Ước Khắc rời khỏi Triệu gia, đã ra ngoài vài cây số mới bỏ đi được sự bất an trong lòng.
" Lạc, ngươi có quan hệ gì với Triệu tiểu thư? Ta nhìn thấy mắt ngươi nhìn nàng rất khác."
Nói đến Triệu Nhược Băng, trong lòng Lý Khánh Lạc không khỏi cảm thấy một trận đau đớn, cười khổ trả lời: " Ước Khắc, ngươi biết không? Từ mười năm trước ta cũng đã yêu nàng, ta ở Châu Âu nhiều năm như vậy, cảm tình đối với nàng cũng càng ngày càng sâu đậm, lần trước là vì nàng mới quay về Trung Quốc, không nghĩ đến nàng đã yêu người đàn ông khác." Câu nói cuối cùng, vẻ mặt Lý Khánh Lạc tràn ngập dữ tợn.
Ước Khắc lắc đầu, hắn không thể tưởng được Lý Khánh Lạc yêu Triệu Nhược Băng. Nhìn bộ dáng này của Lý Khánh Lạc, khuyên: " Lạc, cảm tình vốn không thể miễn cưỡng, lại nói điều kiện của ngươi tốt như vậy, còn sợ tìm không thấy cô gái nào xứng hay sao?"
" Ước Khắc ngươi không hiểu, cảm thụ của ta ngươi sẽ không biết được, để cho ta hận chính là nàng yêu một người vô cùng tầm thường, hơn nữa nam nhân kia đã có bạn gái, ta làm sao cam tâm được, một ngày nào đó ta sẽ cho nam nhân kia hối hận vì đã sống trên đời, ta không có thì người khác cũng đừng mong có được." Lý Khánh Lạc hung hăng nói.
" Lạc, ngươi không cần xúc động như vậy, có lẽ sự tình không phải như ngươi suy nghĩ, được rồi ngày mai ta quay về Châu Âu, ta không muốn ở lại Trung Quốc một khắc nào nữa."
" Vì sao, ta xem ngươi cũng không phải là người nhát gan như vậy, chỉ bị một tiểu cô nương đe dọa mà thôi, còn nói công ty của ngươi còn đang đàm phán với Triệu thị tập đoàn, ngươi đi như vậy hình như không thích hợp đó?"
" Không thành vấn đề, ta có đi cũng sẽ giao việc cho trợ lý, được rồi Lạc, ngươi cũng đừng hỏi nhiều như vậy, có một số việc ta không thể nói rõ cho ngươi hiểu được đâu."
Lý Khánh Lạc nhìn thấy tâm ý của Ước Khắc đã quyết, cũng không khuyên bảo nữa. Quả nhiên sáng sớm hôm sau, Ước Khắc đã ngồi máy bay rời khỏi Tây An.
Mấy ngày nay Phi Tuyết cũng không được yên ổn ở Triệu gia, ở sau lưng nàng, cả ngày luôn có một cái đuôi. Đối với cái đuôi này, Phi Tuyết muốn bỏ cũng không xong, chỉ còn kém một ngày hai mươi bốn tiếng hắn đi theo luôn mà thôi. Nàng đã đi tìm Triệu Nhược Băng vài lần, để nàng khuyên nhủ Triệu Nguyên Thanh, đừng đi theo nàng nữa, nhưng da mặt Triệu Nguyên Thanh thật dày, dù Triệu Nhược Băng đã nói với hắn nhiều lần.
Nhưng quay người lại thì hắn đã quên sạch, vẫn là Phi Tuyết đi đâu, hắn lại đi theo tới đó. Nhìn điệu bộ của hắn, đúng là chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định.
Triệu Nhược Băng ở nhà vài ngày, đem đan dược Lưu Vũ Phi cấp cho đưa tặng cho người nhà. Gia đình Triệu thị rõ ràng sau khi đã dùng xong thì nét mặt hoàn toàn thay đổi, thần tình hồng hào, cảm giác cả người có một loại thư sướng nói không nên lời.
