Đổi Hồn

Chương 20

Chương 20
Diệp Tử vốn là một cô gái đơn thuần mạnh mẽ, mạnh mẽ ở đây là trong công việc, 26 tuổi đã là giám đốc của một công ty có vồn đầu tư nước ngoài, còn nói cô đơn thuần là vì cô cư xử với người khác rất chân thành, không trêu đùa lòng người, nên với lời nói của chồng luôn tin tưởng không chút hoài nghi.
Sau khi Diệp Tử và Ngô Chính Văn kết hôn sống rất hạnh phúc, cô là người đơn giản, còn Ngô Chính Văn là bác sĩ ngoại khoa một bệnh viện trong thành phố, cũng là một người đơn giản, hai người ngoài việc đi làm thì thời gian còn lại chính là cùng nhau tán gẫu việc nhà, tưởng tượng tương lai. Giây phút Diệp Tử từ người biến thành ma vẫn không thể tin được người chồng hết lòng cưng chiều mình lại có thể bỏ thuốc ngủ cô, lại có thể sau khi cô vừa chết lại cùng với người phụ nữ tên Vương Hinh cùng nhau mây mưa trên chính chiếc giường của họ trước đó. Mọi thứ đều rõ ràng trước mắt, cô nhìn thấy Ngô Chính Văn lợi dụng khả năng của bác sĩ mà tạo hiện trường giả là cô tự sát, anh ta ở trước mặt ba mẹ cô gào khóc thê lương, mỗi ngày giả vờ tưởng nhớ như muốn cùng đi theo cô, làm cho ba mẹ cô vốn đang rất khổ sở phải an ủi anh ta đừng đau buồn hoặc là nên cưới người khác, lại giả vờ không đành lòng nhìn cảnh cũ mà bán đi ngôi biệt thự ở khu Thanh Uyển mà mua thêm một đống biệt thự khác….
Diệp Tử ngàn suy vạn nghĩ vẫn không thể tìm ra được một dấu hiệu nào việc Ngô Chính Văn có tình nhân bên ngoài trước đó, càng nghĩ càng thấy khó, lại càng nghĩ không ra, cuối cùng Diệp Tử lòng đầy hoài nghi, căm hận, ghen ghét mà từ từ biến thành lệ quỷ.
“Ngô Chính Văn và Vương Hinh hiện đang sống ở ngôi biệt thự số 5, gần đây anh có nghe nói đến lời đồn về ma quỷ trong tiểu khu không? Những việc đó là do Diệp Tử gây ra đó!” Liễu Chân Nhã vừa kể chuyện về Diệp Tử vừa từ từ uống sữa, trên miệng lưu lại một vòng sữa làm tăng thêm làn da trắng ngọc.
Nhìn Liễu Chân Nhã vô tư vươn lưỡi liếm đi vòng sữa trên môi, cả người như con mèo nhỏ tham ngủ, hai mắt Lưu Úy trầm lại, anh vậy mà lại nổi lên phản ứng với cô nhóc mới 17 tuổi!
Khẽ nghiêng người, trong lòng thầm mắng bản thân mình không bằng cầm thú, anh vẫn luôn xem Liễu Chân Nhã là em gái mà chăm sóc, ừm, vẫn là Vương Tổng trong công ty nói đúng, tuổi anh không còn nhỏ nên kết hôn rồi, ngày mai vẫn nên đúng hẹn đi gặp đối tượng mà Vương Tổng giới thiệu thôi. Nhưng cũng phải nói lại, cô nhóc Liễu Chân Nhã kia ngoài gương mặt ra thì hầu như chẳng có điểm nào giống cô gái 17 tuổi cả, nói chuyện như bà cụ non, không thích quần áo bắt mắt, không thích dạo phố, không hâm mộ ngôi sao, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm có quy tắc như bà già, ngay cả xem TV cũng chỉ xem mục tin tức hoặc xem các chương trình học Tiếng Anh mà thôi…Đây hoàn toàn không phải là cuộc sống mà một cô gái 17 tuổi nên có nhỉ? Hơn nữa cô lại nấu ăn cực ngon, nếu cô lớn thêm 4, 5 tuổi nữa, dù có bị gọi là trâu già gặm cỏ non anh cũng cố mà theo đuổi để mang cô về làm bà xã, thời nay phụ nữ nấu ăn ngon là đồ xa xỉ khó tìm đấy!
“Anh Lưu, sao không nói gì nữa vậy?” Nói chuyện cả buổi, vậy mà Lưu Úy lại không nói tiếng nào, Liễu Chân Nhã không khỏi thắc mắc nhìn Lưu Úy.
