Lý Thiên Kiều lập tức đưa tay giữ lại.
"Để chữa trị cho ngươi, ta phải dùng đến bí thuật song tu."
Tuy giọng điệu của Thiên Ma rất chân thành nhưng Lý Thiên Kiều vẫn chẳng chịu buông tay ra. Có vẻ như nàng không tin tưởng hắn, hoặc giả nàng sợ hắn nhìn thấy hết thảy cơ thể già nua của mình cũng có khi.
Trông dáng vẻ nàng như vậy, bất đắc dĩ, Thiên Ma phải thi triển định thân thuật lên nàng. Làm xong, hắn đem toàn bộ y phục của nàng cởi ra.
"Đừng! Đừng nhìn... Hức... Hức... Ức... Đừng nhìn..."
Dẫu đã từng cùng Thiên Ma hoan ái hàng trăm lần nhưng Lý Thiên Kiều chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Nàng xấu hổ lắm. Đến mức nó khiến nàng nghĩ đến cái chết. Nhưng nàng không chết được. Thiên Ma không cho phép. Chợt, nàng cảm nhận được một nụ hôn vừa đặt lên đôi mắt đang nhắm nghiền của mình. Tiếp đến là mũi, má rồi môi... Những nụ hôn mới dịu dàng làm sao.
Đối với Lý Thiên Kiều, chúng thật lạ lẫm. Nàng không biết là trên đời lại có những nụ hôn như vậy. Chưa khi nào nàng có cả, cho tới giờ phút này, lúc mà nàng xấu xí nhất. Càng lạ lẫm hơn nữa, người trao chúng cho nàng lại là Thiên Ma - một kẻ lạnh lùng và bí ẩn. Nàng nghĩ thế. Bất giác, nước mắt nàng lại tự chảy xuống. Là vì điều gì? Nàng chẳng rõ. Nàng chỉ biết là mình... không ghét nó.
Thời gian trôi qua một cách chậm rãi... Cùng với đó là sự biến đổi của Lý Thiên Kiều: mái tóc vốn bạc trắng thì giờ đã hóa thành một màu đen tuyền, làn da nhăn nheo nay cũng căng mịn nõn nà... Chẳng mấy chốc, từ một "bà lão", Lý Thiên Kiều đã trở lại là một đại mỹ nhân xinh đẹp như hoa trước kia. Mà không, nàng còn đẹp hơn trước nhiều, bởi vì so với lúc trước thì bây giờ trông nàng như trẻ lại năm sáu tuổi vậy.
Lý Thiên Kiều vẫn chưa biết điều đó. Nàng chẳng có thời gian để xem xét cụ thể. Hiện tại tâm trí nàng đã bị những cảm xúc lạ lùng vây lấy. Phải. Lại thêm một thứ kỳ lạ nữa. Tất nhiên, người mang đến cho nàng vẫn là Thiên Ma. Và để đáp lại, Lý Thiên Kiều vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, trao những nụ hôn cuồng nhiệt nhất của mình cho hắn...
Mưa tạnh, mây tan.
Lý Thiên Kiều đã nằm mê man trên giường băng, khóe môi còn vương lại một nụ cười mỉm. Nụ cười ấy làm cho Thiên Ma cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười. Thở ra một hơi, Thiên Ma xoay người đi vào phía trong của băng động. Nhưng chỉ vừa đi được vài bước thì đầu hắn bỗng choáng váng, thân mình loạng choạng như sắp ngã. Theo phản ứng tự nhiên, hắn đưa tay ra vịn lấy tường băng, đứng bất động.
Một lát sau.
Như đã đỡ hơn, Thiên Ma tiếp tục bước đi.
...
"Nói ra mục đích của ngươi đi."
Trước câu hỏi đột ngột của Thiên Ma, Nghiệt tỏ vẻ nghi hoặc hỏi lại:
"Mục đích? Ta không hiểu ngươi đang muốn nói gì."
