Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 64

Chúng tôi chầm chậm đáp xuống thảm cỏ trước nhà.

 

Ngôi biệt thự rất yên tĩnh, hai ngôi nhà nhỏ màu trắng ở bên cạnh gian chính của chúng tôi đã bị sụp đổ. Đội người máy cảnh vệ đang dọn dẹp đất đá. Nhìn thấy chúng tôi, bọn họ trầm mặc hành lễ.

 

Ngôi nhà chính xem ra vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có bức tường trắng ở bên ngoài loang lổ vết đen. Mục Huyền dắt tay tôi đẩy cửa đi vào trong. Tôi vừa ngẩng đầu liền bắt gặp Mạc Lâm và Mạc Phổ đứng trước bàn làm việc. Một người cầm máy liên lạc, một người đang lật giở bản đồ vệ tinh mặt đất. Cả hai đồng thời quay đầu về phía chúng tôi, reo lên: “Ngài chỉ huy! Vương phi!”

 

Mạc Phổ và Mạc Lâm kẻ trước người sau chạy về phía chúng tôi. Mạc Lâm đến trước mặt tôi, mở to mắt, mím môi sụt sịt mà chẳng nói một lời.

 

Mạc Phổ đứng sau lưng Mạc Lâm, cất giọng đầy xúc động: “Vương phi không sao, tốt quá.”

 

Viền mắt tôi cay cay: “Mạc Lâm... Mạc Phổ...”

 

Tôi rời khỏi vòng tay Mục Huyền, giơ tay ôm Mạc Lâm.

 

“Hức hức... Tôi tưởng vương phi chết rồi...” Mạc Lâm nghẹn ngào. Tôi cũng vừa khóc vừa trả lời: “Tôi cũng tưởng tôi chết rồi...”

 

Hai chúng tôi ôm nhau khóc lóc một lúc, Mạc Lâm đột nhiên đờ người. Anh ta lập tức buông tay khỏi người tôi, đứng thẳng, len lén liếc Mục Huyền. Bộ dạng của anh ta như gặp kẻ thù không đội trời chung.

 

Tôi chợt hiểu ra, không nhịn được cười. Mạc Phổ cũng ngoác miệng cười. Eo bị siết chặt, Mục Huyền lại kéo tôi vào lòng. Trong đôi mắt đen của anh thấp thoáng ý cười nhàn nhạt, cũng ẩn hiện một nỗi đau.

 

“Không được cho ai biết vương phi đã trở về.” Mục Huyền nghiêm giọng.

 

“Vâng ạ.” Mạc Lâm và Mạc Phổ đồng thời cất giọng nghiêm túc.

 

Tôi trầm mặc không lên tiếng.

 

***

 

Bây giờ là giữa trưa, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chói chang đến mức tan chảy cả mặt đất. Tôi thậm chí nhìn thấy bãi cỏ chuyển sang màu vàng. Trong khi ở phía xa xa lờ mờ có tiếng khóc, tiếng kêu gào. Máy bay cứu hộ không ngừng bay qua đầu chúng tôi.

 

“Em hãy ở trong nhà đừng ra ngoài.” Thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng tôi.

 

Tôi quay đầu. Mục Huyền vừa tắm rửa qua loa và ăn một chút đồ. Anh đã thay bộ quân phục mới.

 

“Anh phải đi ngay à?” Tôi hỏi.

 

Anh gật đầu.

 

Tôi biết Mục Huyền chắc chắn đi tham gia cứu nạn, nhưng bắt gặp gương mặt nhợt nhạt của anh, tôi chưa bao giờ cảm thấy không đành lòng như lúc này.

 

“Vậy... khi nào anh mới trở về?”

 

Mục Huyền hơi ngây người, giơ tay kéo tôi vào lòng.

 

“Đến tối.” Mục Huyền từ từ cúi xuống hôn tôi.

 

Đây là một nụ hôn vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.

 

Hai tay anh nâng mặt tôi, môi lưỡi khô khan nhẹ nhàng liếm môi tôi, phảng phất không mang theo dục vọng mà chỉ là một sự an ủi. Sau đó anh nói khẽ: “Hoa Dao... chúng ta sẽ không xa nhau.”

