . Haiz, hiện tại bà chỉ muốn chết theo Đại thiếu gia thôi, vô cùng tự trách. Nhìn bà như thế cháu chỉ lo bà sẽ nghĩ quẩn làm liều."
Chương tam gia hào hứng vội hỏi anh ta chuyện phát sinh lúc trước, sau khi thỏa mãn được lòng hiếu kỳ mới nói: "Bà chị dâu này của ta cũng hay thật, thấy ngứa mắt con dâu thì mắng mỏ là được rồi, cớ gì lại đánh nó. Lần này coi như xong, đứa nhỏ cũng bị bà ta đánh cho hỏng luôn. Hoài Viễn thật quá đáng thương, mạng đã không còn, ngay đến giọt huyết mạch cuối cùng cũng không thể giữ lại."
Không chỉ có ông ta mà những người khác cũng thi nhau nói như vậy. Còn có vài vị phu nhân thân thích đến thăm Chương lão phu nhân đều khó tránh khỏi nói thêm vài lời. Thật ra những người này không hẳn là thực sự quan tâm chuyện trong nhà của Chương lão phu nhân, chỉ có điều không nói ra miệng đôi ba câu thì không thể thể hiện được cảm giác mình sống tốt hơn hẳn người ta của mấy bà.
"Chị nghĩ lại xem việc chị đã làm như thế nào. Chi của nhà chị vốn dĩ huyết mạch đã đơn bạc, vợ của Hoài Viễn thật vất vả mới mang thai. Người làm mẹ chồng như chị dù có nhìn cô ta không vừa mắt thì cũng không thể không để ý đến thân thể của cô ta. Đứa nhỏ bị giày vò đến chết thì chị thấy vui lắm sao? Đấy xem xem, em đã nói với chị từ lâu rồi, muốn dạy dỗ quy củ cho con dâu cũng đâu cần phải quá vội vàng làm chi."
"Haiz, không phải là chị dâu cả nhà mình không nghĩ đến chuyện này, nhưng ai ngờ vợ của Hoài Viễn lại mang thai chứ. Không phải ngay từ đầu bác sĩ đã nói Hoài Viễn khó có thể có con được à . . . Chậc chậc, nếu sớm biết thế này thì đã sắp xếp cho Hoài Viễn hai nha hoàn hầu hạ rồi, nói không chừng còn có thể có thêm đứa nhỏ."
Bị đám người họ hàng thân thích này thăm hỏi qua vài lượt, bệnh tình của lão phu nhân lại tăng nặng thêm.
Mấy ngày nay Huệ Hồng chăm sóc cho lão phu nhân, trong lòng vô cùng phiền chán. Vốn dĩ tính tình lão phu nhân đã không tốt, bình thường cô ta nói chuyện cũng hết sức cẩn thận. Hiện tại thân thể bà ta không khoẻ, cô ta làm cái gì cũng không vừa ý lão phu nhân. Động một chút là bà ta nổi cáu đập đồ đạc, hôm qua còn đập một bát cháo nóng vào thẳng tay cô ta, làm bỏng một mảng lớn.
Lúc nghe Lâm thiếu gia ngon ngọt dụ dỗ cô ta mới chỉ thấy dao động, nhưng lúc này thì thực sự hạ quyết tâm. Cứ mãi hầu hạ bà già này thì có thể có tiền đồ gì, còn không bằng nghe theo Lâm thiếu gia. Về sau nhà họ Chương này chẳng phải cũng thuộc về Lâm thiếu gia hay sao? Dù cô ta không được làm Thiếu phu nhân thì làm vợ lẽ cũng tốt hơn nhiều so với việc làm một nha hoàn bị người ta tuỳ tiện mắng chửi.
Đêm đã khuya, lão phu nhân chìm vào cơn ngủ say, Huệ Hồng mở to mắt chậm rãi ngồi dậy. Cô ta nín thở tiến lại gần giường, căng thẳng nuốt nước miếng mấy lần, run rẩy vươn tay ra. . .
. . .
"Không hay rồi! Lão phu nhân treo cổ tự sát rồi!"
