Bên
trong gian phòng trang trí xa hoa, có dòng khí lạnh buốt đang chảy qua.
Ánh mắt
Mai Phi âm trầm, thanh âm trầm thấp vang lên: "Vong quốc nô to gan, dám mơ
tưởng đến hoàng tử."
Phượng
Lan Dạ ngửng đầu lên, cũng không có chút nào là e ngại, lạnh lùng trấn
định nhìn Mai Phi nương nương.
Bà ta
một thân quyến rũ tao nhã, nhưng khó đè nén khí thế bá đạo sắc bén, đôi mắt lại
càng mang tâm cơ rất nặng, quả nhiên không hỗ danh là chủ sự trong cung, trên
tay bà ta chỉ sợ đã nhuốm máu không biết bao nhiêu sinh mạng, nếu mình không
chịu thuần phục dưới sự toan tính của bà ta, chỉ sợ sẽ rước lấy hoạ sát thân,
Phượng Lan Dạ khóe môi nhếch lên, lạnh nhạt ngó chừng Mai Phi, rồi chậm
rãi mở miệng.
"Lan
Dạ không có mơ ước đến Bát hoàng tử, trên thực tế chúng ta chỉ mới gặp mặt có
một lần."
Lời
nàng nói là đúng sự thật, chưa từng có một ngày, nàng nghĩ tới chuyện phải lập
gia đình, lại còn gả cho Bát hoàng tử nữa, mặc dù thân thể nàng chỉ có mười hai
tuổi, nhưng Bát hoàng tử ở trong mắt của nàng giống như một tiểu hài tử ba
tuổi, ngay cả mẫu phi của mình là hạng người gì cũng phân biệt không được, mà họ
cùng ở chung một chỗ mười tám năm, điều này chẳng phải nói rõ tâm trí của hắn
có vấn đề sao, người như vậy mà còn muốn nàng gả cho hắn à? Hơn nữa nàng mới
mười hai tuổi, gả cái gì mà gả.
"À."
Mai Phi
kéo dài âm điệu, nhưng thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, bất quá bà ta nheo mắt
lại đánh giá Phượng Lan Dạ.
Vóc
người tinh tế nhỏ nhắn, còn chưa có trổ mã xong, nàng ta giống như một nụ hoa
nho nhỏ chưa có nở rộ, nhưng mặt mài thì trong sáng tươi đẹp, da thịt như sương
như tuyết, qua một thời gian nữa, chỉ sợ sẽ thành châu báu, ở trên người của
nàng ấy, nàng dường như thấy được bóng dáng của mình lúc tuổi còn trẻ, không tự
ti không kiêu ngạo, thản nhiên đối mặt với bão táp sắp đến, chính là bởi vì
nàng có phần tâm cơ cẩn thận đó, mới bò được tới địa vị như hôm nay.
"Như
vậy Bổn cung hi vọng ngươi chặt đứt tâm tư của Bát hoàng tử."
Nói đến
cùng, Mai Phi bất quá chỉ muốn cho Phượng Lan Dạ làm ác nhân thôi, mà bản thân
bà ta sẽ sắm vai một mẫu thân từ ái thiện lương, thật là buồn cười, nàng cũng
không cần để ý bà ta để làm điều này, không phải là do Mai Phi uy hiếp, bởi vì
nàng căn bản không muốn gả cho Bát hoàng tử.
"Được."
Trong
mắt Mai Phi hiện lên sự tán thưởng, những mũi nhọn u ám xuyên thấu qua đôi mắt
đang híp lại bắn ra ngoài, đầu ngón tay từ từ chuyển động chén trà trong tay,
khóe môi vẽ ra một nụ cười mỏng, từ từ mở
miệng.
"Nhưng
mà Bổn cung cũng có thể làm cho ngươi trở thành phi của các hoàng tử
khác."
Mai Phi
cười rạng rở làm những nếp nhăn trên đuôi mắt càng rõ ràng hơn, bà ta tỏ vẻ tâm
tình vô cùng tốt, ngó chừng Phượng Lan Dạ như ngó chừng một con mồi.
