...
"Tiểu tử, trong ba ngày tới ngươi không cần phải ra ngoài nữa, cứ ở lại động phủ tranh thủ nghỉ ngơi đi. Tiếp theo sẽ rất vất vả đấy."
Sau hơn một tháng bắt Giang Lưu Nhi quần nhau với yêu thú, hôm nay, lão Phong Tử đột nhiên bảo hắn như thế.
Xem ra sắp tới phải trải qua những ngày tháng gian khổ hơn nữa rồi.
Giang Lưu Nhi thầm nghĩ.
...
"Chi chi"
Trên đùi Giang Lưu Nhi, Đồng Đồng đang nằm ngửa, tay chân dang rộng ra hai bên, hưởng thụ những cái vuốt ve từ tay hắn.
Trong động phủ hiện giờ không phải chỉ có mỗi mình Giang Lưu Nhi, Bạch Thiên Thù cũng đang ngồi gần đó. Thỉnh thoảng, nàng lại liếc mắt nhìn tiểu yêu thú Đồng Đồng, trên mặt không giấu được sự hiếu kỳ.
Giang Lưu Nhi chẳng mấy bận tâm lắm. Vì trước đó đã căn dặn Đồng Đồng không được sử dụng bất kỳ năng lực nào khi có mặt người khác nên hắn cũng chẳng lo lắng bị nàng phát hiện điều gì. Đừng nói là nàng, dù là lão Phong Tử cũng tuyệt đối không có khả năng nhìn ra được. Năng lực ẩn giấu của Đồng Đồng còn trên hắn một bậc.
Một lát sau.
Đồng Đồng đã chìm vào giấc ngủ.
"Chi chi chi... Chi chi... Chi..."
Chẳng biết nó đã mơ thấy gì mà hai cánh tay bé xíu cứ quơ loạn xạ lên trong khi miệng thì lầm bầm những tiếng không ai hiểu.
Đang vuốt ve Đồng Đồng, Giang Lưu Nhi bất chợt ngẩng đầu lên nhìn qua chỗ Bạch Thiên Thù. Hình như hắn vừa nghe tiếng nàng cười thì phải.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Bạch Thiên Thù tỏ ra khó chịu nói.
Thầm lắc đầu, Giang Lưu Nhi không để ý đến nàng nữa. Hắn cảm thấy nhìn tiểu tử Đồng Đồng vẫn tốt hơn là nhìn gương mặt nàng.
...
Sáng hôm sau.
Giang Lưu Nhi mở mắt ra thì không thấy Đồng Đồng đâu cả. Hắn đứng lên đi ra ngoài.
"Chi chi?"
"Nào, bé ngoan, không cần sợ! Tỷ tỷ sẽ không làm hại ngươi đâu! Mau qua đây, tỷ tỷ chỉ muốn sờ ngươi một chút thôi!"
Bạch Thiên Thù vừa tiến lại gần tiểu yêu thú trước mặt vừa nhỏ nhẹ nói.
Đồng Đồng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng, chân thụt lùi ra sau. Không may, nó vấp phải một hòn đá và thế là thân hình mũm mĩm của nó lập tức ngã chỏng vó lên trời.
"Bịch"
Tâm tư khẽ động, Bạch Thiên Thù lao tới nhanh như chớp.
"Hì hì... Cuối cùng cũng sờ được tiểu linh tinh ngươi!"
"Chi chi chi"
Đồng Đồng liên tục kêu lên kháng nghị. Nếu không vì Giang Lưu Nhi căn dặn nó nhất quyết không được vận dụng năng lực của mình thì còn lâu nó mới để cho Bạch Thiên Thù bắt được.
Bạch Thiên Thù bỏ ngoài tai những lời kháng nghị của Đồng Đồng, nàng đem áp cái đầu tròn vo của nó lên má mình, tỏ vẻ rất thích thú.
"Ồ! Lông của ngươi thật mềm... Ưm... Thật thoải mái!"
Mặt mũi Đồng Đồng méo đi vì bị mặt Bạch Thiên Thù áp lên, nó bất mãn kêu lên không ngừng, cả thân hình nhỏ nhắn cũng cố vùng vẫy thoát ra. Nhưng tiếc là chỉ tốn công vô ích, sức lực của nó chẳng lớn hơn được bao nhiêu so với tầm vóc cơ thể.
