Đô Thị Thần Nhân

Chương 123

Nhìn thấy Hiên Viên Phách xác minh muốn quyết chiến với hắn, Thước Gia Lặc liếc nhìn Hiên Viên Phách. Trong lòng hắn rất rõ ràng, mình và đối phương vốn không cùng cấp bậc, cùng hắn quyết đấu chỉ là muốn tự sát. Đồng thời trong lòng quyết định, nếu những phương đông tu sĩ này không đáp ứng, hắn sẽ liên hợp với thuộc hạ của mình mấy ngàn người, trước tiêu diệt Hiên Viên Phách, lưu lại người này thật sự là quá nguy hiểm. Lúc này hắn đối với sự khiêu chiến của Hiên Viên Phách coi như là không hề nghe, chỉ là chờ cho các phái cấp ra một câu trả lời thuyết phục. Nhưng hắn lại thất vọng rất nhanh, người tu chân bên này không có một ai toát ra vẻ mặt sợ hãi muốn đầu hàng.
Người đầu lĩnh của Cửu Châu tiên giới trên không trung, gấp đến độ muốn bốc lửa, xuống hay không, trong lòng khó quyết không chừng. Thực lực của đối phương bây giờ mạnh hơn rất nhiều lần, cho dù hơn mười người đi xuống cuối cùng cũng không cách vãn hồi sự thất bại. So sánh với nhau, tiên nhân còn sợ chết hơn người tu chân rất nhiều, lại nói bọn họ chỉ là phụng mệnh đến đây hỗ trợ, người tu chân thắng hay bại đối với bọn họ không có lợi lộc gì.
Lúc này mặt trời lặn phía Tây, trời chiều còn phát ra sức nóng cuối cùng của mình. Trong rừng rậm truyền ra tiếng bước chân dày đặc, mấy ngàn lang nhân(người sói) từ trong chỗ ẩn thân của mình bước ra. Bọn họ thật vất vả mới đợi được tới lúc mặt trời lặn, sớm đã bị mùi máu tươi tại chiến trường làm dẫn phát lòng khát máu của bọn họ, họ đợi không kịp nữa mà phải hiện thân.
Đầu lĩnh của lang nhân gọi là Bối Cách, lúc này không biến thân bọn họ nhìn còn có chút anh tuấn, vừa ra thì họ đã vây kín quanh những người tu chân. Sự chênh lệch nhân số lại bị kéo lại, khi lang nhân hiện thân, tin tưởng không qua bao lâu người của Hắc Ám Nghị Hội cũng sẽ hiện thân. Bởi vì lang nhân xuất hiện, Sở Uyển Tĩnh chỉ bình tĩnh mà nhìn, đối với việc khuyên hàng của Thước Gia Lặc cũng không đáp lời, vẻ mặt tin tưởng làm cho mọi người nhìn thấy hết thảy.
Mấy vạn người đồng thời lâm vào trong sự trầm mặc, hiện trường không phát ra một chút thanh âm nào. Một trăm năm trước dựa vào bảy người của tam đại ẩn môn, cuối cùng ngăn cơn sóng dữ, hoạch lấy thắng lợi cuối cùng. Nhưng hôm nay bất đồng ngày xưa, lần này người của ba ẩn môn đi ra, tu vi so với trăm năm trước cao hơn một tầng, nếu không có Tân Nguyên tiên giới và đám thiên sứ, Sở Uyển Tĩnh tinh tưởng cho dù các thế lực phương tây có nhiều người hơn gấp đôi, các nàng cũng nắm chắc sẽ thắng. Trong tâm lý các phái luôn mặc niệm những sư môn trưởng bối của mình đã phi thăng lên tiên giới, hy vọng các vị tổ sư gia có thể hạ phàm nhanh hơn một chút. Sáu hòa thượng của Bàn Nhược Tông vẻ mặt bình tĩnh, giống như là một đầm nước yên tĩnh, không có một tia thần sắc khác thường, phảng phất những chuyện này không quan hệ gì tới bọn họ. Trong nhiều người như vậy chỉ có Sở Uyển Tĩnh là không nóng lòng, nàng từ nơi Sở Phỉ biết được hôm nay Lưu Vũ Phi khẳng định sẽ đến, chỉ là không biết khi nào hắn tới mà thôi.
