Trận đấu giữa Bất Dịch hòa thượng của Đà La Tự và Cao Minh của Âm Dương Tông đã khép lại như thế.
Sau khi hai người họ đi xuống lôi đài, ngay lúc này, từ phía ngoài, một vị hòa thượng vội vã đi thẳng tới chỗ của Minh Trí đại sư, giọng lo lắng:
"Sư huynh, đại sự không ổn rồi! Ma vụ bao quanh U Minh Chi Địa đã biến mất sớm hơn dự kiến. Vừa rồi, có một số lượng lớn Quỷ hồn chẳng biết từ đâu xông vào tấn công những đệ tử của lục đại phái chúng ta, không ít kẻ đã xâm nhập vào bên trong."
"Cái gì?"
Chưởng môn Thái Ân không kiềm được hô lớn. Mấy đại nhân vật của các tông phái khác cũng đứng hết cả lên.
"Minh Trí đại sư, đại sư xem nên làm thế nào?"
"Đại sư, Tinh hậu, Cổ tông chủ, Lãnh cung chủ, Thái chưởng môn, Phong trưởng lão, các vị xin hãy cho ý kiến!"
"Đúng vậy, xin các vị hãy mau cho ý kiến!"
"Hừ!"
Tinh hậu là người đầu tiên mở lời:
"Còn ý kiến cái gì? Quần Anh Đại Hội này không cần phải tiếp tục nữa! Bổn hậu sẽ dẫn người của mình đi trước!"
Rất dứt khoát, Tinh hậu nói xong liền tập hợp người của Tinh Cung bay về hướng U Minh Chi Địa. Những môn phái còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo.
Bên ngoài đại môn Đà La Tự, Tô Phỉ nhìn những đạo lưu quang bay ngang qua, nét mặt nghi hoặc:
"Bọn họ đang làm gì thế nhỉ? Sao tự dưng lại bay đi hết rồi?"
"Ta nghĩ hẳn là đã phát sinh đại sự gì rồi."
Lâm Thái Anh cho ý kiến.
"Vậy chúng ta đi xem thử đi!"
Nghe vậy, Lâm Thái Anh liền gõ lên đầu Tô Phỉ một cái:
"Đi gì mà đi! Hạng tép riu như chúng ta thì nên an phận một chút hiểu không?"
Im lặng từ nãy giờ, Lâm Thải Tuyết chợt nói:
"Thái Anh, Tô Phỉ, hai ngươi trở về trước đi. Ta muốn đi xem thử một lát."
Cũng chẳng đợi hai người đáp lại, Lâm Thải Tuyết đã ngự không bay đi.
"Tiểu Tuyết! Cho ta đi với!"
Tô Phỉ vội bay theo.
Gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, Lâm Thái Anh đành phải đi cùng.
...
Lúc này, các tu sĩ vừa rồi ở Quần Long Đại Hội đã tập trung thành từng nhóm đứng xen kẽ trên bờ một vực thẳm.
Vực thẳm này rất sâu, không rõ là bao nhiêu trượng, bởi vì dù là thần thức của tu sĩ Chân Đan Cảnh cũng chẳng thể dò xét tới đáy vực được. Có một lực lượng vô hình nào đó ngăn cản.
Vực thẳm là một trong những nơi kỳ dị nhất và cũng nguy hiểm nhất ở Thiên Vũ đại lục. Mọi người gọi nó là... U Minh Chi Địa. Một vùng đất tăm tối.
Tinh hậu nhìn đám Quỷ hồn đông đúc phía đối diện, lạnh lùng cất tiếng:
"Các ngươi là ai?"
Trong đám Quỷ hồn, một vị trung niên mặc hoàng y bước ra, nói:
"Chúng ta là..."
Trung niên nọ chưa kịp nói hết câu thì đã bị một tiếng "Hừ" lạnh cắt lời. Không chỉ thế, hắn còn bị đẩy lui lại ba bước.
Tu vi thật đáng sợ!
Vị trung niên nhìn Tinh hậu, nét mặt vẫn chưa hết kinh hãi.
"Chỉ là một tên thuộc hạ, đạo hữu hà tất phải làm khó dễ? Chẳng lẽ không sợ mọi người chê cười?"