 

Một câu giống như nói với tôi, cũng giống nói với chính bản thân anh.

 

Trước khi rời khỏi nhà, tôi nghe Mục Huyền hỏi Mạc Phổ: “Đã đến chưa?”

 

Mạc Phổ trả lời: “Hạm đội ba đã tới gần quỹ đạo. Hạm đội năm đang ở trên không trung Đế đô. Hạm đội bảy ở lại Vùng đất hoang vu.”

 

“Lập tức tham gia cứu viện.” Ngừng một giây, Mục Huyền nói tiếp: “Ra lệnh hạm đội năm tiếp quản công tác bảo vệ Đế đô.”

 

“..... Vâng ạ.”

 

Tôi giật mình. Mục Huyền quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt mang hàm ý nào đó, rồi anh sải bước đi ra ngoài.

 

Căn nhà trở nên vắng lặng, sự huyên náo ở bên ngoài bỗng chốc xa xôi. Nghĩ đến chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, tâm trạng của tôi rối bời.

 

Còn sức mạnh tinh thần đột nhiên xuất hiện một cách hết sức kỳ lạ nữa.

 

Ngắm tia sáng màu trắng tinh khiết tỏa ra từ đầu ngón tay, trong lòng tôi càng bất an.

 

Bất kể kẻ nào đưa tôi đến bên Mục Huyền, vào giây phút này, tôi vô cùng oán hận chúng. Mục Huyền là người đàn ông tuyệt vời. Bọn chúng rắp tâm hãm hại Mục Huyền, chứng tỏ bọn chúng không phải là người tốt. Nếu tôi là một thành phần của chúng, thân phận của tôi sẽ đối lập với Mục Huyền, điều này khiến tôi không khỏi chán ghét bản thân.

 

Cho dù chúng là ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ đứng về phía Mục Huyền. Nếu chúng gây tổn hại đến Mục Huyền, tôi sẽ dùng sức mạnh tinh thần để đối phó chúng.

 

Có điều...

 

Lâm Lạc từng nói, kỹ thuật tiên tiến của Stan cũng không tìm ra thủ đoạn của bọn chúng. Ngộ nhỡ chúng dùng cách nào đó khống chế tôi thì phải làm sao? Mục Huyền nói không sợ. Anh có lẽ tràn đầy sự tự tin, nhưng cũng có thể chỉ nói vậy để tôi yên lòng. Nhưng điều này luôn là một mầm mống đáng sợ.

 

Nghĩ đến chuyện một ngày nào đó sau khi tỉnh giấc, chứng kiến Mục Huyền toàn thân đầy máu nằm bất động, trong khi hai tay tôi dính máu tươi của anh, tim tôi như bị bóp nghẹt.

 

“Tôi có thể vào trong không?” Thanh âm dè dặt của Mạc Lâm vang lên ở cửa, cái đầu tròn xoe của anh ta thò vào.

 

Tôi không nhịn được bật cười.

 

Trong khoảng thời gian mù mịt này, Mạc Lâm là một nguồn sáng của tôi.

 

Anh ta cầm đĩa thức ăn nóng hổi ngồi xuống, nhưng tôi không có khẩu vị.

 

“Mạc Lâm.” Tôi lên tiếng: “Có cách nào lắp chương trình khống chế vào con người không?”

 

Anh ta ngây ra: “Vương phi nói gì cơ?”

 

Tôi im lặng trong giây lát mới mở miệng: “Tôi sợ bị người khác khống chế, gây tổn thương đến Mục Huyền. Anh có thể lắp cho tôi một chương trình kiểm tra giám sát, ngộ nhỡ tôi có hành động bất thường, anh sẽ kịp thời ngăn cản tôi.”

 

Mạc Lâm mở to mắt: “Vương phi có biết cô đang nói gì không? Cải tạo một vật thể sống là phạm pháp. Hơn nữa, Stan cũng chưa có kỹ thuật này.”

