Đồng Thể

Chương 2: Bản thân khác của mình là con trai

Thứ hai ngày 10 tháng 9 năm 2012.

 

Tắt vòi nước trong phòng tắm, một cô gái đứng trước mặt gương bị hơi nước phủ mờ, lau lau mặt gương, rõ ràng cô gái phản chiếu trong gương có dáng người rất đẹp, cô lại sờ sờ lên vai trái của mình, nơi đó có một vết thương màu tím bầm, không biết xuất hiện khi nào.

 

Lại bị thương mà không biết vì sao bị…

 

Lâm Hề thở dài, lấy khăn, lau sạch bọt nước trên người mình. Chiếc khăn trắng tinh lướt qua làn da thiếu nữ trơn mịn, nhưng trên làn da trắng mịn ấy lại luôn thấy một ít vết thương hoặc sâu hoặc cạn. Theo trí nhớ từ trước đến nay của Lâm Hề, trên người cô luôn chẳng biết vì sao mà xuất hiện những vết thương, đang yên đang lành, đi trên đường thì cánh tay liền có thể chảy máu. Đi khám bác sĩ, cũng không tra ra nguyên nhân. Mới trước đây còn thường thường bị các bạn học nói xấu sau lưng.

 

Lâm Hề đưa tay lấy quần áo sạch, mò mò trong giỏ đựng quần áo, nhưng cũng không có gì, đã quên lấy quần áo vào sao… Lâm Hề suy nghĩ, dù sao trong phòng cũng không có ai, cứ như vậy đi ra ngoài mặc đi.

 

Cô dùng khăn tắm quấn mái tóc ướt đẫm lên, thân thể trần truồng đi ra khỏi phòng tắm.

 

Cửa sổ ban công phòng khách mở rộng, ánh mặt trời buổi sáng nghiêng nghiêng chiếu vào trong phòng, bức màn theo gió tung bay. Lâm Hề cảm thấy kỳ quái mà lầm bầm: “Tối hôm qua trước khi ngủ mình quên đóng cửa sổ sao…”

 

Đi vào phòng ngủ, lấy quần áo ra mặc, bỗng nhiên tiếng chuông di động ở phòng khách vang lên, Lâm Hề vội vàng chạy ra ngoài: “Alo?”

 

“Tiểu Hề, là mẹ đây.” Giọng nói ở đầu dây bên kia có chút mỏi mệt. “Thứ bảy này, mẹ và cha con tính ly hôn.”

 

Lâm Hề im lặng không lên tiếng, Tạ Thục tiếp tục nói.

 

“Sau đó mẹ muốn quay về thành phố S, năm nay con cũng học năm tư rồi, có suy nghĩ sau này sẽ phát triển ở đâu chưa?”

 

Lòng bàn tay của Lâm Hề nắm thật chặt: “Con… bây giờ còn chưa nghĩ ra.”

 

“Vậy con phải tự chăm sóc tốt cho mình, mẹ vẫn hy vọng sau này con có thể đi theo mẹ, dù sao bên này của mẹ cũng có thể an bài ổn thỏa cho con.”

 

Tắt điện thoại, Lâm Hề đứng ngây ngẩn trong phòng khách một lúc lâu, bỗng nhiên một giọt máu rơi xuống di động, Lâm Hề cả kinh, sờ mũi, máu theo ngón tay cô chảy xuống, Lâm Hề vội vàng che mũi chạy về hướng WC.

 

Lại như vậy, cứ tự nhiên chảy máu, tuy rằng… lần này chỉ chảy máu mũi. Nhưng thể chất như vậy đã làm cho Lâm Hề cảm thấy vô cùng phiền phức, bởi vì thể chất này, trong bốn năm đại học của cô, ngay cả phòng ngủ trong kí túc xá cũng không dám ở, chỉ đành phải thuê một căn nhà sống một mình ở bên ngoài. Bởi vì với thể chất như vậy, từ nhỏ đến lớn cô luôn bị người ta nhìn với ánh mắt kỳ quái, không thể thân thiết với ai. Thậm chí ngay cả cha mẹ cũng bởi vì cô mà xảy ra không ít hiềm khích…

 

Thật vất vả mới ngừng chảy máu, Lâm Hề nhìn đồng hồ, nghĩ đến hôm nay còn có bài kiểm tra một môn trong lớp, cô thu xếp một vài thứ rồi đi ra cửa. Trước khi đóng cửa, hình như có bóng đen lướt qua khe cửa, người Lâm Hề cứng đờ, trong lòng hơi hơi phát lạnh, cô lại từ từ mở cửa ra, thật cẩn thận nhìn khắp phòng, không có gì.