Đại thiếu gia của nhà họ Chương vừa qua đời chưa được mấy ngày, lão phu nhân cũng treo cổ tự sát đi theo. Mọi người nhịn không được thổn thức, không có một ai hoài nghi. Dù sao mấy ngày nay Chương Lâm không ít lần vừa cố ý vừa vô tình nói về tình trạng của lão phu nhân với người khác. Bà ta như thế nào mọi người đều tận mắt nhìn thấy, nghĩ quẩn tự sát cũng là chuyện bình thường .
Trong hoàn cảnh xã hội hiện tại, một lời đồn tuỳ tiện cũng có thể ép bức một người đến chết.
Thủy Ngân quỳ gối trong linh đường, nhìn hai cỗ quan tài đặt cạnh nhau, ánh mắt bi thương thống khổ nhưng trong lòng lại tỉnh táo dị thường.
Cô đoán được Chương Lâm sẽ ra tay với lão phu nhân, chỉ là không ngờ anh ta hành động nhanh như thế. Không hổ là nhân vật phản diện bại hoại nhất trong kịch bản.
【 Ký chủ đã làm ngược lại hoàn toàn nhân thiết theo yêu cầu của Hệ thống, trở thành hung thủ đồng lõa với nhân vật phản diện Chương Lâm! Ép chết Đại thiếu gia, nhìn Chương Lâm mưu hại lão phu nhân mà không đi ngăn cản, cắt đứt huyết mạch của nhà họ Chương, cần phải bị trừng phạt! 】
Thủy Ngân cảm giác được chấn động điện giật quen thuộc kia, cả người quỳ tại chỗ phát run. Cô cắn răng cúi đầu nhìn mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo không kêu lấy một tiếng. Người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy cô đau đớn bi thương đến không thể chịu nổi.
Hệ thống tung ra hai lần điện giật liên tiếp, sau khi Thuỷ Ngân chống đỡ chờ đau đớn qua đi, cảm thấy toàn thân bất lực, đầu óc nhức nhối đến muốn nứt ra.
【 Trừng phạt kết thúc, sau này Ký chủ nhất định phải làm một người tốt, làm một phụ nữ tốt! Chuộc lỗi cho hành động của mình! 】
Thủy Ngân vừa thở gấp vừa che mặt cười.
[ Làm một người tốt sao? Ở trên đời này, nếu muốn sống thật tốt và sống có tôn nghiêm thì sẽ không thể làm được người tốt. Đã muốn làm người tốt thì chỉ có thể để bản thân phải chịu oan ức. Dựa vào cái gì muốn ta vì đám người buồn nôn kia mà phải oan ức chính mình, mày đang nằm mơ đấy à? ]
[ Ta ép chết Chương Hoài Viễn hả? Không, là mẹ ruột của anh ta tự mình làm cho anh ta tức chết chứ đâu phải ta. Ta chỉ phá cái thai mà thôi, muốn gì, vì để thể xác và tinh thần của Chương Hoài Viễn khỏe mạnh, ta còn phải sinh con cho anh ta nữa chắc? ]
[ Mày cho rằng phá thai không đau đớn gì? Ta sắp bị đám người ngu ngốc của cái nhà này bức chết rồi. Mày còn ghét bỏ ta vào thời điểm giãy dụa chẳng may ngộ thương người khác? Cảm thấy ta giãy dụa ác liệt quá, gây ra ảnh hưởng không tốt đến người vô tội, không đủ lương thiện, muốn ta phải mềm mỏng, mềm mỏng cái rắm ấy. Không liên quan gì đến sự sống chết của mày, mày mới có thể thong dong ngồi mà chỉ tay năm ngón kiểu đấy. ]
[ Muốn ta phải làm một người phụ nữ tốt, nhưng mày cũng đâu phải thứ tốt lành gì, nghĩ mình đứng bên chính nghĩa mà phán xét người khác rất thoải mái đúng không? Nói cho cùng bản thân mày cũng không tự ý thức được mình chỉ là một cái u ác tính khiến cho người ta cảm thấy chán ghét. Tự cho mình là cao quý nhưng kỳ thực chỉ là tên đồ tể giẫm lên máu tươi của người khác. Mày mới chính là hung thủ đáng chết nhất!]