 

Tôi ỉu xìu không lên tiếng.

 

Mạc Lâm chọc ngón tay vào cánh tay tôi: “Vương phi đừng lo.”

 

Tôi vẫn lặng thinh.

 

Anh ta nói nhỏ: “Tôi sẽ làm chương trình giám sát vương phi. Nếu cô có gì bất thường, tôi sẽ lập tức báo cáo với ngài chỉ huy, được không?”

 

Tôi bị anh ta chọc cười, xoa cái đầu trọc lốc của anh ta: “Anh không sợ tôi à?”

 

Mạc Lâm lắc đầu, bĩu môi. Sau đó, anh chợt nghĩ đến điều gì đó, cất giọng hưng phấn: “Nữ chủ nhân! Khi nào thảm họa kết thúc, cô hãy đưa tôi xuyên không!”

 

Tôi phì cười: “Tôi đâu có biết trò đó.”

 

Có Mạc Lâm ở bên cạnh, ban ngày không đến nỗi vô vị. Khi tinh tú xuất hiện trên bầu trời, tôi nghe thấy bên ngoài bức tường cao có tiếng rầm rì khe khẽ.

 

“Là gì vậy?” Tôi hỏi.

 

“Những người dân bị mất người thân trong thảm họa này.” Mạc Lâm giải thích: “Bọn họ cầu xin thần quang phù hộ, cầu nguyện thảm họa sớm kết thúc.”

 

Tôi đi ra ngoài ban công lộ thiên của ngôi biệt thự. Con đường phía trước đã được dọn dẹp sạch sẽ, mười mấy người dân đang quỳ trên mặt đất, trước mặt bọn họ là ngọn đuốc sáng. Bọn họ đều khấu đầu bái lạy.

 

“Nặc Nhĩ điện hạ, xin hãy cứu Stan.” Một người nói lớn tiếng.

 

“Vua Quang Huy (*), trời ban thần quang!” Có người hét lên.

 

(*) Quang Huy: ánh sáng chói lọi. Kể từ lúc này, người Stan đã gọi Mục Huyền là vua Quang Huy, vua của ánh sáng.

 

Tôi ngẩn người: “Vua Quang Huy?”

 

Mạc Lâm nói: “Sau đám cưới của vương phi, có người đặt cho ngài chỉ huy danh xưng này. Bây giờ ngài ấy là tín ngưỡng của vô số người Stan.”

 

Tôi trầm mặc trong giây lát: “Hãy bật tất cả các ngọn đèn.”

 

“Hả?”

 

Tôi đưa mắt ra ngoài đường, bên dưới ngày càng có nhiều người dân tụ tập: “Để bọn họ có thể nhìn thấy tín ngưỡng của bọn họ.”

 

Mục Huyền mãi đến khi trời gần sáng mới quay về. Anh dường như sử dụng rất nhiều sức mạnh tinh thần, mệt mỏi đến độ ôm tôi chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Đến khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, Mục Huyền cũng không thấy bóng dáng.

 

Nửa tháng sau đó, ngày nào cũng như ngày nào, Mục Huyền chỉ vội vội vàng vàng về nhà cùng tôi ăn bữa cơm hay ôm tôi nằm nghỉ một lúc. Tuy anh không nói ra, nhưng sắc mặt anh lúc nào cũng nhợt nhạt và mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay. Có lúc, dù chỉ được ngủ vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, anh vẫn mơ mơ màng màng đè tôi xuống dưới thân muốn ái ân, khiến tôi vừa buồn cười vừa xót xa. Bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì, anh vẫn là Mục Huyền của tôi, chưa từng thay đổi.

 

Trải qua nửa tháng cứu nạn, Đế đô cuối cùng cũng khôi phục trật tự bình thường. Các hành tinh lân cận trên dải Ngân Hà chuyển nhiều đồ cứu trợ tới Stan.

 

Thời gian này, không ai đến tìm tôi. Có lẽ bọn họ tưởng tôi đã chết trong thảm họa. Cũng có thể Mục Huyền đã trở mặt với bọn họ. Mục Huyền không nói, tôi cũng không mở miệng hỏi.