Gia đình Triệu thị bây giờ ngoại trừ việc con gái đã nói về trường sinh bất lão, đắc đạo thành tiên, những việc khác đều tin tưởng. Đối với việc này Triệu Nhược Băng cũng không để ý, dù sao mục đích về nhà lần này đều đã đạt được.
Sau khi Lưu Vũ Phi trở về Thượng Hải, hắn lập tức bắt đầu hành động tiêu trừ. Những thành viên của tổ chức nước ngoài, mặc kệ bọn họ có nhằm vào Tây Vũ công ty hay không, hễ là bị hắn xếp vào diện có thể uy hiếp, hết thảy đều không tránh được bị hắn hạ độc thủ. Mặc dù mấy ngày nay Thượng Hải còn đang tiến hành hành động càn quét hắc bang, những dấu vết hoạt động của những người này đều là rất nhỏ.
Nhưng thần thức của Lưu Vũ Phi bao trùm cả Thượng Hải, giống như có vô số ánh mắt đang theo dõi, nhìn chằm chằm vào trong biển người. Vào ban đêm, những người bị xếp vào danh sách đen, đều kỳ diệu khó hiểu mà biến mất. Vài ngày kế tiếp, mặc kệ những tổ chức nước ngoài phái bao nhiêu người vào, vẫn giống nhau thần bí mất tích. Cứ như vậy, sau khi hắn giết đi vài nhóm người như thế, thì mấy tổ chức nước ngoài không còn dám phái người xâm nhập vào nữa. Mà Thượng Hải cũng bị họ gọi là thành thị hắc động( thành phố bóng tối).
Liên tục giết nhiều người như vậy, sát khí bao phủ toàn thân Lưu Vũ Phi, bây giờ càng thêm nồng hậu, cả người lộ ra mùi máu tươi nồng nặc. Cho đến khi Thượng Hải không còn một tổ chức nào trong lòng có quỷ, Lưu Vũ Phi quyết định, đi đến Nhật Bản. Bởi vì trong những ngày này, bị hắn giết chết trong đó người Nhật Bản là nhiều nhất, hơn nữa còn có những ninza mang thức thần.
Đã gần ngày gọi hoán tỉnh đại thần gì đó của đám hòa thượng Nhật Bản đã nói. Bây giờ Lưu Vũ Phi cũng không còn như khi trước, ngồi yên chờ người khác tìm tới trước cửa. Bây giờ hắn nghĩ, chỉ cần ngươi có sự uy hiếp đối với ta, thì ta phải tiêu diệt ngươi trước. Tục ngữ nói đúng: tiên hạ thủ vi cường, sau khi thuộc hạ bị gặp nạn, thì hắn luôn mang theo ý niệm này.
Hơn nữa, ở Nhật Bản còn có một ít người mang thức thần, lần này hắn quyết định đi tiêu diệt, không để cho họ có cơ hội đi hại người. Lưu Vũ Phi từ trong đầu của những người Nhật Bản, hiểu rõ những thế lực phân bố bên đó. Liễu Sinh, Cung Bổn, Vũ Điền ba nhà, mặt khác còn có Âm Dương Sư vang danh tại Nhật Bản.
Trong lòng Lưu Vũ Phi còn có một tầng băn khoăn, trăm năm chi ước càng ngày càng gần. Về phương diện bên Nhật Bản chuẩn bị chiêu hoán kêu gọi đại thần chó má gì đó, nhờ vả vào thế lực khác, bọn họ sẽ có quyết định thế nào. Hôm trước Triệu Nhược Băng trở về, Phi Tuyết nói qua ở Tây An từng gặp qua một loại sinh vật kỳ quái. Thông qua sự hình dung của Phi Tuyết, Lưu Vũ Phi đoán rằng có thể là Biên Bức Yêu mà lần trước Tĩnh Huyền đã nói qua.
Xem ra có thế lực khác, khẳng định cũng đang chuẩn bị. Cho nên tu chân giới, thực lực hiện tại đã giảm xuống nhiều như vậy thì hắn cũng biết rõ, vốn không thể đối kháng nổi với lần trăm năm chi ước này, muốn tiên giới phái người xuống, giống như không có khả năng. Đã như thế, Lưu Vũ Phi cũng không hề hối hận vì mình đã giết chóc quá nhiều người như vậy khi ở Hoa Sơn, nếu thời gian có thể đảo ngược, hắn tin tưởng mình vẫn sẽ làm như vậy.
