Ánh mắt mọi người đổ dồn về nơi phát ra âm thanh. Nơi đó là vị trí của Giang Lưu Nhi, mà không, chính xác hơn thì là vị trí của hòa thượng bên cạnh hắn, y mới là người vừa ngắt lời Tinh nữ.
Ngay thời khắc trông thấy hòa thượng, trong mắt Tinh nữ liền hiện ra nét nghi hoặc. Theo như nàng nhớ thì rõ ràng mình không hề phát thiệp mời cho người nào như thế cả. Nhưng tại sao hòa thượng này lại có mặt ở đây? Hắn lấy trộm thiệp mời của ai đó? Khả năng này quá thấp. Trà trộn vào? Khả năng không cao. Vậy thì chỉ còn một lý do: Nàng nhớ sai. Nhưng mà... có thể sao?
Tóm lại, theo kết luận của nàng thì vị hòa thượng này rất đáng nghi.
Tạm gác lại nghi hoặc trong lòng, Tinh nữ nhìn hòa thượng, lên tiếng hỏi:
"Đạo hữu, xin hỏi có phải muốn tăng giá?"
Hòa thượng đưa tay trước ngực, từ tốn đáp:
"A di đà phật, bần tăng chỉ là một hòa thượng nghèo, linh thạch chẳng có được bao nhiêu. Vậy nên bần tăng đây cũng không ra giá cao xa gì, chỉ một ngàn vạn linh thạch thôi."
Nét mặt nhiều người thoáng đơ ra, không phải vì con số một ngàn vạn linh thạch mà vì câu nói của hòa thượng.
Vừa mở miệng đã tăng ba trăm năm mươi vạn linh thạch, cái này... mà bảo là nghèo sao? Nếu đó gọi là nghèo thì đại đa số những người ngồi đây sẽ là gì?
Không ít người đang âm thầm mắng hòa thượng, trong đó có cả vị trưởng lão Lam Nguyệt Cung khi nãy hô giá sáu trăm năm mươi vạn linh thạch.
Hắn cứ ngỡ bảo vật đã cầm chắc trong tay rồi, trong lòng đang hớn hở vui mừng thì tự dưng lại nhảy ra một hòa thượng phá đám, hơn nữa lại còn nhằm vào thời khắc sau cùng mới nhảy ra. Nếu là một ai khác rơi vào trường hợp của hắn thì tâm tình cũng sẽ không thể nào tốt được.
Khó chịu là vậy nhưng vị trưởng lão Lam Nguyệt Cung chẳng hề kêu ca gì, hay ít ra thì bề ngoài là thế. Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng hắn quyết định từ bỏ. Một ngàn vạn hạ phẩm linh thạch không phải hắn không có, chỉ là so với Tam Tiêm Tuyệt Kích thì hắn muốn mua hai kiện vật phẩm phía sau hơn. Thiết nghĩ có không ít người cũng lựa chọn giống hắn.
Và như vậy, với mức giá một ngàn vạn hạ phẩm linh thạch, Tam Tiêm Tuyệt Kích đã thuộc về hòa thượng.
Kế tiếp, kiện vật phẩm thứ hai được mang ra đấu giá. Đó là một chiếc áo của nữ nhân. Nó màu vàng, bề mặt có linh khí nhè nhẹ lưu động, không rõ làm từ chất liệu gì nhưng có thể khẳng định tuyệt đối không tầm thường.
"Kim Tằm Bảo Y, lực phòng ngự cường đại, có khả năng cản lại mười đòn công kích toàn lực của tu sĩ Chân Đan Cảnh trung kỳ."
Lời Tinh nữ vừa hết, những tiếng xì xào lại lần nữa vang lên:
"Kim Tằm Bảo Y, đây chẳng phải là pháp khí phòng ngự của Diệp Tĩnh sư thái sao?"
"Theo ghi chép trên điển tịch thì kiện pháp khí này đã bị phá huỷ rồi cơ mà, sao bây giờ lại xuất hiện và lại còn nguyên vẹn như này?"
...
Hầu hết mọi người đều đang cảm thấy khá nghi hoặc.
