Sau khi Lý Hưởng uống vào liền cảm giác trong người toát ra một cỗ nhiệt khí toàn thân ấm áp rất thoải mái, trong khoảng thời gian này vì gia tăng hóa liêu khiến cho Lý Hưởng vẫn ngủ không yên, hôm nay uống nước thuốc của Lưu Vũ Phi vào làm cho phản ứng phụ của hóa liệu đã biến mất. Chẳng những toàn thân thấy thoải mái buồn ngủ hơn nữa nguyên lai cả người tràn đầy cảm giác vô lực hình như không còn thấy nữa.
Lưu Vũ Phi hỏi cảm thụ của Lý Hưởng bây giờ ra sao, hắn trả lời: " Rất thoải mái, tôi ngã bệnh đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên cảm thấy thoải mái, thuốc này thật sự là quá thần kỳ, mấy ngày nay tôi không thể ngủ và ăn được, nhưng sau khi uống thuốc này vào thì lại thấy buồn ngủ…"
Lưu Vũ Phi nghe xong cũng không biết thuốc này có hiệu quả hay không, bất quá Lý Hưởng nói uống vào rồi thấy rất thoải mái vậy có thể biết là đã hữu hiệu. Lưu Vũ Phi thấy Lý Hưởng đang muốn ngủ nên cũng không quấy rầy hắn nữa. Lưu Vũ Phi dặn hắn khi nào ngủ dậy thì đi làm kiểm tra ngày mai hắn lại tới để xem báo cáo, còn yêu cầu Lý Hưởng giữ bí mật chuyện hôm nay.
Tiếp theo Lưu Vũ Phi ở trong các phòng bệnh đều cho những người có bệnh nan y uống thuốc, nhưng sau Lý Hưởng thì hắn đã điều chỉnh lại lượng thuốc không nhiều như lúc đầu, tìm người thử thuốc xong thì thuốc của hắn cũng đã dùng hết. Những người bệnh sau hắn đều cấp thuốc ít hơn nhưng hiệu quả cũng không khác bao nhiêu, đến lúc này hắn đã biết một viên thuốc hòa tan ra cũng có thể cứu được rất nhiều người. Chỉ cần qua vài ngày trở lại bệnh viện kiểm tra bản báo cáo thì sẽ biết nước thuốc có hiệu quả hay không.
Khi Lưu Vũ Phi từ bệnh viện đi ra thì trời đã tối. Hắn cũng không có ý tìm một khách sạn mà định tìm một công viên luyện công một chút, nếu ở khách sạn thì hắn không quen, hơn nữa với tu vi hiện tại của hắn thì cũng không cần ngủ. Hắn đang ngồi luyện công thì cảm thấy tại phương hướng phía Đông Bắc có tiếng đánh nhau, thầm nghĩ, đã trễ thế này mà ai còn đánh nhau, chẳng lẽ là đám xã hội đen sao? Chẳng lẽ xã hội đen bây giờ lại kiêu ngạo đến như thế? Nhưng từ hướng đánh nhau tán vọng lại phản ứng năng lượng rõ ràng không phải là người bình thường có khả năng xuất ra, mà nếu là người tu chân cũng sẽ không bao giờ ở ngay phụ cận thành thị mà tranh đấu, hơn nữa năng lượng do người tu chân phát ra còn lớn hơn nguồn năng lượng này rất nhiều, vậy thì xét ra chỉ có người luyện võ mà thôi.
Lưu Vũ Phi từ khi tu thành Bất Diệt Thần Thể thì chưa từng cùng người khác giao đấu qua nên không khỏi có chút tiếc nuối, vì vậy hắn đứng dậy hướng theo chỗ đánh nhau thuấn di qua tới.
Khi đi đến hiện trường đang đánh nhau hắn đã thấy trên mặt đất có thương vong, hắn nhìn hai người đang nằm trên đất phát hiện họ chỉ còn hơi thở yếu ớt. Nếu hắn không ra tay cứu giúp hai người kia sẽ chết chắc, hắn nhìn khuôn mặt hai người nọ thầm nghĩ cũng không phải dạng người âm hiểm ngoan độc, nên quyết định sẽ cứu bọn họ.
