Đoản Kiếm Thù

Chương 49: Bước đường phiêu bạt của Thẩm cô nương

Bạch bào nhân trầm giọng hỏi :

 

- Phải chăng cô nương là Thẩm Hoán Thanh ái nữ độc nhất của Thẩm trang chúa ở Bạch Thạch sơn trang?

 

Thiếu nữ giật mình ngửng đầu lên nhìn Bạch bào nhân, muốn nói lại thôi.

 

Bạch bào nhân lại hỏi :

 

- Cô nương quả là ái nữ của Thẩm trang chúa mà sao lại để Võ Khiếu Thu thu nạp vào Lưu Hương tứ diệm?

 

Thiếu nữ vẫn không mở miệng, nhưng hai tay đang níu vai Triệu Tử Nguyên từ từ rụt về. Ả ly khai khỏi người chàng rồi, đầu óc chàng lập tức tỉnh táo lại.

 

Vừa rồi thần trí chàng tuy hoảng hốt, nhưng Bạch bào nhân nói gì vẫn nghe rõ, chàng không khỏi kinh hãi nghĩ thầm :

 

- “Thẩm trang chúa ở Bạch Thạch sơn trang tỉnh Sơn Tây một đời khẳng khái hào hiệp, có địa vị tôn cao trong võ lâm. Không ngờ con gái y lại chìm đắm nơi đây.”

 

Lòng chàng xiết đỗi hoài nghi.

 

Thẩm Hoán Thanh khẽ đáp :

 

- Gia đài không nên truy cứu vụ này nữa là hơn.

 

Bạch bào nhân biết rằng trong lúc nhất thời chẳng có cách gì hỏi cho rõ trường hợp ả đã bị Võ Khiếu Thu kềm chế để lợi dụng. Lão liền lượm quần áo ở góc nhà đưa cho thị.

 

Thẩm Hoán Thanh đón lấy mặc vào mình.

 

Giữa lúc ấy bên trên có tiếng quát tháo. Tiếp theo một tiếng “sầm” nổ lên tựa hồ có người phóng chưởng lực nội gia.

 

Bạch bào nhân lẩm bẩm :

 

- Lại có người vào từ đường. Dường như Võ Khiếu Thu chưa rút lui...

 

Lão chưa dứt lời lại nghe tiếng quát trầm trầm vang lên :

 

- Họ Võ kia! Cố mỗ đến đây để đòi một người...

 

Thanh âm khác cười lạt hỏi lại :

 

- Ngươi là cái thá gì mà dám giở giọng lưỡi này với lão phu?

 

Thanh âm đó trầm trầm đáp :

 

- Hôm qua Cố mỗ đi khắp Tứ sương trong Lưu Hương viện mà chẳng thấy phương tung của Thẩm cô nương đâu. Sau một tên thủ hạ của tôn giá cho hay...

 

Thanh âm kia ngắt lời :

 

- Tiểu tử! Bữa nay ngươi đừng hòng sống mà rời khỏi nơi đây.

 

Thanh âm trầm trầm nói :

 

- Người ta đồn không ai chống nổi mười chiêu “Hàn Thiếp Tồi Mộc Phách” của Võ viện chúa. Nay Cố mỗ đã gạt bỏ tánh mạng này không đếm xỉa đến nữa.

 

Võ viện chúa động thủ đi thôi!

 

Triệu Tử Nguyên nghe thanh âm quen thuộc không khỏi sửng sốt tự nói một mình :

 

- Té ra là Cố Thiên Võ. Y cũng đến đây rồi.

 

Mục quang chàng lướt qua gương mặt Thẩm Hoán Thanh, phát giác ra sắc mặt thị lợt lạt khác thường, tựa hồ đột nhiên lâm trọng bịnh. Chàng không hiểu, nhưng cũng không rảnh để nghiên cứu, lớn tiếng hô :

 

- Cố đại ca! Tiểu đệ ở đây!

