Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 122: Thong thả đánh

...
Trọng tài có nhiệm vụ coi trận đấu giữa Giang Lưu Nhi và Lý Lập là Ngô trưởng lão. Tính ra thì vị trưởng lão này không xa lạ gì với Giang Lưu Nhi, cuộc kiểm tra linh thể trong đợt tuyển chọn đệ tử mấy năm trước là do y chủ trì.
Ngô trưởng lão dõng dạc tuyên bố:
"Vòng thứ hai, trận thứ nhất: Bắt đầu!"
Dù đã có lệnh bắt đầu trận đấu nhưng cả hai tuyển thủ vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như không ai có ý định ra tay trước.
"Như đã nói, sư huynh ta đây cũng không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ. Ta nhường ngươi năm chiêu, trong vòng năm chiêu ta tuyệt đối sẽ không đánh trả."
Với bộ dáng cao ngạo, Lý Lập nói.
"Nếu sư huynh đã nói thế thì ta đành phải tiếp nhận ý tốt của sư huynh vậy."
Dứt lời, linh lực từ người Giang Lưu Nhi mạnh mẽ bộc phát ra ngoài.
Đứng đối diện, thần sắc Lý Lập hơi đổi. Hắn lẩm bẩm:
"Thần Thông Cảnh hậu kỳ."
Cùng lúc đó, trên khán đài, bầu không khí cũng trở nên ồn ào.
"Quái! Tên kia lại đột phá vào Thần Thông Cảnh hậu kỳ?"
"Này... cũng không khỏi quá đúng lúc đi!"
"Có phải là hắn đã che giấu tu vi hay không?"
"Đầu ngươi là dùng để chứa đậu hũ à? Che giấu? Hắn có thể che giấu được mấy vị trưởng lão và viện chủ sao?"
...
"Chắc chắn là trước đó hắn đã có thể đột phá nhưng lại cố ý áp chế! Ta chắc chắn là như thế!"
...
"Tây viện chủ. Đệ tử Tây viện của ngươi thật thú vị!"
Đông viện chủ Tôn Trường hướng Cổ Mị Sanh nói.
"Hừ! Gian lận!"
Bạch Thiên Thù với giọng phản cảm tiếp lời.
Cổ Mị Sanh khẽ cười, nhẹ đáp:
"Thiên Thù muội sao lại bảo là gian lận? Đệ tử của Tây viện ta hình như cũng không có vi phạm quy tắc thi đấu nào a."
"Từ khí thế mà hắn phát ra thì chứng tỏ linh lực của hắn rất hùng hậu, theo lý thì đã có thể đột phá Thần Thông Cảnh hậu kỳ từ lâu. Ta nói không sai chứ?"
"Thì sao?"
Cổ Mị Sanh tỏ ra chẳng sao cả. Nàng nói tiếp:
"Thiên Thù muội, ngươi không nên vô lý như vậy. Tu luyện là việc của hắn, muốn đột phá lúc nào là quyền của hắn. Ta cũng đâu thể can thiệp được. Với lại, đâu có quy định nào của đại hội cấm điều đó."
Đúng là trơ trẽn, không biết thẹn là gì!
Bạch Thiên Thù thầm mắng.
Nàng chỉ có thể làm thế để giải tỏa khó chịu trong lòng, bởi lẽ những lời của Cổ Mị Sanh, nàng không phản bác được gì. Quả thật chẳng có quy định nào cấm, thế nhưng... trong suy nghĩ của nàng thì đó là hành vi gian lận. Nàng cảm thấy phản cảm, với cả hành vi cũng như người thực hiện nó.
Giang Lưu Nhi không hề biết là tự dưng mình lại bị người ghét, dù hắn chẳng động chạm gì tới nàng ta.
Hiện tại, hắn đang suy nghĩ, dĩ nhiên không phải tính xem nên làm cách nào để đánh bại đối thủ. Ngay khi có kết quả bốc thăm thì kết quả trận đấu cũng đã được xác định rồi. Điều hắn đang nghĩ là làm sao để khiến cho trận đấu gay cấn một chút, để bản thân chật vật một chút... Có như vậy thì mới phù hợp với cái mác Thần Thông Cảnh hậu kỳ lúc này của hắn. Nếu không phải đại hội có quy định không cho phép tuyển thủ sử dụng ngoại lực như phù lục, linh trùng các thứ thì hắn đã chẳng phải nghĩ ngợi nhiều, chỉ việc ném ra mấy tấm linh phù là giải quyết được cả đám Niết Bàn Cảnh sơ kỳ rồi.
Dù sao thì đây cũng là đại hội tranh tài giữa đệ tử của năm viện. Tiêu chuẩn đánh giá là thực lực bản thân của mỗi người.
"Ngươi chịu đựng cũng không tồi đấy... Thần Thông Cảnh hậu kỳ sao? Trong mắt ta cũng chẳng hơn con kiến là bao."
Bên kia, ánh mắt Giang Lưu Nhi đã trở lại bình thường, có vẻ đã nghĩ xong.
Hắn nhìn Lý Lập, không nói gì mà bất thình lình điểm ra một chỉ.
Một đạo bạch quang lao thẳng vào người Lý Lập.
"Trò hề!"

