Độc Y Vương Phi

Quyển 2 - Chương 75


Ba bốn
hán tử vén màn kiệu lên, liền nhìn thấy bên trong có một mỹ nhân như ngọc nằm
nghiêng, giờ phút này đang mê trợn
tròn mắt, vẻ mặt dường như khôi phục một chút tỉnh táo, vừa nhìn thấy có mấy
người nam nhân mặt đầy dâm quang, vén rèm đi vào, không khỏi kêu lên.

"Các
ngươi làm gì? Cút ngay đi, a, "Có người không kịp đợi kéo lấy thân thể của
nàng, trực tiếp xé y phục trên người nàng, sau đó liền có người, đưa bàn tay
đến trên bộ ngực đầy đặn của nàng, bắt đầu chà đạp, lúc này Trầm Vân Tinh đã
biết bước kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, mà đây chính là chuyện mà nàng muốn
ban cho Phượng Lan Dạ, làm lại trở thành xảy ra trên người nàng đây, đến tột
cùng là chuyện gì xảy ra? Nàng nghĩ mãi vẫn không rõ, nhưng mà mấy cái tay kia
đã sờ mó nắm lấy mọi góc độ trên thân thể nàng, cả người bỗng nhiên chợt lạnh,
nàng bị lột sạch sẽ, lúc này Trầm Vân Tinh thật là kêu trời không thấy, gọi đất
đất không nghe, hận không thể đập đầu mà chết, nhưng cho dù có đập đầu, thì
cũng chạy không thoát cảnh phải chịu nhục, thân thể trong sạch của nàng, không
có cho phu quân mình, lại bị hủy ở trong tay những người này rồi, không cần,
phải là nàng đáng chết, ông trời xin hãy bỏ qua cho nàng đi, bỏ qua cho nàng.

"Các
ngươi hãy buông tha cho ta đi, ta cho các ngươi tiền, muốn bao nhiêu có bấy bao
nhiêu."

Trầm
Vân Tinh cầu khẩn, nhưng mà chữ sắc vào đầu, những tên hán tử nơi nào mà bận
tâm được nhiều như vậy, tiếng thở càng ngày càng nặng, có người liều mạng đem
tách hai chân của nàng ra, trực tiếp một cái đâm thấu vào thân thể của nàng,
Trầm Vân Tinh chịu không được hét rầm
lên.

"A,
a."

Tiếng
kêu của nàng càng kích thích những tên hán tử, hán tử phá thân của nàng không
nhịn được kêu lên: "Mẹ nó còn nguyên, hẳn là lần đầu tiên, Lão Tử ngày hôm
nay thật may, ngay cả có tiền cũng mua không được thứ này " nói xong cũng
không quản Trầm Vân Tinh với tiếng kêu thống khổ, thoải mái chuyển động, ba tên
hán tử khác vừa nghe hắn nói, ảo não không dứt, xông tới bên người Trầm Vân
Tinh, sau một phen hành hạ xong, Trầm Vân Tinh người đầy dấu hôn xanh tím, phía
dưới vết máu loang lổ, cả người chết đi sống lại, hôn mê mấy lần, đợi lúc nàng
tỉnh lại lần nữa, trong xe ngựa trống rỗng không
có một người, chỉ có nàng thân thể trần truồng nằm ở bên trong xe ngựa.

Nàng đệ
nhất mỹ nữ An giáng thành Trầm Vân Tinh bị hôm nay bị chà đạp thê thảm, vốn
tuồng vui này là nàng trả thù một nữ nhân khác , nhưng là bây giờ lại xảy ra
trên người của nàng, nàng thật hận a, nếu như nàng không nghĩ hại Phượng Lan
Dạ, bản thân mình cũng sẽ không gặp phải loại chuyện này, hiện tại nàng còn có
thể diện gì gặp người ta, Trầm Vân Tinh chảy nước mắt mặc quần áo vào, quanh
thân đau giống như bị xé nát, nhưng mà nàng nói không được nên lời, nhớ tới cái
chết, thì lại vừa sợ, cuối cùng chỉ có thể chầm chập xuống xe ngựa, vịn hàng
rào gỗ bên đường phố , một đường đi về phía Nam Cung phủ.

Nam
Cung phủ.

Tam
hoàng tử Nam Cung Tiếp đang nghe tiểu nha đầu khóc
lóc kể lể: "Chủ tử nhất định đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, gia ngươi
hãy phái người đi tìm nàng đi"

Nam
Cung Tiếp nhìn chằm chằm tiểu nha đầu quỳ trên mặt đất, trầm giọng mở miệng:
"Nói đi, các ngươi lại làm chuyện gì? Một nữ nhân hiểu nữ tắc, cả ngày nên
ở lại trong phủ, nhưng lại đi chạy loạn khắp nơi, gặp chuyện không may cũng là
tự chuốc lấy."

"Gia,
ngươi cứu chủ tử đi."

Tiểu
nha đầu liên tục cầu khẩn, Nam Cung Tiếp cũng không nhúc nhích, ánh mắt lạnh
như băng nhìn chằm chằm tiểu nha đầu: " Nói cho ta biết, chủ tử các ngươi
gạt ta để đi làm cái gì, nếu không để cho quản gia dẫn ngươi đi xuống chịu hình
phạt đi, xem ngươi nói hay là không nói?"

Tiểu
nha đầu bị hù dọa, sắc mặt trắng đi, đâu còn dám giấu diếm: "Là chủ tử,
nàng hận Tề vương phi, cho nên tìm người, muốn thu thập Tề vương phi."

"Cái
gì? Nàng thật là không tự lượng sức mình, Tề vương phi là người mà nàng đối phó
được sao, nữ nhân này ngu xuẩn."

Nam
Cung Tiếp sắc mặt cũng thay đổi luôn, ở bên trong phòng khách đi qua đi lại,
Trầm Vân Tinh dù xảy ra chuyện gì cũng là tự tìm, nhưng hiện tại thân phận của
nàng vẫn là Tam hoàng tử phi, thể diện của Nam Cung phủ bọn họ không thể bị
nàng làm mất hết.

Nam
Cung Tiếp hướng ra ngoài cửa gọi quản gia: "Lập tức mang người Vương Phủ
đi ra ngoài tìm Tam hoàng tử phi, nhớ kỹ không được kinh động bất luận kẻ
nào."

"Dạ,
gia."

Quản
gia cung kính nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng mà vừa rời đi không bao lâu, một
tiểu nha đầu vội vả chạy vào, sợ hãy bẩm báo: "Gia, phu nhân trở lại, hiện
tại đang ở Xuân Hương viện."

Xuân
Hương viện là viện của Trầm Vân Tinh, không ngờ nàng ta đã trở lại, hơn nữa còn
lặng lẽ im lìm, Nam Cung Tiếp chân mày cau lại, xoay người liền đi ra ngoài,
hai tiểu nha đầu vội vàng đứng dậy đi theo phía sau hắn.

Bên
ngoài phòng, Nam Cung Tiếp lạnh lùng mệnh lệnh hạ nhân: "Truyền cho quản
gia trở lại, đừng đi ra ngoài"

"Tuân
lệnh, gia."

Trả lời
xong liền có người chạy đi, Nam Cung Tiếp dẫn thiếp thân thị vệ
Trữ Cảnh cùng hai tiểu nha đầu đi thẳng tới Xuân Hương viện.

Trước
cửa Xuân Hương viện, hai người gác cửa vừa nhìn thấy chủ tử hùng hổ đi tới ,
khuôn mặt sợ hãy, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, không biết nói cái gì cho phải, đợi
đến chủ tử đi qua, mới kịp phản ứng, liền run như cầy sấy nhỏ
giọng nghị luận.

"Ngươi
nói xem phu nhân đã xảy ra chuyện gì? Thật giống như đã bị thương , hơn nữa y
phục cũng rách nữa."

"Không
phải là?"

Hai
người kinh nghi vạn phần, ánh mắt nhìn nhau có chút hả hê, nữ nhân này nếu thật
sự xảy ra chuyện gì, thì cũng là tự chuốc lấy, ai bảo nàng ta vẫn xem thường
chủ tử các nàng đâu, cũng không nhìn xem bản thân mình thân phận gì, ngay cả
hoàng tử cũng dám khinh thường, cho dù nàng ta có là con của Trầm gia học sĩ
Hàn Lâm viện đi nữa, thì cũng chỉ là một kẻ làm quan, có thể so sánh cùng hoàng
thân quốc thích sao? Thật là nữ nhân không biết xấu hổ.