Bất thình lình, một giọng nói vang lên, tiếp theo đó là một thân ảnh thiếu niên mặc trường bào màu đen xuất hiện.
Bên kia, Tinh hậu đáp lại, vẫn giọng điệu lạnh lùng như cũ:
"Bổn hậu không cần phải nhìn người khác mà làm việc. Trả lời câu hỏi của bổn hậu, các ngươi là ai?"
Thiếu niên khẽ cười, xếp lại chiếc quạt trong tay, nói:
"Các vị có lẽ không biết ta, nhưng thiết nghĩ danh hào của ta thì các vị đã nghe qua. Ta... chính là người đứng đầu của Âm Hồn Cốc."
Quỷ chủ!
Hai chữ này tức thì hiện ra trong đầu của không ít người ở đây.
"A di đà phật, thì ra là Quỷ chủ."
Minh Trí đại sư tiếp lời:
"Quỷ chủ, hôm nay đạo hữu dẫn người tấn công đệ tử lục đại phái chúng ta, xông vào U Minh Chi Địa, như vậy là cớ gì? Chẳng lẽ đạo hữu muốn làm dấy lên chiến tranh giữa hai bên?"
"Minh Trí đại sư cần gì phải nhiều lời! Nếu hôm nay Âm Hồn Cốc đã tới đây vậy thì cũng đừng mong trở về nữa!"
Chưởng môn Thái Ân đằng đằng sát khí nói.
"Thái chưởng môn nói phải! Âm Hồn Cốc nếu đã dám khiêu khích lục đại phái thì Âm Dương Tông ta sẽ đáp lễ lại!"
Tông chủ Cổ Liệt cũng tham gia vào.
"Diệt Âm Hồn Cốc!"
"Diệt Âm Hồn Cốc!"
...
"Diệt Âm Hồn Cốc!"
Trước thái độ thù địch của tu sĩ nhân tộc, thật lạ là Quỷ chủ lại chẳng hề tỏ ra lo lắng gì, ngược lại gương mặt còn rất bình thản.
Và tất nhiên điều đó khiến cho một số người âm thầm cảnh giác, chẳng hạn như Minh Trí đại sư, lão Phong Tử, Tinh hậu.
Quả nhiên, biến cố đã xảy ra. Đó là lúc một giọng nói cất lên:
"Mọi người hà tất phải giương cung bạt kiếm như vậy."
Mọi ánh mắt đổ dồn về nơi phát ra âm thanh. Đó là chỗ của năm mươi yêu tộc, và người vừa lên tiếng chính là Thánh chủ.
Trong khi những câu hỏi đang xoay chuyển trong đầu các tu sĩ nhân tộc thì Thánh chủ đã cùng với người của ông đi qua chỗ của Quỷ chủ.
Không phải nhiều lời vòng vo, chỉ cần như thế cũng đã đủ nói lên tất cả rồi.
Bọn họ là đồng minh!
Tới lúc này thì mấy đại nhân vật mới vỡ lẽ mọi chuyện. Ví như tại sao yêu tộc Thánh Sơn lại đột nhiên xuất hiện rồi lại muốn tham dự Quần Long Đại Hội, tại sao họ chỉ xin phân một danh ngạch thi đấu, tại sao Âm Hồn Cốc lại dám ngang nhiên tấn công đệ tử của lục đại phái mà xâm nhập U Minh Chi Địa...
Ngay từ đầu bọn họ đã có kế hoạch rồi. Mà có lẽ đây vẫn chưa phải là toàn bộ kế hoạch kia.
"Hóa ra Thánh Sơn và Âm Hồn Cốc đã liên thủ."
Tinh hậu nhếch môi cười lạnh, dĩ nhiên chẳng ai được may mắn nhìn thấy bởi nó đã bị che dưới tấm mạn đen.
Thật sự mà nói thì tình huống hiện tại làm cho phe nhân tộc lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nếu chỉ có mình Âm Hồn Cốc thì không khó để trấn áp, nhưng nếu cộng thêm yêu tộc Thánh Sơn nữa thì... Cho dù có thắng được thì e cũng sẽ là thắng thảm. Đó là còn chưa kể tới khả năng trận chiến này sẽ trở thành mồi lửa châm ngòi cho cuộc chiến tranh giữa nhân yêu hai tộc.
