Đô Thị Thần Nhân

Chương 145

A Đồ Mỗ lạnh giọng trả lời: " Không li khai ngươi có thể làm gì chúng ta? Đừng quên nơi này tương ứng với Thánh Điện Sơn chúng ta, ngươi tự xông vào đã cấu thành bất kính với Thánh Điện Sơn! Đã thế còn giết hại tín đồ hạ giới chúng ta, hôm nay không bắt ngươi, thì Thánh Điện Sơn chúng ta mặt mũi còn đâu."
" Muốn chết còn không đơn giản sao, ta sẽ đưa các ngươi đoạn đường." Lạnh giọng, Lưu Vũ Phi đột nhiên phi thân quả quyết phóng ra.
" A Đồ Mỗ đại nhân đừng lo." Hai thánh đấu sĩ bên cạnh A Đồ Mỗ lên tiếng cảnh cáo, đồng thời loan đao hàn quang trong tay tăng vọt.
" Xoát xoát." Liên tiếp huy trảm, mấy đạo kình khí bá đạo lăng không đánh xuống, ý đồ ngăn cản Lưu Vũ Phi. A Đồ Mỗ chỉ cảm thấy hoa mắt, đã không nhìn thấy bóng dáng Lưu Vũ Phi, kinh hãi hươ thanh đao trong tay liên tiếp, trong nháy mắt bày ra một đạo kính mang rậm rạp trước ngực.
Lưu Vũ Phi tu vi thế nào, cho dù không dùng thuấn di, tốc độ lắc mình há là những người này có khả năng theo được. Bỗng dưng, Lưu Vũ Phi đã lắc mình đi tới trước người A Đồ Mỗ không đầy một thước, nắm tay bắn ra vung lên, đẩy dời đi một cỗ kình khí dời non lấp biển. Đồng thời nghiêng người bổ ra một chưởng, hướng tới mấy đạo ánh đao ở mặt bên công tới. Kình khí Lưu Vũ Phi phát ra, đụng chạm lên cái lồng phòng ngự A Đồ Mỗ bày ra, phanh! Giữa không trung bùng nổ một đoàn ánh sáng. A Đồ Mỗ kêu lên một tiếng đau đớn, ngửa đầu phun ra một cỗ máu tươi, bị đánh bay ra mấy chục thước mới tiếp được.
Mà hai gã thánh đấu sĩ khác kết quả không có tốt như vậy, đao kính bọn họ huy chém ra, bị Lưu Vũ Phi một chưởng đánh bật trở về. Phát ra hai tiếng tru lên thê thảm, cả thân thể bị chấn nát, từ không trung rơi xuống. Thấy Lưu Vũ Phi cuồng độc như thế, vừa ra tay thì bên mình hai chết một bị thương, đám thánh đấu sĩ này đều có thực lực như tiên nhân, A Đồ Mỗ, Hà Lỗ Tư cùng các thánh đấu sĩ rống to một tiếng. Bạn đang đọc chuyện tại
Lưu Vũ Phi đâu thèm đem hai trăm người này xem vào trong mắt, một chiêu đắc thủ không thèm để ý chút nào tiếp tục trào phúng: " Chỉ cuồng phệ là vô ích, sau này làm chuyện gì trước tiên nên biết mình có bao nhiêu phân lượng."
Hà Lỗ Tư, A Đồ Mỗ hai tay đánh mấy thủ thế, hai trăm thánh đấu sĩ, lập tức tạo thành một quái trận. Đem Lưu Vũ Phi vây khốn ở trung ương, từ trên người bọn họ tuôn ra tầng tầng sát ý, trực tiếp nhắm phía Lưu Vũ Phi, giờ khắc này không khí bốn phía phảng phất như bị đọng lại.
Thân bị vây thành trung tâm, Lưu Vũ Phi cảm nhận được trận hình này của đối phương cũng có thực lực, gây ra áp lực so với kiếm trận của Hoa Sơn Phi Thiên Tông không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Trận pháp vừa mới thành hình, Hà Lỗ Tư hét lớn: " Tàn Thiên"
Hai trăm thân thể chuyển nhanh hoa cả mắt, đồng thời hét lớn một tiếng. Loan đao trong tay quang mang tăng vọt ba thước, hai trăm đạo ngân mang lãnh sâm cũng không cùng góc độ điên cuồng quyển xuất ra. Kình khí lành lạnh phô thiên cái địa chụp xuống, dày đặc đến làm cho không còn chỗ tránh né.