Hai ma
ma nói thầm, lúc này Nam Cung Tiếp đã dẫn người xông thẳng vào khuê phòng của
Trầm Vân Tinh, dọc theo đường đi cũng không còn người dám ngăn trở hắn, từ
trước tới nay, Tam hoàng tử làm người ôn hòa khiêm
tốn, ở trong phủ, rất được bọn hạ nhân kính
yêu, cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy hắn có sát khí như hôm nay vậy, nên
tất cả mọi người có chút sợ.

Trong
phòng ngủ, ánh đèn mờ ảo, chập chờn soi sáng.

Cửa
phòng rầm một tiếng vang lên ,
Nam Cung Tiếp đi vào, đây là lần đầu
tiên hắn đi vào phòng ngủ của Trầm Vân Tinh, mà Trầm Vân Tinh vốn đang thay
quần áo, nghe được cửa phòng có tiếng vang, hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy
Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp khuông mặt đang lạnh lùng như băng thì không khỏi
hoảng hốt, nhẹ buông tay, y phục liền rơi xuống trên mặt đất, trên người nàng
làn da trắng mịn, cái yếm đỏ tươi mới vừa
mặc lên người, vốn đang định mặc áo lót, ai biết Nam Cung Tiếp bỗng nhiên xông
vào.

Trầm
Vân Tinh lấy lại ý thức hai tay che ngực, trong
mắt hiện lên tức giận: "Ngươi?"

Nhưng
rất nhanh nàng liền nghĩ đến trên người mình mới vừa xảy ra chuyện gì, hơn nữa
giờ phút này da thịt trắng trẻo trên người, lại loang lổ dấu
hôn, người có mắt tất nhiên đều nhìn ra được, nàng còn có lời gì để nói đây?
Phịch một tiếng quỳ xuống đất: "Gia? Ta?"

Nam
Cung Tiếp trong mắt đằng đằng toát ra hai đóm lửa, tiến lên một bước nắm lấy
Trầm Vân Tinh cắn răng mở miệng: "Ta không chỉ một mà là ba lần nhắc nhở
ngươi, nhất định phải chú ý chừng mực, hiện tại ngươi chơi với lửa, tốt lắm, ta
lập tức viết một phong hưu thư cho ngươi, ngươi lập tức chạy trở về Trầm phủ
đi."

Trầm
Vân Tinh nghe vậy, trong mắt hiện đầy khủng hoảng, sợ hãi, nếu bây giờ nàng bị
hưu, chuyện này tất nhiên không thể giấu diếm được, mặt mũi của Trầm gia đều bị
nàng phá nát, phụ thân nhất định sẽ đánh chết nàng, không được.

Trầm
Vân Tinh ôm lấy đùi của Nam Cung Tiếp, cầu khẩn không dứt.

"Không
cần a, van cầu ngươi đừng hưu ta, ta không thể trở về Thẩm gia, van cầu
ngươi."

"Chẳng
lẽ ngươi cho rằng ngươi còn có thể ở lại Nam Cung phủ làm phu nhân sao"Nam
Cung Tiếp châm biếm, hai mắt bắn ra ánh sáng khiếp người, hắn thật đúng là
không biết nữ nhân này lại vô sỉ như thế, đã làm ra những chuyện như thế này,
còn có mặt mũi ở lại Nam Cung phủ, nếu đổi lại là người bình thường, sớm tuyệt
quyết tự sát, nếu quả thật như
vậy, hắn sẽ cho nàng một danh tiết cương liệt, không nghĩ tới nữ nhân này chẳng
những sợ chết, còn muốn ở lại bên trong Nam Cung phủ .

"Chỉ
cần không hưu ta, ngươi muốn làm sao thì làm như thế, van ngươi, để cho ta làm
thiếp, để cho ta làm tỳ đều được"

"Cút
ngay."

Nam
Cung Tiếp vừa nhấc chân đá ngả lăn Trầm Vân Tinh, nữ nhân kia bò dậy, vừa nhào
đầu về phía trước ôm chân của hắn, vừa cầu khẩn không dứt, nước mắt như mưa rơi
xuống.

"Van
cầu ngươi, đừng hưu ta, đừng để cho ta trở về Trầm gia, nếu ta trở về, phụ thân
nhất định sẽ đánh chết ta, van ngươi."

Nam
Cung Tiếp nhíu mày, Trầm Vân Tinh vẫn là chánh phi mà hoàng thượng ban cho hắn,
nếu như hưu nàng, thì nhất định phải có một giải thích rõ ràng, nếu như chuyện
này lan truyền đi ra ngoài, thể diện của hoàng thất sẽ bị mất, Nam Cung phủ lại
càng trở thành trò cười của người trong thiên hạ, cho nên hưu nàng vẫn không
phải là hành động khôn ngoan, thế nhưng nếu giữ nữ nhân này lại, trong lòng hắn
có cảm như nuốt phải một con ruồi, bất quá vì hoàng thất cùng Nam Cung phủ,
cuối cùng Nam Cung Tiếp đành thị huyết mở miệng.


"Tốt,
bắt đầu từ hôm nay , ngươi không còn là phu nhân của Nam Cung phủ, ta sẽ tiến
cung báo cáo với phụ hoàng, từ nay ngươi chẳng qua là một gã tiện thiếp của Nam
Cung phủ, tiện thiếp hạ đẳng nhất, nhớ, nếu còn ra khỏi phủ một chuyến nữa, thì
vĩnh viễn không cho vào Nam Cung phủ một bước."

Nam
Cung Tiếp nói xong, cũng không thèm nhìn tới Trầm Vân Tinh một cái, nhấc chân
liền đi ra ngoài.

Bên
ngoài phòng thanh âm của tiểu nha đầu gác cửa vang lên, cũng không có người để
ý tới, đợi đến Nam Cung Tiếp đi khỏi, hai thiếp thân nha đầu của Trầm Vân Tinh
liền vọt vào, chỉ thấy trong phòng ngủ, chủ tử đang nằm lỳ ở trên giường khóc,
mà trên người lại có nhiều mảnh xanh tím , những nha đầu này mặc dù không tinh
thông chuyện nam nữ, nhưng cũng có nghe thấy chút ít, giờ phút này thấy bộ dạng
chủ tử, sớm bị dọa đến hoảng sợ, một người nhặt y phục trên mặt đất lên choàng
trên người chủ tử, một người đi đỡ chủ tử.

"Tiểu
thư, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy."

Nói
xong cũng khóc lên, Trầm Vân Tinh nghe câu hỏi của tiểu nha đầu, khóc càng
thương tâm hơn, quay đầu ôm tiểu nha đầu của mình, khóc đến ruột gan đứt từng
khúc, chẳng lẽ đây mới thật là nàng đã tạo nghiệp, vì sao phải gặp Tề vương,
nếu không phải một lòng ảo tưởng, thì làm sao mà phát sinh chuyện như vậy?

Trong
phòng ngủ vang lên tiếng khóc. . . . . ."

Ngày
thứ hai, Nam Cung Tiếp liền vào Cung, đem chuyện cách chức Trầm Vân Tinh làm
thiếp báo cáo cho Hạo Vân đế biết, hoàng thượng vốn không đồng ý, còn khiển
trách Nam Cung Tiếp một trận, nhưng sau khi nghe chuyện đã xảy ra, liền không
nói thêm lời nào, nữ nhân thất thân làm sao
xứng làm hoàng tử phi, cách chức làm thiếp thì cách chức làm thiếp, cũng đã làm
Tam nhi khó xử nhiều vì không thể hưu nữ nhân kia, nếu mà đem nàng hưu trở về
Trầm gia, chỉ sợ thể diện của hoàng thất cũng mất hết, Hạo Vân đế phất phất tay
để cho Nam Cung Tiếp lui ra ngoài, khuôn mặt mệt mỏi, thật là thời buổi rối
loạn a.

Từ đó
bên trong Nam Cung phủ có hai ba cái tiểu thiếp , vị trí chánh phi thì bị treo,
Trầm gia không biết có phải nhận được tin tức gì hay không, mà nửa chữ cũng
không lên tiếng, chuyện này liền được giải quyết như vậy.

Trầm
Vân Tinh từ đó không thấy bóng dáng, không bao giờ được ra khỏi Nam Cung phủ
nữa, thân phận của nàng đã không còn giống với lúc trước.

Chuyện
phát sinh đêm hôm đó, sau này nàng suy nghĩ lại, cộng thêm tiểu nha đầu tường
thuật, đại khái đã hiểu rõ chuyện xảy ra, thật ra thì nàng đã trúng kế gậy ong
đập lưng ong của người đàn bà Phượng Lan Dạ kia, nàng đã quá coi thường nha đầu
này, mới làm cho mình gặp phải thiệt thòi như vậy, Trầm Vân Tinh vừa hận vừa
giận, nhưng vô kế khả thi, bất quá nàng vẫn chưa quên một chuyện khác.

