Lưu Vũ Phi nghĩ thầm: " Dù sao ngay cả tiên nhân của tiên giới cũng đã đắc tội, có đắc tội thêm mấy người tu chân cũng không có gì đại sự, cho dù sang năm có trăm năm chi ước thì thế nào, bọn họ không đến Trung Quốc thì còn tốt, nếu không..."
Hiên Viên Phách cũng muốn nói vài câu, nhưng hắn nhìn thấy sắc mặt của Lưu Vũ Phi không tốt thì lời đã tới bên mép cũng đành phải nuốt xuống.
Nhìn thấy vẻ kiên quyết của Lưu Vũ Phi, Liễu Phàm dù có một thân Phật học cũng không biết nên khuyên như thế nào.
" Thí chủ, lão nạp đại diện cho các phái tại tu chân giới, hướng ngươi trịnh trọng xin lỗi, xin thí chủ khoan hồng đại lượng, không nên so đo với những môn phái có kiến thức tầm thường này." Lần này là do Liễu Quang mở miệng khuyên bảo.
" Ta nói đại hòa thượng, vừa rồi ngươi không có nghe ta nói rõ hay sao? Ta chính là bởi vì quá mức khoan dung, các ngươi vì muốn bảo toàn đại cục, ở trong mắt ta cái gì cũng không đáng, ta cũng không có phẩm đức cao thượng gì mà phải xả thân vì người khác." Lưu Vũ Phi đối với mấy người này thật sự không có gì để nói, một mặt muốn cho hắn tha thứ, cũng không lộ ra vẻ mặt chính nhân quân tử.
" Tiên sinh, ngài là tu thần giả phải không?" Lúc này Sở Phỉ của Bổ Thiên Cung đột nhiên nói ra một câu không liên quan gì đến chuyện đang nói.
Lưu Vũ Phi vô thức gật đầu, hắn cũng cảm thấy câu hỏi đột nhiên của họ làm hắn có chút băn khoăn. Nhìn thấy sự khẳng định của hắn, ba nữ tu chân chợt hưng phấn dị thường, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khó hiểu của những người khác.
Lưu Vũ Phi mặc dù thu liễm hơi thở của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn tiết lộ một chút. Một chút như vậy có lẽ trong mắt tu chân giả không phát hiện được, nhưng đệ tử Bổ Thiên Cung đều là tu thần giả nên đối với hơi thở này phi thường mẫn cảm.
Mấy người các nàng vừa mới vào thì đã cảm thấy từ người Lưu Vũ Phi đã có thần nhân khí tức khổng lồ, so với các trưởng bối trong cung các nàng còn mạnh hơn vô số lần. Bởi vậy các nàng nhìn thấy Lưu Vũ Phi thì lộ ra vẻ tôn kính và ánh mắt sùng bái.
" Tu thần giả", ba chữ này người khác còn chưa nghe nói, ngay cả những người đã sống gần hai ngàn năm như Liễu Phàm bọn họ cũng không có nghe nói.
Nhìn mọi người đang tràn đầy nghi vấn, Sở Phỉ cười cười nói: " Kỳ thật công pháp tu thần vừa nói, cũng không phải các ngươi có khả năng biết được, bây giờ tất cả mọi người đều chỉ biết tu tiên, kỳ thật tu thần chính là sau khi tu thành tiên lại tiếp tục tu luyện thêm nữa, bọn họ cũng giống như chúng ta đi chung một con đường, lại độ kiếp rồi lại phi thăng, đến lúc đó sẽ trở thành thần nhân, chỉ có đạt tới thần nhân lĩnh vực mới xem như chính thức viên mãn đại thừa." Lời nói này của Sở Phi ngoại trừ Lưu Vũ Phi thì đã hoàn toàn đánh vỡ sự nhận thức của người khác. Trước kia bọn họ chỉ biết sau khi tu thành tiên thì có thể phi thăng thượng giới, còn không biết sau khi thành tiên thì còn phải tiếp tục tu luyện, còn có thể tiếp tục độ kiếp.