Thiên Ma cười lãnh đạm:
"Ngươi từng bảo với ta rằng tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết sẽ không bị ma khí phản phệ, vậy chuyện ta hai lần hóa ma lại là thế nào? Ma khí đang ngày đêm muốn kiểm soát thần trí ta lại là thế nào? Đừng nói với ta là ngươi chẳng biết gì cả?"
"Ta đương nhiên biết."
Nghiệt đáp, giọng thản nhiên:
"Hẳn là ngươi chưa quên viên huyết châu lấy được ở U Minh Chi Địa chứ? Không phải Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết có sai lầm gì mà vấn đề chính là nằm ở viên huyết châu kia. Hai lần ma hóa hay là việc ma khí trong đan điền của ngươi đều là do nó gây nên."
"Lời ngươi nói là thật?"
"Ngươi đừng quên lần đầu tiên ngươi bị ma hóa chính là ngay sau khi viên huyết châu kia xâm nhập vào cơ thể. Chẳng phải kể từ lúc đó thì chân khí trong đan điền ngươi mới bắt đầu chuyển hóa thành ma khí sao?"
Nghe Nghiệt nói thế thì Thiên Ma trở nên trầm mặc. Quả thật lời của nó không hề sai. Nhưng nếu đúng là vậy thì suy đoán của hắn trước giờ đều sai sao? Chẳng lẽ tất cả đều là do bản thân hắn đã quá đa nghi? Hắn thấy đầu óc mình có chút rối ren.
Trong khi Thiên Ma còn đang nghĩ ngợi thì giọng Nghiệt lại vang lên:
"Ta thấy ngươi đã quá đề phòng ta thì phải. Ngươi quên giữa chúng ta vẫn còn một cuộc giao dịch sao? Ta hãm hại ngươi thì có lợi gì cho mình? Đúng là ban đầu ta có che giấu một ít này nọ, nhưng đó chỉ là do bất đắc dĩ. Mục đích của ta chỉ đơn thuần là muốn khôi phục lại lực lượng của mình rồi sau đó tìm cách thoát khỏi Thiên Oán mà thôi. Và hiện tại, ngươi chính là người sẽ trợ giúp ta thực hiện mục đích ấy. Nghĩ kỹ đi, nếu ngươi xảy ra chuyện thì bản thân ta cũng đâu được lợi gì."
Có vẻ những lời của Nghiệt đã tác động không nhỏ tới Thiên Ma. Sau một hồi cẩn thận suy xét, hắn cất tiếng hỏi:
"Lai lịch của viên huyết châu kia, ngươi hẳn là biết?"
Qua vài giây im lặng, Nghiệt trả lời, giọng hơi trầm:
"Đã từng nghe thấy. Tên của nó gọi là Diệt Hồn Châu, là một trong những thần khí mạnh nhất."
Tuy giọng Nghiệt không lớn nhưng đến tai Thiên Ma thì chẳng khác nào sấm giữa trời quang. Tin tức này thật sự quá kinh người.
Thần khí? Có nghĩ thế nào thì Thiên Ma cũng chưa bao giờ hình dung ra nổi viên huyết châu kia lại là một thần khí. Phải biết dù là toàn bộ mười ba tầng trời của cõi trung thiên cũng chẳng có nổi một kiện tiên khí chứ đừng nói gì đến thần khí. Thậm chí kể cả tiên nhân cao cao tại thượng đi chăng nữa thì việc sở hữu một kiện thần khí gần như là điều không tưởng. Thần khí là vật của thần linh.
Thế nhưng lúc này đây, Nghiệt nói cho hắn biết viên huyết châu trong người mình chẳng những là một kiện thần khí mà còn là thần khí mạnh hàng đầu trong tất cả các thần khí. Thiên Ma cảm thấy điều ấy có chút không thật. Hắn hướng Nghiệt xác nhận lại:
"Nghiệt. Ngươi xác định mình không nhìn nhầm?"
"Thứ khác thì có thể, nhưng với một kiện thần khí, ngươi nghĩ ta sẽ nhầm lẫn được sao?"
