Nghị Sự Đường, như tên gọi, nó là nơi dùng để bàn luận và đưa ra những quyết định quan trọng của Đại Nhật Cung.
Lúc này, năm vị viện chủ đều có mặt đông đủ tại đây.
“Ta vừa nhận được báo cáo của những đệ tử đang làm nhiệm vụ tại Đại Hạ Quốc. Nội dung nói về Tinh Cung…”
Bốn vị viện chủ khi nghe Trung viện chủ nhắc tới ha chữ “Tinh Cung” thì sắc mặt đều nghiêm túc. Tinh Cung chính là một trong ba đại thần cung của Thiên Vũ đại lục, cũng giống như Đại Nhật Cung.
Ở Thiên Vũ đại lục này có sáu môn phái tu tiên đứng đầu, đó là tam cung, nhất tự, nhất tông, nhất phái. Trong đó, tam cung và nhất tự thuộc chính đạo; nhất tông và nhất phái lại thuộc tà đạo.
Tam cung cụ thể chính là Đại Nhật Cung, Lam Nguyệt Cung và Tinh Cung.
“Trung viện chủ. Không lẽ Tinh Cung đã xảy ra đại sự gì sao?” Đông viện chủ lên tiếng hỏi.
Trung viện chủ nhẹ gật đầu, sau đó nói:
“Mấy tháng gần đây, Tinh Cung đã nhanh chóng khuếch trương thế lực. Tính đến giờ đã có khoảng một phần mười tu tiên môn phái của Đại Hạ Quốc trở thành thế lực phụ thuộc của Tinh Cung."
Bắc viện chủ Bạch Thiên Thù sắc mặt nghi hoặc:
“Tinh Cung tuy là một trong sáu đại phái đứng đầu của Thiên Vũ đại lục nhưng từ trước đến giờ luôn chủ trương ẩn dật lánh đời, không tranh quyền thế. Tại sao lúc này họ lại mở rộng thế lực của mình như vậy?”
Không phải riêng gì Bạch Thiên Thù, các vị viện chủ khác cũng tỏ vẻ gật đầu.
Đông viện chủ trầm ngâm, nói:
“Quả thật ta cũng cảm thấy khó hiểu về hành động của Tinh Cung lần này.”
“Trung viện chủ. Chắc là ngài biết được chút gì đó đúng không? Sao không nói ra cho mọi người cùng nghe?”
Một giọng nói kiều mị cất lên.
Trung viện chủ nhìn Cổ Mị Sanh, khẽ cười: “Thu mỗ nào có thần thông quảng đại như vậy."
Hơi ngừng lại, ông nói tiếp: “Chắc các vị cũng biết khoảng một năm trước cung chủ của Tinh Cung là Tinh lão đã thoái vị nhường ngôi lại cho Tinh nữ, cũng chính là Tinh hậu bây giờ. Theo ta đoán thì hành động lần này của Tinh Cung chính là do một tay nàng ta thực hiện."
“Chẳng lẽ các vị thái thượng trưởng lão cũng không phản đối sao? Hành động của Tinh hậu rõ ràng đã đi ngược lại với tôn chỉ lánh đời của Tinh Cung."
Bạch Thiên Thù thắc mắc hỏi.
Các vị viện chủ khác cũng khó hiểu nhìn về Trung viện chủ.
Lắc lắc đầu, Trung viện chủ nói với bọn họ: “Thu mỗ cũng không biết được."
Mọi người có hơi thất vọng.
“Tinh Cung ẩn dật đã vạn năm. Những thông tin mà chúng ta biết về họ quả thật không nhiều. Cũng không rõ thực lực của họ đã đạt tới mức nào…” Đông viện chủ giọng có chút lo lắng.
“Chỉ hy vọng hành động lần này của Tinh Cung không phải xuất phát từ mục đích xấu nào."
…
Ở một nơi cách Đại Nhật Cung khoảng chừng trăm vạn dặm về phía tây…
Một thiếu niên mặc thanh y đang ngồi nghỉ dưới một tán cây ven đường. Trên đùi thiếu niên, một tiểu yêu thú nhỏ bằng nấm tay đang nằm ngủ.
Thiếu niên đưa tay nhẹ xoa đầu nó, mắt có chút nghi hoặc. Kể từ lúc hấp thu linh khí bên trong Đăng Tiên Tháp thì nó bắt đầu ngủ, mãi cho đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Lát sau, thiếu niên đem con yêu thú bé tí kia bỏ vào trong ngực.