Lưu Vũ Phi song chưởng giao nhau, lấy hắn làm trung tâm không gian một trận vặn vẹo, nguyên bổn không khí lặng yên trong nháy mắt tích cực ngưng kết thành mấy trăm năng lượng tiểu phi kiếm màu trắng tinh khiết. Năng lượng kiếm tản mát ra quang mang trong suốt chói mắt, có vẻ chói mắt lại quỷ dị, cùng phát ra tiếng kêu to ông ông.
" Kiếm Chi Phân Thân" Bỗng dưng, phi kiếm phút chốc bắn nhanh ra, ở giữa không trung tạo nên một trận cuồng phong gào thét xoay tròn, hướng tới tầng tầng lớp lớp kính mang kia.
Khi phi kiếm chống lại đao ảnh, trên không trung lóng lánh khởi lên từng đạo kim xà, vang lên tiếng sét đánh ngang tai làm người khác phải run lên một trận, giống như có người đang không ngừng nổi trống. Hai trăm đạo kính mang dưới lực đánh sâu của phi kiếm, bắn tung tóe bay ra chung quanh. Lại bị kình khí đối kháng phát ra ảnh hưởng dư âm, thân hình thánh đấu sĩ một trận hoảng loạn, trận hình thiếu chút nữa bị đánh xơ xác.
Lần này Lưu Vũ Phi không cho bọn họ cơ hội xuất thủ trước, đưa tay trảo ra một thanh đại kiếm hiện ra, ở trong tích tắc này, những người của Thánh Điện Sơn mãnh liệt cảm nhận được Lưu Vũ Phi tản mát ra sát khí mãnh liệt. Bỗng nhiên Lưu Vũ Phi huýt sáo dài một tiếng kinh thiên, thất thải kiếm quyết nhất thức: " Tinh Quang Thiểm Thiểm." đột nhiên ra tay, Quang mang của chiêu thức như thiểm điện tăng vọt đột nhiên tiến vào, chợt xuyên chợt hiện như ảo ảnh.
Trên không trung khắp nơi xuyên toa bóng dáng Lưu Vũ Phi, không gian chịu không được lưỡi dao sắc bén cắt phát ra nghiền nát vang lên tiếng cắn nuốt. Phía chân trời tràn ngập nghìn vạn lần hàn quang chói mắt, làm cho người khác cảm thấy trái tim băng giá. Đám thánh đấu sĩ cảm nhận được không gian bốn phía bỗng nhiên co rút nhanh, kiếm khí lãnh sâm như điện đã từ bốn hướng đè ép tới. A Đồ Mỗ tức giận chợt quát: " Vỡ Thân" Theo tiếng quát, hai trăm thanh loan đao bắn ra vô số ngân quang chói mắt, hơn trăm đạo kình khí lần nữa bắn nhanh ra.
Kình khí quấn quanh lẫn nhau, hướng kiếm quang Lưu Vũ Phi chém xuống. Hai cỗ lực lượng chạm vào nhau, dẫn phát ra một cơn sóng nổ ầm, như phía chân trời vang lên tiếng lão thiên gia rống giận. Kính mang do thánh đấu sĩ phát ra, bị trùng tới đánh tán. Kiếm khí Lưu Vũ Phi phát ra, do nguyên bổn phân tán, phút chốc cũng hợp thành một thanh kiếm thật lớn ảo ảnh. A Đồ Mỗ, Hà Lỗ Tư không nghĩ tới Lưu Vũ Phi lại mạnh như vậy, đã bị nhiều người liên thủ một kích, nhưng lại không thể đột phá kiếm khí của hắn.
Thấy kiếm khí phân tán rồi ngưng tụ thành cự kiếm, A Đồ Mỗ kinh hãi lớn tiếng kêu lên: " Mọi người mau lui lại." Nhưng không còn kịp rồi, ảnh kiếm thật lớn như lưỡi hái tử thần quét ngang tới. Mười mấy tên thánh đấu sĩ không kịp lui lại, trơ mắt nhìn bóng kiếm từ trước ngực mình xuyên toa mà qua. Đám thánh đấu sĩ truyền ra tiếng hô thảm hào, phanh! Phanh! trên bầu trời bùng nổ tiếng vang không dứt tai, vô số tay chân đoạt cụt thịt nát rơi giữa không trung.