" Các ngươi làm sao biết việc này, theo lý thuyết các ngươi không phải cũng là người tu tiên hay sao?" Lưu Vũ Phi hỏi.
" Chúng ta đương nhiên bất đồng với bọn họ, pháp quyết chúng ta tu luyện chính là do thượng cổ đại thần Nữ Oa nương nương lưu lại, chỉ là pháp quyết chúng ta đoạt được lại thiếu thốn không chịu nổi, thiếu đi vài chương pháp quyết cuối cùng, vì thế Bổ Thiên Cung chúng ta vẫn không ai có thể phi thăng thượng giới, cho dù chúng ta có thực lực của tiên nhân cũng không cách phi thăng tiên giới." Nói đến đây Sở Phỉ có chút mất mác.
Bổ Thiên Cung đã nhiều năm như vậy mà vẫn không có ai phi thăng, cũng không phải vì môn nhân đông đảo, đến bây giờ ngoài ba người Sở Phỉ, Bổ Thiên Cung cũng chỉ có hai mươi hai người ít ỏi. Điểm ấy cũng giống như Bàn Nhược Tông, người của Bàn Nhược Tông thì có thể phi thăng. Bọn họ tu phật, đợi khi tu vi vượt qua tiên nhân bình thường, bọn họ không cần độ kiếp cũng sẽ phi thăng phật giới.
Bàn Nhược Tông thu đệ tử cũng cực kỳ nghiêm khắc, người của bọn họ sau khi không ngừng phi thăng, Bàn Nhược Tông bây giờ chỉ còn mười ba người.
Giấc mộng lớn nhất của Sở Phỉ các nàng chính là được phi thăng thần giới, nhưng tại phàm giới lại không có ai có thể chỉ điểm các nàng. Các nàng cảm nhận được trên người Lưu Vũ Phi có hơi thở vô cùng cường đại thì y như một người đang đi trên sa mạc mà gặp được một địa phương có nước uống. Các nàng đối với chuyện hắn đã giết bao nhiêu người tu chân cũng sẽ làm như không nhìn thấy, bây giờ các nàng nghĩ chính là muốn hắn có thể chỉ điểm một chút cho mình, làm cho họ có thể phá tan đi một tầng khó khăn cuối cùng.
Nhìn ánh mắt nhiệt tình của ba người Sở Phỉ, hắn đương nhiên tâm tư của họ: " Chỉ bằng điểm ấy tu vi của các ngươi bây giờ, muốn phi thăng thì còn kém lắm, ngay cả ta mà cũng phải thêm năm trăm năm mới có thể phi thăng." Lời này của hắn nói ra là nửa thật nửa giả, hắn còn cần năm trăm năm nữa mới phi thăng là vì tâm cảnh hắn còn chưa đủ, cũng không phải vì tu vi của hắn không tới.
Lời này của hắn ba người Sở Phi nghe xong cũng không có gì, các nàng thậm chí còn lộ ra vẻ mặt như đương nhiên là vậy. Nhưng ba hòa thượng Bàn Nhược Tông cùng Ngộ Thanh bọn họ sẽ không nghĩ như vậy, nhất trí cho rằng hắn quá mức cuồng vọng. Tu vi của ba người Sở Phỉ so với Hiên Viên Phách còn muốn cao hơn một bậc, nghe hắn vừa nói như vậy, những người khác càng thêm không chịu nổi. Thầm nghĩ, cho dù ngươi cao hơn so với chúng ta, nhưng cũng không dụng những lời như vậy để chê cười chúng ta chứ.
Lưu Vũ Phi đối với những người tu chân này cũng không có hảo cảm, xem thời gian cũng đã không còn sớm nữa, hắn nói: " Các vị, ý định của các ngươi ta cũng đã rõ ràng, ta vẫn là câu nói kia, người không phạm ta, ta không phạm người." Nói xong cũng cáo từ rời đi.
