Đô Thị Thần Nhân

Chương 130

Đang ở lúc này giáng xuống vô số chiến đấu thiên sứ và thánh kỵ sĩ, người đầu lĩnh rõ ràng là người được xưng Chiến Thần A Thụy Tư. Lúc tới vẻ mặt hắn thật cuồng vọng: " Hắc hắc hắc" cười lạnh mấy tiếng.
Chứng kiến cảnh này, lòng bàn tay chưởng môn các phái toát ra mồ hôi lạnh. Lúc trước hai mươi vạn chỉ là một vài chữ, đến khi người đã đến rậm rạp, nhìn tới quả thật làm cho người ta sợ hãi.
A Thụy Tư nhẹ nhàng đi lên dùng tư thái cuồng vọng của người thắng lợi nói: " Tam Linh, ta biết thực lực Cửu Châu tiên giới các ngươi hùng hậu, chúng ta phương tây thiên giới cũng chưa từng sợ kẻ nào, giờ phút này ta có đủ tin tưởng, trước khi bọn họ đến đều có thể đem các ngươi tiêu diệt, hôm nay những người này dù sao ta cũng muốn dẫn đi, nào sợ phải khởi lên chiến tranh."
A Thụy Tư tưởng rằng người ở nơi này là do Tam Linh cầm đầu, bởi vậy hắn mới nhắm vào Tam Linh tiên nhân. Đối với những người khác hắn vẫn chưa xem trọng hơn, bây giờ hắn tự nhận chiếm cứ được ưu thế tuyệt đối. Tam Linh tiên nhân làm khó nhìn thoáng qua Lưu Vũ Phi, những người này đều là do hắn muốn lưu lại, Tam Linh hắn căn bản không cách nào làm chủ.
Lưu Vũ Phi nhìn lướt qua chưởng môn các phái, phát hiện bọn họ không ai còn muốn tiếp tục chiến đấu. Dù sao đám chưởng môn này không giống như hắn, ở phía dưới bọn họ còn đông đảo môn đồ phải chiếu cố. Mặc dù Lưu Vũ Phi tự tin bằng vào lực một người, có thể giết sạch đám người chim trước mắt, nhưng như vậy thì các phái người tu chân cũng phải chịu tai ương hủy diệt.
Đổi thành chỉ có một mình hắn ở đây, Lưu Vũ Phi không cần nhiều lời, có thể bật người khai chiến, bằng tu vi bây giờ của hắn, lại phối thêm Bàn Cổ Phủ, cho dù đến thêm thiên sứ cũng không đủ cho hắn giết chết. Trong tâm lý hắn thầm than: " Trung Hoa tu chân giới thật không thể tiếp tục thừa nhận tổn thất, nếu không tu chân giới từ nay về sau không tồn tại nữa, bỏ đi! Bỏ đi, coi như tự mình lần trước giết nhiều người như vậy mà bồi thường đi thôi."
Nghĩ tới đây hắn hướng A Thụy Tư lạnh lùng nói: " Người, các ngươi có thể mang đi."
Nghe Lưu Vũ Phi vừa nói như vậy, chưởng môn các phái âm thầm thở dài một hơi. Bọn họ thật sự sợ Lưu Vũ Phi không đáp ứng, đến lúc đó gặp tai ương chính là môn đồ thấp yếu của bọn họ.
" Cho các ngươi dễ dàng dẫn người rời đi như thế, còn có thể cho rằng chúng ta sợ các ngươi, cần phải giáo huấn cho một chút."
A Thụy Tư thấy Lưu Vũ Phi cuồng vọng như thế, đang muốn mở miệng giáo huấn thì nghe được phía phương tây truyền đến một trận tiếng cười: " Ha ha ha, cũng là phương tây thiên giới lực mạnh a, vì mấy phế vật hạ giới, dĩ nhiên phái đi nhiều người như vậy, so sánh với phương tây ma giới chúng ta quả là khí thế quá nhỏ rồi."
Đang khi nói chuyện một nam nhân anh tuấn có sáu đôi cánh màu đen từ trên trời giáng xuống, gắt gao đi theo là vô số đọa lạc thiến sứ.