Giữa lúc mấy đại nhân vật của nhân tộc còn đang cân nhắc thiệt hơn thì Thánh chủ lần nữa lên tiếng:
"Các vị đạo hữu, như ta đã nói từ đầu, bảo vật của thiên địa, người có duyên tất được. Chúng ta cần gì phải động đao động gươm, cứ để mọi người cùng vào tìm kiếm bảo vật không phải tốt sao? Huống hồ U Minh Chi Địa rộng lớn như vậy, bảo vật đâu phải chỉ có đôi ba cái."
Thảo luận một lúc, cuối cùng bên phía nhân tộc cũng đành chia sẻ U Minh Chi Địa với Âm Hồn Cốc và Thánh Sơn. Nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời, về sau này sẽ thế nào thì không ai nói trước được. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn: quan hệ giữa nhân tộc, yêu tộc và quỷ hồn sẽ có biến động lớn.
...
Nhìn những người trước mặt, lão Phong Tử dặn dò:
"Ta e là chuyến tầm bảo lần này sẽ không đơn giản. Vì vậy cho nên... Thiên Thù, Ngọc Thường, hai người các ngươi hãy dẫn dắt mọi người vào U Minh Chi Địa, về phần ta và Cổ Mị Sanh sẽ ở bên ngoài cùng mấy vị chưởng môn, tông chủ các phái khác kiềm chế những người còn lại của yêu tộc Thánh Sơn và Âm Hồn Cốc... Được rồi, các ngươi mau đi đi."
"Vâng."
Cũng giống như Đại Nhật Cung bên này, các phái khác như Tinh Cung, Lam Nguyệt Cung, Âm Dương Tông, La Sát Phái, Đà La Tự đều cử một hai cao thủ Niết Bàn Cảnh hậu kỳ dẫn đầu đội ngũ. Riêng các đại nhân vật cấp Chân Đan Cảnh thì tất nhiên là ở bên ngoài.
...
Sau khi hai người họ đi xuống lôi đài, ngay lúc này, từ phía ngoài, một vị hòa thượng vội vã đi thẳng tới chỗ của Minh Trí đại sư, giọng lo lắng:
"Sư huynh, đại sự không ổn rồi! Ma vụ bao quanh U Minh Chi Địa đã biến mất sớm hơn dự kiến. Vừa rồi, có một số lượng lớn Quỷ hồn chẳng biết từ đâu xông vào tấn công những đệ tử của lục đại phái chúng ta, không ít kẻ đã xâm nhập vào bên trong."
"Cái gì?"
Chưởng môn Thái Ân không kiềm được hô lớn. Mấy đại nhân vật của các tông phái khác cũng đứng hết cả lên.
"Minh Trí đại sư, đại sư xem nên làm thế nào?"
"Đại sư, Tinh hậu, Cổ tông chủ, Lãnh cung chủ, Thái chưởng môn, Phong trưởng lão, các vị xin hãy cho ý kiến!"
"Đúng vậy, xin các vị hãy mau cho ý kiến!"
"Hừ!"
Tinh hậu là người đầu tiên mở lời:
"Còn ý kiến cái gì? Quần Anh Đại Hội này không cần phải tiếp tục nữa! Bổn hậu sẽ dẫn người của mình đi trước!"
Rất dứt khoát, Tinh hậu nói xong liền tập hợp người của Tinh Cung bay về hướng U Minh Chi Địa. Những môn phái còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo.
Bên ngoài đại môn Đà La Tự, Tô Phỉ nhìn những đạo lưu quang bay ngang qua, nét mặt nghi hoặc:
"Bọn họ đang làm gì thế nhỉ? Sao tự dưng lại bay đi hết rồi?"
"Ta nghĩ hẳn là đã phát sinh đại sự gì rồi."
Lâm Thái Anh cho ý kiến.
"Vậy chúng ta đi xem thử đi!"