“Nghiệt. Thật ra khi nào ngươi mới dạy ta Toái Hồn Ấn và Toái Tâm Nhãn?”
Một giọng lạnh nhạt đáp lại:
“Khi nào đến lúc thích hợp tự nhiên ta sẽ truyền cho ngươi?”
Giang Lưu Nhi có hơi khó chịu nói:
“Vậy lúc thích hợp đó là khi nào? Ngươi không thể nói rõ ràng hơn sao?”
Nghiệt không trả lời hắn.
Ban đầu, khi Nghiệt truyền thụ Toái Cốt Chưởng cho hắn, nó đã nói là sau khi hắn bước vào Hoàng Cảnh thì sẽ truyền hai đại thần thông khác là Toái Hồn Ấn và Toái Tâm Nhãn. Nhưng tới nay, hắn đã đột phá đến Hoàng Cảnh thì nó lại một mực kéo dài không chịu dạy. Hắn thật tình không đoán được Nghiệt đang nghĩ gì.
Giang Lưu Nhi biết tạm thời mình cũng không có cách nào đối phó được nó, chỉ đành bỏ qua. Thở nhẹ một hơi, hắn tiếp tục xâm nhập vào sâu bên trong khu rừng.
Nơi hắn đang ở được gọi là Bất Lão Sơn. Bất Lão Sơn nằm ở phía tây của Đại Diệm Quốc, là chỗ tiếp giáp với biên giới của Đại Hạ Quốc. Không ai biết nó đã hình thành từ khi nào, chỉ rõ là nó đã có rất lâu, trước khi xuất hiện con người ở Thiên Vũ đại lục này.
Bên trong Bất Lão Sơn có rất nhiều yêu thú, kỳ hoa dị thảo các loại. Vì thế nên nó đã trở thành một trong những địa điểm lý tưởng để cho đệ tử của các tông phái tu tiên giới lịch lãm rèn luyện. Đồng thời, nó cũng là nơi hấp dẫn rất nhiều những tán tu đến với mục đích săn giết yêu thú, thu thập thiên tài địa bảo các loại. Sau đó, họ sẽ đem bán đi để đổi lấy linh thạch hoặc cũng có thể giữ lại vài thứ có ích cho bản thân dùng để tu luyện.
Không giống như đệ tử tông phái có thể dễ dàng học được các loại thuật pháp thần thông, hơn nữa hàng tháng lại được cấp cho linh thạch và đan dược để tu luyện, tán tu chỉ có thể tự mình tìm kiếm mọi thứ, kể cả công pháp đa phần đều chỉ là tàn thiên không trọn vẹn.
Ngoài một bộ phận cực nhỏ thích tự do tự tại không bị ràng buộc bởi các quy định, luật lệ tông môn thì hầu như chẳng có ai nguyện ý làm tán tu. Chỉ là tư chất của bọn họ quá thấp, không được các tông môn thu nhận mà bản thân bọn họ lại không muốn từ bỏ con đường tu tiên nên đành phải trở thành một tán tu.
Mọi thứ cũng là bất đắc dĩ. Có lựa chọn nhưng lại không thể không chọn…
…
Nhìn thi thể con yêu thú trước mặt, Giang Lưu Nhi nhẹ phất tay, thi thể kia lập tức bị thu vào không gian giới chỉ. Tất nhiên nó không phải là giới chỉ Linh cấp thượng phẩm của hắn hay là Phàm cấp thượng phẩm của bộ hài cốt hắn lấy được ở hạp cốc quỷ dị mà chỉ là một giới chỉ Phàm cấp hạ phẩm bình thường do tông môn phát cho.
Hắn cũng không muốn để cho người khác biết được mình có hai không gian giới chỉ cao cấp. Đặc biệt là giới chỉ Linh cấp thượng phẩm kia.
Bởi vì ở Thiên Vũ đại lục này, giới chỉ có cấp bậc cao nhất chỉ là Linh cấp hạ phẩm. Hơn nữa số lượng rất ít ỏi, gần như chỉ có cường giả Chân Đan Cảnh mới sở hữu. Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com
Có thể xem cấp bậc không gian giới chỉ ở Thiên Vũ đại lục này giống như một tiêu chí tượng trưng cho thân phận. Hầu hết chỉ có những người có tu vi Thần Thông Cảnh trở lên mới có không gian giới chỉ. Còn những tu sĩ cấp thấp thì chỉ có thể sử dụng túi trữ vật để chứa đựng những thứ cần thiết…
Con yêu thú mà khi nãy Giang Lưu Nhi vừa thu vào không gian giới là một yêu thú cấp bảy – Xích Tuyến Hạt, thực lực tương đương với Thần Thông Cảnh hậu kỳ.
