Đợi Em Nói Yêu Anh

Chương 15: Tôi đợi anh

"Sao cậu lại ở đây"

 

Lâm Vũ cảm thấy có người nằm cạnh mình, nhanh chóng mở mắt ngồi dậy, sau khi nhìn thấy khuôn mặt người kia liền không nhịn được mà nhíu mày.

 

"Tại sao tôi không thể, sân thượng này cũng không phải của một mình em"

 

Khu này là góc khuất trên sân thượng, hàng ngày chẳng có mấy người lên trên đây, nhất là vào thời điểm mọi người đang trong tiết học như thế này. Cô nhìn cũng chẳng thèm nhìn tên kia thêm một lúc, không nói một câu nào, cầm lấy ba lô rồi đứng dậy muốn rời đi

 

"Em muốn đi đâu"

 

Hàn Minh nhanh chóng bắt được cổ tay của cô, cô theo phản xạ liền lạnh lùng hất ra, suýt nữa không nhịn được mà cho hắn thêm một quyền

 

"Liên quan gì đến cậu"

 

Người kia thấy cô lạnh lùng như vậy, vội vã nắm lấy cổ tay cô, vốn chỉ định giữ cô lại, không ngờ cô mạnh mẽ quay lại, bàn tay nhanh như chớp muốn cho anh một quyền. May mắn là anh phản xạ nhanh, động tác nhanh nhẹn lại tiêu chuẩn né nghiêng người sang một bên, toàn thân mới không chút tổn hại, nếu không bụng sẽ lại đau rát như lần trước. Lâm Vũ thấy anh phản xạ nhanh như vậy, cả người khựng lại một chút, sau một khắc lại gợi lên một nụ cười nhạt hứng thú. Hảo. Lần trước cô còn tưởng hắn không biết chút quyền thuật nào mới nhẹ tay cho hắn một đòn, được lắm, giờ thì cô không cần nương tay nữa rồi, dù sao thì lâu lắm rồi cũng không đến phòng tập, kiếm người làm bao cát cũng tốt lắm( =.=)

 

Lâm Vũ không còn kiêng nể gì nữa, nhanh chóng ra quyền, quyền nào quyền đấy chính là nhằm vào những chỗ yếu hiểm mà đánh tới khiến cho người kia vội vã né tránh. Vốn là người kia cũng chỉ định tránh đòn của cô, không ngờ rằng hai người càng đánh lại càng hăng say, dần dần bất giác tung ra hết khả năng của mình. Lâm Vũ vô cùng ngạc nhiên, không những tên này không phải kẻ gà mờ, thậm chí còn có thể gọi là cao thủ, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, phản xạ linh hoạt, động tác cũng rất chuẩn lại có lực tốt, xem ra cũng là đồng môn. Người kia thì khỏi phải nói, thậm chí so với Lâm Vũ còn ngạc nhiên hơn một phần, nhìn cô gầy yếu như vậy, cư nhiên lại có thể đánh ngang tay với anh. Vốn dĩ lúc đầu chỉ định ngăn cô lại, dùng có 5 phần sức lực, vậy mà hiện tại chính là dùng gần như toàn lực mà ứng chiến. Thể lực cô không tốt lắm, chỉ là cả người cứ như con sóc, vô cùng nhanh nhẹn, tốc độ thật đáng nể.

 

Hai người đánh qua đánh lại một lúc, cho đến khi cả hai đều mệt mỏi rã rời, chân tay tê cứng mới đứng tại chỗ nhìn nhau,cả người cúi xuống, hai tay đặt lên gối, thở hồng hộc. Người kia thấy cô cả người toát đầy mồ hôi, cả kính cũng sắp rớt xuống, cười lớn một tiếng, thoải mái nằm xuống. Lâm Vũ thấy anh ta như vậy, không nhịn được cũng cười, tháo kính ra, nằm xuống bên cạnh người kia, hai tay hai chân giang rộng, cảm giác gió mát lùa vào mặt, quả thật dễ chịu vô cùng. Lâu lắm rồi mới đánh một trận đã như vậy, gân cốt như giãn ra, thực là sảng khoải

 

"Cậu, không tệ"

 

Hiếm khi nào cô mới khen người khác như thế, nhưng mà quả thực, cậu ta không yếu đuối như cái vẻ bề ngoài công tử bột kia.

 

"Sao rồi, có phải cảm thấy anh rất tốt không"

 

Người kia quay sang nở một nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt tuấn tú còn vương chút mồ hôi mơ hồ dưới ánh mặt trời, cực kì hút hồn. Chỉ là Lâm Vũ lại vô cùng nghiêm túc mà quan sát anh từ trên xuống dưới, tâm trạng cực tốt mà nheo mắt đánh giá, nhìn cho đến khi người kia cảm thấy da mặt mình lủng một lỗ rồi mới từ từ phun ra hai chữ

 

" Mơ tưởng "

 

Anh nhìn cô, trên trán xuất hiện vài vạch đen, không nhịn được mà giả bộ thở dài một hơi

 

"Haiz, người đẹp trai như anh, sao em không động lòng chứ"

 

Xì.

 

Cô không nhịn được cười một tiếng,càng nghĩ càng thấy buồn cười, cười đến mức để lộ hàm răng trắng đều, cực kì có sinh khí.

 

"Động lòng ? Với loại ngưu lang như anh. Không đời nào?"

 

Ngưu lang. Khốn khiếp. Nhóc con này lại dám gọi anh là ngưu lang?

