Edit: tiểu an nhi (LQD)
Kỳ thật trên chiến trường kiểu người gì cũng có, không phải ai cũng cường tráng mạnh mẽ giống như Đại đương gia. Những người đàn ông gầy yếu giống như Thuỷ Ngân có rất nhiều, không ít người không thể sinh sống nổi nữa mới chạy ra đánh trận. Có vô số người chết đói như vậy, dù không chết đói cũng có tốt hơn mấy đâu.
Nữ binh cũng không thiếu, chỉ có điều đại đa số nữ binh ở đây phụ trách công việc hậu cần. Các cô đứng trong dây chuyền sản xuất tại nhà xưởng gia công vũ khí thô sơ. Những vật dụng như quần áo, giày dép, dây lưng mà mọi người sử dụng cũng là do các cô đưa ra, đảm bảo cho những chiến hữu trên tiền tuyến có thể chiến đấu thật tốt.
Tuy rằng công việc nào cũng vất vả như nhau, nhưng ít nhất các cô ở hậu phương cũng an toàn hơn so với đám đàn ông một chút ―― có các cô ở đây, người cuối cùng của nhóm đàn ông phía trước không chết thì tuyệt đối không để cho các cô có cơ hội khiêng lá cờ chạy ra chiến trường.
Có đôi khi một trận địa bị phá, những người đi tiên phong đều chết hết, người dẫn đầu không có, đội hậu cần bếp núc sẽ khiêng cả nồi xông về phía trước. Nếu bọn họ không có tin tức gì, những người phụ nữ chuyển vũ khí ở phía sau sẽ ngậm lấy nước mắt mà khiêng súng lên, tiếp tục hy sinh thân mình mà bổ sung vào. Ngay cả những thương binh bị trọng thương trên tiền tuyến cũng kéo lấy thân thể tàn tật ra chiến đấu rồi cuối cùng nằm lại trên chiến trường.
Thủy Ngân đi theo nhóm chiến hữu đến chi viện cho những đội ngũ khác, đã nhiều lần nhìn thấy tình cảnh tuyệt vọng như thế.
Đã sống ở chỗ này, con người không sợ chết, nhưng cũng càng thêm quý trùng sinh mệnh. Thủy Ngân thường xuyên cảm thấy trong thân thể mình có cái gì đó đang chết đi, nhưng đồng thời lại có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Bọn họ theo quân thay đổi vị trí trận địa, tạm thời trú đóng ở một nơi gần sông, nghe nói gọi là Minh Giang, vùng lân cận có rất nhiều đầm nước.
Khó có được cơ hội tạm nghỉ, tất cả mọi người đều rất trân trọng. Cứ mỗi lần có những lúc như thế này, các nữ binh của hậu phương sẽ làm một ít thức ăn đưa qua cho bọn họ cải thiện cơm nước một chút.
Thực ra cũng không phải là món ngon gì, được ăn no là đã không tệ rồi, nhưng thỉnh thoảng sẽ có một vài cô gái trẻ tuổi đưa thêm vào một ít đồ vật dành cho người trong lòng, những cái đó mới khiến nhóm đàn ông mong đợi.
Trên chiến trường, tình yêu sinh ra giữa máu và lửa, mọi thứ đều thật giản đơn. Bọn họ không nghĩ đến chuyện liệu gia đình hai bên có thích hợp hay không; liệu hai người có thể ở bên nhau lâu dài hay không, bởi vì rất có khả năng bọn họ chỉ còn có ngày hôm nay mà thôi. Vậy nên đại đa số nữ binh đều nhanh chóng tìm được bạn đời ở ngay trong chiến trường. Bọn họ chăm sóc và ủng hộ lẫn nhau, hoặc là tự mình ôm lấy phần tình cảm đó mà tiếp tục kiên trì.
Lúc trước Đại đương gia Cao Lương, bây giờ đã là một tiểu đội trưởng, mỗi lúc ra chiến trường hắn đều thẳng tiến không lùi, dũng mãnh lại nghĩa khí, những nữ binh có ý với hắn không ít. Chỉ có điều, nữ binh có ý với "Lý tiên sinh" Thuỷ Ngân còn có nhiều hơn.
Dù gì với bộ dạng râu ria xồm xoàm của Cao Lương kia, trên chiến trường lại càng không có thời gian mà giữ cho bản thân gọn gàng, nhìn qua vừa hung dữ vừa lôi thôi. Mà Lý tiên sinh không giống như thế, dáng dấp tuấn tú, tổng thể toát ra sự nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều so với những người khác. Đứng giữa một đám đàn ông xấu xí cao thấp béo gầy khác nhau nhưng được cái lôi thôi y chang nhau, trông như cò trắng trong đàn vịt vậy, cực kỳ dễ thấy.
Đã vậy, Thuỷ Ngân còn không hề giống những tên đàn ông mở miệng đầy lời thô tục kia, cô chưa bao giờ đùa giỡn trêu ghẹo con gái, cũng không thích bình phẩm người khác. Bình thường gặp gỡ nữ binh, không hề có kiểu mồm năm miệng mười ba hoa khoác lác, hay là tranh thủ đưa mắt nhìn nhiều hơn vài lần. Các nữ binh đều ngấm ngầm nói chuyện với nhau gọi cô là quân tử.
"Mấy tên đàn ông đáng ghét kia, lại còn bảo dâng mạng lên cho tôi cũng được, ấy vậy mà mãi không học được cách tôn trọng!" Những lúc mấy chị em phụ nữ tụ tập lại nói chuyện với nhau, nhắc đến đám đàn ông kia, tâm tình luôn luôn phức tạp; chỉ có những khi nói đến Lý Ngân, tất cả đều thi nhau tán dương khen ngợi. Đáng tiếc, lại không người nào có thể nắm giữ được vị tiên sinh này.