Thật ra với cảnh giới của hắn hiện giờ, đừng nói chỉ là một yêu thú cấp bảy mà dù là yêu thú cấp tám hậu kỳ, nếu dốc toàn lực thì hắn cũng có thể giết được. Hắn săn giết Xích Tuyến Hạt cũng không phải vì chiến đấu rèn luyện gì mà đó là yêu cầu nhiệm vụ hắn đã nhận tại Linh Bảo Các.
Do đang ngụy trang tu vi ở mức Thần Thông Cảnh sơ kỳ nên hắn cũng không thể nhận những nhiệm vụ cấp bậc cao hơn được. Ban đầu, khi vị chấp sự thấy hắn chỉ có tu vi Thần Thông Cảnh sơ kỳ mà lại dám nhận nhiệm vụ này thì đã lên tiếng khuyên hắn nên suy nghĩ kỹ lại. Thậm chí nếu không phải Giang Lưu Nhi một mực kiên quyết cam đoan thực hiện thì chưa chắc vị chấp sự kia đã đồng ý để hắn làm.
Một lý do khác mà hắn muốn lãnh nhiệm vụ săn giết năm con Xích Tuyến Hạt này là vì... thời gian hoàn thành quy định.
Thời hạn quy định cho nhiệm vụ này là một năm, dài hơn rất nhiều so với những nhiệm vụ cùng cấp khác. Nói thế nào thì săn giết năm con yêu thú cấp bảy cũng không phải dễ dàng gì.
Thế nhưng đó là đối với những đệ tử bình thường, còn với Giang Lưu Nhi thì lại là chuyện khác.
Mục đích thật sự hắn đến đây cũng chẳng phải là làm nhiệm vụ gì mà là... trốn.
Chạy trốn Cổ Mị Sanh.
“Thu thập thêm ba con nữa là đủ." Giang Lưu Nhi lẩm bẩm tự nói.
Sau đó, hắn lại tiếp tục tìm kiếm Xích Tuyến Hạt…
Một tháng sau…
“Cuối cùng cũng hoàn thành."
Sau hơn hai tháng, Giang Lưu Nhi cuối cùng cũng thu thập đủ năm con Xích Tuyến Hạt theo yêu cầu của nhiệm vụ. Lúc này, hắn đang bắt đầu suy tính nên làm gì trong khoảng thời gian hơn nửa năm còn lại.
Ban đầu, hắn dự tính mở một động phủ bế quan tu luyện. Nhưng suy xét một hồi, hắn cảm thấy không được tốt mấy. Hiện tại, hắn đã bước vào Hoàng Cảnh sơ kỳ, nếu chỉ dựa vào số Trung phẩm và Thượng phẩm linh thạch trong giới chỉ của bộ hài cốt kia thì không thể nào đột phá đến Hoàng Cảnh trung kỳ được. Còn Cực phẩm và Linh phẩm linh thạch thì lại không thể sử dụng lúc này.
Sau cùng, Giang Lưu Nhi quyết định tiếp tục săn giết yêu thú. Hơn nữa, hắn muốn giết được càng nhiều càng tốt.
Mục đích của hắn là sẽ dùng những yêu thú đó để đổi lấy điểm cống hiến tông môn. Nếu số điểm tích lũy đủ nhiều thì hắn sẽ đổi lấy vài món pháp bảo và đan dược cần thiết…
Nghĩ vậy, Giang Lưu Nhi bắt đầu cuộc càn quét yêu thú của mình.
…
Hơn nửa năm ở Bất Lão Sơn, số yêu thú mà Giang Lưu Nhi giết đã được ba mươi con, cộng thêm năm con Xích Tuyến Hạt nữa thì hết thảy là ba mươi lăm con. Tất cả đều là yêu thú cấp bảy đến cấp tám hậu kỳ.
“Bao nhiêu đây chắc là đổi được không ít điểm công hiến rồi."
Sau một đêm đả tọa khôi phục chân khí, Giang Lưu Nhi đứng dậy, đang định tiếp tục tìm kiếm yêu thú thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang lên. Tuy rằng rất nhỏ nhưng với linh giác của hắn hiện giờ thì muốn nghe được cũng không khó khăn gì. Hắn cũng không thả thần thức ra thăm dò mà thi triển liễm tức thuật, sau đó âm thầm tiếp cận nơi vừa phát ra tiếng nổ kia…
Lúc này, năm vị viện chủ đều có mặt đông đủ tại đây.
