...
Sau gần một canh giờ, cửa phòng mở ra. Thiên Ma xuất hiện trong dáng vẻ mệt mỏi, đến da mặt cũng tái nhợt như người bệnh lâu ngày.
Hẳn là hắn đã tiêu tốn rất nhiều linh lực trợ giúp con bé hấp thu Xá Lợi Châu.
Cổ Mị Nhi thầm nghĩ. Bất giác, một chút "ghen tuông" trong lòng nàng lại nổi lên. Nàng nhớ nàng cũng đã từng cứu hắn a. Lúc bị trận pháp giam trong Mật Cảnh, nếu không nhờ... không nhờ nước của nàng thì hắn đã sớm chết khát rồi. Nàng vì hắn như vậy mà hắn lại cứ ra vẻ hờ hững với nàng. Nói thế nào thì cũng là đạo lữ, hắn nên quan tâm nàng một chút mới phải chứ. Đằng này, toàn bộ thời gian và tâm trí của hắn đều dành cho người khác. Hết Lưu Thanh lại đến con bé kia... Cổ Mị Nhi càng nghĩ càng thấy ấm ức. Lý trí nhắc nàng rằng nàng đang rất ích kỷ và nhỏ nhen, thế nhưng nàng không cách nào thôi nghĩ đến được. Bởi ngoài lý trí thì nàng vẫn còn tình cảm, mà nữ nhân lại vốn thường đa cảm.
"Điện chủ, Ân Giao sao rồi?"
Trong khi Cổ Mị Nhi còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Lý Thiên Kiều đã cất tiếng hỏi.
"Đừng lo. Con bé ổn rồi."
Thiên Ma nói với giọng mệt nhọc:
"Các ngươi vào chăm sóc nó đi. Ta phải đi điều tức một chút."
"Chủ nhân, để ta giúp người."
Cổ Mị Nhi định tiến lên dìu thì hắn lắc đầu, bảo:
"Không cần. Ta tự đi được."
Ý hắn đã thế thì Cổ Mị Nhi còn biết làm gì hơn. Buồn bã. Mất mát. Đó là nỗi lòng Cổ Mị Nhi hiện giờ. Dường như nàng đang dần tự biến mình thành một nữ nhân ngu ngốc. Phải chăng nàng cũng đang đi vào một thế giới hư ảo không lối ra?
Cổ Mị Nhi chẳng biết. Thiên Ma thì lại càng không. Hắn có nhiều việc để làm hơn là nghĩ đến nó. Sau khi Ân Giao tỉnh lại, hắn đã rời khỏi Âm Dương Tông để trở về tổng đàn Diêm La Điện. Có vài chuyện hắn cần sắp xếp ở đấy.
"Điện chủ."
Vừa mở miệng là một cô gái xinh đẹp. Nhưng điều làm người khác chú ý nhất ở nàng không phải dung mạo mà một thứ khác: đôi chân. Một đôi chân dài miên man đủ để khiến mọi nam nhân mơ tưởng đến. Thiên Ma công nhận điều đó. Đôi chân của nàng như có ma lực, nếu nói hắn không bị nó cuốn hút thì là nói dối. Thậm chí ngay lúc này đây, nơi ánh mắt hắn rơi xuống, mặt nàng ư? Không, là đôi chân.
"Thật đẹp."
Hắn chợt nhận xét. Tiếc rằng lời khen của hắn lại làm người khác khó chịu.
Cô gái nhăn mày, giọng không lộ buồn vui:
"Xin hỏi Điện chủ cho gọi nô tỳ có việc gì căn dặn?"
"Có việc mới có thể gọi ngươi?"
Thiên Ma lãnh đạm hỏi:
"Hoa Thiên, thân phận hiện giờ của ngươi là gì?"
Hơi ngập ngừng, Hoa Thiên buồn bã đáp:
"Là nô tỳ của Điện chủ."
"Ngươi nói thiếu rồi. Câu trả lời đầy đủ phải là tỳ nữ thiếp thân. Ngươi có biết tỳ nữ thiếp thân là thế nào không?"