"Tiểu linh tinh, ngoan nào! Cho tỷ tỷ hôn một cái nhé! Một cái thôi mà, nào, quay mặt qua đây!"
"Chi chi"
"Hi hi... Ôi! Ngươi đáng yêu quá đi!"
Nhìn cảnh tượng này, Giang Lưu Nhi cho là mình bị hoa mắt. Này... là Bạch Thiên Thù sao? Bắc viện chủ nghiêm trang đứng đắn? Hắn cảm thấy cô gái trước mặt mình lúc này và hình ảnh Bạch Thiên Thù trong nhận thức cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Chi chi chi"
Đột nhiên, trong lòng Bạch Thiên Thù, tiểu Đồng Đồng bất ngờ kêu to, tay đưa về phía động phủ vẫy gọi. Bạch Thiên Thù nhìn theo. Khi thân ảnh Giang Lưu Nhi đập vào mắt, cả người nàng bỗng trì trệ hẳn ra. Cùng lúc, nhân cơ hội ấy, Đồng Đồng lập tức thoát ra khỏi tay nàng, chạy về phía cửa động.
Tiểu tử kia dùng một tay nắm lấy quần Giang Lưu Nhi, tay còn lại chỉ chỉ Bạch Thiên Thù, miệng kêu "chi chi" liên hồi.
Trông dáng vẻ nó lúc này, Bạch Thiên Thù có ngốc hơn nữa cũng thừa biết là nó đang tố cáo mình. Nàng xoay đầu đi chỗ khác, hơi mất tự nhiên. Vừa rồi chắc hẳn tên tiểu tử kia đã nhìn thấy hết rồi.
Bộ dạng lúc nãy của ta có phải là rất ngốc nghếch không? Có khi nào trong lòng hắn đang chê cười ta không?
Những câu hỏi đại loại như thế không ngừng xoay quanh trong đầu Bạch Thiên Thù. Nàng cảm thấy có chút xấu hổ khi bị hắn bắt gặp bộ dạng vừa rồi của mình. Nàng không hiểu nổi tại sao mình lại mất cảnh giác như vậy, đường đường là một cao thủ Niết Bàn Cảnh hậu kỳ đỉnh phong lại không phát hiện được sự hiện diện của hắn.
Ở bên kia, Giang Lưu Nhi đem bế tiểu Đồng Đồng lên, đặt trên vai mình. Hắn không trở vào động phủ mà tiếp tục đi ra ngoài. Lúc ngang qua chỗ Bạch Thiên Thù, hắn chợt cất tiếng:
"Nào, bé ngoan! Cùng ca ca ra ngoài dạo nào!"
Bạch Thiên Thù nghe thế thì liền quay đầu lại, miệng thở mạnh ra một hơi.
Gì chứ? Ca ca? Hắn lại dám tự nhận mình là ca ca cơ đấy? Lúc nãy, cũng trong một câu tương tự, nàng đã tự xưng mình là tỷ tỷ; vừa rồi hắn tự xưng là ca ca, lại còn cố tình nói khi đi ngang qua người nàng, ý gì thì đã quá rõ ràng rồi.
Nhìn theo một người một yêu đang dần đi vào sâu bên trong khu rừng, Bạch Thiên Thù cắn môi, chân giậm mạnh mấy cái lên đất. Thật sự không khác một tiểu cô nương đang hờn dỗi chút nào cả.
Đêm xuống.
Bóng tối luôn ẩn chứa một điều gì đó bí ẩn. Và cũng thường tĩnh mịch. Hay ít ra thì người ta hay cho rằng như thế. Nơi khác thì không biết chứ ban đêm ở Quỳnh Lâm Sơn Mạch này thì quả là im ắng thật. Tĩnh lặng đến mức một tiếng lá đưa xào xạc cũng chẳng có. Ấy vậy mà ở giữa cái nơi tĩnh mịch này lại có một đống lửa được đốt lên. Trong ánh sáng lung linh nhảy múa kia, ba bóng người đang quây quần cùng nhau.
"Chà, mùi vị này thật là..."
