Độc Y Vương Phi

Quyển 1 - Chương 35


Trầm Trân Châu vừa mở miệng nói xong, thì mấy nữ nhân
phía sau ai cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể chống mắt cùng nhau ngó chừng
Phượng Lan Dạ đang đứng trên thềm đá, chỉ thấy nàng ngoài cười nhưng trong
không cười nhìn lại các nàng, chậm
rãi mở miệng: "Nếu mọi người còn muốn ở lại, như vậy cứ ở lại đi."

Một lời
vừa nói xong, thì nàng xoay người đi vào nhà, không thèm quan tâm đến những nữ
nhân không biết lý lẽ đứng ở bên ngoài nữa.

Trầm
Trân Châu vừa thấy nữ nhân này cuồng vọng như thế, thì không khỏi giận dữ,
hướng về phía Phượng Lan Dạ ra lệnh: "Đứng lại."

Đáng
tiếc tiểu thân ảnh ở phía trước giống như không nghe thấy gì, cũng không thèm
để ý nàng chút nào, Trầm Trân Châu nhanh chóng tiến tới một bước, nhưng đề
phòng bị gạt, nên dừng bước.

Đúng
lúc này thì tiếng vù vù lại vang lên lần nữa, nháy mắt mấy đạo sợi tơ màu bạc ,
ở giữa không trung lần lượt thay đổi, chợt có một túi bông vải ở trên những sợi
chỉ bạc lướt qua, rất nhanh bay đi ra ngoài, càng ngày càng nhiều, trong sân
toàn là túi bông vải, bảy tám người nữ tử bị hù doạ, có người sợ quá run run
nói mãi không xong, Trầm Trân Châu vừa ngẩng đầu nhìn lên đánh giá một phen,
rồi bình tĩnh mở miệng: "Không có
chuyện gì, đây là vải bông thôi, sẽ không mất mạng đâu."

Lời của
nàng vừa nói xong, túi bông vải kia nhắm ngay nàng mà tập kích tới, bốp một
tiếng, đánh vào sau cái ót của nàng, làm đầu nàng lay động, choáng váng vỡ đầu,
trước tiên là bị vôi sặc, tiếp đến là bị nước tưới, sau đó bị ám khí đánh, cuối
cùng là bị túi bông vải chết tiệt này đập trúng, hơn nữa túi bông vải này cũng
không giống như bề ngoài nhìn qua, mềm nhuyễn vô lực, bên trong nó lại có hòn
đá cứng rắn như sắt, đánh vào trên đầu người ta, có thể lấy mạng người a, Trầm
Trân Châu, ngã trái ngã phải, cuối cùng bùm một tiếng té xuống đất, mấy người ở
phía sau luống cuống, vội vàng chạy tới kiểm tra, khẩn trương kêu lên.

"Như
phu nhân, ngươi không sao chớ, ngươi không sao chớ."

Lúc này
giữa không trung những túi bông vải, vô cùng nhanh chóng từ bốn phương tám
hướng đánh tới, phàm là người bị đánh trúng đều đau đớn khó nhịn, bùm một
tiếng ngã trồng lên nhau trên mặt đất, chỉ trong thời gian nháy mắt, liền có
mấy người ngã trên mặt đất rồi, còn chồng chất lên nhau, thanh âm kêu rên vì

bị đau đớn vang động ra bên ngoài, những người còn không bị thương, vội vàng
liều mạng xông ra, đứng ở trước cửa
kêu to.

"Cứu
mạng a, cứu mạng a."

Chuyện
xảy ra ở đây đã sớm có người đi bẩm báo, chịu trách nhiệm trên con đường này là
tướng quân Tây Môn Vân, hắn đúng lúc ở gần đó, nghe thấy Yên Hành bẩm
báo, vừa nhận được tin, lập tức mang theo một đội tinh binh tới đây, tiếng vó
ngựa dẫm đạp như tiếng sóng, vừa đến đã nghe trước cửa có người kêu cứu, hắn
nhanh chóng tung mình xuống ngựa, một đội người vội vã chạy tới, cầm đầu là Tây
Môn Vân, một thân khôi giáp màu bạc, anh khí toả sáng, vừa nhìn liền nhận ra xe
ngựa Tấn vương phủ, trong lòng đã hiểu rõ ràng, chỉ nhướng mài kiếm lên, trầm
giọng mở miệng.

"Xảy
ra chuyện gì?"

Nữ tử
kêu cứu kia là người ở kinh thành, nên đối với Tây Môn Vân tướng quân từng biết
mặt nên đã nhận ra, nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, giống như thấy được cây cỏ
cứu mạng, tay nắm chặt lấy hắn kêu lên.

