Độc ái sát thủ phu quân

Chương 104: Đại hội võ lâm 12


Nha hòan dọn dẹp mọi thứ xong liền lui xuống, Tiểu Vũ đưa bát thuốc mới nấu xong vào tay Dịch Thiên nói: “Thuốc dưỡng thai.” Sau đó nhanh chóng đi ra khỏi phòng, để không gian lại cho hai người.

Dịch Thiên khẽ chạm vào Miểu Miểu, vẻ mặt nhu tình. Miểu Miểu chậm rãi mở mắt ra nhìn thấy Dịch Thiên liền bật dậy, nắm lấy cánh tay Dịch Thiên liến thoắng: “Dịch Thiên, ta mơ thấy chúng ta có em bé.” Đột nhiên nhìn thấy cái chén trong tay Dịch Thiên, ngạc nhiên: “Đây là cái gì vậy? Tòan mùi thuốc bắc.”

“Thuốc dưỡng thai, chúng ta có hài tử rồi, không phải nàng nằm mơ, là thật.” Dịch Thiên cười nhẹ nhàng. Miểu Miểu đưa hai tay bưng mặt, đột nhiên hét lên chói tai, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Dịch Thiên nhất thời sửng sốt, có chuyện gì vậy.

Chờ đến lúc hét xong rồi, Miểu Miểu mới hưng phấn nói: “Dịch Thiên, chúng ta thật sự có em bé rồi, ha ha ha, ta sắp làm mẹ rồi.” Dịch Thiên vội vàng bỏ chén thuốc trong tay xuống, túm lấy Miểu Miểu đang nhảy nhót đủ kiểu để ngăn nàng ngã từ trên giường xuống, tổ tông của ta ơi, bây giờ nàng đang mang tánh mạng của hai người đó, không thể như ngựa như hổ được.

“Ngoan, uống thuốc trước đã.” Dịch Thiên một tay giữ Miểu Miểu, một tay cầm chén thuốc, vỗ về. Nhìn chén thuốc đen thui, Miểu Miểu chau mày: “Tại sao không phải thuốc viên, ta thích thuốc viên hơn.” Một chén lớn đen sì như vậy, uống hết còn không đắng chết nàng.

“Không có thuốc viên.” Nếu có, chắc chắn Tiểu Vũ đã sớm đưa ra rồi: “Ngoan, nghe lời.” Dịch Thiên dỗ nàng như dỗ em bé. Quên đi quên đi, uống thì uống, thuốc dưỡng thai thôi mà, Miểu Miểu thấy chết không sờn, ngửa đầu, ực một hơi uống hết.

Nằm trong lòng Dịch Thiên, vuốt ve bụng mình, Miểu Miểu thì thầm: “Dịch Thiên, chàng có vui không?”

Nhẹ nhàng ôm lấy Miểu Miểu, Dịch Thiên khẽ cười nói: “Vui, thật sự rất vui.”

Đây là kết tinh tình yêu của hai người, bất luận đứa trẻ đến có đúng lúc hay không, hai người cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có đứa trẻ mới được xem là một gia đình đầy đủ.

Đột nhiên nhớ lại vấn đề, Miểu Miểu vỗ đùi: “Ai nha, Đại Hội Võ Lâm của ta a, hôm nay ta còn một trận đấu chưa xong.”

Dịch Thiên nhất thời hơi giận nói: “Bắt đầu từ hôm nay không cho phép tham gia.”

“Tại sao?” Miểu Miểu hỏi ngược lại, nàng còn chờ làm Minh chủ võ lâm mà.

“Bây giờ nàng không phải là một mình nữa, đã có hài tử của ta, đánh đấm kịch liệt quá sẽ động thai khí.” Dịch Thiên ngon ngọt dỗ dành, mỗ nữ căn bản không thèm để ý.

“Ta cam đoan không thi đấu quá kịch liệt, chỉ di chuyển một chút thôi, Dịch Thiên, chàng biết mà, ta muốn làm Minh chủ võ lâm.” Miểu Miểu làm nũng.

“Ta không cho phép.” Ngữ khí của Dịch Thiên rất là kiên định.

“Hừ, bé con, cha con khi dễ mẹ kìa, hắn không thương hai người chúng ta, chúng ta thật đáng thương, huhuhu………” Vuốt vuốt bụng của mình, Miểu Miểu bắt đầu diễn trò.

“Nghe lời, không nên cứng đầu, chẳng lẽ nàng không lo lắng cho hài tử sao?” Dịch Thiên cảm thấy có thể dùng hài tử để áp chế nàng một chút.

