Edit: tiểu an nhi (LQD)
Mở cửa sổ trong văn phòng ra, thư ký bưng nước lên cho Triệu Đoan Trạch và Thủy Ngân, sau đó đi ra ngoài nói chuyện với những người khác. Mà chủ yếu là giải thích một chút về sự khác thường của ông chủ nhà mình ―― ông chủ không để ý đến điều gì mà hành động tuỳ hứng, cô làm thư ký nhận tiền lương cao như vậy, đương nhiên là phải chịu trách nhiệm chùi đít cho ông chủ. Tuy rằng cô cũng không hiểu rõ cho lắm, nhìn biểu hiện của ông chủ giống như gặp được người thân đã thất lạc nhiều năm vậy.
Nếu như không phải tuổi của hai người không chênh lệch quá nhiều, thư ký đã nghĩ đến chuyện nữ sinh kia là con gái riêng của ông chủ rồi.
Tổng giám đốc Triệu ở trên thương trường làm ăn thuận buồm xuôi gió, có thể trò chuyện vui vẻ với bất kỳ người nào; ấy vậy mà bây giờ lại căng thẳng đến mức ấp úng giống như bị mèo cắn mất lưỡi.
Liệu con người có kiếp trước kiếp này hay không? Có lẽ rất nhiều người sẽ nghĩ rằng không có, nhưng Triệu Đoan Trạch lại có suy nghĩ ngược lại. Bởi vì từ khi còn nhỏ, Triệu Đoan Trạch đã không giống với những người khác. Ban ngày anh là con trai của nhà họ Triệu giàu có ở Thượng Hải, theo học các chương trình học hiện đại. Nhưng vào ban đêm ở trong mộng, anh lại trở thành Đại thiếu gia Triệu Đoan Trạch của nhà họ Triệu ở Cẩm thành, hàng ngày chơi bời phóng túng.
Bởi vì chuyện này, anh còn tìm đến rất nhiều bác sĩ, và cả một số “đại sư”. Cuối cùng anh nghĩ rằng những gì diễn ra trong mộng cùng thế giới quá mức chân thực kia là kiếp trước của mình. Bởi vì nguyên nhân nào đó mà anh phải đồng thời trải qua cuộc sống của hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Đối với anh mà nói, điều khiến anh nhớ nhất ở thế giới trong mộng chính là em gái của mình. Khi còn bé, vì anh không hiểu chuyện mà em gái bị người ta bắt cóc; sau khi trở về lại vừa bị điếc, vừa bị câm, thân thể suy yếu. Đến khi cha mẹ qua đời, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau chèo chống công việc làm ăn của nhà họ Triệu. Mối quan hệ của hai người thân thiết hơn nhiều so với những cặp anh em bình thường khác.
Nhưng ở thế giới này, anh lại là con một, không có cô em gái nào như vậy cả. Triệu Đoan Trạch cảm thấy dường như mình đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng, lúc còn rất nhỏ đã làm ầm ĩ lên rằng mình có em gái, chạy đi tìm kiếm khắp nơi. Cha mẹ của anh đều cho rằng anh mắc phải bệnh gì.
Nhất là vào năm hai mươi tuổi, em gái ở trong mộng chết đi, càng làm cho anh không thể tiếp nhận nổi. Sau khi tỉnh dậy, anh đi khắp các trường khuyết tật trên cả nước, hy vọng có thể tìm được em gái ở thế giới này.
Trong mộng, anh lá mặt lá trái với Thắng thúc, thoát hiểm trở về nhà họ Triệu, tìm mọi cách giết chết Thắng thúc và một đám tay chân của lão ta. Còn khiến cho nhà họ Ngụy và nhà họ Lâm phải trả một cái giá lớn. Cuối cùng trở thành một phú thương lớn nổi danh. Việc gì anh cũng làm rất tốt, nhưng em gái lại không bao giờ quay trở về bên cạnh nữa.
Anh cứ nghĩ rằng mình sẽ không thể tìm lại cô em gái có thân thể suy yếu nhưng tính cách mạnh mẽ, thông minh hơn người, am hiểu thư pháp và tính toán sổ sách kia nữa. Nhưng ai mà ngờ lại có chuyện trùng hợp đến vậy, lần này đột nhiên nổi hứng lên đi một chuyến lại thật sự gặp được em gái!
Giây phút này, cảm xúc của Triệu Đoan Trạch như bùng nổ, đã xác định cô nữ sinh nhỏ trước mắt chính là em gái ở trong mộng của mình. Tư thế ngồi ngay ngắn kia, cả cách bưng cốc uống nước, khí chất trầm tư đó; cho dù ngoại hình có không giống nhưng anh biết đây nhất định là em gái Triệu Đinh Chỉ của mình!