Nhưng họ cũng không phải nghi hoặc quá lâu, bởi vì Tinh nữ đã lên tiếng giải đáp:
"Chắc hẳn các vị đạo hữu đang rất hoài nghi về Kim Tằm Bảo Y này. Trước tiên, tiểu nữ xin được khẳng định: Chiếc Kim Tằm Bảo Y trên tay tiểu nữ đây hoàn toàn là thật, tiểu nữ có thể lấy danh dự của Tinh Cung để bảo đảm. Riêng về một số thông tin nói rằng Kim Tằm Bảo Y đã bị phá huỷ... Việc này có một phần là thật. Thời điểm Tinh Cung chúng ta tìm thấy kiện pháp khí này thì nó đã bị hư hại gần phân nửa. Sau đó, trải qua không ít thời gian tu sửa và tế luyện lại, rốt cuộc nó cũng hoàn thành. Thậm chí, tiểu nữ dám nói: Kim Tằm Bảo Y trước mặt các vị đây có lực phòng ngự còn mạnh hơn cả trong quá khứ mà các vị từng nghe qua."
Nghe xong, mọi người đều tỏ vẻ gật đầu hiểu được. Một trong số đó nói:
"Nếu Tinh nữ đã nói vậy thì tất nhiên chúng ta không có lý do gì để hoài nghi nữa. Tinh nữ, mời ra giá."
Khẽ gật đầu, Tinh nữ đặt chiếc áo đang cầm trong tay xuống, báo giá:
"Kim Tằm Bảo Y, giá khởi điểm là một trăm năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn hai mươi vạn. Xin mời các vị bắt đầu đấu giá."
"Một trăm bảy mươi vạn."
"Một trăm chín mươi vạn."
"Ta ra hai trăm năm mươi vạn."
"Một ngàn vạn."
Cả căn phòng lập tức im bặt. Những người đang định hô giá, lời vừa ra tới miệng cũng đành nuốt trở vào. Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía hòa thượng. Lần này lại là hắn hô giá.
Vừa mở miệng liền hô một ngàn vạn, hòa thượng ngươi thích chơi trội lắm sao?
Trong lòng không ít kẻ cảm thấy khó chịu. Nhất là những kẻ "nghèo".
Tuy nhiên, lần này con số một ngàn vạn hạ phẩm linh thạch chưa đủ để khiến tất cả mọi người chùn bước.
"Hừ! Một ngàn vạn hạ phẩm linh thạch mà thôi! Ta ra một ngàn không trăm năm mươi vạn!"
Một giọng khá to đột ngột cất lên. Người lên tiếng là vị trưởng lão của Lam Nguyệt Cung lúc trước.
"Một ngàn một trăm vạn."
Hòa thượng tiếp tục tăng giá.
"Một ngàn một trăm năm mươi vạn."
Vị trưởng lão kia hô.
"Một ngàn hai trăm vạn."
"Một ngàn hai trăm năm mươi vạn."
Nghe những con số không ngừng nhảy lên, phần đông mọi người đều âm thầm cảm thán.
"Nhà giàu" quả là có khác a! Mỗi lần tăng giá đều là năm mươi vạn, thật là...
Quay trở lại với cuộc "tranh đoạt" giữa hòa thượng và vị trưởng lão Lam Nguyệt Cung. Hiện tại, mức giá của Kim Tằm Bảo Y đã được đẩy lên tới một ngàn bốn trăm vạn hạ phẩm linh thạch rồi!
Con số đủ để "đè bẹp" đại đa số người ở đây.
Kể cả kẻ trong cuộc là vị trưởng lão Lam Nguyệt Cung thì giờ này hơi thở cũng không đều nữa, đủ thấy tâm tình của hắn xấu tới cỡ nào. Theo nhận định ban đầu của hắn, hòa thượng kia đã dùng một ngàn vạn linh thạch để mua Tam Tiêm Tuyệt Kích rồi thì chắc chắn sẽ không còn nhiều linh thạch nữa, tuyệt đối không tranh được với hắn. Thế nhưng, hòa thượng kia vẫn cứ tăng giá mà mặt không hề đổi sắc lấy một tí tẹo nào, chẳng có dấu hiệu gì là thiếu linh thạch cả.