 

Người kia nhanh chóng ngồi thẳng dậy, cực kì nghiêm túc nhìn thẳng vào cô, một tay đưa ra trước

 

"Chính thức giới thiệu, anh là Hàn Minh, năm ba khoa quản trị, là người phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở"

 

Lâm Vũ nghe thấy tên của anh ta, không nhịn được bĩu môi một lần nữa, mày nhíu lại. Hàn Minh. Cái tên này ở trường đại học Thanh hoa cũng chẳng phải xa lạ gì, ngay cả một người chẳng bao giờ quan tâm đến những người trong trường như cô cũng có nghe qua. Nếu như mấy người Trình Hạo nổi tiếng là nhân vật phong vân thì tên Hàn Minh này chính là nhân vật tai tiếng của trường. Thay bạn gái như thay áo, chưa quen ai quá một tuần, chơi thể thao giỏi, thường xuyên cúp học, là chàng trai trong mộng của không biết bao nhiêu nữ sinh trong trường, đó là những gì cô nghe nói về tên này. Xem ra, cô không nên gọi anh ta là ngưu lang, nên gọi là lợn giống mới đúng. Chỉ là, xem cách anh ta ra quyền, nhanh gọn mà phóng khoáng, có lẽ cũng không phải là người xấu.

 

"Lâm Nhiên"

 

Lâm Vũ lạnh lùng đáp lại hai tiếng, dù sao đánh xong một trận, tâm trạng cô cũng rất tốt, ấn tượng xấu về anh ta cũng giảm đi nhiều. Tên của cô, anh đương nhiên biết, mấy thằng em của anh mê Diệp Tuyền như điếu đổ, chỉ là loại con gái như cô ta, vắt một cái cũng ra nước thật sự khiến anh không mê nổi. Nghĩ đến chuyện gì đó, anh liền quay sang hỏi cô

 

"Nhóc, em học bóng rổ ở đâu vậy"

 

Kĩ thuật thật sự rất tốt, nhưng có vẻ như không giống bóng rổ chính thống lắm, có vẻ giống bóng rổ đường phố hơn

 

Nghe đến chuyện này, khuôn mặt tươi cười của Lâm Vũ cứng lại, niềm vui trong mắt chợt tắt, đôi môi mím chặt lại. Cho đến khi Hàn Minh tưởng cô sẽ không trả lời thì cô lại chậm rãi mở miệng, giọng nói trong trẻo, mát lạnh lại nhẹ bẫng, giống như có thể tan ngay trong làn gió

 

"Là... từ một cố nhân"

 

Hàn Minh nghe giọng nói của cô, man mác u buồn, lại nhớ đến biểu hiện của cô ngày trước, sau khi kết thúc trận bóng kia, biểu hiện của cô, cũng chính là như vậy. Lần đầu tiên anh cảm thấy tò mò, người khiến cho cô nhớ mãi không quên như vậy, rốt cuộc là ai ?

 

"Dạy anh chơi bóng rổ đi"

 

Anh nhìn thấy cô ngồi dậy, muốn rời đi, bất giác nói ra một câu như vậy. Một phần do anh đối với bóng rổ là thực tâm yêu thích, phần khác chính la do anh hiểu rõ, muốn đến gần cô, không thể nào dùng những cách như đối với những nữ sinh thông thường được. Cô đặc biệt, rất đặc biệt, mạnh mẽ, lạnh lùng lại có chút bí ẩn, không giống như những người con gái anh thường gặp. Đó cũng chính là điểm đã thu hút anh, khiến anh không nhịn được muốn đến gần cô hơn.

 

"Tại sao lại là tôi?"

 

Cô nhíu mày không hiểu, với gia cảnh của anh ta, đừng nói đến huấn luyện viên giỏi, thậm chí huấn luyện viên quốc tế cũng có thể mời về, sao tự dưng lại muốn nhờ cô.

 

" Tôi không chơi bóng nữa, anh nhờ người khác đi"

 

Không đợi anh trả lời, cô liền từ chối. Mỗi lần chơi bóng rổ sẽ nhớ tới những người không nên nhớ, chuyện như vậy, cô không muốn chút nào.

 

"Tại sao. Em coi thường tôi?"

 

"Tại sao. Anh coi thường tôi?"

 

Nghe câu nói của anh ta, không hiểu sao Lâm Vũ lại nghe thấy một giọng nói khác, nhìn thấy một hình ảnh khác, một cô bé đội mũ lưỡi trai trắng, ánh mắt bướng bỉnh lại quật cường đứng trước mặt một người đàn ông vô cùng tuấn tú, vô cùng có khí thế mà chất vấn như vậy. Chết tiệt, lại nhớ đến rồi. Chết tiệt thật

 

" Nếu anh có thể đứng cách xa biên mà ném vào rổ, tôi sẽ đồng ý"

 

"Nếu nhóc có thể đứng ở kia mà ném vào rổ, tôi sẽ đồng ý "

 

Lâm Vũ trả lời, cầm balo đứng dậy, câu trả lời giống hệt của người kia năm nào. Chỉ là vị trí đã thay đổi, người, cũng không còn ở đây nữa.

 

"Lâm Nhiên"

 

Chờ đến khi cô bước đến gần cổng, Hàn Minh đột nhiên bừng tỉnh, mở miệng hét lớn khiến cho cô quay lại

 

"Tôi nhất định làm được. Còn nữa ... tiếng đàn của em... rất hay... thực sự rất hay"

 

Cô cười nhạt, nhìn người nào đó đang bừng bừng khí thế, giống như thấy được bản thân mình ngày trước, không nhịn được nhẹ nhàng nói

back top