Độc ái sát thủ phu quân

Chương 111: Phong khởi vân dũng


Rầm, lại có khách không mời phá cửa sổ mà vào, làm đứt đọan một màn nồng nàn. Dịch Thiên nhanh tay lẹ mắt kéo chăn mền che Miểu Miểu lại. Miểu Miểu vừa nhìn thấy người đến, trong phút chốc không biết nói sao, tại sao hắn lại thích đi vào bằng đường cửa sổ như vậy, hơn nữa lần nào cũng chen ngang thời khắc tốt đẹp của nàng cùng Dịch Thiên là sao. Tuy rằng bọn họ cũng chẳng làm gì nhưng tốt xấu gì cũng đã tháo quần tháo áo lên giường nằm rồi, cái tên này chẳng có chút lịch sự gì cả.

“Ta nói ngươi nha Hiên Viên Triết, lần tới, trước khi vào gõ cửa sổ một cái được không, để ta còn chuẩn bị tâm lý trước.” Không đi bằng cửa chính coi như bỏ qua đi, nhưng yêu cầu gõ cửa sổ chắc cũng không quá đáng, Miểu Miểu nói một cách chán chường, cũng đã nhắc nhở hắn mấy lần rồi, nhưng vẫn không chịu thay đổi.

“Xin lỗi, lần sau sẽ chú ý hơn.” Vẫn là câu trả lời y xì như cũ, có điều lần này giọng điệu có chút nặng nề.

“Ngươi bị thương.” Dịch Thiên nhìn thấy hắn vẫn dùng tay phải ôm lấy một bên cánh tay trái liền thấp giọng nói.

“Hừ, trúng ám khí của Minh chủ Sát Huyết Minh, có độc.” Dứt lời, Hiên Viên Triết ngã xuống, có thể chống đỡ để đến tìm bọn họ đã là cố hết sức rồi, độc tính lần này thật sự quá mạnh, hắn không chống đỡ được nữa.

Dịch Thiên cùng Miểu Miểu liếc nhìn nhau, rồi chạy ra cửa, dựng đầu Tiểu Vũ dậy. “Trong khỏang thời gian ngắn không được dùng nội lực, nếu không máu sẽ chảy ngược.” Tiểu Vũ vừa bôi thuốc vào vết thương vừa nói, sau đó thuận tay đưa cho Hiên Viên Triết một viên thuốc: “Khi cấp thiết thì uống nó, có thể duy trì được nửa canh giờ, có điều sẽ bị hao tổn nội lực rất lớn.”

Hiên Viên Triết gật đầu, nhận lấy viên thuốc rồi mới thấp giọng nói: “Ta đã nhìn thấy mặt hắn rồi, đúng là Hách Liên Thành.” Quả nhiên là hắn, không ngòai dự đóan của mọi người, chỉ là không có chứng cứ để chứng minh.

“Nghi thức chuyển giao ngày mai, tốt nhất các ngươi đừng đi, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn*, Thần Quang Đế sẽ vây các ngươi trước, sau đó là Hách Liên Thành thừa thế một lưới bắt hết.” Hiên Viên Triết đem những điều mình nghe lén được kể lại cho hai người.

*nguyên văn “đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu”: ý bảo bọ ngựa chăm chú rình bắt ve nhưng đâu ngờ sau lưng chim sẻ cũng đang thủ thế chuẩn bị bắt bọ ngựa.

“Bây giờ có muốn chạy cũng không còn kịp nữa, đại quân của Thần Quang Dục đã đến trước Thanh thành rồi.” Đám người Lâm Phong gõ cửa đi vào.

Mặc dù đại quân đóng trại cách Thanh thành mười dặm nhưng chỉ cần Thần Quang Dục muốn thì sẽ lập tức tiến công vào Thanh thành, mà số người do Vụ Thiên Các triệu tập đến thì quá đông trong khoảng thời gian ngắn rút lui cũng không kịp, cho nên nghi thức bàn giao ngày mai rất nguy hiểm.



“Chủ thượng, muốn rút lui sao?” Vụ Kiếm trầm giọng hỏi, so với mấy chục vạn đại quân, số người do Vụ Thiên Các điều tới là không đáng kể, liều mạng không phải là biện pháp, huống hồ còn có một Sát Huyết Minh đang rình rập ở sau lưng.