Vị hôn
phu Nạp Lan Cửu của Phượng Lan Dạ, người này bỗng nhiên xuất hiện ở bên trong
An giáng thành, một kẻ không rõ lai lịch, chỉ sợ trong lòng có quỷ kế, cho nên
Trầm Vân Tinh bí mật để cho tiểu nha đầu đưa tin cho biểu ca của mình là Tây
Môn Vân, để cho hắn đặc biệt chú ý động tĩnh Tề vương phủ.

Tây Môn
Vân nhận được mật báo, âm thầm phái người giám thị Tề vương phủ, bởi vì sợ Tề
vương phát hiện, cho nên âm thầm bố trí rất xa, trong lúc nhất thời cũng bình
an vô sự.

Tam
hoàng tử phi Trầm Vân Tinh bị giáng xuống làm thiếp, một lần nữa khơi lên làn
sóng nghị luận trong An giáng thành, tại trà lâu tửu quán, phần lớn là người ta
đều đàm luận cái đề tài này.

Chuyện
này tự nhiên cũng truyền vào trong Liên viện của Tề vương phủ.

Diệp
linh cùng Hoa Ngạc cùng vài người đều rất là cao hứng, vỗ tay khen hay:
"Nữ nhân kia đáng đời."

"Đúng
vậy a, đáng đời, tự làm tự chịu."

Bất quá
đối với chi tiết bên trong đó, không ai hiểu rõ, đêm đó đến tột cùng đã xảy ra
chuyện gì, tại sao Tam hoàng tử lại cách chức Trầm Vân Tinh làm thiếp, nếu như
nàng ta thật sự làm ra chuyện không trong sạch, theo lý phải hưu nàng ta mới
đúng, nếu như không có, thì sao lại cách chức nàng ta, hơn nữa Trầm gia lại
không ai lên tiếng biện minh gì cả.

Phượng
Lan Dạ đang ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi luyện Huyền Thiên tâm pháp, nàng bây
giờ chẳng qua chỉ luyện đến sơ cấp tâm pháp, đang muốn tu luyện lên nữa, thì
dường như có một tầng trở ngại, khiến cho nàng hết đường xoay xở, cuối cùng là
xảy ra vấn đề gì đây?

Tu
luyện xong, nàng nhắm mắt ngưng thần suy tư, thật ra ở nơi nào xảy ra sơ sót,
lúc này, giọng nói ngoài cửa tự nhiên truyền vào, nghĩ đến nữ nhân Trầm Vân
Tinh kia bị trừng phạt báo ứng, ánh mắt của Phượng Lan Dạ lóe lên một cái, nàng
ta đúng là đáng đời, nếu như nàng ta không có lòng hãm hại nàng, thì hôm đó
cũng không bị chuyện gì.

Người
đàn bà kia căn bản là tự làm tự chịu, Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây liền không để
ý tới chuyện này nữa, nhưng có một chuyện khác làm cho nàng phải bận tâm, liền
xoay người hướng ra ngoài cửa trước gọi một tiếng: "Diệp linh."

Diệp
linh vừa nghe Vương Phi gọi, vội vàng chạy đi vào: "Tiểu Vương phi?"

"
Đi kêu quản gia đến đây."

"Dạ"

Diệp
linh đi ra ngoài rồi, Phượng Lan Dạ cũng đứng dậy, chỉnh trang lại một chút rồi
đi tới khách sãnh kế bên, đám người Hoa Ngạc cùng Diệp khanh cũng theo đi vào,
rót trà đứng hầu ở một bên.

Quản
gia Tích Đan rất nhanh đi theo phía sau Diệp Linh bước vào, Tích Đan cung
kính mở miệng: "Tham kiến
Tiểu Vương phi, không biết Vương Phi gọi Tiểu nhân tới đây có chuyện
gì phân phó?"

Phượng
Lan Dạ nhấp một chút trà, nhẹ nhàng mở miệng: "Đúng rồi, qua hai mươi ngày
nữa chính là đại thọ năm mươi của hoàng thượng, nghe nói trước đây Tề vương phủ
cũng không có tặng lễ vật mừng thọ cho hoàng thượng, năm nay bổn vương phi muốn
đưa cho hoàng thượng thọ lễ."

"Vương
Phi muốn để cho Tiểu nhân đi chuẩn bị sao?"

Tích
Đan xin chỉ thị, nhưng Phượng Lan Dạ lắc đầu, phải chuẩn bị thứ gì, nàng đã suy
nghĩ đi lại mấy ngày nay, nàng chỉ muốn để Tích Đan đi thăm dò các Vương Phủ
khác đưa lễ vật gì.

"Đi
hỏi thăm một chút Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ chuẩn bị lễ vật gì."

"Dạ,
Vương Phi."

Tích
Đan lĩnh mệnh lui xuống, ánh mắt của Phượng Lan Dạ trở nên u ám, sở dĩ muốn
tặng lễ vật cho Hạo Vân đế , cũng không phải bởi vì hắn là hoàng thượng, mà vì
nàng không muốn để cho Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ đoạt lấy danh tiếng,
nàng muốn cho bọn hắn một kích thật mạnh, mặc dù Nam Cung Diệp không có hứng
thú với ngôi vị, nhưng bọn người trong bóng tối cũng không có bỏ qua cho hắn,
ngược lại còn khắp nơi đề phòng hắn, như vậy nàng sẽ làm cho bọn họ an tâm một
chút, hơn nữa nàng phải thường xuyên đi vào trong cung để điều tra rõ chuyện
của Ngọc phi, năm đó chết như thế nào, nếu như chuyện này xảy ra ở trong cung
thì chỉ có thể ở trong cung mới tìm đầu mối, nàng cũng không tin không có một
tí khe hở nào để điều tra.

Tấn
vương phủ bên trong thư phòng.

Phía
sau bàn đọc sách đang ngồi một nam tử tà mị âm trầm, con ngươi híp lại, ánh
sáng khiếp người đang nhìn chằm chằm một nữ tử mỹ lệ quỳ trên mặt đất,
nàng ta không nhúc nhích, không biết tư thế như vậy đã trôi qua bao lâu, mới
chậm rãi mở miệng: "Lam Cơ,
Bổn vương đã giao chuyện gì cho ngươi?"

Nữ tử
quỳ trên mặt đất ngửa mặt
lên, kiều diễm quyến rũ, nhưng giờ phút đang hiện lên mấy phần cẩn thận, từ
từ mở miệng.

"Bẩm
Vương gia, Lam Cơ hành sự bất lực, xin Vương gia xử phạt."

Nam
Cung Trác vốn để cho nàng ra tay, cho nàng cùng Phượng Lan Dạ gặp mặt, dựa theo
lẽ thường, Phượng Lan Dạ thân là muội muội của Lam Cơ, tất nhiên phải cứu nàng
ra khỏi Tuyết Nhạn Lâu, để cho Lam Cơ tiến vào Tề vương phủ, nàng nhất định
phải ở giữa gây xích mích cho Tề vương cùng Tề vương phi, bởi vì Phượng Lan Dạ
vô cùng cao ngạo, nếu như trong lòng có vết nứt, nhất định nàng sẽ rời đi Tề
vương phủ, đến lúc đó Nam Cung Trác sẽ lên tiếng giữ nàng, tất nhiên nàng sẽ ở
lại Tấn vương phủ.

Nhưng
chẳng ai ngờ rằng, Phượng Lan Dạ căn bản không động thủ đi cứu tỷ tỷ mình.

Trong
mắt Lam Cơ chợt lóe lên sự tàn ác, không nghĩ tới Phượng Lan Dạ lại có thể
quyết tuyệt đến như vậy, bản thân mình thì hưởng phúc, hoàn toàn không để ý đến
nàng đang ở chỗ này chịu tội, nghĩ đến đây , Lam Cơ liền cắn răng, nếu có một
ngày mình được quyền thế, tất nhiên sẽ không để cho nha đầu chết tiệt kia sống
tốt.

"Ngươi?"

Nam
Cung Trác đang muốn mở miệng, thì cửa bị gõ một chút, có người mở cửa ra, xông
thẳng vào trong, Nam Cung Trác sắc mặt đột nhiên lạnh, âm trầm nhìn sang, chỉ
thấy người đến mặc áo choàng màu đen, khăn trùm trên đầu cũng màu đen, sau khi
bước vào thì lẵng lặng lấy xuống mũ trùm đầu, lộ ra dung nhan sang trọng tuyệt
đẹp, Nam Cung Trác lời đến miệng phải nuốt trở vào, bởi vì người này là mẫu phi
của hắn Mai Phi nương nương, sao bỗng nhiên nàng lại xuất cung tới đây?

