Trên con đường lớn của Phú Xuân Đô, những dòng người đến và đi tấp nập, từ bá tánh bình dân cho đến các bậc thiếu gia công tử và tiểu thư đài các, không khí vô cùng náo nhiệt. Lẫn trong đám đông ấy, có ba người khiến không ít kẻ nhòm ngó.
Cách ăn mặc của hai trong số bọn họ có chút khác biệt với người ở kinh thành này. Thay vì lớp áo ngoài liền thân từ trên xuống dưới thì y phục của các nàng lại được chia làm hai phần rõ rệt: phần trên là một chiếc áo màu đen ôm sát thân có cổ dựng, bên phải vạt áo được xẻ, có khuy nối các vạt lại với nhau, thắt lấy eo là một chiếc đai lưng bằng lụa trắng; phần dưới là chiếc váy dài màu đỏ có họa tiết chim thú nhưng không mềm mại uyển chuyển mà được thêu bằng các đường thẳng.
Một điểm khác biệt nữa là khuôn mặt các nàng. Dung mạo thì không phải bàn cãi, rất xinh đẹp; nhưng đáng chú ý hơn là hai chiếc khuyên hình tròn khá to ở tai và mái tóc được quấn nhiều vòng ngang dọc trên đầu như một chiếc nón lạ mắt với phần đuôi tóc thả xuống chạm tới ngực.
Quả thật nếu so với những cô gái ở đây thì cách ăn mặc của các nàng quá lạ lẫm.
Cứ như thế, trước những ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường, ba vị khách nhân lạ mặt kia bước vào một tửu quán.
Tửu quán này khá rộng rãi và sang trọng, cũng hệt như cái vẻ cao quý đầy kiểu cách của khách nhân ở đây vậy. Mà thiết nghĩ bá tánh bình dân sẽ chẳng bao giờ đặt chân vào nơi này, bởi vì nó là Túy Tiên Lâu - đệ nhất tửu lâu của Phú Xuân Đô.
Chẳng rõ hôm nay là ngày gì mà Túy Tiên Lâu lại đông hơn hẳn bình thường, bàn nào bàn nấy đều chật kín người, chỉ còn duy nhất một chiếc còn trống ở lầu hai, ngay cạnh lan can. Và nó là mục tiêu mà ba vị khách lạ mặt hướng đến. Chỉ có điều...
"Xin lỗi khách quan, bàn này đã có người đặt trước rồi."
Tiểu nhị đưa tay ngăn cản.
"Không muốn chết lập tức tránh ra!"
Một trong ba vị khách lạ lạnh lùng cất tiếng, kiếm của nàng đã kề sát vào cổ của tên tiểu nhị nọ.
"Khách... Khách quan! Bàn này đã được Bạch thiếu đặt trước rồi. Tuyệt đối không thể đắc tội được!"
Cho rằng ba người không rõ, tiểu nhị giải thích kỹ hơn:
"Bạch thiếu là người của gia tộc lớn nhất Phú Xuân Đô này, là nhi tử của Tây viện chủ Đại Nhật Cung, tiểu nhân khuyên các vị không nên đắc tội thì tốt hơn."
Đại Nhật Cung?
Ánh mắt khẽ động, Thiên Ma lãnh đạm nói:
"Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không tránh thì bọn họ sẽ lấy mạng ngươi."
"Một."
"Hai."
"Thật lớn mật!"
Không đợi cho Thiên Ma đếm đến ba thì một tiếng quát truyền đến. Đó là một trung niên có tu vi Ngự Không Cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Hắn hùng hổ tiến về phía Thiên Ma, ý định là gì thì không khó để đoán ra.
Thế nhưng còn chưa đi được bao nhiêu bước thì hắn đã bị một luồng linh lực mạnh mẽ hất văng đi.
"Rầm... Rầm"
"Bộp bộp bộp"
Những tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên.
Mọi ánh mắt đổ dồn về chủ nhân của những tiếng vỗ tay vừa rồi.