Phượng
Lan Dạ vẻ mặt bình thản nhìn lại, nữ nhân này mà có lòng tốt như thế sao? Mai Phi
làm như thế, mục đích là muốn nàng làm con cờ cho bà ta? Không để cho nàng đợi
lâu, Mai Phi nói tiếp.
"Bổn
cung nhìn ra ngươi là nhân tài hiếm có, Bổn cung từ trước đến giờ thích kẻ có
tài, cho nên nếu ngươi để cho bản cung sử dụng, Bổn cung sẽ làm cho ngươi trở
thành hoàng tử phi, ngươi chỉ cần nói cho Bổn cung biết ngươi chọn người nào?
Sở Vương, An Vương, hay là Tề vương? Bọn họ so sánh với Bát hoàng tử đều có
thực lực hơn nhiều."
Mai Phi
ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng.
Phượng
Lan Dạ ánh mắt trầm xuống, những người này tại sao nhất định phải quyết định
chung thân đại sự của nàng, chẳng lẽ chỉ vì nàng là vong quốc nô thì cũng giống
như con dê chờ làm thịt sao? Nàng chỉ muốn an phận mà sống, không muốn tham dự
đến chuyện tranh giành ganh đua trong hoàng quyền, những chuyện này có quan hệ
gì đến nàng đâu, cho dù là Vân Phượng tộc cũng không liên quan đến nàng, hiện
tại nàng chỉ quan tâm một người đã cho
nàng chút ấm áp là Tư Mã Vụ Tiễn.
"Tạ
nương nương nâng đỡ, Lan Dạ quá nhỏ, không muốn lập gia đình."
"Qua
năm nay, ngươi cũng mười ba tuổi rồi, tuổi này tương đối, đây chính là một cơ
hội tốt."
Mai Phi
nói xong thì đứng lên, cũng không chờ câu trả lời chắc chắn của Phượng Lan Dạ,
có một số việc muốn làm cũng phải làm, không muốn làm cũng phải làm, thân là
chưởng quản lục cung nếu như nàng đã nói ra khỏi miệng, sao lại cho phép một
vong quốc nô nho nhỏ phản bác.
"Nương
nương?"
"Suy
nghĩ thật kỹ đi, Bổn cung chờ tin tức của ngươi."
Nàng
nói xong liền bước ra ngoài, ngoài phòng thanh âm cung kính cẩn thận của thị vệ
vang lên: "Chủ tử."
"Trở
về thôi."
Giọng
nói của Mai Phi một lần nữa lại khôi phục sự ôn nhu lúc trước, thanh âm của Bát
hoàng tử Nam Cung Sâm vang lên: "Các ngươi nói chuyện gì rồi?"
"Không
có việc gì, Bổn cung sẽ cho nàng một cơ hội ."
"Thật,
" thanh âm nhảy nhót hân hoan của Bát hoàng tử truyền vào phòng, thì người
đã định nhào vô trong, bất quá bị Mai Phi kéo lại: "Để cho Lãnh Húc đưa
nàng trở về đi thôi, chúng ta đi ra ngoài thời gian cũng lâu rồi, hồi cung
trước đã."
"Mẫu
phi, ta?"
"Nghe
lời, mẫu phi không phải là đạt thành tâm nguyện của ngươi sao?"
Mai Phi
nương nương liên tục mang khuyên, thanh âm rất nhanh và nhỏ, cho đến khi phía
ngoài lâm vào yên tĩnh, xem ra đã đi rồi.
Phượng
Lan Dạ khóe môi vẽ ra nụ cười trào phúng lạnh lùng, Mai Phi a Mai Phi ngươi
thật là lợi hại, ngay cả con trai cũng bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay,
cuối cùng thì đây là yêu thương hắn hay là hại hắn, nếu có một ngày Nam Cung
Sâm biết bộ mặt thật của ngươi, ngươi còn lại cái gì?
