Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 12: Hoa Dao của tôi

Tôi đứng ở một góc cách xa thi thể nhất, lưng tựa vào bờ tường giá lạnh, tâm trạng chìm trong nỗi kinh hoàng.

 

Xung quanh rất yên tĩnh, đầu óc tôi ngược lại kịch liệt như có hàng vạn con ngựa lao nhanh. Một nỗi hối hận có thể dời non lấp biển nhấn chìm tôi, bởi vì tôi vừa giết chết một người sống sờ sờ, tôi vừa hủy hoại một sinh mạng.

 

Sau đó, tôi cảm thấy không thể tin nổi, thậm chí phẫn nộ. Tại sao hắn có thể chết? Hắn là hoàng tử, lại biết điều khiển ‘sức mạnh tinh thần’, sao hắn có thể dễ dàng toi mạng đến thế? Sao hắn vô dụng như vậy? Tất cả đều do lỗi của Mục Huyền, tại anh ta đưa cho tôi thứ vũ khí giết người kinh khủng đó.

 

Nhưng tôi chợt cảm thấy, suy nghĩ vừa rồi của tôi hơi quá đáng. Trong lòng tôi lại nổi lên sự hối hận, tôi thậm chí nảy ra ý nghĩ, cứ để bọn họ vào đây bắt tôi. Nếu không, cả cuộc đời sau này, tôi sẽ không thể yên lòng.

 

Tuy nhiên, ý niệm dũng cảm đó vụt qua rất nhanh. Tôi không lương thiện như vậy, tôi không muốn kết thúc mạng sống. Tôi không vĩ đại đến mức tình nguyện giơ đầu chịu chết.

 

Tôi dần dần bình tĩnh lại.

 

Bàn tay trái của tôi dính máu của Khải Á, vô thức run lẩy bẩy. Tôi tát vào má mình hai cái thật mạnh, cảm giác đau rát khiến tôi lấy lại tỉnh táo. Tôi bắt đầu suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.

 

Bên ngoài toàn là người của Khải Á, tôi không thể đường đường chính chính rời khỏi nơi này.

 

Vậy chỉ còn một cách là người từ bên ngoài vào đây cứu tôi.

 

Mục Huyền chắc chắn không biết tung tích của tôi. Nếu biết, anh ta nhất định tấn công nơi này chứ chẳng cần đi bắt đại thần của Khải Á để đổi lấy tôi.

 

Nếu tôi có cách thông báo cho anh ta biết vị trí của tôi thì tốt biết mấy.

 

Nghĩ đến đây, tôi vô thức đưa mắt nhìn máy thông tin. Đó là một cái hộp bằng kim loại mỏng vuông vắn, một đầu lớn hơn máy điện thoại một chút, bên trên là vô số nút bấm. Bình thường, đến Khải Á cũng không thể liên lạc với Mục Huyền, tôi càng không có khả năng.

 

Bên cạnh máy thông tin có một cái bật lửa rất tinh xảo và một hộp thuốc lá. Tôi định phóng hỏa báo hiệu, nhưng lập tức cảm thấy cách làm này ngu xuẩn. Trong căn phòng kín bằng kim loại, tôi sẽ đốt cháy bản thân trước khi đánh động ra bên ngoài.

 

Trên bàn còn có cốc nước hình tròn bằng kim loại, nặng trịch như một viên gạch. Cái này có vẻ hữu dụng, lát nữa nếu có người xông vào phòng, tôi sẽ dùng cái cốc đập vào đầu mình. Bọn họ không rõ tình hình, chắc sẽ không giết tôi ngay.

 

Sách vở, con chíp, màn hình, tấm bảng điều khiển...

 

Ánh mắt tôi dừng lại ở tấm bảng điều khiển.