Thỉnh thoảng các nữ binh sẽ gọi nhóm đàn ông qua giúp đỡ một chút. Có thể coi Thủy Ngân là người được gọi sang nhiều nhất. Đối với việc này, đám đàn ông cực kỳ ghen tị, chỉ hận không thể kéo cô quay trở lại đổi thành chính mình đi.
Cao Lương không hề ghen tị, hắn chỉ cảm thấy lo lắng. Lo rằng Lý tiên sinh bước vào động Bàn Tơ, bị một đám nữ yêu tinh làm mờ mắt, thật sự sẽ dẫn về một hai người. Nếu vậy thì hắn biết phải làm sao, cũng đâu thể tranh giành tình cảm với người phụ nữ khác được!
Thủy Ngân được một cô gái đưa cho đôi giày tự tay làm. Cô gái kia nói chân của cô nhỏ hơn so với những người đàn ông khác, sợ cô không xỏ được đôi giày phát chung cho mọi người nên mới đặc biệt làm riêng cho cô. Thủy Ngân không có từ chối. Về sau không thấy cô gái kia xuất hiện nữa. Cho dù có làm ở hậu phương thì những tình huống ngoài ý muốn vẫn có khả năng xảy ra. Đối với mọi người mà nói, cái chết là một điều hết sức bình thường.
Sau đó nữa, lại có một cô gái khác làm giày cho cô. Thuỷ Ngân nói rõ suy nghĩ của mình cho đối phương biết, cô gái nọ vẫn cứ cười hì hì đưa giày tặng cho cô.
Lần này, Thủy Ngân vẫn nhận lấy đồ cầm về, người khác thấy vậy liền thi nhau trêu ghẹo. Thuỷ Ngân vẫn như thường lệ, không vui không buồn không có bất cứ thái độ gì. Đám người cảm thấy không thú vị nên bỏ qua cô.
Đây là kinh nghiệm mà Thủy Ngân học được từ các học sinh ở thế giới trước. Lúc bị trêu ghẹo thì tuyệt đối không nên có phản ứng gì, phản ứng càng lớn thì càng bị người trêu mãi không tha.
Những người khác ghen tị nói đôi ba câu coi như xong, nhưng Cao Lương lại tỏ ra đứng ngồi không yên. Nhanh chóng chạy tới, nhưng cứ đứng mãi không biết nên mở miệng làm sao, cuối cùng chỉ nói: "Chờ lát nữa có muốn đi ra sông tắm rửa với tôi không?"
Thủy Ngân từ chối không một chút do dự: "Không."
Cao Lương: "À ―― "
Có người cũng từ sơn trại trên Ma sơn đến đây, thấy vậy liền bật cười, "Đại đương gia, có lần nào Lý tiên sinh đồng ý đi tắm rửa cùng với chúng ta đâu. Anh cũng bị từ chối đến tám trăm lần rồi, sao vẫn còn chưa rút ra bài học thế?"
Cao Lương xụ mặt đứng dậy chạy qua đánh người, một đám người cãi cọ ầm ĩ đi ra bờ sông tắm rửa, chỉ còn lại Thủy Ngân ngồi một mình ở chỗ đó giúp đội hậu cần làm bản thống kê.
Trước khi đi, Cao Lương lại thò đầu vào cửa nhìn cô thêm hai lần, không nhịn được thầm nghĩ, tắm rửa không đi cùng với tôi, ngủ cũng không ngủ chung một chỗ, đến nhà xí cũng không chịu cùng đi, cẩn thận tỉ mỉ như thế, giống hệt như Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài vậy.
Nghĩ xong, Cao Lương vỗ vỗ đầu mình, thầm mắng, toàn nghĩ linh tinh!
Nhưng Cao Lương hoàn toàn không ngờ tới, đây vốn không phải là “Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài”, mà chính xác hơn phải là “Hoa Mộc Lan”.
Sau khi trải qua một cuộc chiến, Cao Lương không thể tìm thấy Thủy Ngân, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Y tá trên chiến trường muốn đè hắn lại xử lý vết thương, hắn cũng không yên tâm mà ngồi im được, nhanh chóng đứng dậy đi hỏi khắp nơi xem có ai nhìn thấy Lý Ngân không.
Chiến trường vừa diễn ra một trận đánh lớn cực kỳ hỗn loạn, Cao Lương không thể nào tìm được người, cuối cùng mang theo vết thương chạy vào trận địa. Đào giữa từng đống thi thể người chết, mãi mới đào ra được Thủy Ngân một thân đầm đìa máu tươi đã hôn mê bất tỉnh.
Cao Lương đào lần này lại vô tình đào ra được một bí mật lớn.
Sau khi Thủy Ngân tỉnh lại, trông thấy Cao Lương đang ngồi ở một bên, xụ mặt nhìn mình. Thủy Ngân không để bụng, chống thân thể mang theo thương tích ngồi dậy. Trong hai năm này, cô đã bị thương rất nhiều lần, thậm chí còn chết hai lần. Chỉ là sau khi cô chết, mọi thứ không kết thúc, mà nó quay ngược lại trước thời điểm tử vong vài phút mà thôi.
"Cậu là nữ." Thấy dáng vẻ mình đặc biệt bày ra không có tác dụng gì, Cao Lương đành phải đi thẳng vào vấn đề.
Thủy Ngân nhìn vết thương trên người mình, mí mắt cũng không nâng lên, "Cho nên?"