Đó là một thanh niên mặc bạch y, trên tay cầm chiếc quạt ngọc đã xếp lại.
Trông thấy thanh niên kia, gần như tất cả mọi người đang có mặt tại Túy Tiên Lâu đều đứng dậy, hướng hắn cung kính chào hỏi:
"Tham kiến Bạch thiếu."
"Tham kiến Bạch thiếu."
...
"Bạch thiếu khỏe."
...
Bạch Ngọc Đô đáp lại họ bằng giọng bề trên:
"Được rồi."
Nói xong, hắn nhìn về phía ba người Thiên Ma, thả ra thần thức dò xét. Sau khi phát hiện tu vi của hai cô gái ăn mặc kỳ lạ kia mới chỉ là Ngự Không Cảnh hậu kỳ đỉnh phong và Thần Thông Cảnh sơ kỳ đỉnh phong thì trong lòng đã yên tâm. Riêng tên nam tử đeo mặt nạ vàng thì khí tức trên người rất yếu ớt, sợ là chẳng mạnh hơn phàm nhân bao nhiêu, không đáng cho hắn để vào mắt. Hắn nhếch môi cười lạnh, tiến tới chỗ bọn họ.
Lý Thiên Hương và Lý Thiên Kiều đương nhiên biết mình không phải đối thủ của thanh niên đối diện, nhưng các nàng vẫn không có ý định sẽ lui bước... khi mà Thiên Ma còn chưa bảo.
Đột ngột, một luồng uy áp xông thẳng đến các nàng.
Ngay lập tức, Lý Thiên Hương và Lý Thiên Kiều phát ra uy áp chống lại. Đáng tiếc, so với đối phương thì tu vi các nàng quá yếu, chỉ trong chốc lát đã hộc ra máu tươi. Mặc dù vậy thì từ đầu tới cuối các nàng vẫn một mực che chắn trước người Thiên Ma, không để một chút uy áp nào của đối phương vượt qua.
Bên kia, Bạch Ngọc Đô thu lại linh lực. Hắn cười khuẩy:
"Bằng chút tu vi đó mà cũng muốn chiếm chỗ của Bạch Ngọc Đô ta? Đúng là ngu xuẩn!"
"Bạch Thiếu nói phải, bọn chúng thật ngu xuẩn!"
"Ta thấy bọn chúng chỉ là mấy con ếch không biết trời cao đất rộng, học được chút thuật pháp liền nghĩ mình tài giỏi hơn người. Ngu ngốc vẫn là ngu ngốc a! Làm sao có thể so được với một thiên tài như Bạch thiếu chứ!"
Cứ thế, những lời a dua nịnh hót liên tục vang lên.
Bỗng có kẻ nào đó nêu ý kiến:
"Bạch thiếu, làm sai thì phải nhận trừng phạt. Bọn họ dám khinh thường ngài, lý nào lại bỏ qua đơn giản như vậy? Theo ta thấy hai cô gái kia cũng không tệ, trông khá lạ mắt. Bạch Thiếu có nên..."
Tuy hắn không nói hết câu nhưng hàm ý thì ai cũng hiểu. Trùng hợp thế nào ý của hắn lại chính là những gì Bạch Ngọc Đô đang nghĩ.
Ngay lúc này, một âm thanh vang lên cắt ngang mớ suy nghĩ đen tối kia:
"Ngươi vừa làm bị thương tỳ nữ của ta?"
Bạch Ngọc Đô liếc qua Thiên Ma, nét mặt xem thường. Với hắn, gã kia còn chẳng đáng để nhìn thẳng, cùng lắm thì cũng chỉ là nhi tử của vị nhân vật nào đó mà thôi. Hắn xòe quạt ngọc, vừa phẩy vừa đáp:
"À, việc đó thì ngươi không cần lo. Tỳ nữ của ngươi, sau này ta bảo đảm sẽ chăm sóc tốt cho các nàng."
"Nói vậy là ngươi muốn cướp người của ta?"