Có được sự khẳng định của Nghiệt, Thiên Ma gần như đã tin tưởng viên huyết châu kia thật sự là một kiện thần khí. Nhưng nó lại làm dấy lên vô số nghi hoặc trong lòng hắn. Hắn không thể hiểu được tại sao một kiện thần khí lại xuất hiện ở Thiên Vũ đại lục nhỏ bé này. Bất giác, hắn liên tưởng đến Nghiệt. Hắn tự hỏi liệu có phải vì viên huyết châu hay chính xác là Diệt Hồn Châu kia mà Nghiệt mới đem mình đến tinh cầu này không. Bởi vì từ khi đến nơi đây, từ việc điều tra lai lịch của Ma châu lấy được gần bộ hài cốt của Bạch Lân cho tới lúc xâm nhập U Minh Chi Địa và tìm đến hồ nước đen nọ, tất cả đều là yêu cầu mà Nghiệt bắt buộc hắn phải làm, trong khi chuyện quan trọng khác với nó là thu thập ma khí thì nó lại chưa bao giờ thúc dục hắn cả. Nhưng nếu đúng như vậy thật thì Nghiệt sẽ có dự định gì tiếp theo khi mà Diệt Hồn Châu đã đi vào bên trong không gian linh hồn của hắn.
Nghĩ đến điều gì, Thiên Ma chợt hỏi:
"Từ sau sự việc ở U Minh Chi Địa thì ta chẳng thể liên hệ được với ngươi nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ cũng là do Diệt Hồn Châu gây nên?"
"Thế ngươi nghĩ là ta cố tình im lặng sao?"
Nghiệt nói tiếp:
"Ngày đó, sau khi Diệt Hồn Châu xâm nhập vào không gian linh hồn của ngươi, nó đã kiểm soát và giam cầm ta suốt thời gian qua?"
"Vậy tại sao bây giờ ngươi lại thoát ra được?"
"Nói tới thì đúng là phải cảm ơn cô bé kia."
"Để chữa trị cho ngươi, ta phải dùng đến bí thuật song tu."
Tuy giọng điệu của Thiên Ma rất chân thành nhưng Lý Thiên Kiều vẫn chẳng chịu buông tay ra. Có vẻ như nàng không tin tưởng hắn, hoặc giả nàng sợ hắn nhìn thấy hết thảy cơ thể già nua của mình cũng có khi.
Trông dáng vẻ nàng như vậy, bất đắc dĩ, Thiên Ma phải thi triển định thân thuật lên nàng. Làm xong, hắn đem toàn bộ y phục của nàng cởi ra.
"Đừng! Đừng nhìn... Hức... Hức... Ức... Đừng nhìn..."
Dẫu đã từng cùng Thiên Ma hoan ái hàng trăm lần nhưng Lý Thiên Kiều chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Nàng xấu hổ lắm. Đến mức nó khiến nàng nghĩ đến cái chết. Nhưng nàng không chết được. Thiên Ma không cho phép. Chợt, nàng cảm nhận được một nụ hôn vừa đặt lên đôi mắt đang nhắm nghiền của mình. Tiếp đến là mũi, má rồi môi... Những nụ hôn mới dịu dàng làm sao.
Đối với Lý Thiên Kiều, chúng thật lạ lẫm. Nàng không biết là trên đời lại có những nụ hôn như vậy. Chưa khi nào nàng có cả, cho tới giờ phút này, lúc mà nàng xấu xí nhất. Càng lạ lẫm hơn nữa, người trao chúng cho nàng lại là Thiên Ma - một kẻ lạnh lùng và bí ẩn. Nàng nghĩ thế. Bất giác, nước mắt nàng lại tự chảy xuống. Là vì điều gì? Nàng chẳng rõ. Nàng chỉ biết là mình... không ghét nó.