Nếu không phải anh đã sớm trưởng thành, được xưng là một người đàn ông thành thục, có thành tựu trong sự nghiệp thì Triệu Đoan Trạch đã vui đến phát khóc rồi.
So với Triệu Đoan Trạch kích động không thể kìm chế nổi thì Thủy Ngân có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có thể nhìn thấy cố nhân một lần nữa, cô có vui mừng hay không? Tất nhiên là vui mừng, nhưng xen lẫn bên trong sự vui mừng đó là một phần cảnh giác. Nó giống như một loại linh cảm trời sinh của cô vậy.
Người mà vốn cho rằng sẽ không thể gặp lại, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình một lần nữa, đối với Thủy Ngân mà nói, nếu như đổi một cách diễn đạt khác, chính là bỗng dưng có một ngày người thân đã chết rất nhiều năm lại quay trở về bên cạnh mình, thì sau khi các cảm xúc ngỡ ngàng, vui vẻ, hoài niệm qua đi, sẽ khó tránh khỏi sinh ra đủ loại lo nghĩ ở trong lòng.
Thủy Ngân đã trải qua rất nhiều thế giới, cho tới bây giờ, cô vẫn định nghĩa rằng đó là những “thế giới giả tạo”. Mặc dù những thể nghiệm ở trong đó cực kỳ chân thực, nhưng tất cả đều không phải là cuộc sống của cô. Cho nên cô vẫn luôn ám chỉ trong tâm trí mình, tránh cho bản thân hoàn toàn sa đà vào đó.
Lúc này, nhân vật của thế giới mà cô nhận định là giả tạo lại xuất hiện ở trong thế giới “thực sự”. Như vậy cô nên định nghĩa thực sự và giả tạo như thế nào đây?
Nhìn điệu bộ không hề giống như đang giả vờ kia của Triệu Đoan Trạch, khuôn mặt quan tâm tràn đầy vui sướng kích động, gương mặt quen thuộc cô gọi là anh trai rất nhiều năm, sau lưng Thủy Ngân tự nhiên sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.
Cô âm thầm nói với chính mình câu trả lời tỉnh táo nhất nhưng cũng tàn khốc nhất rằng: Thế giới này, cũng là giả tạo.
Thế giới là thực sự hay giả tạo cũng chỉ là do cách suy nghĩ mà thôi. Người bình thường sẽ không nghĩ đến vấn đề này, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy mình chỉ là hư ảo. Giống như Triệu Đoan Trạch, anh thật sự tồn tại, cũng có những tình cảm rất chân thực.
Anh chỉ cho rằng mình là một người may mắn khi có được ký ức của cả hai thế giới, may mắn khi gặp lại được em gái của kiếp trước. Anh nhớ lại tình cảnh mình gặp được em gái vừa rồi, trong lòng đã quyết định dẫn em gái rời khỏi cái chỗ tàn tạ này, cho em gái tất cả những gì tốt nhất, để cho em gái vui vẻ mà sống đến hết đời.
"Có lẽ em sẽ không tin, nhưng anh đã từng là anh trai của em. Đừng sợ, về sau anh sẽ bảo vệ em, đối xử tốt với em." Triệu Đoan Trạch tận lực biểu hiện ra sự thân thiện cùng đáng tin. Anh nói rõ tên tuổi, thân phận của mình, cả về công ty và tài sản của bản thân, tình trạng gia đình hiện tại, rồi cuối cùng đưa ra yêu cầu.
"Anh có thể trở thành người giám hộ cho em không? Em yên tâm, chỉ cần em đồng ý, em không cần phải bận tâm gì cả, việc gì anh cũng có thể làm được!"
Dường như anh còn sợ cô không đồng ý, lập tức gọi thư ký vào phòng, kêu cô ấy gọi điện thoại về cho cha mẹ Triệu, nói rằng anh đã tìm được em gái rồi, muốn đưa em gái về nhà. Sau đó lại quyết định thành lập một quỹ ngân sách trưởng thành cho Thuỷ Ngân, nhiệt tình đề nghị cô sử dụng tiền của mình, cực lực muốn thể hiện thành ý.