Chẳng đợi Bạch Ngọc Đô trả lời, Thiên Ma nói tiếp:
"Thật ra thì cũng không cần phải như vậy. Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục được bọn họ, ta sẽ hai tay dâng tặng cho ngươi."
"Thú vị! Thú vị!"
Bạch Ngọc Đô cười nói:
"Hai vị cô nương, Bach Ngọc Đô ta không chỉ là con trai của Tây viện chủ mà còn là cháu của thái thượng trưởng lão Đại Nhật Cung. Chỉ cần các ngươi nguyện ý theo ta thì linh thạch, đan dược, pháp khí tuyệt đối không thiếu cho các ngươi tu luyện. Các ngươi nên suy nghĩ kỹ, đừng để đến lúc ta phải tự mình ra tay thì sẽ không còn ưu đãi như vậy nữa đâu."
Nói xong, Bạch Ngọc Đô nhẹ phe phẩy chiếc quạt trong tay, bộ dáng hết sức tiêu sái.
Khi tất cả mọi người đều tưởng hai cô gái kia sẽ gật đầu đồng ý thì các nàng lại có hành động ngược lại. Một hành động mà ai nấy cũng phải kinh ngạc.
"Phi"
"Phi"
Hai cái phỉ nhổ liên tiếp. Đó là câu trả lời của Lý Thiên Kiều và Lý Thiên Hương.
Và hiển nhiên câu trả lời này làm cho Bạch Ngọc Đô cực kỳ tức giận. Nó như một cái tát đánh thẳng vào mặt hắn. Đau điếng!
Hắn giơ tay điểm ra một chỉ.
Một đạo bạch quang bắn thẳng về phía Lý Thiên Kiều và Lý Thiên Hương.
Cầm ly trà lên, Thiên Ma nhẹ nhúng tay vào rồi búng ra một giọt nước. Ngay tức khắc, giọt nước hóa thành một con thủy xà to lớn. Nó há to chiếc miệng nuốt chửng đạo bạch quang của Bạch Ngọc Đô rồi lao thẳng đến chỗ hắn.
Bạch Ngọc Đô phản ứng cực nhanh, hắn vận linh lực chém ra một kiếm.
"Khè khè"
Hoàn toàn không có tác dụng!
Cách ăn mặc của hai trong số bọn họ có chút khác biệt với người ở kinh thành này. Thay vì lớp áo ngoài liền thân từ trên xuống dưới thì y phục của các nàng lại được chia làm hai phần rõ rệt: phần trên là một chiếc áo màu đen ôm sát thân có cổ dựng, bên phải vạt áo được xẻ, có khuy nối các vạt lại với nhau, thắt lấy eo là một chiếc đai lưng bằng lụa trắng; phần dưới là chiếc váy dài màu đỏ có họa tiết chim thú nhưng không mềm mại uyển chuyển mà được thêu bằng các đường thẳng.
Một điểm khác biệt nữa là khuôn mặt các nàng. Dung mạo thì không phải bàn cãi, rất xinh đẹp; nhưng đáng chú ý hơn là hai chiếc khuyên hình tròn khá to ở tai và mái tóc được quấn nhiều vòng ngang dọc trên đầu như một chiếc nón lạ mắt với phần đuôi tóc thả xuống chạm tới ngực.
Quả thật nếu so với những cô gái ở đây thì cách ăn mặc của các nàng quá lạ lẫm.
Cứ như thế, trước những ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường, ba vị khách nhân lạ mặt kia bước vào một tửu quán.
Tửu quán này khá rộng rãi và sang trọng, cũng hệt như cái vẻ cao quý đầy kiểu cách của khách nhân ở đây vậy. Mà thiết nghĩ bá tánh bình dân sẽ chẳng bao giờ đặt chân vào nơi này, bởi vì nó là Túy Tiên Lâu - đệ nhất tửu lâu của Phú Xuân Đô.
Chẳng rõ hôm nay là ngày gì mà Túy Tiên Lâu lại đông hơn hẳn bình thường, bàn nào bàn nấy đều chật kín người, chỉ còn duy nhất một chiếc còn trống ở lầu hai, ngay cạnh lan can. Và nó là mục tiêu mà ba vị khách lạ mặt hướng đến. Chỉ có điều...
