Đô Thị Thần Nhân

Chương 126

Vừa hủy diệt Vong Linh kỵ sĩ, thì mấy trăm người khổng lồ chiến sĩ cuồng trùng tới. Lưu Vũ Phi tà ác cười, thất thải thần kiếm bộc phát ra một đạo quang mang mãnh liệt, kiếm khí tung hoành giao xoa, bắn nhanh ra, trong nháy mắt bao phủ tất cả người khổng lồ chiến sĩ. Kiếm khí mông mông từ phía chân trời hạ xuống, quét ngang qua thân thể cao lớn của người khổng lồ chiến sĩ. Không gian ở trong một khắc này không ngừng vặn vẹo, hiện trường truyền khởi một trận thanh âm thân thể bị tạc nổ, những người khổng lồ chiến sĩ vừa xông lên còn không kịp chém cây búa lớn trong tay ra thì ngay đương trường bị chém thành hai nửa.
Một số ít mấy người khổng lồ chiến sĩ chứng kiến cảnh này, kinh hãi dậm chân, không dám tiến lên nữa. Tân Đức Lặc hét lớn một tiếng: " Hắc Ám Pháp Tắc", tất cả Hắc Ám pháp sư, đọa lạc thiên sứ quơ pháp trượng trong tay. Một đoàn hắc vụ từ trên người bọn họ bồng tán ra, hắc vụ mãnh liệt đem cả thiên địa bao phủ, đưa tay ra còn không nhìn thấy đã đủ hình dùng bầu trời giờ phút này.
Trong hắc vụ một trận năng lượng đen sẫm bắt đầu khởi động, cuồn cuộn nổi lên tầng sóng chấn động. Hắc Ám Pháp Tắc một khi thi triển, thiên địa bị năng lượng đen sẫm cường đại tràn ngập.
Thước Gia Lặc đám người thuộc quang minh thuộc tính, điên cuồng lui về phía sau mấy công lý, thật ra là bọn họ cố tình hợp tác, nhưng lúc này trong hắc ám bao phủ, làm cho bọn họ căn bản không dám phát ra năng lượng ánh sáng. Nếu không hai loại năng lượng bài xích lẫn nhau sẽ tự động đối kháng, kết quả cuối cùng chính là quang minh cùng hắc ám đối quyết, song phương sẽ tự mình hủy diệt. Bọn họ chỉ có thể chờ đợi Hắc Ám Pháp Tắc kết thúc, mới hướng Lưu Vũ Phi phát ra công kích.
Lưu Vũ Phi cảm thấy một cỗ ăn mòn tính xâm nhập mà đến, nhanh chóng chạm đến thân thể hắn khoảng cách mười thước, bị thất thải chiến giáp trên người hắn phát ra quang mạc ngăn cản, rồi lại cảm giác có ngàn vạn lần những cánh tay muốn đem hắn bóp thành phấn mạt. Hắc vụ quanh quẩn, phát ra thanh âm ti ti, cả trong không gian hắc vụ kịch liệt bắt đầu khởi động quay cuồng, ngưng tụ thành một viên năng lượng cầu màu đen thật lớn, bọn họ còn đang không ngừng hấp thu hắc vụ bốn phía, không ngừng trướng lớn lên.
Năng lượng cầu ẩn chứa hắc ám thật lớn, ngay cả người của quang minh giáo đình đứng xa xa cũng cảm giác được áp lực bọn họ mang đến, đám người Tân Đức Lặc kêu lên vài câu quái dị, hơn trăm viên năng lượng cầu màu đen lăng không chụp xuống, Lưu Vũ Phi thản nhiên nói: " Còn có điểm xem được." Bộ dáng bên ngoài của hắn rất nhẹ nhàng, hai tay một trận cấp phiên chuyển, không gian bốn phía vặn vẹo, toàn thân hắn che kín mấy trăm thanh năng lượng phi kiếm trong suốt.
" Bạo." Quang ảnh của phi kiếm, như mưa phun ra, ánh sáng khởi lên như hồ tuyến, như những thải hồng khuếch tán, một chút tinh mang cùng hắc cầu đụng chạm vào nhau.