Thủy Ngân trầm mặc nhìn bộ dạng vui vẻ của anh, nhớ lại những năm kia, người anh trai này luôn luôn đối xử với cô rất tốt, việc gì cũng chiều theo. Anh từ thiếu niên biến thành thanh niên, từ một thằng nhóc khù khờ biến thành một người đàn ông có thể đứng vững một mình; cả quá trình đó Thuỷ Ngân đã tận mắt chứng kiến. Lúc trước, vào thời điểm cô đột ngột rời khỏi thế giới ấy, cô vẫn nhớ tới giây phút cuối cùng trông thấy sự bi thương lẫn thống khổ của anh.
"Em ... về nhà với anh có được không?"
Một lúc lâu sau, Thủy Ngân mới thở dài nói: "Được."
Cô được Triệu Đoan Trạch đưa về Thượng Hải, là một thành phố lớn thời thượng, khác biệt hoàn toàn với huyện thành mà cô ở trước đó, đâu đâu cũng nhìn thấy biển quảng cáo và màn hình điện tử.
Hai người ngồi trong xe, đi trên cầu vượt, Triệu Đoan Trạch cười thân thiết nói lát nữa sẽ dẫn cô về nhà ăn cơm. Thủy Ngân lại nhìn một tấm biển quảng cáo ở bên ngoài, ánh mắt khựng lại.
Trên biển quảng cáo là một nữ minh tinh xinh đẹp động lòng người, nở một nụ cười xán lạn rực rỡ, giống như đang cười với bất kỳ người nào đi ngang qua.
Đây cũng là một khuôn mặt mà cô đã từng rất quen thuộc, đứa bé này khi còn nhỏ luôn luôn cảm thấy bất an, gặp chuyện gì cũng thích chen lên giường của cô nằm thủ thỉ thì thầm. Lúc cô rời đi, cô nàng nói muốn trở thành minh tinh, hiện tại ở thế giới này, có lẽ đã thành công làm được rồi.
Thủy Ngân nhìn qua, trầm mặc thật lâu.
Triệu Đoan Trạch chú ý tới sự khác thường của cô, cũng nhìn thấy tấm biển quảng cáo kia, "Em thích cô minh tinh này hả? Anh nhớ hình như tên là Dao Hân, rất nổi tiếng đấy, nhưng anh cũng không quá chú ý. Nếu em thích thì lần sau anh dẫn em đến đoàn làm phim gặp mặt, tiện thể xin chữ ký của cô ấy luôn nhé?"
Anh nói xong, bỗng thấy cô em gái vẫn luôn giữ vững sự bình tĩnh thong dong của mình quay mặt qua, trên gương mặt lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt. Gương mặt cô không có bất cứ cảm xúc gì, cũng không bi thương, cho nên giọt nước mắt đó xuất hiện thật quá mức đột ngột.
Ở trong mộng, Triệu Đoan Trạch cũng rất ít khi nhìn thấy em gái khóc, anh giật nảy mình, cẩn thận tiến lại gần quan sát mắt của cô rồi hỏi: "Em sao thế? Có chuyện gì không vui sao?"
Thủy Ngân chậm rãi nói với anh: "Thật xin lỗi."
Thế giới này là loại thế giới gì, có lẽ cô đã hiểu. Chỉ cần cô tiếp tục ở lại nơi đây, ngoại trừ Triệu Đoan Trạch và Dao Hân, có thể sẽ còn xuất hiện thêm những người mà khiến cô cảm thấy lưu luyến nữa.
Thế nhưng ――
―― thật xin lỗi, tôi không thể chọn mọi người, không thể chọn thế giới này.
Triệu Đoan Trạch không hiểu gì cả, vỗ tay cô trấn an: "Không sao, anh luôn tha thứ cho em. Không cần biết em làm cái gì, anh trai sẽ không bao giờ trách em."
Thủy Ngân nói tiếp: "Chúng ta đi ngồi thuyền, sau đó ăn cá, ban đêm xem bắn pháo hoa có được không?"
Tất nhiên là Triệu Đoan Trạch đồng ý, đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại em gái chủ động nói muốn cái gì, đương nhiên là anh phải thỏa mãn, hơn nữa anh cũng hiểu rõ vài phần.
Ở thế giới trong mộng, ngày anh mất đi em gái cũng chính ngày anh dẫn em gái ra ngoài đi ngồi thuyền ngắm cảnh, vào quán rượu ăn cá, trên đường trở về xem múa sư tử. Vốn dĩ đó phải là một ngày hết sức vui vẻ, cuối cùng lại trở thành ngọn nguồn cho sự đau đớn của anh. Đã có vô số lần anh tự hận chính mình đáng lẽ không nên dẫn em gái đi ra ngoài.