"Tây
Môn tướng quân cứu mạng, nữ nhân ở nơi này là yêu quái a, nàng là yêu quái, Như
phu nhân và tất cả các nàng đều bị đả thương."

Tây Môn
Vân trầm mặt kéo tay lại, dẫn đầu bước vào, chỉ thấy bên trong tiểu viện, trên
mặt đất vô cùng bừa bãi, cửa viện thì bị mở vào phía trong, trên mặt đất đầy
màu trắng của bột vôi, còn có dấu vết của nước ở khắp nơi, lúc này ở ngay giữa
viện, mấy gương mặt nữ nhân mơ hồ, nhìn thoáng qua vô cùng thê thảm đang gục
lên nhau, thỉnh thoảng còn rên khe khẽ, nhìn không rõ lắm dung mạo, chỉ nghe
thấy tiếng nói của các nàng.

Trong
đó có một người vừa nhìn thấy Tây Môn Vân xuất hiện, liền kêu khóc lên.

"Tây
Môn tướng quân, lập tức bắt lấy yêu nữ này đi, nàng là yêu quái, nàng là yêu
quái."

Tây Môn
Vân mày kiếm nhướng lên, trầm giọng mở miệng: "Ngươi là người phương

nào?"

Trầm
Trân Châu lập tức mang thân phận ra: "Ta là nữ nhi Trầm Trân Châu Trầm đại
nhân Thiểu Tự phủ, Như phu nhân của Tấn vương phủ, Tây Môn tướng quân, ta lệnh
cho ngươi lập tức đem cái tiểu tiện nhân Phượng Lan Dạ này bắt lại."

Tây Môn
Vân vừa nghe lời nói của Trầm Trân Châu, liền đứng thẳng lưng, nhưng cũng không
nói thêm cái gì, chẳng qua là quay đầu đánh giá tình huống trong tiểu viện, chỉ
thấy trong tiểu viện rất yên lặng, nhìn không ra có cái gì bất thường, thật
không biết những nữ nhân trước mắt này làm
thế nào bị thương, nhiều người như vậy mà cũng không đối phó được một tiểu nha
đầu, xem ra tiểu nha đầu kia thật là có chút ít bản lãnh, nghe nói ngay cả hổ
cũng chẳng làm gì được nàng? Như vậy bên trong viện này có cơ quan.

Tây Môn
Vân đã đoán ra, lúc này Phượng Lan Dạ dẫn Hoa Ngạc bước tới, cung kính mở
miệng.

"Không
biết Tây Môn tướng quân đại giá quang lâm, có tội có tội."

Mặc dù
ngoài miệng xin tội, nhưng thần sắc lại không có chút nào là bất an sợ hãi, và
cũng không nhìn mấy người ở trong viện.

Tây Môn
Vân đưa một ngón tay chỉ vào mấy người ở trước mặt, trì hoãn thanh âm hỏi:
"Đã có chuyện gì xảy ra?"

"Ỷ
vào người đông thế mạnh, lấn hiếp người mà thôi, Tây Môn tướng quân chẳng lẽ
không nhìn ra được sao?"

"Cái
gì?"

Trầm
Trân Châu thét chói tai, mặc dù nguyên lai nàng muốn ỷ vào người đông thế mạnh
lấn hiếp người, nhưng mà các nàng có lấn được người nào, lấn đến người nào chứ,
ngược lại bản thân còn bị lấn mà thôi, tiểu nha đầu này đúng là có thể mở to
mắt mà nói láo, nàng sắp tức đến hộc máu, nhanh chóng giảy dũa dùng chân đẩy

túi đá đang đè ép trên người qua một bên, những nữ nhân may mắn tránh khỏi, hay
không có bị thương vội vàng từ xa xông lại, đở người bị thương đứng dậy, mỗi
người đều chật vật vạn phần, nhìn Phượng Lan Dạ với ánh mắt vừa kinh vừa sợ, ai
cũng không dám nói nhiều.

Chỉ có
Trầm Trân Châu vẫn hướng về phía Tây Môn Vân phát tác: "Tây Môn Vân, bổn
phu nhân nói, ngươi không nghe thấy sao? Lập tức bắt lấy tiểu tiện nhân
nay đưa đến Tấn vương phủ đi, nhất định phải trừng trị nặng nàng."

Trên
ngũ quan tuấn mị cương nghị của Tây Môn Vân, mài kiến đã nhẹ nhíu lại, vẻ lạnh
lùng hiện lên, hàn khí tràn ra ngoài.

"Xin
hỏi Như phu nhân, đây là Tấn vương phủ sao?"

"Không
phải."