 

Giữa lúc ấy trên nóc đường hầm chỗ cửa ra, bỗng một tiếng “sầm” vang lên.

 

Triệu Tử Nguyên biết là cửa hầm bị vít rồi. Trong lúc cấp bách, chàng vọt mình ra.

 

Bạch bào nhân nhanh hơn chàng một bước, lão phóng chưởng lao đến trước.

 

Khối đá chưa vít kín bị chưởng lực đánh vỡ tan tành. Bạch bào nhân và Triệu Tử Nguyên xông ra ngoài được. Thẩm Hoán Thanh ngần ngừ một chút rồi cũng nhảy vọt ra ngoài miệng hầm.

 

Trong từ đường, Võ Khiếu Thu mình mặc áo xám đang đánh nhau với Cố Thiên Võ. Họ Cố lâm vào tình trạng thất bại đến nơi. Chưởng phong ào ào xen lẫn với tiếng rên ư ử. Gã loạng choạng lui lại năm bước. Miệng phun máu tươi như tên bắn.

 

Triệu Tử Nguyên lớn tiếng gọi :

 

- Cố huynh! Có sao không?

 

Cố Thiên Võ lắc đầu đáp :

 

- Không hề gì!

 

Võ Khiếu Thu bật tiếng cười âm trầm, cất bước tiến gần lại. Hắn giơ đơn chưởng lên muốn hạ sát Cố Thiên Võ.

 

Bạch bào nhân cất giọng trầm trầm quát :

 

- Võ Khiếu Thu! Dừng tay lại!

 

Võ Khiếu Thu xoay mình như cơn gió lốc nhìn Bạch bào nhân và Triệu Tử Nguyên bằng con mắt kinh dị. Thị tuyến hung dữ của hắn chợt ngó tới Thẩm Hoán Thanh.

 

Thẩm Hoán Thanh người run bần bật, mặt đầy vẻ khiếp sợ.

 

Bạch bào nhân ngó thấy rồi. Lão di chuyển thân hình vào giữa Võ Khiếu Thu và Thẩm Hoán Thanh, cất tiếng lạnh như băng hỏi :

 

- Trời chẳng chiều người đâu. Họ Võ kia! Kế hoạch của ngươi hoàn toàn hư hết. Ngươi còn đổ lửa giận lên đầu cô gái yếu đuối vô tội làm chi?

 

Võ Khiếu Thu lạnh lùng đáp :

 

- Chớ có cuồng ngạo. Hừ hừ! Cả ngươi cũng sắp hết đời rồi.

 

Bạch bào nhân kịt mũi hỏi :

 

- Ngươi làm được chăng? Một mình ngươi thì nhất định không được đâu. Hay hơn hết là kiếm vài tay cao thủ hợp lực liên công như đêm hôm ấy ở Thúy Hồ...

 

Triệu Tử Nguyên nghe nói chấn động tâm thần. Chàng tự hỏi :

 

- “Lão nhắc tới vụ Thúy Hồ, lại bảo kiếm vài tay trợ thủ để giáp công là có ý gì? Lão... có phải là người mà ta hoài nghi không?”

 

Chàng không dám nghĩ thêm nữa.

 

Bạch bào nhân lại hỏi :

 

- Phải chăng ngươi đang chờ trợ thủ?

 

Võ Khiếu Thu đáp :

 

- Đúng rồi! Ta đang chờ một người. Thời giờ ước định sắp tới rồi.

 

Bạch bào nhân hỏi :

 

- Ngươi có thể tiết lộ nhân vật đến đây hội họp là ai không?

 

Võ Khiếu Thu đáp :

 

- Sao lại không được? Người đó là Nhị chủ nhân ở Thủy Bạc Lục Ốc...

 

Đột nhiên hắn dừng lại không nói nữa, bật tiếng cười khành khạch để lấp liếm.

 

Triệu Tử Nguyên nghe hắn nói nửa úp nửa mở càng thêm nghi hoặc.