Cao Lương nóng nảy, "Một người phụ nữ như cậu ở đây chịu tội cùng đám đàn ông chúng tôi làm gì! Về sau cậu làm bên hậu cần đi, đừng ra chiến trường với chúng tôi nữa! Đánh trận là việc mà phụ nữ có thể làm được sao?"
Thủy Ngân ngẩng đầu lên nhìn hắn ta.
Cao Lương bị cô nhìn như vậy, sự phẫn nộ tràn ngập, khí thế hùng hồn giống như khí cầu bị chọc thủng, xuỳ xuỳ bẹp xuống. Dần dần cảm thấy không được tự nhiên, còn có chút chột dạ. Cao Lương không tự chủ được ưỡn ngực, muốn tìm thêm một chút tự tin.
Thủy Ngân há miệng nói: "Đang nói nhảm cái gì thế, anh dám làm những chuyện khiến cho tôi không thoải mái, ông đây sẽ đánh cho anh [ peep ――] anh có tin hay không?"
Cao Lương trợn mắt há mồm: "???"
Cao Lương không tự giác nâng cao giọng: "Cậu chửi bậy đấy hả? !"
Lý tiên sinh vốn là người nho nhã lễ độ, chưa từng nói lời thô tục! Mà không đúng, cô ấy không phải Lý tiên sinh, cô ấy là phụ nữ! Như thế lại càng không đúng, không phải phụ nữ lại càng không nên nói mấy lời thô tục đó hay sao?
Cuối cùng, Cao Lương không thể tranh cãi thắng được Thủy Ngân. Người có khả năng thuyết phục được cô không tồn tại trên thế giới này, mà thực tế là không hề tồn tại ở bất kỳ thế giới nào. Cao Lương không thể không giúp che giấu bí mật đó cho Thủy Ngân. Còn Thủy Ngân thì vẫn giống như trước đây, không có bất cứ khác biệt gì. Chỉ có Cao Lương là suốt ngày nghi thần nghi quỷ, giống như trên vai có gánh nặng trăm cân. Ngay cả nhóm huynh đệ ôm vai bá cổ Lý tiên sinh cũng tuyệt đối không cho, khiến cho mọi người cảm thấy hết sức khó hiểu.
Biết được thân phận thật của Thủy Ngân còn có thêm một y tá xử lý vết thương cho cô lúc trước. Vị y tá ấy không đợi Thủy Ngân chủ động nói chuyện đã lặng lẽ tìm gặp cô, cam đoan sẽ che giấu bí mật. Có lẽ cùng là phụ nữ với nhau, vị y tá càng thêm thấu hiểu, để có thể làm được chuyện này cần phải có nghị lực và dũng khí lớn đến mức nào.
Thời điểm đi ra chiến trường, Cao Lương lại càng căng thẳng hơn. Hắn sợ Thủy Ngân chết trên chiến trường, như thể sau khi được gắn thêm cái mác là phụ nữ, cô sẽ không thể nâng vũ khí, không thể giết được người.
Lần nào Cao Lương cũng lo lắng cho tính mạng của Thuỷ Ngân, nhưng lại không nghĩ đến việc chính mình sẽ bị chết trước. Trên chiến trường, mọi thứ thay đổi trong nháy mắt, cho dù có là chiến sĩ anh dũng, cũng sẽ có một khắc tử vong.
Cao Lương bị nổ tung nửa người, chắc chắn là đã chết. Thủy Ngân ở ngay gần đó, tận mắt trông thấy cảnh ấy. Bắt gặp ánh mắt vô thức tìm đến của Cao Lương trước khi chết ―― đối với cái chết hoàn toàn không biết gì.
Thủy Ngân suy nghĩ không đến ba giây, lập tức tự bắn vào đầu mình một phát.
Đùng ――
Cô chết đi, thời gian sẽ quay ngược trở lại trước đó hai phút. Cao Lương vẫn còn đứng ở chỗ kia chuẩn bị xông lên phía trước, Thủy Ngân lập tức chạy tới đá bay hắn vào bên trong một cái khe, bản thân cô cũng bổ nhào qua, sau đó đầu óc lâm vào choáng váng. Di chứng sau khi vừa mới trải qua cái chết cộng thêm sức ảnh hưởng của vụ nổ khiến cô bị hôn mê.
Người không hề biết thật ra mình đã chết qua một lần là Cao Lương còn cười cười, nhìn cô rồi hỏi: "Lúc đó cậu nhào qua cứu tôi, có phải là cũng có ý gì với tôi hay không?"
"Người tôi quen biết đã chết quá nhiều rồi, ít nhất thì trước mắt tôi còn có thể cứu được anh." Thủy Ngân nói như vậy.
Có lẽ là có một chút tiếc nuối, trước đó không thể thay đổi được vận mệnh tử vong của một người, thì chí ít lần này cô có thể thay đổi được vận mệnh của một người khác.
Bọn họ tham gia trận chiến này kéo dài đến tám năm. Tới khi tin tức quân xâm lược tuyên bố đầu hàng được truyền đến, tất cả mọi người đều vui đến phát khóc, vừa khóc vừa cười. Bọn họ ôm chầm lấy nhau, thương binh vứt nạng qua một bên nhảy cẫng lên, có người còn hu hu khóc to: "Tôi có thể về nhà gặp cha mẹ rồi!"
Cao Lương đã trở thành doanh trưởng, bị mất một cánh tay, nhưng danh tiếng đã như chuông lớn. Hắn nghiêng người khoác thêm áo ngoài, xông vào căn phòng bên cạnh muốn chia sẻ với Lý thư ký tin tức trọng đại này.
