Độc Y Vương Phi

Quyển 1 - Chương 33

Trữ Cảnh vừa nhìn thấy chủ tử sắc mặt lạnh lùng, liền
biết hắn đã tức giận, mặc dù thế nhân đều biết Tam hoàng tử tính tình ôn hòa,
si mê tiếng đàn, nhưng tính khí chân chính của hắn vẫn có chút nóng nảy, nếu
thật sự tức giận, trừng phạt cũng không nhẹ, Trữ Cảnh trong lòng trầm xuống,
lặng lẽ ngửng đầu lên liếc về
phía Phượng Lan Dạ đang ngồi đối diện chủ tử, chỉ thấy đôi mắt đen của nàng
nhìn sang, thản nhiên đối mặt với hắn, đối với ám hiệu của hắn, thì làm như
không hiểu, tựa như không nhìn thấy nó.

Trữ
Cảnh trong lòng giận a, cái nha đầu chết tiệt kia, thông minh như vậy, hắn
không tin nàng không rõ ý tứ trong ánh mắt hắn, rõ ràng chỉ cần nàng vừa rồi mở
miệng cầu tình , chủ tử cũng sẽ không trách cứ hắn nữa, nhưng hết lần này tới
lần khác nàng lại làm như không nhìn thấy, thậm chí trong con ngươi còn dâng
trào khí lạnh, Trữ Cảnh cũng khá cứng đầu, nên làm trò quỳ xuống trước mặt
Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc.

"Xin
chủ tử trách phạt."

"Trở
về tự mình đi đến hình phòng trình diện, phạt quét hậu viện một tháng."

"Dạ"

Trữ
Cảnh không dám lại biểu hiện ra trên mặt cái gì, trầm giọng lĩnh mệnh đứng lên.

Nam
Cung Tiếp không hề nhìn hắn nữa, quay đầu nhìn về phía Phượng Lan Dạ ở đối diện
đang thưởng thức trà .

"Cửu
công chúa nếu ở chỗ này, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm, không bằng vào ở Nam Cung phủ
đi, ta tin tưởng sẽ không có người dám đến Nam Cung phủ làm khó công chúa
."

Phượng
Lan Dạ nhướng lên đôi lông mày, trên mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ, trong
trẻo mở miệng.

"Làm
phiền Tam hoàng tử rồi, Lan Dạ sẽ tự mình chú ý , Tam hoàng tử hay là trở về
đi thôi, sau này đừng đến nơi đây nữa, Tam hoàng tử chính là thân thể tôn quý,
chúng ta là những thứ người hạ đẳng, nếu chẳng mai dính nhục quý thể của Tam

hoàng tử, chỉ sợ Lan Dạ chịu không nỗi trừng phạt."

Phượng
Lan Dạ không muốn cùng người trong hoàng thất có quá nhiều dây
dưa, trước mắt không rõ bão táp đang chồng chất ở
nơi nào, cũng không biết đến tột cùng nó là cái gì, khi nào thì trời quang mây
tạnh, nàng không muốn rước lấy phiền toái cho Nam Cung Tiếp, hắn ở Thiên Vận
hoàng triều cũng không có thế lực, nói thực, có lẽ hắn tự mình cũng không có ý
thức được, nếu nàng thật sự trốn ở Nam Cung phủ đi, chỉ sợ để cho những người
điều tra ra hắn chỉ sợ sẽ làm khó dễ hắn, mặc dù nhiều năm, hắn trãi qua rất an
bình, cũng không có nghĩa là những kẻ có lòng ham muốn đối với ngôi vị hoàng đế
sẽ thật sự bỏ qua cho hắn, bọn họ chẳng qua là đang tìm không được một lý do
hợp lý mà thôi, nếu nàng thật sự đến ở Nam Cung phủ, chỉ sợ trong nháy mắt mưa
gió sẽ gặp tập kích trên đầu của hắn, cho nên nàng không thể liên lụy hắn được.

Nhưng
mà Nam Cung Tiếp khi nghe lời nói này của Phượng Lan Dạ trong lòng có chút khổ
sở, hắn mặc dù là hoàng tử một nước, nhưng cho đến bây giờ cũng chỉ là tịch
mịch, từ nhỏ hắn không chiếm được sự thưởng thức của phụ hoàng, các huynh đệ
lúc nào cũng luôn chèn ép xa lánh hắn, mặc dù hắn ôn văn nho nhã, nhưng lòng
thì rất lạnh lẽo, kể từ khi nhìn thấy tiểu nha đầu này, hắn là thật lòng xem
nàng là bằng hữu , không nghĩ tới nàng lại cự tuyệt hắn.

