Độc Y Vương Phi

Quyển 1 - Chương 12


Phượng
Lan Dạ quay đầu lại, ánh trăng trong vắt chiếu vào ánh mắt của nàng, nó sâu
thẳm như hồ nước mênh mông không thấy đáy đồng thời giá lạnh như băng tuyết,
mặt mũi nàng lại càng không có nửa điểm giao động, khóe môi nhất câu.

"Ta
không thích dùng đàn của người khác."

Nói
xong liền xoay người đi ra ngoài, những người đứng vây xung quanh xem rất kinh
ngạc, thật không ngờ tiểu nha đầu này lại rất cuồng vọng, nàng có biết, người
nàng đang nói chuyện là ai chăng? hoàng tử tôn quý của Thiên Vận hoàng triều,
mặc dù hắn so với mấy người con trai nổi trội hơn của hoàng thượng, không có
bao nhiêu thực quyền, nhưng nếu so sánh với thứ vong quốc nô như các nàng không
biết cao quý gấp bao nhiêu lần.

Mỗi
người có cảm giác như hút phải khí lạnh, chờ đợi Tam hoàng tử tức giận, mặc dù
hắn rất ít khi tức giận, nhưng mà lần này tiện công chúa mất nước thật sự
quá kiêu ngạo rồi, đừng nói là Tam hoàng tử, ngay cả những người như bọn họ
cũng nhìn ra nàng cuồng vọng ngạo mạn, may mắn có thể thấy được đàn của Tam hoàng
tử, nên biết được mình có cở nào vinh quang, mà nàng thế nhưng lại nói không
thích đàn của người khác.

Tất cả
mọi người đều im lặng, ánh mắt nhìn có chút hả hê, chớp mắt đã thấy
nha đầu kia đi ra ngoài, mọi người cùng nhau quay đầu nhìn về Tam hoàng tử Nam
Cung Tiếp.

Chỉ
thấy trên ngũ quan nho nhã lập thể của hắn chợt lóe lên lo lắng, hướng về phía
bóng lưng đang đi xa kêu lên.

"Nếu
như ngươi có khải ra tiếng đàn so sánh với bổn hoàng tử còn cao minh hơn, như
vậy danh cầm ‘ Lục ỷ ’ này sẽ tặng cho cô nương."

Nam
Cung Tiếp tiếng nói vừa dứt, thị vệ Trữ cảnh ở phía sau mặt liền biến sắc, vội
vàng kêu lên: "Chủ tử, đây cũng là vật yêu thích nhất của người."

Bất quá
Nam Cung Tiếp làm như không nghe thấy, một cây đàn thì thế nào, những năm gần
đây, mỗi ngày hắn đều ở chỗ này đánh đàn, chính là mong muốn gặp được tri âm,
có thể chỉ điểm cho bản thân mình, bởi vì tiếng đàn của hắn đã không có cách
nào tiến bộ nữa, mà hắn thì tìm không chỗ yếu điểm, trên thực tế hắn biết còn
có rất nhiều thiếu sót, nhưng đến tột cùng là thiếu cái gì thì hắn lại không có
câu trả lời.

Mới vừa
rồi một lời của nàng đã thức tỉnh hắn, bản lãnh thưởng thức đã có như thế, thì
tài đánh đàn của nhất định là Thiên Hạ Vô Song .

Danh
cầm tặng tri âm, có gì mà không thể?

Tam
hoàng tử lời vừa thốt ra, đám người vây quanh xem vang lên tiếng nghị luận ong
ong, những người này cũng biết Tam hoàng tử quý giá nhất chính là cây ‘ Lục ỷ ’

cầm này, không ngờ chỉ vì nghe người ta đánh một khúc đàn, mà vứt bỏ danh cầm,
thế nhân nói hắn yêu nhạc thành si, quả nhiên là không giả a.

Phượng
Lan Dạ nghe lời nói của Nam Cung Tiếp..., dưới chân cước bộ đã ngừng lại.

Hoa
Ngạc đi ở phía sau nàng, vội vàng nhỏ giọng mở
miệng: "Công chúa, chúng ta nên trở về đi thôi."

