Đó là hình ảnh, là ký ức mà có lẽ suốt cả đời Bạch Thiên Thù nàng cũng chẳng thể nào quên nổi. Dù là ba mươi sáu năm hay ba trăm sáu mươi năm, thậm chí là ba ngàn sáu trăm năm đi nữa.
Bạch Ngọc Kinh nhắm nghiền đôi mắt, lặng người đi trong chốc lát. Khuôn mặt nàng hiện rõ nét đau đớn, nấm tay cũng bất giác siết chặt lại.
Một lúc sau, nàng mở mắt ra, cố giữ cho giọng bình tĩnh:
"Cô cô. Kẻ thủ ác kia... Hắn đã chết chưa? Hắn... là ai?"
Bạch Thiên Thù lấy ra một chiếc khăn tay lau nước mắt, thương tâm lắc đầu.
"Đến bây giờ vẫn chưa tìm ra hắn. Lúc đó, khi nhị ca ta, cũng chính là phụ thân con tìm thấy mẹ con thì nàng đã chỉ còn là một cái xác không hồn..."
Bạch Thiên Thù nói tiếp:
"Tuy không biết chính xác danh tính của kẻ thủ ác kia nhưng mấy người chúng ta cũng suy đoán ra được một hai... Có thể âm thầm sát hại mẹ con ngay dưới tầm mắt của tất cả mọi người ở Đại Nhật Cung, tu vi của kẻ kia tuyệt đối phải là Chân Đan Cảnh trở lên mới làm nổi. Thêm nữa, căn cứ vào tình trạng cơ thể của mẹ con lúc đó, nàng là bị người hấp thu cạn kiệt tu vi lẫn tinh khí rồi dùng một chưởng đánh nát nguyên thần... Trong tu tiên giới của Thiên Vũ đại lục này, kẻ có được tu vi Chân Đan Cảnh trở lên, lại tinh thông tà thuật thái âm bổ dương cũng chỉ có ba người."
"Cô cô. Ba người đó... là những ai?"
"Tông chủ và hai vị tôn giả của Âm Dương Tông."
"Nếu mọi người đều đã đoán được vì sao lại không giúp mẹ con đòi lại công đạo? Vì sao lại để người phải chết trong tủi nhục suốt ba mươi sáu năm đằng đẵng? Vì sao kẻ đã sát hại người lại vẫn cứ sống ung dung tự tại?"
Càng nói, giọng Bạch Ngọc Kinh càng lớn hơn, cho dù nàng đã cố gắng kìm nén.
Nhìn ánh mắt đau thương của cô gái trước mặt mình, nỗi đau xót trong lòng Bạch Thiên Thù lại dâng lên.
Vì sao ư?
Ba mươi sáu năm trước Bạch Thiên Thù nàng cũng đã từng đứng trước mặt nhị ca và phụ thân mình lớn tiếng hỏi như thế. Nhưng đáp lại nàng chỉ là những cái lắc đầu.
Bọn họ nói không có chứng cứ nào để chứng minh việc Lưu Mạn bị sát hại có liên quan đến Âm Dương Tông, nếu như vô cớ hưng sư vấn tội sẽ dễ gây ra hiềm khích, tệ hơn còn có thể dẫn tới một cuộc đại chiến. Trong khi đó, Đại Nhật Cung và Âm Dương Tông lại đi theo con đường bất đồng, người chính kẻ tà, xử lý không khéo còn có nguy cơ làm dấy lên căng thẳng giữa hai thế lực.
Có lẽ là nhị ca và phụ thân nàng có lý, có lẽ quyết định của họ là đúng đắn. Nhưng mà... nàng không cam tâm!
Nàng không cam tâm phải trơ mắt đứng nhìn người tỷ muội thân thiết nhất của mình phải chết trong tủi nhục rồi cứ thế bị lãng quên theo thời gian. Nàng không cam tâm khi biết tên hung thủ đáng ghê tởm và đáng bị nguyền rủa kia vẫn cứ ung dung mà sống. Nàng đã từng đứng trước mộ của Lưu Mạn thề rằng nhất định sẽ đòi lại công đạo cho nàng ấy. Dù có phải thịt nát xương tan, hồn phi phách tán đi nữa...