Hai tay hắn nhẹ nhàng vung lên đem một tia thần nguyên lực truyền vào trong cơ thể bọn họ giúp họ vận hành qua một vòng cho đến khi họ có thể tự mình vận công thì mới buông tay. Hắn cũng không biết chỉ có một chút thần nguyên lực này đã giúp cho hai người này từ một người luyện võ bình thường đã biến thành người có tiên thiên cấp bậc là giấc mộng của người luyện võ.
Hắn làm xong lại ẩn một bên xem hai bên đang đánh nhau. Từ khi hắn đến hiện trường rồi cứu hai người kia cũng chỉ vô thanh vô tức, những người đang đánh nhau cũng không hề biết có thêm người đã tới. Lưu Vũ Phi nhìn những người đang đánh nhau, bốn người đang mặc trang phục y hệt nhẫn giả( còn gọi là ninza) đang vây công một cô gái cực kỳ xinh đẹp, Lưu Vũ Phi cũng chưa từng gặp qua cô gái nào đẹp đến như thế, hắn nghĩ thầm có thể hai cô gái đang nằm trên mặt đất chắc là cùng nhóm với cô gái này.
Lưu Vũ Phi nhìn thấy bốn hắc y nhân đều xuất đao rất tàn nhẫn, thế đao âm lãnh toàn tấn công vào những chỗ yếu hại trên người cô gái, nếu nàng bị đánh trúng dù không chết cũng sẽ tàn phế. Hắn nhìn ra công lực của cô gái không cao nhưng thân pháp quả thật không tệ nhưng cũng chỉ là đối với những người luyện võ bình thường mà thôi. Nếu nói về công lực thì cô gái này không là đối thủ của một trong bốn người đó, hôm nay nàng dựa vào thân pháp có thể tạm thời giữ được an toàn trong vòng vây của bốn người phải nói là vô cùng hiếm thấy rồi.
Mặc dù nàng không thể dựa vào thân pháp triển khai phản công, nhưng trong khoảng thời gian ngắn bốn hắc y nhân cũng không cách bắt được nàng. Bốn hắc y nhân nhìn thấy vây công cũng vô hiệu bèn tự dừng tay, bốn người chia nhau đứng ở vị trí không cho cô gái một cơ hội chạy thoát. Lưu Vũ Phi liền hiểu ngay bốn người sẽ hợp lực cùng xuất thủ một lúc, hắn cũng đã chuẩn bị tùy lúc ra tay giúp đỡ, tuy nói tốc độ của bốn người này trong mắt người khác thì nhanh như tia chớp nhưng với hắn thì chẳng khác gì động tác của trẻ con, chỉ cần hắn muốn cứu thì cho dù tốc độ của họ có nhanh hơn mười lần cũng không hề tránh thoát được hắn.
Lại nói bốn người này lại có một cỗ khí chất làm cho hắn rất chán ghét, trong bản năng rất muốn tiêu diệt bọn họ. Lúc này trong đó có một hắc y nhân dùng loại Hán ngữ không được lưu loát lên tiếng: " Nhìn ngươi xinh đẹp như vậy, chi bằng ngươi giao lại đồ của chúng ta thì chúng ta sẽ buông tha cho ngươi, sau này sẽ bỏ qua chuyện này. Ngươi nên biết võ sĩ đại Nhật Bản chúng ta lợi hại hơn các ngươi gấp mười lần đó." Nói xong còn cất tiếng cười vang.
Lưu Vũ Phi nghe xong thầm mắng: " Mẹ kiếp, thì ra là bọn Nhật Bản súc sinh, trách không được ta lại có một cỗ dục vọng hủy diệt chúng, hừ, để cho các ngươi chết không có chỗ chôn!"