Chẳng cần Hoa Thiên hồi đáp, hắn tự mình trả lời:
"Nó có nghĩa rằng ngươi là vật sở hữu của ta, phải làm tất cả mọi thứ mà ta yêu cầu. Nhớ kỹ, là mọi thứ... Hoa Thiên, nếu bây giờ ta bảo ngươi cởi bỏ toàn bộ y phục trên người, liệu ngươi có chống lại mệnh lệnh không?"
Đến rồi!
Tong lòng Hoa Thiên bất giác run lên. Kể từ thời khắc bị Thiên Ma khống chế, nàng đã luôn lo sợ ngày này. Nàng nghĩ rất nhiều rất nhiều lần về trường hợp nếu như nó thật sự xảy ra... Nhưng, bây giờ, khi nó đã ở ngay trước mắt thì nàng không biết mình nên làm gì cả. Đánh? Nàng đánh không lại. Chạy? Nàng chạy thoát ư? Lùi một bước mà nói, dù nàng đánh lại thì sao? Thoát được thì thế nào? Trong khi người của Bách Hoa Môn nàng còn đang bị hắn khống chế?
Hoa Thiên bất lực. Nàng không thể đứng nhìn bọn họ bị dày vò trong đau đớn khổ sở được... Chẳng lẽ nàng thật sự phải dâng mình cho hắn ư? Kẻ đã hủy diệt Bách Hoa Môn nàng?
Chẳng ai biết Hoa Thiên đã nghĩ và tính toán điều gì, chỉ thấy ánh mắt nàng đầy kiên định. Nàng nói:
"Ta sẽ."
"Sẽ chống lại mệnh lệnh của ta?"
"Phải."
"Ngươi không sợ ta trút giận lên đầu những đệ tử của Bách Hoa Môn ngươi? Ta tưởng ngươi rất quan tâm đến bọn họ."
Hít sâu một hơi, Hoa Thiên nói ra dự định:
"Cùng lắm... ta sẽ tự tận cùng họ."
"Ngươi thật ngây thơ."
Giữa lúc Hoa Thiên còn chưa kịp hiểu những lời ấy thì Thiên Ma đã tiếp tục:
"Hẳn là ngươi đang thật sự cho rằng ta muốn làm chuyện gì đó với ngươi đi."
Hắn khẽ cười:
"Thời gian ngươi ở bên cạnh ta không ngắn. Vì sao ta phải đợi đến hôm nay? Ta thừa nhận ngươi rất xinh đẹp. Đặc biệt là đôi chân kia, rất hấp dẫn. Nó cuốn hút ta. Vì thế cho nên, Hoa Thiên, nếu nói có thứ gì ta muốn thì đó cũng là đôi chân ngươi mà không phải ngươi. Ta có nên đem nó chặt ra không nhỉ?"
Tên điên!
Trong lòng Hoa Thiên không kìm được mà hô lên. Cắt chân của nàng? Vậy sau này chẳng phải nàng sẽ biến thành kẻ tàn tật sao? Một nữ nhân không chân? Mới nghĩ tới đó thôi thì Hoa Thiên đã rùng mình ớn lạnh. Nàng chưa từng nghĩ sẽ dùng đôi chân mị hoặc của mình để quyến rũ ai. Với nàng, nó chẳng quan trọng đến nỗi cần làm mọi thứ có thể để bảo vệ, thế nhưng nàng cũng không hề coi nó là rau cải bán ngoài đường. Ít nhất, nó là một phần của nàng. Có ai lại mong muốn làm một người khiếm khuyết bao giờ? Một nữ nhân trẻ đẹp như nàng thì càng không.
"Thế nào? Ngươi sợ?"
"Ta... Hừ! Ta đã nằm trong tay ngươi, còn không phải để ngươi tùy ý định đoạt? Muốn chặt cứ chặt. Hoa Thiên ta sẽ không van xin nửa câu."