Hiện tại cô chủ động nói ra cái này, dường như là muốn đền bù cho sự đau khổ của anh lúc trước. Không những thế, điều khiến Triệu Đoan Trạch vui mừng hơn chính là, em gái sắp xếp như vậy, có phải chứng tỏ cô cũng giống như anh, cũng có được ký ức từ kiếp trước hay không? Cô vẫn còn nhớ rõ ư?
Thuyền lầu biến thành tàu thuỷ hiện đại, cây cối hai bên bờ biến thành nhà cao tầng, quán rượu biến thành khách sạn cao ốc. Cuối cùng Triệu Đoan Trạch lái xe đưa em gái ra bờ sông ngắm pháo hoa một hồi.
Pháo hoa đã bắn xong, Thủy Ngân nói: "Về nhà thôi."
Triệu Đoan Trạch yên ổn lái xe chở cô về nhà, lúc xuống xe, anh xoa đầu em gái, vành mắt đỏ bừng tiết lộ sự kích động của anh.
"Rốt cuộc anh cũng có thể dẫn em về nhà rồi."
Thủy Ngân chủ động ôm lấy anh, "Ừm, em đã về nhà, anh trai."
Hiện tại, em cũng nên quay trở lại nhà mình rồi, hẹn gặp lại.
Cô có thể cảm nhận được sự vặn vẹo rất nhỏ của thế giới xung quanh, khuôn mặt tươi cười của Triệu Đoan Trạch dường như thoáng cái bị ngưng đọng, toàn bộ thế giới đều dừng lại. Hương hoa bay vào trong mũi, âm thanh truyền vào trong tai, từng chút từng chút một bị tách ra.
...
Đột nhiên có cảm giác bụng dưới đau quặn lại ――
Trước mắt Thủy Ngân hoàn toàn mờ mịt, một lúc lâu sau mọi thứ mới trở nên rõ ràng.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là chiếc đèn phát ra ánh sáng hình ngôi sao đặt ở đầu giường. Đó là chiếc đèn mà cô cảm thấy thích rồi mua trong một lần đi shopping vô tình trông thấy, ánh sáng phát ra mờ mờ, tạo cảm giác hết sức ấm áp.
Cô ngồi ở bên giường, chân giẫm lên tấm thảm nhung tối màu, trên người mặc váy ngủ quen thuộc làm bằng tơ. Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, đặt trên mặt ga giường màu xám. Nhấc đầu ngón tay lên vân vê chỗ váy ngủ có màu tối hơn hẳn vì bị dính nước, Thuỷ Ngân đứng dậy.
Thân thể giống như tự có ý thức đi đến trước tủ rượu, lấy một chai trong đấy ra. Sau đó cô ngồi ở quầy bar, động tác có phần hờ hững mở nắp chai, bỏ thêm đá, rồi quay đầu nhìn khung cảnh về đêm ồn ào náo động, ngựa xe như nước của chốn thành thị bên ngoài cửa sổ.
Đây là căn hộ chung cư cao cấp mà cô mua được, là ngôi nhà chỉ thuộc về một mình cô. Thân thể này đích thực cũng là của Thuỷ Ngân, đã sắp ba mươi tuổi, dung mạo vẫn như hoa nở rộ.
Cô đã thật sự trở về rồi sao? Thế giới này là chân thật sao?
Thủy Ngân sờ vào giọt nước lạnh đọng ở ngoài mặt cốc rượu, đợi thật lâu, không không thấy âm thanh gì từ Hệ thống, cũng không thấy có kịch bản nào xuất hiện, trong đầu thật tĩnh lặng.
Thật ra cũng không hẳn là yên tĩnh, vì trong đầu cô đang có vô số ý nghĩ phức tạp va chạm lẫn nhau, giống như những quả bóng nhỏ không tìm thấy lối ra.
Cô đột nhiên uống một hơi cạn cốc rượu, mở tủ lạnh ra, nhìn thấy bên trong có một hũ mật ông liền mở ra nếm thử một chút. Quá ngọt, còn có chút dinh dính.
Cô lại đi đến trước bàn trang điểm, mở một chai nước hoa ấn vòi phun một chút, trong không khí lập tức tràn ngập hương thơm.
Cuối cùng cô dùng ngón tay sờ qua lưỡi dao một cái, thấy ngón tay tứa ra máu đỏ, cảm nhận được sự đau đớn chân thật.
Máu tươi nhỏ giọt xuống dưới mặt đất.
Thủy Ngân lấy lại tinh thần, tự giễu cười một tiếng, lấy một miếng băng cá nhân ra bóc dán vào miệng vết thương của mình.