“Hả, à?” Lưu Úy hoàn hồn, “Vậy cô Diệp Tử kia định báo thù như thế nào?”
“Diệp Tử không nói rõ, nhưng theo cách nói của cô ấy em đoán có thể là cô ấy muốn dọa cho Ngô Chính Văn và Vương Hinh phát điên.” Liễu Chân Nhã bất đắc dĩ nhún nhún vai, ban đầu cô nghĩ Diệp Tử trực tiếp đen ai người kia giết chết để đền mạng, không ngờ cô ấy lại dùng phương thức trả thù lại còn ác hơn – đôi khi sống còn khó hơn chết rất nhiều.
“Thật, ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà mà!” Lưu Úy co lại hai vai sờ sờ cánh mũi, sau đó nghi hoặc nhìn Liễu Chân Nhã: “Nhìn dáng vẻ của em, em không định nhúng tay vào đấy chứ?”
Liễu Chân Nhã híp đôi mắt hạnh lạnh lùng nói: “Cái loại cặn bã đó chết còn chưa hết tội.” Chính cô cũng từng bị hai kẻ cặn bã là chồng cùng tiểu tam chèn ép, đối với hai kẻ đó cô không bỏ đá xuống giếng là may lắm rồi, còn muốn cô giúp bọn chúng?! Mơ đi!
“Chân Nhã, em sao vậy?” Lưu Úy bị giọng điệu oán hận của Liễu Chân Nhã làm sợ hãi.
Liễu Chân Nhã nhắm mắt một chút điều chỉnh tâm trạng cho bình tĩnh lại, nghiêng đầu nói với Lưu Úy: “Trên đời này em căm thù nhất hai loại người, một là loại người có gia đình còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, loại thứ hai là thứ người làm kẻ thứ ba chen chân phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.”
Lưu Úy tự giác ngậm miệng không phát biểu, anh nghĩ có phải Liễu Chân Nhã đã từng chịu qua tổn thương như vậy hay không, dù sao cô cũng sinh con khi mới 15 tuổi, mà cho đến giờ anh chưa từng nghe cô nhắc đến ba của con cô.
Lưu Úy ôm bọn trẻ về nhà anh ngủ, cũng để Vương Tú đến ở nhà Lưu Úy vài ngày, Liễu Chân Nhã khoác áo đứng bên cử sổ trên lầu nhìn về cuối đường – căn biệt thự số 5, không biết hôm nay Diệp Tử tra tấn Ngô Chính Văn cùng Vương Hinh thế nào rồi?
Đang suy nghĩ, bỗng dưng từ xa truyền đến một tiếng thét thê lương cùng với tiếng cười ghê rợn vang vọng giữa đêm khuya, Liễu Chân Nhã nhìn những ngọn đèn lập lòe sáng tối từ xa, ngày mai lời đồn về ma quỷ sẽ càng vang dội hơn nữa, nói không chừng sẽ có vài hộ gia đình rời khu này đi nữa ấy chứ.
Đây là buổi sáng tinh mơ đầu tiên Diệp Tử không về biệt thự, đến khi mặt trời lên cao vẫn không thấy cô ấy trở về.
Giữa trưa, Liễu Chân Nhã ngồi trên bãi cỏ dưới tàng cây đào ngủ gục thì Diệp Tử toàn thân hơi nước bay về: “Tiểu Nhã, mau, mau giúp tôi cứu Chính Văn, cầu xin cô, mau mau cứu anh ấy!”
Bộ dạng Diệp Tử vô cùng thê thảm, hoảng loạn, hai mắt huyết lệ chảy dài, mai má cùng hai cánh tay loang lổ như vôi quét tường bị bong tróng từng mảng ra, quần áo, đầu tóc bốc ra mùi hôi như bị cháy khét.
“Diệp Tử, cô bị sao vậy?” Liễu Chân Nhã kéo tay Diệp Tử lại thấy cô ấy cả người nóng hổi mà rút tay về.
“Tiểu Nhã, mau, mau cùng tôi đi, Chính Văn xảy ra chuyện rồi!” không để ý đến kháng cự của Liễu Chân Nhã, Diệp Tử vẫn đến gần lôi kéo Liễu Chân Nhã.
Dưới cái nắng mùa hè, làn hơi nước bốc ra từ người Diệp Tử càng đậm, trên người cô vết thương cũng ngày càng nhiều, ngay lập tức Liễu Chân Nhã hiểu ra là Diệp Tử bị ánh mắt trời thương tổn. “Diệp Tử, cô lập tức đến biệt thự xem Ngô Chính Văn đi, tôi sẽ theo sau ngay.”