Đang
nghĩ đến nhập thần, thì cửa bị đẩy ra, một tia ánh sáng mặt trời rọi vào,
Phượng Lan Dạ đưa tay lên che lại, mới thấy rõ người đi tới chính là thủ hạ
Lãnh Húc của Bát hoàng tử, mặt hắn không chút thay đổi mở
miệng: "Cửu công chúa, đi thôi, Lãnh Húc phụng mệnh đưa Cửu công chúa trở
về."
"Làm
phiền rồi"
Phượng
Lan Dạ hít sâu một cái, quay đầu đi ra ngoài.
Xem ra
những ngày kế tiếp chắc là không yên tĩnh rồi, Mai Phi nếu đã nói chuyện này,
chỉ sợ nàng thật sự trở thành người được đề cử chọn hoàng tử phi, nghĩ đến Sở
Vương Nam Cung Liệt muốn nàng ở bên
người Tấn vương Nam Cung Trác, mà hiện tại Mai Phi lại muốn cho nàng ở bên
người Sở Vương, nàng nghĩ đến đây mà thấy buồn cười, ngoại trừ nàng ra, không
biết còn có bao nhiêu nữ nhân trở thành con cờ bị lợi dụng.
Lãnh Húc
cùng Phượng Lan Dạ kẻ trước người sau đi xuống lầu ba, trong đại sảnh lầu một,
rất nhiều người đã dùng cơm xong, đang ngồi nói chuyện phiếm, vừa nhìn thấy
Phượng Lan Dạ hiện thân, có mấy người mắt sáng rỡ không nhịn được kêu lên.
"Nhìn
kìa, thật sự là Tiểu công chúa Vân Phượng quốc Phượng Lan Dạ."
"Thật
là nàng a."
"Không
nghĩ tới lại xinh đẹp vậy, thật là không tầm thường a."
"Đúng
vậy a, trưởng thành nhất định là mỹ nhân Khuynh Quốc, đáng tiếc thân phận quá
thấp."
Có người tiếc hận, có người ngạc nhiên, Phượng Lan Dạ
quét mắt một vòng, trước sau sắc mặt vẫn lạnh lùng tiêu sái đi ra ngoài, lên xe
ngựa trước cửa tửu lâu, một đường trở về Nô Nhai. . . . . .
trong gian phòng trang trí xa hoa, có dòng khí lạnh buốt đang chảy qua.
Ánh mắt
Mai Phi âm trầm, thanh âm trầm thấp vang lên: "Vong quốc nô to gan, dám mơ
tưởng đến hoàng tử."
Phượng
Lan Dạ ngửng đầu lên, cũng không có chút nào là e ngại, lạnh lùng trấn
định nhìn Mai Phi nương nương.
Bà ta
một thân quyến rũ tao nhã, nhưng khó đè nén khí thế bá đạo sắc bén, đôi mắt lại
càng mang tâm cơ rất nặng, quả nhiên không hỗ danh là chủ sự trong cung, trên
tay bà ta chỉ sợ đã nhuốm máu không biết bao nhiêu sinh mạng, nếu mình không
chịu thuần phục dưới sự toan tính của bà ta, chỉ sợ sẽ rước lấy hoạ sát thân,
Phượng Lan Dạ khóe môi nhếch lên, lạnh nhạt ngó chừng Mai Phi, rồi chậm
rãi mở miệng.
"Lan
Dạ không có mơ ước đến Bát hoàng tử, trên thực tế chúng ta chỉ mới gặp mặt có
một lần."
Lời
nàng nói là đúng sự thật, chưa từng có một ngày, nàng nghĩ tới chuyện phải lập
gia đình, lại còn gả cho Bát hoàng tử nữa, mặc dù thân thể nàng chỉ có mười hai
tuổi, nhưng Bát hoàng tử ở trong mắt của nàng giống như một tiểu hài tử ba
tuổi, ngay cả mẫu phi của mình là hạng người gì cũng phân biệt không được, mà họ
cùng ở chung một chỗ mười tám năm, điều này chẳng phải nói rõ tâm trí của hắn
có vấn đề sao, người như vậy mà còn muốn nàng gả cho hắn à? Hơn nữa nàng mới
mười hai tuổi, gả cái gì mà gả.
"À."