Nam
Cung Trác nhìn lướt qua Lam Cơ đang quỳ bên dưới, phất phất tay, ý bảo nàng đi
xuống, có việc gì sau này hãy nói.

Lam Cơ
lặng lẽ đứng dậy, len lén liếc
nhìn người vừa tới một cái, âm thầm suy đoán nữ nhân này là ai, ngay cả Tấn
vương điện hạ cũng mang theo ba phần cẩn thận, mắt thấy nàng đã muốn thối lui
đến trước cửa, thì nghe một thanh âm giá lạnh vang lên.

"Đứng
lại."

Trong
mắt Mai Phi hiện lên vẻ khiếp sợ, khó
có thể tin, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Lam Cơ, vươn tay nâng mặt của
nàng lên, cẩn thận tỉ mỉ nhìn, Nam Cung Trác đang ngồi ngay ngắn ở sau
mặt bàn không biết xảy ra

chuyện gì, liền đi tới hỏi thăm: "Sao vậy?"

"Nha
đầu này là ai?"

"Vân
Phượng quốc ,Ngũ công chúa."

Nam
Cung Trác trầm giọng mở miệng, hắn không rõ mẫu phi làm sao
vậy, lúc nãy có chút khó tim, sau đó thì khiếp sợ, hiện tại lại mang theo một
ít hưng phấn, rồi đưa cánh
tay lôi Lam Cơ hướng về phía giường êm mà, hai người cùng nhau ngồi lên đó, Lam
Cơ nhìn thần thái của Nam Cung Trác, cuối cùng đã nhớ ra thân phận của nữ nhân
này, nhất định là Mai Phi nương nương, nàng không khỏi hoảng hốt, vội vàng đứng
lên, khom người khom lưng: "Lam Cơ đáng chết, tham kiến Mai Phi nương
nương."

"Không
sao, ngồi xuống đi, Bổn cung có chuyện hỏi ngươi."

Lam Cơ
nào dám ngồi, chỉ cúi đầu đứng thẳng, Mai Phi cũng không làm khó nàng, ôn
nhu mở miệng: "Nếu như
bổn cung dẫn ngươi tiến cung đi phụng dưỡng hoàng thượng, ngươi có bằng lòng
hay không?"

"
a?"

Chẳng
những Lam Cơ, mà ngay cả Nam Cung Trác cũng có chút khó có thể tin, mẫu phi làm
sao có thể nói lên đề nghị như vậy, phụ hoàng niên kỉ kỷ đã lớn như vậy rồi,
nghĩ sao mà đi dâng nữ nhân cho phụ hoàng, cả khuôn mặt đều không giải thích
được.

Lam Cơ
đầu tiên là mang vẻ khó tin, sau đó ngửng đầu lên nhìn Nam Cung Trác, Nam Cung
Trác gật đầu một cái, Lam Cơ liền gật đầu.

"Lam
Cơ mặc cho nương nương an bài."

"Tốt,
ngươi đi thu dọn đi, sau đó ở trước cửa Vương Phủ chờ ta, theo Bổn cung cùng
nhau tiến cung, Bổn cung tự có an bài."

"Dạ,
nương nương."

Lam Cơ
lên tiếng rồi lui ra ngoài, sau khi đi thẳng ra khỏi cửa, nàng vẫn có chút khó
có thể tin, nàng sẽ phải tiến cung phụng dưỡng hoàng thượng, điều này sao có
thể xảy ra, Lam Cơ nàng rất nhanh sẽ trở thành nhân thượng nhân sao? Cho tới
nay nàng đều ủy khuất để cầu toàn, hiện tại cuối cùng cũng nhận được hồi báo
rồi sao? Nàng biết Nam Cung Trác muốn lợi dụng nàng, bất quá thế sự không có
tuyệt đối?

Lam Cơ
nhợt nhạt cười, khóe môi hiện lên
vẻ thị huyết, rất nhanh tăng cước bộ, xoay người đi khỏi.

Bên
trong thư phòng, yên tĩnh không tiếng động, Nam Cung Trác đi tới bên người Mai
Phi, lo lắng mở miệng: "Mẫu phi, ngươi xuất cung tới làm gì? Nếu như
bị phụ hoàng phát hiện."

Mai Phi
mềm mại đáng yêu cười một tiếng:
"Ngươi yên tâm đi, hắn đã không bằng lúc trước, hiện tại nhìn bên ngoài
thì thân thể khoẻ mạnh, nhưng trên thực tế đã ngày càng lụn bại rồi, cho nên
ngươi nhất định phải tăng nhanh kế hoạch, còn có đại thọ lần này của hoàng
thượng, ngươi đã chuẩn bị đưa thọ lễ gì?"

"Nhi
thần tự có an bài, mẫu phi yên tâm đi, năm nay nhi thần nhất định sẽ đứng thứ
nhất, năm ngoái để cho tứ hoàng đệ đoạt trước, năm nay sẽ không."

"Ừ,
vậy thì tốt, ngàn vạn lần không thể để cho mẫu tử Sở Vương đi đầu nữa, đến lúc
đó ngôi vị hoàng đế thật sự sẽ rơi vào trong tay bọn họ mất."

"Mẫu
phi yên tâm đi, nhi thần tuyệt đối sẽ không thua."

Nam
Cung Trác cắn răng, vẻ mặt càng âm ngao, lãnh mị, bất quá đối với chuyện mẫu
phi để cho Lam Cơ tiến cung, hắn cảm giác có chút kỳ quái, liền nhanh chóng hỏi
thăm: "Vì sao lại để cho Lam Cơ tiến cung phụng dưỡng phụ hoàng?"

"Nha
đầu kia có thể tin được không?"

Mai Phi
hạ giọng, nhỏ tiếng hỏi, Nam Cung Trác gật đầu, Lam Cơ vẫn bị hắn khống chế,
trên người nàng đã bị hắn hạ độc, cho nên nàng ta mới không dám tự ý hành động,
bằng không sẽ mất mạng.

"Ngươi
biết nha đầu kia lớn lên giống người nào không?"

Nam
Cung Trác lắc đầu, hắn đâu biết được, nhưng Lam Cơ lớn lên diễm lệ quyến rũ,
nếu mẫu phi đã nhắc tới chuyện này thì nhất định có dụng ý khác, chẳng lẽ nàng
giống một phi tử mà phụ hoàng thích sao, mẫu phi của Thụy Vương, hay là mẫu phi
của Tề vương , Nam Cung Trác biết hoàng thượng sủng nhất chính là mẫu phi của
Ngũ hoàng đệ, đồng thời cũng cưng chìu mẫu phi Thất hoàng đệ, nhưng Lam Cơ chắc
chắn là giống người được thánh ý sủng ái nhất Hoàng
quý phi, mà không phải Ngọc phi.

"Chẳng
lẽ nàng lớn lên giống mẫu phi của Ngũ hoàng đệ , vị
Hoàng quý phi được thánh sủng nhất."

Mai Phi
gật đầu, ánh mắt hiện lên sự ghen tỵ với, mặt mũi cũng có chút dử tợn, nghĩ đến
vị Hoàng quý phi kia, đáy lòng liền bốc lên đố kỵ, khi đó Thiên Vận hoàng triều ba
nghìn mỹ nữ, không một người vào hoàng thượng để mắt đến, hết lần này tới lần
khác hoàng thượng thích cái nữ nhân đến từ dân gian mà hắn mang về, nàng ta tên
Diệp Tương Tình, chẳng những thông minh tuyệt đỉnh, tài năng thông tuệ, hơn nữa
dung nhan bậc nhất, vừa vào hậu cung, hoàng thượng đã không thèm để ý đến sự
phản đối của triều thần cùng hoàng hậu, phong nàng làm đương triều nhất phẩm
Hoàng quý phi, địa vị gần với hoàng hậu, tất cả ăn ở phụng dưỡng đồng đẳng với
hoàng hậu.

Trong
thời gian đó có thể nói nhận được thánh sủng nhất, mà vị Hoàng quý phi kia
chẳng những tài tình cao, hơn nữa còn hiểu y thuật rất sâu, trước kia nàng lúc
chưa chết, đã ở trong Hoa Thanh điện, cho tới bây giờ, nơi đó vẫn còn đủ các
loại dược liệu quý hiếm, chẳng qua là sau khi Hoàng quý phi chết, hoàng thượng
mặc dù có thương tâm một chút, nhưng lại rất nhanh cưng chìu mẫu phi của Thất
hoàng tử .