Về trăm năm chi ước lần này, Lưu Vũ Phi quyết định dùng chính phương pháp của mình để giải quyết. Coi như là hồi báo cho tu chân giới bọn họ, hắn cũng biết ở tu chân giới bây giờ vốn không thể thừa nhận thêm thương vong đại quy mô nữa. Lần này đến Nhật Bản, Lưu Vũ Phi muốn đem Âm Dương Sư tiêu diệt trước.
Sau khi an bài xong mọi việc, Lưu Vũ Phi mang theo Lưu Lôi đi đến Nhật Bản. Màn đêm buông xuống, Lưu Vũ Phi mang theo Lưu Lôi thong thả phi hành tại bầu trời Đông Hải.
Cho đến lúc bay đến khoảng không bầu trời Trùng Thằng Đảo, Lưu Vũ Phi ngừng lại. Nhìn đảo nhỏ bao quát xinh đẹp bên dưới, trong lòng hắn nổi lên cảm khái. Nơi này vốn là đất đai của Trung Quốc, lại bị chính phủ vô năng tặng cho Nhật Bản.
Đối với lịch sử, nhất là cận đại, làm cho Lưu Vũ Phi cảm thấy sâu sắc bất đắc dĩ. Bây giờ đừng nói thu hồi Trùng Thằng Đảo, cả Câu Ngư Đảo cũng đang nằm trong tay người khác. Nhìn thấy người đi lại phía dưới, thật sự kỳ vọng sẽ có ngày thu hồi lại được Trùng Thằng Đảo này. Lưu Vũ Phi thật sự muốn xuất ra Bàn Cổ Phủ, đem cả đảo nhỏ kích cho chìm xuống.
Ở trên không đợi một hồi, Lưu Vũ Phi tiếp tục nhắm hướng đông bay đến thủ đô Đông Kinh của Nhật Bản. Hắn cùng Lưu Lôi tìm một giao khu vắng vẻ hẻo lánh hạ xuống, nửa giờ sau, Lưu Vũ Phi đã bước chậm rãi nơi đầu đường tại Đông Kinh, nhìn thấy dòng người đang lui tới không ngừng trên đường cái, trong lòng hắn khắc sâu nụ cười tàn nhẫn. Nghĩ thầm: Nếu nơi này thi triển Thiên Khiển, chung cực hình thái của chi hỏa, có lẽ họ sẽ nghĩ do tiên nhân nơi tiên giới đánh thiên lôi xuống rồi.
Dựa vào tư liệu tìm tòi từ Ninza nơi này, Lưu Vũ Phi đầu tiên tìm đến một sòng bạc. Sòng bạc nằm ở ngã tư đường hướng Đông Bắc của Đông Kinh, bên vì đang ở trung tâm khu phố, còn có một khoảng cách xa. Lưu Vũ Phi ngăn lại một chiếc xe, đem đô la cấp cho lái xe, nói tên của sòng bạc kia. Nhìn thấy Mỹ kim, lái xe này chỉ thiếu chút là đã chảy nước bọt, không người đa tạ Lưu Vũ Phi. Ngôn ngữ này, đối với Lưu Vũ Phi cũng không có gì khó khăn.
Hắn từ trong đầu của người Nhật Bản sao chép lại trí nhớ, cũng đã học được ngôn ngữ của họ, nhưng chính là khẩu âm Đông Kinh thuần khiết nhất. Có tiền thì dĩ nhiên lái xe sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, đưa Lưu Vũ Phi đến sòng bạc. Nhìn thấy sòng bạc trang trí huy hoàng, Lưu Vũ Phi thầm nghĩ: " Không phải là một sòng bạc thôi sao, lại mở lớn như vậy, xa hoa, có thể so được với khách sạn năm sao rồi."
