Đông Phương Nhất Chiến

Chương 3: Lưu bạch tiểu đề thi

Dương Thoát vung tay lên một cái, ném nguyên cả cái khóa đá tới Đường Phương, y đang sử dụng ám kình.

 

Cái khóa đá giữa không trung sẽ mở tung ra.

 

Dương Thoát biết ít nhất cũng sẽ có mười bảy thứ một trăm hai mươi bốn loại độc vật đồng thời chụp lấy vào đầu Đường Phương.

 

Dương Thoát xuất thủ lần này chính là độc thủ.

 

Bởi vì gã vừa mới bị thua dưới tay Đường Phương lúc nãy.

 

... Cỡ hạng người đàn ông như gã, vô cùng không thích thú đàn bà còn lợi hại hơn cả gã ta.

 

Lôi Biến thì lại sử độc chiêu.

 

Cây trường tiên một trượng hai của gã, trong suốt, phát gió ra tới bảy trượng sáu, ngón cái của gã chỉ cần bấm vào cán roi một cái, độc khí sẽ tùy theo gió quyện ra ngoài, cho dù không bị cây roi trong suốt của gã đánh trúng, cũng sẽ bị lăn ra ngất xỉu vì khí độc vô hình.

 

Đường Phương đang đứng trên đài.

 

Đèn đuốc sáng trưng.

 

Cô nhìn nhìn Dương Thoát và Lôi Biến cùng xuất thủ, và cũng nhìn nhìn Dương Thoát và Lôi Biến vừa xuất thủ đã ra ngay chiêu sát thủ, gương mặt cô lộ vẻ như đang chăm chú nhìn mà lại như không màng nhìn đến.

 

Ánh mặt cô sáng rực một vẻ con nít, mà lại rõ ràng đen trắng phân minh như nước da của cô và y phục của cô, đúng vậy, Từ Vũ cảm thấy, cô đứng nơi đó, mỹ lệ như một con chuồn chuồn.

 

Cái dáng cô đứng đó, là đang đợi chờ, nhưng chẳng phải là đang nhẫn nại.

 

Cô không động đậy.

 

Thậm chí cũng không phải là yên tĩnh.

 

... Cô không biết những thứ ám khí đó lợi hại lắm sao!

 

Không lẽ cô không biết hai gã đối thủ đó đang xuất thủ trong cơn cuồng nộ sao!

 

Từ Vũ đang vì cô kinh hoàng, đang vì cô khẩn cấp, cơ hồ muốn la hoảng lên giùm cho cô: tránh mau!

 

Nguy hiểm!

 

Chính ngay lúc đó, Đường Phương nhoẻn miệng cười.

 

Nụ cười đó, làm cho cả toàn trường sáng rực cả mắt lên, cũng như một làn hơi thổi tan hết đi ly rượu mạnh, đủ làm cho hết bao nhiêu đó hào kiệt thành ra kẻ điên cuồng, bao nhiêu đó kẻ điên thành ra hào kiệt.

 

Nụ cười đó.

 

Đường Phương đang mỉm cười đó, đưa bàn tay ra, như một đóa hoa đang từ từ nở.

 

Bàn tay cô, vừa mịn, vừa mềm, vừa nhỏ, vừa linh xảo.

 

Mũi tên bay vút từ trong bàn tay cô ra!

 

Làm cho mọi người cùng bàng hoàng kinh hãi, mũi tên đó!

 

Tên phóng ra sau nhưng lại đến trước, trúng ngay vào giữa ngực Dương Thoát, Dương Thoát hét lên một tiếng lớn, như bị cây khóa đá nặng một trăm chín mươi ba cân đánh vào mặt, rồi bay tà tà xuống lôi đài như một miếng dẻ rách!

 

Một cây tên nhỏ xíu bao nhiêu đó, lại có oai lực lớn dường đó!

 

Sau đó Đường Phương xoay qua Lôi Hoán, nói giọng khinh bỉ: "Ngươi còn chưa chịu tự mình lăn xuống sao...". Lôi Biến cắn chặt răng, ngón tay cái bấm xuống vào cán roi.

 

Bàn tay của Đường Phương vung lên.

 

Lôi Biến rú lên một tiếng lớn.

 

Vội vã nhún người, bay lên cao, xoay mấy vòng rồi rớt xuống, rồi lại nhón người búng lên như con cá, ngược về phía sau tránh né, đợi đến lúc phát hiện ra mình đã rớt xuống đài, gã cũng đồng thời phát hiện ra ngón cái của mình đã bị một cây tên cắm trúng vào đó.

 

Một mũi tên thật nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ, nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ, làm người ta kinh hãi đến tuyệt.