Cầm kỹ
của công chúa nàng đã nghe làm sao mà không biết, chỉ có thể coi là hiểu biết
sơ sài, dĩ nhiên câu hiểu biết sơ sài này là do Hoàng hậu nương nương nói, nàng
tuy nghe nhưng không hiểu đến tột cùng là như thế nào?

Đáng
tiếc Phượng Lan Dạ thật giống như không nghe thấy lời nói của Hoa Ngạc..., đàn
‘ Lục ỷ ’ đã đưa tới hứng thú cho nàng, từ xa xưa là của Tư Mã Tương Như, mà
hiện vị Tam hoàng tử này lại có, tuy là cùng tên, không biết so với danh cầm
Lục ỷ của Tư Mã Tương Như thì như thế nào, bất quá
nhìn Tam hoàng tử thân phận tôn quý, thì cây đàn này cũng không phải là phàm
vật.

Ở hiện
đại nàng rất khát vọng có một
cây đàn tốt, nếu như Tam hoàng tử đã vui lòng dâng tặng thì tại sao lại không
lấy chứ?

Phượng
Lan Dạ không nhanh không chậm quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tiếp.

Nam nhân
này trên dung nhan ôn nhuận như ngọc ấm, lộ ra vẻ thật tình, con ngươi lóe ra
sự nóng bỏng, tựa hồ thật sự rất muốn nghe nàng đàn một khúc.

Một
khúc đổi lại danh cầm ‘ lục ỷ’, làm sao mà nghe ra giống như đang lừa nàng vậy,
nhưng mà?

Phượng
Lan Dạ nhẹ nhàng như nước nhướng mài, lạnh lùng mở
miệng: "Lời nói của ngươi có thật không?"

Nam
Cung Tiếp gật đầu, bên cạnh tiếng nghị luận một lần nữa lại vang lên, rất nhiều
người đều cho rằng, nữ nhân này mặc dù kỹ thuật đàn có lợi hại, cũng không thật
lòng chiếm vật của Tam hoàng tử yêu
mến, ai ngờ nữ nhân này lại mở miệng hỏi, chắc là thật sự muốn danh cầm ‘Lục
ỷ’, họ không khỏi mở to mắt, trong đó là vẻ ngạc nhiên dày đặc, đồng thời cũng
dâng lên sự chờ đợi.

Họ muốn
nghe xem Tiểu công chúa mất nước này có thể đàn ra tiếng đàn cao thâm đến dạng
nào.

Chẳng
qua chỉ là hài tử choai choai, tiếng đàn khó có thể vượt qua Tam hoàng tử, nghĩ
như thế, nên không có người nào thừa nhận nha đầu này cả.


Phượng
Lan Dạ không nhìn mâu quang của những người đó, liền trực tiếp đi tới, vị trí
của Tam hoàng tử, mâu quang chỉ liếc một cái, liền có một ít đám lửa nhảy lên,
mặc dù chưa từng thấy ‘ lục ỷ ’ của Tư Mã Tương Như là dạng
trân quý như thế nào, nhưng danh cầm trước mặt mình nhìn thấy, thân đàn được
chế tạo từ một loại gỗ quý hiếm, mặt đàn được điêu khắc bức long phượng đồ rất
tinh tế, bóng loáng và nõn nà, sinh động độc đáo, không nhiễm một hạt bụi trần,
có thể thấy được người trước mắt là yêu cây đàn này vô cùng, không ngờ hắn vì
nghe mình đàn ra một khúc, mà chịu từ bỏ danh cầm, quả nhiên yêu đàn đến si.
Nàng cùng hắn có thể nói là tri âm.

Nếu như
thế tại sao lại không đàn ra một khúc để đổi lấy một cây danh cầm.

Phượng
Lan Dạ vẻ ra trên một ý cười lấp lánh, dưới bóng đêm, nụ cười trong suốt trước
mặt thật hư ảo giống như hoa trong kính, làm hơn mười người nhìn đến ngốc si.

Tiểu
nha đầu thật không ngờ lại tao nhã đến vậy, đợi một thời gian nữa chỉ sợ sẽ là
tuyệt thế mỹ nhân.

Nhưng
Nam Cung Tiếp cũng không bị dáng vẻ bên ngoài của nàng mê hoặc, trong đồng tử
phát sáng lóng lánh nguyên do là si mê đối với tiếng
đàn.