Lưu Vũ Phi không biết, nơi này vốn là khách sạn năm sao, sòng bạc chỉ là một bộ phận trong đó. Ở chỗ này có sàn nhảy, nhà hàng, đại sảnh mua sắm, toàn bộ những thứ rất đa dạng. Dựa vào trí nhớ, Lưu Vũ Phi đi theo hướng vào sòng bạc. Mấy bảo vệ cửa nhìn thấy quần áo của hắn tầm thường, không thèm nhìn hắn dù chỉ một mắt.
Mấy bảo vệ thậm chí tiến lên ngăn cản họ: " Tiên sinh, nơi này phải có thẻ hội viên, không cho phép người tùy tiện đi vào."
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của bảo vệ, Lưu Vũ Phi nhàn nhạt cười. Lúc này Lưu Lôi ở phía sau đột nhiên tiến lên, đưa tay tát mạnh vào mặt bảo vệ sáu cái tát, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta không thể thấy rõ. Chỉ nghe vang lên vài tiếng, ba bảo vệ đã bị đánh ngã xuống đất.
" Đồ chó không có mắt, thiếu gia chúng ta sao có thể để cho đám hỗn tạp các ngươi ngăn cản hay sao?" Lưu Lôi hung tợn nói.
Người Nhật Bản đúng là một dân tộc không biết lý lẽ, ngươi càng đối với họ hung ác, lại càng được họ tôn trọng. Nghe Lưu Lôi tức giận mắng, lại cẩn thận quan sát Lưu Vũ Phi. Lưu Lôi thấy thế, tiến lên thoáng lộ ra một chút khí thế. Mấy bảo vệ này ngay cả hít thở cũng không dám, bọn họ đều bị khí thế của Lưu Lôi làm cho kinh ngạc. Nghĩ thầm: " Cả người hầu đều khí thế bất phàm, chủ tử sau lưng phải càng thêm không cần nói, nói không chừng chính là thiếu gia của gia tộc nào đó."
Ba bảo vệ không ngừng cúi đầu giải thích. Người như vậy không phải là những bảo vệ bình thường có thể đắc tội. Nhật Bản là một quốc gia có cấp bậc sâm nghiêm, ở trong một ít đại gia tộc, người hầu và những thành viên bình thường vốn không hề có địa vị gì đáng nói.
Lưu Vũ Phi nhìn thấy cũng không kém chút nào rồi, uy phong đã có, người cũng đã giáo huấn. Hắn đã không cần phải cùng với mấy người thường này chấp nhặt, mục đích của hắn là thu sòng bạc này vào trong túi trong đêm nay. Hoặc là nếu những người của Cung Bổn gia tộc đi ra, giết sạch bọn họ. Trải qua giáo huấn, ba bảo vệ cung kính hỏi Lưu Vũ Phi muốn đi đâu, muốn chơi cái gì.
Biết Lưu Vũ Phi muốn đi sòng bạc, trong ba người có một người giải thích, ở phía trước dẫn đường cho hắn. Vốn là bảo vệ không cần dẫn đường cho khách, hắn làm như vậy đơn giản là vì sợ Lưu Vũ Phi trách cứ bọn họ, chứ nếu không thì phần tiền lương của họ coi như là biến mất.
Vào thời điểm Lưu Vũ Phi thật sự bước vào sòng bạc, mới biết được trước kia mình không hiểu biết gì cả. Nhìn thấy những trường hợp mê muội, lại thêm những tiếp viên nữ, đang đi qua lại giữa những người khách. Thêm những phú thương giàu có, luôn luôn sờ soạng tay chân lên cơ thể của các nữ tiếp viên. Lưu Vũ Phi lớn như vậy còn chưa từng thấy qua trường hợp như thế, trước kia từng xem qua trong phim, so sánh với nơi này đúng là chênh lệch. xem tại
Hoàn hảo tâm cảnh bọn họ đã đạt tới phi phàm chi cảnh, sau thoáng rùng mình thì đã lập tức thanh tỉnh. Có những người có tâm cảnh hơi thấp, có thể trụ được hay không những cảnh hấp dẫn như thế, thật không biết có được bao nhiêu. Đối với đánh bạc, Lưu Vũ Phi vốn là mít đặc, hắn biết chỉ là từ trên ti vi mà thôi. Hắn đi đến một bàn, sau khi nhìn một chút, liền học được cách chơi nơi bàn đó.