Đối với
ẩn tình bên trong của bọn họ, Mai Phi cũng không quá hiểu rõ ràng, chỉ biết một
cách đại khái, bất quá trong tất cả phi tần, người mà hoàng thượng thích
nhất chỉ sợ là vị Hoàng quý
phi kia.

Không
nghĩ tới ngày hôm nay ở Tấn vương phủ nàng lại nhìn thấy một nữ tử rất giống
nàng ta như thế, xem ra nên để nàng ấy tiến cung, chỉ cần nàng ta nghe lời của
nàng sai khiến, như vậy nhất định có thể giúp nàng một tay.

"Chuyện
của Lam Cơ không cần ngươi quan tâm, ở trong cung ta sẽ an bài cho nàng, trước
mắt ngươi dưới hãy làm tốt việc lễ vật trong đại thọ của hoàng thượng đi."

"Dạ,
mẫu phi, nhi thần biết rồi."

Mai Phi
nói xong liền đứng dậy, đeo áo choàng lại như cũ rồi đi ra ngoài, Nam Cung Trác
vốn định đưa nàng đi ra cửa, lại bị nàng ngăn trở , bởi vì chỗ tối không chừng
có người nào đó đang giám thị cử động của Tấn vương phủ, cho nên phải cẩn thận
chút vẫn tốt hơn.

Mai Phi
đến ngoài cửa Tấn vương phủ, thì quả nhiên thấy Lam Cơ đã đep bao quần áo ở
ngoài cửa chờ, vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, liền cẩn thận từng li từng tí, đi
phía sau Mai Phi cùng nhau vào cung.

Trong
Tề vương phủ, Phượng Lan Dạ đang nghe Tích quản gia bẩm
báo.

"Bẩm
Vương Phi, thuộc hạ đã phái người đi tìm hiểu rồi, quà mà Sở Vương phủ cùng
Tấn vương phủ tặng chúc thọ cho hoàng thượng, nghe nói đều là trân bảo hiếm
thấy, về phần cụ thể nó là cái gì, thì không dò thăm ra được."

"Ừ."

Phượng
Lan Dạ cau mày, xem ra hai nhà này vẫn còn duy trì bí mật, nhất định là những
đồ vật hiếm thấy, đại khái chắc là ngọc quý hoặc vàng, nhưng rốt cuộc nó là thứ
gì đây, có biện pháp nào để vào Sở Vương phủ nhìn xem nó là gì hay không?
Phượng Lan Dạ một tay chống lấy cằm, hàng lông mày nhíu lại suy nghĩ sâu xa ,
đột nhiên Ngân ca hoan khoái nhảy
lên: "Gia tới, gia tới."

Mọi
người ngửng đầu lên nhìn sàng, không phải là Tề vương thì là ai, một thân lạnh
lùng, cả người mặc cẩm bào màu tím, sang trọng quý giá, cước bộ vững vàng từ bên
ngoài đi vào, dưới ánh đèn, gương mặt hắn tuấn mỹ giống như được quỷ thần điêu
khắc mà thành, làm cho người nhìn thấy hô hấp cũng khó khăn.

Trong
khách sãnh Tích quản gia cùng mấy
tiểu nha đầu vội vàng mở miệng: "Tham kiến Vương gia."

"Đi
xuống đi."

Nam
Cung Diệp vung tay lên, mọi người liền lui xuống, Phượng Lan Dạ vẫn nhìn hắn không
nhúc nhích, thấy hắn từ từ đi tới, từ trên cao nhìn xuống nàng, vẻ mặt tà
mị mở miệng.

"
Lan nhi, Bổn vương nghe nói gần đây nàng lại làm một chút chuyện tốt phải
không?"

Phượng
Lan Dạ vừa nghe lời của hắn, khuôn mặt liền hắc tuyến, nàng không có làm cái gì
a, lời nói khẳng khái mở miệng

"Tề
vương đứng có ngậm máu phun người a, ta rất là an phận ở trong Liên viện, cửa
lớn không ra cổng nhỏ cũng không đi, đừng có vu oan nói xấu ta."

"À."Nam
Cung Diệp kéo dài thanh âm, đi tới bên cạnh rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt vuốt

ngón tay của mình: "Như vậy chuyện Tam Hoàng tẩu bị giáng chức cũng không
liên quan đến nàng."

"Cái
này a", Phượng Lan Dạ nở nụ cười, nguyên lai là vì chuyện này, nàng đúng
là có làm, nhưng chỉ trừng trị người đàn bà Trầm Vân Tinh kia thôi, hắn đã chạy
tới hỏi là có ý gì, không phải là đau lòng cho nữ nhân kia chứ, Phượng Lan Dạ
vừa nghĩ đến đây trong liền có chút ít chua .

"Hiếm
thấy Tề vương biết thương hương tiếc ngọc rồi, vậy sao không nói sớm, lại chờ
ta ra tay rồi mới nói."

"Nàng
a, ta chỉ sợ nàng chịu thiệt thòi."

Nam
Cung Diêp đột ngột xoay người nhìn nàng, ánh mắt thật giống như một bích hồ,
tạo nên từng con sóng vỗ lăng tăng, hắn nói xong thì vươn tay ra nhéo nhẹ gương
mặt Phượng Lan Dạ một cái, Phượng Lan Dạ
đau nhói, liền trợn mắt nhìn qua: "Ngươi khi dễ ta."

"Ta
thích."

Hắn quả
thật là có chút ác, nhìn thấy nàng có đôi lúc quá mức trầm ổn, rõ ràng còn nhỏ
tuổi, lại cứ giống như một người trưởng thành, hắn thích chọc cho nàng tức
giận, giơ chân múa tay, thường thường khi đó nàng mới lộ ra vẻ ngây thơ khả ái,
giống như tiểu hài tử.

"Ngươi?"

Phượng
Lan Dạ giận đến mím miệng lại, gương mặt hồng hồng , môi nhỏ đỏ đỏ , ngọt ngào
diễm lệ, giống như đoá hoa mới nở, hết sức mê
người, ánh mắt Nam Cung Diệp thâm thúy mấy phần, không muốn chọc nàng nữa, mà
đổi đề tài: "Ngươi hỏi thăm Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ tặng lễ vậy gì
để làm chi?"

"Ta
muốn tặng cho hoàng thượng thọ lễ, nên nhất định phải ngăn chận Tấn vương phủ
cùng Sở Vương phủ, vì vậy mới phải hỏi thăm a."

Phượng
Lan Dạ vẻ mặt đương nhiên, quay đầu
nhìn lại, thấy Nam Cung Diệp sắc mặt khẽ biến trầm xuống, đắm chìm trong ánh
sáng mờ ảo, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng khi thấy khí thế bức người, Phượng
Lan Dạ biết hắn không có thói quen tặng lễ vật, nhưng mà năm nay nàng rất muốn
tặng, lúc này chợt nhớ thân thủ lợi hại của hắn, không khỏi tới hăng hái.

"Nam
Cung Diệp, không bằng chúng ta vào Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ một chuyến,
điều tra xem bọn họ chuẩn bị lễ vật gì, ngươi nhất định biết thư phòng của Tấn
vương phủ cùng Sở Vương phủ ở nơi nào?"

Người
bình thường cũng sẽ đem vật trân quý giấu ở trong thư phòng, nàng cũng muốn xem
một chút trong thư phòng hai nhà này cất dấu thứ gì.

Mặc dù
Nam Cung Diệp không có nguyện vọng làm hoàng thượng, cũng không muốn trộn lẫn
trong nước cùng bọn họ, cứ để cho bọn họ đấu đến người chết ta sống, đối với
hắn cũng có lợi, lúc đó có thể yên tâm điều tra cái chết của Ngọc phi.

Nhưng
Nam Cung Diệp cũng không muốn vào Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ, đối với
chuyện tranh đấu của bọn họ hắn không cảm thấy hứng thú.

"Nếu
ngươi muốn chuẩn bị thọ lễ, thì cứ chuẩn bị đi, cần gì phải đi xem lễ vật của
bọn hắn"

"Nam
Cung Diệp, chẳng lẽ ngươi không muốn có một lý do để hành động sao? Không phải
muốn điều tra cái chết của Ngọc phi nương nương sao? Chỉ cần bọn họ rối loạn,
thì người trong bóng tối sẽ không chú ý tới chúng ta, chúng ta nhất định sẽ dễ
dàng điều tra hơn một chút, cho nên sao không quấy cho nước đục lên."

Nam
Cung Diệp ngước mắt nhìn Phượng Lan Dạ, đáy lòng thở dài.

