Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 113


Trong đại sảnh, lời của
Thủy nhi vừa vang lên, tất cả mọi người đều nhìn nàng, Phượng Lan Dạ mang vẻ
mặt nghi hoặc, không biết Thủy nhi là có ý gì. Triệu Thừa tướng Lỗ tướng quân
của Lâm Phong quốc thì mang vẻ mặt kích
động, bởi vì nếu Thủy nhi tiểu thư đáp ứng, bọn họ coi như đã hoàn thành chuyện
hoàng thượng giao phó, tại sao có thể không kích động chứ?

"Thủy nhi tiểu thư,
chỉ cần là ngươi nói ra, chúng ta nhất định sẽ đáp ứng."

Triệu Thừa tướng đã sớm
gật đầu như bằm tỏi rồi, bất quá Thủy nhi không có để ý đến hắn, mà là trực
tiếp đi tới trước mặt Phượng Lan Dạ, nàng nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của tỷ tỷ,
nên sớm cười ôm chầm lấy Phượng Lan Dạ, kéo nàng qua một bên đi nói nhỏ thương
lượng.

"Tỷ tỷ, ta là nghĩ
như vậy, ngươi xem, Âu Dương Dật kia có phải quá ghê tởm hay không? Tuy nói lần
trước đã chỉnh hắn, nhưng sau đó lại bị hắn chạy thoát, ta cũng lười đi Lâm
Phong quốc. Nhưng lần này không giống với lúc trước, là Lão Tử của hắn mời ta
đi, ta vừa vặn sẽ trả thù được hắn. Nhân tiện cũng có thể kiếm thêm một chút
bạc. Như thế này đi, ta theo chân bọn họ đòi năm vạn lượng bạc, ngươi thấy như
thế nào?"

Thủy nhi nói xong thì
cười hì hì, thấy Phượng Lan Dạ không có tỏ thái độ gì, lập tức vươn tay ôm cổ
Phượng Lan Dạ nói: "Tỷ tỷ,
tỷ tỷ, ngươi hãy đáp ứng cho ta đi."

Thật ra thì Thủy nhi cùng
Phượng Lan Dạ tuổi tác không chênh lệch nhau lắm, nhưng thứ nhất là nàng ấy vóc
dáng nhỏ nhắn, hơn nữa tính cách lại tương đối đơn thuần, không giống với tính
cách trầm ổn lạnh lùng của Phượng Lan Dạ, cho nên liền giống như tiểu
hài tử. Giờ phút này lại đang ôm lấy cổ Phượng Lan Dạ làm ầm ĩ, nên Phượng Lan
Dạ cũng không có biện pháp a, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

"Tiểu hỗn đản nhà
ngươi, cần phải coi chừng một chút, nơi đó là Lâm Phong quốc, không phải là
Thiên Vận hoàng triều, đó chính là địa bàn của Âu Dương Dật."

"Ta còn sợ hắn sao?
Hắn tuy là thái tử, bất quá ta lại là do hoàng thượng mời đến."

Thủy Ninh thấy Phượng Lan
Dạ đồng ý, lập tức xoay người nhìn về Lâm Phong quốc Triệu
Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân.

"Tốt, ta đáp ứng.
Nhưng mà đến lúc chuyện hoàn thành rồi, các ngươi phải cho ta năm vạn lượng
bạc."

"Năm vạn
lượng?"

Triệu Thừa tướng cùng Lỗ
tướng quân ngây ngẩn cả người, công phu sư tử ngoạm cũng không lợi hại như vậy,
nàng ta đi bất quá chỉ để cho thái tử nạp phi, thế nhưng lại dám mở miệng đòi
năm vạn lượng. Nghĩ tới đây thần sắc trên mặt họ liền biến hóa, sau đó nhìn về
Thủy Ninh, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ bé của nha đầu này vẫn kiên trì.

"Nếu các ngưoi cự
tuyệt, như vậy mời về đi."

Triệu Thừa tướng cùng Lỗ
tướng quân ở trước mặt hoàng đế đã lập quân lệnh trạng, một văn một võ có thể
tính là rường cột nước nhà rồi, kết quả ngay cả tiểu nha đầu này cũng đối phó
không được, sau này làm sao dám đặt chân lên
triều đình. Cho dù mời được tiểu nha đầu này về, với năm vạn lượng bạc này, cũng
làm cho người khác cười rớt răng hàm, cho nên Triệu Thừa tướng liền cười cười
thương lượng.

"Thủy cô nương,
ngươi xem có thể giảm một ít
hay không?"

"Ngươi tưởng đang
mua thức ăn hả, còn cò kè mặc cả! Xin hỏi thái tử các ngươi không
đáng giá sao? Nếu để cho hắn biết, ở trong mắt của các ngươi hắn ngay cả năm
vạn lượng cũng không bằng, ta nghĩ. . . . . ."

Thủy Ninh rất chân thành
uy hiếp, Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân lập tức khóe miệng co giật, khuôn
mặt hắc tuyến. Làm sao hai người bọn họ lúc trước còn cho là nha đầu này có vẻ
mặt đơn thuần, rõ ràng chính là hồ ly mà! Nếu làm không tốt thì sẽ gà bay trứng
vỡ rồi, cuối cùng đành phải cắn răng gật đầu một cái. Dù sao hoàng thượng nói,
chỉ cần tiểu nha đầu này chịu đi đến, bất kể cái gì cũng có thể đáp ứng, hơn
nữa chỉ khi nào thái tử nạp phi rồi, nàng mới có thể lấy được năm vạn lượng.
Nói như vậy, cũng coi như công đức viên mãn rồi, cho nên cuối cùng Triệu Thừa
tướng nghiêm túc gật đầu.

"Tốt."

Thủy Ninh vừa nghe xong
liền lộ ra một nụ cười, nhìn về phía Đinh Đương nói: "Đinh Đương, chuẩn bị
giấy mực tới đây, để cho bọn họ giấy trắng mực đen viết ra , như vậy mới không
thể chối cãi."

Đinh Đương lập tức cười
gật đầu đi qua lấy giấy và bút mực đem tới, bày ở trên bàn.

Phượng Lan Dạ làm tư thế
xin mời nói: "Triệu Thừa tướng, xin chấp bút."

Triệu Trực thật hết chỗ
nói rồi, những nữ nhân này quá sức tinh tường, trong lòng hắn quả thật có chút
ý nghĩ ăn quỵt, nhưng mà không nghĩ đến chuyện này lại bọn họ đoán được. Lần
này hắn muốn chối cải cũng không xong rồi, chỉ đánh bất đắc dĩ đi qua chấp bút
giấy trắng mực đen viết xuống. Phượng Lan Dạ nhận lấy, sau đó ngẩng đầu lên
nhìn về phía Lỗ tướng quân đang đứng
im bất động trong đại sảnh..