" Lạc, ngươi có quan hệ gì với Triệu tiểu thư? Ta nhìn thấy mắt ngươi nhìn nàng rất khác."
Nói đến Triệu Nhược Băng, trong lòng Lý Khánh Lạc không khỏi cảm thấy một trận đau đớn, cười khổ trả lời: " Ước Khắc, ngươi biết không? Từ mười năm trước ta cũng đã yêu nàng, ta ở Châu Âu nhiều năm như vậy, cảm tình đối với nàng cũng càng ngày càng sâu đậm, lần trước là vì nàng mới quay về Trung Quốc, không nghĩ đến nàng đã yêu người đàn ông khác." Câu nói cuối cùng, vẻ mặt Lý Khánh Lạc tràn ngập dữ tợn.
Ước Khắc lắc đầu, hắn không thể tưởng được Lý Khánh Lạc yêu Triệu Nhược Băng. Nhìn bộ dáng này của Lý Khánh Lạc, khuyên: " Lạc, cảm tình vốn không thể miễn cưỡng, lại nói điều kiện của ngươi tốt như vậy, còn sợ tìm không thấy cô gái nào xứng hay sao?"
" Ước Khắc ngươi không hiểu, cảm thụ của ta ngươi sẽ không biết được, để cho ta hận chính là nàng yêu một người vô cùng tầm thường, hơn nữa nam nhân kia đã có bạn gái, ta làm sao cam tâm được, một ngày nào đó ta sẽ cho nam nhân kia hối hận vì đã sống trên đời, ta không có thì người khác cũng đừng mong có được." Lý Khánh Lạc hung hăng nói.
" Lạc, ngươi không cần xúc động như vậy, có lẽ sự tình không phải như ngươi suy nghĩ, được rồi ngày mai ta quay về Châu Âu, ta không muốn ở lại Trung Quốc một khắc nào nữa."
" Vì sao, ta xem ngươi cũng không phải là người nhát gan như vậy, chỉ bị một tiểu cô nương đe dọa mà thôi, còn nói công ty của ngươi còn đang đàm phán với Triệu thị tập đoàn, ngươi đi như vậy hình như không thích hợp đó?"
" Không thành vấn đề, ta có đi cũng sẽ giao việc cho trợ lý, được rồi Lạc, ngươi cũng đừng hỏi nhiều như vậy, có một số việc ta không thể nói rõ cho ngươi hiểu được đâu."
Lý Khánh Lạc nhìn thấy tâm ý của Ước Khắc đã quyết, cũng không khuyên bảo nữa. Quả nhiên sáng sớm hôm sau, Ước Khắc đã ngồi máy bay rời khỏi Tây An.
Mấy ngày nay Phi Tuyết cũng không được yên ổn ở Triệu gia, ở sau lưng nàng, cả ngày luôn có một cái đuôi. Đối với cái đuôi này, Phi Tuyết muốn bỏ cũng không xong, chỉ còn kém một ngày hai mươi bốn tiếng hắn đi theo luôn mà thôi. Nàng đã đi tìm Triệu Nhược Băng vài lần, để nàng khuyên nhủ Triệu Nguyên Thanh, đừng đi theo nàng nữa, nhưng da mặt Triệu Nguyên Thanh thật dày, dù Triệu Nhược Băng đã nói với hắn nhiều lần.
Nhưng quay người lại thì hắn đã quên sạch, vẫn là Phi Tuyết đi đâu, hắn lại đi theo tới đó. Nhìn điệu bộ của hắn, đúng là chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định.
Triệu Nhược Băng ở nhà vài ngày, đem đan dược Lưu Vũ Phi cấp cho đưa tặng cho người nhà. Gia đình Triệu thị rõ ràng sau khi đã dùng xong thì nét mặt hoàn toàn thay đổi, thần tình hồng hào, cảm giác cả người có một loại thư sướng nói không nên lời.
Gia đình Triệu thị bây giờ ngoại trừ việc con gái đã nói về trường sinh bất lão, đắc đạo thành tiên, những việc khác đều tin tưởng. Đối với việc này Triệu Nhược Băng cũng không để ý, dù sao mục đích về nhà lần này đều đã đạt được.