 

Chắc là… là ảo giác sao?

 

Khóa cửa, xuống lầu.

 

Lâm Hề không biết, sau khi cô rời khỏi, lỗ nhìn trên cửa sắt bỗng nhiên tối sầm lại, tựa như có người ở bên trong nhìn ra xung quanh, chỉ chốc lát sau, lỗ nhìn lại khôi phục ánh sáng.

 

2.

 

Từ nhà Lâm Hề thuê đến trường học chỉ mất khoảng mười phút đi bộ, buổi sáng sau khi thi xong, ăn xong cơm trưa, Lâm Hề liền đến phòng tự học.

 

Kỳ thật, Lâm Hề vẫn tính toán thi tuyển sinh. Cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để bước vào xã hội, cũng biết cá tính của cô căn bản không thể thích ứng với công tác tập thể, lý tưởng lớn nhất của cô là tốt nghiệp đại học, tiến sĩ, tiếp tục đào tạo chuyên sâu, sau đó vẫn tham gia học thuật nghiên cứu. Chỉ có như vậy, mới có thể cố gắng hết sức ít tiếp xúc với xã hội, cố gắng ít nhìn thấy những ánh mắt kỳ quái.

 

Nhưng cô không cách nào nói những suy nghĩ của mình cho mẹ nghe, bởi vì Tạ Thục là người hiếu thắng như vậy, hy vọng con gái của mình có thể trở nên nổi bật như vậy, chỉ là cô đã phụ sự kỳ vọng của mẹ.

 

Lúc ra khỏi phòng tự học thì đã mười giờ tối.

 

Lâm Hề vẫn bước trên con đường nhỏ yên tĩnh từ trường về nhà như mọi khi, ánh sáng ố vàng của ngọn đèn đường kéo dài suốt dọc đường, Lâm Hề cúi đầu đang suy nghĩ về lý luận mới đọc qua vừa rồi.

 

Đêm cuối hạ trời đã trở lạnh, làn gió nhẹ thổi từng cơn, có chút lạnh. Lâm Hề sờ cánh tay, chợt thấy lòng bàn tay dinh dính, nàng tập trung nhìn vào, đúng là trên cánh tay trái không biết khi nào đã rách một đường vết thương, máu đã chảy từ trên cánh tay xuống uốn lượn tạo thành một đường dấu vết.

 

Lại như vậy…

 

Đang yên đang lành lại bị thương đến độ chảy máu, khiến cho cô chẳng có chút dự cảm trước nào, nếu có người khác, không biết lại dùng ánh mắt gì để nhìn cô. Lâm Hề lấy băng gạc đã chuẩn bị sẵn trong túi xách ra, ngẫm nghĩ có chút buồn bã, cô thầm nghĩ muốn trải qua cuộc sống bình thường, giống như sinh viên bình thường…

 

Ngọn đèn đường tạo nên cái bóng của Lam Hề trên mặt đất, mà bên cạnh cái bóng của cô, còn có một bóng người cao lớn làm cho người ta sợ hãi.

 

Trong lòng Lâm Hề thất kinh, lúc đang do dự có cần xoay người lại hay không, chợt thấy cái bóng kia nâng tay lên, mà trên tay hắn tựa hồ cầm một vũ khí gì thật dài. Đồng tử của Lâm Hề co rút nhanh, người nọ nhào đến, Lâm Hề kích động chạy tránh sang bên cạnh, chân bị vấp, chật vật ngã xuống đất, nhưng cũng may mắn tránh thoát một nhát đao trực tiếp chém đến.

 

Cô trừng lớn đôi mắt hoảng sợ, nhìn người đang tập kích cô, một người to khỏe mặc áo khoác ngoài màu đen, hắn cầm một thanh đao kỳ quái, ngọn đèn đường sau lưng hắn chớp tắt, trong ánh sáng ngược chiều, Lâm Hề chỉ có thể mơ hồ thấy nụ cười quỷ dị trên mặt hắn:

 

“Tìm được ngươi rồi.”

 

Giọng nói của hắn thô ráp, nghe vào làm cho Lam Hề sợ hãi.

 

Sát… sát nhân biến thái?

 

Lâm Hề sợ tới mức cả người lạnh đi, run đến độ không thể khống chế được, tay chống trên đất của cô run rẩy chuyển dịch về phía sau, vết thương trên cánh tay không ngừng chảy máu, ma sát với nền đất.