"Làm phiền Lỗ tướng
quân làm nhân chứng, ký tên vào."

Lỗ tướng quân lúc trước
còn cho rằng mình may mắn, may là hắn không có liên quan gì, đến lúc đó trên
triều đình một số quan viên hỏi tới, là do chủ ý của Triệu Thừa tướng, hắn sẽ
không có chuyện gì. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, hai người một cũng chạy không
thoát, hơn nữa đối mặt với ánh mắt lãnh ngạo của Tề vương phi kia,làm cho người
ta không thể có tư tưởng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, đành phải ngoan ngoãn đi
tới ký tên.

Triệu Thừa tướng vừa nhìn
Lỗ tướng quân cũng ký tên, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu một chút.

Hai người kí tên xong
liền nhìn về phía Thủy Ninh.

"Thủy cô nương,
chúng ta lập tức lên đường đi."

Thủy Ninh đang muốn gật
đầu, Phượng Lan Dạ lập tức đưa tay ngăn cản nói: "Chờ một chút, các ngươi
về trước đi, đến lúc đó ta sẽ phái người đưa Thủy nhi đi đến phủ Thừa Tướng của
Lâm Phong quốc."

"A, tại sao không
cùng đi?"

Triệu Thừa tướng cùng Lỗ
tướng quân vẻ mặt như không hiểu, theo chân bọn họ cùng đi, có thể bảo vệ an
toàn của nàng a!

Thủy Ninh cũng không hiểu
tỷ tỷ tại sao lại muốn để nàng một mình đi, bất quá nếu nàng ấy đã nói như vậy
nhất định là có dụng ý của nàng, cho nên cũng không hỏi nhiều.

Phượng Lan Dạ đang cầm
giấy mực trong tay, nghe Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân hỏi, liền ngửa mặt
lên, trên gương mặt âm lãnh khinh bạc mở miệng: "Năm ba ngày sau ta sẽ
phái người đưa nàng đi, các ngươi đi trước, nàng sẽ đi theo sau đó. Hơn nữa ta
hi vọng hai người các ngươi lập tức ra khỏi thành, tối hôm qua Thụy Vương Phủ
xảy ra chuyện, các ngươi xuất hiện lúc này, nếu như rơi vào lỗ tai của người có
tâm địa xấu, ta sẽ bảo vệ không được các ngươi, đến lúc đó còn liên lụy Tề
vương phủ chúng ta."

Phượng Lan Dạ nói cũng
không sai, Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân trong lòng hiểu rõ, mặc dù có
chút không cam lòng, nhưng lời đã định, tại saoThủy cô nương không thể cùng đi
với bọn họ chứ? Bất quá Tề vương phi đã nói rõ, hơn nữa cũng hợp lý, bọn họ đâu
có lý do để lưu lại a, nếu chẳng may xảy ra sự tranh chấp với Thiên Vận hoàng
triều, đến lúc đó sẽ gây ra hiểu lầm, bọn họ tới đây cũng không phải là vì khơi
dậy sự chiến tranh của hai nước a.

Triệu Thừa tướng lập tức
ôm quyền nói: "Tốt, lão phu ở Lâm Phong quốc xin đợi Thủy cô nương."

"Ừ, nàng sẽ tới
trước phủ Thừa Tướng tìm ngươi."

Phượng Lan Dạ gật đầu,
gọi người đang đứng ngoài cửa: "Tích quản gia, tiễn khách."

Tích đan lập tức vọt vào,
hướng về Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân cúi đầu nói: "Hai vị xin
mời."

Từ đầu tới đuôi hắn cũng
không biết hai người trước mắt là ai, bất quá nếu Vương Phi đã mở miệng để cho

bọn họ đi, thì không không có đạo lý không tiễn.

Đoàn người đi ra khỏi
phòng khách, trong đại sảnh, chỉ có Phượng Lan Dạ cùng Thủy Ninh, Đinh Đương ba
người, Thủy Ninh chạy đến bên cạnh Phượng Lan Dạ, lôi kéo tay nàng nói:
"Tỷ tỷ, tại sao lại muốn năm ba ngày sau mới để cho ta đi ?"

Phượng Lan Dạ không nói chuyện,
ánh mắt như có điều suy nghĩ, Thủy nhi cùng Âu Dương Dật xem như cũng có duyên,
đã như vậy, sao nàng không cho bọn hắn một cơ hội? Âu Dương Dật kia mặc dù có
lúc rất hèn hạ, bất quá nói thật lòng, hắn cũng là một nam nhân quyết đoán,
trong phủ thái tử thậm chí một nữ nhân cũng không có, Ngay cả hoàng thượng và
hoàng hậu cũng đối với hắn không có biện pháp. Nếu hắn thật sự thích một nữ
nhân, như vậy người đàn bà kia nhất định sẽ vô cùng được hắn sủng ái. Mà nàng
lưu lại Thủy nhi, là muốn trị lành chấm đỏ trên mặt của nàng. Nếu Âu Dương Dật
thật sự thích Thủy nhi, như vậy nàng có thể tìm được chỗ nương thân cho Thủy
nhi, quan trọng nhất là nàng cũng có chỗ để
mượn hơi một người có thực lực.

Âu Dương Dật sẽ trở thành
hoàng đế Lâm Phong quốc, Thủy nhi nếu gả cho hắn, đến lúc đó nàng ấy sẽ được
sắc phong làm Quận chúa, chính là hai nước kết thân. Cũng giống như Lâm Phong
quốc cùng Thiên Vận hoàng triều chính là đám hỏi chi hôn, hai nước sẽ vĩnh viễn
giao hảo. Mà hai nước giao hảo tốt, như vậy các quốc gia khác cũng không dám
vọng động. Tương lai thiên hạ có mấy chục năm sẽ không có chiến tranh. Nếu như
vậy, cớ sao mà không làm đây? Chuyện này người người cũng đều vui vẻ.

Dĩ nhiên điều kiện đầu
tiên là Âu Dương Dật phải yêu Thủy nhi, nếu như không, nàng sẽ vô tình làm hại
Thủy nhi.

Phượng Lan Dạ trong lòng
suy nghĩ một phen, tất nhiên sẽ không để cho Thủy nhi biết, nàng vươn tay vuốt
ve mặt Thủy nhi một chút.

"Tỷ tỷ muốn trị lành
chấm đỏ trên mặt ngươi, không muốn để cho ngươi bị cười nhạo."

Nàng thật không đành lòng
để cho Thủy nhi bị người khác cười nhạo, mặc dù những người đó không nói, nhưng
nhìn nàng với ánh như vậy, sẽ làm lòng nàng bị tổn thương, nhưng ở bên ngoài
Thủy nhi lại không có biểu hiện gì, càng thể hiện rõ nàng thực sự không dễ
chịu.