Hắn cũng không có nghĩ tới vẫn dây dưa ở chỗ này, trong nhà còn có ba nữ hài tử Phi Tuyết còn chưa giúp các nàng tăng lên tu vi.
" Lưu tiên sinh, lúc nào có thể chỉ điểm cho tỷ muội chúng ta một chút hay không? Hoặc là ngươi cho chúng ta đến chỗ ngươi, chúng ta đều hoan nghênh ngươi đến Bổ Thiên Cung tham quan."
Bổ Thiên Cung lại mời hắn đến làm khách, Liễu Phàm mấy người dùng ánh mắt không thể tư nghị nhìn hắn.
" Thật ngại quá, ta với các ngươi không quen thân, chỉ điểm càng chẳng có gì để nói."
Sở Phỉ cũng không dễ dàng để cho hắn đi, chỉ tiếc hắn đối với các nàng cũng không có hảo cảm như mấy người kia, câu nói đầu tiên liền cự tuyệt các nàng. Sở Phỉ cũng không vì lời cự tuyệt của hắn mà nổi giận, hai mắt sáng lên nhìn hắn rời khỏi, thẳng đến khi biến mất không còn nhìn thấy.
" Sở thí chủ, tu vi của hắn thật sự như lời nói, cao thâm như vậy hay sao?" Ngộ Thanh đợi đến khi hắn đi khỏi liền hỏi, lời này cũng là lời những người khác muốn hỏi.
" Chúng ta không có khả năng chọc vào hắn đâu, cho dù là tiên nhân, cũng không thể làm gì được hắn, các ngươi không nên cho rằng vừa rồi ta đối với hắn tôn kính chỉ là lòng giả dối, nói lời khó nghe, dù cho tất cả chúng ta ở đây có xông lên cùng lúc, sợ rằng cũng còn kém một ngón tay của hắn mà thôi." Sở Phỉ nói lời này thì ánh mắt liền tỏa ra sự sùng kính đối với Lưu Vũ Phi. Vẻ mặt của nàng như một người đệ tử với sư phụ mình vậy. Sở Phi nói xong nhưng bọn họ cũng không đồng ý với lời nàng, nhất là Liễu Phàm mấy người phật môn đệ tử cũng dấy lên lòng háo thắng.
" Sở thí chủ, nếu ngươi nói hắn lợi hại như vậy, thì khí tức của hắn phải mạnh mẽ mới đúng, nhưng sao chúng ta lại cảm thụ không được?"
Lưu Vũ Phi cường đại như thế nào Hiên Viên Phách mấy người đều đã được nhìn thấy qua, nhưng bọn họ lại không thấy nên lòng hoài nghi vẫn có.
" Ta nói là lời nói thật, tin hay không là tùy các ngươi, về phần các ngươi cảm thụ không được khí tức của hắn, là vì mục tiêu tu luyện của các ngươi và hắn khác nhau mà thôi." Lời này nói ra thì Liễu Phàm bọn họ có chút tin tưởng, Lưu Vũ Phi càng mạnh mẽ, tâm tư bọn họ càng nặng nề.
Lãnh Thiên Nguyệt vội la lên: " Nếu hắn cường đại như vậy, chúng ta nên làm cái gì bây giờ, Côn Lôn, Phi Thiên Tông mấy phái mấy ngày nay cũng đã chuẩn bị, tin tưởng không qua vài ngày là bọn họ sẽ tìm tới Lưu Vũ Phi."
" Liễu Phàm đại sư, lần này Bổ Thiên Cung chúng ta cũng không tham gia nữa, bọn họ nếu lựa chọn đối phó Lưu Vũ Phi, vậy phải gánh chịu hậu quả, nhắc nhở các ngươi một câu, bất kể phát sinh chuyện gì, cũng đừng đối kháng với Lưu Vũ Phi." Trước khi đi, Sở Phỉ để lại một câu nói như thế. Các nàng cũng phải đem tình huống của Lưu Vũ Phi về báo cáo cho Bổ Thiên Cung trưởng bối.
