"Phong lão quái, trận đấu còn chưa có kết thúc."
"Vậy để ta xuống tuyên bố kết thúc."
"Phong lão quái, bọn chúng còn chưa phân thắng bại mà."
Phong Thiên Thu cũng ra sức can ngăn.
"Thì để ta xuống bảo tên Tô gì kia nhận thua là được. Tu vi hắn cao hơn, tuổi cũng lớn hơn, nhưng hỏa long của hắn đã bị cắt làm hai nửa rồi. Rõ ràng hắn đã thua."
Nghe lão Phong Tử nói thế, mọi người đều ngầm tán đồng. Tuy hiện giờ Tô Bá vẫn còn khả năng chiến đấu, nhưng dù có đánh tiếp và thậm chí có giành chiến thắng đi nữa thì đó cũng không phải là một chiến thắng thuyết phục. Thiết nghĩ mọi người sẽ nhớ đến kẻ bại nhiều hơn là kẻ thắng.
Trên sàn đấu.
Đã hơn năm phút trôi qua kể từ khi hư ảnh hỏa long bị đánh tan. Và Tô Bá - người thi triển Hồng Long Chính Hỏa - cũng đứng bất động kể từ lúc ấy. Chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì.
Dường như có một sự ăn ý nào đó, phía đối diện, Giang Lưu Nhi cũng thế. Không phát động công kích mà cũng chẳng lên tiếng.
Cả hai cứ đứng im lặng như vậy...
"Ta nhận thua."
Một lát sau, Tô Bá bất ngờ lên tiếng.
Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài.
"Hy vọng lần sau chúng ta có thể tận lực đánh một trận."
Giang Lưu Nhi đương nhiên hiểu ý Tô Bá muốn nói, nhưng hắn không đáp lại. Bởi trận đấu đó là điều không thể. Nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Vì Tô Bá đã nhận thua nên kết quả trận đấu này coi như đã được phân định. Vị trọng tài chậm rãi tuyên bố:
"Người giành chiến thắng trong trận đấu này là..."
"Tiểu tử!"
Vị trọng tài chưa kịp nói hết câu thì đã bị một tiếng gọi lớn cắt ngang. Và người vừa lên tiếng kia không ai khác ngoài lão Phong Tử.
Trong bộ đồ rách lỗ chỗ còn chưa thay, lão Phong Tử nhìn Giang Lưu Nhi, vừa vỗ vai hắn vừa cười khà khà nói:
"Tiểu tử, ngươi khá lắm! Mau nói cho ta biết, ngươi là đệ tử của viện nào? Còn nữa, kiếm pháp mà lúc nãy ngươi thi triển là kiếm pháp gì? Thật sự là quá lợi hại!"
Giang Lưu Nhi còn chưa lên tiếng thì Cổ Mị Sanh đã thay hắn trả lời:
"Thưa trưởng lão, Niệm Từ là đệ tử khóa mới của Tây viện ta. Kiếm pháp hắn sử dụng là do học được trong một bộ công pháp tàn thiên mà hắn tình cờ lấy được trong một lần ra ngoài lịch lãm rèn luyện."
Sau khi nghe xong, lão Phong Tử quay sang nhìn nàng, ánh mắt đầy sự nghi hoặc. Nhưng cũng chỉ trong phút chốc, ông đã thu hồi và chuyển hướng sang Giang Lưu Nhi.
Quan sát từ trên xuống dưới, từ trước ra sau một hồi, ông chợt nói:
"Niệm Từ... Ừm, cái tên rất có ý nghĩa, rất tốt... Tiểu tử, bây giờ ta sẽ cho ngươi một cơ hội, ngươi có đồng ý hay không?"
"Xin hỏi thái thượng trưởng lão là đang muốn hỏi đệ tử việc gì ạ?"
Giang Lưu Nhi không hiểu lắm hỏi lại.