“Ta đương nhiên lo lắng cho con a, ta sẽ bảo vệ tốt con của chúng ta. Hơn nữa con cũng nói là nó muốn làm Minh chủ võ lâm, ta làm chính là con làm a.” Miểu Miểu trưng ra bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng.



“Nói hồi nào, sao ta không nghe thấy.” Nghĩ hắn dễ bị lừa lắm đây.

“Ta nằm mơ lúc ngủ, ai bảo chàng không đi vào trong mộng của ta mà gặp.” Càng thêm cây ngay không sợ chết đứng.

“…Ta, không, cho, hai người ai cũng phải nghe lời của ta.” Xuất giá tòng phu, quy củ ngàn năm, hài tử càng phải nghe lời người lớn.

“Chàng gia trưởng, ta muốn bỏ nhà ra đi.” Giọng điệu tức giận, sau đó là tiếng giãy dụa xuống giường.

“Nàng dám, nàng cùng với hài tử đều là người của ta, không cho đi đâu hết.” Lần trước Miểu Miểu bỏ nhà đi vẫn còn ám ảnh hắn, cho nên lúc này thái độ của Dịch Thiên lập tức cứng rắn, để cho nàng đi, nằm mơ.

“Oaaaaaaaaaaaaaaa…” Tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên. Không biết là tính tình phụ nữ có thai rất là nhạy cảm sao.

Dịch Thiên luống cuống tay chân vừa lau nước mắt cho Miểu Miểu, vừa dịu dàng vỗ về: “Đừng khóc, đừng khóc, là ta không tốt, không nên hung dữ với nàng.”

“Chàng khi dễ ta.” Giọng điệu tố cáo.

“Ừ, là ta không tốt.” Xin lỗi rất chân thành.

“Ta mang thai, ta lớn nhất, chàng phải thương ta.”

“Ừ.”

“Sau này không được khi dễ ta.”

“Ừ”

“Không được nói ‘không cho phép’ với ta.”

“Ừ”

“Ta muốn tiếp tục tham gia Đại Hội Võ Lâm.”

“Không được.”


“…”

Tiếng khóc kinh thiên động địa lại vang lên một lần nữa, mọi người đang ở dưới lầu đều hai mặt nhìn nhau, phu nhân bị làm sao vậy. Mang thai không phải là việc tốt sao, chẳng lẽ kích động tới mức khóc ầm ỹ?

Rầm, cửa phòng bị đá văng ra, Miểu Miểu tức giận đùng đùng đi xuống lầu, trên mặt vẫn còn ướt nước mắt, đặt mông ngồi xuống giữa mọi người quát: “Ta muốn bỏ chủ thượng các ngươi, các ngươi giúp ta viết hưu thư* mau.”

*giấy bỏ vợ

Phụt, vài ngụm nước trà phun tới, mọi người đều bộ dạng mắt trợn trừng, lưỡi cứng ngắc: “Phu nhân…” Phu nhân quả nhiên không bao giờ nói ra đề tài bình thường.

Dịch Thiên theo sát xuống lầu, ôm lấy Miểu Miểu trầm giọng nói: “Đừng bướng bỉnh nữa, không tốt cho hài tử.”

“Ta vẫn muốn tham gia tiếp.” Vẫn nói những lời như cũ.

“Không được.” Vẫn là câu phản đối kia.

Miểu Miểu đang định nổi bão, Tiểu Vũ ở bên cạnh xen miệng vào: “Khụ khụ khụ, sao các ngươi không hỏi ý kiến của ta, ý kiến của ta là chính xác nhất nha.”

“Nói mau.” Hai người đồng thời rống về phía hắn.

Ăn ý như vậy, vậy mà còn ầm ỹ cái rắm gì chứ, Tiểu Vũ trợn trắng mắt nói: “Thân thể thật sự không có gì đáng ngại, tiếp tục tham gia cũng không phải là không thể được, chỉ cần không nên vận động quá mạnh là được.”

“Nghe thấy chưa?” Miểu Miểu đắc ý nói.

Trầm mặc một hồi lâu, Dịch Thiên khẽ lắc đầu, ta thật sự là bị nàng hạ mê dược gì đó rồi. “Nàng phải cam đoan là bản thân sẽ không xảy ra việc gì.” Đây là yêu cầu thấp nhất, chỉ cần nàng khỏe mạnh bình an.

“Ta cam đoan.” Tốc độ thề thốt của Miểu Miểu rất là nhanh. Hết giận dỗi rồi, mặt mày liền tươi hơn hớn, nhào vào trong lòng Dịch Thiên bắt đầu làm nũng.