"Tỷ tỷ, cám ơn
ngươi."

Thủy nhi dùng sức ôm
Phượng Lan Dạ, mặc dù nàng cùng tỷ tỷ không cùng chung huyết
thống, nhưng tỷ tỷ đối với nàng rất tốt a. Chữa hết độc cho nàng, mang nàng
tới kinh thành, bây giờ còn
muốn trị tốt chấm đỏ trên mặt nàng, cho dù cả đời này nàng phụng bồi tỷ tỷ cũng
thật cao hứng a.

"Tốt lắm, nha đầu
ngốc, không cần nói tạ ơn, Thủy nhi nhớ tỷ tỷ là được."

"Ừ, ta sẽ, Thủy nhi
vĩnh viễn sẽ không quên tỷ tỷ, ta sẽ vĩnh viễn phụng bồi tỷ tỷ ."

Thủy Ninh dùng sức gật
đầu, cũng thề ở trong lòng, sau này vĩnh viễn sẽ không rời đi tỷ tỷ, vĩnh viễn
không phản bội nàng.

Phượng Lan Dạ vừa bực
mình vừa buồn cười, đưa tay điểm trán nàng
nói: "Ngươi a, tỷ tỷ không có nói để ngươi cả đời phụng bồi ta, Thủy nhi
sẽ có hạnh phúc của Thủy nhi, đây là ngân lượng của ngươi."

Phượng Lan Dạ đem thư cam
kết của Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân đưa cho Thủy nhi, ai biết Thủy nhi
giống như là bị lửa nóng liền đẩy ra và nói: "Tỷ tỷ, ngươi làm cái gì? Đây
là đưa cho ngươi a!"

"A?"

Phượng Lan Dạ mở to hai
mắt, nàng ta tặng năm vạn lượng cho nàng? Nha đầu này, thôi được rồi, tạm thời
giữ lấy đợi đến lúc đám cưới của nàng đem ra làm lễ vật mừng cũng được.

"Chúng ta đi thôi,
tỷ tỷ còn chưa có ăn sáng
đâu."

"Tỷ tỷ, ta cũng vậy,
đi, chúng ta cùng đi ăn."

Thủy nhi cười híp mắt lôi
kéo Phượng Lan Dạ, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Phía sau Đinh
Đương cy4ng cười híp mắt theo hai người, trong lòng rất cảm động, Thủy nhi tiểu
thư đối với chủ tử rất dựa dẫm, nàng thẳng thắn, chính trực, đơn thuần, khiến
cho chủ tử vốn luôn lạnh nhạt cũng lòng mềm, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.

Sauk khi ăn sáng xong,
Phượng Lan Dạ đắp mặt cho Thủy Ninh, để nàng nằm ở trong phòng.

Còn mình thì dẫn Đinh
Đương ra khỏi Tuyển viện, lặng lẽ đi đến hậu viện của Vương Phủ.

Hậu viện của Tề vương phủ
một mãnh yên lặng, mấy tên thị vệ đang canh ngoài cửa đều là nhất đẳng cao thủ
của Tề vương, hơn nữa ở chỗ tối còn ẩn nấp không ít người. Thị vệ canh ngoài
cửa nhìn thấy Vương Phi đi tới, lật đật hành lễ.

"Vương Phi."

Phượng Lan Dạ gật đầu,
dẫn Đinh Đương đi vào.

Hậu viện của Vương phủ đã
lâu không có người ở, có chút hoang vu, không nghĩ tới hôm nay lại để cho Thụy
Vương ở chỗ này trị thương.

Vừa đi vào cửa, liền thấy
bùn đất xây tường, làm thành một vòng sân khéo léo, trên tường đất trồng rất
nhiều thực vật. Lúc này sinh trưởng một màu xanh biết bò đầy tường, ở trong gió
nhẹ nhàng lắc lư, khắp nơi một màu xanh ngắt. Ngay chính giữa Tiểu viện có một
hồ cá, lúc này bên cạnh ao có người đang cho cá ăn, tựa hồ rất vui mừng, sắc
mặt mặc dù có chút tái nhợt, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ tuấn
lãng lãnh mị của hắn.

Hắn chính là người tối
hôm qua bị trọng thương Nam Cung Duệ, hắn đã tỉnh lại, thân thể cũng không có
gì đáng ngại. Chẳng qua là hắn bị chứng nhiệt rất nghiêm trọng, phải mau sớm
trị liệu, nếu chẳng may bị hôn mê lần nữa, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.

Nam Cung Duệ ngẩng đầu
lên thấy Phượng Lan Dạ đi tới, đứng lên cười mở miệng.

"Ngươi đã tới."

Phượng Lan Dạ gật đầu,
thấy khí sắc hắn không tệ, cũng không có bởi vì trên người có bệnh, liền thở dài
thở ngắn, hoặc là tiều tụy đáng thương, ngược lại hắn rất thản nhiên, tựa hồ đã
sớm đem sinh tử không để ý tới, thật khiến người ta bội phục.

"Hôm nay có khỏe
không?"

Hai người vừa nói chuyện,
vừa cùng nhau đi vào. Phía sau Đinh Đương cùng hai thị vệ đi theo sát, nhưng
cũng không dám có chút bất cẩn nào, nếu như Thụy
Vương ở Tề vương phủ xảy ra chuyện gì thì họ có thể bị phiền toái.

Một nhóm ba người đi vào
bên trong, Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Duệ phân ra chủ khách mà ngồi vào chỗ
của mình, Đinh Đương sau khi dâng trà lên liền đứng ở phía sau.

"Ta tới đây giúp
ngươi bắt mạch, kiểm tra một chút chứng nhiệt kia có nghiêm trọng không, để kê
đơn thuốc."

Phượng Lan Dạ nâng chung
trà lên, nhẹ vén nắp trà, thổi một tầng bọt ở phía trên, nhấp nhẹ một ngụm, một
động tác đơn giản, nhưng lại giống như nước chảy mây trôi, ưu nhã động lòng
người.

Nam Cung Duệ nhìn nàng,
nhàn nhạt nở nụ cười. Người con gái như vậy mặc dù không thể cưới, nhưng nếu
được làm hồng nhan tri kỷ cũng là một chuyện vui trong đời. Đôi đồng tử thâm
thúy nhìn nàng, lạnh nhạt mở miệng nói: "Làm phiền Thất đệ muội."

Trong phòng hai người
đang nói chuyện, thì ngoài cửa vang lên thanh âm của thị vệ: "Tham kiến
Vương gia."

Một đạo thân ảnh từ ngoài
cửa đi vào, ôn nhuận như ánh mặt trời, một thân cẩm y bạch ngọc, quanh ống tay
áo còn thêu vài miếng bông tuyết, cánh hoa rõ ràng, tựa hồnhư có
một cổ hơi thở mát mẻ đập vào mặt. Trên ngũ
quan tuấn mỹ nở nụ cười yếu ớt, khuôn mặt thì như tranh vẽ, vừa đi vào liền kêu
một tiếng: "Ngũ hoàng huynh, Lan Nhi."