"Ngươi vẫn còn rất cứng đầu."
Thiên Ma chợt trở nên nghiêm túc:
"Thôi được rồi, không trêu đùa ngươi nữa. Chân của ngươi sau này vẫn sẽ gắn trên mình ngươi. Hơn nữa, tự do mà ngươi mất ta cũng sẽ trả lại cho ngươi."
Nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Hoa Thiên dành cho mình, Thiên Ma nhẹ lắc đầu:
"Coi bộ ngươi không tin những lời ta vừa nói lắm. Nhưng chẳng sao. Ngươi sẽ rõ ràng sớm thôi."
Quả đúng như những gì mình nói, ngay hôm ấy Thiên Ma đã giải trừ Khống Hồn Thuật cho tất cả người của Bách Hoa Môn. Hiển nhiên, việc làm này khiến cho Hoa Thiên không tài nào hiểu được. Có lẽ do lương tâm hắn chợt trỗi dậy. Đó là kết luận sau cùng của nàng.
Về phía Thiên Ma, hắn thấy hành động của mình chẳng có gì là bất thường cả. Đơn giản vì sau này hắn sẽ không cần quyền lực, địa vị, thuộc hạ hay nô tỳ gì nữa. Hắn chỉ muốn dành quãng đời còn lại để sống những ngày bình yên... bên cạnh một vài người. Đương nhiên là sau ba mươi năm nữa.
Những việc cần Thiên Ma đích thân giải quyết tại Diêm La Điện không nhiều lắm. Bởi vậy mà chẳng bao lâu thì hắn đã lần nữa xuất hiện ở Lạc Hoa Điện của Âm Dương Tông.
"Cha!"
Và lần này, người đầu tiên chào đón hắn là Ân Giao. Cô bé ôm chặt lấy chân hắn, cất giọng non nớt:
"Ân Giao nhớ cha! Sau này ra ngoài cha phải cho Ân Giao theo nữa."
Sau này ư? Thiên Ma không trả lời, thần sắc có chút buồn bã.
Sau gần một canh giờ, cửa phòng mở ra. Thiên Ma xuất hiện trong dáng vẻ mệt mỏi, đến da mặt cũng tái nhợt như người bệnh lâu ngày.
Hẳn là hắn đã tiêu tốn rất nhiều linh lực trợ giúp con bé hấp thu Xá Lợi Châu.
Cổ Mị Nhi thầm nghĩ. Bất giác, một chút "ghen tuông" trong lòng nàng lại nổi lên. Nàng nhớ nàng cũng đã từng cứu hắn a. Lúc bị trận pháp giam trong Mật Cảnh, nếu không nhờ... không nhờ nước của nàng thì hắn đã sớm chết khát rồi. Nàng vì hắn như vậy mà hắn lại cứ ra vẻ hờ hững với nàng. Nói thế nào thì cũng là đạo lữ, hắn nên quan tâm nàng một chút mới phải chứ. Đằng này, toàn bộ thời gian và tâm trí của hắn đều dành cho người khác. Hết Lưu Thanh lại đến con bé kia... Cổ Mị Nhi càng nghĩ càng thấy ấm ức. Lý trí nhắc nàng rằng nàng đang rất ích kỷ và nhỏ nhen, thế nhưng nàng không cách nào thôi nghĩ đến được. Bởi ngoài lý trí thì nàng vẫn còn tình cảm, mà nữ nhân lại vốn thường đa cảm.
"Điện chủ, Ân Giao sao rồi?"
Trong khi Cổ Mị Nhi còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Lý Thiên Kiều đã cất tiếng hỏi.
"Đừng lo. Con bé ổn rồi."
Thiên Ma nói với giọng mệt nhọc:
"Các ngươi vào chăm sóc nó đi. Ta phải đi điều tức một chút."
"Chủ nhân, để ta giúp người."
Cổ Mị Nhi định tiến lên dìu thì hắn lắc đầu, bảo:
"Không cần. Ta tự đi được."
