Đổi Hồn

Chương 10

Chương 10
Nhà cửa đã sửa sang lại, Noãn Noãn cũng về lại bên cạnh cô, không cần đi học, không có bà con bạn bè cần chăm sóc, Liễu Chân Nhã đứng giữa ngôi biệt thự rộng lớn cảm thấy hốt hoảng, cảm thấy mình thậy vô công rồi nghề!
Chơi cùng Noãn Noãn cả ngày, đến tối, Liễu Chân Nhã mới sực nhớ đến mớ hạt giống hôm trước mua ở thành Nam, đôi mắt chuyển động, Liễu Chân Nhã ôm Noãn Noãn đi vào Phỉ Lam.
“Tiểu Mật à, chúng ta trồng rau đi!” Liễu Chân Nhã cười tủm tỉm nói với Tiểu Mật vừa giơ lên gói hạt giống trong tay “có hạt mướp, cải trắng, dưa chuột, bí đỏ, hành tỏi nè…ha ha, tôi mua đến hơn mười loại hạt giống luôn đấy!”
“Được đó, được đó, ở đây chỉ có trái cây, tôi cũng muốn có thêm thứ khác nữa.” Nghe được tiếng nói từ xa của Liễu Chân Nhã, Tiểu Mật hào hứng bay đến: “Ở bên kia chân núi có vài mảnh đất trồng rau, là do chủ nhân trước đây của Phỉ Lam sắp xếp đó, nhưng mà vẫn chưa có hạt giống để trồng.”
“Đi, chúng ta đi trồng rau đi!” Liễu Chân Nhã thúc giục Tiểu Mật dẫn đường.
Đến chỗ có thể trồng rau, Liễu Chân Nhã nhìn mấy trăm mét đất màu mỡ mà không nói nên lời, rộng như vậy, tốt như vậy mà chỉ trồng rau củ thôi thì thật phí phạm. Đất trồng rau nằm ở bên trái quả núi, bên phải là cây ăn quả, nhín xa xa bên kia là một dãy đất bằng phẳng có một dòng sông trong suốt chảy qua, phía dưới là mấy chục mẫu ruộng nước.
“Tiểu Mật à, Phỉ Lam rộng bao nhiêu vậy?” Có được Phỉ Lam mấy tháng rồi mà bây giờ Liễu Chân Nhã mới nhớ đến vấn đề này.
Tiểu Mật dễ thương dùng bàn tay nhỏ bé sờ sờ cằm, “trên dưới một vạn mẫu thì phải, chủ nhân Phỉ Lam trước đó quy hoạch nó thành năm khu lớn, một khu chuyên trồng cây ăn quả, một khu trồng rau dưa, một khu trồng lúa nước, một khu trồng lúa mạch, còn một khu để đó chưa biết làm gì. Trừ những khu đó, còn lại là sông và núi.”
“A…” Liễu Chân Nhã cảm thán: “Quy hoạch thật là hoàn mỹ!”
“Đương nhiên rồi! Chủ nhân của Phỉ Lam lúc đó dùng 10 năm chỉ để quy hoạch mà, động thực vật gì đó khi đã vào Phỉ Lam sẽ được linh khí trong đây điều dưỡng, loại bỏ hết những độc tố và tạp chất cho đến khi cơ thể trở nên khỏe mạnh, nếu ở đây lâu thì cơ thể tự nhiên cũng sẽ sinh ra linh khí, cho nên cũng may là cô đã chết, nếu không lúc trước cô bán đi nhiều hoa quả có mang linh khí như vậy thì trước sau gì cũng bị người ta giết chết!”
Liễu Chân Nhã nhất thời không biết nói gì, nhìn Tiểu Mật hồn nhiên một lúc, phải chăng yêu tinh mà sống lâu đều có tật xấu này nhỉ?
“Lấy hạt giống rau dưa ra đi, chúng ta đi trồng.” Tiểu Mật xòe tay lấy hạt giống từ Liễu Chân Nhã.
“À, tôi quên mang theo cuốc rồi!” Liễu Chân Nhã xoay người ra ngoài tìm nông cụ.