Bước chân thoăn thoắt vào phòng, nhìn thấy người kia đang ngồi đó thu xếp văn kiện, vẫn hoàn toàn bình tĩnh tỉnh táo giống như trước đây, Cao Lương bỗng nhiên cũng thấy bình tĩnh trở lại, hít một hơi cười nói: "Lý thư ký, nói cho cậu nghe một tin trọng đại cực kỳ tốt!"
Thủy Ngân: "Tin tức là do tôi phát ra ngoài, đầu óc của anh để đâu thế?"
Cao Lương nghẹn họng. Vì vui quá nên nhất thời không nhớ ra chuyện này. Nhưng mấy năm nay bị bẽ mặt cũng đã quen, da mặt dày hơn nhiều so với lúc trước rồi, hắn đi hai ba bước tới trước bàn của Thủy Ngân, tựa vào đó rồi nghiêm mặt nói: "Cậu còn nhớ chuyện mà chúng ta đã từng nói trước kia hay không? Chuyện cùng nhau quay về sơn trại ở Ma sơn ấy?"
Thủy Ngân thuận miệng ừ một tiếng, không có phản ứng gì. Cao Lương lại giống như nhận được sự ủng hộ, cường điệu thêm: "Cậu xem, cậu đồng ý rồi đấy nhé. Đánh đã đánh xong rồi, chắc một thời gian ngắn nữa thôi là chúng ta có thể về nhà!"
Cao Lương nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế, hắn cũng không thể tùy ý bỏ hết mọi việc ở đây mà trở về. Chiến công của hắn còn ở đó, phải chờ luận công nhận thưởng nữa; mà không chỉ có hắn, Thủy Ngân cũng như vậy.
Hơn nữa, cuộc chiến chống quân xâm lược kết thúc, nhưng chiến tranh vẫn còn tiếp diễn.
Bọn họ nhận được tin, cần phải nhổ trại đi sang một nơi khác để chỉnh đốn lại đội ngũ.
"À, Lý thư ký đâu rồi, sao không thấy anh ấy?"
Cao Lương đang đứng nói chuyện với mấy trung đội trưởng, nghe được câu này lập tức nói: "Để tôi đi gọi cậu ấy cho."
Trong phòng Thủy Ngân không có ai, chỉ có một tờ giấy đặt trên mặt bàn.
Đợi mãi không thấy người quay lại, Nhị đương gia hiện đã là trung đội trưởng chạy qua xem tình hình ra sao, chỉ thấy Cao Lương đang đứng giữa căn phòng trống trải, tay nắm chặt một tờ giấy, yên tĩnh không nói năng gì.
Cho dù Nhị đương gia có đần độn đến mấy, qua nhiều năm như vậy cũng biết được tình cảm của huynh đệ nhà mình dành cho Lý tiên sinh. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hiểu ra: "Lý tiên sinh đi rồi sao? Không theo cùng một đường với chúng ta nữa hả? Ầy, Lương Tử, không phải anh đang khóc đấy chứ!"
Cao Lương dùng đôi mắt đỏ bừng trừng hắn, giọng khàn khàn nói: "Khóc cái rắm, cậu đã từng thấy ông đây khóc lúc nào!"
Cao Lương nhét tờ giấy kia vào trong ngực, nhìn căn phòng đơn sơ một lượt, giọng trầm xuống.
"Tôi biết mình không thể giữ được cậu ấy, trước đó cậu ấy đã muốn đi rồi. Nhưng tôi không hiểu, rốt cuộc cậu ấy muốn đi đâu? Ở lại không tốt hay sao, sống yên ổn cùng với tôi không tốt hay sao?" Cao Lương thật sự không hiểu.
Trái lại, một người vốn không thông minh như Nhị đương gia, lúc này lại sờ sờ đầu nói: "Theo như tôi thấy, Lý tiên sinh giống như một cơn gió vậy. Anh xem, nếu gió mà dừng lại thì còn gọi là gió nữa không?"
...
Rời khỏi chiến trường, Thủy Ngân lại đến rất nhiều nơi khác nữa.
Hệ thống tựa như đã quên mất cô, không có ý gì muốn cô rời khỏi thế giới này cả. Thuỷ Ngân giống như một vị khách du lịch, không ngừng để lại dấu chân của mình trên mảnh đất đang bắt đầu dần khôi phục lại này.
Khi cảm thấy mệt mỏi, cô liền tìm một chỗ thu xếp ở lại. Lúc muốn đi tiếp, cô dọn dẹp một chút rồi đi đến một nơi mới.
...
"... Trung Hoa nhân dân... Ngày hôm nay... Thành lập!" Âm thanh phát ra từ radio, mang theo một chút tạp âm, nhưng không có ai quan tâm, người đông nghìn nghịt, tiếng reo hò hô hào vang lên từng đợt như sóng thần.
Thủy Ngân đứng giữa biển người, không hề thu hút sự chú ý. Cô mặc áo khoác, đội thêm mũ, tuy rằng trên mặt đã có nhiều nếp nhăn, nhưng ánh mắt vẫn mát lạnh như dòng nước. Cô cũng giống như hàng ngàn hàng vạn những con người xung quanh, dưới bầu trời xanh khẽ mỉm cười, cởi mũ, gửi lời chào đến đội quân đi ngang qua cổng thành.
Sau đó, cô rời khỏi đám người, rời khỏi biển người náo nhiệt không ngừng vang lên những tiếng hoan hô.
Bên người Thuỷ Ngân không ngừng có người đi qua, cô đi ngược chiều với tất cả mọi người.