Tiếp theo mấy người Liễu Phàm về Tam Thanh Giáo chờ đợi, xem Côn Lôn, Phi Thiên Tông các phái sẽ làm gì.
Lưu Vũ Phi quay trở về, sau đó quán đính cho ba người Phi Tuyết. Ba người cũng làm cho hắn tiêu hao công lực, phải đi vào trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ để hồi phục chân nguyên bởi vì bên ngoài linh khí quá kém không đủ để cho hắn hồi phục phân nửa chân nguyên bị hao tổn. Đầu tiên hắn nhìn Triệu Nhược Băng và Tô Thiến đang nhập định, đối với tiến độ của các nàng cảm thấy hài lòng. Hắn vận công ba mươi sáu đại chu thiên, khôi phục được chân nguyên đã mất đi. Khi hắn từ bên trong đi ra thì đã trôi qua một ngày.
Hắn tản mát ra thần thức, dò xét một vòng chung quanh công ty. Bây giờ công ty đã tan sở. Từ mấy ngày hôm trước hắn đại khai sát giới giết người của các môn phái, thì vẫn không còn ai xông tới nữa, hôm nay hắn lại phát hiện ra mấy hòa thượng ngoại quốc. Lưu Vũ Phi đối với bốn hòa thượng này không hiểu họ đang nói gì, nhưng khẳng định đi tới nơi này cũng không có hảo ý. Vừa rồi hắn cảm thụ một chút, khí tức của mấy người này không khác gì mấy vũ giả, chỉ là mỗi người bọn họ đều cũng mang theo một linh thể.
Lưu Xán nói: " Thiếu gia, ngài có gì phân phó."
" Ngươi đi ra bên ngoài gặp đám hòa thượng ngoại quốc kia, xem bọn hắn cũng không phải người tốt, diệt bọn hắn đi." Mấy người bên ngoài quá yếu nên hắn định chuẩn bị cho Lưu Xán ra tay.
Hiên Viên Phách cũng muốn nói vài câu, nhưng hắn nhìn thấy sắc mặt của Lưu Vũ Phi không tốt thì lời đã tới bên mép cũng đành phải nuốt xuống.
Nhìn thấy vẻ kiên quyết của Lưu Vũ Phi, Liễu Phàm dù có một thân Phật học cũng không biết nên khuyên như thế nào.
" Thí chủ, lão nạp đại diện cho các phái tại tu chân giới, hướng ngươi trịnh trọng xin lỗi, xin thí chủ khoan hồng đại lượng, không nên so đo với những môn phái có kiến thức tầm thường này." Lần này là do Liễu Quang mở miệng khuyên bảo.
" Ta nói đại hòa thượng, vừa rồi ngươi không có nghe ta nói rõ hay sao? Ta chính là bởi vì quá mức khoan dung, các ngươi vì muốn bảo toàn đại cục, ở trong mắt ta cái gì cũng không đáng, ta cũng không có phẩm đức cao thượng gì mà phải xả thân vì người khác." Lưu Vũ Phi đối với mấy người này thật sự không có gì để nói, một mặt muốn cho hắn tha thứ, cũng không lộ ra vẻ mặt chính nhân quân tử.
" Tiên sinh, ngài là tu thần giả phải không?" Lúc này Sở Phỉ của Bổ Thiên Cung đột nhiên nói ra một câu không liên quan gì đến chuyện đang nói.
Lưu Vũ Phi vô thức gật đầu, hắn cũng cảm thấy câu hỏi đột nhiên của họ làm hắn có chút băn khoăn. Nhìn thấy sự khẳng định của hắn, ba nữ tu chân chợt hưng phấn dị thường, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khó hiểu của những người khác.