Trong lúc đó, không trung đột nhiên nổ tung một đoàn hắc quang giao thoa lóe quang cầu màu trắng, tiếng nổ mạnh trầm muộn, chấn động đến làm cho mọi người tâm huyết phiên dũng.
Hắc Ám Pháp Tắc sinh ra hắc vụ trong sự nổ mạnh, dần tán đi.
Lưu Vũ Phi đột nhiên lắc mình đứng bên trên đỉnh đầu của bên đám người Hắc Ám Nghị Hội, Lộ Đức Thân Vương mang theo mấy trăm Hấp Huyết Quỷ đồng thời phi thân, hướng Lưu Vũ Phi xông tới, mấy ngàn đọa lạc thiên sứ chém ra những kình khí màu đen. Nhất thời, sắc bén vô cùng, quyện tới dày đặc, kình phong rít lên, hướng Lưu Vũ Phi chụp xuống. Mỗi một cỗ kình khí sắc bén giao nhau, giao xoa đến khẩn mật mãnh liệt.
Loại lực lượng hủy thiên diệt địa này, thấy vậy trong lòng những người tu chân giới cảm thấy giật mình, trong tay toát ra mồ hôi lạnh.
Toàn thân Lưu Vũ Phi tản mát ra quang mang bảy màu, thiên địa hắc vụ bị hòa tan rất nhiều, lẩm bẩm nói: " Đã đến thời gian rồi." Bỗng dưng, trên bầu trời xuất hiện một luồng ánh sáng " Tuyệt Sát" Chỉ thấy trong hư không Lưu Vũ Phi phát ra hằng hà kiếm khí, đây không phải là bóng kiếm đơn thuần, mà là đan vào một chiếc võng tử vong đầy đất, mang theo tiếng gọi của tử thần từ không trung nổ ra.
Kình khí kịch liệt mênh mông, Hấp Huyết Quỷ cuồng xông lên là gặp tao ương đầu tiên, do hai cỗ kình khí bất đồng giao nhau cắt nát, bọn họ còn không kịp thối lui, tiếng thảm hào thê lương vang lên, bầu trời nhất thời rắc xuống một mảnh máu thịt.
Lộ Đức Thân Vương, phát hiện không đúng liền kêu lên một tiếng thê lương: " Lui! Tất cả mau lui lại." Trong tâm lý không ngừng mắng thầm đọa lạc thiên sứ, biết rõ những người này đang xông lên, bọn họ còn phát ra công kích, điều này có khác gì đang công kích chính người của mình hay sao.
Kình khí đan vào lẫn nhau, đem không gian xé mở từng cái khe.
" Cửu Tiêu Thần Lôi" Lưu Vũ Phi nổi giận gầm lên một tiếng.
Lần lượt vài lần công kích, chỉ là tạo thành thương vong rất nhỏ với đối phương, làm trong lòng hắn sinh bất mãn. Trên bầu trời thải vân cuồn cuộn, điện quang lóe chớp, lúc hắn hiệu triệu thần lôi, hắn không hề khống chế lộ tuyến của thần lôi, tự mình phiêu đãng trên hư không, tay lại không ngừng phiên chuyển.
Phù triện màu vàng, từ không trung giống như bông tuyết bay xuống. Cảm nhận được từ trên đỉnh đầu truyền xuống uy hiếp, Tân Đức Lặc lớn tiếng kêu lên: " Mau bố kết giới, Hắc Ám Bình Chướng." Trên sân đồng thời vang lên thanh âm niệm chú, bất quá đã quá muộn, lúc bọn họ còn đang niệm chú, trên đỉnh đầu đã xẹt qua ba đạo thần lôi, ầm ầm rớt xuống. Theo sau cả tiểu đảo, phảng phất như muốn nhảy lên, bất động cao thấp phập phồng.
Ba đạo thần lôi nện xuống cùng lúc, phù triện màu vàng đã rơi xống đất trước một bước, năng lượng nổ tung chung quanh, đem những Lang Nhân trên mặt đất, những đọa lạc thiên sứ không kịp né tránh cả đám bị nuốt trọn. Chứng kiến tốc độ tiêu vong của thuộc hạ, còn nhanh hơn nước sôi đổ vào băng tan gấp vài lần, Tân Đức Lặc gấp đến độ hai mắt đỏ đậm, thỉnh thoảng phát ra từng trận rít gào.