Ý hắn đã thế thì Cổ Mị Nhi còn biết làm gì hơn. Buồn bã. Mất mát. Đó là nỗi lòng Cổ Mị Nhi hiện giờ. Dường như nàng đang dần tự biến mình thành một nữ nhân ngu ngốc. Phải chăng nàng cũng đang đi vào một thế giới hư ảo không lối ra?
Cổ Mị Nhi chẳng biết. Thiên Ma thì lại càng không. Hắn có nhiều việc để làm hơn là nghĩ đến nó. Sau khi Ân Giao tỉnh lại, hắn đã rời khỏi Âm Dương Tông để trở về tổng đàn Diêm La Điện. Có vài chuyện hắn cần sắp xếp ở đấy.
"Điện chủ."
Vừa mở miệng là một cô gái xinh đẹp. Nhưng điều làm người khác chú ý nhất ở nàng không phải dung mạo mà một thứ khác: đôi chân. Một đôi chân dài miên man đủ để khiến mọi nam nhân mơ tưởng đến. Thiên Ma công nhận điều đó. Đôi chân của nàng như có ma lực, nếu nói hắn không bị nó cuốn hút thì là nói dối. Thậm chí ngay lúc này đây, nơi ánh mắt hắn rơi xuống, mặt nàng ư? Không, là đôi chân.
"Thật đẹp."
Hắn chợt nhận xét. Tiếc rằng lời khen của hắn lại làm người khác khó chịu.
Cô gái nhăn mày, giọng không lộ buồn vui:
"Xin hỏi Điện chủ cho gọi nô tỳ có việc gì căn dặn?"
"Có việc mới có thể gọi ngươi?"
Thiên Ma lãnh đạm hỏi:
"Hoa Thiên, thân phận hiện giờ của ngươi là gì?"
Hơi ngập ngừng, Hoa Thiên buồn bã đáp:
"Là nô tỳ của Điện chủ."
"Ngươi nói thiếu rồi. Câu trả lời đầy đủ phải là tỳ nữ thiếp thân. Ngươi có biết tỳ nữ thiếp thân là thế nào không?"
Chẳng cần Hoa Thiên hồi đáp, hắn tự mình trả lời:
"Nó có nghĩa rằng ngươi là vật sở hữu của ta, phải làm tất cả mọi thứ mà ta yêu cầu. Nhớ kỹ, là mọi thứ... Hoa Thiên, nếu bây giờ ta bảo ngươi cởi bỏ toàn bộ y phục trên người, liệu ngươi có chống lại mệnh lệnh không?"
Đến rồi!
Tong lòng Hoa Thiên bất giác run lên. Kể từ thời khắc bị Thiên Ma khống chế, nàng đã luôn lo sợ ngày này. Nàng nghĩ rất nhiều rất nhiều lần về trường hợp nếu như nó thật sự xảy ra... Nhưng, bây giờ, khi nó đã ở ngay trước mắt thì nàng không biết mình nên làm gì cả. Đánh? Nàng đánh không lại. Chạy? Nàng chạy thoát ư? Lùi một bước mà nói, dù nàng đánh lại thì sao? Thoát được thì thế nào? Trong khi người của Bách Hoa Môn nàng còn đang bị hắn khống chế?
Hoa Thiên bất lực. Nàng không thể đứng nhìn bọn họ bị dày vò trong đau đớn khổ sở được... Chẳng lẽ nàng thật sự phải dâng mình cho hắn ư? Kẻ đã hủy diệt Bách Hoa Môn nàng?
Chẳng ai biết Hoa Thiên đã nghĩ và tính toán điều gì, chỉ thấy ánh mắt nàng đầy kiên định. Nàng nói:
"Ta sẽ."
"Sẽ chống lại mệnh lệnh của ta?"
"Phải."
"Ngươi không sợ ta trút giận lên đầu những đệ tử của Bách Hoa Môn ngươi? Ta tưởng ngươi rất quan tâm đến bọn họ."