 

Bạch bào nhân sa sầm nét mặt hỏi :

 

- Nhân vật ở Thủy Bạc Lục Ốc tự xưng là Nữ Oa phải không?

 

Võ Khiếu Thu đáp :

 

- Ngươi đã biết rồi thì còn nhắc đến danh tự y làm chi?

 

Bạch bào nhân nói :

 

- Bản nhân cũng biết người ngoài hô tên Nữ Oa là một điều úy kỵ. Nhưng bản nhân hai mươi năm trước đã hoàn toàn thoát ly khỏi Lục Ốc, tự nhiên không sợ nữa.

 

Võ Khiếu Thu cười lạt nói :

 

- Chỉ e lời nói của lão không đúng với cõi lòng.

 

Bạch bào nhân tức giận lớn tiếng :

 

- Võ Khiếu Thu! Nghe nói mấy năm nay võ thuật của ngươi tăng tiến rất nhiều và ngươi cũng muốn trở nên đệ nhất nhân trong thiên hạ như Yên Định Viễn. Bản nhân bảo thật, ý đồ này còn sớm quá.

 

Võ Khiếu Thu đáp :

 

- Rồi lão sẽ biết.

 

Bạch bào nhân hỏi :

 

- Bản nhân chuyến này lại ra mặt, chưa tìm bọn ngươi trả oán mà ngươi lại tìm đến bản nhân trước ư?

 

Võ Khiếu Thu không đáp.

 

Bạch bào nhân lại nói :

 

- Chắc ngươi sợ người ta đến trả oán nên định tiên hạ thủ... Ha ha! Chuyến này âm mưu của ngươi khó mà sính cường được.

 

Võ Khiếu Thu bật tiếng cười âm trầm hỏi :

 

- Thế ra lão tự nhận có thể đả bại được chúng ta rồi. Mấy năm nay sao lão không đến kiếm bọn ta? Phải chăng lão cũng ở trong bóng tối để mưu tính?

 

Bạch bào nhân đáp :

 

- Bản nhân sớm muộn cũng tìm đến các ngươi. Trước hết còn phải dọ thám cho ra gốc ngọn vụ án, không thì chuyện bí mật kia vĩnh viễn chẳng bao giờ phanh phui ra được.

 

Võ Khiếu Thu hỏi :

 

- Lão bảo vụ án bí mật nào?

 

Bạch bào nhân hỏi lại :

 

- Sự việc đã thế mà ngươi còn giả vờ ngớ ngẩn nữa ư? Bản nhân...

 

Ngoài cửa sơn môn đột nhiên có tiếng ngựa hí vang lên rồi dừng lại. Bạch bào nhân hơi biến sắc, im bặt không nói nữa.

 

Cố Thiên Võ rón rén đến bên Triệu Tử Nguyên khẽ nói :

 

- Chắc là Nữ Oa ở Thủy Bạc Lục Ốc đã tới. Bạch bào nhân một người chọi hai. Nếu cần chúng ta phải giúp lão một tay.

 

Thẩm Hoán Thanh chậm chạp tiến lại. Cặp mắt long lanh nhìn Cố Thiên Võ ấp úng nói :

 

- Đại ca! Tiểu muội... thật là hoang mang...

 

Cố Thiên Võ nắm lấy những ngón tay nhỏ bé của thị ngắt lời :

 

- Có ta ở đây, không việc gì phải sợ hãi.

 

Triệu Tử Nguyên thấy hai người ra chiều thân thiết với nhau, trong lòng bỗng nảy ra cảm giác khác lạ. Chàng tự hỏi :

 

- “Cố huynh và Thẩm cô nương quen biết nhau từ trước. Coi tình hình này thì họ đã thành đôi bạn yêu đương. Điều đáng ngờ là Thẩm cô nương, một vị thiên kim tiểu thư của Thẩm trang chúa ở Bạch Thạch sơn trang sao lại lạc lõng vào Lưu Hương viện? Vừa rồi nàng vâng lệnh Võ Khiếu Thu gieo mình vào lòng ta, may mà Cố huynh chưa ngó thấy, không thì ta biết giải thích bằng cách nào?”