Nha đầu
này rõ ràng là mượn cơ hội trả thù mà, thật ra thì mục đích cuối cùng là vì Sở
Vương cùng Tấn vương đã đắc tội với nàng, cho nên nàng mới muốn quấy rối để cho
bọn họ không được an bình, bất quá nàng nói cũng không có sai, cho tới nay hắn
luôn muốn điều tra ra cái chết của mẫu phi, nhưng cũng không biết nên bắt tay
từ đâu, nếu lần này trong cung ngoài cung rối
loạn, thì điều tra sẽ dễ dàng một chút.

"Tốt,
vậy chúng ta đi Tấn vương phủ một chuyến."

"Ừ,
Nam Cung Diệp, đi thôi."

Phượng
Lan Dạ ngước khuôn mặt tươi cười lên, gương mặt mang vẻ nhu hòa hiếm thấy, bàn
tay nhỏ bé đưa ra ngoài, nàng lại không biết khinh công, cho nên mới phải để
cho Nam Cung Diệp mang nàng đi đến Tấn vương phủ, Huyền Thiên tâm pháp khi chưa
đột phá trung cấp, thì sức mạnh của chân khí chỉ có thể hội tụ ở đầu ngón tay,
hoặc là trên dây đây, chỉ khi đột phá được trung cấp, chân khí phủ trùm quanh
thân, mới có thể thi triển khinh công.

Trời
đêm như mực, trăng non như cái móc câu treo trên nền đêm đen, ánh trăng toả
xuống như một dòng sông đầy ánh sáng.

Nam
Cung Diệp một cánh tay nắm cả người Phượng Lan Dạ, thân thể đem thân thể nhỏ bé
của nàng khẽ tựa vào trước ngực của hắn, dưới ánh trăng nhìn qua giống như một
người, căn bản phân không ra bóng dáng hai người.

Xuyên
qua đình đài lầu các
mái hiên nhà, nhanh như gió lốc, một đường hướng Tấn vương phủ đi.

Nam
Cung Diệp luôn luôn lạnh nhạt, làm việc gì cũng trầm ổn âm thầm, rất ít làm
những chuyện đường đột, nhưng tối nay lại chịu cùng Phượng Lan Dạ đi đến Tấn
vương phủ, trong lòng bỗng bay lên ra một khoái cảm, thật giống như một tên
tiểu tử hư đang làm chuyện ác liệc, trong lòng khẽ nổi lên điệu nhạc, chưa bao
giờ ngừng.

Tất cả
những điều này nặng nề hắn đặt ở trong lòng hoàn toàn đã được buông ra, nên
dưới chân thỉnh thoảng nhẹ nhúng, nhanh chóng
như tia chớp.

Phượng
Lan Dạ thân thể nhẹ nhàng, mang theo nàng căn bản không có vướng bận, cho nên
Nam Cung Diệp vẫn thi triển được khinh
công xuất thần nhập hóa, hoàn toàn không có dừng lại chút nào, phía sau đám
người Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Cẩn đi theo hơi có chút cố hết sức, họ phải
duy trì một khoảng cách, mọi người đem hết toàn lực đuổi theo thân ảnh của
người phía trước, một đường hướng thẳng
Tấn vương phủ mà đi.

Tấn
vương phủ, ngọn đèn đóm sáng ngời, thị vệ tuần tra rất
nhiều, bóng người đung đưa theo ánh đèn, canh giới rất nghiêm, xem ra Tấn vương
làm việc rất cẩn thận, các nơi đều bố trí canh phòng rất chặt, Nam Cung Diệp ôm
lấy Phượng Lan Dạ rơi vào trên một nóc nhà hẻo lánh nhất Vương Phủ , cẩn
thận nhìn chăm chú vào động
tĩnh bốn phía.

Phía
sau đám người Thiên Bột Thần rốt cục
cũng chạy tới, bọn họ không dám có chút khinh
địch nào, nếu chủ tử xảy ra nửa điểm sai lầm nào, bọn họ dù chết cũng không hết
tội.

Không
biết Vương gia vì sao lại ban đêm xông vào Vương Phủ, hành động này làm cho ba
người lòng đầy nghi hoặc, nhưng họ cũng không nói tiếng nào cố giữ một khoảng
cách ngắn, đồng thời cũng nhìn chăm chú vào động tĩnh bốn phía.

Phượng
Lan Dạ nằm ở bên người Nam Cung Diệp, cảm thụ được nhiệt độ trong tay của hắn,
cả người rất ấm áp , mặc dù là mùa xuân rồi, nhưng gió đêm vẫn rất rét lạnh,
nhưng giờ phút này nàng cũng không có một
chút lạnh lẻo nào, thứ nhất
đang ở quanh quẩn giữa bầu trời bao la, cái loại khoái cảm này khiến cho máu
phấn chấn của bản thân đột nhiên tăng vọt, căn bản là không cảm nhận được rét
lạnh, thứ hai, cả người gắn vào trong lòng của nam nhân này, vốn cảm giác có chút
phiền lòng khó chịu, cho nên cả người nóng lên, gương mặt cũng nóng, nhưng may
mắn đã đến Tấn vương phủ, hiện tại lực chú ý của nàng cũng ở trên Tấn vương
phủ.

"Thư
phòng nằm ở nơi nào?"

Phượng
Lan Dạ nhỏ giọng nói thầm.

Dưới
bóng đêm, đôi mắt sâu u Nam Cung Diệp ngưng tụ
ánh trăng, sóng gợn rực rỡ, thâm thúy thần bí, bàn tay to thon dài duỗi ngón
tay ra chỉ về một hướng.

Phượng
Lan Dạ nhìn một chút, gần thư phòng thị vệ rõ ràng so với
chỗ khác thì nhiều hơn, điều này nói rõ bên trong thư phòng nhất định cất giấu
thứ gì đặc biệt, hoặc là nói Tấn vương Nam Cung Trác giờ phút này còn đang ở
thư phòng, Phượng Lan Dạ vẫy tay một cái ý bảo người phía sau đi lên, ra lệnh
cho một mình Thiên Bột Thần đi tìm hiểu xem trong thư phòng có người hay không?

Thiên
Bột Thần lĩnh mệnh, lắc mình một cái liền không thấy đâu, hắn tập là giấu diếm
thuật, cho nên trong đêm tối, dễ dàng ẩn giấu hơn, người bình thường căn bản sẽ
tìm không được hắn, cho nên Phượng Lan Dạ mới phân phó hắn đi qua đó.

Những
người khác ở lại tại chỗ chờ đợi, khoản một nén hương thời
gian, Thiên Bột Thần liền đi ra, báo cáo tình huống.

"Trong
thư phòng không ai."

"Tốt,
chúng ta đi qua."

Phượng
Lan Dạ thanh âm không hề che dấu sự hưng phấn dị thường, cái loại khoái
cảm như sắp bắt được nhược điểm Tấn vương, cho dù nhược điểm này không hại chết
tên nam nhân đó, ít nhất cũng phải xem một chút, lần này hoàng thượng đại thọ
hắn chuẩn bị đưa lễ vật gì, quan trọng nhất là, nàng muốn cho người nam nhân
này hoảng hốt sợ hãi.

Đôi mắt
giống như có điện của nàng hoàn toàn rơi vào tầm mắt của Nam Cung Diệp, nhìn sơ
qua, liền hiểu trong lòng tiểu nha đầu này nghĩ cái gì, hắn cũng không có ngăn cản
nàng, ôm nàng vào lòng rồi lắc mình nhảy lên, thoáng cái đã rơi vào bên trong
hành lang của Tấn vương phủ, trong thư phòng, một mảnh đen nhánh, quả nhiên
không có bóng người, Nam Cung Diệp nhích tới gần, cũng không cảm ứng được bên
trong có người, liền gật đầu một cái, Nguyệt Cẩn lập tức cẩn thận mở cửa sổ ra,
mấy người còn lại lắc mình đi vào.

Phượng
Lan Dạ chỉ thị Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Cẩn ở ngoài cửa coi chừng dùm, không
để cho bất luận kẻ nào đi vào.

Ánh
trăng mờ ảo theo cửa sổ chiếu vào, thư phòng rất rộng, mặc dù là ban đêm, nhưng
những người này đều võ công cao cường, lại có ánh trăng chiếu rọi, cho nên nhìn
mọi vật cũng giống như ban ngày vậy, Phượng Lan Dạ vung tay lên, ý bảo mọi
người tìm kiếm.

Bên
trong thư phòng to lớn, văn phòng tứ bảo cái gì cần có đều có, đồ cổ ngọc khí
tự nhiên cũng không ít, Phượng Lan Dạ rón rén nhanh
như mèo, lại giống như một con báo nhỏ sắc bén, bay vùn vụt nơi này rồi quay
sang nơi khác tìm kiếm, cũng không quá quan tâm đồ vật, mặc dù những thứ này là
bảo bối, nhưng nàng tin tưởng Tấn vương sẽ không đem những thứ bình
thường này mà dâng tặng cho
hoàng thượng, vì nó căn bản không lọt vào được hoàng thượng mắt.