Nghe vậy, Lâm Thái Anh liền gõ lên đầu Tô Phỉ một cái:
"Đi gì mà đi! Hạng tép riu như chúng ta thì nên an phận một chút hiểu không?"
Im lặng từ nãy giờ, Lâm Thải Tuyết chợt nói:
"Thái Anh, Tô Phỉ, hai ngươi trở về trước đi. Ta muốn đi xem thử một lát."
Cũng chẳng đợi hai người đáp lại, Lâm Thải Tuyết đã ngự không bay đi.
"Tiểu Tuyết! Cho ta đi với!"
Tô Phỉ vội bay theo.
Gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, Lâm Thái Anh đành phải đi cùng.
...
Lúc này, các tu sĩ vừa rồi ở Quần Long Đại Hội đã tập trung thành từng nhóm đứng xen kẽ trên bờ một vực thẳm.
Vực thẳm này rất sâu, không rõ là bao nhiêu trượng, bởi vì dù là thần thức của tu sĩ Chân Đan Cảnh cũng chẳng thể dò xét tới đáy vực được. Có một lực lượng vô hình nào đó ngăn cản.
Vực thẳm là một trong những nơi kỳ dị nhất và cũng nguy hiểm nhất ở Thiên Vũ đại lục. Mọi người gọi nó là... U Minh Chi Địa. Một vùng đất tăm tối.
Tinh hậu nhìn đám Quỷ hồn đông đúc phía đối diện, lạnh lùng cất tiếng:
"Các ngươi là ai?"
Trong đám Quỷ hồn, một vị trung niên mặc hoàng y bước ra, nói:
"Chúng ta là..."
Trung niên nọ chưa kịp nói hết câu thì đã bị một tiếng "Hừ" lạnh cắt lời. Không chỉ thế, hắn còn bị đẩy lui lại ba bước.
Tu vi thật đáng sợ!
Vị trung niên nhìn Tinh hậu, nét mặt vẫn chưa hết kinh hãi.
"Chỉ là một tên thuộc hạ, đạo hữu hà tất phải làm khó dễ? Chẳng lẽ không sợ mọi người chê cười?"
Bất thình lình, một giọng nói vang lên, tiếp theo đó là một thân ảnh thiếu niên mặc trường bào màu đen xuất hiện.
Bên kia, Tinh hậu đáp lại, vẫn giọng điệu lạnh lùng như cũ:
"Bổn hậu không cần phải nhìn người khác mà làm việc. Trả lời câu hỏi của bổn hậu, các ngươi là ai?"
Thiếu niên khẽ cười, xếp lại chiếc quạt trong tay, nói:
"Các vị có lẽ không biết ta, nhưng thiết nghĩ danh hào của ta thì các vị đã nghe qua. Ta... chính là người đứng đầu của Âm Hồn Cốc."
Quỷ chủ!
Hai chữ này tức thì hiện ra trong đầu của không ít người ở đây.
"A di đà phật, thì ra là Quỷ chủ."
Minh Trí đại sư tiếp lời:
"Quỷ chủ, hôm nay đạo hữu dẫn người tấn công đệ tử lục đại phái chúng ta, xông vào U Minh Chi Địa, như vậy là cớ gì? Chẳng lẽ đạo hữu muốn làm dấy lên chiến tranh giữa hai bên?"
"Minh Trí đại sư cần gì phải nhiều lời! Nếu hôm nay Âm Hồn Cốc đã tới đây vậy thì cũng đừng mong trở về nữa!"
Chưởng môn Thái Ân đằng đằng sát khí nói.
"Thái chưởng môn nói phải! Âm Hồn Cốc nếu đã dám khiêu khích lục đại phái thì Âm Dương Tông ta sẽ đáp lễ lại!"
Tông chủ Cổ Liệt cũng tham gia vào.
"Diệt Âm Hồn Cốc!"
"Diệt Âm Hồn Cốc!"
...
"Diệt Âm Hồn Cốc!"
Trước thái độ thù địch của tu sĩ nhân tộc, thật lạ là Quỷ chủ lại chẳng hề tỏ ra lo lắng gì, ngược lại gương mặt còn rất bình thản.