Diệp Tử cũng hiểu được Liễu Chân Nhã nói vậy là muốn giúp cô giảm thiểu sự tiếp xúc với ánh mặt trời, vì vậy buông tay Liễu Chân Nhã ra bay về phía trước: “Cô đến nhanh nhé, tôi chờ cô.”
Vội vàng chạy về hướng căn biệt thự số 5, đẩy cửa ra, mùi máu tươi nồng đậm trong không khí làm Liễu Chân Nhã cực kỳ sợ hãi lùi về sau mấy bước.
“Tiểu Nhã, nhanh đến đây, Chính Văn ở trong này!”
Liễu Chân Nhã vội vàng chạy theo hướng phát ra tiếng nói của Diệp Tử, trong phòng, Ngô Chính Văn đang hôn mê nằm dưới sàn, máu từ bụng chảy ra ròng ròng, còn Vương Hinh thì tay cầm dao cắt trái cây cười điên loạn bên cạnh.
Thay vì hỏi nguyên do thế nào, Liễu Chân Nhã chỉ biết vội vàng lấy di động gọi xe cấp cứu, nhưng cô rất nhanh lấy lại tinh thần rồi lạivội vàng gọi vào số cảnh sát báo nguy.
Khoảng 5 phút sau, xe cấp cứu và xe cảnh sát đồng thời đến trước cổng biệt thự.
Một phút sau, Liễu Chân Nhã ngồi xe cảnh sát vào bệnh viện.
Ngô Chính Văn trong phòng cấp cứu, Liễu Chân Nhã thì ở ngoài phòng bị lấy khẩu cung, mà người lấy khẩu cung là người cô đã gặp qua một lần – Triển Phi của cục công an khu Thanh Sơn.
“Liễu Chân Nhã, lại gặp mặt.” Triển Phi như cười như không nháy mắt khiêu khích với Liễu Chân Nhã, “Đã quen rồi thì những quy tắc chào hỏi lấy lệ bỏ qua đi, cô trực tiếp nói cho tôi biết cô biết những gì là được rồi.”
Liễu Chân Nhã nhếch môi, ai là người quen với anh?! “Người đang được cấp cứu bên trong tên Ngô Chính Văn, còn người cầm dao cười điên khùng là Vương Hinh, cả hai đều là bác sĩ của bệnh viện này, Ngô Chính Văn là bác sĩ ngoại khoa, còn Vương Hinh là bác sĩ tâm lý. Hình như bọn họ mới cưới, hơn nửa tháng trước chuyển đến tiểu khu chỗ tôi ở. Ừm,về bọn họ tôi chỉ biết có vậy thôi.”
“Làm sao cô biết được Ngô Chính Văn gặp nạn trong nhà?” Triển Phi hỏi tiếp, tay không ngừng ghi chép.
“Giữa trưa, tôi đi gọi bọn trẻ về nhà ăn cơm, khi đi ngang qua cổng biệt thự nhà họ thì nghe trong nhà có tiếng kêu cứu, tôi vội vàng chạy vào xem, sau đó mọi việc như mọi người nhìn thấy – Ngô Chính Văn bị thương hôn mê bất tỉnh, Vương Hinh cầm dao cắt trái cây cười điên khùng.”
Triển Phi gật đầu, đóng sổ ghi chép lại nói: “Sau này có thể chúng tôi sẽ tìm cô hỏi thêm vài vấn đề, hi vọng cô phối hợp với chúng tôi trong việc điều tra.”
“Chắc chắn rồi!” Liễu Chân Nhã cười gật đầu.
“Đội trưởng Triển, Vương Hinh hình như đầu óc không được bình thường lắm, hỏi cái gì cũng không được.” Người cảnh sát phụ trách lấy khẩu cung của Vương Hinh cầu cứu Triển Phi.
“Tìm hai người trông chừng Vương Hinh, Ngô Chính Văn và Vương Hinh đều là bác sĩ của bệnh viện này, tôi với cậu đi tìm vài bác sĩ hỏi thử xem có thể điều tra được gì không.” Triển Phi vung tay tên, anh cảnh sát kia như nô tài lẽo đẽo theo sau.
“Đội trưởng Triển, tôi có thể về nhà được chưa ạ?” Liễu Chân Nhã gọi Triển Phi lại: “Tôi còn chưa cho bọn trẻ ở nhà ăn cơm.”
Triển Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đưa Phật đưa đến Tây Thiên, chờ bác sĩ tuyên bố Ngô Chính Văn không sao thì cô hãy trở về.”