“Dịch Thiên, ta muốn ăn kẹo hồ lô.”

“Vụ Kiếm.” Một người biến mất.

“Dịch Thiên, bữa tối ta muốn ăn thỏ nướng.”


“Vụ Huyền.” Hai người biến mất, cộng thêm một Xu Xu.

“Dịch Thiên, ta mệt. Muốn đi ngủ.” Đương sự biến mất.

Người trong đại sảnh đều trừng mắt cứng lưỡi nhìn một màn này, đây là Dịch Thiên của Vụ Thiên Các hả? Có vẻ chiều chuộng phu nhân một cách quá đáng đi. Có điều từ đó biết được một tin tức, phu nhân của Dịch Thiên mang thai.

Tin tức lập tức lan truyền khắp nơi, có vài người kinh hãi, mang thai rồi có thể tham gia thi đấu được hay không a, không thắng thì bạc của chúng ta chẳng phải là ném hết xuống vực sao. Làm sao mà không nghĩ biện pháp thắng cho được, chính Miểu Miểu đã tự cược một trăm vạn cho bản thân mà.

Mang thai, Nguyệt Tuyền cùng Quân Cưu liếc nhau, Minh chủ bầu bì, lần đầu tiên gặp nha, thật là đáng ngạc nhiên nha. “Nguyệt Tuyền, lúc này ngươi nên cam bái hạ phong đi, người ta chính là hai người thượng chiến, còn ngươi chỉ có một mình.” Quân Cưu ở bên cạnh cười trêu chọc. Kết quả hôm nay hắn cũng đi hỏi qua, mặc dù Dịch Thiên cùng phu nhân hắn còn một trận chưa đấu, có điều ngẫm lại cũng có thể khẳng định là thắng, Vụ Kiếm là người nhà, đương nhiên sẽ bỏ cuộc. Dịch Thiên thì càng không thể thua, hắn còn phải tiếp tục thay phu nhân đánh tan thiên hạ, càng huống chi đối thủ của hắn chính là mình, mặc dù Quân Cưu tự cảm thấy thực lực của bản thân không yếu nhưng so với Dịch Thiên thì vẫn còn kém một chút.

“Con người của ta luôn luôn là quân tử, không hạ thủ với phụ nữ có thai được, nhân cách tốt đẹp như vậy a.” Nguyệt Tuyền ha ha cười nói, Minh chủ mang thai, hắn cũng rất muốn được chứng kiến.

Không ngờ là mang thai rồi, một nam tử trong bóng tối cong khóe miệng lên, mang thai thì ta cũng không bỏ qua nàng. “Chủ thượng.” Nữ tử xinh đẹp hôm nay đã đấu cùng Miểu Miểu xuất hiện trước mặt nam tử.

Chát, nam tử đột nhiên tát một cái, lạnh lùng nói: “Hôm nay ai cho ngươi sử dụng ám khí hả, ta chỉ bảo ngươi ngăn nàng tiến lên thôi, ai bảo ngươi giết nàng, ngươi xem mệnh lệnh của ta là gió thoảng bên tai hả.”

“Không phải chủ thượng, thuộc hạ chỉ cảm thấy mình sắp thua nên mới làm như vậy.” Nữ tử vội vàng giải thích.

“Ngươi cho là ta mù sao, ta ở bên ngòai nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Ta cảnh cáo ngươi, nếu không nghe mệnh lệnh của ta, kết quả của ngươi không phải chỉ đơn giản là chết đâu.” Nam tử nói xong phất tay áo bỏ đi.

Nữ tử mặt mày hung ác, Miểu Miểu, ngươi phải chết là không thể nghi ngờ. Ta yêu chủ thượng nhiều năm như vậy, từ khi ngươi xuất hiện, người không bao giờ để mắt đến ta nữa, đây đều là lỗi của ngươi, lỗi của ngươi.

Miểu Miểu đang gặm kẹo hồ lô đột nhiên rùng mình một cái, hình như có ai đó đang nói xấu mình. “Ta hỏi này, tỷ ăn nhiều vậy không thấy chua hả?” Tiểu Vũ nhìn Miểu Miểu đang ăn tới xâu thứ năm hỏi, hắn ngồi nhìn thôi đã cảm thấy ê cả răng, mặc dù biết phụ nữ có thai thích ăn đồ chua, có điều ăn nhiều như vậy thì chưa từng thấy.