Nam
Cung Diệp thỉnh thoảng tìm kiếm cơ quan trong
thư phòng, bỗng nhiên bị trên bàn sách một
bình hoa đã hấp dẫn tầm mắt hắn, mặc dù rất đẹp, nhưng không phải là đồ cổ, lấy
tính tình của Tấn vương, bên trong thư phòng tuyệt đối không thể nào trưng bày
những món đồ bình thường, như vậy đây là cái gì, cơ quan sao? Nam Cung Diệp đưa
tay lên chuyển động bình hoa, một thanh âm chi nha vang lên, bỗng nhiên có vài
mủi tên từ giữa không trung bắn ra, trường bào hắn vung lên, vài mủi tên rơi
xuống đất, bất quá không biết từ nơi nào lại phát ra thanh âm lanh lảnh, thoáng
cái vang vọng trong đêm tối, Phượng Lan Dạ mặt liền biến sắc, không nghĩ tới
lại có cơ quan, còn hợp với chuông báo nữa, phía ngoài đã có tiếng bước chân
vang lên, Phượng Lan Dạ bất kể ba bảy hai mươi mốt, nhanh chóng xông
qua, chụp lấy một vật bên trong vách tường, sau đó xoay người về phía Nam Cung
Diệp cùng Nguyệt Hộc kêu lên: "Đi."

Đem món
đồ mà mình thuận tay bắt nhét vào trong
ngực, chạy lại gần Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp lấy tay nắm chặt, ôm thân thể
của nàng từ cửa sổ rời đi như cũ.

Ngoài
cửa sổ, Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Cẩn vội vàng đồng thời mở miệng: "Có
người tới."


Hơn nữa
còn không ít, mấy người động tác thần tốc nhanh
chóng chạy ra, tung mình mấy cái liền bay đi ra thật xa, khi họ quay đầu nhìn
lại, chỉ thấy bên trong Tấn vương phủ đèn lồng sáng rực một mảnh, toàn bộ người
bị kinh động, thỉnh thoảng có thanh âm thị vệ kêu lên: "Có thích khách, có
thích khách, mau, bảo vệ Vương gia, bảo vệ Vương gia."

Nam
Cung Trác tối nay ngủ lại ở trong phòng của một tiểu thiếp, bị thị vệ kinh
động, thật nhanh mặc quần áo xuống giường
bước ra trước cửa nhanh
chóng ra ngoài.

"Sao
lại thế này? Xảy ra chuyện gì."

Ngoài
cửa hai thủ hạ Mộ Thanh cùng Mộ Trừng thanh âm lo lắng vang
lên: "Vương gia, không xong, có người xông vào thư phòng ."

"
cái gì?"

Nam
Cung Trác sắc mặt đại biến, thật nhanh lắc mình đi ra ngoài, đoàn người
chạy thẳng tới thư phòng.

Bên
trong thư phòng nhanh chóng sáng đèn lên, Nam Cung Trác liếc một cái liền nhìn
thấy bên trong ngổn ngang , nhìn lại vách tường một nửa
bị mở ra, sắc mặt dâng lên sát khí thị huyết, hai tay nắm chặc thành quyền, gân
xanh trải rộng, vận lực tung ra một chưởng xuống dưới, bàn đọc sách trong nháy
mắt chia năm xẻ bảy, vụn gỗ bay loạn xạ, Mộ Thanh cùng Mộ Trừng hoảng hốt cúi đầu
kêu một tiếng.

"Gia?"

"Thậm
chí có người vào đây trộm được sổ nợ" Nam Cung Trác sắc mặt tối đen, âm
trầm kinh khủng, mà trên sổ sách đó là hắn ghi chép lại nhưng vị quan to trong
triều, ăn uống chơi gái đánh cuộc tất cả đều ghi trên đó, nếu sổ sách mất mà
truyền tới tai những kẻ quan to, chỉ sợ những tên đó cũng không để cho mình sử
dụng nữa, cho nên chuyện tối hôm nay, tuyệt đối không thể để lọt nửa điểm ra ngoài.

"Chuyện
này không thể để lọt nửa điểm phong thanh ra ngoài, khác lập tức điều tra cho
Bổn vương, bất kể dùng thủ đoạn gì phải tra rõ cho ta, đến tột cùng là người
nào cả gan làm loạn, dám cùng Bổn vương đối đầu, Bổn vương nhất định phải đem
hắn bầm thây vạn đoạn."

Nam
Cung Trác thị huyết kêu lên, bên trong thư phòng một chút tiếng vang không có.

Mà đám
người Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ sau khi rời đi Tấn vương phủ, bay vút
mấy cái đã cách Tấn vương phủ rất xa, dừng ở trên một gốc cây đại thụ, Nam Cung
Diệp ôm Phượng Lan Dạ, con ngươi sâu u mềm mại, khóe môi vẽ ra độ cung duyên
dáng, tiếng nói trầm thấp từ tính nhu hòa vang
lên.

"Lan
nhi, ngươi nói xem chúng ta có phải là nên trở về phủ rồi hay không?"

Phượng
Lan Dạ vừa nghe lập tức lắc đầu, nếu đã đi ra làm trộm rồi, sao không làm cho
trót, cho dù lấy không được cái gì, thì cũng phải đi dọa Sở Vương Nam Cung
Liệt, nhớ tới việc hắn lợi dụng nàng, trong lòng liền hiện lên căm hận mãnh
liệt, nam nhân này nàng tuyệt đối không thể bỏ qua được.

"Còn
Sở Vương phủ nữa, vẫn chưa có đi qua đó, dù sao chúng ta đã đi ngoài rồi, sao
không lại đó một chuyến."

Phượng
Lan Dạ ngửa đầu nhìn Nam Cung Diệp, khóe môi vẽ ra nụ cười hiếm thấy, đôi mắt
to xinh đẹp còn thừa cơ nháy nháy hai cái với hắn, rất ngọt ngào khả ái, nhưng
Nam Cung Diệp thấy vậy bỗng nhiên muốn trêu chọc nàng, liền cố ý cúi đầu kiểm
tra: "Lan nhi làm sao vậy? Ánh mắt bị gút gân à? Để ta nhìn xem."

"Hừ,
nhìn cái gì, ngươi đúng là cố ý mà, rốt cuộc có đi hay không?"

Phượng
Lan Dạ lập tức vênh mặt lên nhìn chằm chằm hắn, nàng nhìn ra trong mắt của hắn
đang bỡn cợt, rõ ràng là muốn trêu chọc nàng, khó khắn lắm nàng mới muốn biểu
hiện ôn hòa một chút, nam nhân này cũng không biết tán thưởng, thôi bỏ đi.

"Được,
nếu đã đi ra ngoài, vậy thì lại đó một lần đi."

Nam
Cung Diệp cũng không phản đối, ngược lại vô cùng đồng ý, Tấn vương Nam Cung
Trác cùng Nam Cung Liệt cho tới nay rõ ràng đối với hắn động tay chân không
biết bao nhiêu lần, cho tới nay, hắn đều giữ vững lập trường, cũng không muốn
cùng bọn họ xung đột chính diện, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu để cho bọn họ tự
loạn trận tuyến, cũng không có gì không tốt, ngược lại phương
thức làm việc này của Lan nhi, cũng có đem thực lực của bọn họ bức ra.

Phượng
Lan Dạ nghe lời nói của Nam Cung Diệp, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp mới lộ
ra nụ cười trong trẻo, Nam Cung Diệp thở dài một hơi, quỷ nha đầu này, trưởng
thành sợ rằng càng phát ra mị lực, hắn vươn tay ôm nàng nhích lại gần mình,
Phượng Lan Dạ có thể nghe được tiếng tim của hắn đập có lực mà rõ ràng và cách
mình gần như vậy, giờ khắc này nàng thậm chí có một loại ý nghĩ mơ hồ, cuộc đời
này chỉ nguyện ở bên người hắn, bất kể hắn có phải là đoạn tụ hay không, làm
người nhà cũng tốt, thân nhân cũng được, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh hắn,
theo hắn, như vậy đủ rồi.

Thân
ảnh màu trắng thật giống như một chim đại bàng rất nhanh biến mất trong đêm
tối, cách đó không xa ba người Thiên Bột Thần vội vàng đuổi theo, một đường
chạy thẳng tới Sở Vương phủ.

Đêm
càng ngày càng khuya, sương càng lúc càng dày.