 

Chàng nghĩ tới đây chợt ngó thấy giữa đôi bạn tình này có luồng không khí ám ảnh trong lòng không khỏi hối hận.

 

Lại nghe Võ Khiếu Thu cất giọng khàn khàn :

 

- Y đã đến phó ước. Bữa nay ngươi có chết cũng đừng oán hận.

 

Lão rảo bước tiến ra phóng chưởng đánh bật cửa sơn môn. Ai nấy chú ý nhìn ra thấy một cỗ xe che mui màu xám chạy đến trước cửa từ đường thì dừng lại.

 

Trên đầu xe một người ngồi nghiêm trang sắc mặt lầm lì. Chính là tên xa phu Mã Ký. Tên này đã mấy lần hành hạ Triệu Tử Nguyên đến chết đi sống lại.

 

Cố Thiên Võ lớn tiếng :

 

- Quí chủ nhân ở trong xe chứ? Lão nhân gia đến chậm mất rồi...

 

Mã Ký ngắt lời :

 

- Tệ chủ nhân lúc lâm hành lại có việc bận không thể đi được, nên sai tại hạ đánh xe tới báo tin.

 

Không hiểu tại sao Triệu Tử Nguyên nghe hắn nói vậy liền cảm thấy thư thái trong lòng, tựa hồ trút bỏ tảng đá lớn đeo ở bên mình. Chính chàng cũng không biết vì lẽ gì chàng nảy ra mối cảm giác này.

 

Bạch bào nhân đứng bên lạnh lùng lên tiếng :

 

- Đáng tiếc! Đáng tiếc! Bản nhân lại lỡ cơ hội gặp mặt Nữ Oa.

 

Cố Thiên Võ trợn mắt nhìn lão rồi quay lại hỏi Mã Ký :

 

- Quí chủ nhân có nói vì lẽ gì chẳng thể đến phó ước được không?

 

Mã Ký lắc đầu.

 

Võ Khiếu Thu đột nhiên hỏi xen vào :

 

- Ngươi đánh xe ngựa tới chỉ vì việc đưa tin này cho lão phu thôi ư? Tại sao ngươi không đi ngựa cho lẹ hơn mà lại đánh xe tới?

 

Mã Ký lạnh lùng đáp :

 

- Võ viện chúa đừng quên tại hạ là một xa phu. Vậy tại hạ cao hứng muốn đánh xe cũng không ai can thiệp được.

 

Võ Khiếu Thu nói :

 

- Lão phu muốn mở rèm xe lên coi...

 

Hắn vừa nói vừa tiến lại đưa tay nắm lấy rèm xe vén lên.

 

Mã Ký lớn tiếng quát :

 

- Võ viện chúa mà vọng động thì hối không kịp đâu.

 

Võ Khiếu Thu cặp mắt âm trầm, thần sắc biến ảo, không hiểu hắn nghĩ gì?

 

Sau hắn nhẫn nại từ từ rụt tay về.

 

Giữa lúc ấy Triệu Tử Nguyên chợt phát giác trên mui xe về phía trước chọc hai lỗ thủng nhỏ. Bên trong có hai luồng điện thấp thoáng rồi biến mất. Chàng động tâm nghĩ thầm :

 

- “Hai luồng điện quang kia nhất định là đôi tròng mắt của nữ nhân. Như vậy tình thực trong xe có người ngồi, chẳng hiểu có phải Nữ Oa hay không? Nếu đúng mụ thì sao đã ước hẹn với Võ Khiếu Thu lại không lộ diện?”

 

Mã Ký nói :

 

- Nếu không có chuyện gì khác thì tại hạ ruổi xe trở về.