"Mời"

Phượng
Lan Dạ nhẹ gật đầu một chút, thân thể nhỏ nhắn từ từ đi qua, Nam Cung Tiếp bước
qua nhường đường, mà người vây xem cũng yên tĩnh nhìn trước mắt hết
thảy.

Ánh đèn
như sa mỏng, đánh vào dung nhan xinh đẹp tươi mát của cô gái nho nhỏ, trầm
tĩnh, không tự ti không kiêu ngạo, đoan trang tao nhã ngồi vào vị trí lúc trước
của Nam Cung Tiếp, đưa tay lên nhặt ‘ Lục ỷ ’, bàn tay trắng nõn tinh tế một
tấc một tấc khẽ vỗ chạm vào mặt, nhẵn nhụi, bóng loáng, không có một chút
tỳ vết, quả nhiên là bảo cầm thượng hạng.

Bảy sợi
dây đàn được làm bằng gân của con thuồng luồng, trắng như bạc, đưa tay nhấn một
cái, một thanh âm vang lên, thanh thúy dễ nghe.

Chỉ thử
một âm, mà lòng của nàng dâng nhẹ lên cảm xúc vui mừng.

Không
thèm nhìn nhóm người bên cạnh, mười ngón tay thon dài, đặt nhẹ lên huyền cầm.

Tiếng
đàn du dương mênh mông vang lên, lao thẳng đến chín tầng mây, như rồng bay lên
trời, kích động êm tai, rồi lại trầm xuống lơ lửng triền miên xa xôi, mọi người
tựa hồ thấy được trước mắt vũ điệu của hai con Cự Long, nó còn thỉnh thoảng bay
lên không ngao du, thỉnh thoảng còn hợp sức với nhau xoay tròn, rung động đến

tâm can, làm cho người ta phải say mê lưu luyến không thể chối từ, thế gian
không gì đẹp hơn hay hơn khúc cái này.

Tất cả
mọi người đều đắm chìm vào trong đó.

Càng
ngày càng nhiều người vây chung quanh,
nhưng lại yên tĩnh như đi vào nơi không người, ngay cả thở cũng không dám thở
quá mạnh, sợ quấy nhiễu tiếng đàn tuyệt đẹp.

Tam
hoàng tử Nam Cung Tiếp, lại càng kinh ngạc hơn, khúc này chỉ ứng với trên trời
có, nhân gian có mấy người được nghe thấy?

Khúc
đàn phảng phất như vượt qua nhân thế ngàn năm, mà lại nhanh chóng tựa một cái
chớp mắt.

Mọi
người chỉ cảm thấy, đẹp, đẹp không sao tả xiết, nghe, động lòng người chí cực.

Đông,
một tiếng cuối cùng đã rơi xuống mặt đất.

Bốn
phía giống như bị hóa đá, Phượng Lan Dạ đứng dậy nhẹ nhàng phủi y phục của
mình, ngửng đầu nhìn lên cũng không nói lời nào, vẫn đứng tại chỗ cũ của Nam
Cung Tiếp nàng nói.

"Tam
hoàng tử, khúc này có đổi được này một thanh lục ỷ hay không?"

Một lời
vừa thốt ra, mọi người mới phục hồi tinh thần lại, những thứ người xem náo
nhiệt, trong ánh mắt sự ảnh hưởng vẫn chưa tiêu tán, thậm chí bên trong thân
thể có một sức lực mạnh mẽ, dường như mới bị tiếng đàn này tinh lọc, giờ phút
này mới hồi phục tinh thần, không biết là người nào vỗ tay trước, sau đó thì
càng ngày càng nhiều người vổ tay, cuối cùng
tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Tiếng
trầm trồ khen ngợi thành một mảnh, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, hai mắt lại càng
sáng lên, khom lưng cầm lấy danh cầm ‘ lục ỷ ’.

"Được,
danh cầm xứng tri âm, đàn này theo lý nên thuộc về ngươi, nó đi theo ta thật là
ủy khuất."

"Tam
hoàng tử khách khí."