Lão Phong Tử liền cho hắn đáp án:
"Tất nhiên là việc bái ta làm thầy."
Nhận được câu trả lời ấy, Giang Lưu Nhi có hơi ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ ông sẽ đưa ra đề nghị này.
Ở Đại Nhật Cung, có một số ít người có thân phận đệ tử nhưng lại không phải là đệ tử. Họ không thuộc về loại nào trong hai loại: đệ tử bình thường và hạch tâm đệ tử. Tuy không được quy định cụ thể nhưng... Chân truyền đệ tử - đó là cái tên mà mọi người dùng để gọi họ. Bọn họ là những đệ tử được đích thân thái thượng trưởng lão thu nhận và chỉ dạy. Hai chữ "chân truyền" cũng là do vậy mà có.
Số lượng của những đệ tử chân truyền này không có bao nhiêu, cùng lắm là năm ba người. Đó cũng là điều bình thường, muốn trở thành đệ tử của mấy đại nhân vật cấp thái thượng trưởng lão nào có dễ dàng gì.
Trong lúc Giang Lưu Nhi còn đang nghĩ ngợi thì tiếng của lão Phong Tử lần nữa vang lên:
"Tiểu tử ngươi làm gì mà suy nghĩ lâu như vậy? Ngươi gật đầu một cái chẳng phải là xong rồi sao."
"Thái thượng trưởng lão, việc này..."
"Việc này việc nọ cái gì! Ngươi là nam nhân mà sao lại lề mề như đàn bà vậy! Chỉ cần nói đồng ý được rồi. Ta nói cho ngươi biết, muốn trở thành đệ tử của ta không phải là việc dễ dàng đâu. Nếu ngươi không nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này thì ngươi tuyệt đối sẽ hối hận, là tuyệt đối sẽ hối hận đấy!"
"Sư phụ, nếu hắn đã không muốn thì thôi, người hà tất phải cưỡng cầu. Người tài ba cũng đâu phải chỉ có mỗi mình hắn."
Đang đứng bên cạnh, Bạch Thiên Thù nói chen vào. Nàng thật lòng không hề muốn tên kia trở thành sư đệ của mình. Tên kia khiến nàng cảm thấy rất phản cảm.
Lão Phong Tử khẽ hắng giọng, đưa tay vuốt chòm râu, ra vẻ đạo mạo nói:
"Hừm... Tiểu tử, ngươi cũng nghe đồ nhi của ta nói rồi đấy. Ta cho ngươi năm... mười giây. Sau mười giây mà ngươi vẫn không chịu lựa chọn thì ta chỉ có thể rất tiếc thông báo cho ngươi là hai chúng ta không có duyên sư đồ."
Thời gian trôi qua.
Một giây... Ba giây... Năm giây... Mười giây... Mười ba giây...
Bạch Thiên Thù liếc sư phụ mình, nhắc khẽ:
"Sư phụ, đã qua mười lăm giây rồi."
Lão Phong Tử trừng nàng một cái, sau đó hướng Giang Lưu Nhi hỏi:
"Thế nào? Tiểu tử ngươi đã quyết định xong rồi chứ? Ngươi cũng đừng hiểu lầm, ta chỉ là thấy ngươi trẻ người non dạ nên mới châm chước cho ngươi thôi."
"Thưa thái thượng trưởng lão..."
"Ừm."
"... E là đệ tử phải phụ lòng yêu mến của ngài..."
"Ừm... Cái gì? Ngươi mới nói gì? Tiểu tử, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ. Đây là cơ hội ngàn năm có một, là ngàn năm có một đấy ngươi hiểu không? Được rồi, ta sẽ cho ngươi suy nghĩ thêm mười, không, hai mươi, không, năm phút nữa. Sau năm phút mà ngươi vẫn không đồng ý thì ta phải rất tiếc thông báo cho ngươi là hai chúng ta không có duyên sư đồ."
"Thái thượng trưởng lão, đệ tử thật sự..."