Kỳ thật trên chiến trường kiểu người gì cũng có, không phải ai cũng cường tráng mạnh mẽ giống như Đại đương gia. Những người đàn ông gầy yếu giống như Thuỷ Ngân có rất nhiều, không ít người không thể sinh sống nổi nữa mới chạy ra đánh trận. Có vô số người chết đói như vậy, dù không chết đói cũng có tốt hơn mấy đâu.
Nữ binh cũng không thiếu, chỉ có điều đại đa số nữ binh ở đây phụ trách công việc hậu cần. Các cô đứng trong dây chuyền sản xuất tại nhà xưởng gia công vũ khí thô sơ. Những vật dụng như quần áo, giày dép, dây lưng mà mọi người sử dụng cũng là do các cô đưa ra, đảm bảo cho những chiến hữu trên tiền tuyến có thể chiến đấu thật tốt.
Tuy rằng công việc nào cũng vất vả như nhau, nhưng ít nhất các cô ở hậu phương cũng an toàn hơn so với đám đàn ông một chút ―― có các cô ở đây, người cuối cùng của nhóm đàn ông phía trước không chết thì tuyệt đối không để cho các cô có cơ hội khiêng lá cờ chạy ra chiến trường.
Có đôi khi một trận địa bị phá, những người đi tiên phong đều chết hết, người dẫn đầu không có, đội hậu cần bếp núc sẽ khiêng cả nồi xông về phía trước. Nếu bọn họ không có tin tức gì, những người phụ nữ chuyển vũ khí ở phía sau sẽ ngậm lấy nước mắt mà khiêng súng lên, tiếp tục hy sinh thân mình mà bổ sung vào. Ngay cả những thương binh bị trọng thương trên tiền tuyến cũng kéo lấy thân thể tàn tật ra chiến đấu rồi cuối cùng nằm lại trên chiến trường.
Thủy Ngân đi theo nhóm chiến hữu đến chi viện cho những đội ngũ khác, đã nhiều lần nhìn thấy tình cảnh tuyệt vọng như thế.
Đã sống ở chỗ này, con người không sợ chết, nhưng cũng càng thêm quý trùng sinh mệnh. Thủy Ngân thường xuyên cảm thấy trong thân thể mình có cái gì đó đang chết đi, nhưng đồng thời lại có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Bọn họ theo quân thay đổi vị trí trận địa, tạm thời trú đóng ở một nơi gần sông, nghe nói gọi là Minh Giang, vùng lân cận có rất nhiều đầm nước.
Khó có được cơ hội tạm nghỉ, tất cả mọi người đều rất trân trọng. Cứ mỗi lần có những lúc như thế này, các nữ binh của hậu phương sẽ làm một ít thức ăn đưa qua cho bọn họ cải thiện cơm nước một chút.
Thực ra cũng không phải là món ngon gì, được ăn no là đã không tệ rồi, nhưng thỉnh thoảng sẽ có một vài cô gái trẻ tuổi đưa thêm vào một ít đồ vật dành cho người trong lòng, những cái đó mới khiến nhóm đàn ông mong đợi.
Trên chiến trường, tình yêu sinh ra giữa máu và lửa, mọi thứ đều thật giản đơn. Bọn họ không nghĩ đến chuyện liệu gia đình hai bên có thích hợp hay không; liệu hai người có thể ở bên nhau lâu dài hay không, bởi vì rất có khả năng bọn họ chỉ còn có ngày hôm nay mà thôi. Vậy nên đại đa số nữ binh đều nhanh chóng tìm được bạn đời ở ngay trong chiến trường. Bọn họ chăm sóc và ủng hộ lẫn nhau, hoặc là tự mình ôm lấy phần tình cảm đó mà tiếp tục kiên trì.
Lúc trước Đại đương gia Cao Lương, bây giờ đã là một tiểu đội trưởng, mỗi lúc ra chiến trường hắn đều thẳng tiến không lùi, dũng mãnh lại nghĩa khí, những nữ binh có ý với hắn không ít. Chỉ có điều, nữ binh có ý với "Lý tiên sinh" Thuỷ Ngân còn có nhiều hơn.
Dù gì với bộ dạng râu ria xồm xoàm của Cao Lương kia, trên chiến trường lại càng không có thời gian mà giữ cho bản thân gọn gàng, nhìn qua vừa hung dữ vừa lôi thôi. Mà Lý tiên sinh không giống như thế, dáng dấp tuấn tú, tổng thể toát ra sự nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều so với những người khác. Đứng giữa một đám đàn ông xấu xí cao thấp béo gầy khác nhau nhưng được cái lôi thôi y chang nhau, trông như cò trắng trong đàn vịt vậy, cực kỳ dễ thấy.
Đã vậy, Thuỷ Ngân còn không hề giống những tên đàn ông mở miệng đầy lời thô tục kia, cô chưa bao giờ đùa giỡn trêu ghẹo con gái, cũng không thích bình phẩm người khác. Bình thường gặp gỡ nữ binh, không hề có kiểu mồm năm miệng mười ba hoa khoác lác, hay là tranh thủ đưa mắt nhìn nhiều hơn vài lần. Các nữ binh đều ngấm ngầm nói chuyện với nhau gọi cô là quân tử.
"Mấy tên đàn ông đáng ghét kia, lại còn bảo dâng mạng lên cho tôi cũng được, ấy vậy mà mãi không học được cách tôn trọng!" Những lúc mấy chị em phụ nữ tụ tập lại nói chuyện với nhau, nhắc đến đám đàn ông kia, tâm tình luôn luôn phức tạp; chỉ có những khi nói đến Lý Ngân, tất cả đều thi nhau tán dương khen ngợi. Đáng tiếc, lại không người nào có thể nắm giữ được vị tiên sinh này.