Chẳng lẽ thân gia của hòa thượng kia còn nhiều hơn cả mấy vị cường giả Chân Đan Cảnh sao?
Vị trưởng lão nọ không thể không nghĩ đến khả năng đó. Hắn quay sang hòa thượng, ra vẻ hòa nhã nói:
"Đạo hữu, thứ cho Lâm mỗ hỏi một chút, chẳng hay tôn tính đại danh của đạo hữu là gì?"
"A di đà phật."
Hòa thượng đứng lên, giọng ôn hòa:
"Nếu thí chủ đã hỏi thì bần tăng cũng xin thành thật trả lời vậy. Bần tăng đứng không đổi tên, nằm không đổi họ."
Nhiều người nghe xong thì vẻ mặt hơi khác lạ. Nếu bọn họ không lầm thì hình như phải là "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ" mới đúng.
Vị trưởng lão của Lam Nguyệt Cung nọ không để ý đến điều đó lắm. Hắn chỉ đang muốn biết tên của hòa thượng kia mà thôi. Nhưng đã qua một lúc vẫn không thấy hòa thượng nói thêm gì nữa, hắn cau mày, mở miệng nhắc:
"Đạo hữu vẫn chưa trả lời cho Lâm mỗ."
"Thưa thí chủ, bần tăng đã trả lời rồi."
"Dường như đạo hữu đang trêu đùa ta thì phải?"
"Mô phật, bần tăng chưa trêu đùa ai bao giờ."
Sắc mặt vị trưởng lão họ Lâm của Lam Nguyệt Cung đã trở nên rất khó coi. Nhưng chỉ vài giây sau, nó bỗng thay đổi hẳn. Nén giận làm vui, hắn nhếch môi cười, nói:
"Xem ra đạo hữu đây là cố tình xa lánh. Đã vậy thì Lâm mỗ cũng chẳng nài ép nữa, hy vọng có thể gặp lại đạo hữu trên lôi đài của đại hội."
"Mô phật, bần tăng chưa ngán ai bao giờ."
Ngay thời khắc trông thấy hòa thượng, trong mắt Tinh nữ liền hiện ra nét nghi hoặc. Theo như nàng nhớ thì rõ ràng mình không hề phát thiệp mời cho người nào như thế cả. Nhưng tại sao hòa thượng này lại có mặt ở đây? Hắn lấy trộm thiệp mời của ai đó? Khả năng này quá thấp. Trà trộn vào? Khả năng không cao. Vậy thì chỉ còn một lý do: Nàng nhớ sai. Nhưng mà... có thể sao?
Tóm lại, theo kết luận của nàng thì vị hòa thượng này rất đáng nghi.
Tạm gác lại nghi hoặc trong lòng, Tinh nữ nhìn hòa thượng, lên tiếng hỏi:
"Đạo hữu, xin hỏi có phải muốn tăng giá?"
Hòa thượng đưa tay trước ngực, từ tốn đáp:
"A di đà phật, bần tăng chỉ là một hòa thượng nghèo, linh thạch chẳng có được bao nhiêu. Vậy nên bần tăng đây cũng không ra giá cao xa gì, chỉ một ngàn vạn linh thạch thôi."
Nét mặt nhiều người thoáng đơ ra, không phải vì con số một ngàn vạn linh thạch mà vì câu nói của hòa thượng.
Vừa mở miệng đã tăng ba trăm năm mươi vạn linh thạch, cái này... mà bảo là nghèo sao? Nếu đó gọi là nghèo thì đại đa số những người ngồi đây sẽ là gì?
Không ít người đang âm thầm mắng hòa thượng, trong đó có cả vị trưởng lão Lam Nguyệt Cung khi nãy hô giá sáu trăm năm mươi vạn linh thạch.