“Lâm Phong, bây giờ đến Lâm thành điều binh thì mất bao lâu?” Dịch Thiên lên tiếng hỏi.

“Nhanh nhất cũng phải hai ngày.” Biện pháp này hắn cũng muốn dùng, có điều trước mắt là không thể.

“Tập trung nhân thủ lại, bảo họ ở ngòai thành đợi lệnh.” Dịch Thiên phân phó, Vụ Huyền lĩnh mệnh xuất môn, ý của chủ thượng hắn đã hiểu rõ, cần phải chuẩn bị đường rút lui cho các huynh đệ, rút lui không được thì còn có thể cố gắng phá vòng vây được ăn cả ngã về không. Nguyên nhân chính là vì chủ thượng vẫn luôn lo lắng cho các huynh đệ, cho nên huynh đệ ở Vụ Thiên Các luôn trung thành tận tâm với chủ thượng, chết không từ nan.

“Vậy còn nghi thức chuyển giao ngày mai?” Vụ Kiếm hỏi.

“Đi, tại sao lại không đi, có thể hiệu lệnh quần hùng, nói không chừng còn có thể có cơ may.” Miểu Miểu đột nhiên chen vào. Dịch Thiên khẽ gật đầu, bây giờ đi hay không đều có cùng một kết quả, chi bằng cứ đi thôi.

Chờ đòan người tản đi, Hiên Viên Triết cũng rời khỏi, lúc này Dịch Thiên mới ôm lấy Miểu Miểu thì thầm: “Đi theo ta nàng phải chịu khổ rồi.”

Miểu Miểu trừng mắt một cái: “Dịch Thiên, chàng nói gì vậy, là ta muốn đến Đại Hội Võ Lâm, lại nói gián tiếp là ta đã hại mọi người, mọi người không trách ta là ta đã rất cảm kích rồi.”

“Không liên quan đến nàng, trước sau gì bọn họ cũng sẽ hạ thủ với Vụ Thiên Các.” Dịch Thiên khẽ vuốt lên bụng của Miểu Miểu, hài tử của ta, phụ thân thề sẽ bảo vệ tốt mẫu tử hai người.

“Dịch Thiên, chàng đừng bỏ lại ta, không được làm lọai chuyện dù chết cũng phải bảo vệ con và ta, nếu như không có chàng, ta cùng con cũng sẽ không hạnh phúc đâu.” Miểu Miểu vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt Dịch Thiên, suy nghĩ của Dịch Thiên, nàng hiểu rất rõ, nhưng nàng không cần, nàng chỉ muốn đi theo Dịch Thiên, cho dù chết cũng phải ở bên nhau, con à, hãy tha thứ cho sự nhẫn tâm của mẫu thân, nếu như không qua khỏi kiếp này, hy vọng sau này con có thể đầu thai đến một gia đình thật tốt.


Hai người vẫn im lặng, ôm chặt lấy nhau, đây là một đêm yên bình trước cơn giông tố ngày mai, nhưng dù thế nào thì vẫn là một đêm ấm áp như bao đêm trước.

Sáng sớm, mặt mày mọi người đều có vẻ nghiêm trọng, chỉ có Miểu Miểu tâm tình rất sảng khóai, phụ nữ có thai phải luôn đảm bảo cho tâm tình thỏai mái, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt tới em bé. Sự tình đã đến mức này, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, chi bằng cứ vui vẻ ca hát mà vượt qua.

Đi đến trường đấu của đại hội, Văn Liêm đã chờ sẵn trên đài. Miểu Miểu thấy vậy cũng không chần chờ, trước tiếng reo hò chúc mừng của mọi người, ngẩng đầu tự tin bước lên đài.

“Minh chủ, người chỉ cần ký tên lên trang giấy này là được, sau đó tiếp nhận ấn chương này.” Văn Liêm nó với Miểu Miểu, hai tay đưa lên một con dấu lớn.

Miểu Miểu tiếp nhận ấn chương, liếc sơ qua nội dung cần ký, đại khái là liệt kê những quy định cùng trách nhiệm mà một Minh chủ phải tuân thủ, cũng hao hao với hợp đồng lao động, bạn phải làm gì, tuân thủ cái gì, sau đó tôi sẽ trả cho bạn một tháng bao nhiêu tiền… Để xem thử một tháng Minh chủ được trả bao nhiêu, Miểu Miểu cúi đầu xem xét kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, lại coi ngược từ dưới lên trên, nhưng sao lại không thấy một chữ nào đề cập đến vậy.