Tiểu Mật nhanh tay túm Liễu Chân Nhã lại: “Có tôi ở đây còn lấy nông cụ làm gì, gieo trồng, thu hoạch chỉ cần một câu thần chú là xong!” Tiểu Mật huyên thuyên một lúc, đem hạt giống rải lên giống như tuyết rơi từ trên xuống, vô số hạt giống rơi trên mặt đất, sau đó chậm rãi vùi vào trong đất.
“Được rồi, gieo hạt xong rồi!” Tiểu Mật xong việc thì vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau.
Liễu Chân Nhã mở to mắt nhìn mặt đất không có gì thay đổi, trố mắt nói: “Tiện thật!”
Tiểu Mật chảnh chọe hếch mặt lên: “Còn phải nói!”
Hạt giống rau dưa cứ như vậy mà gieo xong, Liễu Chân Nhã cũng hết hứng thú liền kéo Tiểu Mật đi dạo khắp nơi trong Phỉ Lam. Đi qua rừng cây ăn quả, đi qua mặt đất đầy hoa cỏ, đi qua ruộng lúa, vượt qua dòng suối trong, Liễu Chân Nhã dừng lại trước một ngọn núi tuyết.
“Tiểu Mật…ở đây vậy mà lại có một ngọn núi tuyết sao?” Liễu Chân Nhã lắp bắp nói, cô cứ tưởng là trong Phỉ Lam này bốn mùa đều là mùa xuân chứ, bỗng dưng phát hiện có một ngọn núi tuyết lớn như vậy, quả thực đã khiến cô ngạc nhiên không ít.
“Cái này thì có gì kỳ lạ đâu?” Tiểu Mật cảm thấy khó hiểu trước sự ngạc nhiên của Liễu Chân Nhã, “tôi là tinh linh biến ra từ ngọn núi tuyết này đấy! Trên ngọn núi này có nhiều loại thực vật như kim liên, tuyết liên, điểm đích mai, tử vân hoàng, …nói chung là có nhiều loại lắm.”
Liễu Chân Nhã nghe xong thì chỉ có thể nói là vô cùng sùng bái Phỉ Lam thôi, quả không hổ là thần tiên, người bình thường làm sao có thể mang đủ thứ loại quý hiếm như vậy trồng cùng một chỗ được chứ!
Đi được một lúc, Noãn Noãn bỗng dưng dụi đầu vào vai Liễu Chân Nhã nói: “Mẹ ơi, buồn ngủ, con muốn ngủ.”
Liễu Chân Nhã âu yếm hôn cô bé đang buồn ngủ mê man trên tay, “ngủ đi, để mẹ ôm con ngủ nhé!” Cẩn thân ôm Noãn Noãn vào trong ngực, Liễu Chân Nhã quay đầu nói với Tiểu Mật: “Noãn Noãn lớn nhanh thật, vẫn chưa đến hai tuổi mà đã cao như đứa trẻ ba bốn tuổi rồi, hơn nữa nói chuyện cũng rất rõ ràng, có những đứa trẻ lớn hơn Noãn Noãn cả một tuổi mà vẫn chưa biết cách biểu đạt ý kiến của mình đâu!”
“Là nhờ ảnh hưởng của linh khí đó! Cô đã quên là Noãn Noãn ở Phỉ Lam một tháng rồi sao? Sau này nên rút bớt thời gian đưa Noãn Noãn vào đây thôi, nếu không lúc đó cô sẽ phải xấu hổ khi ôm đứa trẻ phát triển như năm sáu tuổi mà lại phải giới thiệu là mới hai tuổi đó!”
“Hì hì”, Liễu Chân Nhã cười ngây ngô, “thì ra là do linh khí, vậy mà tôi cứ nghĩ Noãn Noãn lớn nhanh như vậy là do được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng chứ. Á, tôi là chủ nhân của Phỉ Lam nên thường xuyên vào đây, không lẽ tôi cũng trưởng thành nhanh chóng, chưa đến hai mươi tuổi mà lại nhìn như đã bốn mươi?”
Tiểu Mật trừng mắt nhìn Liễu Chân Nhã: “Gì chứ? Cái đó người ta gọi là lão hóa sớm, không phải là loại bỏ tạp chât điều dưỡng cơ thể. Được linh khí điều dưỡng trong thời gian dài thì ngày càng trở nên xinh đẹp, làm chậm lại quá trình lão hóa, giúp giải trừ độc tố trong cơ thể, với tình trạng của cô và Noãn Noãn , sống đến trăm tuổi là chuyện bình thường.”
