...
"Xẹt xẹt xẹt"
Liên tiếp những kiếm ảnh đi qua đám Quỷ tướng.
"Tất cả lùi ra sau!"
Một tên trong đám hét lên. Chờ cho những Quỷ tướng khác đã lui về, hắn tiếp tục ra lệnh:
"Phong Hành Thập Nhị Sát!"
Đám Quỷ tướng ngay lập tức hóa thành những làn khí đen di chuyển xung quanh Giang Lưu Nhi với quỹ tích hết sức quỷ dị.
"Xẹt xẹt"
"Keng keng keng"
Giang Lưu Nhi chém ra mười mấy đạo kiếm ảnh nhưng lại không có cái nào chạm đến thân ảnh của đám Quỷ tướng kia, trái lại, hắn còn phải liên tục chống đỡ những đợt công kích quỷ dị chớp nhoáng của chúng.
Sau khi hợp lực để thi triển Phong Hành Thập Nhị Sát, tốc độ của chúng đã tăng lên rất nhiều, hơn nữa phối hợp cũng vô cùng ăn ý, cứ như tất cả bọn chúng là một chỉnh thể thật sự.
"Xoạt"
Trong lúc sơ ý, một đường đao đã xẹt qua áo Giang Lưu Nhi.
Cúi nhìn phần áo vừa bị rách ở bụng, Giang Lưu Nhi nhíu mày.
Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, nét mặt hắn đã lại bình thường. Hơi nhếch môi, hắn lãnh đạm nói:
"Phong Hành Thập Nhị Sát? Cũng không tồi... Vậy để xem gió của các ngươi có chống lại được mưa của ta không!"
Kiếm trên tay hắn khẽ động, trong nháy mắt, hàng ngàn kiếm ảnh đột ngột xuất hiện. Chúng lao về đám khí đen đang bao quanh, kiếm này đi kiếm khác lại tới, không ngừng không hết, liên miên bất tận.
Mưa kiếm!
Kiếm Vũ Miên Miên!
...
Ở một nơi cách đó chừng độ bốn trăm dặm.
"Sát Lâu vương! Không nghĩ tới ngươi lại là kẻ nhát gan sợ chết như vậy! Dùng tính mạng thuộc hạ để kéo dài thời gian cho mình chạy trốn?"
Sát Lâu vương, một trong sáu Quỷ vương cai quản vòng ngoài Âm Hồn Cốc, thường ngày một bộ cao cao tại thượng, thế nhưng giờ phút này lại hết sức thê thảm. Tóc tai rối bù, quần áo loang lổ những vết cháy sém, ngực có một lỗ thủng, có lẽ bị thứ gì đó xuyên qua.
Thật sự trông hắn hết sức thảm hại chẳng khác nào chó nhà có tang.
Nhìn nữ nhân đang chặn trước mặt, Sát Lâu vương gằn giọng, nói:
"Hồng vương! Ta và ngươi ngày xưa không oán hôm nay không thù, cũng chưa từng đắc tội ngươi, tại sao ngươi phải nhất quyết một mực muốn lấy mạng ta?"
Hồng Cơ dường như cũng chẳng để ý lắm tới sự oán hận của hắn, nàng hờ hững đáp:
"Bổn vương và ngươi đúng là không có thù oán gì, ngươi cũng không hề đắc tội qua bổn vương. Thật lòng mà nói thì ngươi đúng là một người rất an phận, bổn vương cũng không muốn giết ngươi làm gì..."
"Ngươi sẽ tha cho ta?"
Sát Lâu vương hỏi, trong ánh mắt lóe lên một tia hy vọng. Tuy hắn và Hồng vương đều là cấp bậc Quỷ vương, hơn nữa thời gian hắn trở thành Quỷ vương còn sớm hơn nàng rất nhiều, nhưng mà hắn biết rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ của nữ nhân kia.
Lúc này, Sát Lâu vương chỉ mong nàng ta mở chút lòng thương hại mà tha cho mình một con đường sống. Hắn còn chưa muốn chết!
Nhưng đáng tiếc, hắn đã thất vọng.