"Xin lỗi khách quan, bàn này đã có người đặt trước rồi."
Tiểu nhị đưa tay ngăn cản.
"Không muốn chết lập tức tránh ra!"
Một trong ba vị khách lạ lạnh lùng cất tiếng, kiếm của nàng đã kề sát vào cổ của tên tiểu nhị nọ.
"Khách... Khách quan! Bàn này đã được Bạch thiếu đặt trước rồi. Tuyệt đối không thể đắc tội được!"
Cho rằng ba người không rõ, tiểu nhị giải thích kỹ hơn:
"Bạch thiếu là người của gia tộc lớn nhất Phú Xuân Đô này, là nhi tử của Tây viện chủ Đại Nhật Cung, tiểu nhân khuyên các vị không nên đắc tội thì tốt hơn."
Đại Nhật Cung?
Ánh mắt khẽ động, Thiên Ma lãnh đạm nói:
"Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không tránh thì bọn họ sẽ lấy mạng ngươi."
"Một."
"Hai."
"Thật lớn mật!"
Không đợi cho Thiên Ma đếm đến ba thì một tiếng quát truyền đến. Đó là một trung niên có tu vi Ngự Không Cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Hắn hùng hổ tiến về phía Thiên Ma, ý định là gì thì không khó để đoán ra.
Thế nhưng còn chưa đi được bao nhiêu bước thì hắn đã bị một luồng linh lực mạnh mẽ hất văng đi.
"Rầm... Rầm"
"Bộp bộp bộp"
Những tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên.
Mọi ánh mắt đổ dồn về chủ nhân của những tiếng vỗ tay vừa rồi.
Đó là một thanh niên mặc bạch y, trên tay cầm chiếc quạt ngọc đã xếp lại.
Trông thấy thanh niên kia, gần như tất cả mọi người đang có mặt tại Túy Tiên Lâu đều đứng dậy, hướng hắn cung kính chào hỏi:
"Tham kiến Bạch thiếu."
"Tham kiến Bạch thiếu."
...
"Bạch thiếu khỏe."
...
Bạch Ngọc Đô đáp lại họ bằng giọng bề trên:
"Được rồi."
Nói xong, hắn nhìn về phía ba người Thiên Ma, thả ra thần thức dò xét. Sau khi phát hiện tu vi của hai cô gái ăn mặc kỳ lạ kia mới chỉ là Ngự Không Cảnh hậu kỳ đỉnh phong và Thần Thông Cảnh sơ kỳ đỉnh phong thì trong lòng đã yên tâm. Riêng tên nam tử đeo mặt nạ vàng thì khí tức trên người rất yếu ớt, sợ là chẳng mạnh hơn phàm nhân bao nhiêu, không đáng cho hắn để vào mắt. Hắn nhếch môi cười lạnh, tiến tới chỗ bọn họ.
Lý Thiên Hương và Lý Thiên Kiều đương nhiên biết mình không phải đối thủ của thanh niên đối diện, nhưng các nàng vẫn không có ý định sẽ lui bước... khi mà Thiên Ma còn chưa bảo.
Đột ngột, một luồng uy áp xông thẳng đến các nàng.
Ngay lập tức, Lý Thiên Hương và Lý Thiên Kiều phát ra uy áp chống lại. Đáng tiếc, so với đối phương thì tu vi các nàng quá yếu, chỉ trong chốc lát đã hộc ra máu tươi. Mặc dù vậy thì từ đầu tới cuối các nàng vẫn một mực che chắn trước người Thiên Ma, không để một chút uy áp nào của đối phương vượt qua.
Bên kia, Bạch Ngọc Đô thu lại linh lực. Hắn cười khuẩy:
"Bằng chút tu vi đó mà cũng muốn chiếm chỗ của Bạch Ngọc Đô ta? Đúng là ngu xuẩn!"