Gương mặt Bạch Thiên Thù bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc. Nàng nhìn thẳng vào mắt Bạch Ngọc Kinh và hỏi:
"Con có muốn báo thù cho mẹ mình hay không?"
Bạch Ngọc Kinh không chút nào lãng tránh ánh mắt uy nghiêm của cô cô mình, nàng đáp với một giọng điệu kiên quyết:
"Con nhất định sẽ tự tay giết chết tên hung thủ kia, dù hắn có là ai đi nữa!"
"Tốt!"
Bạch Thiên Thù đưa chiếc hộp ngọc đang cầm cho Bạch Ngọc Kinh.
"Cầm lấy!"
"Cô cô, đây là..."
"Là thứ có thể giúp con báo thù rửa hận. Mở ra con sẽ rõ."
Bạch Ngọc Kinh làm theo lời cô cô mình, nàng tháo tấm phù lục dán trên hộp xuống.
Ngau khi vừa cầm lên vật đựng bên trong...
"Rống... Rống... "
Tiếng gầm dữ tợn như muốn chấn vỡ màng nhĩ Bạch Ngọc Kinh.
Trước mặt nàng, một con vật với hình thù to lớn xuất hiện.
Nó màu đen, có mình rắn, vảy cá, đùi thằn lằn, tất thảy bốn chân, mỗi chân có ba vuốt sắc nhọn như vuốt chim ưng.
Là một con hắc giao long!
Hắc giao nhe nanh há miệng lao xuống như muốn nuốt chửng cô gái phía dưới.
Bạch Ngọc Kinh biến sắc, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Không phải do nàng nhát gan mà là cảnh tượng trước mắt thật sự là quá rung động.
Thứ mà nàng đang đối mặt không phải là một con rắn hay thằn lằn gì, nó là một con giao long - loài sinh vật vô cùng cường đại trong truyền thuyết!
Mặc dù sợ hãi là vậy nhưng Bạch Ngọc Kinh cũng không chút nào chậm trễ, hai tay nàng kết quyết với tốc độ cực nhanh. Khi đầu hắc giao còn cách nàng chưa đầy năm thước thì ấn quyết cũng hoàn thành. Nàng toàn lực đánh ra.
"Oành"
Hắc giao bị đẩy lùi nhưng cơ thể nó lại chẳng hề có chút thương tích nào, dù là một vết xước nhỏ cũng không. Trong khi đó, gương mặt Bạch Ngọc Kinh đã có chút tái đi.
"Rống!"
Một lần nữa, hắc giao tấn công. Từ miệng nó, một luồng sáng bắn ra.
"Oành!"
Thân hình Bạch Ngọc Kinh bị đánh văng đi.
"Phốc"
Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng nàng.
Đang đứng bên cạnh, Bạch Thiên Thù vội giật lấy vật trong tay nàng, sau đó lập tức bỏ vào lại trong hộp ngọc rồi dùng tấm phù lục được gỡ xuống ban nãy dán lên lại. Cả quá trình được tiến hành trong nháy mắt, không một chút chần chừ.
Làm xong hết thảy, nàng dìu lấy Bạch Ngọc Kinh, quan tâm hỏi:
"Con có sao không, Ngọc Kinh?"
Bạch Ngọc Kinh mở mắt ra. Khi thấy bản thân mình vẫn còn đứng tại chỗ cũ, y phục cũng không dính tí bụi bẩn nào thì rất ngạc nhiên.
Không phải vừa rồi nàng mới bị đánh văng vào vách đá, cả cơ thể đều bị bầm dập sao?
Nàng nhìn sang Bạch Thiên Thù, mắt đầy nghi hoặc.
"Cô cô, vừa rồi..."
"Những gì con nhìn thấy cũng không phải chân thật."
"Là do con ảo giác ư?"
Bạch Thiên Thù lắc đầu.
"Không hoàn toàn chân thật nhưng cũng không phải ảo giác. Đó là thần niệm."