Lý Lập chẳng thèm né tránh, khẽ phất tay, một lá chắn được tạo thành từ linh lực hiện ra.
Vừa va chạm vào lá chắn kia, đạo bạch quang tức khắc tan rã.
Thế nhưng Lý Lập lại cau mày.
Từ bên trái, đằng sau, bên phải nơi hắn đứng, những đạo bạch quang khác đã lao tới.
Tốc độ thật nhanh!
Lý Lập không nghĩ một kẻ vừa đột phá vào Thần Thông Cảnh hậu kỳ lại làm chủ được tốc độ này.
"Oành"
Tiếng nổ phát ra sau khi những đạo bạch quang kia va vào người Lý Lập.
"Chỉ vừa bước vào Thần Thông Cảnh hậu kỳ mà có thể phát huy ra được uy lực của Tây Hoàng Kinh như vầy, ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy."
Thân ảnh Lý Lập hiện ra, trên người chẳng có chút sứt mẻ nào.
Giọng hắn bỗng thay đổi:
"... Nhưng đó cũng chỉ là Thần Thông Cảnh! Với ta, hoàn toàn không có tác dụng!"
"Chíu... Chíu..."
Lại hai đạo bạch quang nữa bắn về phía Lý Lập.
"Ài... Có đánh thế nào cũng là vô dụng thôi!"
Trên khán đài, một đệ tử lắc đầu nói.
"Thần Thông Cảnh làm sao có thể thắng được cao thủ Niết Bàn Cảnh chứ! Chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá..."
"Đúng là ngu ngốc! Chẳng lẽ hắn cho rằng mình đánh bại được Lý Lập sư huynh. Bằng vận khí ư? Ngu ngốc chính là ngu ngốc!"
"Ta thấy ngươi mới là kẻ ngu ngốc. Người ta không đánh lại thì thế nào? Người ta là đệ tử khóa mới đấy, chỉ vào Tây viện mấy năm thì đã tu luyện tới Thần Thông Cảnh hậu kỳ rồi. Còn ngươi? Mấy mươi năm rồi còn giậm chân tại Thần Thông Cảnh trung kỳ. Ai mới là kẻ ngu ngốc?"
"Triệu Ngọc Nhi! Ngươi nói ai ngu ngốc?"
"Hừ! Ta là nói ngươi đấy! Thế nào? Đừng tưởng là đệ tử khóa trước thì ta sẽ sợ ngươi. Bối phận ở tu tiên giới là dựa vào thực lực để phân chia!"
...
"Ta đã nói rồi, dù ngươi có đánh ra bao nhiêu đi nữa cũng vô dụng mà thôi. Đã qua hết bốn chiêu rồi, còn một chiêu cuối cùng để ngươi thể hiện trước khi... ngươi phải nhờ người khiêng ra ngoài sàn đấu."
Sau khi lại phá tan một đạo bạch quang tới từ Giang Lưu Nhi, Lý Lập dõng dạc nói với vẻ tràn đầy tự tin.
Mà thật sự thì chẳng ai hoài nghi những lời hắn nói. Thần Thông Cảnh và Niết Bàn Cảnh là cả một rào cản vô cùng lớn.
Không chỉ riêng gì các đệ tử mà cả mấy vị cao tầng đều nhận định như vậy.
"Xem ra trận đấu này cũng sắp kết thúc rồi."
Nam viện chủ Phong Ngọc Thường vừa nhìn sàn đấu bên dưới vừa nói.
"Một trận đấu nhàm chán, lẽ ra nên kết thúc từ sớm..."
Bạch Thiên Thù đánh giá.
Đối với nàng thì thật sự trận đấu này chẳng có gì đáng để xem. Nếu có thì cũng là sự khó chịu mà "kẻ gian lận" kia gây ra cho nàng mà thôi. Tất cả chỉ có bấy nhiêu. Không hơn.
Trước những nhận định của mọi người, từ đầu đến cuối, Cổ Mị Sanh đều không phản bác mà chỉ ngồi nhàn nhã thưởng trà. Bộ dáng như thể chẳng thèm bận tâm đến.
Mà đúng là nàng chẳng thèm bận tâm thật. Bởi làm gì có lý do nào để khiến nàng phải bận tâm khi mà kết quả nàng đã biết rõ ngay cả thời điểm nó còn chưa bắt đầu?
Ở Đại Nhật Cung này, cho dù là mấy tên thái thượng trưởng lão kia e là cũng chẳng làm gì được vị chủ nhân "không bình thường" của nàng chứ huống hồ là một tiểu tử Niết Bàn Cảnh sơ kỳ. Nếu muốn, hắn chỉ cần búng nhẹ ngón tay thì liền giải quyết được ngay.
Trong khi đó, bên dưới sàn đấu.
Giang Lưu Nhi và Lý Lập đứng đối diện nhìn nhau. Cả hai đều chẳng ai lên tiếng.
Tất cả các đệ tử đang xem cũng im lặng tập trung theo dõi, mọi người đều hiểu một điều: trận đấu đã sắp kết thúc.
Ở một góc khuất của khán đài, một thiếu nữ đang ngồi lẻ loi, hai tay nàng đan vào nhau, hơi siết lại, mắt chăm chú nhìn thân ảnh Giang Lưu Nhi.

back top