A Đồ Mỗ, Hà Lỗ Tư hô lên: " Ta cùng ngươi liều mạng, tuyệt địa." Theo tiếng hô, một đạo, hai đạo, ba đạo, vô số đạo tinh quang từ loan đao bọn họ bạo bắn, kim quang quanh quẩn như cái lồng hướng tới Lưu Vũ Phi.
" Chỉ có điểm ấy năng lực thôi sao? Kiêu Dương Vẫn Lạc." Trầm giọng, vô số đạo kình khí ngưng đọng có hình, uyển chuyển giống như trời giận, bỗng dưng hướng bốn phương tám hướng phun ra, nhằm vô số đạo kim quang nọ, oanh! một tiếng, như ngàn cân thuốc nổ đồng thời nổ tung, bỗng nhiên bắn ra quang mang bốn phía, nhìn qua vô cùng đồ sộ. Thánh đấu sĩ vốn đã không nhiều lắm, lại có hơn mười người trong lúc đối kháng bị chấn nát tâm thần từ không trung rơi xuống.
Người Indonexia dưới mặt đất không biết làm sao hình dung sự sợ hãi của mình. Bọn họ phân không rõ song phương ai tốt ai xấu, nhưng trong lòng minh bạch, trong những người này bất cứ là ai xuống tới, thì những người họ sẽ lâm vào diệt đỉnh tai ương. Nhìn thấy Lưu Vũ Phi lợi hại như vậy thì trong lòng càng hy vọng Lưu Vũ Phi chính là thần của mình.
Lưu Vũ Phi một lần cường công, đã đem trận hình của dám thánh đấu sĩ phá hư toàn diện. Không có lời dư thừa, thân thể thăng lên trên không, hai tay phiên chuyển một trận quỷ dị, chỉ thấy đầy trời có những cái lồng chưởng ảnh, những đôi chưởng ảnh hư ảo như thật khó phân biệt, đột nhiên nổ bạo ra. Giống như tại không trung nhấc lên sóng lớn đầy trời hướng đám thánh đấu sĩ tràn tới, A Đồ Mỗ, Hà Lỗ Tư cảm thấy trên trời truyền xuống áp lực thật lớn, làm bọn hắn căn bản không nổi lên được ý niệm chống cự trong đầu.
A Đồ Mỗ cùng Hà Lỗ Tư trong tâm không khỏi trầm xuống, vừa định bứt ra lui lại, kết quả phát hiện không gian bốn phía đã lọt vào giam cầm. Ngay cả không gian đều giam cầm? Đây là tu vi thế nào? Xem ra lần này kiếp nạn khó chạy thoát, trong lòng A Đồ Mỗ thầm nghĩ. Hà Lỗ Tư nổi giận gầm lên một tiếng: " Thánh Điện Sơn các dũng sĩ! Mọi người liều mạng."
" Liều mạng" Những thánh đấu sĩ khác cùng hét lớn. Đao khí họ lại đổi chiêu, trận trận cương khí thúc động, không gian nguyên bổn tĩnh mịch, nổi lên một tia cuộn sóng. Trận gió bổ ra, đánh lên bầu trời rơi xuống sóng khí, như vào biển bùn biến mất không thấy. Lưu Vũ Phi nhấc lên khí lãng, lại đột nhiên tăng vọt vài phần.
Nhìn thấy thế công của mình không có tác dụng, Thánh Đấu Sĩ tuyệt vọng, muốn chạy trốn nhưng rồi bất lực, một vòng giới hạn, một tầng tầng khí lãng trong nháy mắt đem bọn họ thôn phệ, trên bầu trời truyền khởi một trận thảm hào thê tuyệt nhân hoàn, đám thánh đấu sĩ bị khí lãng thôn phệ cuối cùng ngay cả chút cặn bã cũng không còn trên đời, cả người vĩnh viễn biến mất trong khí lãng.
Nhìn người Indonexia dưới chân đang chờ đợi, Lưu Vũ Phi lộ ra một vẻ tươi cười như ác ma, phút chốc biến mất trong mắt mọi người, chứng kiến hắn biến mất, người Indonexia thở dài một hơi, tưởng rằng Lưu Vũ Phi là thiên thần phái tới giúp bọn hắn. Rất nhanh bọn họ phát hiện không thích hợp, không chỉ người Indonexia ở thủ đô nhìn thấy Lưu Vũ Phi trên không, mà toàn cảnh nội Indonexia có người ở đều nhìn thấy bóng dáng của Lưu Vũ Phi.