Phượng Lan Dạ thấy hắn
trở lại, nên sớm cao hứng đứng lên, tiến lên quan tâm hỏi thăm.

"Ngươi không sao
chớ?"


Nam Cung Diệp tà mị lắc
đầu nói: "Không có chuyện gì, Lan Nhi đang bắt mạch cho Ngũ hoàng huynh
sao?"

"Ừ, muốn kiểm tra
một chút bệnh trạng có nghiêm trọng hay không, nên như thế nào phục dược, còn
ngươi, mọi việc trong cung vẫn ổn chứ?"

Phượng Lan Dạ lôi Nam
Cung Diệp ngồi vào một bên, trong phòng Nam Cung Duệ cũng quan tâm nhìn Nam
Cung Diệp, đối với chuyện xảy ra tối hôm qua trong cung, hắn còn không hiểu rõ
ràng lắm, cho nên giờ phút này chỉ có thể nhìn Nam Cung Diệp.

Sắc mặt của Nam Cung Diệp
khẽ biến tối sầm, trên mặt liền có chút hàn khí, mím chặt môi không nói một
lời.

Nam Cung Duệ không khỏi
có chút khẩn trương nói: "Xảy ra chuyện gì? Là phụ hoàng sao?"

Trong lòng Phượng
Lan Dạ chợt hiểu rõ, không lẽ là hoàng thượng đã xảy ra chuyện, nhưng nếu hoàng
thượng gặp chuyện không may, thì e là Diệp sẽ không hồi Vương Phủ. Như vậy chắc
là người khác, chẳng lẽ là Lục hoàng tử Nam Cung Quân? Một đôi mắt đen
nhánh nhìn Nam Cung Diệp.

Nam Cung Diệp nhướng lông
mày hẹp dài chầm chậm mở miệng: "Là Lục hoàng huynh, hắn đưa một phong thơ
cho phụ hoàng, liền rời kinh đi."

"Cái gì? Tại
sao?"

Nam Cung Duệ chấn kinh
đứng lên, không biết tại sao Lục hoàng đệ lại rời kinh, thấy Nam Cung Diệp cùng
Phượng Lan Dạ nhìn hắn, trong lòng hắn có một chút nghi ngờ.

"Là tối hôm qua xảy
ra chuyện gì sao? Đến tột cùng là chuyện
gì?"

Nam Cung Duệ trầm giọng
mở miệng, mặt mũi một mảnh thanh hắc, bởi vì khẩn trương nên hai tay không tự
chủ được mà nắm chặt lại, nhìn chằm chằm Nam Cung Diệp.

Nam Cung Diệp thật sự
cũng không muốn lừa gạt hắn, liền đem chuyện tối hôm qua hắn vì hôn mê nên
không biết nói ra.

"Bởi vì trên người
ngươi bị chứng nhiệt, cho nên phụ hoàng hoài nghi là Hoa phi động tay chân,
trong cơn nóng giận muốn trừng phạt Hoa phi nương nương. Mà thiếp thân thị nữ
của Hoa phi nương nương là An Tình vì muốn bảo vệ chủ tử, thừa nhận là nàng đối
với Ngũ hoàng huynh động tay chân, hơn nữa nàng còn tự đập đầu vào tường bỏ mình
tại chỗ. Lục hoàng huynh vẫn luôn cùng An cô cô tình cảm rất tốt, cho nên chịu
không được đả kích, liền đưa một phong thơ rời cung đi ra ngoài."

"Cái gì? Phụ hoàng
làm sao lại hồ đồ như thế a."

Nam Cung Duệ vội vàng
đứng lên, khuôn mặt không đồng ý.

Mẫu phi sao có thể hại
hắn, nếu như nàng có lòng hại hắn, chỉ sợ sớm đã động thủ, sao mà còn chờ tới
bây giờ, phụ hoàng làm sao lại hồ đồ như thế a.

"Ta muốn đi gặp phụ
hoàng."

Nam Cung Duệ nóng lòng
chuẩn bị đi ra ngoài, Nam Cung Diệp ngăn cản động tác của hắn.

"Ngũ hoàng huynh,
ngồi xuống đi, trước mắt chữa bệnh quan trọng hơn. Lục hoàng huynh đã rời kinh
rồi, cứ để hắn đi."

Phượng Lan Dạ gật đầu
đồng ý, trước mắt kinh thành có thể nói là vạn phần quỷ dị, hơi không cẩn thận,
sẽ gặp nguy hiểm a. Chỗ tối tựa hồ có một đôi tay khống chế toàn cục, người này
không nhìn thấy sờ không được, nên làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Nam Cung Duệ cuối cùng
cũng yên tĩnh lại, bất quá đôi mắt vẫn còn phiền muộn, nghĩ đến Lục hoàng đệ cứ
như vậy mà rời kinh đi, trong lòng cảm thấy có lỗi với hắn.

"Chúng ta bắt đầu
đi."

Phượng Lan Dạ trợ giúp
Thụy Vương bắt mạch, kiểm tra một chút độc tố trong cơ thể của hắn đến tột cùng
sâu đậm bao nhiêu, sau đó dùng ngân châm đâm huyệt, điều tiết máu trong cơ thể.

"Ngũ hoàng huynh,
yên tâm đi, không có việc gì."

Phượng Lan Dạ mở miệng,
Nam Cung Duệ cũng không có đặc biệt hưng phấn, nếu như không có phát sinh
chuyện của Lục hoàng đệ, hắn nhất định sẽ thật cao hứng, bản thân đã thoát khỏi
sự nguy hiểm rồi. Nhưng giờ phút này, chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có một
tảng đá lớn đè nặng, mẫu phi đối với hắn thương yêu bao nhiêu, hắn đều hiểu. Từ
nhỏ nàng không phụng bồi Lục hoàng đệ, là vì phải phụng bồi hắn, không nghĩ tới
lại làm cho nàng gặp phải chuyện như vậy.

Nam Cung Diệp thấy Ngũ
hoàng huynh tâm tình không tốt, nhất thời cũng không biết khuyên lơn hắn như
thế nào, trong phòng rất an tĩnh, Phượng Lan Dạ kê đơn thuốc xong, dặn dò Đinh
Đương đang đứng ở phía sau.

"Y theo đơn thuốc
này, đến Tuyển viện nấu thuốc, sau đó ngươi tự mình mang tới đây."

"Dạ, chủ tử."