Mai Phi
kéo dài âm điệu, nhưng thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, bất quá bà ta nheo mắt
lại đánh giá Phượng Lan Dạ.
Vóc
người tinh tế nhỏ nhắn, còn chưa có trổ mã xong, nàng ta giống như một nụ hoa
nho nhỏ chưa có nở rộ, nhưng mặt mài thì trong sáng tươi đẹp, da thịt như sương
như tuyết, qua một thời gian nữa, chỉ sợ sẽ thành châu báu, ở trên người của
nàng ấy, nàng dường như thấy được bóng dáng của mình lúc tuổi còn trẻ, không tự
ti không kiêu ngạo, thản nhiên đối mặt với bão táp sắp đến, chính là bởi vì
nàng có phần tâm cơ cẩn thận đó, mới bò được tới địa vị như hôm nay.
"Như
vậy Bổn cung hi vọng ngươi chặt đứt tâm tư của Bát hoàng tử."
Nói đến
cùng, Mai Phi bất quá chỉ muốn cho Phượng Lan Dạ làm ác nhân thôi, mà bản thân
bà ta sẽ sắm vai một mẫu thân từ ái thiện lương, thật là buồn cười, nàng cũng
không cần để ý bà ta để làm điều này, không phải là do Mai Phi uy hiếp, bởi vì
nàng căn bản không muốn gả cho Bát hoàng tử.
"Được."
Trong
mắt Mai Phi hiện lên sự tán thưởng, những mũi nhọn u ám xuyên thấu qua đôi mắt
đang híp lại bắn ra ngoài, đầu ngón tay từ từ chuyển động chén trà trong tay,
khóe môi vẽ ra một nụ cười mỏng, từ từ mở
miệng.
"Nhưng
mà Bổn cung cũng có thể làm cho ngươi trở thành phi của các hoàng tử
khác."
Mai Phi
cười rạng rở làm những nếp nhăn trên đuôi mắt càng rõ ràng hơn, bà ta tỏ vẻ tâm
tình vô cùng tốt, ngó chừng Phượng Lan Dạ như ngó chừng một con mồi.
Phượng
Lan Dạ vẻ mặt bình thản nhìn lại, nữ nhân này mà có lòng tốt như thế sao? Mai Phi
làm như thế, mục đích là muốn nàng làm con cờ cho bà ta? Không để cho nàng đợi
lâu, Mai Phi nói tiếp.
"Bổn
cung nhìn ra ngươi là nhân tài hiếm có, Bổn cung từ trước đến giờ thích kẻ có
tài, cho nên nếu ngươi để cho bản cung sử dụng, Bổn cung sẽ làm cho ngươi trở
thành hoàng tử phi, ngươi chỉ cần nói cho Bổn cung biết ngươi chọn người nào?
Sở Vương, An Vương, hay là Tề vương? Bọn họ so sánh với Bát hoàng tử đều có
thực lực hơn nhiều."
Mai Phi
ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng.
Phượng
Lan Dạ ánh mắt trầm xuống, những người này tại sao nhất định phải quyết định
chung thân đại sự của nàng, chẳng lẽ chỉ vì nàng là vong quốc nô thì cũng giống
như con dê chờ làm thịt sao? Nàng chỉ muốn an phận mà sống, không muốn tham dự
đến chuyện tranh giành ganh đua trong hoàng quyền, những chuyện này có quan hệ
gì đến nàng đâu, cho dù là Vân Phượng tộc cũng không liên quan đến nàng, hiện
tại nàng chỉ quan tâm một người đã cho
nàng chút ấm áp là Tư Mã Vụ Tiễn.
"Tạ
nương nương nâng đỡ, Lan Dạ quá nhỏ, không muốn lập gia đình."
"Qua
năm nay, ngươi cũng mười ba tuổi rồi, tuổi này tương đối, đây chính là một cơ
hội tốt."
Mai Phi
nói xong thì đứng lên, cũng không chờ câu trả lời chắc chắn của Phượng Lan Dạ,
có một số việc muốn làm cũng phải làm, không muốn làm cũng phải làm, thân là
chưởng quản lục cung nếu như nàng đã nói ra khỏi miệng, sao lại cho phép một
vong quốc nô nho nhỏ phản bác.