“Còn có tác dụng tốt đến vậy sao?” Liễu Chân Nhã đương nhiên là cực kỳ vui mừng rồi, đã là phụ nữ, không kể giàu hay nghèo thì đều luôn luôn theo đuổi cái đẹp.
Liễu Chân Nhã cảm thán: “Qủa thật là chúng ta đang có một kho báu mà!”
Đi dạo hơn mười hai tiếng mới coi như là đi hết khu vực được quy hoạch của Phỉ Lam, Liễu Chân Nhã xoa xoa hai chân đau nhức: “Ở đây lớn quá, lại không có phương tiện di chuyển, toàn đi bộ thật sự mệt mỏi, lần sau mua mấy con ngựa bỏ vào đây, đến lúc đó muốn đi đâu thì cứ việc cưỡi ngựa là được. Đúng rồi Tiểu Mật, tôi muốn xây nhà trong này cô thấy được không?”
“Được đó, xây đi, sau này cô vào đây là có chổ để nghỉ ngơi hoặc ngủ lại cũng được.” Tiểu Mật cảm thấy xây phòng trong này quả thực là một ý kiến hay “Vậy tôi sẽ làm liền, bây giờ tôi đi đốn cây đây!”
“Từ từ đã, cây trên núi cứ để đó đi. Tôi thấy cây ăn quả ở đây nhiều quá, sau này tôi cũng không kiếm tiền bằng cách bán trái cây nữa, nên theo tôi là dùng gỗ của cây ăn quả để xây nhà đi, còn lại một vài cây thì mang ra trồng xung quanh biệt thự, trong này mỗi loại giữ lại vài cây là được rồi.” Cây ăn quả ở đây không có sâu hại, cũng không có ai đốn bỏ chúng, chỉ cần Phỉ Lam không sao, thì cây ăn quả cũng không tự nhiên biến mất, nên mỗi loại cần vài cây là đủ rồi.
“Được, tôi không có ý kiến!” Tiểu Mật hớn hở bắt đầu tiến hành đốn cây ăn quả. Liễu Chân Nhã lắc đầu bó tay, Tiểu Mật chắc là rãnh rỗi quá nên mới ham hố như vậy. Ừm, để xem còn có thể bổ sung gì vào đây nữa nhỉ? Có suối, vậy thả cá con vào đi, muốn có thịt để ăn, vậy thì nuôi thêm gà và thỏ, sẵn đó nói Tiểu Mật làm thêm mấy cái chuồng nữa, động vật nuôi trên núi, ngựa thì nhất định phải có rồi, còn lại thì nói sau đi, không phải động thực vật nào cũng mang vào được. À, mua thêm mấy loại ngũ cốc nữa, lúa mạch nè, ngô nè…Ha ha, sau này có thể tự cấp tự túc rồi, muốn ăn cái gì cũng không cần phải tốn tiền mua nữa.
Vì Tiểu Mật dùng phép thuật để xây nhà nên không đến mấy ngày đã xây xong, còn mấy loại hạt giống ngô, lúa nước, lúa mạch, cá con Liễu Chân Nhã và Tiểu Mật rất hào hứng đem nuôi trồng từ sớm, trước kia Phỉ Lam chỉ có cây ăn quả và hoa cỏ, còn lại là núi rừng xanh biếc, bây giờ thì sao? Đồng ruộng xanh ngắt một màu, một vùng trồng rau xanh biếc, vùng núi đằng kia cũng tươi thắm sắc xanh, dòng suối trong vắt rõ ràng hình ảnh đàn cá tung tăng bơi lội, không gian tĩnh lặng trước kia nháy mắt trở nên căng tràn sức sống, như đã ngủ vùi bỗng chốc chuyển động đứng lên. Một tòa nhà mang phong cách cổ xưa tọa lạc như thêm phần nhân khí cho bức tranh sơn thủy ấy, Phỉ Lam bây giờ như ẩn giấu một cuộc sống thế ngoại đào viên.