Chỉ thấy Lưu Vũ Phi phiêu đãng trên hư không, hai tay kết ra vô số thủ ấn quỷ dị, ở trên đỉnh đầu hắn, không gian một trận nghiêm trọng xoay tròn, từ bên trong lóe ra vô số quang mang bắn ra bốn phía. Trên không bầu trời Indonexia hắn đang quát: " Khai khải! Diệt Thế Chi Môn của ta!"
Ở xa xăm trong vũ trụ Diệt Thế Thiên Tôn, Bàn Cổ, Hư Vô ba người đều hiện lên dị sắc, Diệt Thế Thiên Tôn cười ha ha nói: " Tiểu tử đó không ngờ có thể khai mở được Diệt Thế Chi Môn, thật sự là nghĩ không ra a! A a! Lần này ai nhắm trúng hắn rồi." Trong giọng nói lộ ra một tia thưởng thức.
" Vương, nếu không chúng ta đi xem một chút, Diệt Thế Chi Môn không phải là Diệt Thế Thiên Hỏa, không cẩn thận hắn sẽ hủy diệt cả Ngân Hà Hệ." Bàn Cổ lo lắng nói, Ngân Hà Hệ dù sao cũng là hắn mở ra, thật bị Lưu Vũ Phi hủy diệt, trong lòng vẫn có chỗ không đành lòng.
Diệt Thế Thiên Tôn lắc đầu: " Không cần, để cho hắn nháo đằng đi, điểm ấy năng lực hắn có thể mở được Diệt Thế Chi Môn, cũng là dị thường, đừng nói là hủy diệt cả Ngân Hà Hệ, mà ngay cả tinh cầu của hắn cũng không thể phá hủy được, nhiều lắm thì sửa đổi một chút thời gian mà thôi." Diệt Thế Thiên Tôn nói xong lại mang theo Bàn Cổ cùng Hư Vô, hướng tinh cầu kế tiếp đi tới, trong lòng thầm nghĩ: tiểu tử đó làm cái gì, sao lại nghĩ đến mở ra Diệt Thế Chi Môn, hẳn là dùng Diệt Thế Thiên Hỏa mới tốt a!
Lưu Vũ Phi căn bản không biết tình cảnh sau khi mở ra Diệt Thế Chi Môn, hắn chỉ biết đây là pháp thuật lợi hại, theo tiếng quát của hắn, Diệt Thế Chi Môn tản mát ra quang mang mãnh liệt chói mắt, trên không Indonexia phảng phất đồng thời dâng lên vô số thái dương, chiếu sáng đại địa một mảnh rực rỡ. Diệt Thế Chi Môn từ từ mở rộng, không gian bốn phía đầu tiên bộc phát ra tiếng gãy đoạn nức nở.
Mấy hành tinh cách địa cầu gần nhất đều bị mạnh mẽ ép triển khai không gian môn liền bị ảnh hưởng, thay đổi quỹ đạo vận hành của chính mình. Đồng thời giờ khắc này tất cả vệ tinh trên không Indonexia đều bị đè ép thành một đống rác rưởi. Trong nháy mắt Diệt Thế Chi Môn mở cửa ra, nó phát ra lực hấp dẫn cường đại, đem nguyên bổn thái dương tại tây phương, mạnh mẽ hấp xé quay về đông phương.
Nửa địa cầu trong đêm từ đêm tối biến thành ban ngày, mà nửa địa cầu bên tây chuyển thành đêm tối, một vòng minh nguyệt cao cao dâng lên đỉnh đầu. Làm cho người ta cảm thấy một trận hào khí, những người phía đông địa cầu còn đang trong mộng bị hiện tượng quái dị này làm bừng tỉnh. Thời gian trật tự trên địa cầu đã hoàn toàn rối loạn. Mỗi nước trên địa cầu đều lâm vào khủng hoảng, ác vận của người Indonexia vừa mới bắt đầu.
Diệt Thế Chi Môn hoàn toàn mở ra, bên ngoài mặc dù tản ra quang mang rực rỡ màu sắc, nhưng trung tâm lại giống như một đại động tối tăm rậm rạp. Chỉ thấy từ bên trong toát ra từng đạo tia chớp màu đen, đồng thời có vô số gió lốc từ bên trong chui ra. Nghẹt cứng trên không Indonexia, vẻ mặt Lưu Vũ Phu chăm chú nói: " Diệt Thế, Luân Hồi Trảm, hủy diệt! Diệt Thế Chi Môn của ta!"