 

Trong khi đó, tôi dần dần cảm thấy, sức mạnh tinh thần trong cơ thể tôi ngày càng trôi chảy và thành thục. Thỉnh thoảng, tôi thử điều khiển luồng sáng từ mười đầu ngón tay, Mạc Lâm đứng bên cạnh há hốc mồm, khen ngợi không kém ngài chỉ huy là bao.

 

Nhưng tôi không hề cảm thấy vui mừng, trong lòng ngược lại tràn ngập nỗi lo lắng và bất an.

 

Ngày hôm nay Mục Huyền về từ sớm. Tôi hỏi: “Anh còn phải đi nữa không?”

 

Cả người anh dính đầy bụi đất, gương mặt trắng ngần cũng nhem nhuốc. Anh mỉm cười nói: “Anh không đi nữa.”

 

Buổi tối, tôi nằm trong lòng Mục Huyền, ngắm bầu trời ngoài cửa sổ. Kể từ lúc hằng tinh biến đổi, bầu trời ban đêm cũng nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, trông rất kỳ quái.

 

Mục Huyền đang nhẫn nại hôn sau lưng tôi.

 

“Thời tiết mỗi lúc một lạnh.” Tôi kéo chăn, chùm kín lên tận cổ.

 

“Ờ.” Mục Huyền chui cả người vào trong chăn, thanh âm của anh buồn buồn: “Một tháng sau sẽ được cải thiện.”

 

“Một tháng?”

 

Môi lưỡi anh dừng lại, giọng nói trầm thấp truyền tới: “Kế hoạch hồi sinh tinh cầu đã được quyết định, một tháng sau sẽ thực thi.”

 

Tôi ngẩn người.

 

Những ngày này, truyền hình liên tục đưa tin hằng tinh đã bước vào chu kỳ biến thành hồng cự tinh. Thảm họa ngày hôm đó chỉ là bước khởi đầu như Mục Huyền dự đoán. Có điều, tin tức cũng nhấn mạnh, quá trình biến thành hồng cự tinh rất dài, đủ để toàn bộ người dân di chuyển sang hành tinh khác, dân chúng không cần lo lắng hoảng sợ.

 

Nhưng thời tiết mỗi lúc một lạnh. Bây giờ rõ ràng là đầu thu, mà nhiệt độ lại xuống thấp như giữa mùa đông. Theo lời giải thích của chính quyền, việc hằng tinh biến thành hồng cự tinh khiến nhiệt độ từ từ giảm xuống, là hiện tượng rất bình thường.

 

Vậy ‘kế hoạch hồi sinh tinh cầu’ mà Mục Huyền nhắc tới có tác dụng gì?

 

Mục Huyền giải thích: “Tình hình tệ hơn những gì tin tức đưa ra. Quá trình biến thành hồng cự tinh khiến nhiệt độ ngày càng giảm thấp. Chỉ hai tháng nữa, con người ở bên ngoài sẽ bị đông thành đá. Hành tinh Stan cũng sẽ ngừng tự quay quanh trục trong vài tháng.”

 

“Hả?” Tôi giật mình kinh ngạc: “Vậy phải làm thế nào?”

 

Mục Huyền chau mày, xoay người tôi lại, ôm tôi vào lòng: “Tai họa này xảy ra rất đột ngột, khiến nhiều nguồn tài nguyên, năng lượng và máy móc bị hủy hoại, một nửa Đế quốc đã bị tê liệt. Nếu chuyển sang hành tinh khác, chúng ta không thể di chuyển mấy tỷ người dân Đế quốc trong thời gian ngắn. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể tìm ra hành tinh thích hợp chứa nhiều người như vậy. Nếu dân chúng phân tán tới các hành tinh và quốc gia khác, đế quốc Stan sẽ không còn tồn tại.”

 

Tôi gật đầu, chắc chắn người dân Stan cũng không hy vọng rơi vào cảnh ly tán và mất nước.