 

Hắn giơ roi ngựa lên. Con ngựa hí một tiếng dài, tung bốn vó. Cỗ xe bồng chạy như bay.

 

Cỗ xe đi xa rồi, Bạch bào nhân cười lạt nói :

 

- Võ Khiếu Thu! Ngươi bị lừa rồi. Theo nhận xét của bản nhân thì hiển nhiên Nữ Oa ngồi trong xe, nhưng mụ cố ý ẩn mình không ra, để một mình ngươi đối địch với lão phu, chẳng hiểu mụ có dụng ý gì?

 

Võ Khiếu Thu lại biến sắc, miệng đáp :

 

- Lão đừng trêu chọc nữa. Lão phu là hạng người nào mà mắc hợm lão một cách dễ dàng?

 

Bạch bào nhân cười rộ nói :

 

- Hay lắm! Chúng ta bất tất nói chuyện phiếm nữa. Bản nhân sắp lấy kiếm ra đây...

 

Lão đưa tay nắm lấy chuôi kiếm toan rút ra thì Võ Khiếu Thu đáp :

 

- Lão phu xin kiếu!

 

Hắn vừa nói vừa đưa chân lạng người đến trước cửa sơn môn.

 

Bạch bào nhân rút trường kiếm ra, mọi người vẳng nghe những tiếng ầm ầm như sấm vang gió thổi. Đồng thời một làn sát khí từ thân kiếm tiết ra khiến cho ai nấy tâm thần hoang mang cơ hồ nghẹt thở.

 

Võ Khiếu Thu ở gần nhất bị uy hiếp mãnh liệt hơn người khác. Hắn lạng người một cái lướt ra xa làn sát khí ngoài sáu, bảy thước.

 

Mọi người trong trường đều kinh hãi thất sắc.

 

Lạ ở chỗ Bạch bào nhân phóng ra một kiếm rồi không phóng ra chiêu thứ hai nữa.

 

Võ Khiếu Thu rảo bước ra khỏi sơn môn.

 

Cố Thiên Võ lớn tiếng quát :

 

- Võ viện chúa hãy dừng bước.

 

Gã vọt người lên trước xoay tay đánh lại. Cử động liều mạng này dường như có thâm cừu đại hận với Võ Khiếu Thu.

 

Triệu Tử Nguyên ngó tình trạng đó không khỏi sửng sốt.

 

Võ Khiếu Thu chẳng nói năng gì, phóng chưởng nghinh tiếp. Chưởng lực của hắn không tiếng động tựa hồ chẳng có uy lực gì, nhưng Triệu Tử Nguyên đã nhận ra chiêu chưởng của hắn ẩn giấu một luồng nội lực rất lợi hại.

 

Thẩm Hoán Thanh thét lên :

 

- Cố lang coi chừng! Đó là “Hàn Thiếp Tồi Mộc Phách”.

 

Võ Khiếu Thu lại vung tay mặt lên đánh ra một chưởng, uy thế mãnh liệt như sấm sét.

 

Cố Thiên Võ nghe Thẩm Hoán Thanh cảnh cáo, vội lùi lại, nhưng cũng bị chưởng phong quét tới ngã lăn xuống đất.

 

Võ Khiếu Thu lùi lại hai bước, đoạn xoay mình chạy biến vào trong đêm tối.

 

Bạch bào nhân đánh một kiếm rồi thủy chung không động thủ nữa. Lạnh lùng nhìn Võ Khiếu Thu chạy đi.

 

Thẩm Hoán Thanh la lên một tiếng chạy đến bên Cố Thiên Võ hỏi :

 

- Cố lang! Cố lang có việc gì không?

 

Thị cúi đầu xuống quan sát thương thế cho Cố Thiên Võ ra chiều rất khẩn thiết.