Lưu Vũ Phi mặc dù thu liễm hơi thở của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn tiết lộ một chút. Một chút như vậy có lẽ trong mắt tu chân giả không phát hiện được, nhưng đệ tử Bổ Thiên Cung đều là tu thần giả nên đối với hơi thở này phi thường mẫn cảm.
Mấy người các nàng vừa mới vào thì đã cảm thấy từ người Lưu Vũ Phi đã có thần nhân khí tức khổng lồ, so với các trưởng bối trong cung các nàng còn mạnh hơn vô số lần. Bởi vậy các nàng nhìn thấy Lưu Vũ Phi thì lộ ra vẻ tôn kính và ánh mắt sùng bái.
" Tu thần giả", ba chữ này người khác còn chưa nghe nói, ngay cả những người đã sống gần hai ngàn năm như Liễu Phàm bọn họ cũng không có nghe nói.
Nhìn mọi người đang tràn đầy nghi vấn, Sở Phỉ cười cười nói: " Kỳ thật công pháp tu thần vừa nói, cũng không phải các ngươi có khả năng biết được, bây giờ tất cả mọi người đều chỉ biết tu tiên, kỳ thật tu thần chính là sau khi tu thành tiên lại tiếp tục tu luyện thêm nữa, bọn họ cũng giống như chúng ta đi chung một con đường, lại độ kiếp rồi lại phi thăng, đến lúc đó sẽ trở thành thần nhân, chỉ có đạt tới thần nhân lĩnh vực mới xem như chính thức viên mãn đại thừa." Lời nói này của Sở Phi ngoại trừ Lưu Vũ Phi thì đã hoàn toàn đánh vỡ sự nhận thức của người khác. Trước kia bọn họ chỉ biết sau khi tu thành tiên thì có thể phi thăng thượng giới, còn không biết sau khi thành tiên thì còn phải tiếp tục tu luyện, còn có thể tiếp tục độ kiếp.
" Các ngươi làm sao biết việc này, theo lý thuyết các ngươi không phải cũng là người tu tiên hay sao?" Lưu Vũ Phi hỏi.
" Chúng ta đương nhiên bất đồng với bọn họ, pháp quyết chúng ta tu luyện chính là do thượng cổ đại thần Nữ Oa nương nương lưu lại, chỉ là pháp quyết chúng ta đoạt được lại thiếu thốn không chịu nổi, thiếu đi vài chương pháp quyết cuối cùng, vì thế Bổ Thiên Cung chúng ta vẫn không ai có thể phi thăng thượng giới, cho dù chúng ta có thực lực của tiên nhân cũng không cách phi thăng tiên giới." Nói đến đây Sở Phỉ có chút mất mác.
Bổ Thiên Cung đã nhiều năm như vậy mà vẫn không có ai phi thăng, cũng không phải vì môn nhân đông đảo, đến bây giờ ngoài ba người Sở Phỉ, Bổ Thiên Cung cũng chỉ có hai mươi hai người ít ỏi. Điểm ấy cũng giống như Bàn Nhược Tông, người của Bàn Nhược Tông thì có thể phi thăng. Bọn họ tu phật, đợi khi tu vi vượt qua tiên nhân bình thường, bọn họ không cần độ kiếp cũng sẽ phi thăng phật giới.
Bàn Nhược Tông thu đệ tử cũng cực kỳ nghiêm khắc, người của bọn họ sau khi không ngừng phi thăng, Bàn Nhược Tông bây giờ chỉ còn mười ba người.
Giấc mộng lớn nhất của Sở Phỉ các nàng chính là được phi thăng thần giới, nhưng tại phàm giới lại không có ai có thể chỉ điểm các nàng. Các nàng cảm nhận được trên người Lưu Vũ Phi có hơi thở vô cùng cường đại thì y như một người đang đi trên sa mạc mà gặp được một địa phương có nước uống. Các nàng đối với chuyện hắn đã giết bao nhiêu người tu chân cũng sẽ làm như không nhìn thấy, bây giờ các nàng nghĩ chính là muốn hắn có thể chỉ điểm một chút cho mình, làm cho họ có thể phá tan đi một tầng khó khăn cuối cùng.