 

Đó là một tấm bảng nửa trong suốt dày khoảng năm xen ti mét màu xanh nhạt, nằm bên trên cái bàn. Vừa rồi, Khải Á phát mệnh lệnh từ hệ thống này. Khung viền màu trắng chia tấm bảng thành mấy khu vực, có chú thích: Điều khiển khởi động, bố trí hạm đội, quét hình mặt đất... Mỗi khu vực có vô số nút bấm, trên các nút bấm đều xuất hiện ký hiệu và con số, nhưng tôi không hiểu ý nghĩa.

 

Tôi bỗng nhiên chú ý đến khu vực dưới góc phải tấm bảng

 

Khu vực điều khiển tên lửa đạn đạo.

 

Trong khu vực đó có bốn nút xếp thẳng hàng, bên trên mỗi nút bấm đều xuất hiện hàng chữ, tôi có thể đọc hiểu dòng chữ ghi chú đó.

 

Trên nút thứ nhất viết: ‘Tên lửa kích quang đất trống series 5’. Tôi chần chừ một hai giây rồi bấm vào nút đó, màn hình trước mặt lóe sáng, hiển thị một cửa sổ, bắt tôi xác nhận loại hình tên lửa.

 

Tôi lập tức xác nhận.

 

Lẽ nào dùng bảng điều khiển này là có thể bắn ra tên lửa? Tôi lờ mờ cảm thấy một tia hy vọng mơ hồ.

 

Bên phải màn hình nhảy ra một cửa sổ nhỏ, viết: ‘Xác nhận tọa độ địa điểm tấn công’. Cũng vào lúc này, tấm bản đồ Đế đô ở bên trái màn hình đột nhiên xuất hiện thước ngắm có vạch chữ thập. Tôi chạm tay lên màn hình, vào đúng tấm bản đồ. Tôi lập tức hiểu ra, ngón tay tôi chạm vào chỗ nào, tọa độ tương ứng sẽ xuất hiện ở bên phải màn hình. Tôi không cần nhập số liệu của tọa độ mà chỉ cần xác nhận là được.

 

Tôi chọn một khu rừng núi ở phía bắc Đế đô rồi ấn nút xác nhận. Lúc này, bên phải màn hình xuất hiện chỉ thị, bắt tôi cắm ‘chìa khóa khởi động’ là có thể bắn tên lửa.

 

Tôi lấy đâu ra chìa khóa khởi động?

 

Tôi tìm quanh bàn làm việc, không thấy. Tôi bất giác quay sang Khải Á đang nằm trên mặt đất, liệu có ở người hắn?

 

Khải Á vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, nằm ngửa bất động.

 

Tôi lấy hết dũng khí đi đến bên cạnh hắn.

 

Quan sát ở cự ly gần mới thấy, làn da màu lúa mạch của hắn trắng bệch đến mức đáng sợ. Hai mắt hắn nhắm nghiền, môi không còn một giọt máu, thậm chí hơi thâm đen. Máu tuôn ra từ ngực hắn có thể đong đầy chén con.

 

Tôi hít một hơi sâu, chắp hai tay trước ngực, vái Khải Á mấy cái: “Tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý giết anh.”

 

Sau đó, tôi run run thò tay về phía túi quần hắn. Không cẩn thận chạm vào mu bàn tay lạnh lẽo của Khải Á, tôi như bị điện giật rụt tay lại. Phải chuẩn bị tinh thần một lúc, tôi mới đủ can đảm nhấc tay Khải Á sang một bên, rồi thò tay vào túi quần hắn.

 

Túi bên trái trống không, tôi đành phải chuyển sang bên phải. Lần này quả nhiên mò thấy một cái chìa khóa, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Góc bên phải ở dưới tấm bản điều khiển có lỗ đút chìa khóa. Tôi quay chìa khóa ba vòng mới dừng lại.

 

Lúc này, màn hình lại xuất hiện chỉ thị: “Xác nhận lần cuối, tên lửa sẽ tự động bắn ra sau mười ‘trinh’. Bắt đầu đếm ngược 10, 9, 8....” ‘Trinh’ là đơn vị tính thời gian của hành tinh Stan, đại khái tương đương một giây rưỡi.

 

Tôi vội vàng bấm nút hủy bỏ, sau đó rút chìa khóa, thở hổn hển.