Lúc này trên bầu trời ba thần lôi thứ hai đã tự động rớt xuống, sáu đạo so với ba đạo vừa rồi càng thêm thô to với đủ màu sắc, đồng thời rơi vào trong đám Lang Nhân. Đám Lang Nhân còn chưa kịp phát ra làn sóng công kích thứ nhất, đã bị lôi trụ trên bầu trời hạ xuống mang đi vô số tính mạng.
Vô số tiếng ai hào thảm thiết, vang lên theo tiếng nổ mạnh. Trong luồng đỏ hồng, có những tay chân bị cắt cụt, có đầu lâu cùng máu tươi bay đầy trời, thẳng đến lúc này sự giết hại chính thức mới hoàn toàn triển khai. Trong hư không Lưu Vũ Phi đột nhiên mở ra đôi mắt tử thần, hai tay đang phiên chuyển chợt dừng lại. Tay phải run lên, thất thải thần kiếm nắm chặt, người giống như một lũ khói nhẹ thổi qua. Trên đỉnh đầu đám người đột nhiên lóe ra, từng đạo lưu lưu, đoạt hồn kiếm quang quang ảnh.
Như vậy, đã bao lại tất cả đường lui của người bên Hắc Ám Nghị Hội. Tân Đức Lặc kêu to: " Mau lui lại..." Ở trong biển bóng kiếm, bọn họ cảm nhận được thân thể của mình vốn không cách nào di động, từ trong tâm lý bốc lên hàn khí, hai chân không ngừng run rẩy. Võng ảnh kiếm khí, Lưu Vũ Phi cất ra một tiếng rít, tiếng huýt gió thật dài trùng lên tận trời.
Uyển chuyển ngàn tinh vạn nguyệt, lóe ra quang mang bạch kim chói mắt kỳ dị, trong nháy mắt liền quét ngang qua những người của Hắc Ám Nghị Hội. Trên sân vang lên tiếng lệ hào vô cùng thê thảm, vô số những đoạn chân tay bị cuốn vào không trung, máu tươi vẩy ra, giống như bầu trời tuôn xuống mưa máu.
Lưu Vũ Phi cuống quýt thay đổi vị trí, trên không trung vô số đạo kiếm quang hướng hắn bay tới, đuổi theo hắn từng bước đánh xuống.
" Cho đám người ngu xuẩn các ngươi, kiến thức một chút Trung Hoa tuyệt kỹ." Đang khi nói chuyện, " Kiêu Dương Vẫn Lạc" lại một lần nữa xuất ra. Lực sát thương của chiêu này trong Thất Thải kiếm quyết cực mạnh, phạm vi bao phủ trùm khắp nơi.
Thải quang lóng lánh, trên bầu trời quyển xuất kiếm quang, tầng tầng quyển quyển, kiếm khí nhìn như vật còn sống, giống như những con rắn đang rơi xuống trong đám thiên sứ. Trong tiếng rít, đọa lạc thiên sứ kinh hãi phát hiện, nghịch chữ thập kiếm trong tay đối kháng với kiếm khí, giống như là đậu hũ bị chặt đứt. Trơ mắt nhìn kiếm khí đảo qua thân hình của mình, khi nửa người trên bị rơi xuống, miệng còn phát ra tiếng kêu thảm.
Đọa lạc thiên sứ cả ngàn người, ở giờ khắc này chợt tiêu mất. Trên mặt đất, đám Đức Lỗ Y đồng tâm hiệp lực phát ra một cấm chú cực ma pháp cùng vĩnh hàng đóng băng. Không khí trong thiên địa liền đọng lại, khí trời vốn rất nóng, đột nhiên biến thành trời đông giá rét, trên mặt đất một mảnh sương trắng, mỗi hơi thở có thể nhìn thấy được một ngụm sương trắng.
Cảm thấy một trận rét lạnh đến đóng băng, phảng phất máu trong thân thể trong một khắc này bị đông kết, thân hình di động lập tức chậm hơn gấp mười lần. Trong lúc thân thể di động, phảng phất như có thể nghe được thanh âm vỡ vụn.