Nhìn ánh mắt nhiệt tình của ba người Sở Phỉ, hắn đương nhiên tâm tư của họ: " Chỉ bằng điểm ấy tu vi của các ngươi bây giờ, muốn phi thăng thì còn kém lắm, ngay cả ta mà cũng phải thêm năm trăm năm mới có thể phi thăng." Lời này của hắn nói ra là nửa thật nửa giả, hắn còn cần năm trăm năm nữa mới phi thăng là vì tâm cảnh hắn còn chưa đủ, cũng không phải vì tu vi của hắn không tới.
Lời này của hắn ba người Sở Phi nghe xong cũng không có gì, các nàng thậm chí còn lộ ra vẻ mặt như đương nhiên là vậy. Nhưng ba hòa thượng Bàn Nhược Tông cùng Ngộ Thanh bọn họ sẽ không nghĩ như vậy, nhất trí cho rằng hắn quá mức cuồng vọng. Tu vi của ba người Sở Phỉ so với Hiên Viên Phách còn muốn cao hơn một bậc, nghe hắn vừa nói như vậy, những người khác càng thêm không chịu nổi. Thầm nghĩ, cho dù ngươi cao hơn so với chúng ta, nhưng cũng không dụng những lời như vậy để chê cười chúng ta chứ.
Lưu Vũ Phi đối với những người tu chân này cũng không có hảo cảm, xem thời gian cũng đã không còn sớm nữa, hắn nói: " Các vị, ý định của các ngươi ta cũng đã rõ ràng, ta vẫn là câu nói kia, người không phạm ta, ta không phạm người." Nói xong cũng cáo từ rời đi.
Hắn cũng không có nghĩ tới vẫn dây dưa ở chỗ này, trong nhà còn có ba nữ hài tử Phi Tuyết còn chưa giúp các nàng tăng lên tu vi.
" Lưu tiên sinh, lúc nào có thể chỉ điểm cho tỷ muội chúng ta một chút hay không? Hoặc là ngươi cho chúng ta đến chỗ ngươi, chúng ta đều hoan nghênh ngươi đến Bổ Thiên Cung tham quan."
Bổ Thiên Cung lại mời hắn đến làm khách, Liễu Phàm mấy người dùng ánh mắt không thể tư nghị nhìn hắn.
" Thật ngại quá, ta với các ngươi không quen thân, chỉ điểm càng chẳng có gì để nói."
Sở Phỉ cũng không dễ dàng để cho hắn đi, chỉ tiếc hắn đối với các nàng cũng không có hảo cảm như mấy người kia, câu nói đầu tiên liền cự tuyệt các nàng. Sở Phỉ cũng không vì lời cự tuyệt của hắn mà nổi giận, hai mắt sáng lên nhìn hắn rời khỏi, thẳng đến khi biến mất không còn nhìn thấy.
" Sở thí chủ, tu vi của hắn thật sự như lời nói, cao thâm như vậy hay sao?" Ngộ Thanh đợi đến khi hắn đi khỏi liền hỏi, lời này cũng là lời những người khác muốn hỏi.
" Chúng ta không có khả năng chọc vào hắn đâu, cho dù là tiên nhân, cũng không thể làm gì được hắn, các ngươi không nên cho rằng vừa rồi ta đối với hắn tôn kính chỉ là lòng giả dối, nói lời khó nghe, dù cho tất cả chúng ta ở đây có xông lên cùng lúc, sợ rằng cũng còn kém một ngón tay của hắn mà thôi." Sở Phỉ nói lời này thì ánh mắt liền tỏa ra sự sùng kính đối với Lưu Vũ Phi. Vẻ mặt của nàng như một người đệ tử với sư phụ mình vậy. Sở Phi nói xong nhưng bọn họ cũng không đồng ý với lời nàng, nhất là Liễu Phàm mấy người phật môn đệ tử cũng dấy lên lòng háo thắng.