 

Rất tốt, tôi có thể dùng bộ phận điều khiển này oanh tạc bất cứ nơi nào trên hành tinh Stan.

 

Tôi bỗng dưng như được tiếp thêm sức mạnh.

 

Sau đó, tôi nảy ra ý nghĩ bắn vào vị trí của tôi hiện tại. Nếu lát nữa có người xông vào, tôi có thể dùng việc này uy hiếp bọn họ thả tôi đi.

 

Nhưng tôi lập tức cảm thấy cách làm này không thông. Tôi không thể đứng trước tấm bảng điều khiển cả đời. Hơn nữa, bọn họ cũng có thể cử tay súng bắn tỉa trốn ở một góc nào đó bắn chết tôi. Tóm lại cách này không dùng được.

 

Không thể phá hủy tòa nhà này, tôi sẽ bắn tên lửa ra khu vực xung quanh. Làm vậy, Mục Huyền sẽ đoán ra tôi đang ở đây. Tôi càng nghĩ càng thấy cách này ổn thỏa, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

 

Tôi bắt đầu nhập dữ liệu, đồng thời chọn loại bom phát sáng trông có vẻ không có sức sát thương. Thời khắc cắm chìa khóa vào lỗ, tim tôi đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Bom phát sáng được bắn ra! Một trái, hai trái, ba trái, bốn trái... Tôi căng thẳng theo dõi màn hình. Một lát sau, trên bản đồ vệ tinh quả nhiên xuất hiện những đốm sáng nhỏ ở bốn hướng đông tây nam bắc của quả núi tôi đang ở. Bốn trái bom tạo thành hai đường thẳng cắt nhau, điểm giao nhau chính là vị trí của tôi bây giờ.

 

Đây là cách tốt nhất tôi có thể làm được, hy vọng Mục Huyền chú ý đến hiện tượng bom nổ bất thường này.

 

Nhưng tôi lại cảm thấy không thỏa đáng, liệu có quá nổi bật không? Thế là tôi lại chọn vài địa điểm không có người sinh sống ở xung quanh Đế đô, tùy tiện bắn thêm vài quả bom phát sáng.

 

Lúc ném bom về phía đông Đế đô, tôi bất chợt phát hiện một đội quân cách khoảng một trăm dặm đang di chuyển với tốc độ rất nhanh tiến về Đế đô. Tôi đột nhiên nhớ ra, trước đó Khải Á hạ lệnh một tiểu đội gấp rút tiếp viện Đế đô. Xem ra đúng là bọn họ.

 

Khoan đã...

 

Đây là viện binh của Khải Á?

 

Đã làm thì phải làm cho trót, tôi bắt đầu thiết lập chương trình bắn tên lửa. Lần này, tôi chọn loại tên lửa có cái tên rất ngầu: ‘Hỏa diệm hạng nặng’.

 

Tất nhiên, cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám bắn tên lửa vào đám binh lính.

 

Tôi xác lập tọa độ tên lửa ở tuyến đường sắt nhấp nhô phía trước đoàn quân.

 

Đoàn quân dừng lại rất nhanh, không thấy tiếp tục di chuyển.

 

Lúc này, tôi không còn cảm giác căng thẳng sợ hãi, mà ngược lại vô cùng kích thích. Tôi đã ngăn chặn được một đội quân người ngoài hành tinh. Mạc Lâm suốt ngày nói, sức chiến đấu của tôi gần bằng không. Nếu anh ta biết được những chuyện ngày hôm nay tôi làm, vẻ mặt của anh ta nhất định sẽ rất khoa trương. Anh ta sẽ gào lên: “Trời ơi! Tôi phải thẩm định lại sức phá hoại của tiểu thư mới được!”

 

Tôi đang dương dương tự đắc, máy thông tin trên bàn đột ngột reo vang. Tôi giật mình, sợ đến mức toàn thân run nhẹ. Giọng nói của Tương Lí Thành truyền tới: “Điện hạ, chúng tôi thấy ngài vừa khởi động hệ thống tên lửa. Phần lớn bắn vào khu vực không có người, trong đó có một trái đã phá hủy tuyến đường sắt của quân cứu viện. Xin hỏi, ngài làm vậy là có dụng ý gì ạ?”