"Thần niệm?"
"Đúng vậy, là thần niệm. Vật bên trong hộp mà con đã cầm khi nãy, tên của nó là Ma Ngục Huyền Lăng - một kiện thượng phẩm linh khí vô cùng cường đại."
"Cô cô. Ma Ngục Huyền Lăng này là...?"
Bạch Thiên Thù đương nhiên hiểu Bạch Ngọc Kinh muốn nói gì. Nàng hỏi:
"Chắc hẳn con đang thấy thắc mắc là tại sao lại chưa từng nghe đến cái tên Ma Ngục Huyền Lăng này phải không?"
Cũng chẳng đợi Bạch Ngọc Kinh trả lời, nàng nói tiếp:
"Đừng nói là con, cho dù là phụ thân con và các vị trưởng lão cũng không hề biết tới sự tồn tại của pháp khí này. Ngoài cô cô ra thì chỉ có ba người nữa biết được mà thôi..."
Giọng nàng bỗng trầm đi hẳn:
"Ba người đó chính là sư phụ ta, mẹ và Lưu Thanh a di của con... Năm đó, khi mà mẹ con còn chưa gả vào Bạch gia, cô cô cũng chưa làm viện chủ của Bắc viện, trong một lần ra ngoài lịch lãm, ba người chúng ta đã tình cờ phát hiện một động phủ của cổ tu sĩ lưu lại. Bên trong động, ngoài một ít đan dược trân quý thì chúng ta còn tìm được ba chiếc hộp ngọc. Hộp thứ nhất đựng một ngọc giản công pháp, hai hộp còn lại thì mỗi hộp chứa một kiện thượng phẩm linh khí."
Nói tới đó, nàng chợt nhìn Bạch Ngọc Kinh rồi hỏi:
"Con có biết công pháp ghi lại trong ngọc giản kia là gì không?"
Bạch Ngọc Kinh nhẹ lắc đầu.
Bạch Thiên Thù cũng chỉ tùy tiện hỏi vậy chứ chẳng thật sự cần Bạch Ngọc Kinh trả lời. Nàng nói ra đáp án:
"Tên của công pháp kia là... Ma Ngục Huyền Kinh."
Bạch Ngọc Kinh nhắm nghiền đôi mắt, lặng người đi trong chốc lát. Khuôn mặt nàng hiện rõ nét đau đớn, nấm tay cũng bất giác siết chặt lại.
Một lúc sau, nàng mở mắt ra, cố giữ cho giọng bình tĩnh:
"Cô cô. Kẻ thủ ác kia... Hắn đã chết chưa? Hắn... là ai?"
Bạch Thiên Thù lấy ra một chiếc khăn tay lau nước mắt, thương tâm lắc đầu.
"Đến bây giờ vẫn chưa tìm ra hắn. Lúc đó, khi nhị ca ta, cũng chính là phụ thân con tìm thấy mẹ con thì nàng đã chỉ còn là một cái xác không hồn..."
Bạch Thiên Thù nói tiếp:
"Tuy không biết chính xác danh tính của kẻ thủ ác kia nhưng mấy người chúng ta cũng suy đoán ra được một hai... Có thể âm thầm sát hại mẹ con ngay dưới tầm mắt của tất cả mọi người ở Đại Nhật Cung, tu vi của kẻ kia tuyệt đối phải là Chân Đan Cảnh trở lên mới làm nổi. Thêm nữa, căn cứ vào tình trạng cơ thể của mẹ con lúc đó, nàng là bị người hấp thu cạn kiệt tu vi lẫn tinh khí rồi dùng một chưởng đánh nát nguyên thần... Trong tu tiên giới của Thiên Vũ đại lục này, kẻ có được tu vi Chân Đan Cảnh trở lên, lại tinh thông tà thuật thái âm bổ dương cũng chỉ có ba người."
"Cô cô. Ba người đó... là những ai?"
"Tông chủ và hai vị tôn giả của Âm Dương Tông."