 

“Em nghe Mạc Phổ nói, viện khoa học từ lâu đã có phương án khẩn cấp để đối phó với hồng cự tinh. Kế hoạch hồi sinh mà anh nhắc đến là phương án này phải không?” Tôi hỏi.

 

Mục Huyền ngước nhìn bầu trời, chậm rãi trả lời: “Đúng vậy. Viện khoa học đã bỏ ra chi phí cực lớn, chế tạo một thiết bị tác động ngoại lực vào tâm tinh cầu. Thiết bị này rất lớn và kiên cố, không bị hỏng hóc bởi vụ thảm họa.

 

Lý luận của bọn họ là thông qua việc tác động đến tâm tinh cầu, tạo ra một lực cho hành tinh Stan, đẩy nó khỏi quỹ đạo vốn có và kéo nó tới một quỹ đạo gần hằng tinh hơn. Tuy việc này khiến bầu khí quyển không ổn định, nhưng ít nhất chúng ta có thêm thời gian mười mấy năm.”

 

Tôi ngẩn người lắng nghe. Dùng ngoại lực tác động vào tâm tinh cầu, khiến hành tinh Stan thay đổi quỹ đạo? Kéo nó lại gần hằng tinh để lấy hơi ấm? Kế hoạch này quả là điên rồ.

 

“Liệu có cầm chắc không?” Tôi hơi căng thẳng.

 

Mục Huyền gật đầu: “Viện khoa học đã tính toán chính xác và từng thí nghiệm nhiều lần, cầm chắc tới 70%. Hơn nữa, dù không thành công trong việc tác động tới tâm tinh cầu, tình hình cũng không đến nỗi tệ như bây giờ.”

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thế thì tốt quá.

 

Lúc này, Mục Huyền nói nhỏ bên tai tôi: “Anh cũng sẽ tham gia vào kế hoạch này.”

 

“Dùng sức mạnh tinh thần của anh?”

 

Mục Huyền gật đầu: “Trên bề mặt tinh cầu, chỉ có mạch của ‘Dục’ (ngọc thạch) là nối liền với tâm tinh cầu. Mà trong tất cả các loại năng lượng, chỉ ‘sức mạnh tinh thần’ mới có thể trực tiếp tác động vào ‘Dục’.”

 

Tôi lập tức hiểu ra vấn đề: “Vì vậy, ‘sức mạnh tinh thần’ là cầu nối để thiết bị đó tác động tới tâm tinh cầu?”

 

“Đúng vậy. Tất cả những người có ‘sức mạnh tinh thần’ ở Đế quốc đã được triệu tập. Bọn họ sẽ tụ tập ở Đế đô vào ngày hôm đó, lợi dụng ‘sức mạnh tinh thần’ giúp thiết bị của Viện khoa học sản sinh ra lực đẩy, truyền tới tâm tinh cầu, giúp hành tinh Stan lại chuyển động và đổi quỹ đạo.”

 

Sử dụng sức mạnh tinh thần và khoa học kỹ thuật để giúp hành tinh Stan chuyển động và đổi quỹ đạo.

 

Kế hoạch này có vẻ xa vời nhưng đủ khiến thần trí con người phấn chấn. Tôi ôm cánh tay Mục Huyền, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh sức mạnh tinh thần của anh xuyên qua hành tinh Stan.

 

“Hôm đó, hạm đội của anh sẽ đỗ trên bầu trời Đế đô, em có thể lên phi thuyền theo dõi cả quá trình.” Anh cất giọng dịu dàng.

 

Tôi nhướng mắt nhìn anh. Trong đôi mắt đen trong veo của anh vụt qua một tia kiêu ngạo.

 

Anh hy vọng tôi đi xem... xem anh cứu cả tinh cầu?

 

Tôi mỉm cười gật đầu. Chợt nhớ ra một chuyện, tôi ngập ngừng hỏi: “Khoan đã, ‘Dục’ mà anh nhắc tới, có phải là ngọn núi ngọc thạch trong hoàng cung hay không?”

 

Đỉnh núi khắc tượng bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ xấu xí?

 

Gương mặt trắng ngần của Mục Huyền ẩn hiện ý cười: “Vị trí của anh là ở chỗ đó.”