"Lan
Dạ, chúng ta là bằng hữu."

Nam
Cung Tiếp nóng lòng thốt lên, ngay cả tôn xưng cũng không thèm nói, trực tiếp
gọi tên Phượng Lan Thất Dạ.

Phượng
Lan Dạ nhíu lông mày một chút, cũng không có quát bảo hắn ngưng lại, chẳng qua
chỉ trầm trầm mở miệng.

"Quân
tử chi giao đạm như nước."

Nam
Cung Tiếp sửng sốt, nhưng ngay sau đó đôi mắt bị lây ý vui mừng, mặt mài đều
mang vẻ ấm áp, ôn nhuận như ánh sáng ở chân trời, quanh thân hòa
nhã.

Thì ra
không phải nàng ghét hắn, chán hắn, mà bởi vì

lo lắng dùm hắn, cho nên mới phải duy trì một khoảng cách, nhưng hắn cũng lo
lắng cho nàng giống như vậy.

"Lan
Dạ, ngươi đến ở Nam Cung phủ đi, bọn họ sẽ không đến đó làm khó dễ ta."

Nam
Cung Tiếp một lòng muốn cho Phượng Lan Dạ đến Nam Cung phủ, hơn nữa hắn tự
nhận, những huynh đệ kia sẽ không thật sự gia hại đến hắn, hắn ngay cả ngôi vị
hoàng đế cũng chịu bỏ qua, chẳng lẽ bọn họ còn muốn gây chuyện làm khó hắn sao?
Đáng tiếc từ xưa nay hoàng quyền luôn vấy máu, bên trong biến hoá kỳ lạ khó
lường, ai mà biết được một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì?

"Tam
hoàng tử có lòng, Lan Dạ trong tâm rất cảm kích, nếu quả thật có
người tìm đến gây sự với ta, ta sẽ đi tìm Tam
hoàng tử hỗ trợ ."

Phượng
Lan Dạ đứng lên, chậm rãi mở miệng, tỏ vẻ nàng đã
nhận tấm lòng của Nam Cung Tiếp.

Nam Cung
Tiếp mặc dù cùng Phượng Lan Dạ kết giao không sâu, nhưng là đối với bản tính
cùng hành động của nàng, không khỏi có chút ít quen thuộc, có lẽ đây chính là
tình cảm duy nhất trong lúc tối tăm nhất định, nếu nàng đã nói như vậy, tất
nhiên sẽ không đến ở tại Nam Cung phủ, dù hắn có nói thêm nữa cũng vô ích, cho
nên dứt khoát ở miệng, dặn dò nàng một lần nữa.

"Nếu
quả thật có việc, nhất định phải đi tìm ta, ta sẽ giúp cho ngươi."

"Ừ,
trở về đi thôi, sau này ngươi đừng lui tới đây nhiều, có việc cứ để cho hạ nhân
đưa tin là được."

Phượng
Lan Dạ mở miệng, Nam Cung Tiếp cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, gật đầu, đứng dậy
cùng Phượng Lan Dạ chào hỏi một tiếng, dẫn Trữ cảnh rời đi, mắt thấy chủ tớ hai
người đã đi tới trước cửa, thân ảnh phía trước bỗng nhiên dừng cước bộ lại,
chậm rãi quay đầu nhìn sang, nở nụ cười, nhẹ nhàng mở miệng.


"Lan
Dạ, sau này ngươi hãy gọi ta là Nam Cung Tiếp, cứ luôn gọi là Tam hoàng tử Tam
hoàng tử , đã quá khách khí rồi."

"Ta
biết rồi, Nam Cung Tiếp."

Phượng
Lan Dạ cũng không khách khí với hắn nữa, Nam Cung Tiếp hài lòng cười, thủ hạ
Trữ cảnh cùng nha đầu Hoa Ngạc của Phượng Lan Dạ đồng thời nhướng mài, hai
người đều mang vẻ mặt khó tin, nhưng đáy lòng đồng thời cũng hiện lên một cái ý
nghĩ trong đầu, hai quái nhân.

Sau khi
Nam Cung Tiếp rời đi, tiểu viện an tĩnh lại, Phượng Lan Dạ đứng dậy đi vào
trong phòng, Hoa Ngạc theo sát phía
sau của nàng, nhỏ giọng nói thầm.