Vụ Kiếm cũng đã đi ba bận rồi, có điều cũng quá ngốc đi, mỗi lần chỉ mua có hai xâu. Nhưng đến lần thứ ba thì chịu hết nổi rồi, túm luôn tên bán kẹo hồ lô lôi về. Có lẽ nếu chính hắn ôm nhiều kẹo hồ lô đi trên đường như vậy rất mất thể diện đi. Trước đó đi mua đều là giấu trong ống tay áo len lén mang về, cười chết hắn đi.

“Ăn ít một chút, chừa bụng để ăn cơm chiều.” Dịch Thiên cũng cảm thấy Miểu Miểu ăn hơi quá nhiều. “Là con ăn, ta chỉ mới ăn có hai xâu, còn lại là con ăn.” Miểu Miểu miệng vừa mút kẹo hồ lô, vừa hàm hàm hồ hồ nói. Dịch Thiên lập tức im lặng, câu đầu tiên đã đè bẹp hắn.

“Thỏ nướng, thỏ nướng, ta tới đây.” Nhìn thỏ nướng được bưng lên, nước miếng Miểu Miểu chảy ròng ròng, vừa tới liền bẻ một cái đùi, không để ý đến ai cứ thế mà gặm. Mọi người mặt đầy hắc tuyến, mới vừa biết mình mang thai liền ăn như vậy, phản ứng cũng quá nhanh đi.

Phụ nữ có thai nên ngủ sớm dậy sớm, cơm nước xong xuôi Miểu Miểu liền trèo lên giường sớm. Dịch Thiên chờ sau khi Miểu Miểu nhắm mắt lại mới xuống lầu cùng bàn bạc với mọi người điều gì đó.

Cạch, tiếng cửa bị mở ra, Miểu Miểu tưởng Dịch Thiên trở về, không thèm mở mắt, trở mình một chút chuẩn bị thiếp đi. Đột nhiên cảm giác có ngân quang chợt lóe, Miểu Miểu nhanh chóng mở mắt lăn thẳng vào mép trong của giường. Sọat, thanh âm kiếm chém vào chăn mền.

Miểu Miểu nhanh chóng đứng dậy, khẽ nhíu mày, là ngươi, mỹ nữ đã đối chiến sáng nay, sớm nhìn ra là nàng ta chỉ muốn giết mình, nhưng không nghĩ tới nàng ta cũng dám quang minh chính đại đến đây, xem ra người này đầu óc không sáng suốt tí nào, đám người Dịch Thiên đều ở dưới lầu, chỉ cần nàng gọi một tiếng lập tức sẽ chạy lên, như vậy thì nàng ta còn có phần thắng chỗ nào.

“Ta muốn giết ngươi.” Nữ tử hét lên, cầm kiếm chém mạnh về phía Miểu Miểu. “Ta không quen biết ngươi.” Miểu Miểu vừa trốn vừa né lại vừa giải thích, đại tỷ, oan có đầu nợ có chủ, ta căn bản là không quen ngươi.

“Đều là tại ngươi, tại ngươi hết, chỉ cần ngươi chết, chủ thượng sẽ trở lại bên người ta.” Nữ tử tựa hồ như phát điên. Chủ thượng, chẳng lẽ chính là Dịch Thiên? Miểu Miểu lập tức cảnh giác, nếu là nói đến Dịch Thiên, thì chính là tình địch, như vậy không cần nương tay.



Đám người Dịch Thiên thật sự đã nghe thấy động tĩnh trên lầu, lúc này đã đạp cửa lao vào phòng, một chưởng đánh bay nữ tử. Dịch Thiên bước qua ôm chặt lấy Miểu Miểu sốt ruột hỏi: “Có bị sao không?” Miểu Miểu ngẩng đầu, không sao, lại nhìn Dịch Thiên hỏi: “Chàng biết nàng ta không?” Dịch Thiên lúc này mới nhìn về phía nữ tử: “Không nhận ra.”

Như vậy chủ thượng của nàng ta là ai? Đừng nói chính là Sát Huyết Minh nha, trong lòng Miểu Miểu cả kinh, vậy nghĩa là Sát Huyết Minh cũng đang theo dõi mình. Nhìn thấy sắc mặt Miểu Miểu khẽ biến sắc, Dịch Thiên siết nhẹ Miểu Miểu trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Nàng ta chính là người của Sát Huyết Minh.” Miểu Miểu vừa nói ra mọi người lập tức trở nên cảnh giác.

“Vụ Kiếm, đem xuống thẩm vấn.” Dịch Thiên phân phó, Vụ Kiếm đáp một tiếng rồi khiêng nàng ta xuống.