Phượng
Lan Dạ khẽ cúi thân thể, mặc dù ngoài miệng khách khí, nhưng tay bên dưới thì
không có khách khí chút nào, nhận lấy cây đàn đang đưa đến, quay đầu đi về phía
đám người, Hoa Ngạc đang mở to hai mắt nhìn nàng, đem đàn để vào trong tay của
nàng xong hai người thản nhiên đi ra
ngoài, đám người vây xung quanh xem cũng tự động vãn ra nhường được, phía sau
tiếng nghị luận rối rít.

"Nghe
nói đây là Cửu công chúa Vân Phượng quốc ."

"Không
nghĩ tới tuổi còn nhỏ, mà cầm nghệ lại cao vượt bậc như thế, chỉ sợ trong thiên
hạ khó có thể có người sánh được."

"Các

ngươi không biết sao? Vân Phượng quốc nhưng là nơi địa linh nhân kiệt, ta còn
nghe nói đó cũng là quê hương của Phượng Hoàng, vừa nhìn Tiểu công chúa là
biết."

Lời lẻ
tán thưởng vẫn vang lên ko dứt, nhưng phía sau những người nọ đang ẩn giấu một
đôi ánh mắt tham lam như sói, đang nhìn chằm chằm vào hai thân
ảnh đi xa, khuất dần trong đêm tối.

Hoa
Ngạc cho đến khi đã rời khỏi thật xa, mới thực sự tỉnh táo lại, nàng còn hoài
nghi mới vừa rồi là mình nằm mơ, một tay ôm đàn, một tay dùng sức bấm vào
cánh tay của mình, cho đến khi cơn đau đớn truyền tới, mới phát ra tiếng kinh
hô.

"Trời
ạ, vừa rồi thực sự đã xảy ra chuyện gì? Công chúa, những thứ này người học từ
lúc nào, nô tỳ tại sao lại không biết cầm kỹ của người lợi hại như thế?"

Phượng
Lan Dạ không có nói chuyện, mặt mũi ẩn ở trong bóng tối, nhìn không rõ lắm,
khóe môi vẽ ra nụ cười như có như không.

Có ai
biết nàng từ nhỏ thống khổ vỉ không ai làm bạn, trừ rắn độc dã thú, thì chính
là đàn, cả ngày lẫn đêm, trong cuộc đời của nàng có chiếm một địa vị rất quan
trọng.

Huyền
Thiên tâm pháp không có tu luyện thành công, nếu như tu luyện thành công, đàn
này chẳng những là âm nhạc để chơi, mà còn là vũ khí cho nàng giết người.

Âm sát
tất công.

Huyền
Thiên tâm pháp khống chế tiếng, ngưng tụ ra một cổ nội lực cường đại, hấp
thụ hết thảy vật thể cợt nhã
quanh mình, xoay tròn thành một quả cầu to lớn, sau đó bắn đi ra ngoài, khi đó
mỗi một âm cũng là một thanh lợi khí giết người.

Nếu như
quanh mình có hoa, thì hoa chính là hoa dao, nếu có thủy, thủy chính là thủy
dao.

Về phần
uy lực, luyện thành sơ cấp Huyền Thiên tâm pháp, uy lực chưa đủ lớn, nếu như
là trung cấp, uy lực kinh người, trong vòng 50m tất cả mọi vật đều bị liên lụy,
nếu như là cao cấp, thì sẽ vô địch thiên hạ rồi, chẳng qua là trung cấp cùng
cao cấp, trừ người có tính chất thiên phú thì mới luyện thành, người như nàng
căn bản khó có thể làm được.

Phượng
Lan Dạ đang nghĩ đến nhập thần, Hoa Ngạc còn đang ngạc nhiên hỏi
tới: "Công chúa, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"

Phượng
Lan Dạ xoay người, quay đầu nhìn nàng, trong đôi mắt mặc dù không có sóng giao
động lạ, nhưng Hoa Ngạc ngay tức khắc cảm nhận được sự lạnh lẻo, lập tức câm
miệng, cúi đầu, biết điều một chút đi theo
phía sau công chúa trở về nơi ở của các nàng sau đó thuận tay đóng kín cửa.

Bóng
đêm đã rất khuya, hay là nên đi ngủ sớm một chút thôi.

Không
nghĩ tới ngày đầu tiên tiến vào ở Nô Nhai, lại có được một thanh danh cầm có
một không hai.



back top