“E hèm, thật không phải nhưng tiền nhiệm Minh chủ, ta có chuyện muốn hỏi ông một chút.” Miểu Miểu cảm thấy nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn, nếu không lại phạm phải sai lầm mà không biết.

“Mời nói.”

“Xin hỏi làm Minh chủ một tháng được trả bao nhiêu bạc, hoặc một năm trả bao nhiêu cũng được.” Nói không chừng lương Minh chủ này tính theo năm.

“Ách.” Không nghĩ tới Miểu Miểu sẽ hỏi vấn đề này, Văn Liêm lặng đi một chút sau đó cười nói: “Minh chủ nói đùa, mọi người đều biết, trách nhiệm của Minh chủ là không nề hà mà xử lý sự vụ cho giang hồ, không cần bất kì hồi báo nào.”


“Như vậy cả giang hồ đều sẽ nghe theo hiệu lệnh của Minh chủ phải không?” Nếu không có bạc thì hiệu lệnh quần hùng cũng không đến nỗi nào.

“Điều này còn phải xem thử uy vọng của Minh chủ như thế nào đã, nếu Minh chủ có thể làm cho họ tin phụ, vậy đương nhiên mọi người đều sẽ nghe lệnh người, còn nếu như không thể, điều đó…” Văn Liêm cố ý tránh né nhưng Miểu Miểu đã nghe rất rõ rồi.

Khóe miệng giật giật, Miểu Miểu nói: “Ý của ngươi là địa vị Minh chủ này không những không được cung cấp bạc để hỗ trợ làm việc, mà lời nói lại không nhất định sẽ có người tuân theo?”

Văn Liêm thấy Miểu Miểu hỏi trắng ra như thế, gật đầu nói: “Quả thật là như vậy.” Địa vị Minh chủ là để kinh doanh danh vọng chứ không phải là tiền bạc.

Miểu Miểu không cần cái gì mà danh vọng, danh vọng của Dịch Thiên là đủ lớn rồi, ngay cả danh tiếng của bản thân nàng cũng đã đủ lớn, nàng tưởng rằng ít ra cũng có thể hiệu lệnh quần hùng, không ngờ ngay cả cái đó cũng không làm được. Trách không được Dịch Thiên, Lâm Phong cùng mấy người kia trước đây cũng không thèm tham gia, thì ra chẳng có gì tốt đẹp cả, nàng lại ngu ngốn chạy đến tham gia. Quay lại đám người Dịch Thiên ấm ức, tại sao không ai nói cho ta biết. Tất cả mọi người đều cúi đầu, phu nhân, là người không chịu hỏi nha.

Miểu Miểu đột nhiên cầm ấn chương ném vào tay Văn Liêm, rồi quay người đi xuống đài. “Minh chủ, ý người là?” Văn Liêm cảm thấy hơi khó hiểu. “Ta không thèm, kẻ nào thích thì tự làm đi.” Miểu Miểu hừ lạnh.

“Tại sao?” Văn Liêm hỏi, người xem dưới đài cũng vểnh tai nghe, lần đầu tiên thấy có người không muốn làm Minh chủ.

“Nghe cho rõ đây” Miểu Miểu đằng hắng giọng nói, quyết định đem những lời trong lòng nói ra hết, miễn cho bọn họ hỏi đông hỏi tây: “Thứ nhất, làm Minh chủ không có tiền lương, ta không thèm, ta không hơi đâu làm việc không công cho người khác, không chừng còn bị trách ngược, chuyện thiệt thòi như vậy ta không làm. Thứ hai, không thể hiệu lệnh quần hùng, không có tiền lương còn chưa tính, đã vậy còn không có người chịu nghe ta, chuyện ấm ức như vậy mà còn làm thì ta quá ngu, cho nên ta cũng không hứng thú. Thứ ba, ta đọc trên tờ giấy đó toàn là một mớ điều lệ quy tắc, không có cái nào có lợi cho ta cả, đây là hiệp ước không công bằng, ta cự tuyệt ký kết. Điều cuối cùng, ta đang mang thai, phụ nữ có thai không thể quá gắng sức, cho nên ta quyết định mặc kệ các ngươi.”