"Năm phút!"
Giang Lưu Nhi còn chưa nói hết câu đã bị tiếng quát của lão Phong Tử cắt ngang. Xem ra tâm tình của ông cũng không phải tốt lắm.
Chẳng lẽ ông ta nhất quyết phải thu ta làm đệ tử mới chịu sao?
Nghĩ đến việc nhận một Chân Đan Cảnh trung kỳ làm sư phụ, trong lòng Giang Lưu Nhi có chút không thoải mái. Trên người hắn có không ít bí mật, tuy hắn rất tin tưởng vào liễm tức thuật của bản thân nhưng tiếp xúc nhiều với cao thủ cấp bậc này chắc chắn chẳng phải là điều hay ho gì. Hơn nữa, nói thế nào thì hắn cũng từng là cường giả Vũ Hóa Cảnh... Thế nhưng nếu hắn từ chối... Căn cứ vào thái độ của lão Phong Tử lúc này thì chỉ sợ là sẽ có một ít phiền toái.
Giữa lúc Giang Lưu Nhi đang suy tính thì tiếng của Cổ Mị Sanh truyền tới:
"Chủ nhân, ta nghĩ người nên đồng ý."
"Nói rõ lý do đi."
Giang Lưu Nhi truyền âm đáp lại.
"Chủ nhân còn nhớ ta đã từng đề cập với người về bí mật của Đăng Tiên Tháp chứ?"
"Ý ngươi là lão Phong Tử biết bí mật kia."
"Ta cũng không chắc chắn. Nhưng từ những thông tin mà ta thu thập được thì sư phụ của lão Phong Tử đã từng đi tới tầng mười ba của Đăng Tiên Tháp. Ta nghĩ rất có khả năng ông ta đã biết được gì đó. Mặc dù hiện giờ ông ta đã qua đời nhưng đệ tử là lão Phong Tử thì vẫn còn."
"Ngươi là muốn lợi dụng ta để thăm dò bí mật kia?"
"Vậy để ta xuống tuyên bố kết thúc."
"Phong lão quái, bọn chúng còn chưa phân thắng bại mà."
Phong Thiên Thu cũng ra sức can ngăn.
"Thì để ta xuống bảo tên Tô gì kia nhận thua là được. Tu vi hắn cao hơn, tuổi cũng lớn hơn, nhưng hỏa long của hắn đã bị cắt làm hai nửa rồi. Rõ ràng hắn đã thua."
Nghe lão Phong Tử nói thế, mọi người đều ngầm tán đồng. Tuy hiện giờ Tô Bá vẫn còn khả năng chiến đấu, nhưng dù có đánh tiếp và thậm chí có giành chiến thắng đi nữa thì đó cũng không phải là một chiến thắng thuyết phục. Thiết nghĩ mọi người sẽ nhớ đến kẻ bại nhiều hơn là kẻ thắng.
Trên sàn đấu.
Đã hơn năm phút trôi qua kể từ khi hư ảnh hỏa long bị đánh tan. Và Tô Bá - người thi triển Hồng Long Chính Hỏa - cũng đứng bất động kể từ lúc ấy. Chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì.
Dường như có một sự ăn ý nào đó, phía đối diện, Giang Lưu Nhi cũng thế. Không phát động công kích mà cũng chẳng lên tiếng.
Cả hai cứ đứng im lặng như vậy...
"Ta nhận thua."
Một lát sau, Tô Bá bất ngờ lên tiếng.
Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài.
"Hy vọng lần sau chúng ta có thể tận lực đánh một trận."
Giang Lưu Nhi đương nhiên hiểu ý Tô Bá muốn nói, nhưng hắn không đáp lại. Bởi trận đấu đó là điều không thể. Nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Vì Tô Bá đã nhận thua nên kết quả trận đấu này coi như đã được phân định. Vị trọng tài chậm rãi tuyên bố:
"Người giành chiến thắng trong trận đấu này là..."