“Vụ Huyền, phái người gia tăng phòng hộ.” Hôm nay Miểu Miểu mang thai rồi, càng cần phải bảo vệ, Vụ Huyền cũng vâng một tiếng rồi đi ra cửa.

Chờ tất cả mọi người tản đi, lúc này Miểu Miểu mới thì thầm: “Dịch Thiên, không cần lo lắng đâu, không có việc gì rồi.” Nhìn bộ dáng Dịch Thiên là biết, hắn đang lo lắng.

Ừ, Dịch Thiên gật đầu, đưa tay ôm lấy Miểu Miểu, ta sẽ giúp nàng ngăn chặn hết những rắc rối.



Ánh nắng rực rỡ, tâm tình cũng không tệ. Miểu Miểu khẽ ca hát đi đến chỗ đài đấu, hôm nay chỉ đánh một trận mà đối thủ chính là Vụ Kiếm, cho nên không cần lo lắng.

Mọi người tựa hồ cũng đều biết trước kết quả rồi, cho nên người vây xem cũng không nhiều, Vụ Kiếm vừa mới lên đài liền nói: “Ta bỏ cuộc.” Trận đấu chấm dứt, Miểu Miểu lập tức lao về phía nhóm của Dịch Thiên.

“Phu nhân, phu nhân, người cẩn thận một chút.” Vụ Kiếm ở phía sau kêu to, hôm nay chủ thượng đã phân phó cho hắn một nhiệm vụ to lớn, đó là muốn hắn chăm sóc phu nhân, xảy ra vấn đề gì sẽ hỏi tội hắn, tại sao mạng của hắn khổ vậy a.

“Đừng la nữa, tỷ ấy không có nghe thấy đâu.” Nhìn Miểu Miểu càng chạy càng nhanh, Tiểu Vũ lắc đầu. May là nội lực trong người nàng rất mạnh nên có thể bảo vệ hài tử, nếu không phụ nữ mang thai nào lại có thể giống như nàng được, vừa chạy vừa nhảy.

“Cẩn thận một chút.” Dịch Thiên vừa nhìn thấy Miểu Miểu đang chạy về phía hắn liền hoảng vía vội vàng chạy đến ôm nàng lại trầm giọng nói “Sắp làm mẹ rồi còn giống trẻ con như vậy.” Miểu Miểu le lưỡi một cái, “Lần sau sẽ chú ý, lần sau sẽ chú ý.”

“Tại sao còn chưa bắt đầu?” Nhìn thấy Dịch Thiên còn chưa thượng trận, Miểu Miểu kinh ngạc hỏi, bọn họ cũng xong hết rồi, bên này còn chưa bắt đầu, không phải tiến hành cùng một lúc sao.

“Xin lỗi, xin lỗi, đã tới trễ.” Một người vừa nói vừa nhảy lên đài. Miểu Miểu trợn mắt nhìn lại, ngất, không phải là Quân Cưu sao. Nguyệt Tuyền đi theo đến lắc đầu cười, tối hôm qua tiểu tử này nhận một mối làm ăn lớn liền hưng phấn quá độ, rộn ràng đến gần sáng mới ngủ, nếu không phải lúc nãy tự mình đi gọi hắn không chừng lúc này còn đang ngủ.

Không biết nói sao, tên này quả nhiên là thích bạc nhất, Miểu Miểu đối với Quân Cưu thật sự là có chút bội phục.

Chờ Dịch Thiên vừa lên đài, Quân Cưu liền nói một chuỗi xin lỗi liên tu bất tận. Dịch Thiên chỉ khẽ gật đầu, tới trễ hắn cũng không ngại, không đến thì càng tốt, mất công hắn phải đánh, hắn còn muốn để dành thời gian để chơi cùng phu nhân và hài tử của hắn. Quả nhiên là suy nghĩ của người làm cha liền không giống bình thường, Miểu Miểu mà biết phỏng chừng cười lăn.

“Xin mời.” Quân Cưu làm động tác mời, sau đó liền tấn công về phía Dịch Thiên, có thể đấu với đệ nhất sát thủ, đây chính là một lọai vinh hạnh, Quân Cưu tuy biết mình không thể thắng nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội khó có được này. Chỉ đơn giản là đấu, không lo lắng đến tánh mạng, không phải ai cũng có thể có được cơ hội như vậy.

___________________________________

L: Đọan này bạn để Dịch Thiên gọi là hài tử nhưng Miểu Miểu gọi là con/em bé vì dù sao Miểu Miểu cũng là ng` đến từ hiện đại nên ngôn ngữ đôi khi vẫn hiện đại khác người ; ))





back top