Sau khi Lưu Vũ Phi trở về Thượng Hải, hắn lập tức bắt đầu hành động tiêu trừ. Những thành viên của tổ chức nước ngoài, mặc kệ bọn họ có nhằm vào Tây Vũ công ty hay không, hễ là bị hắn xếp vào diện có thể uy hiếp, hết thảy đều không tránh được bị hắn hạ độc thủ. Mặc dù mấy ngày nay Thượng Hải còn đang tiến hành hành động càn quét hắc bang, những dấu vết hoạt động của những người này đều là rất nhỏ.
Nhưng thần thức của Lưu Vũ Phi bao trùm cả Thượng Hải, giống như có vô số ánh mắt đang theo dõi, nhìn chằm chằm vào trong biển người. Vào ban đêm, những người bị xếp vào danh sách đen, đều kỳ diệu khó hiểu mà biến mất. Vài ngày kế tiếp, mặc kệ những tổ chức nước ngoài phái bao nhiêu người vào, vẫn giống nhau thần bí mất tích. Cứ như vậy, sau khi hắn giết đi vài nhóm người như thế, thì mấy tổ chức nước ngoài không còn dám phái người xâm nhập vào nữa. Mà Thượng Hải cũng bị họ gọi là thành thị hắc động( thành phố bóng tối).
Liên tục giết nhiều người như vậy, sát khí bao phủ toàn thân Lưu Vũ Phi, bây giờ càng thêm nồng hậu, cả người lộ ra mùi máu tươi nồng nặc. Cho đến khi Thượng Hải không còn một tổ chức nào trong lòng có quỷ, Lưu Vũ Phi quyết định, đi đến Nhật Bản. Bởi vì trong những ngày này, bị hắn giết chết trong đó người Nhật Bản là nhiều nhất, hơn nữa còn có những ninza mang thức thần.
Đã gần ngày gọi hoán tỉnh đại thần gì đó của đám hòa thượng Nhật Bản đã nói. Bây giờ Lưu Vũ Phi cũng không còn như khi trước, ngồi yên chờ người khác tìm tới trước cửa. Bây giờ hắn nghĩ, chỉ cần ngươi có sự uy hiếp đối với ta, thì ta phải tiêu diệt ngươi trước. Tục ngữ nói đúng: tiên hạ thủ vi cường, sau khi thuộc hạ bị gặp nạn, thì hắn luôn mang theo ý niệm này.
Hơn nữa, ở Nhật Bản còn có một ít người mang thức thần, lần này hắn quyết định đi tiêu diệt, không để cho họ có cơ hội đi hại người. Lưu Vũ Phi từ trong đầu của những người Nhật Bản, hiểu rõ những thế lực phân bố bên đó. Liễu Sinh, Cung Bổn, Vũ Điền ba nhà, mặt khác còn có Âm Dương Sư vang danh tại Nhật Bản.
Trong lòng Lưu Vũ Phi còn có một tầng băn khoăn, trăm năm chi ước càng ngày càng gần. Về phương diện bên Nhật Bản chuẩn bị chiêu hoán kêu gọi đại thần chó má gì đó, nhờ vả vào thế lực khác, bọn họ sẽ có quyết định thế nào. Hôm trước Triệu Nhược Băng trở về, Phi Tuyết nói qua ở Tây An từng gặp qua một loại sinh vật kỳ quái. Thông qua sự hình dung của Phi Tuyết, Lưu Vũ Phi đoán rằng có thể là Biên Bức Yêu mà lần trước Tĩnh Huyền đã nói qua.
Xem ra có thế lực khác, khẳng định cũng đang chuẩn bị. Cho nên tu chân giới, thực lực hiện tại đã giảm xuống nhiều như vậy thì hắn cũng biết rõ, vốn không thể đối kháng nổi với lần trăm năm chi ước này, muốn tiên giới phái người xuống, giống như không có khả năng. Đã như thế, Lưu Vũ Phi cũng không hề hối hận vì mình đã giết chóc quá nhiều người như vậy khi ở Hoa Sơn, nếu thời gian có thể đảo ngược, hắn tin tưởng mình vẫn sẽ làm như vậy.