Lão Phong Tử hít lấy hít để những làn hơi nước bốc lên từ nồi thịt đang nấu, miệng không ngừng chóp chép mặc dù chả có miếng thịt nào bên trong. Thỉnh thoảng, những âm thanh "ừng ực" lại vang lên.
"Thiên Thù, tay nghề của nha đầu ngươi ngày càng tiến bộ đấy! Ngửi cái mùi này xem... Vừa thơm nồng mùi rượu mà lại không làm át đi vị thịt... Thật là..."
Trái hẳn với vẻ thèm thuồng của lão Phong Tử, tiểu Đồng Đồng chẳng thèm ngó ngàng tới nồi mỹ vị kia. Nó chạy quanh đống lửa, vừa vung tay múa chân vừa nhìn vào cái bóng của chính mình trên vách đá. Chốc chốc lại nhe răng cười khặc khặc, trông rất thích chí.
Lão Phong Tử nhìn nó, phán cho một câu:
"Đúng là tiểu tử khờ."
Quay sang Giang Lưu Nhi, ông bảo:
"Ta dám cá yêu thú của ngươi tuyệt đối là một tên hòa thượng chuyển thế."
Không phải tự dưng mà ông lại khẳng định như vậy. Mọi thứ đều có nguyên do cả. Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Đồng Đồng, lão Phong Tử có hơi kinh ngạc. Cũng chẳng phải vì ông phát hiện điều đặc biệt gì trên người Đồng Đồng, chỉ đơn giản vì cảm thấy nó rất lạ. Ông không nhận thức được nó là loại yêu thú gì. Qua mấy ngày tìm hiểu, ngoài biết tiểu yêu thú kia không bao giờ ăn thịt ra thì ông không phát hiện thêm điểm gì kỳ lạ nữa. Nếu có thì cũng là sức lực yếu đến mức thảm thương của nó. Thậm chí ông còn cho rằng, gán hai chữ "yêu thú" lên Đồng Đồng là đang sỉ nhục yêu tộc.
Nó mà là yêu thú ư? Nếu yêu tộc cũng có hòa thượng thì chắc chắn kẻ đó là tiểu tử vô dụng này.
Đó là nhận xét của lão Phong Tử.
"Tiểu tử, trong ba ngày tới ngươi không cần phải ra ngoài nữa, cứ ở lại động phủ tranh thủ nghỉ ngơi đi. Tiếp theo sẽ rất vất vả đấy."
Sau hơn một tháng bắt Giang Lưu Nhi quần nhau với yêu thú, hôm nay, lão Phong Tử đột nhiên bảo hắn như thế.
Xem ra sắp tới phải trải qua những ngày tháng gian khổ hơn nữa rồi.
Giang Lưu Nhi thầm nghĩ.
...
"Chi chi"
Trên đùi Giang Lưu Nhi, Đồng Đồng đang nằm ngửa, tay chân dang rộng ra hai bên, hưởng thụ những cái vuốt ve từ tay hắn.
Trong động phủ hiện giờ không phải chỉ có mỗi mình Giang Lưu Nhi, Bạch Thiên Thù cũng đang ngồi gần đó. Thỉnh thoảng, nàng lại liếc mắt nhìn tiểu yêu thú Đồng Đồng, trên mặt không giấu được sự hiếu kỳ.
Giang Lưu Nhi chẳng mấy bận tâm lắm. Vì trước đó đã căn dặn Đồng Đồng không được sử dụng bất kỳ năng lực nào khi có mặt người khác nên hắn cũng chẳng lo lắng bị nàng phát hiện điều gì. Đừng nói là nàng, dù là lão Phong Tử cũng tuyệt đối không có khả năng nhìn ra được. Năng lực ẩn giấu của Đồng Đồng còn trên hắn một bậc.
Một lát sau.
Đồng Đồng đã chìm vào giấc ngủ.
"Chi chi chi... Chi chi... Chi..."
Chẳng biết nó đã mơ thấy gì mà hai cánh tay bé xíu cứ quơ loạn xạ lên trong khi miệng thì lầm bầm những tiếng không ai hiểu.
Đang vuốt ve Đồng Đồng, Giang Lưu Nhi bất chợt ngẩng đầu lên nhìn qua chỗ Bạch Thiên Thù. Hình như hắn vừa nghe tiếng nàng cười thì phải.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Bạch Thiên Thù tỏ ra khó chịu nói.