Trong tiếng quát của Lưu Vũ Phi, tia chớp màu đen vốn đang ở trên bầu trời, long quyển phong bạo, bỗng nhiên hướng phía dưới tia chớp bay đi. Tất cả núi cao đất bằng, tòa lầu cao đều bị gió lốc màu đen cuốn tới, giống như ma thuật ở hư không tiêu thất, có một loại quỷ dị nói không nên lời. Gió lốc màu đen qua đi, tất cả những tòa lầu cao vượt qua năm tầng, còn có những ngọn núi liền biến mất vô tung vô ảnh. Liếc mắt nhìn lại, Indonexia không còn ngọn núi nào, cả những tòa lầu cao.
Càng thêm quỷ dị chính là những tòa lầu biến mất trong gió lốc, mà mọi người trong đại lâu, nhưng lại an toàn ở nguyên vị trí ban đầu. Lúc này tia chớp màu đen xuyên toa vào những kiến trúc còn thừa lại, giống như trong cảnh nội Indonexia bị cài vô số thuốc nổ. Giờ khắc này cả đảo Indonexia trong sự nổ mạnh không ngừng run rẩy, tất cả chướng ngại vật trong tầm mắt đều bị một phát quét sạch. Nổ mạnh mãnh liệt như vậy, dĩ nhiên lại không thương tổn đến một người nào.
Trên mặt đất ngoại trừ những khu bị nổ mạnh hư hỏng ra, cũng chỉ còn người trụi lủi đứng ngay nơi đó. Lúc này Diệt Thế Chi Môn đột nhiên phát đi, lực hấp dẫn cường đại, trên mặt đất ngoại trừ con người thì chỉ còn những vật phẩm, tất cả đều bị hút vào trong Diệt Thế Chi Môn. Ngay sau đó không khí khắp bốn phía, bắt đầu phát ra tiếng co quắp nhè nhẹ, mắt thường có thể nhìn thấy từng đạo khí trụ bị Diệt Thế Chi Môn hấp thu đi vào.
Mọi người kinh hãi phát hiện không khí bị trôi đi ồ ạt, hô hấp bình thường đều không thể duy trì, ở lồng ngực bị một trận co rút kịch liệt, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí mỏng manh trong không gian, mà vẻ mặt mọi người lại càng thêm dữ tợn, trong tình huống thiếu thốn không khí, gân xanh trên người bọn họ bị nổ bạo, phảng phất sau một khắc thoát ly sự trói buộc của da thịt, nổ bạo ra. Đang lúc mọi người cảm giác thân thể nổ ra, thì lực hấp dẫn làm người khác kinh khủng đột nhiên biến mất, cho bọn họ lưu lại được chút không khí.
Lúc này trên mặt đất ngoại trừ con người còn đứng thẳng, đã không còn bất cứ vật phẩm gì, mặt đất biến thành dị thường bằng phẳng, giống như được san bằng. Lưu Vũ Phi ở giữa không trung cấp bách bấm mấy ấn quyết, dị tượng đột sinh cho những người Indonexia lại xảy ra, mặt đất bắt đầu không ngừng chấn động, bề mặt trái đất vốn đang bằng phẳng giống như sóng lớn trong biển rộng, trên dưới không ngừng kịch liệt ngã xuống.
Người trên mặt đất tùy thời đều có thể lật úp xuống như chiếc thuyền nhỏ, theo bề mặt trái đất ngã xuống, liền bị vứt vào không trung, truyền ra tiếng thét chói tai hoảng sợ. Một ít người tự nghĩ thông minh, gắt gao quỳ rạp trên mặt đất, cho dù là một cọng cỏ cũng là cứu tinh của bọn họ, dùng bàn tay gắt gao nắm chặt lấy mặt đất, phảng phất như đang đùa giỡn với người Indonexia này, lúc này bề mặt trái đất đang chấn động lại ngừng lại.
Người Indonexia bị kinh hãi còn chưa bình phục lại, thì bề mặt trái đất đột nhiên hé ra từng đạo vết rách thật lớn, hình thành một hạp cốc sâu không thấy đáy, trong hạp cốc nham thạch nóng chảy quay cuồng sôi trào tản ra mùi lưu huỳnh cay nồng, vô số người rơi xuống vết rách của bề mặt trái đất đột nhiên hé ra, trong tiếng hô thê lương trở thành một bộ phận của nham thạch nóng chảy kia.