"Nương
nương?"
"Suy
nghĩ thật kỹ đi, Bổn cung chờ tin tức của ngươi."
Nàng
nói xong liền bước ra ngoài, ngoài phòng thanh âm cung kính cẩn thận của thị vệ
vang lên: "Chủ tử."
"Trở
về thôi."
Giọng
nói của Mai Phi một lần nữa lại khôi phục sự ôn nhu lúc trước, thanh âm của Bát
hoàng tử Nam Cung Sâm vang lên: "Các ngươi nói chuyện gì rồi?"
"Không
có việc gì, Bổn cung sẽ cho nàng một cơ hội ."
"Thật,
" thanh âm nhảy nhót hân hoan của Bát hoàng tử truyền vào phòng, thì người
đã định nhào vô trong, bất quá bị Mai Phi kéo lại: "Để cho Lãnh Húc đưa
nàng trở về đi thôi, chúng ta đi ra ngoài thời gian cũng lâu rồi, hồi cung
trước đã."
"Mẫu
phi, ta?"
"Nghe
lời, mẫu phi không phải là đạt thành tâm nguyện của ngươi sao?"
Mai Phi
nương nương liên tục mang khuyên, thanh âm rất nhanh và nhỏ, cho đến khi phía
ngoài lâm vào yên tĩnh, xem ra đã đi rồi.
Phượng
Lan Dạ khóe môi vẽ ra nụ cười trào phúng lạnh lùng, Mai Phi a Mai Phi ngươi
thật là lợi hại, ngay cả con trai cũng bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay,
cuối cùng thì đây là yêu thương hắn hay là hại hắn, nếu có một ngày Nam Cung
Sâm biết bộ mặt thật của ngươi, ngươi còn lại cái gì?
Đang
nghĩ đến nhập thần, thì cửa bị đẩy ra, một tia ánh sáng mặt trời rọi vào,
Phượng Lan Dạ đưa tay lên che lại, mới thấy rõ người đi tới chính là thủ hạ
Lãnh Húc của Bát hoàng tử, mặt hắn không chút thay đổi mở
miệng: "Cửu công chúa, đi thôi, Lãnh Húc phụng mệnh đưa Cửu công chúa trở
về."
"Làm
phiền rồi"
Phượng
Lan Dạ hít sâu một cái, quay đầu đi ra ngoài.
Xem ra
những ngày kế tiếp chắc là không yên tĩnh rồi, Mai Phi nếu đã nói chuyện này,
chỉ sợ nàng thật sự trở thành người được đề cử chọn hoàng tử phi, nghĩ đến Sở
Vương Nam Cung Liệt muốn nàng ở bên
người Tấn vương Nam Cung Trác, mà hiện tại Mai Phi lại muốn cho nàng ở bên
người Sở Vương, nàng nghĩ đến đây mà thấy buồn cười, ngoại trừ nàng ra, không
biết còn có bao nhiêu nữ nhân trở thành con cờ bị lợi dụng.
Lãnh Húc
cùng Phượng Lan Dạ kẻ trước người sau đi xuống lầu ba, trong đại sảnh lầu một,
rất nhiều người đã dùng cơm xong, đang ngồi nói chuyện phiếm, vừa nhìn thấy
Phượng Lan Dạ hiện thân, có mấy người mắt sáng rỡ không nhịn được kêu lên.
"Nhìn
kìa, thật sự là Tiểu công chúa Vân Phượng quốc Phượng Lan Dạ."
"Thật
là nàng a."
"Không
nghĩ tới lại xinh đẹp vậy, thật là không tầm thường a."
"Đúng
vậy a, trưởng thành nhất định là mỹ nhân Khuynh Quốc, đáng tiếc thân phận quá
thấp."
Có người tiếc hận, có người ngạc nhiên, Phượng Lan Dạ
quét mắt một vòng, trước sau sắc mặt vẫn lạnh lùng tiêu sái đi ra ngoài, lên xe
ngựa trước cửa tửu lâu, một đường trở về Nô Nhai. . . . . .