Phía đối diện, Hồng Cơ lắc lắc đầu:
"Tuy ta không muốn giết ngươi nhưng mà lại không thể không giết ngươi. Nếu có trách thì hãy trách bản thân mình, ai kêu ngươi là một Quỷ vương."
Sát Lâu vương càng nghe càng không hiểu.
Quỷ vương? Hắn là Quỷ vương cũng có tội sao?
Sát Lâu hắn trước nay luôn là người an phận, làm việc gì cũng đều cân nhắc kỹ lưỡng, chưa bao giờ để mình phải rơi vào những hoàn cảnh hung hiểm. Hắn chỉ muốn bình yên làm một vị Quỷ vương mà thôi.
Thể nhưng lần này, chính cái thân phận Quỷ vương kia lại khiến hắn trở thành mục tiêu bị săn giết. Chẳng lẽ số hắn đã tận rồi sao?
Sát Lâu vương cắn răng, ánh mắt lộ rõ sự oán hận và không cam lòng.
"Hồng vương! Ngươi thân là một Quỷ vương lại đi cấu kết với tu sĩ nhân loại giết hại Quỷ vương khác, ngươi không sợ mấy vị bên trong đem ngươi đi trừu hồn luyện phách hay sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng giấy có thể gói được lửa?"
Nghe hắn nói thế, Hồng Cơ có chút trầm tư.
Mắt thấy có tác dụng, Sát Lâu vương hơi dịu giọng lại, tiếp tục nói:
"Hồng vương. Ta nghĩ ngươi hẳn cũng là bị ép buộc nên mới phải làm như vậy. Nếu như ngươi có nỗi khổ tại sao không nói ra để chúng ta cùng nhau nghĩ cách, thật sự không được thì vẫn còn có thể nhờ mấy vị bên trong kia giúp đỡ mà. Hồng vương, chúng ta đều là đồng loại hà tất phải tàn sát lẫn nhau..."
Do dự một lúc, cuối cùng, Hồng Cơ như đã có quyết định. Nàng khẽ thở dài, mặt sầu muộn nói:
"Nếu ngươi đã nói vậy thì bổn vương cũng không giấu diếm nữa. Thật ra bổn vương đúng là có nỗi khổ nên mới làm như vậy. Nói ra thật mất mặt, bổn vương là bị người hạ xuống kỳ độc..."
"Kỳ độc?"
Hồng Cơ khẽ gật đầu, vừa vén tay áo lên vừa nói:
"Một loại độc dược rất lợi hại. Đây, ngươi xem!"
Trong lúc Sát Lâu vương chú ý nhìn thì bất ngờ từ trong tay áo Hồng Cơ, một thanh tiểu kiếm bay ra với tốc độ cực nhanh.
Sát Lâu vương vội vã vung đao trong tay cản lại.
"Keng"
Ngay khi vừa đánh bật thanh tiểu kiếm kia thì chẳng biết từ lúc nào, một đạo ma lôi đã bổ xuống đầu hắn.
Đã tránh không kịp nữa!
Sát Lâu vương vận toàn bộ linh lực, giơ đao đón đỡ.
"Ầm!"
Sau tiếng nổ đinh tai, Sát Lâu vương bị thổi văng đi.
"Phốc"
Phun ra một ngụm máu, trong mắt hắn hiện lên vẻ quyết tuyệt.
Hắn muốn tự bạo Ma châu!
Thế nhưng Hồng Cơ đã ra tay nhanh hơn một bước. Khi hắn vừa bị ma lôi đánh văng ra thì nàng đã lập tức áp sát rồi.
Sát Lâu vương còn chưa kịp thực hiện ý đồ thì một bàn tay mềm mại đã vỗ lên đầu hắn:
"Ba!"
Một âm thanh khe khẽ vang lên.
Sát Lâu vương ngã úp xuống đất, hai mắt còn đang trợn tròn đầy vẻ không cam.
Hồng Cơ cũng chẳng lưu tâm làm gì. Tu tiên giới trước giờ vốn luôn tàn khốc, đã chọn bước trên con đường này thì phải chấp nhận nó.
Tuy ngươi không làm điều gì đáng chết nhưng không có nghĩa là ngươi sẽ không chết. Ngươi không có tội không đồng nghĩa rằng ngươi vô tội.