"Bạch Thiếu nói phải, bọn chúng thật ngu xuẩn!"
"Ta thấy bọn chúng chỉ là mấy con ếch không biết trời cao đất rộng, học được chút thuật pháp liền nghĩ mình tài giỏi hơn người. Ngu ngốc vẫn là ngu ngốc a! Làm sao có thể so được với một thiên tài như Bạch thiếu chứ!"
Cứ thế, những lời a dua nịnh hót liên tục vang lên.
Bỗng có kẻ nào đó nêu ý kiến:
"Bạch thiếu, làm sai thì phải nhận trừng phạt. Bọn họ dám khinh thường ngài, lý nào lại bỏ qua đơn giản như vậy? Theo ta thấy hai cô gái kia cũng không tệ, trông khá lạ mắt. Bạch Thiếu có nên..."
Tuy hắn không nói hết câu nhưng hàm ý thì ai cũng hiểu. Trùng hợp thế nào ý của hắn lại chính là những gì Bạch Ngọc Đô đang nghĩ.
Ngay lúc này, một âm thanh vang lên cắt ngang mớ suy nghĩ đen tối kia:
"Ngươi vừa làm bị thương tỳ nữ của ta?"
Bạch Ngọc Đô liếc qua Thiên Ma, nét mặt xem thường. Với hắn, gã kia còn chẳng đáng để nhìn thẳng, cùng lắm thì cũng chỉ là nhi tử của vị nhân vật nào đó mà thôi. Hắn xòe quạt ngọc, vừa phẩy vừa đáp:
"À, việc đó thì ngươi không cần lo. Tỳ nữ của ngươi, sau này ta bảo đảm sẽ chăm sóc tốt cho các nàng."
"Nói vậy là ngươi muốn cướp người của ta?"
Chẳng đợi Bạch Ngọc Đô trả lời, Thiên Ma nói tiếp:
"Thật ra thì cũng không cần phải như vậy. Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục được bọn họ, ta sẽ hai tay dâng tặng cho ngươi."
"Thú vị! Thú vị!"
Bạch Ngọc Đô cười nói:
"Hai vị cô nương, Bach Ngọc Đô ta không chỉ là con trai của Tây viện chủ mà còn là cháu của thái thượng trưởng lão Đại Nhật Cung. Chỉ cần các ngươi nguyện ý theo ta thì linh thạch, đan dược, pháp khí tuyệt đối không thiếu cho các ngươi tu luyện. Các ngươi nên suy nghĩ kỹ, đừng để đến lúc ta phải tự mình ra tay thì sẽ không còn ưu đãi như vậy nữa đâu."
Nói xong, Bạch Ngọc Đô nhẹ phe phẩy chiếc quạt trong tay, bộ dáng hết sức tiêu sái.
Khi tất cả mọi người đều tưởng hai cô gái kia sẽ gật đầu đồng ý thì các nàng lại có hành động ngược lại. Một hành động mà ai nấy cũng phải kinh ngạc.
"Phi"
"Phi"
Hai cái phỉ nhổ liên tiếp. Đó là câu trả lời của Lý Thiên Kiều và Lý Thiên Hương.
Và hiển nhiên câu trả lời này làm cho Bạch Ngọc Đô cực kỳ tức giận. Nó như một cái tát đánh thẳng vào mặt hắn. Đau điếng!
Hắn giơ tay điểm ra một chỉ.
Một đạo bạch quang bắn thẳng về phía Lý Thiên Kiều và Lý Thiên Hương.
Cầm ly trà lên, Thiên Ma nhẹ nhúng tay vào rồi búng ra một giọt nước. Ngay tức khắc, giọt nước hóa thành một con thủy xà to lớn. Nó há to chiếc miệng nuốt chửng đạo bạch quang của Bạch Ngọc Đô rồi lao thẳng đến chỗ hắn.
Bạch Ngọc Đô phản ứng cực nhanh, hắn vận linh lực chém ra một kiếm.
"Khè khè"
Hoàn toàn không có tác dụng!