 

Trời ơi!

 

Tôi hối hận đến mức muốn cầm máy thông tin đập vào đầu mình. Tôi muốn giúp Mục Huyền, thành ra để lộ bản thân.

 

“Điện hạ, xin hãy trả lời. Xảy ra chuyện gì vậy, điện hạ?” Tương Lí Thành sốt ruột: “Nếu ngài không lên tiếng, chúng tôi sẽ xông vào phòng. Vệ binh, mau đi mở cửa.”

 

Tôi hoàn toàn chẳng biết làm gì vào lúc này. Đầu kia vang lên một giọng nói khác: “Vừa rồi điện hạ dặn chúng tôi không được làm phiền. Cửa đã bị khóa trái ở bên trong.”

 

“Lập tức đi lấy chìa khóa dự phòng.”

 

“Vâng ạ.”

 

Thôi xong rồi!

 

Tôi nhảy từ trên ghế xuống đất. Tôi muốn đẩy cái bàn đến chặn cánh cửa nhưng cái bàn không hề nhúc nhích. Tôi muốn dùng con dao găm để phòng thân nhưng rút hung khí từ xác chết là một việc làm cực kỳ khó khăn.

 

Cuối cùng, tôi đành cầm cái cốc nước kim loại, nhắm thẳng vào đầu mình.

 

Tôi khóc dở mếu dở, trong lòng rất sợ hãi. Tôi phải tự hại mình lần thứ hai sao? Vết thương lần trước vẫn chưa lành hẳn. Thôi thì mặc kệ, có lần đầu sẽ có lần thứ hai, chết vinh không bằng sống nhục. Đợi bọn họ xông vào, tôi sẽ đập cốc vào đầu mình.

 

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân rầm rập. Tôi khẩn trương dán mắt về phía trước. Trong đầu tôi thầm nghĩ: Ám hiệu rõ ràng như vậy, Mục Huyền còn không chú ý tới, anh ta chính là đồ óc lợn. Ngay sau đó, tôi lại cảm thấy hết sức bi quan, Đế đô bây giờ chắc đang hỗn loạn, ai chú ý đến mấy trái bom phát sáng?

 

Trong lúc tôi nơm nớp lo sợ, mặt đất bỗng nhiên rung nhẹ.

 

Tôi nghi hoặc nhìn xuống nền nhà màu xám nhạt dưới chân.

 

Tôi đã từng trải qua chấn rung, cảm giác giống vừa rồi. Căn phòng như bị đàn dã thú húc vào, hơi lay động rồi lập tức khôi phục trạng thái bình thường.

 

Lẽ nào là động đất?

 

Không phải động đất, bởi hệ thống thông tin vang lên giọng nói trầm ổn, máy móc: “Toàn thể chú ý, toàn thể chú ý. Trung tâm chỉ huy bị tập kích từ không trung, trung tâm chỉ huy bị tập kích từ không trung. Cảnh giới cao nhất đã được khởi động, tòa nhà trên mặt đất dự kiến sẽ bị phá hủy trong vòng hai phút. Tất cả nhanh chóng sơ tán, tất cả nhanh chóng sơ tán.”

 

Tập kích từ không trung?

 

Một niềm vui mãnh liệt dội vào lòng tôi, không ngờ Mục Huyền đến nhanh như vậy.

 

Tôi chưa bao giờ mong chờ Mục Huyền xuất hiện trước mặt tôi như lúc này. Tôi biết căn phòng chỉ huy tôi đang ở nằm dưới lòng đất. Vì vậy dù tòa kiến trúc trên mặt đất bị phá hủy, nơi này cũng không gặp nguy hiểm.

 

Một điều hết sức phiền muộn là, tôi đã nhìn thấy tay nắm cửa xoay tròn, bên ngoài có người đang mở cửa.