" Sở thí chủ, nếu ngươi nói hắn lợi hại như vậy, thì khí tức của hắn phải mạnh mẽ mới đúng, nhưng sao chúng ta lại cảm thụ không được?"
Lưu Vũ Phi cường đại như thế nào Hiên Viên Phách mấy người đều đã được nhìn thấy qua, nhưng bọn họ lại không thấy nên lòng hoài nghi vẫn có.
" Ta nói là lời nói thật, tin hay không là tùy các ngươi, về phần các ngươi cảm thụ không được khí tức của hắn, là vì mục tiêu tu luyện của các ngươi và hắn khác nhau mà thôi." Lời này nói ra thì Liễu Phàm bọn họ có chút tin tưởng, Lưu Vũ Phi càng mạnh mẽ, tâm tư bọn họ càng nặng nề.
Lãnh Thiên Nguyệt vội la lên: " Nếu hắn cường đại như vậy, chúng ta nên làm cái gì bây giờ, Côn Lôn, Phi Thiên Tông mấy phái mấy ngày nay cũng đã chuẩn bị, tin tưởng không qua vài ngày là bọn họ sẽ tìm tới Lưu Vũ Phi."
" Liễu Phàm đại sư, lần này Bổ Thiên Cung chúng ta cũng không tham gia nữa, bọn họ nếu lựa chọn đối phó Lưu Vũ Phi, vậy phải gánh chịu hậu quả, nhắc nhở các ngươi một câu, bất kể phát sinh chuyện gì, cũng đừng đối kháng với Lưu Vũ Phi." Trước khi đi, Sở Phỉ để lại một câu nói như thế. Các nàng cũng phải đem tình huống của Lưu Vũ Phi về báo cáo cho Bổ Thiên Cung trưởng bối.
Tiếp theo mấy người Liễu Phàm về Tam Thanh Giáo chờ đợi, xem Côn Lôn, Phi Thiên Tông các phái sẽ làm gì.
Lưu Vũ Phi quay trở về, sau đó quán đính cho ba người Phi Tuyết. Ba người cũng làm cho hắn tiêu hao công lực, phải đi vào trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ để hồi phục chân nguyên bởi vì bên ngoài linh khí quá kém không đủ để cho hắn hồi phục phân nửa chân nguyên bị hao tổn. Đầu tiên hắn nhìn Triệu Nhược Băng và Tô Thiến đang nhập định, đối với tiến độ của các nàng cảm thấy hài lòng. Hắn vận công ba mươi sáu đại chu thiên, khôi phục được chân nguyên đã mất đi. Khi hắn từ bên trong đi ra thì đã trôi qua một ngày.
Hắn tản mát ra thần thức, dò xét một vòng chung quanh công ty. Bây giờ công ty đã tan sở. Từ mấy ngày hôm trước hắn đại khai sát giới giết người của các môn phái, thì vẫn không còn ai xông tới nữa, hôm nay hắn lại phát hiện ra mấy hòa thượng ngoại quốc. Lưu Vũ Phi đối với bốn hòa thượng này không hiểu họ đang nói gì, nhưng khẳng định đi tới nơi này cũng không có hảo ý. Vừa rồi hắn cảm thụ một chút, khí tức của mấy người này không khác gì mấy vũ giả, chỉ là mỗi người bọn họ đều cũng mang theo một linh thể.
Lưu Xán nói: " Thiếu gia, ngài có gì phân phó."
" Ngươi đi ra bên ngoài gặp đám hòa thượng ngoại quốc kia, xem bọn hắn cũng không phải người tốt, diệt bọn hắn đi." Mấy người bên ngoài quá yếu nên hắn định chuẩn bị cho Lưu Xán ra tay.