Đang lúc mọi người còn trầm mặc, phương tây truyền đến một trận cuồng phong tiếng cười " ha ha ha", người còn cách xa chỗ bọn họ, tiếng cười đã đến hiện trường.
Chỉ thấy phương hướng tiếng cười truyền đến, ẩn hiện hơn vạn đạo bóng đen. Cả đám người với những cánh chim màu đen, chính là đọa lạc thiên sứ bay tới trước mắt, vẻ mặt ưu nhã đang phiêu phù. Chậm rãi hơn họ một bước chính là một con biên bức( dơi) thật lớn, bọn họ vừa tới lập tức biến thành hình người, hướng một khối đất trống hạ xuống. Từ con biên bức đầu tiên hạ xuống, đến phía sau cuồn cuộn không ngừng, ít nhất có bảy tám trăm người, đầu lĩnh chính là Lộ Đức Thân Vương.
" Dát dát dát, Thước Gia Lặc, Duy Khắc Đa, nghĩ không ra cái lão thượng đế hỗn đản kia lại phái hai người ngu ngốc các ngươi lại đây, trách không được ngay cả loài người bên dưới này mà cũng không thể thu thập, sách sách sách, dĩ nhiên còn có cả người khổng lồ, nhìn bộ dáng các ngươi bị tổn thất không nhỏ a, a a, thật ngại quá, vừa rồi không có nhìn thấy chư vị của Tân Nguyên tiên giới, không biết lần này Tân Nguyên tiên giới có người bị thương hay là...a a, đừng kỳ quái." Một đọa lạc thiên sứ có sáu cánh vừa đáp xuống, liền cuồng vọng cất tiếng châm chọc những người của thế lực khác, nhưng hắn đối với Tình Thiên mấy người còn có chút bận tâm, đang khi nói chuyện cũng khách khí hơn vài phần.
" Tân Đức Lặc, tên bội phản đáng xấu hổ như ngươi, dám ô nhục " Chủ" như thế, dám nhục mạ chúng ta, qua hôm nay ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn." Thước Gia Lặc nghiến răng nói.
Tình Thiên cũng lạnh nhạt trả lời: " Ngươi không nên đến nơi này nói nhảm những lời vô dụng, nếu ngươi cho rằng người bên dưới dễ ứng phó, vậy phương tây ma giới ngươi cứ đi xuống thử xem, bất quá cảnh cáo với các ngươi trước, bọn họ không phải dễ đối phó, nếu thừa nhận không được mà phải lớn tiếng hô cứu, dù sao bây giờ chúng ta nói thế nào cũng là đứng cùng chiến tuyến."
Tất cả mọi người biết Tình Thiên đang nói khích Tân Đức Lặc, nhưng không ai mở miệng nói cho hắn biết trong số những người bên dưới, còn có mấy người có tu vi kinh người tồn tại, mà lang nhân cũng vừa mới ra, nguyên trước đó bọn họ không thấy rõ bên ngoài đã phát sinh chuyện gì. Ai bảo Tân Đức Lặc vừa mới tới, lại đắc tội với tất cả các thế lực khác làm chi, những lời đối thoại của những người này, đều là dùng ngôn ngữ của phương tây, nên những người tu chân bên này không ai nghe hiểu được. Bọn họ chỉ là vẻ mặt bình tĩnh nhìn đối phương, âm thầm chuẩn bị phòng ngự.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Hắc Ám Nghị Hội những người khác cũng tới toàn bộ, Vong Linh pháp sư không có thật thể, Hắc Nữ Vu cả người bị khăn đen bao phủ, với Hắc Ám ma pháp sư, trong bọn họ còn mang theo hơn trăm Vong Linh Kỵ Sĩ.