Những chuyện bất công... thế giới này không thiếu.
Hồng Cơ đem thi thể Sát Lâu vương thu vào không gian giới, sau đó nhanh chóng theo đường cũ trở về.
...
Phong Hành Thập Nhị Sát từ lâu đã không còn, trước mắt Giang Lưu Nhi lúc này chỉ là mười hai đám khí đen đang lơ lửng.
Hắn lấy ra chiếc bình ngọc thu những đám khí đen đang tản mác kia lại.
Không lâu sau, một thân ảnh hướng nơi này chạy tới. Người đến là Hồng Cơ.
Nàng tiến lại gần Giang Lưu Nhi.
"Công tử, đã giải quyết xong."
Thần niệm khẽ động, từ giới chỉ của nàng, thi thể Sát Lâu vương tức thì hiện ra trên mặt đất.
Với thực lực của Hồng Cơ, giết Sát Lâu vương kia chỉ là một việc quá đỗi dễ dàng. Nhưng vì Giang Lưu Nhi nói mục đích của cuộc săn giết Quỷ vương lần này là vì thu thập ma khí và Ma châu của họ, cho nên Hồng Cơ mới phải cẩn thận. Nếu không, nàng chỉ cần dùng toàn lực thi triển một đạo Địa Ngục Ma Lôi hoặc là bắn ra một ngọn U Linh Ma Diễm thì tên Sát Lâu vương kia đã tan thành tro bụi từ lâu rồi.
Lúc nãy, khi thấy vẻ oán độc và không cam lòng của Sát Lâu vương, Hồng Cơ sợ hắn sẽ tự bạo Ma châu nên mới phải lá mặt lá trái mà ứng phó. Sau đó, chờ cho hắn đã buông lỏng tâm tình nàng mới bất ngờ dùng thủ đoạn lôi đình giết chết hắn.
Hồng Cơ không nghĩ đường đường là một nữ vương kiêu ngạo như nàng lại phải đi diễn kịch như vậy...
Hồng Cơ liếc nhìn Giang Lưu Nhi, ánh mắt có chút ai oán.
"Xẹt xẹt xẹt"
Liên tiếp những kiếm ảnh đi qua đám Quỷ tướng.
"Tất cả lùi ra sau!"
Một tên trong đám hét lên. Chờ cho những Quỷ tướng khác đã lui về, hắn tiếp tục ra lệnh:
"Phong Hành Thập Nhị Sát!"
Đám Quỷ tướng ngay lập tức hóa thành những làn khí đen di chuyển xung quanh Giang Lưu Nhi với quỹ tích hết sức quỷ dị.
"Xẹt xẹt"
"Keng keng keng"
Giang Lưu Nhi chém ra mười mấy đạo kiếm ảnh nhưng lại không có cái nào chạm đến thân ảnh của đám Quỷ tướng kia, trái lại, hắn còn phải liên tục chống đỡ những đợt công kích quỷ dị chớp nhoáng của chúng.
Sau khi hợp lực để thi triển Phong Hành Thập Nhị Sát, tốc độ của chúng đã tăng lên rất nhiều, hơn nữa phối hợp cũng vô cùng ăn ý, cứ như tất cả bọn chúng là một chỉnh thể thật sự.
"Xoạt"
Trong lúc sơ ý, một đường đao đã xẹt qua áo Giang Lưu Nhi.
Cúi nhìn phần áo vừa bị rách ở bụng, Giang Lưu Nhi nhíu mày.
Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, nét mặt hắn đã lại bình thường. Hơi nhếch môi, hắn lãnh đạm nói:
"Phong Hành Thập Nhị Sát? Cũng không tồi... Vậy để xem gió của các ngươi có chống lại được mưa của ta không!"
Kiếm trên tay hắn khẽ động, trong nháy mắt, hàng ngàn kiếm ảnh đột ngột xuất hiện. Chúng lao về đám khí đen đang bao quanh, kiếm này đi kiếm khác lại tới, không ngừng không hết, liên miên bất tận.
Mưa kiếm!
Kiếm Vũ Miên Miên!
...
Ở một nơi cách đó chừng độ bốn trăm dặm.