[ Mày có thể tiếp tục trừng phạt ta, cũng có thể khởi động lại thế giới này, nhưng ta nói cho mà biết, kể cả mày có khởi động lại một trăm lần, một ngàn lần, ta cũng vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không biến thành dáng vẻ mà mày muốn ta phải thực hiện ]
Bất luận Hệ thống nói cái gì, đều chỉ nhận được sự lạnh lùng và trào phúng của Thuỷ Ngân. Dù có thực hiện trừng phạt thì sau khi trở lại bình thường, cô vẫn sẽ tiếp tục châm chọc. Hệ thống tìm số liệu trong toàn kho cũng không thể tìm ra được trường hợp thứ hai nào có số liệu giống như cô.
【 Thế giới nhiệm vụ nguyên bản thất bại 】
【 Khởi động lại thế giới 】
Một khắc trước vẫn quỳ trong linh đường, một khắc sau, Thủy Ngân đã xuất hiện bên cạnh một dòng suối.
Cô thấy bàn tay mình thô ráp, đang cầm gậy gỗ đập quần áo cùng đống quần áo bẩn. Ngón tay ngâm lâu trong nước lạnh đến sưng đỏ, có chút ngứa. Hình ảnh phản chiếu trên mặt nước vẫn là khuôn mặt của Thẩm Thu Uyển.
Đây là một cô gái mới mười bảy tuổi, ở thời đại này có lẽ đã là mẹ của trẻ con rồi, nhưng với thế giới của Thuỷ Ngân, tuổi này vẫn chỉ là một nữ sinh cấp ba không được yêu đương sớm.
Thủy Ngân nhìn khuôn mặt ngây ngô dập dềnh trong nước trầm mặc một lát, cầm gậy gỗ đặt vào chậu quần áo bẩn, dựa theo con đường trong trí nhớ đi về nhà.
Lúc đi qua cổng nhà thím Tào, vị này luôn thích nói xấu sau lưng Thẩm Thu Uyển, đây là lần đầu tiên nhìn cô cười chào hỏi: "Thu Uyển đấy à, nghe nói cháu chuẩn bị gả vào nhà họ Chương có đúng hay không?"
Thủy Ngân không để ý đến bà ta, trực tiếp bước thẳng về nhà họ Thẩm. Cô ở thế giới này ba lần rồi, thời gian khởi động lại sớm hơn một chút so với hai lần trước, vào thời điểm Thẩm Thu Uyển còn chưa tới nhà họ Chương.
Trong đầu Hệ thống lại lên tiếng 【 Thời điểm của lần tái khởi động này rất sớm, Ký chủ có thể thay đổi rất nhiều chuyện. Được tự chủ chọn lựa kinh doanh và cuộc hôn nhân với Đại thiếu gia Chương Hoài Viễn, bồi dưỡng tình cảm với anh ta, đồng thời cũng cải thiện mối quan hệ với lão phu nhân. Hệ thống cho phép giả thiết nhân vật đi chệch hướng với kịch bản, chỉ cần Ký chủ hành động phù hợp với yêu cầu “phụ nữ tốt” là được 】
So với hai lần trước, có thể nói lần này Hệ thống đặc biệt nhân từ.
[ Mỗi lần mày tái khởi động thế giới cũng chỉ có thể lùi về khoảng thời gian trước mà không phải sau này đúng không? Theo ta đoán mày cũng không thể tái khởi động không giới hạn được ]
【. . . 】
Thủy Ngân biết mình đoán đúng rồi.
Đối với những gì Hệ thống nói, cô không dao động chút nào. Có lẽ nó cảm thấy sau khi được dạy dỗ ở hai lần trước, cô sẽ ngoan ngoãn một chút mà lựa chọn cách thức hành động thoải mái hơn. Giống như thuần phục động vật vậy, vừa dùng gậy lại vừa dùng quả ngọt. Lần tái khởi động này nó nói cho phép cô tự chủ phát huy, nếu là người tâm trí không kiên định, có lẽ sẽ cảm thấy kỳ thật nhà họ Chương cũng không tệ, chỉ cần mình có thể sớm thay đổi lúc bắt đầu thì kết quả sẽ khác nhau, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.