Trầm
Trân Châu vẻ mặt mơ hồ, không biết Tây Môn Vân hỏi cái này là có ý gì, nên
thuận mồm đáp.

Tây Môn
Vân lại nói tiếp: "Nơi này là chỗ nào?"

"Nô
Nhai."

Trầm
Trân Châu trên mặt bị đau, quanh thân cũng đau , nên không biết Tây Môn Vân nói
lời này là có ý gì, khẩu khí không thân thiện kêu lên.

Ánh đèn
từ trong nhà chiếu ra ngoài, soi rọi một bên mặt hơi nghiêng của hắn, làm nó
như được gọt từ đao, hắn gằn từng chữ mở
miệng: "Như vậy các ngươi xuất hiện ở nơi này làm gì, nơi này là địa bàn
của Bổn tướng quân, lúc nào đến phiên một Như phu nhân đương gia nho nhỏ làm
chủ."

Tây Môn
Vân nói xong, quay đầu ra lệnh một tiếng: "Yên Hành, lập tức đưa những
người này trở về Tấn vương phủ, rồi bẩm báo Tấn vương, sau này nếu tại nơi cai
quản của bổn tướng có người đến sanh sự làm
loạn, giết chết không tha."

gió
thổi hiu hiu, hàn khí ào ào.

Trầm
Trân Châu hai chân mềm nhũn, trực tiếp tức đến ngất, làm hai nữ nhân đang dìu
nàng, khẩn trương kêu lên: "Phu nhân,

phu nhân."

Nhưng
tiếc nữ nhân này ngày hôm nay bị chọc tức, gọi gần nữa ngày cũng không có phản
ứng, những nữ nhân còn lại nào dám đắc tội với Tây Môn tướng quân trước mắt,
liền biết điều một chút tiêu sái đi ra ngoài, lúc đến thì hăng hái phong quang
vô hạn, khi về thì chạy trốn thê thảm không dám nhìn, bị đả thương còn phải
mang theo ấm ức, thật giống như một con chó rơi xuống nước, những thấy những kẻ
có thân phận thấp đang vây xem ở bốn bên đường phố, những nữ nhân này vội vàng
tiến vào xe ngựa, chỉ nghe được bốn phía vang lên một mảnh trầm trồ khen ngợi,
xe ngựa liền nhanh chóng rời đi Nô Nhai.

Bên
trong cửa viện, Tây Môn Vân ngửng đầu lên nhìn Phượng Lan Dạ, thật lâu mới mở
miệng.

"Chuyện
của các ngươi thật đúng là nhiều a."

Nói
xong liền xoay người dẫn bộ hạ rời đi, bóng lưng cao lớn tráng kiện như bị ánh
sáng kéo dài, sừng sửng như một ngọn núi.

Phượng
Lan Dạ mắt không nháy không chớp nhìn bọn họ, đợi đến mọi người rời đi, Hoa
Ngạc không nhịn được kêu lên: "Công chúa, cửa kia?"

Cửa
viện đang ở trong trạng thái kỳ quái liền
ngã lăn xuống đất, mặc dù không có hư, nhưng đã bị tổn hại, muốn sửa lại cho
tốt thật đúng là phải phí chút ít thời gian, trong lòng không khỏi nói thầm,
Tây Môn tướng quân kia cũng thiệt là, nên tìm người sửa sang lại cho các nàng
mới phải.

Phượng
Lan Dạ cũng không để ý tới Hoa Ngạc nữa, mà quay đầu lại, một đôi mâu quang
khóa chặt nhìn về phía tường cao hướng Tây Bắc, chỉ thấy trên tường cao, lúc
này đang có một thân ảnh thon dài vắng lặng, ánh trăng tựa như nước đang vẩy
vào trên người của hắn, cho dù trong bóng tối, vẫn có thể thấy rõ ràng dung
nhan mông lung trong trẻo đó, nó dường như được quỷ thần tạo hình, tuấn mỹ
tuyệt luân, một đầu tóc đen được xõa trên vai, còn có đôi mắt mê hoặc lòng
người, lúc này nó đang tản mát ra ánh sáng quỷ dị khó lường, cứ như vậy mắt
không nháy không chớp ngắm nhìn nàng, mang theo một chút giễu cợt, một chút vui
đùa.

"Ngọc
Tiển, " Phượng Lan Dạ đầu có chút đau, nàng không sợ Sở Vương, không sợ
Tấn vương, không sợ Tây Môn Vân, lại càng không sợ những nữ nhân hung thần ác
sát kia, nhưng mà đối với Ngọc Tiển này lại có chút mâu thuẫn, bởi vì nam tử
này làm cho nàng có một loại cảm giác không cách nào nắm lấy

trong tay được, hắn rất là nguy hiểm !

back top