"Sát Lâu vương! Không nghĩ tới ngươi lại là kẻ nhát gan sợ chết như vậy! Dùng tính mạng thuộc hạ để kéo dài thời gian cho mình chạy trốn?"
Sát Lâu vương, một trong sáu Quỷ vương cai quản vòng ngoài Âm Hồn Cốc, thường ngày một bộ cao cao tại thượng, thế nhưng giờ phút này lại hết sức thê thảm. Tóc tai rối bù, quần áo loang lổ những vết cháy sém, ngực có một lỗ thủng, có lẽ bị thứ gì đó xuyên qua.
Thật sự trông hắn hết sức thảm hại chẳng khác nào chó nhà có tang.
Nhìn nữ nhân đang chặn trước mặt, Sát Lâu vương gằn giọng, nói:
"Hồng vương! Ta và ngươi ngày xưa không oán hôm nay không thù, cũng chưa từng đắc tội ngươi, tại sao ngươi phải nhất quyết một mực muốn lấy mạng ta?"
Hồng Cơ dường như cũng chẳng để ý lắm tới sự oán hận của hắn, nàng hờ hững đáp:
"Bổn vương và ngươi đúng là không có thù oán gì, ngươi cũng không hề đắc tội qua bổn vương. Thật lòng mà nói thì ngươi đúng là một người rất an phận, bổn vương cũng không muốn giết ngươi làm gì..."
"Ngươi sẽ tha cho ta?"
Sát Lâu vương hỏi, trong ánh mắt lóe lên một tia hy vọng. Tuy hắn và Hồng vương đều là cấp bậc Quỷ vương, hơn nữa thời gian hắn trở thành Quỷ vương còn sớm hơn nàng rất nhiều, nhưng mà hắn biết rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ của nữ nhân kia.
Lúc này, Sát Lâu vương chỉ mong nàng ta mở chút lòng thương hại mà tha cho mình một con đường sống. Hắn còn chưa muốn chết!
Nhưng đáng tiếc, hắn đã thất vọng.
Phía đối diện, Hồng Cơ lắc lắc đầu:
"Tuy ta không muốn giết ngươi nhưng mà lại không thể không giết ngươi. Nếu có trách thì hãy trách bản thân mình, ai kêu ngươi là một Quỷ vương."
Sát Lâu vương càng nghe càng không hiểu.
Quỷ vương? Hắn là Quỷ vương cũng có tội sao?
Sát Lâu hắn trước nay luôn là người an phận, làm việc gì cũng đều cân nhắc kỹ lưỡng, chưa bao giờ để mình phải rơi vào những hoàn cảnh hung hiểm. Hắn chỉ muốn bình yên làm một vị Quỷ vương mà thôi.
Thể nhưng lần này, chính cái thân phận Quỷ vương kia lại khiến hắn trở thành mục tiêu bị săn giết. Chẳng lẽ số hắn đã tận rồi sao?
Sát Lâu vương cắn răng, ánh mắt lộ rõ sự oán hận và không cam lòng.
"Hồng vương! Ngươi thân là một Quỷ vương lại đi cấu kết với tu sĩ nhân loại giết hại Quỷ vương khác, ngươi không sợ mấy vị bên trong đem ngươi đi trừu hồn luyện phách hay sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng giấy có thể gói được lửa?"
Nghe hắn nói thế, Hồng Cơ có chút trầm tư.
Mắt thấy có tác dụng, Sát Lâu vương hơi dịu giọng lại, tiếp tục nói:
"Hồng vương. Ta nghĩ ngươi hẳn cũng là bị ép buộc nên mới phải làm như vậy. Nếu như ngươi có nỗi khổ tại sao không nói ra để chúng ta cùng nhau nghĩ cách, thật sự không được thì vẫn còn có thể nhờ mấy vị bên trong kia giúp đỡ mà. Hồng vương, chúng ta đều là đồng loại hà tất phải tàn sát lẫn nhau..."
Do dự một lúc, cuối cùng, Hồng Cơ như đã có quyết định. Nàng khẽ thở dài, mặt sầu muộn nói:
"Nếu ngươi đã nói vậy thì bổn vương cũng không giấu diếm nữa. Thật ra bổn vương đúng là có nỗi khổ nên mới làm như vậy. Nói ra thật mất mặt, bổn vương là bị người hạ xuống kỳ độc..."