Đinh Đương vâng lệnh, Nam
Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ liền đứng lên rời đi, để cho Ngũ hoàng huynh một
người yên tĩnh, tâm tình của hắn đã không tốt lắm rồi

Hai người đi ra khỏi
viện, theo con đường ấm áp sáng rỡ hướng Tuyển viện đi tới. Nam Cung Diệp một
thân bạch y như tuyết, tóc bóng mượt như tơ, ưu nhã phiêu dật, khóe môi trên
ngũ quan tuấn mỹ còn vẽ ra nụ cười kinh diễm, con ngươi sâu u tựa như nước hồ
thu, hơn nữa còn tràn đầy thần thái, hắn vươn tay ra nắm lấy tay của Phượng Lan
Dạ, an nhiên đi trong hành lang của Vương phủ.

Trong vương phủ bọn hạ
nhân thấy chủ tử như vậy, nên mọi người cũng vui vẻ ra mặt, làm việc càng trở
nên hăng say a.

Bên trong thư phòng của
Tuyển viện, Nam Cung Diệp đang ngồi ngay ngắn, còn Phượng Lan Dạ thì tùy ý tựa
vào người của hắn.

Nguyệt Cẩn, Ngọc Lưu Thần
cùng Thiên Bột Thần và hai thị vệ đang lẳng lặng đứng yên, chờ Vương
gia phân phó.

"Ngọc Lưu Thần,
ngươi điều tra Nạp Lan Cửu kia như thế nào rồi?"

"Hắn thật giống như
biến mất vậy, không có xuất hiện qua."

Hắn vẫn phân phó nhân thủ
điều tra ở các vùng lân cận, nhưng Nạp Lan Cửu kia giống như bị tan biến vào
trong hư không vậy, điều này nói rõ người ở chỗ tối đã phát hiện, cho nên không
để cho hắn hành động.

"Nếu không có tin
tức của Nạp Lan Cửu, hiện tại ngươi đừng điều tra hắn nữa, lập tức lẫn vào
trong biệt viện của hoàng gia, tra một chút xem Tấn vương rốt cuộc là bị bệnh
thật hay là giả bộ bệnh, nhất định phải cẩn thận làm việc."

"Dạ, thuộc hạ lập
tức đi làm."

Ngọc Lưu Thần lui ra
ngoài, Nam Cung Diệp nhìn về Thiên Bột Thần nói: "Ngươi phải bảo vệ tốt
người trong hậu viện, không thể có một chút điểm sơ xuất nào."

"Dạ" Thiên Bột
Thần cũng lui xuống, Nam Cung Diệp nhìn về ba người còn lại, đối với hai thị vệ
nói: "Các ngươi đi thăm dò người của Sở Vương phủ."

"Không cần, ta phái
đã người thăm dò rồi, bọn họ một chút động tĩnh cũng không có, rất an phận thủ
thường."

Phượng Lan Dạ miễn cưỡng

mở miệng, nàng cũng mong là do Nam Cung Liệt động tay chân, đáng tiếc hắn ngay
cả một điểm động tĩnh cũng không có, vẫn ngoan ngoãn đợi ở Sở Vương phủ, ngoan
vô cùng.

Nam Cung Diệp nhướng lông
mày, hiện tại tựa hồ những người nên động cũng ẩn mà không động, khiến cho bọn
họ rất bị động, chẳng lẽ thật vô kế khả thi sao? Nghĩ tới đây lông mày dài nhăn
lại, nhớ tới Mộc Miên trong lãnh cung.

"Không bằng chúng ta
đi thẩm vấn Mộc Miên, tin tưởng sau lưng nàng nhất định có người sai sử, đến
tột cùng là người nào sai sử nàng đi câu dẫn Thuỵ vương."

Nam Cung Diệp nhìn về
Phượng Lan Dạ, thấy nàng nhíu lại lông mày như suy nghĩ sâu xa, nhưng không
biết nàng đang suy nghĩ gì.

Đầu óc Lan Nhi vốn thông
minh, không biết có phải nàng lại có suy nghĩ mới, Nam Cung Diệp trong đầu vừa
nổi lên ý niệm này, thì Phượng Lan Dạ đã nhướng mày mở miệng: "Tốt, mặc dù
không thể giết Mộc Miên, nhưng cũng phải đả động tới nàng, như vậy thì người
đang ẩn núp mà không hành động kia, chưa chắc có thể ngồi yên."

Nàng nói xong, liền đứng
lên đi ra ngoài, thân thể cao lớn của Nam Cung Diệp cũng theo sát phía sau, hai
người kẻ trước người sau thẳng bước ra khỏi thư phòng.

"Đi, tiến
cung."

Lúc đang nói Phượng Lan
Dạ chợt nhớ đến thuốc của Thụy Vương, liền đi đến phòng bếp để trích máu làm
thuốc dẫn, sau đó mới xoay người xuất phủ.

Nguyệt Cẩn cùng hai thị
vệ theo sát phía sau, Vương gia vốn để cho bọn họ đi ngó chừng Sở Vương phủ,
hiện tại biết Sở Vương không có động tĩnh gì, như vậy bọn họ sẽ đi theo bảo vệ
Vương gia cùngVương Phi.

Bởi vì xảy ra nhiều biến
cố nên Hạo Vân Đế cả người lộ ra vẻ uể oải, thỉnh thoảng còn ngáp, ngồi ở chỗ
cao trên đại điện, nhìn xuống Diệp Nhi cùng Thanh Nhã.

"Các ngươi muốn thẩm
vấn Mộc Miên?"

Nam Cung Diệp gật đầu,
trầm giọng mở miệng nói: "Phụ hoàng có lẽ không biết, Mộc Miên nguyên là
Ngũ công chúa Vân Phượng quốc, không nghĩ tới nàng lại tiến cung, nhi thần nghĩ
nàng nhất định là do người khác đưa vào, người sau lưng kia nhất định chính là
người sai sử nàng, sai sử nàng câu dẫn Ngũ hoàng huynh, mà ngay trong đêm đó
thì phủ đệ của Ngũ hoàng huynh liền bị người ta phóng hỏa, còn Ngũ hoàng huynh
thì bị trọng thương."

"Nàng là Ngũ công
chúa Vân Phượng quốc?"

Hạo Vân Đế con ngươi âm
trầm, ngoan lệ nắm chặt tay, con tiện nhân này dám can đảm câu dẫn con hắn, quả
nhiên là có dụng ý khác.

Nam Cung Diệp đang chờ ý
chỉ của phụ hoàng, hắn cũng không có bằng chứng Mộc Miên là người của Nhị hoàng
huynh Tấn vương, nếu như mình nói ra, mọi người có thể cho là bịa đặt, cho nên
chuyện đó sau này hãy nói. Hiện tại thẩm vấn Mộc Miên trước đã, cần tra rõ là
do ai sai khiến nàng, nghe lệnh người nào để câu dẫn Thụy Vương .

"Tốt, được, trẫm
muốn đích thân thẩm vấn."