Về trăm năm chi ước lần này, Lưu Vũ Phi quyết định dùng chính phương pháp của mình để giải quyết. Coi như là hồi báo cho tu chân giới bọn họ, hắn cũng biết ở tu chân giới bây giờ vốn không thể thừa nhận thêm thương vong đại quy mô nữa. Lần này đến Nhật Bản, Lưu Vũ Phi muốn đem Âm Dương Sư tiêu diệt trước.
Sau khi an bài xong mọi việc, Lưu Vũ Phi mang theo Lưu Lôi đi đến Nhật Bản. Màn đêm buông xuống, Lưu Vũ Phi mang theo Lưu Lôi thong thả phi hành tại bầu trời Đông Hải.
Cho đến lúc bay đến khoảng không bầu trời Trùng Thằng Đảo, Lưu Vũ Phi ngừng lại. Nhìn đảo nhỏ bao quát xinh đẹp bên dưới, trong lòng hắn nổi lên cảm khái. Nơi này vốn là đất đai của Trung Quốc, lại bị chính phủ vô năng tặng cho Nhật Bản.
Đối với lịch sử, nhất là cận đại, làm cho Lưu Vũ Phi cảm thấy sâu sắc bất đắc dĩ. Bây giờ đừng nói thu hồi Trùng Thằng Đảo, cả Câu Ngư Đảo cũng đang nằm trong tay người khác. Nhìn thấy người đi lại phía dưới, thật sự kỳ vọng sẽ có ngày thu hồi lại được Trùng Thằng Đảo này. Lưu Vũ Phi thật sự muốn xuất ra Bàn Cổ Phủ, đem cả đảo nhỏ kích cho chìm xuống.
Ở trên không đợi một hồi, Lưu Vũ Phi tiếp tục nhắm hướng đông bay đến thủ đô Đông Kinh của Nhật Bản. Hắn cùng Lưu Lôi tìm một giao khu vắng vẻ hẻo lánh hạ xuống, nửa giờ sau, Lưu Vũ Phi đã bước chậm rãi nơi đầu đường tại Đông Kinh, nhìn thấy dòng người đang lui tới không ngừng trên đường cái, trong lòng hắn khắc sâu nụ cười tàn nhẫn. Nghĩ thầm: Nếu nơi này thi triển Thiên Khiển, chung cực hình thái của chi hỏa, có lẽ họ sẽ nghĩ do tiên nhân nơi tiên giới đánh thiên lôi xuống rồi.
Dựa vào tư liệu tìm tòi từ Ninza nơi này, Lưu Vũ Phi đầu tiên tìm đến một sòng bạc. Sòng bạc nằm ở ngã tư đường hướng Đông Bắc của Đông Kinh, bên vì đang ở trung tâm khu phố, còn có một khoảng cách xa. Lưu Vũ Phi ngăn lại một chiếc xe, đem đô la cấp cho lái xe, nói tên của sòng bạc kia. Nhìn thấy Mỹ kim, lái xe này chỉ thiếu chút là đã chảy nước bọt, không người đa tạ Lưu Vũ Phi. Ngôn ngữ này, đối với Lưu Vũ Phi cũng không có gì khó khăn.
Hắn từ trong đầu của người Nhật Bản sao chép lại trí nhớ, cũng đã học được ngôn ngữ của họ, nhưng chính là khẩu âm Đông Kinh thuần khiết nhất. Có tiền thì dĩ nhiên lái xe sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, đưa Lưu Vũ Phi đến sòng bạc. Nhìn thấy sòng bạc trang trí huy hoàng, Lưu Vũ Phi thầm nghĩ: " Không phải là một sòng bạc thôi sao, lại mở lớn như vậy, xa hoa, có thể so được với khách sạn năm sao rồi."
Lưu Vũ Phi không biết, nơi này vốn là khách sạn năm sao, sòng bạc chỉ là một bộ phận trong đó. Ở chỗ này có sàn nhảy, nhà hàng, đại sảnh mua sắm, toàn bộ những thứ rất đa dạng. Dựa vào trí nhớ, Lưu Vũ Phi đi theo hướng vào sòng bạc. Mấy bảo vệ cửa nhìn thấy quần áo của hắn tầm thường, không thèm nhìn hắn dù chỉ một mắt.