"Nếu mọi người đều đã đoán được vì sao lại không giúp mẹ con đòi lại công đạo? Vì sao lại để người phải chết trong tủi nhục suốt ba mươi sáu năm đằng đẵng? Vì sao kẻ đã sát hại người lại vẫn cứ sống ung dung tự tại?"
Càng nói, giọng Bạch Ngọc Kinh càng lớn hơn, cho dù nàng đã cố gắng kìm nén.
Nhìn ánh mắt đau thương của cô gái trước mặt mình, nỗi đau xót trong lòng Bạch Thiên Thù lại dâng lên.
Vì sao ư?
Ba mươi sáu năm trước Bạch Thiên Thù nàng cũng đã từng đứng trước mặt nhị ca và phụ thân mình lớn tiếng hỏi như thế. Nhưng đáp lại nàng chỉ là những cái lắc đầu.
Bọn họ nói không có chứng cứ nào để chứng minh việc Lưu Mạn bị sát hại có liên quan đến Âm Dương Tông, nếu như vô cớ hưng sư vấn tội sẽ dễ gây ra hiềm khích, tệ hơn còn có thể dẫn tới một cuộc đại chiến. Trong khi đó, Đại Nhật Cung và Âm Dương Tông lại đi theo con đường bất đồng, người chính kẻ tà, xử lý không khéo còn có nguy cơ làm dấy lên căng thẳng giữa hai thế lực.
Có lẽ là nhị ca và phụ thân nàng có lý, có lẽ quyết định của họ là đúng đắn. Nhưng mà... nàng không cam tâm!
Nàng không cam tâm phải trơ mắt đứng nhìn người tỷ muội thân thiết nhất của mình phải chết trong tủi nhục rồi cứ thế bị lãng quên theo thời gian. Nàng không cam tâm khi biết tên hung thủ đáng ghê tởm và đáng bị nguyền rủa kia vẫn cứ ung dung mà sống. Nàng đã từng đứng trước mộ của Lưu Mạn thề rằng nhất định sẽ đòi lại công đạo cho nàng ấy. Dù có phải thịt nát xương tan, hồn phi phách tán đi nữa...
Gương mặt Bạch Thiên Thù bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc. Nàng nhìn thẳng vào mắt Bạch Ngọc Kinh và hỏi:
"Con có muốn báo thù cho mẹ mình hay không?"
Bạch Ngọc Kinh không chút nào lãng tránh ánh mắt uy nghiêm của cô cô mình, nàng đáp với một giọng điệu kiên quyết:
"Con nhất định sẽ tự tay giết chết tên hung thủ kia, dù hắn có là ai đi nữa!"
"Tốt!"
Bạch Thiên Thù đưa chiếc hộp ngọc đang cầm cho Bạch Ngọc Kinh.
"Cầm lấy!"
"Cô cô, đây là..."
"Là thứ có thể giúp con báo thù rửa hận. Mở ra con sẽ rõ."
Bạch Ngọc Kinh làm theo lời cô cô mình, nàng tháo tấm phù lục dán trên hộp xuống.
Ngau khi vừa cầm lên vật đựng bên trong...
"Rống... Rống... "
Tiếng gầm dữ tợn như muốn chấn vỡ màng nhĩ Bạch Ngọc Kinh.
Trước mặt nàng, một con vật với hình thù to lớn xuất hiện.
Nó màu đen, có mình rắn, vảy cá, đùi thằn lằn, tất thảy bốn chân, mỗi chân có ba vuốt sắc nhọn như vuốt chim ưng.
Là một con hắc giao long!
Hắc giao nhe nanh há miệng lao xuống như muốn nuốt chửng cô gái phía dưới.
Bạch Ngọc Kinh biến sắc, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Không phải do nàng nhát gan mà là cảnh tượng trước mắt thật sự là quá rung động.
Thứ mà nàng đang đối mặt không phải là một con rắn hay thằn lằn gì, nó là một con giao long - loài sinh vật vô cùng cường đại trong truyền thuyết!
Mặc dù sợ hãi là vậy nhưng Bạch Ngọc Kinh cũng không chút nào chậm trễ, hai tay nàng kết quyết với tốc độ cực nhanh. Khi đầu hắc giao còn cách nàng chưa đầy năm thước thì ấn quyết cũng hoàn thành. Nàng toàn lực đánh ra.