Hắn cứ ngỡ bảo vật đã cầm chắc trong tay rồi, trong lòng đang hớn hở vui mừng thì tự dưng lại nhảy ra một hòa thượng phá đám, hơn nữa lại còn nhằm vào thời khắc sau cùng mới nhảy ra. Nếu là một ai khác rơi vào trường hợp của hắn thì tâm tình cũng sẽ không thể nào tốt được.
Khó chịu là vậy nhưng vị trưởng lão Lam Nguyệt Cung chẳng hề kêu ca gì, hay ít ra thì bề ngoài là thế. Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng hắn quyết định từ bỏ. Một ngàn vạn hạ phẩm linh thạch không phải hắn không có, chỉ là so với Tam Tiêm Tuyệt Kích thì hắn muốn mua hai kiện vật phẩm phía sau hơn. Thiết nghĩ có không ít người cũng lựa chọn giống hắn.
Và như vậy, với mức giá một ngàn vạn hạ phẩm linh thạch, Tam Tiêm Tuyệt Kích đã thuộc về hòa thượng.
Kế tiếp, kiện vật phẩm thứ hai được mang ra đấu giá. Đó là một chiếc áo của nữ nhân. Nó màu vàng, bề mặt có linh khí nhè nhẹ lưu động, không rõ làm từ chất liệu gì nhưng có thể khẳng định tuyệt đối không tầm thường.
"Kim Tằm Bảo Y, lực phòng ngự cường đại, có khả năng cản lại mười đòn công kích toàn lực của tu sĩ Chân Đan Cảnh trung kỳ."
Lời Tinh nữ vừa hết, những tiếng xì xào lại lần nữa vang lên:
"Kim Tằm Bảo Y, đây chẳng phải là pháp khí phòng ngự của Diệp Tĩnh sư thái sao?"
"Theo ghi chép trên điển tịch thì kiện pháp khí này đã bị phá huỷ rồi cơ mà, sao bây giờ lại xuất hiện và lại còn nguyên vẹn như này?"
...
Hầu hết mọi người đều đang cảm thấy khá nghi hoặc.
Nhưng họ cũng không phải nghi hoặc quá lâu, bởi vì Tinh nữ đã lên tiếng giải đáp:
"Chắc hẳn các vị đạo hữu đang rất hoài nghi về Kim Tằm Bảo Y này. Trước tiên, tiểu nữ xin được khẳng định: Chiếc Kim Tằm Bảo Y trên tay tiểu nữ đây hoàn toàn là thật, tiểu nữ có thể lấy danh dự của Tinh Cung để bảo đảm. Riêng về một số thông tin nói rằng Kim Tằm Bảo Y đã bị phá huỷ... Việc này có một phần là thật. Thời điểm Tinh Cung chúng ta tìm thấy kiện pháp khí này thì nó đã bị hư hại gần phân nửa. Sau đó, trải qua không ít thời gian tu sửa và tế luyện lại, rốt cuộc nó cũng hoàn thành. Thậm chí, tiểu nữ dám nói: Kim Tằm Bảo Y trước mặt các vị đây có lực phòng ngự còn mạnh hơn cả trong quá khứ mà các vị từng nghe qua."
Nghe xong, mọi người đều tỏ vẻ gật đầu hiểu được. Một trong số đó nói:
"Nếu Tinh nữ đã nói vậy thì tất nhiên chúng ta không có lý do gì để hoài nghi nữa. Tinh nữ, mời ra giá."
Khẽ gật đầu, Tinh nữ đặt chiếc áo đang cầm trong tay xuống, báo giá:
"Kim Tằm Bảo Y, giá khởi điểm là một trăm năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn hai mươi vạn. Xin mời các vị bắt đầu đấu giá."
"Một trăm bảy mươi vạn."
"Một trăm chín mươi vạn."
"Ta ra hai trăm năm mươi vạn."
"Một ngàn vạn."
Cả căn phòng lập tức im bặt. Những người đang định hô giá, lời vừa ra tới miệng cũng đành nuốt trở vào. Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía hòa thượng. Lần này lại là hắn hô giá.
Vừa mở miệng liền hô một ngàn vạn, hòa thượng ngươi thích chơi trội lắm sao?