“Thật là có cảm giác gia đình nha!” Tiểu Mật mắt sáng như sao nhìn cảnh vật trước mặt, sau đó nhìn không được mà lộn trên không trung mấy vòng để thể hiện sự kích động của cô “Tiểu Nhã à, bây giờ tôi càng yêu thích nơi này hơn so với trước kia đó!”
Liễu Chân Nhã hiểu ý mỉm cười: “Thật tốt!” Cô cũng ngày càng thích nơi này hơn so với trước kia, Phỉ Lam bây giờ giống như một trang viên “Tiểu Mật, chúng ta đặt tên cho nơi này nhé!? Phỉ Lam là đại diện của chiếc vòng cổ ngọc lục bảo, nên nơi này cũng phải có một cái tên thật đặc biệt.
“Được, được! Cô nói xem nên đặt tên gì? Tên gì mới tốt đây?” Tiểu Mật nhíu mày suy nhĩ.
“Noãn Viên thế nào?” Liễu Chân Nhã nói ra cái tên mà cô nghĩ đến. “Nơi này cũng giống như Noãn Noãn, vào thời điểm tôi tuyệt vọng nhất, chính nó đã cho tôi hi vọng, làm cho tôi thấy được cuộc sống của mình còn có sự ấm áp!” (Noãn nghĩa là ấm áp đó mấy bạn)
“Noãn Viên, tên đẹp đó!” Tiểu Mật gật đầu liên tục.Nói thật chứ tiểu gia hỏa này có lần nào phản đối ý kiến của Liễu Chân Nhã đâu chứ!
“Tốt lắm, từ nay về sau nơi này sẽ gọi là Noãn Viên.” Liễu Chân Nhã hào hứng mỉm cười. Thật không biết lúc trước Phỉ Lam cải tạo như thế nào, tuy ở đây không có ban đêm, nhưng trời xanh, mây trắng y như thật, so với bên ngoài thậm chí còn đẹp đẽ hơn.
Cải tạo không gian xung quanh xong rồi, Liễu Chân Nhã bắt đầu bắt tay trang hoàng ngôi nhà. Diện tích căn nhà khoảng 300m2, nhưng nếu tính luôn cả sân thì tổng cộng phải hơn sáu bảy trăm m2. Lúc trước Liễu Chân Nhã còn lo lắng gỗ cây ăn quả không đủ xây nhà, nhưng mà bây giờ thấy được Tiểu Mật còn có thể làm thêm được bàn ghế, giường tủ, giá sách….cuối cùng bây giờ tổng số cây ăn quả còn lại của Noãn Viên còn lại khoảng trên dưới 50 cây.
Vì cây ăn quả ở Noãn Viên bắt đầu kết quả, Liễu Chân Nhã quyết định thu hoạch xong sẽ di chuyển một vài cây ra khỏi Noãn Viên, số cây ăn quả mang ra ngoài cô đã chuẩn bị sẵn chỗ để trồng xuống rồi. Liễu Chân Nhã liên hệ với công ty làm vườn cho người đến đào lỗ trồng cây, sau đó một lúc trồng 50 cây xuống (đương nhiên gọi người làm vườn là để những người hay để ý nhìn thôi, vận chuyển mớ cây ăn quả từ Noãn Viên ra là do một tay người làm vườn Tiểu Mật làm hết).
Đến lúc Liễu Chân Nhã mang thai được năm tháng, sân trước của biệt thự đã thay đổi hoàn toàn, thảm cỏ xanh mượt trước kia hiện tại đã được thay thế bởi vườn cây ăn quả . Xung quanh biệt thự bây giờ toàn cây ăn quả thượng hạng, ngay cả phía trước cổng cũng có mấy cây, sau này khi cây kết quả, đi ngang qua chỉ cần giơ tay lên hái là có quả để ăn rồi. Nghĩ đến vài năm nữa vào mùa thu ngôi biệt thự này sẽ được ánh vàng rực rỡ của cây ăn quả bao quanh, Liễu Chân Nhã lấy tay trái xoa nhẹ bụng, tay phải từ Noãn Viên lấy ra một quả mận vàng óng gặm gặm, “Ha ha, cuộc sống của mình bây giờ đến thần tiên cũng phải hâm mộ!”

back top