“A” thực ra là Liễu Chân Nhã muốn tìm một lý do để ở lại đây thôi, tuy nhiên, người cô đợi ở đây không phải là Ngô Chính Văn mà là người theo Ngô Chính Văn vào phòng cấp cứu kia – Diệp Tử.
Khoảng 40 phút sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Liễu Chân Nhã và một anh cảnh sát không biết tên đi tới.
Vị bác sĩ đeo khẩu trang báo cho Liễu Chân Nhã và anh cảnh sát tin tốt: “Người bệnh không sao, dao không đâm vào những chỗ hiểm, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng khoảng một tháng là được rồi.”
“Cảm ơn”, nhìn Diệp Tử đang khóc rống một bên, Liễu Chân Nhã vội nói tiếng cảm ơn với bác sỹ.
Sắp xếp cho Ngô Chính Văn nghỉ ngơi trong phòng bệnh xong, Liễu Chân Nhã chào người cảnh sát trông nom Ngô Chính Văn sau đó lôi kéo Diệp Tử đến cầu thang bệnh viện.
Liễu Chân Nhã còn chưa kịp mở miệng, Diệp Tử đã kích động vội vàng nói với Liễu Chân Nhã: “Tiểu Nhã, Chính Văn không phản bội tôi, cô biết không, anh ấy không hề phản bội tôi.”
“Thật vậy sao?” Liễu Chân Nhã nghe Diệp Tử nói vậy cũng thật lòng vui mừng, vì cảm giác bị người phản bội thật sự vô cùng đau khổ “Thế tại sao mọi việc lại ra thế này?”
“Toàn bộ mọi việc là do con đàn bà Vương Hinh kia gây ra!” Diệp Tử khi nhắc đến Vương Hinh thì gương mặt trở nên dữ tợn: “Vương Hinh là bác sỹ tâm lý từ nước ngoài về, cô ta xinh đẹp nên luôn tự cho mình là cao quý. Chồng tôi là bác sỹ có thanh danh rất tốt, tuy không thích Vương Hinh luôn tỏ ra cao cao tại thượng lắm nhưng anh ấy là người thành thật với lại Vương Hinh quả thật cũng có tài năng, vì vậy không thích nịn bợ cô ta như những nam bác sỹ, y tá khác cũng không ủng hộ cách cư xử của những nữ bác sỹ, y tá cùng bệnh viện với cô ta. Ai ngờ, cô ta vì vậy mà lại yêu thích chồng của tôi…”
Vương Hinh yêu Ngô Chính Văn, nhưng anh lại hoàn toàn không có ý nghĩ gì với cô ta, còn nghiêm túc cự tuyệt cô ta vài lần. Vương Hinh học tâm lý học, trị liệu qua rất nhiều bệnh nhân có vấn đề tâm lý, vì vậy hiểu rất rõ những người có tâm lý tốt, như Ngô Chính Văn, cả vẻ ngoài và tâm lý đều rạng rỡ như ánh mặt trời ít người có được, nên đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua.
Vương Hinh lấy lui làm tiến cùng Ngô Chính Văn thành quan hệ bạn bè bình thường, sau đó nhân lúc Ngô Chính Văn không phòng bị ngầm sử dụng biện pháp tâm lý đối phó anh, cuối cùng cô ta thôi miên Ngô Chính Văn, đem tình cảm của Ngô Chính Văn với Diệp Tử chuyển lên người cô ta.
Vương Hinh không biết có phải do học tâm lý nên quá hiểu lòng người hay không, tất cả những mặt đen tối của con người cô ta đều nắm rõ, rõ đến mức chính bản thân cô ta cũng trở thành người có tâm lý biến thái. Trên lý thuyết cô ta thôi miên Ngô Chính Văn là để khiến anh ly hôn với Diệp Tử, nhưng cô ta không làm vậy, mà chọn cách một lần vất vả suốt đời nhàn nhã giải quyết luôn Diệp Tử - cùng Ngô Chính Văn hợp mưu giết chết Diệp Tử.
Mà cách giết người của cô ta cũng chứng minh tâm lý của cô ta có bao nhiêu biến thái, Vương Hinh trước tiên để Ngô Chính Văn cho Diệp Tử uống sữa cho thêm thuốc ngủ liều cao, làm Diệp Tử ngủ bất tỉnh nhân sự, sau đó cô ta lấy ra một cây kim châm cứu, rồi không biết học được từ đâu phương pháp châm cứu mà chính xác châm kim vào tử huyệt của Diệp Tử, cuối cùng thành công làm Diệp Tử chết trong giấc ngủ.