Thiên Sứ, Thánh kỵ sĩ trên không trung nhìn thấy những Vong Linh kỵ sĩ này sắc mặt thật khó coi, lộ ra ánh mắt ghê tởm. Quang Minh và Hắc Ám hai loại lực lượng bài xích lẫn nhau, cho dù bọn họ bây giờ nhắm vào người tu chân của Trung Hoa, nhưng sự cừu hận giữa hai bên lẫn nhau dù cho là người nào đó cũng có thể nhìn ra được. Nếu không phải có người tu chân ở đây, song phương khẳng định đã gây ra một trận đấu sinh tử. Tân Đức Lặc cười nói: " Thước Gia Lặc, các ngươi tự mình vô năng thì thôi, còn biến những kẻ bên dưới cũng vô năng như vậy, xem thử người nằm trên mặt đất đều là người của ngươi, mùi máu tươi trong không khí chắc đều là từ người chết của các ngươi tán ra, ti! Nghe được làm toàn thân kẻ khác thư sướng." Tân Đức Lặc nói ra những lời này vô cùng khắc nghiệt làm cho Duy Khắc Đa và Thước Gia Lặc hai mắt như nhanh phun lửa. Người của Hắc Ám Nghị Hội phát ra tiếng cười đắc ý.
Người của Quang Minh giáo đình dùng ánh mắt cừu hận gắt gao nhìn chằm chằm Tân Đức Lặc trên không trung, hận không được lập tức tống hắn lên thiên đường.
Tân Đức Lặc nói chuyện càng ngày càng khó nghe, may là lần này hắn chỉ nhằm vào đám thiên sứ, mà đám người Tình Thiên cũng không tự hạ thấp thân phận, tranh chấp với hắn, chỉ là hướng Tân Đức Lặc hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ bất mãn của mình.
Người tu chân tức giận đám người này coi như không có mình tồn tại, đồng thời cũng rõ ràng mấy vạn người đang hướng mấy người mình định phát ra tiến công, sợ rằng có thể an toàn chỉ còn lại một nửa mà thôi.
" Các ngươi xem ta làm sao thu thập những người này." Tân Đức Lặc châm chọc một hồi thì cuối cùng đổi lời sang chuyện chính, câu này dĩ nhiên dùng Hán ngữ nói.
Sở Uyển Tĩnh vừa bảo các phái toàn lực phòng thủ, vừa truyền âm cấp cho Hiên Viên Phách và Liễu Phàm bọn họ: " Hiên Viên tiên sinh, để cho mười một người chúng ta phụ trách công kích, Liễu Phàm đại sư phụ các ngươi tận lực hiệp trợ các phái phòng thủ, thời gian càng lâu, đối với chúng ta càng có lợi."
Mặc dù không biết Sở Uyển Tĩnh làm như vậy có mục đích gì, nhưng mấy người Liễu Phàm gật đầu với vẻ rõ ràng. Hiên Viên Phách vừa vặn nghe được câu cuồng vọng vô cùng của Tân Đức Lặc, vẻ mặt sát ý, Hiên Viên kiếm trên tay phát ra âm thanh ông ông, trong tâm lý chiến ý dâng cao. Hắn phi thân tới đối diện Tân Đức Lặc lãnh sâm nói: " Người chim cánh đen, để cho ta xem ngươi có bao nhiêu khả năng, dám mạnh miệng nói ra như thế."
" Hắc hắc hắc, để lão tử thu thập ngươi trước." Nói xong không thấy hắn có dị động gì, trên tay hiện ra quả cầu năng lượng màu đen cỡ nắm tay hướng Hiên Viên Phách phóng đến. Một đạo ánh mắt khinh thường từ Hiên Viên Phách bắn ra, hướng tới Tân Đức Lặc. Hiên Viên kiếm có chút khởi lên, mấy đạo kiếm khí phát ra, hướng năng lượng cầu màu đen bắn tới, trong mấy tiếng vang liền nổ bạo. Đồng thời từ bên trong lại toát ra một đạo kiếm khí màu bạc, hướng Tân Đức Lặc bổ tới.