Trong lòng không ít kẻ cảm thấy khó chịu. Nhất là những kẻ "nghèo".
Tuy nhiên, lần này con số một ngàn vạn hạ phẩm linh thạch chưa đủ để khiến tất cả mọi người chùn bước.
"Hừ! Một ngàn vạn hạ phẩm linh thạch mà thôi! Ta ra một ngàn không trăm năm mươi vạn!"
Một giọng khá to đột ngột cất lên. Người lên tiếng là vị trưởng lão của Lam Nguyệt Cung lúc trước.
"Một ngàn một trăm vạn."
Hòa thượng tiếp tục tăng giá.
"Một ngàn một trăm năm mươi vạn."
Vị trưởng lão kia hô.
"Một ngàn hai trăm vạn."
"Một ngàn hai trăm năm mươi vạn."
Nghe những con số không ngừng nhảy lên, phần đông mọi người đều âm thầm cảm thán.
"Nhà giàu" quả là có khác a! Mỗi lần tăng giá đều là năm mươi vạn, thật là...
Quay trở lại với cuộc "tranh đoạt" giữa hòa thượng và vị trưởng lão Lam Nguyệt Cung. Hiện tại, mức giá của Kim Tằm Bảo Y đã được đẩy lên tới một ngàn bốn trăm vạn hạ phẩm linh thạch rồi!
Con số đủ để "đè bẹp" đại đa số người ở đây.
Kể cả kẻ trong cuộc là vị trưởng lão Lam Nguyệt Cung thì giờ này hơi thở cũng không đều nữa, đủ thấy tâm tình của hắn xấu tới cỡ nào. Theo nhận định ban đầu của hắn, hòa thượng kia đã dùng một ngàn vạn linh thạch để mua Tam Tiêm Tuyệt Kích rồi thì chắc chắn sẽ không còn nhiều linh thạch nữa, tuyệt đối không tranh được với hắn. Thế nhưng, hòa thượng kia vẫn cứ tăng giá mà mặt không hề đổi sắc lấy một tí tẹo nào, chẳng có dấu hiệu gì là thiếu linh thạch cả.
Chẳng lẽ thân gia của hòa thượng kia còn nhiều hơn cả mấy vị cường giả Chân Đan Cảnh sao?
Vị trưởng lão nọ không thể không nghĩ đến khả năng đó. Hắn quay sang hòa thượng, ra vẻ hòa nhã nói:
"Đạo hữu, thứ cho Lâm mỗ hỏi một chút, chẳng hay tôn tính đại danh của đạo hữu là gì?"
"A di đà phật."
Hòa thượng đứng lên, giọng ôn hòa:
"Nếu thí chủ đã hỏi thì bần tăng cũng xin thành thật trả lời vậy. Bần tăng đứng không đổi tên, nằm không đổi họ."
Nhiều người nghe xong thì vẻ mặt hơi khác lạ. Nếu bọn họ không lầm thì hình như phải là "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ" mới đúng.
Vị trưởng lão của Lam Nguyệt Cung nọ không để ý đến điều đó lắm. Hắn chỉ đang muốn biết tên của hòa thượng kia mà thôi. Nhưng đã qua một lúc vẫn không thấy hòa thượng nói thêm gì nữa, hắn cau mày, mở miệng nhắc:
"Đạo hữu vẫn chưa trả lời cho Lâm mỗ."
"Thưa thí chủ, bần tăng đã trả lời rồi."
"Dường như đạo hữu đang trêu đùa ta thì phải?"
"Mô phật, bần tăng chưa trêu đùa ai bao giờ."
Sắc mặt vị trưởng lão họ Lâm của Lam Nguyệt Cung đã trở nên rất khó coi. Nhưng chỉ vài giây sau, nó bỗng thay đổi hẳn. Nén giận làm vui, hắn nhếch môi cười, nói:
"Xem ra đạo hữu đây là cố tình xa lánh. Đã vậy thì Lâm mỗ cũng chẳng nài ép nữa, hy vọng có thể gặp lại đạo hữu trên lôi đài của đại hội."
"Mô phật, bần tăng chưa ngán ai bao giờ."