Lúc này quang thiên sứ sau lưng phát ra Thánh Bạo Viêm, đã phủ xuống, Lưu Vũ Phi đang bất động gặp phải loại tình huống này, dưới tình thế cấp bách đột ngột tiến tới thẳng vào trong Thánh Bạo Viêm đang trùng tới.
Oanh! Oanh! Oanh, trên bầu trời vang lên tiếng nổ mạnh, trong khí vụ không có thân ảnh của Lưu Vũ Phi, không ai biết hắn rốt cuộc có thoát ly khỏi sự nổ mạnh hay là bị nổ thành tan da nát thịt trong đó hay không. Bất quá nhiều người cho rằng Lưu Vũ Phi sẽ gây ra kinh hãi cho họ, với kinh nghiệm trước kia thật quá nhiều.
Trong tâm lý mọi người hiện lên nghi vấn, trên đầu quang thiên sứ đột nhiên xuất hiện thân ảnh Lưu Vũ Phi. Thước Gia Lặc kinh hô một tiếng, thánh kỵ sĩ phản ứng thật nhanh, trước tiên xuất ra thánh khí, hơn một ngàn trường thương ẩn chứa quang năng lượng cường đại, phá không hướng Lưu Vũ Phi bắn nhanh đến. Nhưng Lưu Vũ Phi trong không trung phảng phất như là một u linh không thật thể, trường thương phá không mà đến trong nháy mắt bắn thủng cơ thể hắn.
Thánh quang thương va chạm trong lúc đó, phát ra một tiếng sắt thép giao minh, cũng bộc phát một trận nổ mạnh. Chứng kiến cảnh này trong lòng họ đều vui vẻ, nhưng rất nhanh sắc mặt bọn họ chợt trầm xuống tới.
Lưu Vũ Phi trong không trung vẫn hư vô phiêu đãng, làm cho người ta không cách nào thấy rõ vẻ mặt bây giờ của hắn, chứng kiến thủ ấn hắn kháp ra, những người từng chứng kiến đều biết kế tiếp chính là pháp thuật gì.
Lưu Vũ Phi trong lúc gọi về Thiên Khiển Chi Hỏa thì trong tận đáy lòng hắn vang lên thanh âm của Diệt Thế Thiên Tôn: " Tiểu tử, ngươi mau dùng Diệt Thế Thiên Hỏa, để cho lão tử cũng sảng khoái một lần, hắc hắc."
Ở nơi này thi triển Diệt Thế Thiên Hỏa, sợ rằng hiện trường ngoại trừ hắn thì không có một ai có khả năng sống sót. Những thế lực của ngoại quốc cũng thôi đi, nhưng trên không trung còn có rất nhiều người hắn quen biết, muốn hủy diệt bọn họ Lưu Vũ Phi làm không được điều này.
Trong đáy lòng hắn trả lời: " Tiền bối! Nơi này còn có rất nhiều bằng hữu của tiểu tử, Diệt Thế Thiên Hỏa không phải sẽ tiêu diệt luôn bọn họ hay sao." Lưu Vũ Phi cũng không quản đối phương có nghe được lời này của hắn hay không, chỉ là đem ý nghĩ nói ra trong lòng.
Không nghĩ tới, trong lòng hắn nghĩ gì, đều bị Diệt Thế Thiên Tôn biết được.
" Thật không biết tiểu tử ngươi nghĩ thế nào, đám người không đủ đạo hạnh này bị hủy cũng là đáng, tiểu tử ngươi nói cái gì là bằng hữu?"
Trong lòng Lưu Vũ Phi cười khổ, Diệt Thế Thiên Tôn ngay cả điều này cũng không biết, hắn thật không biết nên làm sao giải thích.
Phảng phất như biết được ý nghĩ của Lưu Vũ Phi, Diệt Thế Thiên Tôn nói tiếp: " Ta là đọc được trong đầu ngươi, được rồi, Thiên Khiển Chi Hỏa của tiểu tử ngươi đã hoàn thành rồi, đám sinh linh nhỏ yếu này là ai sáng tạo ra? Trở về hỏi lại rồi hãy nói."

back top