 

Không kịp rồi.

 

Một tiếng ‘tạch’ vang lên, cánh cửa mở hé ra.

 

Tim tôi nhảy khỏi lồng ngực.

 

“Ầm...”

 

Đúng lúc này, một tiếng nổ cực lớn từ bốn phương tám hướng truyền tới. Đầu óc tôi ‘bùng’ một tiếng, như bị người khác dùng búa gõ mạnh. Sau đó, tôi thấy trần nhà, bốn bức tường, cửa ra vào và chiếc cốc kim loại trong tay tôi lắc lư dữ dội. Cánh cửa vừa mở khóa bị một sức mạnh kinh hồn bật tung. Tôi nhìn thấy bên ngoài cửa đầy ắp quân lính, ai nấy đều cầm súng chĩa vào tôi. Nhưng tôi đồng thời bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, không ít người ngẩng đầu nhìn lên trên.

 

Sau đó, trước mắt tôi tối sầm, tôi bị ngất lịm đi.

 

***

 

Không biết bao lâu sau, tôi nghe thấy có người gọi khẽ bên tai tôi: “Hoa Dao, Hoa Dao...”

 

Thanh âm trầm thấp, có vẻ quen quen, tôi thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh ta thổi vào lỗ tai tôi. Đầu óc tôi nặng chình chịch rất khó chịu, tôi không muốn mở mắt một chút nào. Tôi cố nhớ xem tôi đang ở đâu? Tôi đang ở trên phi thuyền của Mục Huyền?

 

Không, không đúng, tôi bị Khải Á bắt cóc, sau đó tôi giết hắn...

 

Tôi đột nhiên trở nên tỉnh táo, toàn thân bắt đầu toát mồ hôi. Tôi liền mở mắt.

 

Đập vào mắt tôi đầu tiên là một khẩu súng, mũi súng chĩa thẳng vào tim tôi. Một cánh tay trong bộ quân phục màu trắng đang cầm khẩu súng đó.

 

Chứng kiến cảnh tượng này, chút lơ mơ cuối cùng trong đầu óc tôi lập tức tan biến.

 

“Tỉnh rồi à?” Giọng nói yếu ớt và lạnh lùng vang lên bên tai tôi.

 

Tôi cứng đờ người. Là Khải Á? Quả nhiên hắn vẫn chưa chết.

 

Một cảm giác nhẹ nhõm và khiếp sợ đồng thời dội vào lòng tôi, khiến tôi không thể nói ra lời. Lúc này, tầm mắt tôi đã trở nên rõ ràng. Thì ra, tôi đang ngồi dưới đất. Nói một cách chính xác hơn, tôi đang ngồi trong lòng Khải Á. Bộ ngực rộng của hắn áp sát vào lưng tôi, tôi ngồi giữa hai chân hắn. Tay trái của hắn ôm chặt thắt lưng tôi, trọng lượng toàn thân hắn dựa vào người tôi. Tay phải của hắn cầm khẩu súng vòng ra đằng trước, nhằm thẳng vào ngực tôi.

 

Tôi không thể nhúc nhích.

 

“Em ra tay tàn nhẫn thật đấy...” Khải Á cất giọng khàn khàn.

 

“Tôi xin lỗi... Vừa rồi tôi chỉ muốn đánh ngất anh.”

 

Hắn hừ một tiếng, hỏi tôi: “Người ở bên ngoài chết cả rồi?”

 

“Tôi không biết... mặt đất đột nhiên chấn động, sau đó tôi bị ngất đi.” Tôi trả lời thật thà.

 

“Xem ra tên đó sợ em bị thương nên hắn sử dụng bom mạch xung điện từ.” Anh ta ngừng một hai giây, ngữ khí càng lạnh lẽo hơn: “Hắn đến rồi.”

 

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng bên ngoài lặng lẽ như tờ, tôi chẳng nghe thấy gì cả. Lúc này, Khải Á đột ngột chống cằm vào vai tôi, khiến tôi đờ người. Hắn nói nhỏ: “Nếu em muốn sống, lát nữa phải phối hợp với tôi.”