Nghe cô gái nói: " Súc sinh các ngươi đã giết nhiều người của chúng ta như vậy, nếu có bản lĩnh thì hãy giết luôn ta đi, nếu các ngươi muốn có danh sách đó thì cứ lấy trên tử thi của ta, muốn ta giao ra thì không bao giờ."
Bốn nhẫn giả cũng không nhiều lời chỉ đưa mắt nhìn nhau, bốn ánh đao màu trắng lóe lên công thẳng vào người cô gái, so với sự công kích vừa rồi tăng nhanh hơn rất nhiều. Lưu Vũ Phi biết ngay nếu mình còn không ra tay thì cô gái chỉ còn một biện pháp là đồng quy vu tận ( cùng ôm nhau chết chung) với chúng.
Quả nhiên tất cả bộ vị của cô gái đều bị công thẳng vào không còn cách nào tránh thoát, nàng liền quyết định cùng chết chung với một tên nhẫn giả, mắt thấy không còn khả năng tránh thoát…đúng lúc đó, Lưu Vũ Phi đã thuấn di đến cạnh cô gái ôm nàng rời khỏi đó.
Bốn nhẫn giả chỉ thấy đôi mắt hoa lên, trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy mục tiêu họ định công kích nữa. Họ không ngờ tới chuyện đã trăm kín mà vẫn còn một kẽ hở như vậy, họ liền thầm kêu: " Bất hảo!"
Cô gái đã đứng cách đó mấy trượng, bên người nàng còn có thêm một người tuổi trẻ vẻ mặt đang tươi cười. Bốn nhẫn giả cũng không phải kẻ ngu, có khả năng giữa sự vây công của họ mà có thể cứu người ra hơn nữa còn không thấy bóng người của hắn, loại công phu này có thể được xưng là xuất thần nhập hóa. Biết người trẻ tuổi nhìn qua có vẻ vô hại này tuyệt đối khó đối phó, liền thu tay lại nói: " Chúng ta chính là người của Liễu Sanh gia tộc của Đại Nhật Bản, hôm nay tới truy hồi một phần danh sách bị lấy cắp, xin cao nhân các hạ không nên xen vào việc này, Liễu Sanh gia tộc nhất định sẽ có hồi báo."
Lưu Vũ Phi còn chưa mở miệng thì cô gái nọ liền nói trước: " Vị tiên sinh này, tôi là người của An Cục quốc gia, danh sách bọn họ nói chính là danh sách gián điệp của Nhật Bản tại Trung Quốc, phần danh sách này đối với chúng tôi rất trọng yếu, vì thế chúng tôi đã phải hy sinh rất nhiều cao thủ và vô số đặc công.." Vừa nói đến những đồng đội đã hy sinh đôi mắt cô gái đã chuyển hồng.
Lưu Vũ Phi thấy nàng nhắc đến những đồng đội đã hy sinh thì đã thương tâm, nước mắt như muốn chảy xuống, biết cô gái này chẳng những xinh đẹp mà tâm địa cũng thiện lương liền nhẹ giọng nói với nàng: " Yên tâm đi, có tôi ở đây bọn họ không thể gây thương tổn gì được cho cô, lại nói bọn họ đã giết nhiều người của chúng ta như vậy, tôi sẽ không buống tha cho bọn họ đâu." Tiếp theo hướng tới bốn nhẫn giả trầm giọng nói: " Không nghĩ tới bây giờ vẫn còn có những người Nhật Bản kiêu ngạo như vậy, chẳng những dám ở Trung Quốc giết người mà còn dám giết cả nhân viên công tác của chính phủ. Có phải khi dễ Trung Hoa ta không còn người nào nữa hay sao, vốn ta không muốn sát sinh, nhưng đối với đám Nhật Bản như các ngươi tất cả đều đáng chết, nếu đã đáng chết thì để lại trên đời cũng uổng phí cơm áo, các ngươi hãy tự sát đi, đừng làm dơ tay của ta!"