Thỉnh thoảng các nữ binh sẽ gọi nhóm đàn ông qua giúp đỡ một chút. Có thể coi Thủy Ngân là người được gọi sang nhiều nhất. Đối với việc này, đám đàn ông cực kỳ ghen tị, chỉ hận không thể kéo cô quay trở lại đổi thành chính mình đi.
Cao Lương không hề ghen tị, hắn chỉ cảm thấy lo lắng. Lo rằng Lý tiên sinh bước vào động Bàn Tơ, bị một đám nữ yêu tinh làm mờ mắt, thật sự sẽ dẫn về một hai người. Nếu vậy thì hắn biết phải làm sao, cũng đâu thể tranh giành tình cảm với người phụ nữ khác được!
Thủy Ngân được một cô gái đưa cho đôi giày tự tay làm. Cô gái kia nói chân của cô nhỏ hơn so với những người đàn ông khác, sợ cô không xỏ được đôi giày phát chung cho mọi người nên mới đặc biệt làm riêng cho cô. Thủy Ngân không có từ chối. Về sau không thấy cô gái kia xuất hiện nữa. Cho dù có làm ở hậu phương thì những tình huống ngoài ý muốn vẫn có khả năng xảy ra. Đối với mọi người mà nói, cái chết là một điều hết sức bình thường.
Sau đó nữa, lại có một cô gái khác làm giày cho cô. Thuỷ Ngân nói rõ suy nghĩ của mình cho đối phương biết, cô gái nọ vẫn cứ cười hì hì đưa giày tặng cho cô.
Lần này, Thủy Ngân vẫn nhận lấy đồ cầm về, người khác thấy vậy liền thi nhau trêu ghẹo. Thuỷ Ngân vẫn như thường lệ, không vui không buồn không có bất cứ thái độ gì. Đám người cảm thấy không thú vị nên bỏ qua cô.
Đây là kinh nghiệm mà Thủy Ngân học được từ các học sinh ở thế giới trước. Lúc bị trêu ghẹo thì tuyệt đối không nên có phản ứng gì, phản ứng càng lớn thì càng bị người trêu mãi không tha.
Những người khác ghen tị nói đôi ba câu coi như xong, nhưng Cao Lương lại tỏ ra đứng ngồi không yên. Nhanh chóng chạy tới, nhưng cứ đứng mãi không biết nên mở miệng làm sao, cuối cùng chỉ nói: "Chờ lát nữa có muốn đi ra sông tắm rửa với tôi không?"
Thủy Ngân từ chối không một chút do dự: "Không."
Cao Lương: "À ―― "
Có người cũng từ sơn trại trên Ma sơn đến đây, thấy vậy liền bật cười, "Đại đương gia, có lần nào Lý tiên sinh đồng ý đi tắm rửa cùng với chúng ta đâu. Anh cũng bị từ chối đến tám trăm lần rồi, sao vẫn còn chưa rút ra bài học thế?"
Cao Lương xụ mặt đứng dậy chạy qua đánh người, một đám người cãi cọ ầm ĩ đi ra bờ sông tắm rửa, chỉ còn lại Thủy Ngân ngồi một mình ở chỗ đó giúp đội hậu cần làm bản thống kê.
Trước khi đi, Cao Lương lại thò đầu vào cửa nhìn cô thêm hai lần, không nhịn được thầm nghĩ, tắm rửa không đi cùng với tôi, ngủ cũng không ngủ chung một chỗ, đến nhà xí cũng không chịu cùng đi, cẩn thận tỉ mỉ như thế, giống hệt như Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài vậy.
Nghĩ xong, Cao Lương vỗ vỗ đầu mình, thầm mắng, toàn nghĩ linh tinh!
Nhưng Cao Lương hoàn toàn không ngờ tới, đây vốn không phải là “Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài”, mà chính xác hơn phải là “Hoa Mộc Lan”.
Sau khi trải qua một cuộc chiến, Cao Lương không thể tìm thấy Thủy Ngân, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Y tá trên chiến trường muốn đè hắn lại xử lý vết thương, hắn cũng không yên tâm mà ngồi im được, nhanh chóng đứng dậy đi hỏi khắp nơi xem có ai nhìn thấy Lý Ngân không.
Chiến trường vừa diễn ra một trận đánh lớn cực kỳ hỗn loạn, Cao Lương không thể nào tìm được người, cuối cùng mang theo vết thương chạy vào trận địa. Đào giữa từng đống thi thể người chết, mãi mới đào ra được Thủy Ngân một thân đầm đìa máu tươi đã hôn mê bất tỉnh.
Cao Lương đào lần này lại vô tình đào ra được một bí mật lớn.
Sau khi Thủy Ngân tỉnh lại, trông thấy Cao Lương đang ngồi ở một bên, xụ mặt nhìn mình. Thủy Ngân không để bụng, chống thân thể mang theo thương tích ngồi dậy. Trong hai năm này, cô đã bị thương rất nhiều lần, thậm chí còn chết hai lần. Chỉ là sau khi cô chết, mọi thứ không kết thúc, mà nó quay ngược lại trước thời điểm tử vong vài phút mà thôi.
"Cậu là nữ." Thấy dáng vẻ mình đặc biệt bày ra không có tác dụng gì, Cao Lương đành phải đi thẳng vào vấn đề.
Thủy Ngân nhìn vết thương trên người mình, mí mắt cũng không nâng lên, "Cho nên?"