"Kỳ độc?"
Hồng Cơ khẽ gật đầu, vừa vén tay áo lên vừa nói:
"Một loại độc dược rất lợi hại. Đây, ngươi xem!"
Trong lúc Sát Lâu vương chú ý nhìn thì bất ngờ từ trong tay áo Hồng Cơ, một thanh tiểu kiếm bay ra với tốc độ cực nhanh.
Sát Lâu vương vội vã vung đao trong tay cản lại.
"Keng"
Ngay khi vừa đánh bật thanh tiểu kiếm kia thì chẳng biết từ lúc nào, một đạo ma lôi đã bổ xuống đầu hắn.
Đã tránh không kịp nữa!
Sát Lâu vương vận toàn bộ linh lực, giơ đao đón đỡ.
"Ầm!"
Sau tiếng nổ đinh tai, Sát Lâu vương bị thổi văng đi.
"Phốc"
Phun ra một ngụm máu, trong mắt hắn hiện lên vẻ quyết tuyệt.
Hắn muốn tự bạo Ma châu!
Thế nhưng Hồng Cơ đã ra tay nhanh hơn một bước. Khi hắn vừa bị ma lôi đánh văng ra thì nàng đã lập tức áp sát rồi.
Sát Lâu vương còn chưa kịp thực hiện ý đồ thì một bàn tay mềm mại đã vỗ lên đầu hắn:
"Ba!"
Một âm thanh khe khẽ vang lên.
Sát Lâu vương ngã úp xuống đất, hai mắt còn đang trợn tròn đầy vẻ không cam.
Hồng Cơ cũng chẳng lưu tâm làm gì. Tu tiên giới trước giờ vốn luôn tàn khốc, đã chọn bước trên con đường này thì phải chấp nhận nó.
Tuy ngươi không làm điều gì đáng chết nhưng không có nghĩa là ngươi sẽ không chết. Ngươi không có tội không đồng nghĩa rằng ngươi vô tội.
Những chuyện bất công... thế giới này không thiếu.
Hồng Cơ đem thi thể Sát Lâu vương thu vào không gian giới, sau đó nhanh chóng theo đường cũ trở về.
...
Phong Hành Thập Nhị Sát từ lâu đã không còn, trước mắt Giang Lưu Nhi lúc này chỉ là mười hai đám khí đen đang lơ lửng.
Hắn lấy ra chiếc bình ngọc thu những đám khí đen đang tản mác kia lại.
Không lâu sau, một thân ảnh hướng nơi này chạy tới. Người đến là Hồng Cơ.
Nàng tiến lại gần Giang Lưu Nhi.
"Công tử, đã giải quyết xong."
Thần niệm khẽ động, từ giới chỉ của nàng, thi thể Sát Lâu vương tức thì hiện ra trên mặt đất.
Với thực lực của Hồng Cơ, giết Sát Lâu vương kia chỉ là một việc quá đỗi dễ dàng. Nhưng vì Giang Lưu Nhi nói mục đích của cuộc săn giết Quỷ vương lần này là vì thu thập ma khí và Ma châu của họ, cho nên Hồng Cơ mới phải cẩn thận. Nếu không, nàng chỉ cần dùng toàn lực thi triển một đạo Địa Ngục Ma Lôi hoặc là bắn ra một ngọn U Linh Ma Diễm thì tên Sát Lâu vương kia đã tan thành tro bụi từ lâu rồi.
Lúc nãy, khi thấy vẻ oán độc và không cam lòng của Sát Lâu vương, Hồng Cơ sợ hắn sẽ tự bạo Ma châu nên mới phải lá mặt lá trái mà ứng phó. Sau đó, chờ cho hắn đã buông lỏng tâm tình nàng mới bất ngờ dùng thủ đoạn lôi đình giết chết hắn.
Hồng Cơ không nghĩ đường đường là một nữ vương kiêu ngạo như nàng lại phải đi diễn kịch như vậy...
Hồng Cơ liếc nhìn Giang Lưu Nhi, ánh mắt có chút ai oán.