Thầm lắc đầu, Giang Lưu Nhi không để ý đến nàng nữa. Hắn cảm thấy nhìn tiểu tử Đồng Đồng vẫn tốt hơn là nhìn gương mặt nàng.
...
Sáng hôm sau.
Giang Lưu Nhi mở mắt ra thì không thấy Đồng Đồng đâu cả. Hắn đứng lên đi ra ngoài.
"Chi chi?"
"Nào, bé ngoan, không cần sợ! Tỷ tỷ sẽ không làm hại ngươi đâu! Mau qua đây, tỷ tỷ chỉ muốn sờ ngươi một chút thôi!"
Bạch Thiên Thù vừa tiến lại gần tiểu yêu thú trước mặt vừa nhỏ nhẹ nói.
Đồng Đồng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng, chân thụt lùi ra sau. Không may, nó vấp phải một hòn đá và thế là thân hình mũm mĩm của nó lập tức ngã chỏng vó lên trời.
"Bịch"
Tâm tư khẽ động, Bạch Thiên Thù lao tới nhanh như chớp.
"Hì hì... Cuối cùng cũng sờ được tiểu linh tinh ngươi!"
"Chi chi chi"
Đồng Đồng liên tục kêu lên kháng nghị. Nếu không vì Giang Lưu Nhi căn dặn nó nhất quyết không được vận dụng năng lực của mình thì còn lâu nó mới để cho Bạch Thiên Thù bắt được.
Bạch Thiên Thù bỏ ngoài tai những lời kháng nghị của Đồng Đồng, nàng đem áp cái đầu tròn vo của nó lên má mình, tỏ vẻ rất thích thú.
"Ồ! Lông của ngươi thật mềm... Ưm... Thật thoải mái!"
Mặt mũi Đồng Đồng méo đi vì bị mặt Bạch Thiên Thù áp lên, nó bất mãn kêu lên không ngừng, cả thân hình nhỏ nhắn cũng cố vùng vẫy thoát ra. Nhưng tiếc là chỉ tốn công vô ích, sức lực của nó chẳng lớn hơn được bao nhiêu so với tầm vóc cơ thể.
"Tiểu linh tinh, ngoan nào! Cho tỷ tỷ hôn một cái nhé! Một cái thôi mà, nào, quay mặt qua đây!"
"Chi chi"
"Hi hi... Ôi! Ngươi đáng yêu quá đi!"
Nhìn cảnh tượng này, Giang Lưu Nhi cho là mình bị hoa mắt. Này... là Bạch Thiên Thù sao? Bắc viện chủ nghiêm trang đứng đắn? Hắn cảm thấy cô gái trước mặt mình lúc này và hình ảnh Bạch Thiên Thù trong nhận thức cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Chi chi chi"
Đột nhiên, trong lòng Bạch Thiên Thù, tiểu Đồng Đồng bất ngờ kêu to, tay đưa về phía động phủ vẫy gọi. Bạch Thiên Thù nhìn theo. Khi thân ảnh Giang Lưu Nhi đập vào mắt, cả người nàng bỗng trì trệ hẳn ra. Cùng lúc, nhân cơ hội ấy, Đồng Đồng lập tức thoát ra khỏi tay nàng, chạy về phía cửa động.
Tiểu tử kia dùng một tay nắm lấy quần Giang Lưu Nhi, tay còn lại chỉ chỉ Bạch Thiên Thù, miệng kêu "chi chi" liên hồi.
Trông dáng vẻ nó lúc này, Bạch Thiên Thù có ngốc hơn nữa cũng thừa biết là nó đang tố cáo mình. Nàng xoay đầu đi chỗ khác, hơi mất tự nhiên. Vừa rồi chắc hẳn tên tiểu tử kia đã nhìn thấy hết rồi.
Bộ dạng lúc nãy của ta có phải là rất ngốc nghếch không? Có khi nào trong lòng hắn đang chê cười ta không?
Những câu hỏi đại loại như thế không ngừng xoay quanh trong đầu Bạch Thiên Thù. Nàng cảm thấy có chút xấu hổ khi bị hắn bắt gặp bộ dạng vừa rồi của mình. Nàng không hiểu nổi tại sao mình lại mất cảnh giác như vậy, đường đường là một cao thủ Niết Bàn Cảnh hậu kỳ đỉnh phong lại không phát hiện được sự hiện diện của hắn.