Cao Lương nóng nảy, "Một người phụ nữ như cậu ở đây chịu tội cùng đám đàn ông chúng tôi làm gì! Về sau cậu làm bên hậu cần đi, đừng ra chiến trường với chúng tôi nữa! Đánh trận là việc mà phụ nữ có thể làm được sao?"
Thủy Ngân ngẩng đầu lên nhìn hắn ta.
Cao Lương bị cô nhìn như vậy, sự phẫn nộ tràn ngập, khí thế hùng hồn giống như khí cầu bị chọc thủng, xuỳ xuỳ bẹp xuống. Dần dần cảm thấy không được tự nhiên, còn có chút chột dạ. Cao Lương không tự chủ được ưỡn ngực, muốn tìm thêm một chút tự tin.
Thủy Ngân há miệng nói: "Đang nói nhảm cái gì thế, anh dám làm những chuyện khiến cho tôi không thoải mái, ông đây sẽ đánh cho anh [ peep ――] anh có tin hay không?"
Cao Lương trợn mắt há mồm: "???"
Cao Lương không tự giác nâng cao giọng: "Cậu chửi bậy đấy hả? !"
Lý tiên sinh vốn là người nho nhã lễ độ, chưa từng nói lời thô tục! Mà không đúng, cô ấy không phải Lý tiên sinh, cô ấy là phụ nữ! Như thế lại càng không đúng, không phải phụ nữ lại càng không nên nói mấy lời thô tục đó hay sao?
Cuối cùng, Cao Lương không thể tranh cãi thắng được Thủy Ngân. Người có khả năng thuyết phục được cô không tồn tại trên thế giới này, mà thực tế là không hề tồn tại ở bất kỳ thế giới nào. Cao Lương không thể không giúp che giấu bí mật đó cho Thủy Ngân. Còn Thủy Ngân thì vẫn giống như trước đây, không có bất cứ khác biệt gì. Chỉ có Cao Lương là suốt ngày nghi thần nghi quỷ, giống như trên vai có gánh nặng trăm cân. Ngay cả nhóm huynh đệ ôm vai bá cổ Lý tiên sinh cũng tuyệt đối không cho, khiến cho mọi người cảm thấy hết sức khó hiểu.
Biết được thân phận thật của Thủy Ngân còn có thêm một y tá xử lý vết thương cho cô lúc trước. Vị y tá ấy không đợi Thủy Ngân chủ động nói chuyện đã lặng lẽ tìm gặp cô, cam đoan sẽ che giấu bí mật. Có lẽ cùng là phụ nữ với nhau, vị y tá càng thêm thấu hiểu, để có thể làm được chuyện này cần phải có nghị lực và dũng khí lớn đến mức nào.
Thời điểm đi ra chiến trường, Cao Lương lại càng căng thẳng hơn. Hắn sợ Thủy Ngân chết trên chiến trường, như thể sau khi được gắn thêm cái mác là phụ nữ, cô sẽ không thể nâng vũ khí, không thể giết được người.
Lần nào Cao Lương cũng lo lắng cho tính mạng của Thuỷ Ngân, nhưng lại không nghĩ đến việc chính mình sẽ bị chết trước. Trên chiến trường, mọi thứ thay đổi trong nháy mắt, cho dù có là chiến sĩ anh dũng, cũng sẽ có một khắc tử vong.
Cao Lương bị nổ tung nửa người, chắc chắn là đã chết. Thủy Ngân ở ngay gần đó, tận mắt trông thấy cảnh ấy. Bắt gặp ánh mắt vô thức tìm đến của Cao Lương trước khi chết ―― đối với cái chết hoàn toàn không biết gì.
Thủy Ngân suy nghĩ không đến ba giây, lập tức tự bắn vào đầu mình một phát.
Đùng ――
Cô chết đi, thời gian sẽ quay ngược trở lại trước đó hai phút. Cao Lương vẫn còn đứng ở chỗ kia chuẩn bị xông lên phía trước, Thủy Ngân lập tức chạy tới đá bay hắn vào bên trong một cái khe, bản thân cô cũng bổ nhào qua, sau đó đầu óc lâm vào choáng váng. Di chứng sau khi vừa mới trải qua cái chết cộng thêm sức ảnh hưởng của vụ nổ khiến cô bị hôn mê.
Người không hề biết thật ra mình đã chết qua một lần là Cao Lương còn cười cười, nhìn cô rồi hỏi: "Lúc đó cậu nhào qua cứu tôi, có phải là cũng có ý gì với tôi hay không?"
"Người tôi quen biết đã chết quá nhiều rồi, ít nhất thì trước mắt tôi còn có thể cứu được anh." Thủy Ngân nói như vậy.
Có lẽ là có một chút tiếc nuối, trước đó không thể thay đổi được vận mệnh tử vong của một người, thì chí ít lần này cô có thể thay đổi được vận mệnh của một người khác.
Bọn họ tham gia trận chiến này kéo dài đến tám năm. Tới khi tin tức quân xâm lược tuyên bố đầu hàng được truyền đến, tất cả mọi người đều vui đến phát khóc, vừa khóc vừa cười. Bọn họ ôm chầm lấy nhau, thương binh vứt nạng qua một bên nhảy cẫng lên, có người còn hu hu khóc to: "Tôi có thể về nhà gặp cha mẹ rồi!"
Cao Lương đã trở thành doanh trưởng, bị mất một cánh tay, nhưng danh tiếng đã như chuông lớn. Hắn nghiêng người khoác thêm áo ngoài, xông vào căn phòng bên cạnh muốn chia sẻ với Lý thư ký tin tức trọng đại này.