 

Tôi nhoẻn miệng cười, vùi mặt vào ngực anh.

 

“Sau khi kế hoạch thành công, chúng ta sẽ rời khỏi Stan.” Thanh âm dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu tôi.

 

“Được.” Viền mắt tôi ươn ướt: “Chúng ta đi Trái Đất hay hành tinh Sfutan?”

 

“Tùy em.” Mục Huyền chầm chậm nằm đè lên người tôi: “Hoa Dao, chúng ta lâu lắm không làm rồi.”

 

Tôi phì cười: “Anh mệt mỏi nhiều ngày như vậy, nghỉ ngơi một tối, mai tính sau đi.”

 

“Không được.” Mục Huyền nhìn tôi chăm chú, giọng nói anh hơi khàn khàn: “Việc hôm nay chớ để ngày mai”.

 

***

 

Một tháng sau.

 

Thời tiết ngày càng tệ hại. Mặc dù mặt trời đỏ ửng treo trên đỉnh đầu nhưng khi mở cửa sổ, không khí ở bên ngoài lạnh đến mức khiến con người rét run.

 

Tôi từ từ quay lại, thấy Mục Huyền đã mặc quân phục chỉnh tề. Tôi đội mũ và đeo găng tay giúp anh.

 

“Bọn anh phải đi rồi.” Mục Huyền lên tiếng.

 

Tôi không nhịn được mỉm cười, giơ tay ôm cổ anh, nói nhỏ bên tai anh bằng tiếng Trung: “..... Ông xã đi đâu, em đi theo đó.”

 

Mục Huyền rời đi không bao lâu, tôi cũng lên phi thuyền dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của đội người máy cảnh vệ. Trên không trung dày đặc máy bay chiến đấu thuộc hạm đội của Mục Huyền. Chiếc phi thuyền của tôi từ từ bay về phía hoàng cung.

 

Từ trên cao nhìn xuống, cả Đế đô tan hoang. Trong đống đổ nát xuất hiện những dãy nhà mới dựng đơn giản màu xanh lục nối dài, giống cỏ non mới mọc trên bãi đất khô cằn, khiến con người không khỏi thương cảm.

 

Khu vực hoàng cung rộng lớn có vẻ tốt hơn bên ngoài. Những tòa kiến trúc màu trắng vẫn còn nguyên vẹn, vẫn tỏa ra phong cách cổ xưa trang nhã. Vô số người tụ tập bên ngoài hoàng cung, tạo thành những chấm đen, kéo dài đến nơi xa.

 

Mặc dù không sử dụng ống nhòm, tôi cũng có thể nhìn thấy đường nét của ‘bức tượng điêu khắc đính ước’ của chúng tôi. Bên cạnh núi ngọc đặt một cỗ máy đen sì lớn bằng sân bóng, cao đến tận trời mây. Nghe nói đây chính là thiết bị tác động tâm tinh cầu do Viện khoa học nghiên cứu chế tạo. Thiết bị này có tên gọi ‘Stan vĩnh hằng’, gồm bảy cỗ máy đặt ở bốn hướng đông tây nam bắc, xích đạo và ở hoàng cung. Tôi không rõ ‘Stan vĩnh hằng’ được vận hành như thế nào, tôi chỉ quan tâm đến Mục Huyền.

 

Một lúc sau, đám đông dân chúng liền quỳ một chân xuống đất. Cùng lúc này, màn hình nổi trên phi thuyền xuất hiện hình ảnh hoàng đế. Ông có bài phát biểu với người dân cả nước, đại khái thể hiện quyết tâm chiến thắng tai họa, khôi phục sự huy hoàng của hành tinh Stan.

 

Vừa thấy hoàng đế, tim tôi như bị nhét một tảng đá. Gương mặt từng yếu ớt và thông tuệ của ông, bây giờ càng trở nên xa lạ và âm trầm. Tôi ngoảnh đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn mặt ông ta.