“Ta vừa nhận được báo cáo của những đệ tử đang làm nhiệm vụ tại Đại Hạ Quốc. Nội dung nói về Tinh Cung…”
Bốn vị viện chủ khi nghe Trung viện chủ nhắc tới ha chữ “Tinh Cung” thì sắc mặt đều nghiêm túc. Tinh Cung chính là một trong ba đại thần cung của Thiên Vũ đại lục, cũng giống như Đại Nhật Cung.
Ở Thiên Vũ đại lục này có sáu môn phái tu tiên đứng đầu, đó là tam cung, nhất tự, nhất tông, nhất phái. Trong đó, tam cung và nhất tự thuộc chính đạo; nhất tông và nhất phái lại thuộc tà đạo.
Tam cung cụ thể chính là Đại Nhật Cung, Lam Nguyệt Cung và Tinh Cung.
“Trung viện chủ. Không lẽ Tinh Cung đã xảy ra đại sự gì sao?” Đông viện chủ lên tiếng hỏi.
Trung viện chủ nhẹ gật đầu, sau đó nói:
“Mấy tháng gần đây, Tinh Cung đã nhanh chóng khuếch trương thế lực. Tính đến giờ đã có khoảng một phần mười tu tiên môn phái của Đại Hạ Quốc trở thành thế lực phụ thuộc của Tinh Cung."
Bắc viện chủ Bạch Thiên Thù sắc mặt nghi hoặc:
“Tinh Cung tuy là một trong sáu đại phái đứng đầu của Thiên Vũ đại lục nhưng từ trước đến giờ luôn chủ trương ẩn dật lánh đời, không tranh quyền thế. Tại sao lúc này họ lại mở rộng thế lực của mình như vậy?”
Không phải riêng gì Bạch Thiên Thù, các vị viện chủ khác cũng tỏ vẻ gật đầu.
Đông viện chủ trầm ngâm, nói:
“Quả thật ta cũng cảm thấy khó hiểu về hành động của Tinh Cung lần này.”
“Trung viện chủ. Chắc là ngài biết được chút gì đó đúng không? Sao không nói ra cho mọi người cùng nghe?”
Một giọng nói kiều mị cất lên.
Trung viện chủ nhìn Cổ Mị Sanh, khẽ cười: “Thu mỗ nào có thần thông quảng đại như vậy."
Hơi ngừng lại, ông nói tiếp: “Chắc các vị cũng biết khoảng một năm trước cung chủ của Tinh Cung là Tinh lão đã thoái vị nhường ngôi lại cho Tinh nữ, cũng chính là Tinh hậu bây giờ. Theo ta đoán thì hành động lần này của Tinh Cung chính là do một tay nàng ta thực hiện."
“Chẳng lẽ các vị thái thượng trưởng lão cũng không phản đối sao? Hành động của Tinh hậu rõ ràng đã đi ngược lại với tôn chỉ lánh đời của Tinh Cung."
Bạch Thiên Thù thắc mắc hỏi.
Các vị viện chủ khác cũng khó hiểu nhìn về Trung viện chủ.
Lắc lắc đầu, Trung viện chủ nói với bọn họ: “Thu mỗ cũng không biết được."
Mọi người có hơi thất vọng.
“Tinh Cung ẩn dật đã vạn năm. Những thông tin mà chúng ta biết về họ quả thật không nhiều. Cũng không rõ thực lực của họ đã đạt tới mức nào…” Đông viện chủ giọng có chút lo lắng.
“Chỉ hy vọng hành động lần này của Tinh Cung không phải xuất phát từ mục đích xấu nào."
…
Ở một nơi cách Đại Nhật Cung khoảng chừng trăm vạn dặm về phía tây…
Một thiếu niên mặc thanh y đang ngồi nghỉ dưới một tán cây ven đường. Trên đùi thiếu niên, một tiểu yêu thú nhỏ bằng nấm tay đang nằm ngủ.
Thiếu niên đưa tay nhẹ xoa đầu nó, mắt có chút nghi hoặc. Kể từ lúc hấp thu linh khí bên trong Đăng Tiên Tháp thì nó bắt đầu ngủ, mãi cho đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Lát sau, thiếu niên đem con yêu thú bé tí kia bỏ vào trong ngực.
“Nghiệt. Thật ra khi nào ngươi mới dạy ta Toái Hồn Ấn và Toái Tâm Nhãn?”