Mấy bảo vệ thậm chí tiến lên ngăn cản họ: " Tiên sinh, nơi này phải có thẻ hội viên, không cho phép người tùy tiện đi vào."
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của bảo vệ, Lưu Vũ Phi nhàn nhạt cười. Lúc này Lưu Lôi ở phía sau đột nhiên tiến lên, đưa tay tát mạnh vào mặt bảo vệ sáu cái tát, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta không thể thấy rõ. Chỉ nghe vang lên vài tiếng, ba bảo vệ đã bị đánh ngã xuống đất.
" Đồ chó không có mắt, thiếu gia chúng ta sao có thể để cho đám hỗn tạp các ngươi ngăn cản hay sao?" Lưu Lôi hung tợn nói.
Người Nhật Bản đúng là một dân tộc không biết lý lẽ, ngươi càng đối với họ hung ác, lại càng được họ tôn trọng. Nghe Lưu Lôi tức giận mắng, lại cẩn thận quan sát Lưu Vũ Phi. Lưu Lôi thấy thế, tiến lên thoáng lộ ra một chút khí thế. Mấy bảo vệ này ngay cả hít thở cũng không dám, bọn họ đều bị khí thế của Lưu Lôi làm cho kinh ngạc. Nghĩ thầm: " Cả người hầu đều khí thế bất phàm, chủ tử sau lưng phải càng thêm không cần nói, nói không chừng chính là thiếu gia của gia tộc nào đó."
Ba bảo vệ không ngừng cúi đầu giải thích. Người như vậy không phải là những bảo vệ bình thường có thể đắc tội. Nhật Bản là một quốc gia có cấp bậc sâm nghiêm, ở trong một ít đại gia tộc, người hầu và những thành viên bình thường vốn không hề có địa vị gì đáng nói.
Lưu Vũ Phi nhìn thấy cũng không kém chút nào rồi, uy phong đã có, người cũng đã giáo huấn. Hắn đã không cần phải cùng với mấy người thường này chấp nhặt, mục đích của hắn là thu sòng bạc này vào trong túi trong đêm nay. Hoặc là nếu những người của Cung Bổn gia tộc đi ra, giết sạch bọn họ. Trải qua giáo huấn, ba bảo vệ cung kính hỏi Lưu Vũ Phi muốn đi đâu, muốn chơi cái gì.
Biết Lưu Vũ Phi muốn đi sòng bạc, trong ba người có một người giải thích, ở phía trước dẫn đường cho hắn. Vốn là bảo vệ không cần dẫn đường cho khách, hắn làm như vậy đơn giản là vì sợ Lưu Vũ Phi trách cứ bọn họ, chứ nếu không thì phần tiền lương của họ coi như là biến mất.
Vào thời điểm Lưu Vũ Phi thật sự bước vào sòng bạc, mới biết được trước kia mình không hiểu biết gì cả. Nhìn thấy những trường hợp mê muội, lại thêm những tiếp viên nữ, đang đi qua lại giữa những người khách. Thêm những phú thương giàu có, luôn luôn sờ soạng tay chân lên cơ thể của các nữ tiếp viên. Lưu Vũ Phi lớn như vậy còn chưa từng thấy qua trường hợp như thế, trước kia từng xem qua trong phim, so sánh với nơi này đúng là chênh lệch. xem tại
Hoàn hảo tâm cảnh bọn họ đã đạt tới phi phàm chi cảnh, sau thoáng rùng mình thì đã lập tức thanh tỉnh. Có những người có tâm cảnh hơi thấp, có thể trụ được hay không những cảnh hấp dẫn như thế, thật không biết có được bao nhiêu. Đối với đánh bạc, Lưu Vũ Phi vốn là mít đặc, hắn biết chỉ là từ trên ti vi mà thôi. Hắn đi đến một bàn, sau khi nhìn một chút, liền học được cách chơi nơi bàn đó.