 

"Đấy là món Lưu Bạch Tiểu Đề Thi của ta đó, thế nào?"

 

Đường Phương nhoẻn miệng cười, như một con mèo hư đốn, "Ta đã đem theo ám khí trong người rồi, các ngươi còn làm gì được ta nào?"

 

Tiếng vỗ tay.

 

Chỉ có tiếng một người vỗ tay.

 

Dĩ nhiên là tiếng vỗ tay hoan hô tán thưởng của Từ Vũ.

 

Đường Phương cười tươi tắn đáp lại.

 

Cô không biết rằng Từ Vũ chính vì đã từng thấy nụ cười đó của cô mà từ đó về sau đã lọt vào chốn ôn nhu không bao giờ thoát ra nổi, càng nghĩ càng cứ, không lúc nào quên, nếu có một giai nhân, người đó chính là Đường Phương.

 

Đường Bất Toàn cười khan một tiếng, giở giọng trách móc nói: "Tiểu điệt nữ, cháu thiệt... thiệt phá phách quá mức đi mà".

 

Đường Phương cười tươi nói: "Còn chưa quá mức đâu".

 

Đường Bất Toàn đần mặt ra: "Sao? Cháu còn muốn...".

 

Đường Phương nói: "Tôi còn muốn tỷ thí với hai vị một trận, xem ai thắng ai thua...".

 

Lôi Bạo Quang mắng lên: "Cuồng vọng thật!"

 

"Không phải là cuồng vọng, mà là to gan, chỉ cần chuyện đúng lý, trước giờ tôi vẫn to gan và làm liều!"

 

Đường Phương oai phong lẫm lẫm nói: "Chính là như vậy, Lôi thúc thúc, ông lên trước đi!"

 

Nói xong câu đó, cô nhìn năm ngón tay mủm mỉm của mình như một con mèo đang nhìn con bướm hoa vậy.

 

Mọi người cùng ồ lên một tiếng.

 

Một con bé nhỏ xíu như Đường Phương, lại dám khiêu chiến với trưởng giả bối phận cao trong Đường môn ở xứ Thục là Đường Bất Toàn và kẻ có địa vi cực cao của nhà họ Lôi ở Giang Nam là Lôi Bạo Quang!

 

"Được!"

 

Lôi Bạo Quang giận dữ nói: "Mi đã không biết sống chết thế nào, ta sẽ thế mấy người họ Đường dạy dỗ một đứa tiểu bối không biết lượng sức mình như mi!"

 

"Không được", Đường Bất Toàn cũng bước tới trước một bước, "Bọn đệ tử bất tiếu của họ Đường phải để cho người họ Đường ra tay dạy dỗ mới đúng, Lôi huynh cứ để cho ta phen này".

 

"Như vậy sao được!"

 

Lôi Bạo Quang đã nhảy một cái lên đài, "Đường điệt nữ rõ ràng là khiêu khích ta, ta mà không tiếp nó mấy chiêu e rằng thiên hạ anh hùng sẽ cười cho thôi!"

 

"Cái thứ đại nghịch bất đạo đó, để cho ta đụng phải, làm gì có chuyện không trừng phạt cho nó một trận!"

 

Đường Bất Toàn cũng lắc người nhảy lên đài, "Nếu không để đồn đãi ra ngoài, giang hồ hão hán không những sĩ tiếu ta, còn sĩ tiếu luôn cả Đường môn con nhà không có gia giáo hỷ!"

 

Thật ra, cả hai người đều có cùng một dụng tâm: bọn họ đã chứng kiến Đường Phương thi triển hai môn Tả Ý Đại Bạt Mặc và Lưu Bạch Tiểu Đề Thi, e rằng không phải là địch thủ của cô, nếu mà thua trận, cả một đời làm sao còn mặt mũi gì bày ra cho thiên hạ, chi bằng tính chuyện chắc ăn, hai người cùng nhảy lên, nhất tề xuất thủ, nhất tề thu thập con nhỏ này thì mới là thượng sách! (Chẳng qua, hai người đều là những bậc tiền bối tông sư có thân phận, không thể nào đàng hoàng ra mặt lấy số đông thủ thắng, huống gì, đối phương chỉ là một kẻ hậu bối, lại còn là một đứa con gái!)

 

"Khỏi lôi thôi đi hai vị", Đường Phương nói giọng sảng khoái, "tôi đã là một thứ đại nghịch bất đạo, chẳng ra gì chẳng nói năng gì được, hai vị xin ít giùm chuyện một chút, cứ một lượt xông lại thế thiên hành đạo, đại nghĩa diệt thân đi thôi!"

 

"Được...". Đường Bất Toàn đến nước này cũng mặt dày luôn, "Cái đó là mi tự tìm lấy đó!"