 

Triệu Tử Nguyên than thầm :

 

- “Thẩm cô nương đối với Cố huynh bằng mối tình tha thiết, nhưng hồng nhan bạc phận, cô bị Võ Khiếu Thu kềm chế lợi dụng, chẳng khác gì một kỳ nữ trong trường mua vui. Nếu hai người này vì thế mà không kết hợp được thì thật đáng than và đáng tiếc!”

 

Bạch bào nhân lạnh lùng nói :

 

- Con người tuổi trẻ hành động lỗ mãng nên gặp phải vố cay, nhưng cô nương cứ yên lòng, y không chết đâu.

 

Lão nói rồi móc túi lấy một viên thuốc màu đen nhét vào miệng Cố Thiên Võ. Chỉ trong khoảng khắc sắc mặt gã dần dần hồng hào trở lại. Gã run lẩy bẩy đứng lên.

 

Thẩm Hoán Thanh đưa bàn tay nhỏ nhắn ra nâng đỡ gã, miệng nói :

 

- Tạ ơn Trời Phật! Cố lang bình yên vô sự...

 

Cố Thiên Võ điều tức một lúc rồi đáp :

 

- Ta không sao, nhưng Thẩm cô nương... biến thành tiều tụy rất nhiều...

 

Gã chép miệng thở dài, nói tiếp :

 

- Hai năm trước cô nương ở Bạch Thạch sơn trang tự nhiên mất tích. Ta chạy khắp hai miền nam bắc sông Đại Giang tìm kiếm mà chẳng thấy đâu. Sau nghe lệnh tôn nhắc lại bữa cô nương mất tích có Yên Định Viễn và Võ Khiếu Thu song song đi qua sơn trang. Ban đầu ta đoán cô bị Yên Định Viễn bắt cầm tù ở Thái Chiêu bảo, liền vào đó nằm vùng nhưng chẳng phát giác được điều gì. Gần đây ta mới trốn ra khỏi trang bảo, không ngờ cô lọt vào tay Võ Khiếu Thu.

 

Triệu Tử Nguyên tỉnh ngộ lẩm bẩm :

 

- Cố huynh gia nhập Thái Chiêu bảo làm Đội trưởng đội Ngân Y té ra là để tìm kiếm hành tung Thẩm cô nương.

 

Bạch bào nhân xen vào :

 

- Mấy năm trước Võ Khiếu Thu lập ra Lưu Hương viện làm chỗ chơi sang nhất thiên hạ vì mục đích thu lượm cao thủ võ lâm. Khi ấy hắn tìm được bốn người mỹ nữ tuyệt thế chia ra bốn phòng, đông, tây, nam, và bắc. Vụ này lão phu đã được nghe qua, không ngờ hắn lấy được Thẩm cô nương rồi...

 

Cố Thiên Võ nói :

 

- Thẩm cô nương! Mấy năm nay cô nương vẫn ở Tây Sương trong Lưu Hương viện ư?

 

Thẩm Hoán Thanh thét lên ngắt lời :

 

- Cố lang đừng truy cứu vụ này nữa được không?

 

Cố Thiên Võ biến sắc, cúi đầu không nói gì nữa.

 

Triệu Tử Nguyên thấy sự tình phát triển đúng như lời tiên liệu của chàng, trong lòng không khỏi phiền muộn, nhưng vụ này liên quan đến tình cảm nam nữ, chàng không thể giúp gì được.

 

Thẩm Hoán Thanh nét mặt buồn thảm nói :

 

- Đại ca mà không thông cảm cho tiểu muội, tiểu muội... cũng chẳng dám oán trách.

 

Cặp mắt thị long lanh ngấn lệ khiến người ngó thấy càng đau lòng. Cô để nước mắt đầm đìa, nghiến răng nói :

 

- Tiểu muội đi đây. Cố lang hãy thận trọng.

 

Dứt lời, cô hấp tấp chạy ra cửa. Cố Thiên Võ lờ đi như chẳng thấy gì.