"Công
chúa, vừa rồi chúng ta thật nên đến ở trong Nam Cung phủ, nô tỳ nghĩ tới
chuyện, những nữ nhân ở trong Tấn vương phủ kia chắc sẽ tới cửa tìm chúng ta để
hỏi tội, bất kể như thế nào, trốn được một trận rồi sẽ có một trận khác
đến."

"Chẳng
lẽ ta sợ các nàng sao, sợ thì ta chẳng nghĩ ra đối sách."

Phượng
Lan Dạ vừa vô cùng cuồng ngạo mở miệng, vừa bước vào trong phòng, thanh âm lạnh
lùng lời nói khí phách vang lên.

"Văn
chương giấy mực đem tới đây."

"Dạ,
công chúa."

Hoa Ngạc
không biết công chúa giấy bút để làm gì, nhưng nếu nàng ấy đã muốn, tất nhiên
sẽ có chỗ để dùng.

Văn
chương giấy bút rất nhanh được trình lên, Phượng Lan Dạ dựa bàn nhấc bút, ở
trên giấy Tuyên Thành màu trắng nàng
bắt đầu vung bút thiết kế cơ quan thầm nghĩ ra bố cục.

Những
nữ nhân kia muốn tới phải không? Vậy hãy để cho các nàng tới đây,
nàng sẽ thiết kế một chút cơ quan để đối phó những nữ nhân này, nhìn các nàng
có bao nhiêu dũng khí dám đến nơi này gây chuyện nữa, trước đây nàng ẩn nhẫn,

nhưng lúc không thể nhịn được nữa, thì không cần nhịn, hiện tại chính là lúc
không chịu nỗi nữa, Phượng Lan Dạ khóe
môi vẽ ra nụ cười lạnh, con ngươi sáng trong như thủy tinh, chợt lóe lên ánh
sáng động lòng người cực kỳ.

Phượng
Lan Dạ lợi dụng một cả buổi tối để thiết kế ra bản vẽ tinh tế, ngày thứ hai
trời vừa sáng liền phân phó Hoa Ngạc bắt đầu bố trí, chủ tớ hai người không ra
khỏi cửa viện, chỉ ở trong sân bận rộn, hai người bố trí ước chừng ba ngày, mới
đại công cáo thành.

Chân
trời, tà dương tạo thành một dãi màu hồng như dòng nước chảy xuôi, bên tiểu
viện tràn ngập ánh sáng màu đỏ như bức hoạ.

Dưới
thềm đá, Phượng Lan Dạ nheo ánh mắt lại, lông mi thật dài che giấu tia sáng
lạnh sắc bén, lộ ra nụ cười trong trẻo, nàng vỗ nhẹ nhẹ tay, hài lòng nhìn
thành quả lao động trước mắt.

Hoa
Ngạc đi lấy chậu nước bỏ lên trên bàn đá ở trong viện, rồi nhẹ giọng mở
miệng.

"Công
chúa, tới đây rửa tay đi."

Nói
xong nàng ngẩng đầu nhìn trời, giữa không trung có một sợi dây màu bạc từ cửa
sổ kéo ra, treo ngược ở trên cây hoa quế, lá trên nhánh cây hoa quế đã khô
vàng, thưa thớt không đồng đều, nhưng vẫn còn rất rậm rạp, khi nhìn sẽ không
thấy rõ sợi dây đó lắm, Hoa Ngạc nở nụ cười, công chúa thật quá thông minh, tâm
tư quỷ dị khó lường, còn sợ những nữ nhân kia sao?

Phượng
Lan Dạ đi tới rửa tay, gió nhẹ thổi qua bên người, tiểu viện an tĩnh như nước,
không có một chút tiếng vang nào.

Bỗng
nhiên trước cửa viện truyền đến tiếng vang rầm rầm, đập rất nhiều lần có vẻ
đang gấp gáp, còn kèm theo tiếng la hết của nữ nhân.

"Phượng
Lan Dạ, tiểu tiện nhân này, dám can đảm tính toán đến trên đầu của chúng ta,
lăn ra đây cho chúng ta."

Người
nên tới quả nhiên cũng tới, đuôi lông mày của Phượng Lan Dạ nhíu lại, trên
khuôn mặt nhỏ nhắn sự tàn ác bắt đầu lan toả, nàng lắc lắc tay, mấy giọt nước
văng khắp nơi, trên mặt giương lên nụ cười, nụ cười này không có một chút ấm áp
nào, trầm giọng ra lệnh: "Hoa Ngạc, mở cửa."



back top