Thời gian trôi qua một cách chậm rãi... Cùng với đó là sự biến đổi của Lý Thiên Kiều: mái tóc vốn bạc trắng thì giờ đã hóa thành một màu đen tuyền, làn da nhăn nheo nay cũng căng mịn nõn nà... Chẳng mấy chốc, từ một "bà lão", Lý Thiên Kiều đã trở lại là một đại mỹ nhân xinh đẹp như hoa trước kia. Mà không, nàng còn đẹp hơn trước nhiều, bởi vì so với lúc trước thì bây giờ trông nàng như trẻ lại năm sáu tuổi vậy.
Lý Thiên Kiều vẫn chưa biết điều đó. Nàng chẳng có thời gian để xem xét cụ thể. Hiện tại tâm trí nàng đã bị những cảm xúc lạ lùng vây lấy. Phải. Lại thêm một thứ kỳ lạ nữa. Tất nhiên, người mang đến cho nàng vẫn là Thiên Ma. Và để đáp lại, Lý Thiên Kiều vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, trao những nụ hôn cuồng nhiệt nhất của mình cho hắn...
Mưa tạnh, mây tan.
Lý Thiên Kiều đã nằm mê man trên giường băng, khóe môi còn vương lại một nụ cười mỉm. Nụ cười ấy làm cho Thiên Ma cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười. Thở ra một hơi, Thiên Ma xoay người đi vào phía trong của băng động. Nhưng chỉ vừa đi được vài bước thì đầu hắn bỗng choáng váng, thân mình loạng choạng như sắp ngã. Theo phản ứng tự nhiên, hắn đưa tay ra vịn lấy tường băng, đứng bất động.
Một lát sau.
Như đã đỡ hơn, Thiên Ma tiếp tục bước đi.
...
"Nói ra mục đích của ngươi đi."
Trước câu hỏi đột ngột của Thiên Ma, Nghiệt tỏ vẻ nghi hoặc hỏi lại:
"Mục đích? Ta không hiểu ngươi đang muốn nói gì."
Thiên Ma cười lãnh đạm:
"Ngươi từng bảo với ta rằng tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết sẽ không bị ma khí phản phệ, vậy chuyện ta hai lần hóa ma lại là thế nào? Ma khí đang ngày đêm muốn kiểm soát thần trí ta lại là thế nào? Đừng nói với ta là ngươi chẳng biết gì cả?"
"Ta đương nhiên biết."
Nghiệt đáp, giọng thản nhiên:
"Hẳn là ngươi chưa quên viên huyết châu lấy được ở U Minh Chi Địa chứ? Không phải Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết có sai lầm gì mà vấn đề chính là nằm ở viên huyết châu kia. Hai lần ma hóa hay là việc ma khí trong đan điền của ngươi đều là do nó gây nên."
"Lời ngươi nói là thật?"
"Ngươi đừng quên lần đầu tiên ngươi bị ma hóa chính là ngay sau khi viên huyết châu kia xâm nhập vào cơ thể. Chẳng phải kể từ lúc đó thì chân khí trong đan điền ngươi mới bắt đầu chuyển hóa thành ma khí sao?"
Nghe Nghiệt nói thế thì Thiên Ma trở nên trầm mặc. Quả thật lời của nó không hề sai. Nhưng nếu đúng là vậy thì suy đoán của hắn trước giờ đều sai sao? Chẳng lẽ tất cả đều là do bản thân hắn đã quá đa nghi? Hắn thấy đầu óc mình có chút rối ren.
Trong khi Thiên Ma còn đang nghĩ ngợi thì giọng Nghiệt lại vang lên:
"Ta thấy ngươi đã quá đề phòng ta thì phải. Ngươi quên giữa chúng ta vẫn còn một cuộc giao dịch sao? Ta hãm hại ngươi thì có lợi gì cho mình? Đúng là ban đầu ta có che giấu một ít này nọ, nhưng đó chỉ là do bất đắc dĩ. Mục đích của ta chỉ đơn thuần là muốn khôi phục lại lực lượng của mình rồi sau đó tìm cách thoát khỏi Thiên Oán mà thôi. Và hiện tại, ngươi chính là người sẽ trợ giúp ta thực hiện mục đích ấy. Nghĩ kỹ đi, nếu ngươi xảy ra chuyện thì bản thân ta cũng đâu được lợi gì."