Không nghĩ tới Hạo Vân Đế
lại muốn tự mình thẩm vấn, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ im lặng nhìn nhau,
cùng trầm giọng mở miệng nói: "Dạ, phụ hoàng."

Đoàn người lập tức đi đến
lãnh cung, Mộc Miên bị giam ở trong lãnh cung.

Trong một gian phòng ở
lãnh cung, không khí lãng đãng tịch mịch, trên những ô vuông của cửa sổ, những
sợi tơ lụa ở trong gió nhẹ lay động, khắp nơi trong điện đều là bụi bặm.

Mộc Miên bị thị vệ mang
vào, « phốc » một tiếng quỳ trên mặt đất, từ từ ngẩng đầu lên nhìn về
phía trên cao, thấy Hạo Vân Đế vẻ mặt âm chí lãnh chìm, giận dữ nhìn chằm chằm
nàng, Mộc Miên nhịn không được bật cười lên. Ánh mắt từ từ dời về phía bên
cạnh, người đang ngồi trên ghế hẳn là Tề vương Nam Cung Diệp cùng Tề vương phi
Tô Thanh Nhã.

Những người này đến để
chê cười nàng, có phải hay không, có phải hay không?

Nàng cười đến gào thét,
cười đến chói tai, còn duỗi ngón tay ra chỉ vào chỗ ngồi của hoàng đế.

"Ngươi đối phó ta,
thì cho là mình sẽ sống tốt sao? Ngươi sẽ không sống tốt."

Hạo Vân Đế không ngờ đến
lúc này rồi mà nữ nhân này vẫn càn rỡ như thế, khuôn mặt đầy sóng to gió lớn,
bàn tay to nhấc lên giận dữ chỉ vào Mộc Miên nói: "Nói, rốt cuộc là người
nào sai sử ngươi câu dẫn Thụy Vương?"

Mộc Miên đột nhiên ngưng
cười, sắc mặt tái nhợt, nhưng lộ ra một cổ yêu dị, nhìn Hạo Vân Đế.

"Hoàng thượng nói
cái gì đó? Là Thụy Vương yêu thích ta, hắn yêu thích ta, cho nên mới câu dẫn
ta, có liên quan gì đến thiếp thân, thiếp thân lúc nào thì câu dẫn hắn
chứ?"

"Đến lúc này rồi,
ngươi còn dám nói nhảm! Người đâu, kéo xuống vả miệng cho ta, đánh thật mạnh
vào."

Hạo Vân Đế ra lệnh một
tiếng, thị vệ đứng trước cửa canh chừng liền lập tức đi đến, đưa tay lên lôi
Mộc Miên ra ngoài, rất nhanh liền nghe được phía ngoài truyền đến tiếng gào
thét như giết heo, vừa kêu khóc, vừa mắng.

"Nam Cung Khung, con
của ngươi câu dẫn ta, ngươi lại đánh ta thì có bản lãnh gì a! Ngươi không phải
là người đàn ông, chẳng lẽ con của ngươi cũng không phải là nam nhân, hắn không
thích nữ nhân sao?"

Lúc đầu còn mắng rất hung
hăn, nhưng đến một lúc thì không có thanh âm nữa, lúc này thị vệ liền đem người
kéo vào, chỉ thấy Mộc Miên gương mặt sưng vù, trên mặt khắp nơi loang lổ vết
máu, hai ngày trước nàng vốn đã bị thương, lại bị mười cái tát này, hiện tại
ngay cả một chữ cũng nói không ra, chỉ dám dùng một đôi mắt sắc bén như lưỡi
dao nhìn như muốn đục khoét vào hoàng thượng, hận không thể khoét ra hai cái
động trên người hắn.

Bất quá vừa yên tĩnh lại,
Hạo Vân Đế lại tiếp tục mở miệng nói: "Ngươi có khai ra hay không, rốt
cuộc là người nào sai sử ngươi câu dẫn Thụy Vương?"

Mộc Miên cắn răng không
nói tiếng nào, Phượng Lan Dạ nhìn nữ nhân trước mắt, biết nàng sẽ không nói,
nếu nàng nói ra cũng chỉ có con đường chết, cho nên dứt khoát cái gì cũng không
nói.Vậy thì nói rõ người sau lưng rất lợi hại, người nọ rốt cuộc là người nào?

Đang suy nghĩ nhập thần,
âm thanh lãnh khốc vô tình của Hạo Vân Đế vang lên.

"Người đâu, đem cái
kẹp lên đây, trẫm không tin ngươi không khai ra!"

Ngũ quan của Hạo Vân Đế
trở nên âm lãnh, bởi vì tức giận, mà lộ ra vẻ có chút vặn vẹo, thị huyết tàn
nhẫn mở miệng.

Cái kẹp dùng để kẹp ngón
tay, đau đến đứt ruột, người bình thường căn bản sẽ chịu không được, không biết
nàng có thể khai ra hay không. Bất quá nhìn bộ dạng hoàng thượng như vậy, trong
lòng Phượng Lan Dạ xuất hiện một cổ âm lãnh. Từ xưa hoàng đế vốn là tàn nhẫn,
nghe được và nhìn thấy là hai việc khác nhau, giờ phút này tận mắt nhìn thấy
Hạo Vân Đế tàn nhẫn như vậy, thật đúng là làm cho lòng người kinh đảm. Mộc Miên
này dù thế nào cũng là phi tử của hắn, một ngày làm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa
nhưng nếu nàng thật sự xúc phạm quyền uy của hắn, chỉ sợ bị chết rất khó nhìn.

Hạo Vân Đế vừa dứt lời,
liền có người cầm cái kẹp gắp ngón tay đi lên.

Đem đôi tay Mộc Miên nhét
vào cái kẹp kia, rất nhanh liền chuẩn bị thỏa đáng, Mộc Miên mở to đôi mắt, sắc
mặt dữ tợn căm tức nhìn Hạo Vân Đế, hét ầm lên: "Ngươi sẽ gặp báo ứng,
ngươi sẽ có báo ứng, ta chết ngươi cũng xong đời, đừng nghĩ sẽ sống tốt."

Nàng vừa hét xong, thị vệ
đã dùng cái kẹp ra sức kẹp tay, trong lúc nhất thời tiếng thét chói tai phá tan
lãnh cung, vang tận mây xanh.

Nhìn lại Mộc Miên bị kẹp
đau đến nỗi sắp ngất đi, sắc mặt của nàng trắng bệch, toàn thân vô lực, một
chút phản ứng cũng không có. Hạo Vân Đế không đau lòng cho nàng, cũng không
thèm để ý tới nàng, chỉ ra lệnh: "Giội tỉnh nàng."

"Dạ, hoàng
thượng."