 

"Ta sẽ vì vũ lâm đại nghĩa mà dạy dỗ mi", Lôi Bạo Quang trước khi xuất thủ còn đưa vài lời gỡ gạc ra nói trước, nói gì thì nói chứ cũng phải đem chính nghĩa ra làm hộ thuẫn, đánh như vậy mới không bị phải lỗi "cái được không đủ để bù cái mất" :

 

"Còn Đường đại ca sẽ đại biểu Đường môn lại trừng phạt mi!"

 

Đạo lý đã có được ổn thỏa rồi, còn không xuất thủ, thì đợi đến lúc nào bây giờ?

 

Lôi Bạo Quang là một kẻ vô cùng đáng sợ.

 

Lão ít khi động thủ, động thủ chỉ có chết chứ không bị thương.

 

Không chừng con người lão cũng không có gì là hung bạo, có điều ám khí lão sử dụng lại mười phần hung tàn bá đạo.

 

Cái thứ lão sử dụng là lửa.

 

Lửa là ám khí của lão.

 

Lửa đang nằm trong tay lão, như một tia sáng rực rỡ của cả cái mặt trời, nằm gọn lỏn trong bàn tay lão.

 

Ngọn lửa đó của lão chỉ cần phóng ra mà dính vào người của đối thủ, nó sẽ cả đời không bao giờ tắt.

 

Cứ mãi đốt cho người ta thành ra tro, đốt thành ra bụi mới thôi.

 

Đấy là thứ ám khí cực kỳ đáng sợ.

 

Đường Bất Toàn là một tay hảo thủ của Ám Tông trong Đường môn.

 

Ám khí của lão cũng chẳng có gì đặc biệt.

 

Thật ra, lão phóng ra bất kỳ các thứ ám khí gì: cương tiêu, ngân châm, phi hoàng thạch, thiết tật lê, thiết đạn, phi đao, vũ tiễn...

 

Thứ ám khí gì lão phóng cũng được.

 

Đặc biệt không phải nằm ở ám khí Mà nằm ở thủ pháp phóng ám khí.

 

Trước khi phóng ra ám khí, lão phải bay cả toàn thân lên cao, từ cao đánh xuống, bấy giờ mới phóng ám khí ra, làm cho người ta không thể nào tránh thoát, không cách nào phòng ngự, không kịp bỏ chạy, thêm vào nữa, lão mặc cái áo bào màu đỏ, vung vẫy xoay động, ám thi sát thủ, giết người dễ dàng như dí chết một con kiến.

 

Do đó, người lão vừa bay lên không, là lập tức muốn phóng ám khí ra.

 

Chỉ cần lão mà tung người lên không, đối thủ của lão chỉ còn nước hứng đầy mình ám khí.

 

Có thể giữ cho mình một cái vị trí ngay giữa một cái xứ tàng long ngọa hổ như Đường môn Tứ Xuyên và Lôi gia Giang Nam, tuyệt đối không phải là một chuyện gì may mắn.

 

Đường Bất Toàn và Lôi Bạo Quang đều biết Đường Phương là đứa con gái một mạch chính truyền của nhà họ Đường: đồ đệ do Đường lão thái thái tự tay huấn luyện ra, bọn họ chưa từng dám khinh thị bao giờ.

 

Đường Bất Toàn chính đang muốn mượn cớ lập công đầu với đám thế lực chống đối với Đường lão thái thái đang lại đầu kháo nơi mình, làm nhụt bớt nhuệ khí của chi phái Đường lão thái thái một trận, còn Lưu Bạo Quang thì đã sớm mưu toan với Lôi gia bảo đi tiêu diệt họ Đường cả nhà: nếu có cơ hội, nếu không phải liên lạc trước hẳn hòi bọn phản loạn nhà họ Đường (như Đường bất Toàn), thì cũng mượn cớ trừ khử đi thành phần tinh anh (như Đường Phương). Bọn họ đang tính thi hành thủ đoạn. Vừa vào trận là Lôi Bạo Quang đã chụp ngay lấy cây đuốc vào tay, đánh ngay ra tia sáng của lão. Lão muốn dùng lửa thiêu rụi Đường Phương. Tia sáng của lão giống như một đám mây lửa bay thẳng lại Đường Phương. Đường Phương đang đợi lão xuất thủ. Lão xuất thủ cô cũng xuất thủ. Cô thò bàn tay ra, làm như muốn nắm tay hỏi thăm người khác. Bàn tay mềm mại, mủm mỉm, linh xảo mà nhỏ xíu.

 

Vèo lên một tiếng, một vật gì đó đã bay ra như điện xẹt, kình lực hung mãnh, sắc bén mà mãnh liệt!

back top