Bước chân thoăn thoắt vào phòng, nhìn thấy người kia đang ngồi đó thu xếp văn kiện, vẫn hoàn toàn bình tĩnh tỉnh táo giống như trước đây, Cao Lương bỗng nhiên cũng thấy bình tĩnh trở lại, hít một hơi cười nói: "Lý thư ký, nói cho cậu nghe một tin trọng đại cực kỳ tốt!"
Thủy Ngân: "Tin tức là do tôi phát ra ngoài, đầu óc của anh để đâu thế?"
Cao Lương nghẹn họng. Vì vui quá nên nhất thời không nhớ ra chuyện này. Nhưng mấy năm nay bị bẽ mặt cũng đã quen, da mặt dày hơn nhiều so với lúc trước rồi, hắn đi hai ba bước tới trước bàn của Thủy Ngân, tựa vào đó rồi nghiêm mặt nói: "Cậu còn nhớ chuyện mà chúng ta đã từng nói trước kia hay không? Chuyện cùng nhau quay về sơn trại ở Ma sơn ấy?"
Thủy Ngân thuận miệng ừ một tiếng, không có phản ứng gì. Cao Lương lại giống như nhận được sự ủng hộ, cường điệu thêm: "Cậu xem, cậu đồng ý rồi đấy nhé. Đánh đã đánh xong rồi, chắc một thời gian ngắn nữa thôi là chúng ta có thể về nhà!"
Cao Lương nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế, hắn cũng không thể tùy ý bỏ hết mọi việc ở đây mà trở về. Chiến công của hắn còn ở đó, phải chờ luận công nhận thưởng nữa; mà không chỉ có hắn, Thủy Ngân cũng như vậy.
Hơn nữa, cuộc chiến chống quân xâm lược kết thúc, nhưng chiến tranh vẫn còn tiếp diễn.
Bọn họ nhận được tin, cần phải nhổ trại đi sang một nơi khác để chỉnh đốn lại đội ngũ.
"À, Lý thư ký đâu rồi, sao không thấy anh ấy?"
Cao Lương đang đứng nói chuyện với mấy trung đội trưởng, nghe được câu này lập tức nói: "Để tôi đi gọi cậu ấy cho."
Trong phòng Thủy Ngân không có ai, chỉ có một tờ giấy đặt trên mặt bàn.
Đợi mãi không thấy người quay lại, Nhị đương gia hiện đã là trung đội trưởng chạy qua xem tình hình ra sao, chỉ thấy Cao Lương đang đứng giữa căn phòng trống trải, tay nắm chặt một tờ giấy, yên tĩnh không nói năng gì.
Cho dù Nhị đương gia có đần độn đến mấy, qua nhiều năm như vậy cũng biết được tình cảm của huynh đệ nhà mình dành cho Lý tiên sinh. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hiểu ra: "Lý tiên sinh đi rồi sao? Không theo cùng một đường với chúng ta nữa hả? Ầy, Lương Tử, không phải anh đang khóc đấy chứ!"
Cao Lương dùng đôi mắt đỏ bừng trừng hắn, giọng khàn khàn nói: "Khóc cái rắm, cậu đã từng thấy ông đây khóc lúc nào!"
Cao Lương nhét tờ giấy kia vào trong ngực, nhìn căn phòng đơn sơ một lượt, giọng trầm xuống.
"Tôi biết mình không thể giữ được cậu ấy, trước đó cậu ấy đã muốn đi rồi. Nhưng tôi không hiểu, rốt cuộc cậu ấy muốn đi đâu? Ở lại không tốt hay sao, sống yên ổn cùng với tôi không tốt hay sao?" Cao Lương thật sự không hiểu.
Trái lại, một người vốn không thông minh như Nhị đương gia, lúc này lại sờ sờ đầu nói: "Theo như tôi thấy, Lý tiên sinh giống như một cơn gió vậy. Anh xem, nếu gió mà dừng lại thì còn gọi là gió nữa không?"
...
Rời khỏi chiến trường, Thủy Ngân lại đến rất nhiều nơi khác nữa.
Hệ thống tựa như đã quên mất cô, không có ý gì muốn cô rời khỏi thế giới này cả. Thuỷ Ngân giống như một vị khách du lịch, không ngừng để lại dấu chân của mình trên mảnh đất đang bắt đầu dần khôi phục lại này.
Khi cảm thấy mệt mỏi, cô liền tìm một chỗ thu xếp ở lại. Lúc muốn đi tiếp, cô dọn dẹp một chút rồi đi đến một nơi mới.
...
"... Trung Hoa nhân dân... Ngày hôm nay... Thành lập!" Âm thanh phát ra từ radio, mang theo một chút tạp âm, nhưng không có ai quan tâm, người đông nghìn nghịt, tiếng reo hò hô hào vang lên từng đợt như sóng thần.
Thủy Ngân đứng giữa biển người, không hề thu hút sự chú ý. Cô mặc áo khoác, đội thêm mũ, tuy rằng trên mặt đã có nhiều nếp nhăn, nhưng ánh mắt vẫn mát lạnh như dòng nước. Cô cũng giống như hàng ngàn hàng vạn những con người xung quanh, dưới bầu trời xanh khẽ mỉm cười, cởi mũ, gửi lời chào đến đội quân đi ngang qua cổng thành.
Sau đó, cô rời khỏi đám người, rời khỏi biển người náo nhiệt không ngừng vang lên những tiếng hoan hô.
Bên người Thuỷ Ngân không ngừng có người đi qua, cô đi ngược chiều với tất cả mọi người.