"Tiểu tử!"
Vị trọng tài chưa kịp nói hết câu thì đã bị một tiếng gọi lớn cắt ngang. Và người vừa lên tiếng kia không ai khác ngoài lão Phong Tử.
Trong bộ đồ rách lỗ chỗ còn chưa thay, lão Phong Tử nhìn Giang Lưu Nhi, vừa vỗ vai hắn vừa cười khà khà nói:
"Tiểu tử, ngươi khá lắm! Mau nói cho ta biết, ngươi là đệ tử của viện nào? Còn nữa, kiếm pháp mà lúc nãy ngươi thi triển là kiếm pháp gì? Thật sự là quá lợi hại!"
Giang Lưu Nhi còn chưa lên tiếng thì Cổ Mị Sanh đã thay hắn trả lời:
"Thưa trưởng lão, Niệm Từ là đệ tử khóa mới của Tây viện ta. Kiếm pháp hắn sử dụng là do học được trong một bộ công pháp tàn thiên mà hắn tình cờ lấy được trong một lần ra ngoài lịch lãm rèn luyện."
Sau khi nghe xong, lão Phong Tử quay sang nhìn nàng, ánh mắt đầy sự nghi hoặc. Nhưng cũng chỉ trong phút chốc, ông đã thu hồi và chuyển hướng sang Giang Lưu Nhi.
Quan sát từ trên xuống dưới, từ trước ra sau một hồi, ông chợt nói:
"Niệm Từ... Ừm, cái tên rất có ý nghĩa, rất tốt... Tiểu tử, bây giờ ta sẽ cho ngươi một cơ hội, ngươi có đồng ý hay không?"
"Xin hỏi thái thượng trưởng lão là đang muốn hỏi đệ tử việc gì ạ?"
Giang Lưu Nhi không hiểu lắm hỏi lại.
Lão Phong Tử liền cho hắn đáp án:
"Tất nhiên là việc bái ta làm thầy."
Nhận được câu trả lời ấy, Giang Lưu Nhi có hơi ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ ông sẽ đưa ra đề nghị này.
Ở Đại Nhật Cung, có một số ít người có thân phận đệ tử nhưng lại không phải là đệ tử. Họ không thuộc về loại nào trong hai loại: đệ tử bình thường và hạch tâm đệ tử. Tuy không được quy định cụ thể nhưng... Chân truyền đệ tử - đó là cái tên mà mọi người dùng để gọi họ. Bọn họ là những đệ tử được đích thân thái thượng trưởng lão thu nhận và chỉ dạy. Hai chữ "chân truyền" cũng là do vậy mà có.
Số lượng của những đệ tử chân truyền này không có bao nhiêu, cùng lắm là năm ba người. Đó cũng là điều bình thường, muốn trở thành đệ tử của mấy đại nhân vật cấp thái thượng trưởng lão nào có dễ dàng gì.
Trong lúc Giang Lưu Nhi còn đang nghĩ ngợi thì tiếng của lão Phong Tử lần nữa vang lên:
"Tiểu tử ngươi làm gì mà suy nghĩ lâu như vậy? Ngươi gật đầu một cái chẳng phải là xong rồi sao."
"Thái thượng trưởng lão, việc này..."
"Việc này việc nọ cái gì! Ngươi là nam nhân mà sao lại lề mề như đàn bà vậy! Chỉ cần nói đồng ý được rồi. Ta nói cho ngươi biết, muốn trở thành đệ tử của ta không phải là việc dễ dàng đâu. Nếu ngươi không nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này thì ngươi tuyệt đối sẽ hối hận, là tuyệt đối sẽ hối hận đấy!"
"Sư phụ, nếu hắn đã không muốn thì thôi, người hà tất phải cưỡng cầu. Người tài ba cũng đâu phải chỉ có mỗi mình hắn."