Một giọng lạnh nhạt đáp lại:
“Khi nào đến lúc thích hợp tự nhiên ta sẽ truyền cho ngươi?”
Giang Lưu Nhi có hơi khó chịu nói:
“Vậy lúc thích hợp đó là khi nào? Ngươi không thể nói rõ ràng hơn sao?”
Nghiệt không trả lời hắn.
Ban đầu, khi Nghiệt truyền thụ Toái Cốt Chưởng cho hắn, nó đã nói là sau khi hắn bước vào Hoàng Cảnh thì sẽ truyền hai đại thần thông khác là Toái Hồn Ấn và Toái Tâm Nhãn. Nhưng tới nay, hắn đã đột phá đến Hoàng Cảnh thì nó lại một mực kéo dài không chịu dạy. Hắn thật tình không đoán được Nghiệt đang nghĩ gì.
Giang Lưu Nhi biết tạm thời mình cũng không có cách nào đối phó được nó, chỉ đành bỏ qua. Thở nhẹ một hơi, hắn tiếp tục xâm nhập vào sâu bên trong khu rừng.
Nơi hắn đang ở được gọi là Bất Lão Sơn. Bất Lão Sơn nằm ở phía tây của Đại Diệm Quốc, là chỗ tiếp giáp với biên giới của Đại Hạ Quốc. Không ai biết nó đã hình thành từ khi nào, chỉ rõ là nó đã có rất lâu, trước khi xuất hiện con người ở Thiên Vũ đại lục này.
Bên trong Bất Lão Sơn có rất nhiều yêu thú, kỳ hoa dị thảo các loại. Vì thế nên nó đã trở thành một trong những địa điểm lý tưởng để cho đệ tử của các tông phái tu tiên giới lịch lãm rèn luyện. Đồng thời, nó cũng là nơi hấp dẫn rất nhiều những tán tu đến với mục đích săn giết yêu thú, thu thập thiên tài địa bảo các loại. Sau đó, họ sẽ đem bán đi để đổi lấy linh thạch hoặc cũng có thể giữ lại vài thứ có ích cho bản thân dùng để tu luyện.
Không giống như đệ tử tông phái có thể dễ dàng học được các loại thuật pháp thần thông, hơn nữa hàng tháng lại được cấp cho linh thạch và đan dược để tu luyện, tán tu chỉ có thể tự mình tìm kiếm mọi thứ, kể cả công pháp đa phần đều chỉ là tàn thiên không trọn vẹn.
Ngoài một bộ phận cực nhỏ thích tự do tự tại không bị ràng buộc bởi các quy định, luật lệ tông môn thì hầu như chẳng có ai nguyện ý làm tán tu. Chỉ là tư chất của bọn họ quá thấp, không được các tông môn thu nhận mà bản thân bọn họ lại không muốn từ bỏ con đường tu tiên nên đành phải trở thành một tán tu.
Mọi thứ cũng là bất đắc dĩ. Có lựa chọn nhưng lại không thể không chọn…
…
Nhìn thi thể con yêu thú trước mặt, Giang Lưu Nhi nhẹ phất tay, thi thể kia lập tức bị thu vào không gian giới chỉ. Tất nhiên nó không phải là giới chỉ Linh cấp thượng phẩm của hắn hay là Phàm cấp thượng phẩm của bộ hài cốt hắn lấy được ở hạp cốc quỷ dị mà chỉ là một giới chỉ Phàm cấp hạ phẩm bình thường do tông môn phát cho.
Hắn cũng không muốn để cho người khác biết được mình có hai không gian giới chỉ cao cấp. Đặc biệt là giới chỉ Linh cấp thượng phẩm kia.
Bởi vì ở Thiên Vũ đại lục này, giới chỉ có cấp bậc cao nhất chỉ là Linh cấp hạ phẩm. Hơn nữa số lượng rất ít ỏi, gần như chỉ có cường giả Chân Đan Cảnh mới sở hữu. Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com
Có thể xem cấp bậc không gian giới chỉ ở Thiên Vũ đại lục này giống như một tiêu chí tượng trưng cho thân phận. Hầu hết chỉ có những người có tu vi Thần Thông Cảnh trở lên mới có không gian giới chỉ. Còn những tu sĩ cấp thấp thì chỉ có thể sử dụng túi trữ vật để chứa đựng những thứ cần thiết…
Con yêu thú mà khi nãy Giang Lưu Nhi vừa thu vào không gian giới là một yêu thú cấp bảy – Xích Tuyến Hạt, thực lực tương đương với Thần Thông Cảnh hậu kỳ.