" Bạo khởi" Theo tiếng quát của Lưu Vũ Phi, quốc thổ của Indonexia, cuồn cuộn nham thạch từ sâu trong lòng đất từ dưới phóng lên cao, mà bề mặt trái đất lại chậm rãi giảm xuống. Nham thạch nóng chảy phóng lên cao cao hơn một ngàn thước, nham thạch nồng đậm nóng chảy hình thành con sông lớn, trên thổ địa của Indonexia, nhảy lên khúc chương như khúc nhạc vui. Quốc thổ Indonexia, trong một phút đồng hồ biến thành thiên đường của dung nham, theo Diệt Thế Chi Môn khống chế, không ngừng từ giữa xuất ra nham thạch.
Đối mặt với nham thạch như sóng lớn mãnh liệt, hơn một triệu người Indonexia, tiếng bi thảm cuối cùng chưa kịp phát ra, đừng nói là bỏ chạy. Hơn một triệu người Indonexia, chết trong cùng một thời gian, từ nham thạch phập phồng xuất ra rậm rạp hư vô linh thể, linh thể này vừa mới xuất hiện, không đợi Luân Hồi Chi Môn mở ra, đã bị Diệt Thế Chi Môn hấp xé tiến vào, hóa thành một mảnh bụi đất của Diệt Thế Chi Môn.
Thẳng đến lúc này Lưu Vũ Phi mới đóng cửa Diệt Thế Chi Môn, trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi đã làm thần nguyên lực trong cơ thể Lưu Vũ Phi đánh mất đi hai phần ba. Điều này không thể không làm hắn cảm thán, uy lực của Diệt Thế Luân Hồi Trảm, trước mắt chỉ vẻn vẹn một pháp thuật mà hắn còn không có chính thức phát huy, nhưng lại lãng phí nhiều thần nguyên lực của hắn như vậy, càng huống chi còn hai thức nữa mới hết.
Nếu như lần này là Diệt Thế Thiên Tôn mở ra Diệt Thế Chi Môn, hủy diệt cả Ngân Hà Hệ cũng chỉ là việc nhỏ nhoi, Diệt Thế Chi Môn một khi bị mở ra, nó sẽ khống chế người thi triển chỉ định khu vực tất cả thiên nhiên rộng lớn lực lượng, vừa ảnh hưởng những tinh cầu quanh thân người thi triển hết thảy hành tinh quỹ đạo, nếu không diệt tuyệt hết thảy sinh linh trong khu vực được chỉ định là không thể thu hồi.
Đồng thời sẽ đóng cửa không gian này cùng liên lạc với tất cả không gian khác, những nhân vật của không gian khác đều sẽ bị cự tuyệt không cho đi vào. Đây cũng là điều mà Bàn Cổ sợ Lưu Vũ Phi thi triển không tốt, sẽ đem cả tinh vực hoặc là mấy tinh cầu làm mục tiêu, cuối cùng hủy diệt hết thảy. Đang lúc Lưu Vũ Phi nghĩ muốn độn thân trở về, thì kết giới của Thánh Điện Sơn liên tiếp mở ra, không gian vặn vẹo một trận nghiêm trọng, một đại đội võ sĩ thân mặc chiến giáp thống nhất, từ bên trong chui ra, xem ra có tới hơn hai nghìn người.
Đầu lĩnh chính là một trong những chủ thần của Thánh Điện Sơn Nại Phù Đế Tư, bọn họ vừa mới xuất hiện đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người. Mặt đất ngoại trừ nham thạch thì cũng chỉ có nham thạch, không có một tấc đất còn lưu lại đầy đủ, nguyên lai quốc độ của loài người đã hoàn toàn biến mất. Nại Phù Đế Tư chứng kiến việc này thì biết mình đã tới chậm, vốn bọn họ tới Indonexia, nhưng Diệt Thế Chi Môn đã không chế tất cả không gian, cả kết giới thông tới Thánh Điện Sơn đồng thời bị ấn bế, cho đến khi Lưu Vũ Phi thu lại Diệt Thế Chi Môn, bọn họ mới thông qua được bình thường.
Hai nghìn thánh võ sĩ đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng, hai trăm đồng bọn tạm thời bị hại chết còn chưa nói tới, ở hạ giới quốc độ này có gần hai triệu tín chúng, sinh ra tín ngưỡng chi lực, đối với Thánh Điện Sơn có tác dụng rất lớn. Đám thánh đấu sĩ này, trong lòng tràn ngập cừu hận, chỉ vào Lưu Vũ Phi giận dữ hét: " Ngươi sẽ vì chuyện hôm nay mà trả giá thật thảm trọng."

back top