Mở cửa sổ trong văn phòng ra, thư ký bưng nước lên cho Triệu Đoan Trạch và Thủy Ngân, sau đó đi ra ngoài nói chuyện với những người khác. Mà chủ yếu là giải thích một chút về sự khác thường của ông chủ nhà mình ―― ông chủ không để ý đến điều gì mà hành động tuỳ hứng, cô làm thư ký nhận tiền lương cao như vậy, đương nhiên là phải chịu trách nhiệm chùi đít cho ông chủ. Tuy rằng cô cũng không hiểu rõ cho lắm, nhìn biểu hiện của ông chủ giống như gặp được người thân đã thất lạc nhiều năm vậy.
Nếu như không phải tuổi của hai người không chênh lệch quá nhiều, thư ký đã nghĩ đến chuyện nữ sinh kia là con gái riêng của ông chủ rồi.
Tổng giám đốc Triệu ở trên thương trường làm ăn thuận buồm xuôi gió, có thể trò chuyện vui vẻ với bất kỳ người nào; ấy vậy mà bây giờ lại căng thẳng đến mức ấp úng giống như bị mèo cắn mất lưỡi.
Liệu con người có kiếp trước kiếp này hay không? Có lẽ rất nhiều người sẽ nghĩ rằng không có, nhưng Triệu Đoan Trạch lại có suy nghĩ ngược lại. Bởi vì từ khi còn nhỏ, Triệu Đoan Trạch đã không giống với những người khác. Ban ngày anh là con trai của nhà họ Triệu giàu có ở Thượng Hải, theo học các chương trình học hiện đại. Nhưng vào ban đêm ở trong mộng, anh lại trở thành Đại thiếu gia Triệu Đoan Trạch của nhà họ Triệu ở Cẩm thành, hàng ngày chơi bời phóng túng.
Bởi vì chuyện này, anh còn tìm đến rất nhiều bác sĩ, và cả một số “đại sư”. Cuối cùng anh nghĩ rằng những gì diễn ra trong mộng cùng thế giới quá mức chân thực kia là kiếp trước của mình. Bởi vì nguyên nhân nào đó mà anh phải đồng thời trải qua cuộc sống của hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Đối với anh mà nói, điều khiến anh nhớ nhất ở thế giới trong mộng chính là em gái của mình. Khi còn bé, vì anh không hiểu chuyện mà em gái bị người ta bắt cóc; sau khi trở về lại vừa bị điếc, vừa bị câm, thân thể suy yếu. Đến khi cha mẹ qua đời, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau chèo chống công việc làm ăn của nhà họ Triệu. Mối quan hệ của hai người thân thiết hơn nhiều so với những cặp anh em bình thường khác.
Nhưng ở thế giới này, anh lại là con một, không có cô em gái nào như vậy cả. Triệu Đoan Trạch cảm thấy dường như mình đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng, lúc còn rất nhỏ đã làm ầm ĩ lên rằng mình có em gái, chạy đi tìm kiếm khắp nơi. Cha mẹ của anh đều cho rằng anh mắc phải bệnh gì.
Nhất là vào năm hai mươi tuổi, em gái ở trong mộng chết đi, càng làm cho anh không thể tiếp nhận nổi. Sau khi tỉnh dậy, anh đi khắp các trường khuyết tật trên cả nước, hy vọng có thể tìm được em gái ở thế giới này.
Trong mộng, anh lá mặt lá trái với Thắng thúc, thoát hiểm trở về nhà họ Triệu, tìm mọi cách giết chết Thắng thúc và một đám tay chân của lão ta. Còn khiến cho nhà họ Ngụy và nhà họ Lâm phải trả một cái giá lớn. Cuối cùng trở thành một phú thương lớn nổi danh. Việc gì anh cũng làm rất tốt, nhưng em gái lại không bao giờ quay trở về bên cạnh nữa.
Anh cứ nghĩ rằng mình sẽ không thể tìm lại cô em gái có thân thể suy yếu nhưng tính cách mạnh mẽ, thông minh hơn người, am hiểu thư pháp và tính toán sổ sách kia nữa. Nhưng ai mà ngờ lại có chuyện trùng hợp đến vậy, lần này đột nhiên nổi hứng lên đi một chuyến lại thật sự gặp được em gái!
Giây phút này, cảm xúc của Triệu Đoan Trạch như bùng nổ, đã xác định cô nữ sinh nhỏ trước mắt chính là em gái ở trong mộng của mình. Tư thế ngồi ngay ngắn kia, cả cách bưng cốc uống nước, khí chất trầm tư đó; cho dù ngoại hình có không giống nhưng anh biết đây nhất định là em gái Triệu Đinh Chỉ của mình!