Ở bên kia, Giang Lưu Nhi đem bế tiểu Đồng Đồng lên, đặt trên vai mình. Hắn không trở vào động phủ mà tiếp tục đi ra ngoài. Lúc ngang qua chỗ Bạch Thiên Thù, hắn chợt cất tiếng:
"Nào, bé ngoan! Cùng ca ca ra ngoài dạo nào!"
Bạch Thiên Thù nghe thế thì liền quay đầu lại, miệng thở mạnh ra một hơi.
Gì chứ? Ca ca? Hắn lại dám tự nhận mình là ca ca cơ đấy? Lúc nãy, cũng trong một câu tương tự, nàng đã tự xưng mình là tỷ tỷ; vừa rồi hắn tự xưng là ca ca, lại còn cố tình nói khi đi ngang qua người nàng, ý gì thì đã quá rõ ràng rồi.
Nhìn theo một người một yêu đang dần đi vào sâu bên trong khu rừng, Bạch Thiên Thù cắn môi, chân giậm mạnh mấy cái lên đất. Thật sự không khác một tiểu cô nương đang hờn dỗi chút nào cả.
Đêm xuống.
Bóng tối luôn ẩn chứa một điều gì đó bí ẩn. Và cũng thường tĩnh mịch. Hay ít ra thì người ta hay cho rằng như thế. Nơi khác thì không biết chứ ban đêm ở Quỳnh Lâm Sơn Mạch này thì quả là im ắng thật. Tĩnh lặng đến mức một tiếng lá đưa xào xạc cũng chẳng có. Ấy vậy mà ở giữa cái nơi tĩnh mịch này lại có một đống lửa được đốt lên. Trong ánh sáng lung linh nhảy múa kia, ba bóng người đang quây quần cùng nhau.
"Chà, mùi vị này thật là..."
Lão Phong Tử hít lấy hít để những làn hơi nước bốc lên từ nồi thịt đang nấu, miệng không ngừng chóp chép mặc dù chả có miếng thịt nào bên trong. Thỉnh thoảng, những âm thanh "ừng ực" lại vang lên.
"Thiên Thù, tay nghề của nha đầu ngươi ngày càng tiến bộ đấy! Ngửi cái mùi này xem... Vừa thơm nồng mùi rượu mà lại không làm át đi vị thịt... Thật là..."
Trái hẳn với vẻ thèm thuồng của lão Phong Tử, tiểu Đồng Đồng chẳng thèm ngó ngàng tới nồi mỹ vị kia. Nó chạy quanh đống lửa, vừa vung tay múa chân vừa nhìn vào cái bóng của chính mình trên vách đá. Chốc chốc lại nhe răng cười khặc khặc, trông rất thích chí.
Lão Phong Tử nhìn nó, phán cho một câu:
"Đúng là tiểu tử khờ."
Quay sang Giang Lưu Nhi, ông bảo:
"Ta dám cá yêu thú của ngươi tuyệt đối là một tên hòa thượng chuyển thế."
Không phải tự dưng mà ông lại khẳng định như vậy. Mọi thứ đều có nguyên do cả. Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Đồng Đồng, lão Phong Tử có hơi kinh ngạc. Cũng chẳng phải vì ông phát hiện điều đặc biệt gì trên người Đồng Đồng, chỉ đơn giản vì cảm thấy nó rất lạ. Ông không nhận thức được nó là loại yêu thú gì. Qua mấy ngày tìm hiểu, ngoài biết tiểu yêu thú kia không bao giờ ăn thịt ra thì ông không phát hiện thêm điểm gì kỳ lạ nữa. Nếu có thì cũng là sức lực yếu đến mức thảm thương của nó. Thậm chí ông còn cho rằng, gán hai chữ "yêu thú" lên Đồng Đồng là đang sỉ nhục yêu tộc.
Nó mà là yêu thú ư? Nếu yêu tộc cũng có hòa thượng thì chắc chắn kẻ đó là tiểu tử vô dụng này.
Đó là nhận xét của lão Phong Tử.