Lập tức có người bưng tới
một chậu nước, nhận đầu nàng xuống nước, nước thấm ướt gò má, tạo nên hỗn hợp
màu đỏ, nhỏ giọt trên ngón tay, cơn đau trên ngón tay truyền đến, làm cho nàng
từ từ tỉnh lại, trợn tròn mắt nhìn người trong điện, nhẹ nhàng rên rỉ.

"Các ngươi là ma
quỷ."

Lời nói của nàng rơi
xuống, Hạo Vân Đế cũng không thể bỏ qua cho nàng: "Ngươi rốt cuộc nói hay
không, là ai sai sử ngươi làm như thế?"

Hắn vừa dứt lời, Mộc Miên
đau đớn nở nụ cười: "Tốt, ta nói, ta nói."

Ánh mắt nàng lóe sáng tia
âm trầm xảo trá, khóe môi kêu lên: "Là Tề vương, là Tề vương sai sử ta
làm, hắn muốn làm hoàng đế, cho nên sai sử ta câu dẫn Thụy Vương. Hoàng thượng
không biết sao, ta là Ngũ công chúa Vân Phượng quốc, hắn nói, sau khi hắn làm
hoàng đế, sẽ cho ta trở về Vân Phượng quốc, ngươi nói chuyện này ta có nên làm
hay không?"

Mộc Miên vừa dứt lời, mâu
quang của Hạo Vân Đế liền rơi xuống trên mặt Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp mặt
mũi lãnh chìm, lóe lên tầng sát cơ, cứnhư vậy yên lặng nhìn Mộc Miên, không nói
tiếng nào.


Mà Hạo Vân Đế cũng không
có nói chuyện, chỉ có Phượng Lan Dạ là đứng lên, trực tiếp đi tới trước mặt Mộc
Miên ngồi chồm hổm xuống, khóe môi vẽ ra nụ cười tiếu tựa phi tiếu, chầm chậm
mở miệng.

"Ngươi nói là Tề vương
sai sử ngươi câu dẫn Thụy Vương?"

"Đúng, là hắn sai sử
ta làm."

Mộc Miên kiên trì, trên
mặt nở nụ cười đắc ý, nàng vẫn kiên trì nói Tề vương xui khiến nàng, xem bọn
hắn sẽ làm sao. Để cho bọn họ tự giết lẫn nhau, nàng không được tốt, thì bọn họ
ai cũng không được tốt, ai cũng đừng nghĩ sống tốt. Hoàng đế phải không? Vương
gia phải không? Bọn họ chính là một đám cường đạo, nếu như không phải họ đoạt
Vân Phượng quốc, nàng có bị đau khổ như thế này sao? Có sao? Nếu nàng không dễ
chịu, thì tại sao phải để cho bọn họ sống tốt đây?

"Như vậy Tề vương
như thế nào gặp mặt với ngươi?"

Trên mặt Phượng Lan Dạ
khoác lên tia lãnh sương, nàng cả gan dám vu oan hãm hại Nam Cung Diệp, tốt,
thật sự là quá tốt, Mộc Miên ta nhất định phải làm cho ngươi giao ra người sai
sử ngươi!

"Buổi tối mấy ngày
trước, hắn tới tìm ta, cùng ta thỏa thuận hiệp nghị."

Mộc Miên nghiêm túc đáp
trả, tựa hồ có chuyện đó thật, Phượng Lan Dạ khóe môi nhất câu cười lạnh, đầu
ngón tay dùng sức nhấc cằm Mộc Miên lên, trầm giọng mở miệng nói: "Ngươi đại
khái đã quên rồi, ta cùng Tề vương vừa mới đám cưới không lâu, hắn chưa từng
rời khỏi ta, như thế nào lại đến tìm ngươi, ngươi muốn tính toán thứ gì, mà ở
đây nói láo."

Mộc Miên vừa nghe Phượng
Lan Dạ nói, liên tục địa lắc đầu nói: "Ta
không có".

"Ngươi có."

"Ta không có."

"Thật ra thì mấy
ngày trước người ngươi gặp là người khác, có phải hay không?"

"Không phải, không
phải."

Mộc Miên có chút khủng
hoảng, ánh mắt không dám nhìn mắt Phượng Lan Dạ, mâu quang của Phượng Lan Dạ
bắn ra tia sáng khiếp người khi nhìn nàng, mắt không nháy không chớp giống như
muốn cắn nuốt sạch cả người nàng, làm cho nàng không biết phải làm sao, mà nàng
ta còn đang ở bên tai của nàng từng lần một hỏi.

"Người kia gặp ngươi
có phải hay không? Có phải hay không?"

Mộc Miên tâm phiền ý
loạn, đầu óc choáng váng, mơ mơ hồ hồ không rõ ràng lắm mình muốn làm gì rồi,
cuối cùng Phượng Lan Dạ liên tiếp hỏi tới, đánh vô lực đáp một tiếng:
"Phải"

Phượng Lan Dạ đứng lên
nhìn về Hạo Vân Hoàng đế: "Hoàng thượng hiểu chưa?"

Mới vừa rồi, nàng nhìn
thấy trong mắt Hạo Vân Đế toàn là sát khí, trong mắt hắn đang hoài nghi Nam
Cung Diệp. Cho nên nàng rất tức giận, mới có thể ra tay khiến cho Mộc Miên thừa
nhận, trên thực tế trước đây, nàng đã nghĩ tới một chút đầu mối, người sai sử
Mộc Miên kia chỉ sợ không phải Tấn vương, cũng không phải là bất kỳ một người
trực tiếp nào. Bởi vì ai nguyện ý ngay tại lúc này đi lưu lại một nhược điểm ở
trong tay người khác đây? Như vậy người sai sử Mộc Miên rất có thể là một vị
đại thần trong triều.

Trong lòng Hạo Vân Đế cảm
thấy hối hận thấm đầy cả trái tim. Đúng vậy, trong lúc đó, hắn quả thật hoài
nghi Diệp Nhi, bởi vì năng lực Diệp Nhi càng ngày càng mạnh, mà người điều
khiển ở chỗ tối kia cũng rất lớn mạnh, cho nên hắn mới trong nháy mắt là hoài
nghi như vậy, điều này làm cho hắn ảo não hối hận.

Nam Cung Diệp mặc dù
không nói gì, nhưng trong lòng vẫn bị tổn thương, may là còn có Lan Nhi phụng
bồi hắn, nàng mới vừa rồi có hành động che chở hắn, để cho hắn cảm thấy thật ấm
áp, thật ấm áp, tựa hồ sự tổn thương mà phụ hoàng gây ra là vô cùng nhỏ bé, đến
không đáng kể.

"Lan Nhi, ngồi
xuống."

Hắn lôi Phượng Lan Dạ
ngồi vào bên cạnh mình, Hạo Vân Đế mặc dù hối hận, nhưng trước mắt phải thẩm
vấn Mộc Miên mới quan trọng hơn.