A Thụy Tư đối với lời nói của Lưu Vũ Phi còn chưa hồi phục, liền lạnh lùng nói: " Hừ, Lộ Tây Pháp ngươi một tên phản đồ, còn kiêu ngạo như vậy, nếu không phải Chủ có lệnh, để cho chúng ta chỉ dẫn người trở về, ta nhất định trước tiên đem ngươi thanh trừ." Nhìn thấy hai phái đối phương xem trọng đám người hạ giới này, người tu chân không khỏi âm thầm kỳ quái.
Bảo La, Đạt Ni Nhĩ đám giáo chúng, hôm nay cuối cùng gặp được nhiều kiến thức. Chẳng những nhìn thấy đọa lạc thiên sứ mười hai cánh Lộ Tây Pháp, còn nhìn thấy chiến thần chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không gian chi thần.
Người tu chân chỉ có hơn một ngàn người, bị hơn mười vạn người giáp vào chính giữa, có vẻ thật sự nhỏ bé, khó trách A Thụy Tư đối với ác ngữ của Lưu Vũ Phi cũng không để ý.
" Ha ha ha, chê cười! Ta Lộ Tây Pháp muốn thế nào được thế đó, chỉ bằng A Thụy Tư ngươi muốn lưu ta lại, ta xem có chút khó khăn."
Lưu Vũ Phi lạnh lùng cười nhạo: " Một đám động vật tự cắn lẫn nhau, thật không biết làm sao bị người xưng là thần."
A Thụy Tư đối với việc Lưu Vũ Phi liên tục nhục mạ cảm thấy căm tức, mày nhướng lên: " Tiểu tử, ngươi còn dám vũ nhục chúng ta, sau một khắc ta sẽ đem ngươi biến thành một cỗ thi thể." Đối với Lưu Vũ Phi A Thụy Tư căn bản là không để vào mắt, hắn tự nhận ngoại trừ mấy người của Cửu Châu tiên giới ngoài thiên tiên, Cửu Châu tiên giới không có ai là đối thủ của hắn. Hơn nữa giờ phút này hắn còn mang theo hai mươi vạn nhân mã.
" Hắc hắc! Có đúng không?" Trong tiếng cười lạnh, người của Lưu Vũ Phi tùy động, hai tay cuống quýt khấu động, kiếm quang bạo thiểm giống như đám mây đầy trời bao trùm xuống, thốt nhiên hướng tới tuyệt đối lĩnh vực của không gian chi thần huy trảm xuống. Cơ hồ đồng thời hắn càng tăng nhanh bắn ngón tay phải ra ngoài, năm luồng chỉ kính màu đỏ hướng tới A Thụy Tư bắn nhanh đi.
Chỉ kình xuyên toa vừa mới bắn nhanh, đồng thời là một đạo kình khí uy lực tuyệt mãnh hướng tới Lộ Tây Phách trảm xuống. Ba đạo lực lượng bất đồng, ba phương vị bất đồng, Lưu Vũ Phi cơ hồ cùng thời gian phát ra, tốc độ cực nhanh khiến cho kẻ khác không cách nào tưởng tượng.
Đối mặt với năm luồng chỉ kình bắn nhanh đến, trong lòng A Thụy Tư rùng mình, thầm nghĩ: người kia là ai, sao lại có tu vi như thế.
Trong lòng còn đang suy nghĩ nhưng trên tay lại không hề chậm. Lưu Vũ Phi đột nhiên phát ra công kích, A Thụy Tư làm sao chuẩn bị cũng đã chậm một bước.
Chỉ kình bắn nhanh nháy mắt đã tới, hai tay giương lên trên chiến thần ngăn lại.
" Đinh đinh" Chỉ kính kích đến, đều kích trên tấm khiên của chiến thần. Khiên của Chiến Thần toát ra một lũ khói xanh, chấn rời tay bay ra, bản thân A Thụy Tư cũng kêu lên một tiếng đau đớn cuống quýt lui về phía sau.