Nghe vậy bốn nhẫn giả biết rằng đêm nay không cách nào hoàn thành nhiệm vụ được nữa, công lực của người tuổi trẻ trước mắt này làm cho bọn họ nhìn không thấu, nếu không phải mới thấy được phương thức cứu người xuất quỷ nhập thần của hắn, sẽ không ai tin rằng hắn là một người luyện võ, dù sao thì người tuổi trẻ này không hề giống người luyện võ chút nào. Nhưng chưa từ bỏ ý định hình như là thiên tính trời sanh của người Nhật Bản, trong đó có một nhẫn giả cuồng vọng nói: " Vừa rồi nhìn thấy công phu của ngươi không tệ mới nể mặt ngươi, nếu ngươi tự mình muốn chết thì chớ trách chúng ta, bây giờ cho ngươi xem võ đạo chánh thức của đại Nhật Bản chúng ta.."
Nói xong cả bốn nhẫn giả đều lập tức biến mất một cách thần bí trong không khí, cô gái cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nàng biết nếu vừa rồi mấy người này dùng chiêu này đối với nàng thì nàng sớm đã hương tiêu ngọc vẫn.( chết)
Lưu Vũ Phi hừ lạnh một tiếng nói: " Chút tài mọn cũng dám dở trò." Hắn tiện tay xuất ra một Thất Thải Thần Quyết thủ ấn, chỉ thấy trong không khí xuất hiện một loại khí lưu quỷ dị, bốn nhẫn giả chỉ cảm thấy áp lực bốn phía càng lúc càng lớn, chỉ thấy có một cỗ lực lượng vô hình đưa bọn họ vây khốn tại chỗ không cách nào di động nửa phân, điều này cũng làm cho bọn họ sợ đến hồn phi phách tán, hơn nữa loại áp lực này còn đang gia tăng làm cho bọn họ không còn cách tiếp tục ẩn thân nữa nên đều từ không khí hiện hình ra, dù đã hiện thân cũng đứng không yên chỉ phải dùng võ sĩ đao chống đỡ mới miễn cưỡng đứng thẳng.
Cô gái kia quả thật đã mở rộng tầm mắt. Nàng nhìn thấy tay của Lưu Vũ Phi giữa không trung chỉ nhẹ nhàng xuất ra một thủ ấn mà mấy nhẫn giả đã ẩn thân đã tự động hiện thân trở lại hơn nữa trên trán của họ còn không ngừng xuất mồ hôi lạnh nhìn qua tựa như có vật gì đang vây khốn bọn họ. Cô gái chỉ cảm thấy tất cả đang phát sinh trước mắt đều quá quỷ dị và không thể tư nghị.
Lưu Vũ Phi nói: " Bằng vào độn thuật hạ lưu này của các ngươi cũng dám xuất ra dọa người, bây giờ thì tiễn các ngươi đi thôi!"
Trong miệng hắn kêu lên một tiếng: " Phá!" Chỉ thấy không khí chung quanh đám nhẫn giả như những vật sống ngưng tụ thành kiếm, nhất thời vô số kiếm khí từ khắp bốn phương tám hướng công tới đám nhẫn giả, cả bốn người ngay giữa trung tâm công kích của kiếm khí cả một tiếng kêu cũng không có thì đã bị kiếm khí chém thành thịt vụn, kiếm khí này uy lực quá lớn chẳng những đánh đám nhẫn giả tan nát xương thịt còn đánh ra mấy cái hố to trên mặt đất.