Nếu không phải anh đã sớm trưởng thành, được xưng là một người đàn ông thành thục, có thành tựu trong sự nghiệp thì Triệu Đoan Trạch đã vui đến phát khóc rồi.
So với Triệu Đoan Trạch kích động không thể kìm chế nổi thì Thủy Ngân có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có thể nhìn thấy cố nhân một lần nữa, cô có vui mừng hay không? Tất nhiên là vui mừng, nhưng xen lẫn bên trong sự vui mừng đó là một phần cảnh giác. Nó giống như một loại linh cảm trời sinh của cô vậy.
Người mà vốn cho rằng sẽ không thể gặp lại, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình một lần nữa, đối với Thủy Ngân mà nói, nếu như đổi một cách diễn đạt khác, chính là bỗng dưng có một ngày người thân đã chết rất nhiều năm lại quay trở về bên cạnh mình, thì sau khi các cảm xúc ngỡ ngàng, vui vẻ, hoài niệm qua đi, sẽ khó tránh khỏi sinh ra đủ loại lo nghĩ ở trong lòng.
Thủy Ngân đã trải qua rất nhiều thế giới, cho tới bây giờ, cô vẫn định nghĩa rằng đó là những “thế giới giả tạo”. Mặc dù những thể nghiệm ở trong đó cực kỳ chân thực, nhưng tất cả đều không phải là cuộc sống của cô. Cho nên cô vẫn luôn ám chỉ trong tâm trí mình, tránh cho bản thân hoàn toàn sa đà vào đó.
Lúc này, nhân vật của thế giới mà cô nhận định là giả tạo lại xuất hiện ở trong thế giới “thực sự”. Như vậy cô nên định nghĩa thực sự và giả tạo như thế nào đây?
Nhìn điệu bộ không hề giống như đang giả vờ kia của Triệu Đoan Trạch, khuôn mặt quan tâm tràn đầy vui sướng kích động, gương mặt quen thuộc cô gọi là anh trai rất nhiều năm, sau lưng Thủy Ngân tự nhiên sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.
Cô âm thầm nói với chính mình câu trả lời tỉnh táo nhất nhưng cũng tàn khốc nhất rằng: Thế giới này, cũng là giả tạo.
Thế giới là thực sự hay giả tạo cũng chỉ là do cách suy nghĩ mà thôi. Người bình thường sẽ không nghĩ đến vấn đề này, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy mình chỉ là hư ảo. Giống như Triệu Đoan Trạch, anh thật sự tồn tại, cũng có những tình cảm rất chân thực.
Anh chỉ cho rằng mình là một người may mắn khi có được ký ức của cả hai thế giới, may mắn khi gặp lại được em gái của kiếp trước. Anh nhớ lại tình cảnh mình gặp được em gái vừa rồi, trong lòng đã quyết định dẫn em gái rời khỏi cái chỗ tàn tạ này, cho em gái tất cả những gì tốt nhất, để cho em gái vui vẻ mà sống đến hết đời.
"Có lẽ em sẽ không tin, nhưng anh đã từng là anh trai của em. Đừng sợ, về sau anh sẽ bảo vệ em, đối xử tốt với em." Triệu Đoan Trạch tận lực biểu hiện ra sự thân thiện cùng đáng tin. Anh nói rõ tên tuổi, thân phận của mình, cả về công ty và tài sản của bản thân, tình trạng gia đình hiện tại, rồi cuối cùng đưa ra yêu cầu.
"Anh có thể trở thành người giám hộ cho em không? Em yên tâm, chỉ cần em đồng ý, em không cần phải bận tâm gì cả, việc gì anh cũng có thể làm được!"
Dường như anh còn sợ cô không đồng ý, lập tức gọi thư ký vào phòng, kêu cô ấy gọi điện thoại về cho cha mẹ Triệu, nói rằng anh đã tìm được em gái rồi, muốn đưa em gái về nhà. Sau đó lại quyết định thành lập một quỹ ngân sách trưởng thành cho Thuỷ Ngân, nhiệt tình đề nghị cô sử dụng tiền của mình, cực lực muốn thể hiện thành ý.