Tân Đức Lặc tay phải vừa chuyển một viên năng lượng cầu lớn hơn nữa từ trong tay hiện ra, cũng nhanh chóng bắn ra ngoài, va chạm vào đạo kiếm khí nọ, Oanh! Một tiếng nổ vang.
Dư chấn đem Tân Đức Lặc chấn lui mấy thước, mà Hiên Viên Phách vẫn đứng yên bất động.
Chứng kiến việc này Tân Đức Lặc không khỏi biến đổi sắc mặt, mà mười lăm người phía sau hắn cũng nhất thời phi thân tiến lên.
Vừa hai lần công kích là song phương một lần thử dò xét, trận chiến chính thức liền triển khai. Trước giây khai chiến, Hiên Viên Phách lắc mình về phía trước ẩn trên đỉnh đầu Tân Đức Lặc, hét lớn: " Các ngươi đi tìm chết đi." Một đạo kiếm khí thật lớn đột nhiên phóng ra, kiếm khí lướt đi không chút âm thanh.
Sắc mặt Tân Đức Lặc đại biến, công kích cường đại như vậy hắn không có khả năng thừa nhận. Trong tay không biết từ lúc nào đã có một thanh nghịch chữ thập kiếm, dùng thế công lôi đình quyện lên trên. Cùng lúc đó mười lăm người phía sau đồng dạng hướng Hiên Viên kiếm phát ra kiếm khí mà bổ ra mấy đạo kình phong, với những năng lượng cầu màu đen. nguồn
Một tiếng nổ rung chuyển núi đồi vang lên, Hiên Viên Phách chỉ cảm thấy nơi ngực một trận huyết khí phiên dũng chấn lui ra phía sau hơn mười thước.
Mà Tân Đức Lặc tổng cộng mười sáu người lại bị đánh bay, lăn lóc trên mặt đất. Toàn thân dính đầy cát đá, làm gì còn bộ dáng thanh cao như vừa rồi.
Hiên Viên Phách vừa lui lại tiến, chỉ thấy thân hình hắn hoa lên: " Kinh Thiên Trảm." như điện phóng ra, bốn đạo kiếm khí mà mắt thường có thể nhìn thấy điên cuồng chụp xuống, chỉ thấy một mảnh bóng kiếm phô thiên cái địa, hòa lẫn tiếng không khí xé rách ô ô rít lên.
Trong lòng mười sáu người Tân Đức Lặc khẩn trương, toàn thân hiện lên một đoàn hắc cầu hàn quang vạn đạo, thân hình từ dưới bay ngược lên trên, bị bám một mảnh cột sáng năng lượng sâu như biển, phóng lên cao, càng nhiều hắc quang do mấy ngàn Đọa Lạc Thiên Sứ liên hợp phát ra.
Trong giây phút điện quang chớp lóe, đã va chạm cùng kiếm khí của Hiên Viên Phách.
Oanh! Oanh! Oanh! kình khí chàng nhau phát ra tiếng nổ liên tiếp, kình lực kích động hướng bốn phía bắn ra xa, trong đó còn hòa lẫn mười tiếng rên thảm muộn.
Hiên Viên Phách với lực lượng của một người, đối kháng mấy ngàn người, cho dù hắn có Hiên Viên kiếm, cũng vẫn bị chấn thương bay ngược lại, ở không trung phun ra một ngụm máu tươi.
Mà Đọa Lạc thiên sứ bên này cũng không tốt, nghịch chữ thập kiếm trong tay hắn đã bị chấn gãy, còn mười lăm đồng bạn của hắn bị phun máu tươi, trên tay nhiều vết thương giao nhau, máu tươi từ miệng vết thương tuôn ra, cả người cũng bị chấn bay đến mấy chục thước.
Thước Gia Lặc cười nhạo: " Nguyên lai các ngươi lợi hại như vậy, mấy ngàn người liên thủ mà chỉ có thể bị thương đối phương, xem ra cũng quả thật cao tay." Nói xong còn cất tiếng cười to.

back top