Điều này làm cho cô gái kia sợ đến ngây người, nàng còn chưa bao giờ nhìn thấy được phương thức công kích như thế, điều này chẳng những vượt qua phạm vi võ công mà còn vượt khỏi sự nhận thức của nàng, đối với nàng mà nói đó chính là pháp lực của thần nhân. Vì còn đang bị đả kích nên nàng còn không nghe được Lưu Vũ Phi đang tự lẩm bẩm: " Ai..sao lại như vậy chứ, ta còn chưa xuất ra một phần trăm công lực a! Bất quá Thất Thải Thần Quyết này cũng thật sự quá lợi hại, công lực mới phát ra có một chút như vậy mà không những giết chết bốn người còn đánh ra mấy cái lỗ to như vậy trên mặt đất. Xem ra sau này không thể dùng đối với người bình thường nếu không sẽ làm cho người ta sợ chết mất…"
Cô gái đang còn suy nghĩ chuyện lúc trước, bốn nhẫn giả có khả năng ẩn thân này ít ra cũng đạt cấp bậc thượng nhẫn, tiểu tổ của nàng đã bị họ giết suýt nữa thì không còn ai, hôm nay nếu không phải dựa vào thân pháp gia truyền thì nàng đã sớm cùng những đồng đội đã hy sinh gặp nhau mất rồi. Vậy mà người thanh niên này đứng trước bốn nhẫn giả này lại không chút sợ hãi, nhìn hắn có vẻ thật vô hại nhưng lại có khả năng kinh người không thể tưởng tượng được. Cả mình và những người kia dường như không là gì trước mặt hắn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy có đánh chết nàng cũng không tin trên đời này lại có người thần kỳ như vậy. Ngẫm nghĩ một chút cô gái không khỏi cười khổ, xem ra trước kia nàng đã quá tự đại, lần này bị tổn thất lớn như vậy chính vì sự tự đại đó, hôm nay nếu không có người giỏi đến biến thái quái vật này sợ rằng đã chết sạch, cũng may đã lấy được bản danh sách. Nghĩ tới đây cô gái nói với Lưu Vũ Phi: " Tiền bối! Lần này đa tạ ngài ra tay trượng nghĩa cứu giúp, nếu không nhiệm vụ lần này của chúng tôi đã thất bại, tiền bối, tôi là thành viên của Long Tổ thuộc An Cục quốc gia tên là Trầm Linh. Không biết có thể mời tiền bối đến Long Tổ làm khách hay không, thuận tiên có thể gởi lời cảm ơn ngài đã hỗ trợ."
Trầm Linh nhận định người tuổi trẻ trước mắt này nhất định là một cao nhân lánh đời, sở dĩ nhìn vẫn còn trẻ có thể là do ăn được thiên tài địa bảo gì đó hoặc luyện tâm pháp gì mới có thể giữ được vẻ trẻ trung. Mặt khác nếu có thể mời hắn đến Long Tổ làm khách thuận tiện nhờ hắn chỉ giáo cho các thành viên, như vậy công lực phỏng chừng sẽ được đề cao rất nhiều.
Lưu Vũ Phi vô tình làm cho nàng phát ngơ: " Tiền bối? Chẳng lẽ tôi lại già như vậy sao? Tôi cũng chỉ mới có hai mươi bốn tuổi, cô gọi tôi như vậy tôi không đảm nhận nổi đâu."
Đến lúc này Trầm Linh thật sự là không còn gì để nói, một người mới chỉ có hai mươi bốn tuổi mà có được một thân công lực vượt qua tưởng tượng siêu nhiên, nhớ tới trước kia cả mình lẫn các đội viên từ khi bước ra khỏi nhà ai mà không làm ra bộ dáng của một cao thủ tuyệt thế. Nhưng vị nam nhân trước mắt này chẳng những công lực cao thâm khó lường, bề ngoài lại rất bình thường, hơn nữa chưa từng nghe qua tên hắn, bây giờ những người trẻ tuổi như hắn đều muốn cả thiên hạ biết mình là người võ công cao cường, muốn được nổi danh. Bất quá người này nhìn qua cũng rất tầm thường, nhưng nếu có thể nhìn kỹ thì mới thấy được sự phi phàm của hắn, sau này mình sẽ không bao giờ nhìn người qua vẻ bề ngoài mới được. Hắn tốt hơn rất nhiều công tử thế gia ỷ vào gia tộc suốt ngày cứ gây chuyện, trong khi người trước mắt này lại mạnh hơn họ không biết bao nhiêu lần.