Thật ra với cảnh giới của hắn hiện giờ, đừng nói chỉ là một yêu thú cấp bảy mà dù là yêu thú cấp tám hậu kỳ, nếu dốc toàn lực thì hắn cũng có thể giết được. Hắn săn giết Xích Tuyến Hạt cũng không phải vì chiến đấu rèn luyện gì mà đó là yêu cầu nhiệm vụ hắn đã nhận tại Linh Bảo Các.
Do đang ngụy trang tu vi ở mức Thần Thông Cảnh sơ kỳ nên hắn cũng không thể nhận những nhiệm vụ cấp bậc cao hơn được. Ban đầu, khi vị chấp sự thấy hắn chỉ có tu vi Thần Thông Cảnh sơ kỳ mà lại dám nhận nhiệm vụ này thì đã lên tiếng khuyên hắn nên suy nghĩ kỹ lại. Thậm chí nếu không phải Giang Lưu Nhi một mực kiên quyết cam đoan thực hiện thì chưa chắc vị chấp sự kia đã đồng ý để hắn làm.
Một lý do khác mà hắn muốn lãnh nhiệm vụ săn giết năm con Xích Tuyến Hạt này là vì... thời gian hoàn thành quy định.
Thời hạn quy định cho nhiệm vụ này là một năm, dài hơn rất nhiều so với những nhiệm vụ cùng cấp khác. Nói thế nào thì săn giết năm con yêu thú cấp bảy cũng không phải dễ dàng gì.
Thế nhưng đó là đối với những đệ tử bình thường, còn với Giang Lưu Nhi thì lại là chuyện khác.
Mục đích thật sự hắn đến đây cũng chẳng phải là làm nhiệm vụ gì mà là... trốn.
Chạy trốn Cổ Mị Sanh.
“Thu thập thêm ba con nữa là đủ." Giang Lưu Nhi lẩm bẩm tự nói.
Sau đó, hắn lại tiếp tục tìm kiếm Xích Tuyến Hạt…
Một tháng sau…
“Cuối cùng cũng hoàn thành."
Sau hơn hai tháng, Giang Lưu Nhi cuối cùng cũng thu thập đủ năm con Xích Tuyến Hạt theo yêu cầu của nhiệm vụ. Lúc này, hắn đang bắt đầu suy tính nên làm gì trong khoảng thời gian hơn nửa năm còn lại.
Ban đầu, hắn dự tính mở một động phủ bế quan tu luyện. Nhưng suy xét một hồi, hắn cảm thấy không được tốt mấy. Hiện tại, hắn đã bước vào Hoàng Cảnh sơ kỳ, nếu chỉ dựa vào số Trung phẩm và Thượng phẩm linh thạch trong giới chỉ của bộ hài cốt kia thì không thể nào đột phá đến Hoàng Cảnh trung kỳ được. Còn Cực phẩm và Linh phẩm linh thạch thì lại không thể sử dụng lúc này.
Sau cùng, Giang Lưu Nhi quyết định tiếp tục săn giết yêu thú. Hơn nữa, hắn muốn giết được càng nhiều càng tốt.
Mục đích của hắn là sẽ dùng những yêu thú đó để đổi lấy điểm cống hiến tông môn. Nếu số điểm tích lũy đủ nhiều thì hắn sẽ đổi lấy vài món pháp bảo và đan dược cần thiết…
Nghĩ vậy, Giang Lưu Nhi bắt đầu cuộc càn quét yêu thú của mình.
…
Hơn nửa năm ở Bất Lão Sơn, số yêu thú mà Giang Lưu Nhi giết đã được ba mươi con, cộng thêm năm con Xích Tuyến Hạt nữa thì hết thảy là ba mươi lăm con. Tất cả đều là yêu thú cấp bảy đến cấp tám hậu kỳ.
“Bao nhiêu đây chắc là đổi được không ít điểm công hiến rồi."
Sau một đêm đả tọa khôi phục chân khí, Giang Lưu Nhi đứng dậy, đang định tiếp tục tìm kiếm yêu thú thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang lên. Tuy rằng rất nhỏ nhưng với linh giác của hắn hiện giờ thì muốn nghe được cũng không khó khăn gì. Hắn cũng không thả thần thức ra thăm dò mà thi triển liễm tức thuật, sau đó âm thầm tiếp cận nơi vừa phát ra tiếng nổ kia…