 

Thẩm Hoán Thanh chạy đến cửa sơn môn, Bạch bào nhân đột nhiên tiến đến bên Cố Thiên Võ nói :

 

- Tiểu tử! Nếu ngươi còn lầm lỳ thì lão phu chặt thành hai đoạn.

 

Cố Thiên Võ bật tiếng cười thê thảm đáp :

 

- Lão tiền bối giết tiểu tử đi! Tiểu tử có chết mới giải thoát được.

 

Thẩm Hoán Thanh nghe nói, quay trở lại nhìn Bạch bào nhân thi lễ khẽ nói :

 

- Tiểu nữ rất cảm động về tấm thịnh tình của tiền bối, nhưng vụ này chẳng thể trách Cố lang vô tình. Lão nhân gia không nên hành động bất lợi cho chàng...

 

Cố Thiên Võ nghe nàng nói không khỏi bẽ bàng, buột miệng nói :

 

- Thẩm cô nương! Cô nương... có nguyện ý đi theo tại hạ không?

 

Thẩm Hoán Thanh đang nước mắt đầm đìa bật cười đáp :

 

- Dĩ nhiên tiểu muội nguyện ý như vậy. Sao đại ca còn hỏi câu này?

 

Cố Thiên Võ khích động nghĩ thầm :

 

- “Thành kiến của ta như vậy là tự tư thái quái. Ta lại biết rõ mối tình này không thể chặt đứt, thì sao ta không đặt địa vị mình vào chỗ nàng? Hiện giờ ta cảm thấy đau khổ, nhưng cuộc tao ngộ của nàng còn đau khổ hơn ta nhiều.”

 

Gã liền chép miệng nói :

 

- Chúng ta đi thôi. Tại hạ đưa cô nương về Bạch Thạch sơn trang.

 

Dứt lời, gã cầm tay từ biệt Triệu Tử Nguyên và khom lưng bái tạ Bạch bào nhân. Đoạn gã trở gót cùng Thẩm Hoán Thanh dời khỏi nhà từ đường ra đi...

 

Triệu Tử Nguyên nhìn bóng sau lưng hai người, trong lòng cảm khái muôn vàn.

 

Bạch bào nhân lên tiếng :

 

- Tiểu tử! Ngươi ngơ ngẩn làm chi? Bây giờ lão phu bắt đầu truyền thụ kiếm pháp cho ngươi.

 

Triệu Tử Nguyên như người nằm mơ bừng tỉnh hỏi :

 

- Ở đây hay sao?

 

Bạch bào nhân gật đầu.

 

Triệu Tử Nguyên ngạc nhiên hỏi :

 

- Ngôi từ đường này nào phải là nơi bí ẩn? Chẳng lẽ tiền bối không nghĩ đến Võ Khiếu Thu? Vả lại Nữ Oa đi rồi biết đâu không trở lại?

 

Bạch bào nhân đáp :

 

- Ngươi bất tất phải bẻm mép. Lão phu tự có kế hoạch.

 

Lão cởi thanh kiếm đưa cho Triệu Tử Nguyên, nói tiếp :

 

- Ngươi hãy biểu diễn kiếm pháp học được của sư môn rồi lão phu sẽ quyết định đường lối truyền thụ kiếm pháp cho.

 

Triệu Tử Nguyên đón lấy thanh trường kiếm khoa lên một cái, thấy hàn quang giàn giụa, bất giác bật tiếng khen :

 

- Quả là bảo kiếm!

 

Nhưng lúc chàng phóng kiếm ra, không thấy sát khí nổi lên, chẳng có uy lực chi hết. Bất giác trong lòng cảm thấy chán nản.

 

Bạch bào nhân thúc giục :

 

- Mau thủ thế theo môn hộ đi!

 

Triệu Tử Nguyên hít một hơi chân khí, chân đạp cửu cung, tay cầm kiếm rung lên. Lưỡi kiếm từ từ đưa ra, tư thế ung dung nhàn nhã.

back top