Thủy Ngân trầm mặc nhìn bộ dạng vui vẻ của anh, nhớ lại những năm kia, người anh trai này luôn luôn đối xử với cô rất tốt, việc gì cũng chiều theo. Anh từ thiếu niên biến thành thanh niên, từ một thằng nhóc khù khờ biến thành một người đàn ông có thể đứng vững một mình; cả quá trình đó Thuỷ Ngân đã tận mắt chứng kiến. Lúc trước, vào thời điểm cô đột ngột rời khỏi thế giới ấy, cô vẫn nhớ tới giây phút cuối cùng trông thấy sự bi thương lẫn thống khổ của anh.
"Em ... về nhà với anh có được không?"
Một lúc lâu sau, Thủy Ngân mới thở dài nói: "Được."
Cô được Triệu Đoan Trạch đưa về Thượng Hải, là một thành phố lớn thời thượng, khác biệt hoàn toàn với huyện thành mà cô ở trước đó, đâu đâu cũng nhìn thấy biển quảng cáo và màn hình điện tử.
Hai người ngồi trong xe, đi trên cầu vượt, Triệu Đoan Trạch cười thân thiết nói lát nữa sẽ dẫn cô về nhà ăn cơm. Thủy Ngân lại nhìn một tấm biển quảng cáo ở bên ngoài, ánh mắt khựng lại.
Trên biển quảng cáo là một nữ minh tinh xinh đẹp động lòng người, nở một nụ cười xán lạn rực rỡ, giống như đang cười với bất kỳ người nào đi ngang qua.
Đây cũng là một khuôn mặt mà cô đã từng rất quen thuộc, đứa bé này khi còn nhỏ luôn luôn cảm thấy bất an, gặp chuyện gì cũng thích chen lên giường của cô nằm thủ thỉ thì thầm. Lúc cô rời đi, cô nàng nói muốn trở thành minh tinh, hiện tại ở thế giới này, có lẽ đã thành công làm được rồi.
Thủy Ngân nhìn qua, trầm mặc thật lâu.
Triệu Đoan Trạch chú ý tới sự khác thường của cô, cũng nhìn thấy tấm biển quảng cáo kia, "Em thích cô minh tinh này hả? Anh nhớ hình như tên là Dao Hân, rất nổi tiếng đấy, nhưng anh cũng không quá chú ý. Nếu em thích thì lần sau anh dẫn em đến đoàn làm phim gặp mặt, tiện thể xin chữ ký của cô ấy luôn nhé?"
Anh nói xong, bỗng thấy cô em gái vẫn luôn giữ vững sự bình tĩnh thong dong của mình quay mặt qua, trên gương mặt lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt. Gương mặt cô không có bất cứ cảm xúc gì, cũng không bi thương, cho nên giọt nước mắt đó xuất hiện thật quá mức đột ngột.
Ở trong mộng, Triệu Đoan Trạch cũng rất ít khi nhìn thấy em gái khóc, anh giật nảy mình, cẩn thận tiến lại gần quan sát mắt của cô rồi hỏi: "Em sao thế? Có chuyện gì không vui sao?"
Thủy Ngân chậm rãi nói với anh: "Thật xin lỗi."
Thế giới này là loại thế giới gì, có lẽ cô đã hiểu. Chỉ cần cô tiếp tục ở lại nơi đây, ngoại trừ Triệu Đoan Trạch và Dao Hân, có thể sẽ còn xuất hiện thêm những người mà khiến cô cảm thấy lưu luyến nữa.
Thế nhưng ――
―― thật xin lỗi, tôi không thể chọn mọi người, không thể chọn thế giới này.
Triệu Đoan Trạch không hiểu gì cả, vỗ tay cô trấn an: "Không sao, anh luôn tha thứ cho em. Không cần biết em làm cái gì, anh trai sẽ không bao giờ trách em."
Thủy Ngân nói tiếp: "Chúng ta đi ngồi thuyền, sau đó ăn cá, ban đêm xem bắn pháo hoa có được không?"
Tất nhiên là Triệu Đoan Trạch đồng ý, đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại em gái chủ động nói muốn cái gì, đương nhiên là anh phải thỏa mãn, hơn nữa anh cũng hiểu rõ vài phần.
Ở thế giới trong mộng, ngày anh mất đi em gái cũng chính ngày anh dẫn em gái ra ngoài đi ngồi thuyền ngắm cảnh, vào quán rượu ăn cá, trên đường trở về xem múa sư tử. Vốn dĩ đó phải là một ngày hết sức vui vẻ, cuối cùng lại trở thành ngọn nguồn cho sự đau đớn của anh. Đã có vô số lần anh tự hận chính mình đáng lẽ không nên dẫn em gái đi ra ngoài.