"Oành"
Hắc giao bị đẩy lùi nhưng cơ thể nó lại chẳng hề có chút thương tích nào, dù là một vết xước nhỏ cũng không. Trong khi đó, gương mặt Bạch Ngọc Kinh đã có chút tái đi.
"Rống!"
Một lần nữa, hắc giao tấn công. Từ miệng nó, một luồng sáng bắn ra.
"Oành!"
Thân hình Bạch Ngọc Kinh bị đánh văng đi.
"Phốc"
Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng nàng.
Đang đứng bên cạnh, Bạch Thiên Thù vội giật lấy vật trong tay nàng, sau đó lập tức bỏ vào lại trong hộp ngọc rồi dùng tấm phù lục được gỡ xuống ban nãy dán lên lại. Cả quá trình được tiến hành trong nháy mắt, không một chút chần chừ.
Làm xong hết thảy, nàng dìu lấy Bạch Ngọc Kinh, quan tâm hỏi:
"Con có sao không, Ngọc Kinh?"
Bạch Ngọc Kinh mở mắt ra. Khi thấy bản thân mình vẫn còn đứng tại chỗ cũ, y phục cũng không dính tí bụi bẩn nào thì rất ngạc nhiên.
Không phải vừa rồi nàng mới bị đánh văng vào vách đá, cả cơ thể đều bị bầm dập sao?
Nàng nhìn sang Bạch Thiên Thù, mắt đầy nghi hoặc.
"Cô cô, vừa rồi..."
"Những gì con nhìn thấy cũng không phải chân thật."
"Là do con ảo giác ư?"
Bạch Thiên Thù lắc đầu.
"Không hoàn toàn chân thật nhưng cũng không phải ảo giác. Đó là thần niệm."
"Thần niệm?"
"Đúng vậy, là thần niệm. Vật bên trong hộp mà con đã cầm khi nãy, tên của nó là Ma Ngục Huyền Lăng - một kiện thượng phẩm linh khí vô cùng cường đại."
"Cô cô. Ma Ngục Huyền Lăng này là...?"
Bạch Thiên Thù đương nhiên hiểu Bạch Ngọc Kinh muốn nói gì. Nàng hỏi:
"Chắc hẳn con đang thấy thắc mắc là tại sao lại chưa từng nghe đến cái tên Ma Ngục Huyền Lăng này phải không?"
Cũng chẳng đợi Bạch Ngọc Kinh trả lời, nàng nói tiếp:
"Đừng nói là con, cho dù là phụ thân con và các vị trưởng lão cũng không hề biết tới sự tồn tại của pháp khí này. Ngoài cô cô ra thì chỉ có ba người nữa biết được mà thôi..."
Giọng nàng bỗng trầm đi hẳn:
"Ba người đó chính là sư phụ ta, mẹ và Lưu Thanh a di của con... Năm đó, khi mà mẹ con còn chưa gả vào Bạch gia, cô cô cũng chưa làm viện chủ của Bắc viện, trong một lần ra ngoài lịch lãm, ba người chúng ta đã tình cờ phát hiện một động phủ của cổ tu sĩ lưu lại. Bên trong động, ngoài một ít đan dược trân quý thì chúng ta còn tìm được ba chiếc hộp ngọc. Hộp thứ nhất đựng một ngọc giản công pháp, hai hộp còn lại thì mỗi hộp chứa một kiện thượng phẩm linh khí."
Nói tới đó, nàng chợt nhìn Bạch Ngọc Kinh rồi hỏi:
"Con có biết công pháp ghi lại trong ngọc giản kia là gì không?"
Bạch Ngọc Kinh nhẹ lắc đầu.
Bạch Thiên Thù cũng chỉ tùy tiện hỏi vậy chứ chẳng thật sự cần Bạch Ngọc Kinh trả lời. Nàng nói ra đáp án:
"Tên của công pháp kia là... Ma Ngục Huyền Kinh."