“Cái kẻ cướp chồng người khác chính là kẻ cướp đáng chết vạn lần, nếu tôi không đem cô ta dọa cho điên loạn, trong lúc vô tình cô ta giải luôn thuật thôi miên với Chính Văn thì bây giờ tôi đã thành kẻ giết chồng mất rồi!” Diệp Tử giơ cánh tay đầy vết thương lên vỗ vỗ ngực, thật là may mắn “Tôi đi vào giấc mộng của Vương Hinh, tạo thành một màn Ngô Chính Văn thiết kế hiện trường giết chết cô ta, làm cô ta từ trong mộng hoảng hốt thức dậy. Nhưng vẫn còn chưa hoàn hồn từ giấc mộng, lại phát hiện Chính Văn nằm bên cạnh, cô ta vội vào nhà bếp cầm dao đâm vào người Chính Văn. Chính Văn một bên tránh né một bên hỏi Vương Hinh tại sao lại muốn giết anh, cô ta vừa khóc vừa cười nói ra làm thế nào cướp Chính Văn, làm thế nào thôi miên anh, làm thế nào bỏ thuốc ngủ tôi, làm thế nào tạo dựng hiện trường giả tôi tự sát. …Cuối cùng Vương Hinh choáng váng, Chính Văn thanh tỉnh lại, nhưng lại mất hết sức lực mà hôn mê,”
“Vương Hinh cô ta thật đáng sợ.” Liễu Chân Nhã cũng cảm thấy may mắn không thôi, mau mắn là Thạch Lâm lúc xưa mê mẩn Lưu Lệ là một con đàn bà ngu ngốc, nếu cô ta như Vương Hinh, híc, đừng nói là cô, ngay cả Noãn Noãn chắc cũng bị cô ta diệt cỏ tận gốc quá. (Tác giả lảm nhảm: Liễu Liễu suy nghĩ nhiều quá rồi, Vương Hinh người ta vừa có tài vừa có sắc, người như Thạch Lâm người ta chỉ có thể khinh bỉ mà nhận định là đồ “phàm phu tục tử mà thôi”)
“Thì đúng vậy mà!” Diệp Tử cũng hết sức cảm thán, quả thật cô ta thật đáng sợ.
Ngô Chính Văn nhanh chóng tỉnh lại, vừa tỉnh xong ngay lập tức tố cáo Vương Hinh mưu sát với Triển Phi. “Tôi phải báo thù cho người vợ đáng thương của tôi.” Ngô Chính Văn hai mắt đỏ bừng, thù hận ngập tràn đôi mắt khiến Liễu Chân Nhã cực kỳ sợ hãi, càng làm cho Triển Phi không biết có nên nói cho anh việc Vương Hinh đã trở nên ngu ngốc hay không.
Do dự mãi, cuối cùng Triển Phi cũng kể lại toàn bộ cho Ngô Chính Văn nghe, nghe xong Ngô Chính Văn cười lớn: “Tốt, tốt, trở đên ngu ngốc tuy có thể giúp cô ta tránh được tù tội, nhưng như vậy càng giải trừ đi mối hận trong lòng tôi, tôi chính là muốn cô ta sống không bằng chết!”
Liễu Chân Nhã cúi đầu nhìn Diệp Tử, kẻ đang nép mình e thẹn trong ngực Ngô Chính Văn, hai người này đúng là vợ chồng mà, phương pháp trả thù toàn là muốn người ta sống không bằng chết thôi.
Đêm xuống, vì nghĩ mọi chuyện đã được giả quyết xong, Liễu Chân Nhã đang định ngủ vùi một giấc thoải mái thì Diệp Tử và Ngô Chính Văn nắm tay nhau xuất hiện trước mặt cô.
“Hai người….hai người…” Liễu Chân Nhã sững sờ nhìn Ngô Chính Văn đang lơ lửng, anh ta cũng như Diệp Tử biến thành ma luôn rồi sao?
“Tôi tự sát ở bện viện rồi.” Ngô Chính Văn cười, nụ cười dịu dàng tao nhã cực kỳ trong sáng, “Tôi hại chết Tiểu Tử, định chết để tạ tội với cô ấy, không ngờ chết đi rồi lại có thể được đoàn tụ với cô ấy….” Ngô Chính Văn lại cười rạng rỡ: “Chưa bao giờ tôi nghĩ mình chết đi có thể vui vẻ như vậy.”
Liễu Chân Nhã há miệng không biết nói gì, quả nhiên học y toàn dân biến thái, như Vương Hinh, giờ lại là Ngô Chính Văn vui vẻ tự sát.

back top