 

Cuối cùng, thông qua ống nhòm, tôi thấy đám người ở dưới chân núi ngọc dạt sang hai bên. Mục Huyền đi vào, thần sắc của anh lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh.

 

Dù cách rất xa nhưng vừa nhìn thấy anh, hô hấp của tôi liền ngưng trệ.

 

Dưới ánh mắt sùng bái và chờ mong của hàng chục vạn dân chúng, Mục Huyền chậm rãi đi lên núi ngọc. Khi anh đứng vào vị trí trung tâm của hai bàn tay, tôi không nhịn được mỉm cười.

 

“Vương phi, ông xã cô đang chuẩn bị cứu tinh cầu!” Mạc Lâm đứng bên cạnh tôi, dùng tiếng Trung hét lớn. Mặt tôi đỏ ửng. Sáng nay khi nghe tôi và Mục Huyền xưng hô ‘ông xã bà xã’, anh ta liền dùng từ này trêu chọc tôi.

 

Hệ thống phát thanh trên phi thuyền bất chợt vang lên giọng nói trầm ấm của người phát thanh viên: “Hơn ba nghìn bốn trăm người có sức mạnh tinh thần của cả nước đã vào vị trí. Bọn họ đứng trên mạch ‘Dục’ chủ yếu của tinh cầu. Dưới sự dẫn dắt của Nặc Nhĩ điện hạ, họ sẽ dùng sức mạnh tinh thần để tạo ra một tấm lưới năng lượng, tải trọng sức mạnh ‘Stan vĩnh hằng’ tác động lên tâm tinh cầu.”

 

Tôi và Mạc Lâm đồng thời quay đầu, trên màn hình xuất hiện hình ảnh những người có sức mạnh tinh thần mặc bộ đồ màu trắng, đứng trên ngọn núi đá trắng toát. Bọn họ đều có thần sắc vừa trang trọng vừa xúc động.

 

Đúng lúc này, mặt đất vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.

 

Cỗ máy ‘Stan vĩnh hằng’ to lớn như một quả núi đang rung chuyển, cho thấy nó bắt đầu vận hành. Tôi vội quan sát Mục Huyền. Anh hơi chau mày, bỏ mũ xuống đất. Gương mặt anh trắng như miếng ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời.

 

Sau đó Mục Huyền giơ hai tay lên cao.

 

Từ lòng bàn tay anh tỏa ra tia sáng màu xanh lam chói mắt. Mục Huyền vung tay, cột sáng màu lam dâng cao mãi cao mãi, xuyên vào tầng mây.

 

“Tuyệt quá!” Mạc Lâm hét lên bên tai tôi.

 

Tôi lặng lẽ quan sát cột sáng màu lam dịu dàng như đang chống đỡ cả đất trời đó, tim đột nhiên đập nhanh một nhịp.

 

Sau đó, đầu tôi đau như búa bổ, sợi dây thần kinh tê liệt. Trước mắt tối sầm, tôi ngã vật xuống đất.

 

Nhưng cảm giác đau đớn biến mất trong tích tắc. Tầm mắt tôi đột nhiên trở thành một màu trắng, tôi chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì. Xung quanh cũng trở nên yên tĩnh, tôi chỉ nghe thấy tiếng gió ù ù, không biết từ nơi nào truyền tới...

 

Vừa định thần, tôi liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của Mạc Lâm. Anh ta quỳ xuống đất ôm tôi, ra sức vỗ lên mặt tôi: “Vương phi, vương phi làm sao vậy, làm sao vậy?”

 

Tôi ngây người nhìn anh ta. Sau đó, tôi lập tức đẩy Mạc Lâm đứng dậy, dõi theo Mục Huyền trên màn hình. Cả người anh đang chìm trong ánh sáng màu lam, vừa mơ hồ vừa thần thánh.

 

Nước mắt đột nhiên chảy giàn giụa trên mặt tôi.

 

Bởi vì vào giây phút Mục Huyền phát ra cột sáng, đầu óc tôi phảng phất được ánh sáng đó mở ra một cánh cửa.

 

Toàn bộ ký ức về chủng tộc thời gian dội vào như thác lũ...

back top