Nhưng Thủy Ngân lại chỉ cảm thấy tức giận, còn thấy tức giận hơn so với việc bị Hệ thống giật điện trừng phạt. Trước kia nó công khai khiến người khác buồn nôn, còn hiện tại là ngấm ngầm thực hiện.
[ Không nhớ ta đã từng nói với mày điều gì rồi à? Ta tuyệt đối sẽ không làm như mày mong muốn ]
Thủy Ngân bước vào nhà họ Thẩm.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đi đoạn đường này, cô đã nghĩ kỹ tiếp theo cần phải làm cái gì. Cô hiểu rõ mình không có bất kỳ sự lựa chọn nào cả, bởi vì đối với cô mà nói, không có sự lựa chọn nào tồn tại mà chỉ có một con đường duy nhất mà thôi.
Thẩm Thụy Đức một thân nồng nặc mùi rượu trở về, nhìn qua ông ta đặc biệt vui sướng —— đương nhiên rồi, cầm được tiền bán con gái trong tay, có thể tiếp tục đánh bạc uống rượu, làm tất cả những chuyện khiến ông ta sung sướng, sao có thể không vui.
Hơn chục năm trước ông ta chỉ cần “sướng” một phát, về sau những gì cần làm là yên vị nằm một chỗ như đại gia, coi con gái như nô tỳ mà sai bảo, đến tuổi thì bán đi là phát tài. Đã vậy tương lai còn có thể tiếp tục nằm mà hút máu con gái, đúng là quá ư hài lòng. Trên đời này còn có sự đầu tư nào mà lợi tức thu về thoả mãn được như thế này không.
"Làm cơm xong chưa?" Ông ta ngồi xuống, thấy Thủy Ngân cứ đứng đó không nhúc nhích liền nhấc chân đá cái ghế bên cạnh một cái, trừng mắt, "Cơm đâu? Ta ở bên ngoài về nhà đến cơm nóng cũng không có mà ăn. Có phải mày thấy hiện tại sắp chuyển đến nhà họ Chương sống sung sướng rồi, không kiên nhẫn hầu hạ người cha này nữa?"
Thủy Ngân khẽ cười, "Không phải, con nghĩ chuyện tốt sắp tới gần. Hôm nay con muốn đi mua chút thức ăn ngon cho cha nhắm chung với rượu."
Thẩm Thụy Đức nghe xong mới tươi cười, "Thế còn tạm được, biết điều như thế là tốt. Nhà họ Chương kia có nhiều tiền, mày cứ nghe ta gả đi không tệ đâu. Được rồi, đi chuẩn bị cơm nhanh lên, ông đây sắp chết đói rồi."
Thủy Ngân đi mua chân ngan ướp và thịt thủ lợn, rượu mua là rượu ngon. Số tiền ít ỏi có trên người Thẩm Thu Uyển đã bị cô sử dụng hết.
Thức ăn mua về, nóng hổi bày ở trước mặt Thẩm Thụy Đức. Ông ta ăn một bữa vô cùng vui vẻ, còn ngâm nga câu hát không biết đã nghe được từ kỹ viện nào, hoàn toàn không để ý đến con gái.
Thủy Ngân bước vào căn phòng của Thẩm Thu Uyển. Căn phòng đơn sơ cũ nát không có lấy một chiếc gương, cô nhìn xuống chậu nước chậm rãi chải đầu, buộc lại tóc cẩn thận, thay quần áo, mặc một cái áo khoác cũ. Thu dọn xong đồ đạc thì lẳng lặng chờ đợi.
Khoảng một lúc sau, cô đứng dậy đi xem Thẩm Thụy Đức. Quả nhiên ông ta đã ngủ bất tỉnh nhân sự, co chân nằm trên giường, ngáy to như sấm.