Đang đứng bên cạnh, Bạch Thiên Thù nói chen vào. Nàng thật lòng không hề muốn tên kia trở thành sư đệ của mình. Tên kia khiến nàng cảm thấy rất phản cảm.
Lão Phong Tử khẽ hắng giọng, đưa tay vuốt chòm râu, ra vẻ đạo mạo nói:
"Hừm... Tiểu tử, ngươi cũng nghe đồ nhi của ta nói rồi đấy. Ta cho ngươi năm... mười giây. Sau mười giây mà ngươi vẫn không chịu lựa chọn thì ta chỉ có thể rất tiếc thông báo cho ngươi là hai chúng ta không có duyên sư đồ."
Thời gian trôi qua.
Một giây... Ba giây... Năm giây... Mười giây... Mười ba giây...
Bạch Thiên Thù liếc sư phụ mình, nhắc khẽ:
"Sư phụ, đã qua mười lăm giây rồi."
Lão Phong Tử trừng nàng một cái, sau đó hướng Giang Lưu Nhi hỏi:
"Thế nào? Tiểu tử ngươi đã quyết định xong rồi chứ? Ngươi cũng đừng hiểu lầm, ta chỉ là thấy ngươi trẻ người non dạ nên mới châm chước cho ngươi thôi."
"Thưa thái thượng trưởng lão..."
"Ừm."
"... E là đệ tử phải phụ lòng yêu mến của ngài..."
"Ừm... Cái gì? Ngươi mới nói gì? Tiểu tử, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ. Đây là cơ hội ngàn năm có một, là ngàn năm có một đấy ngươi hiểu không? Được rồi, ta sẽ cho ngươi suy nghĩ thêm mười, không, hai mươi, không, năm phút nữa. Sau năm phút mà ngươi vẫn không đồng ý thì ta phải rất tiếc thông báo cho ngươi là hai chúng ta không có duyên sư đồ."
"Thái thượng trưởng lão, đệ tử thật sự..."
"Năm phút!"
Giang Lưu Nhi còn chưa nói hết câu đã bị tiếng quát của lão Phong Tử cắt ngang. Xem ra tâm tình của ông cũng không phải tốt lắm.
Chẳng lẽ ông ta nhất quyết phải thu ta làm đệ tử mới chịu sao?
Nghĩ đến việc nhận một Chân Đan Cảnh trung kỳ làm sư phụ, trong lòng Giang Lưu Nhi có chút không thoải mái. Trên người hắn có không ít bí mật, tuy hắn rất tin tưởng vào liễm tức thuật của bản thân nhưng tiếp xúc nhiều với cao thủ cấp bậc này chắc chắn chẳng phải là điều hay ho gì. Hơn nữa, nói thế nào thì hắn cũng từng là cường giả Vũ Hóa Cảnh... Thế nhưng nếu hắn từ chối... Căn cứ vào thái độ của lão Phong Tử lúc này thì chỉ sợ là sẽ có một ít phiền toái.
Giữa lúc Giang Lưu Nhi đang suy tính thì tiếng của Cổ Mị Sanh truyền tới:
"Chủ nhân, ta nghĩ người nên đồng ý."
"Nói rõ lý do đi."
Giang Lưu Nhi truyền âm đáp lại.
"Chủ nhân còn nhớ ta đã từng đề cập với người về bí mật của Đăng Tiên Tháp chứ?"
"Ý ngươi là lão Phong Tử biết bí mật kia."
"Ta cũng không chắc chắn. Nhưng từ những thông tin mà ta thu thập được thì sư phụ của lão Phong Tử đã từng đi tới tầng mười ba của Đăng Tiên Tháp. Ta nghĩ rất có khả năng ông ta đã biết được gì đó. Mặc dù hiện giờ ông ta đã qua đời nhưng đệ tử là lão Phong Tử thì vẫn còn."
"Ngươi là muốn lợi dụng ta để thăm dò bí mật kia?"