Miểu Miểu nói xong, thong thả xoay người, đi về phía Dịch Thiên, Văn Liêm ở trên đài cùng người xem đứng dưới đài đều hoàn toàn bị sững sờ tại chỗ, Miểu Miểu ào ào nói ra một mớ lý do, khiến họ còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại.

Đám người Tiểu Vũ nghe thấy vậy, vẻ mặt hắc tuyến, nói thật thẳng thắn nha, nữ nhân hám tiền như vậy cũng thật hiếm thấy, lại còn nói cái gì mà bị ngu, đó là mắng thẳng luôn những Minh chủ từ xưa đến nay nha, còn không thấy mặt mày Cô Thiên Ngạo đen thui rồi sao.

“Vậy còn vị trí Minh chủ thì làm sao bây giờ?” Văn Liêm hồi phục tinh thần lại, vội vàng gọi với theo Miểu Miểu.

“Ngươi tự làm đi.” Miểu Miểu không thèm quay đầu lại nói.



“Cái này không phù hợp quy củ.” Văn Liêm tiếp tục nói.

“Quy củ là do con người lập nên, cùng lắm thì ta làm một cái thư bàn giao cho ngươi, cứ như vậy mà làm đi.” Nam nhân dài tóc thật lắm quy củ, cái gì cũng quy củ, phiền chết được. Miểu Miểu xoay người lại, đi ngược lại lên đài.

“Đem một cây bút mực lại đây, cả giấy nữa.” Miểu Miểu vươn tay về phía Văn Liêm.

“Không có bút mực, chỉ có bút lông.” Văn Liêm đưa tới, hắn không biết bút mực là cái thứ gì.

“Ách, bút lông thì bút lông, ngươi nghe cho kỹ đây.” Miểu Miểu vừa viết vừa nói: “Ta, Miểu Miểu, tự nguyện đem vị trí Minh chủ tặng cho tiền nhiệm Minh chủ Văn Liêm, chuyện phát sinh trước đây không liên quan đến ta, chuyện phát sinh sau này cũng không liên quan đến ta, lập tức có hiệu lực. Miểu Miểu ghi xong tên mình rồi ném bút lông, bỏ đi, chuyện phỏng tay như vậy ném bỏ càng sớm càng tốt.

“Miểu Miểu quả nhiên đúng là Miểu Miểu, làm việc rất có phong cách của mình, không hổ danh là nữ nhân lọt vào mắt bổn vương.” Miểu Miểu vừa định rời đi, giọng Thần Quang Dục liền truyền đến, mang theo Mỵ Diễm phi thân lên đài.

“Đa tạ đã quá khen, cáo từ.” Miểu Miểu cũng không muốn nhiều lời nói nhảm với hắn làm gì

“Miểu Miểu không muốn nghe đề nghị của bổn vương sao?” Thần Quang Dục đột nhiên cười tà nói.

Ngươi thì có ý tốt gì chứ, Miểu Miểu nhướng mày nhìn hắn. “Không nên dùng ánh mắt hòai nghi nhìn bổn vương, đề nghị của bổn vương cam đoan sẽ làm nàng động tâm.” Thần Quang Dục cực kỳ tự tin với suy nghĩ của bản thân.

“Vậy mới nói, nói xong ta còn có việc.” Nhìn bộ dạng Thần Quang Dục là sẽ không bỏ qua cho nàng, Miểu Miểu không nhịn được mà thốt ra một câu, còn có chuyện gì nữa chứ, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.

“Bổn vương cảm thấy Miểu Miểu nên tiếp nhận vị trí Minh chủ, bổn vương vốn là đế vương của vương triều này, mà Miểu Miểu lại là Minh chủ của giang hồ, chỉ cần Miểu Miểu nguyện ý cùng với ta, như vậy chúng ta sẽ thống trị cả triều định cùng giang hồ, hay nói đúng hơn, cả thiên hạ đều là của chúng ta. Ý nàng như thế nào?” Thần Quang Dục cười nói, trong mắt tràn đầy tự tin.

*nguyên văn “风起云涌 phong khởi vân dũng” nghĩa là gió cuốn mây đùn, trong lúc tìm nghĩa thì mình có tìm thấy được bài hát tên này, nhạc phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký 2000 do anh Ngô Khải Hoa trình bày





back top