Sở
Vương phủ im ắng , thị vệ thỉnh thoảng từ con đường u tối đi ra tuần tra,
có người đốt đèn lồng, có người ngáp, mặc dù cước bộ chỉnh tề, bất quá tinh
thần không quá tĩnh táo, Nam Cung
Diệp cùng Phượng Lan Dạ trực tiếp tìm được thư phòng ở Sở Vương phủ.

Lần này
so sánh với lúc đến Tấn vương phủ có kinh nghiệm hơn, chỉ chuyên tìm cơ quan,
Tề vương Nam Cung Diệp đối với cơ quan
mặc dù không hết sức tinh thông, nhưng cũng có hiểu biết, lúc trước ở Tấn vương
phủ chẳng qua là không có xem trọng, còn bây giờ đã tập trung tìm ở phương diện
này, rất nhanh đã tìm được cơ quan ở bên trong thư phòng.

Cơ quan
trong Sở Vương phủ tương đối bí mật, nhưng
không có ám khí, bất quá cơ quan của bọn hắn không phải là hốc tối cất giấu đồ,
mà là một gian mật thất không lớn ở phía sau thư phòng, trong mật thất tất cả
đều là bảo bối, Phượng Lan Dạ nhìn một cái liền thấy một món đồ tương đối kỳ
lạ, khối Phỉ Thúy lớn, ánh sáng màu xanh toả sáng, một khối phỉ thúy lớn như
vậy thật sự đã hiếm thấy, hơn nữa còn được chạm khắc thành bay phi long bay lên
không, ở dưới ánh đèn toả ra ánh sáng màu bích lục, đẹp không sao tả xiết, quả
nhiên là bảo bối có một không hai.

Nam
Cung Diệp vừa nhìn tới liền có chút ít hứng thú, đưa tay muốn cầm, thì Phượng
xiển Dạ lấy tay ngăn cản động tác của hắn.

"Đừng
đụng, có thể có cơ quan."

Lấy cá
tính đa nghi của Sở Vương Nam Cung
Liệt, nơi này nhất định có cơ quan, cho nên tốt nhất là cái gì cũng không nên
đụng, để tránh khởi động cơ quan, bất quá nàng có một biện pháp khác, Phượng
Lan Dạ ánh mắt lóe lên, đưa tay lấy từ trong lòng ngực ra một hoàn thuốc, cẩn
thận từng ly từng tí bỏ vào con rồng phỉ thuý, viên thuốc kia bởi vì vô cùng
nhỏ, cho nên trong lúc nhất thời nhìn không rõ lắm, nhưng đợi đến khi chúc thọ
lúc đó sẽ có trò hay để xem, sau khi làm xong hết thảy, sắc mặt Phượng Lan Dạ lạnh
lùng cuối cùng cũng nhu hoà đi một chút, phủi tay ý bảo Nam Cung Diệp bên cạnh.

"Chúng
ta đi thôi."

Nam
Cung Diệp một tay nắm lấy nàng, khom lưng xuống tà mị mở
miệng: "Ngươi vừa giở trò quỷ gì?"

"Đến
lúc đó sẽ biết."

Phượng
Lan Dạ mới không nói cho hắn biết đâu, còn mang theo vẻ mặt thần
bí, chỉ là nơi đây không nên ở lâu, mấy người bọn họ liền khôi phục lại mọi vật
bên trong thư phòng, sau đó lặng lẽ rời đi.

Chẳng
qua trong lòng Phượng Lan Dạ vẫn còn giận Nam Cung Liệt, nên đâu chịu để cho
hắn yên bình mà ngủ như thế, nàng lập tức vẫy tay một cái ý gọi Thiên Bột Thần
đến: "Đi đến chỗ Sở Vương kêu lên, để cho tinh thần hắn tỉnh táo lại một
chút"

Thiên
Bột Thần vẻ mặt hắc tuyến, nữ nhân này
thật ác độc mà, nửa đêm xông vào trong nhà người ta, sợ người ta không biết,
còn cố ý huyên náo để người ta không được an bình, bất quá Thiếu chủ ở bên cạnh
mang khuôn mặt sủng nịch nhìn nàng, rõ ràng là nàng ta có làm chuyện gì thì
cũng tán thành, hắn còn có thể nói cái gì chứ?

Thiên
Bột Thần lĩnh mệnh ở lại, mấy người khác lắc mình rời đi, đoàn người rất nhanh
biến mất ở trong phủ Sở Vương, tiếp theo trong phủ Sở Vương, ánh đèn lục
tục sáng lên, còn có tiếng
thị vệ kêu lên: "Có thích khách a, có thích khách."

Thiên
Bột Thần kinh động người ta xong, liền lắc mình rời đi, để lại cho người Sở
Vương phủ bận rộn suốt cả đêm. (TT:
Lan Dạ thiệt là ác liệt ^.^)

Nam
Cung Diệp ôm Phượng xiển Dạ một đường trở về Tề vương phủ, rồi đem Phượng Lan
Dạ đưa vào đại sảnh Liên viện.

"Vừa
rồi nàng lấy được thứ gì thế? Lấy ra xem một chút?"

Nam
Cung Diệp buông bàn tay nhỏ bé của Phượng Lan Dạ ra, tò mò ngó
chừng nàng, không biết nàng ở Tấn vương phủ thuận tay lấy được vật gì .

Phượng
Lan Dạ ánh mắt tối sầm lại, lấy tay che bộ ngực, lắc lắc đầu, thái độ kiên
quyết: "Không được, đây là ta lấy được, phải để cho ta xem trước là vật
gì, sau đó mới để cho ngươi xem."

"Vậy
chẳng lẽ ta bận rộn cả đêm chỉ là không công?"

Trên
ngũ quan tuấn mỹ của Nam Cung Diệp tràn ngập các loại màu sắc, đôi mắt đen sâu
không lường được, khóe môi kéo ra độ cung duyên dáng , cho thấy hắn cũng không
thèm để ý động tác của Phượng Lan Dạ, hắn chỉ cùng nàng đấu đấu võ mồm một chút
thôi, Phượng Lan Dạ mới không thèm để ý tới hắn, đi tới đẩy hắn ra bên ngoài:
"Đi thôi, đi thôi, ta muốn ngủ, mệt mỏi quá a, "Nói xong ngáp một
cái, tỏ vẻ mình thật rất mệt nhọc.

Trong
khách sãnh một cái lồng chim đang treo lủng lẳng, Ngân ca thấy không ai để ý
đến nó, liền không vui, kêu lên: "Mệt mỏi mệt mỏi, ngủ ngủ."

Nam
Cung Diệp vừa bực mình vừa buồn cười, động tác nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên trán
của Phượng Lan Dạ một cái, đôi môi lạnh như băng, thấm mùi hương nhẹ nhàng phớt
qua trán Phượng Lan Dạ , khiến cho thân thể nàng run lên, có chút khó tin,
trừng to mắt muốn phát hỏa, thì thân thể của Nam Cung Diệp đã sớm nhẹ nhàng đi
ra ngoài, còn đưa tay ngáp một cái, ưu nhã mở
miệng: "Đây là bồi bổ lại."

Phượng
Lan Dạ mắt thấy hắn đã đi ra ngoài, vẫn chưa từ bỏ ý định chạy đến trước cửa
kêu lên: "Nam Cung Diệp, ngươi là tên khốn kiếp."

Đáng
tiếc không ai để ý tới nàng, nàng không khỏi tức giận, dùng sức chà chà cái
trán của mình, trong lòng oán hận mắng, tử nam nhân, lại dám đụng trán nàn, hắn
chết chắc rồi.

Đang
oán hận suy nghĩ thì Ngân ca càng phát ra tiếng kêu gay gắt: "Tiểu Vương
phi thích sạch sẽ, Ngân ca cũng có thích sạch sẽ."

Phượng
Lan Dạ vừa nghe, trợn mắt há mồm, quay đầu nạt Ngân ca một tiếng: "Phi,
ngươi mà cũng thích sạch sẽ, cùng ngươi gia ngươi giống nhau không phải là thứ
đồ tốt."

Cái này
Ngân ca thật ủy khuất, nghiêng đầu, nghỉ không ra nó cùng gia cũng không phải
là thứ đồ gì, có chút tức giận: "Gia là thứ đồ, Ngân ca cũng là thứ
đồ."

Câu này
làm Phượng Lan Dạ bị chọc cười, phốc một tiếng cười ha ha, chỉ vào Ngân ca, tên
này đúng là bảo bối a, nàng liên tục gật
đầu: "Đúng vậy a, Ngân ca cùng gia đều là đồ không tốt."



back top