Lưu Vũ Phi nhìn vẻ mặt buồn cười của cô gái trước mắt khi mình vừa nói tuổi cho nàng nghe, nàng thì cứ đứng ngây người cả ngày không chịu nói chuyện.
Lưu Vũ Phi nhìn sắc trời nói với Trầm Linh: " Uy, Trầm tiểu thư, giờ này đã không còn sớm, tôi phải về nghỉ ngơi. Ở nơi này đều là máu thịt, cô là người của An Toàn Cục thì không sao nhưng tôi chỉ là người dân bình thường, nếu bị cảnh sát mời đến thì không phải là phiền chết hay sao."
Trầm Linh cũng thanh tỉnh đỏ mặt ngại ngùng nói: " Tôi thật sự là bị anh dọa cho sợ chết rồi, anh chỉ mới có hai mươi bốn tuổi thôi mà không biết làm sao lại có được công lực như vậy, anh là ân nhân cứu mạng của tôi xin đừng gọi tôi là Trầm tiểu thư nghe không được tự nhiên chút nào, sau này anh cứ gọi tên tôi là được, chuyện ở đây tôi sẽ gọi người tới giải quyết là được, anh có thể cho tôi biết tên không? Để tôi có thể báo cáo lên cấp trên khen thưởng cho anh."
Lưu Vũ Phi vừa nghe vậy thì biết ngay là không thể vì chính hắn không thích xã giao với người làm quan chức, nếu để cho bọn họ phiền nhiễu thì cuộc sống sau này của mình không phải là phiền chết hay sao? Không được mình phải nhanh chân bỏ đi mới tốt. Hắn liền nói: " Trầm Linh, tôi phải đi, còn về chuyện khen thưởng thì không cần, tôi chỉ là tiện tay thôi, hơn nữa tôi rất sợ phiền toái nên không cần khách khí như vậy, tôi phải đi, nếu còn cơ hội gặp lại tôi sẽ nói tên của tôi cho cô nghe. Còn những người nằm trên mặt đất tôi cũng đã cứu sống rồi, hiện giờ họ đang chữa thương cô đừng quấy rầy họ."
Nói xong hắn mang theo vẻ tươi cười thản nhiên thuấn di rời khỏi công viên. Điều này làm cho Trầm Linh càng hoảng sợ, không hiểu bằng cách nào hắn lại trống rỗng biến mất. Nàng nghe được hai vị đồng đội đã được hắn tiếp cứu, vội vàng chạy tới xem. Nàng nhìn hai người trên đất chẳng những thương thế đã lành lại hơn nữa công lực còn có vẻ tăng thêm gấp mười lần, nàng không khỏi lầm bầm nói: " Bọn họ thật là gặp họa được phúc, chẳng những vẫn còn sống mà công lực lại tăng cao nhiều vậy. Thật không bíêt quái vật kia làm sao làm được điều này nữa."
Trầm Linh biết họ còn phải nhập định khá lâu, mà danh sách phải lập tức giao cho An Toàn Cục của quốc gia, nếu chậm trễ để cho đám Nhật Bản kịp phản ứng thì đã quá muộn, Trầm Linh gọi điện thoại cho cục trưởng phân cục của An Toàn Cục tại Thượng Hải, hai mươi phút sau vị cục trưởng đã đích thân dẫn người đến. Đám đặc công chẳng những nhìn thấy máu thịt vương đầy đất mà còn thấy trên mặt đất xuất hiện mấy cái lỗ lớn, trong không khí còn có mùi thuốc nổ, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: người của Long Tổ quả thật không phải là người, thật không biết họ làm sao lại có thể đánh người nát bấy ra như vậy, còn đánh ra mấy cái hố to như thế. Xem ra sau này phải tránh xa người của Long Tổ nếu không có chết cũng không biết vì sao.
Trầm Linh đưa danh sách cho cục trưởng rồi dặn ông ta lập tức chuyển đi ngay nếu để đến mai sẽ không còn kịp nữa.