Và tất nhiên điều đó khiến cho một số người âm thầm cảnh giác, chẳng hạn như Minh Trí đại sư, lão Phong Tử, Tinh hậu.
Quả nhiên, biến cố đã xảy ra. Đó là lúc một giọng nói cất lên:
"Mọi người hà tất phải giương cung bạt kiếm như vậy."
Mọi ánh mắt đổ dồn về nơi phát ra âm thanh. Đó là chỗ của năm mươi yêu tộc, và người vừa lên tiếng chính là Thánh chủ.
Trong khi những câu hỏi đang xoay chuyển trong đầu các tu sĩ nhân tộc thì Thánh chủ đã cùng với người của ông đi qua chỗ của Quỷ chủ.
Không phải nhiều lời vòng vo, chỉ cần như thế cũng đã đủ nói lên tất cả rồi.
Bọn họ là đồng minh!
Tới lúc này thì mấy đại nhân vật mới vỡ lẽ mọi chuyện. Ví như tại sao yêu tộc Thánh Sơn lại đột nhiên xuất hiện rồi lại muốn tham dự Quần Long Đại Hội, tại sao họ chỉ xin phân một danh ngạch thi đấu, tại sao Âm Hồn Cốc lại dám ngang nhiên tấn công đệ tử của lục đại phái mà xâm nhập U Minh Chi Địa...
Ngay từ đầu bọn họ đã có kế hoạch rồi. Mà có lẽ đây vẫn chưa phải là toàn bộ kế hoạch kia.
"Hóa ra Thánh Sơn và Âm Hồn Cốc đã liên thủ."
Tinh hậu nhếch môi cười lạnh, dĩ nhiên chẳng ai được may mắn nhìn thấy bởi nó đã bị che dưới tấm mạn đen.
Thật sự mà nói thì tình huống hiện tại làm cho phe nhân tộc lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nếu chỉ có mình Âm Hồn Cốc thì không khó để trấn áp, nhưng nếu cộng thêm yêu tộc Thánh Sơn nữa thì... Cho dù có thắng được thì e cũng sẽ là thắng thảm. Đó là còn chưa kể tới khả năng trận chiến này sẽ trở thành mồi lửa châm ngòi cho cuộc chiến tranh giữa nhân yêu hai tộc.
Giữa lúc mấy đại nhân vật của nhân tộc còn đang cân nhắc thiệt hơn thì Thánh chủ lần nữa lên tiếng:
"Các vị đạo hữu, như ta đã nói từ đầu, bảo vật của thiên địa, người có duyên tất được. Chúng ta cần gì phải động đao động gươm, cứ để mọi người cùng vào tìm kiếm bảo vật không phải tốt sao? Huống hồ U Minh Chi Địa rộng lớn như vậy, bảo vật đâu phải chỉ có đôi ba cái."
Thảo luận một lúc, cuối cùng bên phía nhân tộc cũng đành chia sẻ U Minh Chi Địa với Âm Hồn Cốc và Thánh Sơn. Nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời, về sau này sẽ thế nào thì không ai nói trước được. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn: quan hệ giữa nhân tộc, yêu tộc và quỷ hồn sẽ có biến động lớn.
...
Nhìn những người trước mặt, lão Phong Tử dặn dò:
"Ta e là chuyến tầm bảo lần này sẽ không đơn giản. Vì vậy cho nên... Thiên Thù, Ngọc Thường, hai người các ngươi hãy dẫn dắt mọi người vào U Minh Chi Địa, về phần ta và Cổ Mị Sanh sẽ ở bên ngoài cùng mấy vị chưởng môn, tông chủ các phái khác kiềm chế những người còn lại của yêu tộc Thánh Sơn và Âm Hồn Cốc... Được rồi, các ngươi mau đi đi."
"Vâng."
Cũng giống như Đại Nhật Cung bên này, các phái khác như Tinh Cung, Lam Nguyệt Cung, Âm Dương Tông, La Sát Phái, Đà La Tự đều cử một hai cao thủ Niết Bàn Cảnh hậu kỳ dẫn đầu đội ngũ. Riêng các đại nhân vật cấp Chân Đan Cảnh thì tất nhiên là ở bên ngoài.
...