Hít sâu một hơi, Hoa Thiên nói ra dự định:
"Cùng lắm... ta sẽ tự tận cùng họ."
"Ngươi thật ngây thơ."
Giữa lúc Hoa Thiên còn chưa kịp hiểu những lời ấy thì Thiên Ma đã tiếp tục:
"Hẳn là ngươi đang thật sự cho rằng ta muốn làm chuyện gì đó với ngươi đi."
Hắn khẽ cười:
"Thời gian ngươi ở bên cạnh ta không ngắn. Vì sao ta phải đợi đến hôm nay? Ta thừa nhận ngươi rất xinh đẹp. Đặc biệt là đôi chân kia, rất hấp dẫn. Nó cuốn hút ta. Vì thế cho nên, Hoa Thiên, nếu nói có thứ gì ta muốn thì đó cũng là đôi chân ngươi mà không phải ngươi. Ta có nên đem nó chặt ra không nhỉ?"
Tên điên!
Trong lòng Hoa Thiên không kìm được mà hô lên. Cắt chân của nàng? Vậy sau này chẳng phải nàng sẽ biến thành kẻ tàn tật sao? Một nữ nhân không chân? Mới nghĩ tới đó thôi thì Hoa Thiên đã rùng mình ớn lạnh. Nàng chưa từng nghĩ sẽ dùng đôi chân mị hoặc của mình để quyến rũ ai. Với nàng, nó chẳng quan trọng đến nỗi cần làm mọi thứ có thể để bảo vệ, thế nhưng nàng cũng không hề coi nó là rau cải bán ngoài đường. Ít nhất, nó là một phần của nàng. Có ai lại mong muốn làm một người khiếm khuyết bao giờ? Một nữ nhân trẻ đẹp như nàng thì càng không.
"Thế nào? Ngươi sợ?"
"Ta... Hừ! Ta đã nằm trong tay ngươi, còn không phải để ngươi tùy ý định đoạt? Muốn chặt cứ chặt. Hoa Thiên ta sẽ không van xin nửa câu."
"Ngươi vẫn còn rất cứng đầu."
Thiên Ma chợt trở nên nghiêm túc:
"Thôi được rồi, không trêu đùa ngươi nữa. Chân của ngươi sau này vẫn sẽ gắn trên mình ngươi. Hơn nữa, tự do mà ngươi mất ta cũng sẽ trả lại cho ngươi."
Nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Hoa Thiên dành cho mình, Thiên Ma nhẹ lắc đầu:
"Coi bộ ngươi không tin những lời ta vừa nói lắm. Nhưng chẳng sao. Ngươi sẽ rõ ràng sớm thôi."
Quả đúng như những gì mình nói, ngay hôm ấy Thiên Ma đã giải trừ Khống Hồn Thuật cho tất cả người của Bách Hoa Môn. Hiển nhiên, việc làm này khiến cho Hoa Thiên không tài nào hiểu được. Có lẽ do lương tâm hắn chợt trỗi dậy. Đó là kết luận sau cùng của nàng.
Về phía Thiên Ma, hắn thấy hành động của mình chẳng có gì là bất thường cả. Đơn giản vì sau này hắn sẽ không cần quyền lực, địa vị, thuộc hạ hay nô tỳ gì nữa. Hắn chỉ muốn dành quãng đời còn lại để sống những ngày bình yên... bên cạnh một vài người. Đương nhiên là sau ba mươi năm nữa.
Những việc cần Thiên Ma đích thân giải quyết tại Diêm La Điện không nhiều lắm. Bởi vậy mà chẳng bao lâu thì hắn đã lần nữa xuất hiện ở Lạc Hoa Điện của Âm Dương Tông.
"Cha!"
Và lần này, người đầu tiên chào đón hắn là Ân Giao. Cô bé ôm chặt lấy chân hắn, cất giọng non nớt:
"Ân Giao nhớ cha! Sau này ra ngoài cha phải cho Ân Giao theo nữa."
Sau này ư? Thiên Ma không trả lời, thần sắc có chút buồn bã.