Có vẻ những lời của Nghiệt đã tác động không nhỏ tới Thiên Ma. Sau một hồi cẩn thận suy xét, hắn cất tiếng hỏi:
"Lai lịch của viên huyết châu kia, ngươi hẳn là biết?"
Qua vài giây im lặng, Nghiệt trả lời, giọng hơi trầm:
"Đã từng nghe thấy. Tên của nó gọi là Diệt Hồn Châu, là một trong những thần khí mạnh nhất."
Tuy giọng Nghiệt không lớn nhưng đến tai Thiên Ma thì chẳng khác nào sấm giữa trời quang. Tin tức này thật sự quá kinh người.
Thần khí? Có nghĩ thế nào thì Thiên Ma cũng chưa bao giờ hình dung ra nổi viên huyết châu kia lại là một thần khí. Phải biết dù là toàn bộ mười ba tầng trời của cõi trung thiên cũng chẳng có nổi một kiện tiên khí chứ đừng nói gì đến thần khí. Thậm chí kể cả tiên nhân cao cao tại thượng đi chăng nữa thì việc sở hữu một kiện thần khí gần như là điều không tưởng. Thần khí là vật của thần linh.
Thế nhưng lúc này đây, Nghiệt nói cho hắn biết viên huyết châu trong người mình chẳng những là một kiện thần khí mà còn là thần khí mạnh hàng đầu trong tất cả các thần khí. Thiên Ma cảm thấy điều ấy có chút không thật. Hắn hướng Nghiệt xác nhận lại:
"Nghiệt. Ngươi xác định mình không nhìn nhầm?"
"Thứ khác thì có thể, nhưng với một kiện thần khí, ngươi nghĩ ta sẽ nhầm lẫn được sao?"
Có được sự khẳng định của Nghiệt, Thiên Ma gần như đã tin tưởng viên huyết châu kia thật sự là một kiện thần khí. Nhưng nó lại làm dấy lên vô số nghi hoặc trong lòng hắn. Hắn không thể hiểu được tại sao một kiện thần khí lại xuất hiện ở Thiên Vũ đại lục nhỏ bé này. Bất giác, hắn liên tưởng đến Nghiệt. Hắn tự hỏi liệu có phải vì viên huyết châu hay chính xác là Diệt Hồn Châu kia mà Nghiệt mới đem mình đến tinh cầu này không. Bởi vì từ khi đến nơi đây, từ việc điều tra lai lịch của Ma châu lấy được gần bộ hài cốt của Bạch Lân cho tới lúc xâm nhập U Minh Chi Địa và tìm đến hồ nước đen nọ, tất cả đều là yêu cầu mà Nghiệt bắt buộc hắn phải làm, trong khi chuyện quan trọng khác với nó là thu thập ma khí thì nó lại chưa bao giờ thúc dục hắn cả. Nhưng nếu đúng như vậy thật thì Nghiệt sẽ có dự định gì tiếp theo khi mà Diệt Hồn Châu đã đi vào bên trong không gian linh hồn của hắn.
Nghĩ đến điều gì, Thiên Ma chợt hỏi:
"Từ sau sự việc ở U Minh Chi Địa thì ta chẳng thể liên hệ được với ngươi nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ cũng là do Diệt Hồn Châu gây nên?"
"Thế ngươi nghĩ là ta cố tình im lặng sao?"
Nghiệt nói tiếp:
"Ngày đó, sau khi Diệt Hồn Châu xâm nhập vào không gian linh hồn của ngươi, nó đã kiểm soát và giam cầm ta suốt thời gian qua?"
"Vậy tại sao bây giờ ngươi lại thoát ra được?"
"Nói tới thì đúng là phải cảm ơn cô bé kia."