Lộ Tây Pháp nghĩ không ra mình lại thành mục tiêu công kích của Lưu Vũ Phi. Thiếu chút nữa đã bị đánh cho ứng phó không kịp, hắn tức giận gầm lên: " Hắc Ám Trùng Kích Ba!"
Hống! Một đầu rồng do năng lượng màu đen sẫm tạo thành, hướng tới kình khí đang chém xuống, rít gào bay tới.
Nhưng Lưu Vũ Phi phát ra lãnh mang trong suốt huyến lạn, cộng thêm hồ tuyến hoàn mỹ đã tới trước mắt. Vì vậy, oanh oanh hai tiếng nổ Lộ Tây Pháp ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, thân hình hỗn loạn cuống quýt lui về phía sau, hướng phía dưới rơi xuống. Đồng thời ở một vị trí khác, không gian chi thần phát ra tuyệt đối lĩnh vực, đang tao thụ kiếm quang của Lưu Vũ Phi tẩy lễ.
Một đạo kiếm khí ban lan bảy màu, từ chân trời hư vô nhảy lên không hạ xuống. Không gian chi thần phải chịu sự thất bại đầu tiên bình sinh trong đời, hắn tự nhận tuyệt đối lĩnh vực trên thiên hạ không ai có khả năng phá hủy, với kiếm khí của Lưu Vũ Phi đánh xuống, vì muốn chống cự, giống như thủy tinh vỡ vụn ra.
Mọi người bên trong, đồng thời cũng bị công kích cường đại, cảm giác như nơi ngực của mình bị một cây thiết chùy ngàn cân hung hăng đánh thật nghiêm trọng. Mấy giáo chúng thừa nhận không được đương trường bạo thể mà chết. Những người khác lại phun ra máu tươi, từ giữa không trung đều rơi xuống trong biển rộng. Trong lúc đó không gian công kích cực mạnh, đồng dạng hắn cũng bị thương nặng nhất, nếu không phải trên người hắn có chiến giáp, giờ phút này sớm đã đi đến cửu tuyền.
Ba vị trí khác nhau, trong ba người có thực lực cực mạnh của đối phương lại bị thương nặng một người, dùng một chiêu lại cùng thời gian đều bị thua. Chiêu thức ấy của Lưu Vũ Phi đem cả hơn mười vạn người của đối phương chấn trụ, sau khi ngẩn ra bọn họ lập tức thanh tỉnh, từ trong đám người bay ra vô số người, đem những người rớt xuống biển, nhất nhất vớt lên. Sắc mặt Không gian chi thần vàng bệch, ngay cả lực lượng để bay cũng không có.
A Thụy Tư trong lòng càng hoảng sợ, theo hắn biết dù cho là Viêm Hoàng đại đế của tiên giới cũng không có tu vi loại này. Lộ Tây Pháp bị đánh trọng thương, tự mình chỉ ngăn được vài chỉ phong, chẳng những vũ khí bị đánh bay mà người cũng bị đánh bị thương. Càng thêm kinh khủng chính là hắn chỉ dùng một chiêu, đã phá hư tuyệt đối lĩnh vực của không gian chi thần.
Đối phương mới phát ra một chiêu, mà ba người họ một lui hai bị thương, không một người có thể ngăn cản, nếu đối phương lại hạ sát thủ một lần nữa, sợ rằng mình sẽ xong đời. Cuối cùng hắn biết, lúc trước lời nói của Lưu Vũ Phi không có một câu nào cuồng ngôn.
Vì vậy ánh mắt nhìn Lưu Vũ Phi đều có điểm biến dạng, vẻ mặt ngưng trọng hỏi: " Các hạ là ai? Theo ta được biết, Cửu Châu tiên giới cũng không có người như ngươi tồn tại."