 

Tôi gật đầu. Khải Á không nói thêm một lời nào, hơi nặng nề của hắn thổi bên tai tôi, xem ra hắn bị thương không nhẹ. Trước đó, do Khải Á tưởng ‘sức mạnh tinh thần’ có thể khống chế tôi, hắn hoàn toàn không đề phòng nên tôi mới tập kích thành công. Mặc dù bây giờ hắn bị thương nặng, nhưng mũi súng đang gí vào người tôi, làm tôi chẳng dám manh động.

 

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

 

Nhịp tim của tôi mỗi lúc một nhanh hơn.

 

Tiếng bước chân ngày càng dày đặc, ngày càng gấp gáp, tôi nghe mỗi lúc một rõ hơn. Sau đó, tôi nhìn thấy bóng quân phục màu xám lướt qua khe cửa.

 

Cánh cửa nhanh chóng mở toang. Hai đội binh sĩ tay cầm súng đi vào. Nhìn thấy tôi và Khải Á, bọn họ đều ngây ra, sau đó từ hai phương hướng bao vây chúng tôi. Một người lính giơ tay nói nhỏ: “Phát hiện mục tiêu, ở căn phòng bên cạnh trung tâm chỉ huy.”

 

“Khục...” Bên tai vang lên tiếng cười mỉa mai của Khải Á, tôi càng cảm thấy bất an.

 

Một lát sau, tiếng bước chân gấp gáp vang lên rõ ràng, một hình bóng cao lớn nhanh chóng xông vào phòng.

 

“Ngài chỉ huy!” Đám binh lính hô vang một tiếng. Khi nhìn thấy chúng tôi, người vừa đi vào lập tức dừng bước, trầm mặc đứng bất động.

 

Tôi ngẩng lên nhìn anh ta, đầu óc trống rỗng.

 

Bộ quân phục màu xám nhạt vẫn phẳng lì như ngày nào, dung nhan anh tuấn lạnh lẽo như vừa từ trong tranh bước ra. Xung quanh anh ta phảng phất được bao phủ bởi một ánh hào quang nhàn nhạt vô hình, khiến hình dáng anh ta càng trở nên sinh động nổi bật.

 

Trên gương mặt trắng ngần của anh ta, đôi môi mỏng mím chặt. Lúc nhìn tôi, đôi mắt đen của anh ta xuất hiện tia sắc bén khiến tôi rùng mình.

 

Tôi chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt đó ở anh ta. Trong đồng tử đen nhánh sâu thẳm như một cơn sóng mãnh liệt cuộn trào. Tôi cũng chưa bao giờ có thể đọc ra tâm trạng của anh ta như lúc này. Một loạt cảm xúc vui mừng, áy náy, phẫn nộ, đau đớn cùng lúc xuất hiện trong đôi mắt đẹp đẽ đó.

 

Mục Huyền từ từ đưa mắt xuống dưới, dừng lại ở khẩu súng chĩa vào ngực tôi. Ánh mắt của anh ta lập tức trở nên lạnh lẽo và tàn nhẫn. Tuy tôi không nhìn thấy vẻ mặt của Khải Á, nhưng tôi biết, hắn nhất định nhìn Mục Huyền bằng ánh mắt lạnh lùng tương tự.

 

Sau vài giây trầm mặc, Mục Huyền mở miệng trước. Giọng nói của anh vẫn trầm thấp ôn hòa như ngày nào.

 

“Ra ngoài cả đi.”

 

Đám binh sĩ ngập ngừng: “Nhưng thưa ngài chỉ huy...”

 

“Ra ngoài.”

 

Đám binh sĩ đành phải rời khỏi phòng. Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của Khải Á.

 

Trong phòng chỉ còn lại ba chúng tôi.

 

Sắc mặt Mục Huyền đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Anh ta nhìn chúng tôi chăm chú, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

 

“Mau thả Hoa Dao của tôi.”

back top