"Nói đi, rốt cuộc là
người nào sai sử ngươi? Nếu như ngươi giao ra, trẫm đồng ý không giết
ngươi."

Coi như là cho nàng một
cơ hội rồi, nhưng Mộc Miên lại nở nụ cười: "Không giết ta, không giết ta
thì có gì là ân huệ chứ ! Ta không có nước cũng không có nhà, là các ngươi
đoạt nhà của ta, giết gia nhân của ta, bây giờ còn biểu hiện nhân từ như vậy,
thật là buồn cười a. Các ngươi muốn giết cứ giết, ta sẽ không nói. Không sai,
là một gã đại thần trong triều sai sử
ta đấy, nhưng ta sẽ không nói, ngươi tự đoán đi, tự tìm hiểu đi."

Mộc Miên kêu lên, hiện
tại nàng hoàn toàn mất hết rồi, không có Vân Phượng quốc, nàng còn cần cái mạng
này làm gì! Nếu như Vân Phượng tồn tại, nàng chính là công chúa cao cao tại
thượng, Vân Phượng mất rồi, nàng không bằng một con chó, sống hay chết cũng
không có gì khác biệt, nàng sẽ không nói.

Hạo Vân Đế vừa nghe lời
của nàng, sắc mặt một lần nữa lãnh trầm xuống, quay đầu nhìn thị vệ kêu lên:
"Kẹp cho ta, ta không tin nàng không giao ra."

Thị vệ lĩnh mệnh, lập tức
dụng hình, chỉ bất quá mới vừa kéo chặt, Mộc Miên liền ngất đi, lần này bất
luận dùng nước như thế nào cũng không được nàng như cũ hôn mê bất tỉnh. Hạo Vân
Đế thấy trong khoảng thời gian ngắn tra rõ không được rồi, liền lập tức phân
phó người đem Mộc Miên dẫn đi, rồi truyền ngự y vội tới trị liệu cho nàng. Hắn
cũng không phải vì yêu thương nàng, mà vì nghĩ tới ở trong triều thần thậm chí
có người dám can đảm sai sử Mộc Miên câu dẫn Thụy Vương, để làm ra chuyện đại
nghịch bất đạo như vậy, trong lòng hắn tựa như lửa đốt, những kẻ trong bóng tối
này, chỉ sợ là người của một phái.

Mộc Miên bị đem đi xuống,
Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đứng lên.

"Nhi thần cáo
lui."

Nam Cung Diệp nhàn nhạt
mở miệng, Hạo Vân Đế phất tay để cho mọi người trong phòng lui xuống, rồi nhìn
về Nam Cung Diệp, chậm rãi mở miệng nói: "Diệp Nhi, là lỗi của phụ hoàng,
ngươi đừng trách phụ hoàng. Phụ hoàng đã già, sợ rằng đã không phải là phụ
hoàng cơ trí ban đầu rồi, cho nên phụ hoàng chỉ muốn mau sớm để Ngũ hoàng huynh
đăng vị."

Hắn nói xong liền nặng nề
bước thẳng đi ra ngoài, bên ngoài vang lên thanh âm của thái giám Nguyên Phạm:
"Hoàng thượng hồi cung."

Nam Cung Diệp nhìn Phượng
Lan Dạ, trên ngũ quan tuấn mỹ ánh lên sự chua xót cùng bất đắc dĩ, hắn vươn tay
kéo Phượng Lan Dạ vào lòng, lấy đầu tựa lên đầu của nàng, ôn nhu mở miệng.

"Lan Nhi, chỉ cần có
ngươi, ta cái gì cũng không để ý, không có gì để tổn thương ta. Cho nên chúng
ta đừng so đo với hắn, mọi việc hết thảy rồi sẽ tốt. Chờ sau khi Ngũ hoàng
huynh đăng vị, chúng ta liền rời khỏi nơi này."

"Tốt, chúng ta rời
đi thôi."

Phượng Lan Dạ cười gật
đầu, ôm hông của hắn, tựa vào trước ngực của hắn, nghe nhịp đập của trái tim
hắn, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới hắn, tuyệt đối
không được.

Ban đêm, cả hoàng cung
đều đang ngủ say, nơi nơi đều bị ánh sáng, khắp nơi thật giống như được che đậy
một tầng lụa mỏng, đèn thắp trong hành lang cung đình nhẹ lay động, quanh co
hoa lệ.

Trong lãnh cung gió thổi
u u, gió tràn qua khe hở, phát ra tiếng vang, thật giống như tiếng gào khóc
thảm thiết, nếu là người nhát gan tất nhiên sẽ bị làm cho sợ hãi đến khiếp vía.

Lúc này mấy đạo bóng đen
từ trên mái hiên lướt qua, lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua nóc phòng, rơi thẳng
xuống căn phòng phía ngoài.

Bóng đen trên nóc nhà,
quăng cái móc câu, liền treo ngược người ở giữa không trung, ánh sáng bạc chợt
lóe, thanh kiếm trong tay liền phá vỡ cửa sổ, đi đến bên trong nhìn quanh.

Chỉ thấy trong không gian
cũ rách nhỏ hẹp, một người trên mặt quấn lụa trắng, tay chân cũng băng bó, đang
nằm ở trên giường ngủ mê man. Một tiểu cung nữ trên tay cầm đèn đi tới, cầm lấy
đèn lồng soi người đang nằm trên giường, trong miệng lải nhải mắng.

"Sao lại không chết
đi, làm hại ta buổi tối phải đến nơi này cùng ngươi. Chết sớm, sớm siêu sinh,
ngươi như vậy a, hoàng thượng không thể nào để ngươi ra khỏi lãnh cung rồi,
làm sao lại không chết đây?"

Nói xong còn vươn tay ra
thử dò xét một chút hơi thở người đang nằm trên giường, hung hăng cầm đèn rời
đi, trong phòng lại rơi vào mờ ảo.

Lúc này ngoài cửa sổ đang
treo một người, thân hình lật lại, trượt đến bên mái hiên , vung tay lên, phía
sau hai ba bóng đen lặng lẽ không tiếng động từ cửa sổ nhảy nhanh đi vào.

Mấy bóng đen động tác lưu
loát, ánh mắt tàn nhẫn, cầm bảo kiếm nhẹ nhàng đi tới, vừa tới giường, vài
thanh kiếm đồng loạt hướng đến người trên giường đâm tới.

Mắt thấy gần bị ám sát
thành công, người trên giường xoay mình nghiêng người, nhanh như linh xà, từ
trên giường lăn một vòng, vài bả kiếm liền đồng thời đâm vào cái chăn mỏng, bên
tai một đạo thanh âm lãnh lệ thị huyết vang lên: "Quả nhiên là tới, rất
tốt."



back top