" Ta là người như thế nào? Bằng các ngươi còn không xứng biết, đem theo người của các ngươi, nhân lúc ta còn chưa thay đổi chủ ý, lập tức cút về phương tây cho ta, lần sau trong các ngươi có ai còn tiến vào hoa hạ ta, thì các ngươi cứ chờ mà nhặt xác đi." Lời này nói xong cuồng vọng vô cùng, dĩ nhiên xem mười vạn người của đối phương chỉ là số không. Nhưng hắn có tư cách này, cho dù A Thụy Tư có không phục thế nào, lúc này đối với Lưu Vũ Phi hắn cũng không có biện pháp nào.
" Chúng ta hôm nay thụ giáo rồi, đối với các hạ, chúng ta là rất bội phục, hy vọng ở không lâu sau, các hạ có thể đi tới phương tây chúng ta một chuyến, để chúng ta được lãnh giáo thêm."
" Ma giới chúng ta đồng dạng hoan nghênh các hạ đến đây làm khách, đến lúc đó sẽ không làm các hạ thất vọng." Lộ Tây Pháp cũng theo A Thụy Tư phát ra thư khiêu chiến. Hắn bị thương không nặng lắm, bị người kéo lên từ trong biển mà vẫn còn lực lượng để phiêu phù.
" Yên tâm đi, ngày sau có rảnh rỗi bản nhân nhất định tới, ta còn muốn lãnh giáo sự lợi hại của phương tây thiên giới, khi gặp lại các vị, hy vọng các vị không vô năng như hôm nay." Lưu Vũ Phi không chút nào để ý cười nhạo.
Trên mặt của A Thụy Tư, Lộ Tây Pháp có chút đỏ lên, ẩn nhẫn sự tức giận trong lòng, nặng nề hừ một tiếng, đều tự mang theo những người bên cạnh, trở về phương tây.
Nhìn thấy bọn họ thối lui, chưởng môn các phái cuối cùng có thể buông lỏng sự căng thẳng trong tâm.
Mọi người hướng ánh mắt cảm kích tới Lưu Vũ Phi, nhưng không có ai dám tiến lên chào hỏi hắn.
Chỉ có Liễu Phàm, Hiên Viên Phách, cùng Ngộ Thanh mấy người chưởng môn nhân nhẹ nhàng tiến lên, Liễu Phàm đi tới trước Lưu Vũ Phi, thật sâu thi lễ: " Bần tăng thay thế Trung thổ các phái tu sĩ, trước hết xin tạ ân viện thủ của Lưu thí chủ, cũng giúp cho Trung thổ các phái chúng ta né tránh được đại kiếp lần này."
Hiên Viên Phách đồng thời tiến lên cung kính nói: " Hiên Viên Phách xin tạ tiên sinh, đối với huynh đệ của ta ân tình tha chết, bởi vì vẫn không có gặp tiên sinh, chỉ có thể đến lúc này mới đa tạ được." Hiên Viên Phách mặc dù trước kia từng có xung đột nhỏ với Lưu Vũ Phi, đương nhiên đại ca hắn không tính vào bên trong, nếu không phải ngày đó Lưu Vũ Phi hạ thủ lưu tình, hắn đã sớm hồn phi phách tán, với người trực tính như hắn, trong tâm lý chẳng những không hận Lưu Vũ Phi, trái ngược còn sinh ra ý sùng kính.
Lưu Vũ Phi nhìn thấy Ngộ Thanh há mồm cũng biết sẽ nói những lời tương tự như thế, lập tức trả lời: " Được, được, Ngộ Thanh đạo trưởng, Liễu Phàm đại hòa thượng, còn có Hiên Viên tiên sinh, những lời khách khí này đừng nói thêm nữa, ta phải đi về, các ngươi tốt nhất đem những thi thể trên đảo thu thập một chút, miễn cho bị người thế tục phát hiện, sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết."
Lưu Vũ Phi sợ bọn họ lại tiếp tục khách sáo không để yên, sợ nghe những lời không muốn nghe này, bởi vậy mới ngăn lại lời của Ngộ Thanh.
Chỉ có mấy người Sở Uyển Tĩnh ở một bên mỉm cười không nói, Lưu Vũ Phi càng lợi hại, đối với Bổ Thiên Cung các nàng càng có thêm nhiều chỗ tốt.

back top