Hiện tại cô chủ động nói ra cái này, dường như là muốn đền bù cho sự đau khổ của anh lúc trước. Không những thế, điều khiến Triệu Đoan Trạch vui mừng hơn chính là, em gái sắp xếp như vậy, có phải chứng tỏ cô cũng giống như anh, cũng có được ký ức từ kiếp trước hay không? Cô vẫn còn nhớ rõ ư?
Thuyền lầu biến thành tàu thuỷ hiện đại, cây cối hai bên bờ biến thành nhà cao tầng, quán rượu biến thành khách sạn cao ốc. Cuối cùng Triệu Đoan Trạch lái xe đưa em gái ra bờ sông ngắm pháo hoa một hồi.
Pháo hoa đã bắn xong, Thủy Ngân nói: "Về nhà thôi."
Triệu Đoan Trạch yên ổn lái xe chở cô về nhà, lúc xuống xe, anh xoa đầu em gái, vành mắt đỏ bừng tiết lộ sự kích động của anh.
"Rốt cuộc anh cũng có thể dẫn em về nhà rồi."
Thủy Ngân chủ động ôm lấy anh, "Ừm, em đã về nhà, anh trai."
Hiện tại, em cũng nên quay trở lại nhà mình rồi, hẹn gặp lại.
Cô có thể cảm nhận được sự vặn vẹo rất nhỏ của thế giới xung quanh, khuôn mặt tươi cười của Triệu Đoan Trạch dường như thoáng cái bị ngưng đọng, toàn bộ thế giới đều dừng lại. Hương hoa bay vào trong mũi, âm thanh truyền vào trong tai, từng chút từng chút một bị tách ra.
...
Đột nhiên có cảm giác bụng dưới đau quặn lại ――
Trước mắt Thủy Ngân hoàn toàn mờ mịt, một lúc lâu sau mọi thứ mới trở nên rõ ràng.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là chiếc đèn phát ra ánh sáng hình ngôi sao đặt ở đầu giường. Đó là chiếc đèn mà cô cảm thấy thích rồi mua trong một lần đi shopping vô tình trông thấy, ánh sáng phát ra mờ mờ, tạo cảm giác hết sức ấm áp.
Cô ngồi ở bên giường, chân giẫm lên tấm thảm nhung tối màu, trên người mặc váy ngủ quen thuộc làm bằng tơ. Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, đặt trên mặt ga giường màu xám. Nhấc đầu ngón tay lên vân vê chỗ váy ngủ có màu tối hơn hẳn vì bị dính nước, Thuỷ Ngân đứng dậy.
Thân thể giống như tự có ý thức đi đến trước tủ rượu, lấy một chai trong đấy ra. Sau đó cô ngồi ở quầy bar, động tác có phần hờ hững mở nắp chai, bỏ thêm đá, rồi quay đầu nhìn khung cảnh về đêm ồn ào náo động, ngựa xe như nước của chốn thành thị bên ngoài cửa sổ.
Đây là căn hộ chung cư cao cấp mà cô mua được, là ngôi nhà chỉ thuộc về một mình cô. Thân thể này đích thực cũng là của Thuỷ Ngân, đã sắp ba mươi tuổi, dung mạo vẫn như hoa nở rộ.
Cô đã thật sự trở về rồi sao? Thế giới này là chân thật sao?
Thủy Ngân sờ vào giọt nước lạnh đọng ở ngoài mặt cốc rượu, đợi thật lâu, không không thấy âm thanh gì từ Hệ thống, cũng không thấy có kịch bản nào xuất hiện, trong đầu thật tĩnh lặng.
Thật ra cũng không hẳn là yên tĩnh, vì trong đầu cô đang có vô số ý nghĩ phức tạp va chạm lẫn nhau, giống như những quả bóng nhỏ không tìm thấy lối ra.
Cô đột nhiên uống một hơi cạn cốc rượu, mở tủ lạnh ra, nhìn thấy bên trong có một hũ mật ông liền mở ra nếm thử một chút. Quá ngọt, còn có chút dinh dính.
Cô lại đi đến trước bàn trang điểm, mở một chai nước hoa ấn vòi phun một chút, trong không khí lập tức tràn ngập hương thơm.
Cuối cùng cô dùng ngón tay sờ qua lưỡi dao một cái, thấy ngón tay tứa ra máu đỏ, cảm nhận được sự đau đớn chân thật.
Máu tươi nhỏ giọt xuống dưới mặt đất.
Thủy Ngân lấy lại tinh thần, tự giễu cười một tiếng, lấy một miếng băng cá nhân ra bóc dán vào miệng vết thương của mình.