 

Giọng đàn ông ồ ồ cười lớn, hắn lại giơ thanh đao lớn trên tay lên. “Đi chết đi!” Hắn vung thanh đao, lưỡi đao lướt qua vẽ nên một đường cung lưu chuyển thành ánh sáng lạnh như băng trong mắt Lâm Hề, bổ thẳng về phía đỉnh đầu cô. Lâm Hề sợ tới mức ngay cả mắt cũng không chớp, nghe được tiếng xé gió của lưỡi đao càng tới gần bên tai…

 

Sau đó, ngừng lại, im bặt.

 

Lưỡi đao sắc bén dừng trên trán cô, chặt đứt vài sợi tóc.

 

Mắt Lâm Hề nhìn chằm chằm lưỡi đao kia đến lé trong, qua một hồi lâu, cô mới nhìn thấy có một bàn tay đang nắm chặt tay kẻ cuồng sát giống như bóp một quả bóng cao su, không có động tác dư thừa nào, cứ như vậy dễ dàng làm cho lưỡi đao dừng lại trên đầu cô. Trái tim của Lâm Hề tưởng chừng như ngừng đập, cô nín thở hít vào, đôi mắt đang cứng đơ bỗng chuyển động, nhìn về phía người đã cứu cô…

 

Một anh chàng mặc áo khoác dài màu xanh đen, mang găng tay bằng da màu đen, dây buộc tóc màu đỏ buộc qua loa mái tóc màu đen nhánh của anh ta, lộ ra đường cong ngắn gọn của cổ, cô nhìn không rõ mặt của anh ta, nhưng nghe được giọng nói trầm ổn, du dương giống như tiếng đàn vi-ô-lông:

 

“Ngươi muốn chết như thế nào?”

 

Chữ “chết” như kim châm vào thần kinh của Lâm Hề, cánh tay chống trên trên mặt đất của cô nhấc lên xê dịch về phía sau hai bước, người mặc áo đen đã cứu cô bóp chặt cánh ta của kẻ cuồng sát kia, chỉ nghe tiếng “răng rắc” giòn vang, giống như tiếng xương cốt bị gãy, kẻ cuồng sát kia rên lên một tiếng, trường đao trong tay rơi xuống mặt đất.

 

Lâm Hề bị âm thanh này làm cho kinh hoảng run rẩy dữ dội hai cái, chợt thấy người áo đen thả tay, che ở trước người Lâm Hề, vạt áo dài tới mắt cá chân phất qua đầu gối của Lam Hề, dáng người cao lớn đứng trước Lâm Hề như một bức tường bảo vệ.

 

Giọng nói của anh ta mang theo vài phần biếng nhác nói với kẻ cuồng sát: “Ngươi không chọn, ta sẽ tùy ý phát huy đó.”

 

3.

 

Tùy ý… phát huy?

 

Lâm Hề còn chưa kịp hiểu rõ ý nghĩa của bốn chữ đó, liền thấy anh chàng kia vung tay lên, từ trong không khí cầm lấy một cây liêm đao[1] thật lớn, anh ta giơ tay chém xuống, giống như đang đùa liền chém xuống đầu của kẻ cuồng sát. Giống như cắt một củ cải. Cô trơ mắt nhìn thấy rõ ràng cái đầu kia lăn trên mặt đất, máu tươi từ trên cổ phun ra, bắn khắp trời.

 

[1] Liêm đao: Lưỡi liềm

 

Lâm Hề trừng mắt, che chặt miệng lại, cổ họng vẫn áp chế không được phát ra âm thanh kinh hãi chói tai. Càng làm cho Lam Hề kinh dị chính là, xung quanh thi thể kia bỗng nhiên tỏa ra một chút ánh sáng màu đỏ, càng tụ càng nhiều, bao lấy thi thể kia chậm rãi dâng lên. “Bùm” một tiếng, tựa như pháo hoa nở rộ, lóe sáng tuyệt đẹp rồi biến mất trong không khí.

 

Biến… biến mất? Thi thể tan biến vào trong hư không!

 

Cánh tay chàng trai đó vung lên, liêm đao thật lớn lập tức không thấy bóng dáng, anh ta quay đầu lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm Lâm Hề. Lâm Hề đã bị cảnh tượng thần quái này dọa đến giống như mất hồn, vẫn không nhúc nhích tùy ý cho anh chàng kia đánh giá.

 

“Hừ.” Sau một lúc lâu, anh chàng kia mới phát ra một tiếng mang theo sự chán ghét như vậy. “Đứng lên.”

 

Lâm Hề không nhúc nhích.

 

Anh chàng kia không có kiên nhẫn, xoay người, nắm lấy áo của Lâm Hề, mạnh mẽ kéo cô lên, động tác thô lỗ như đối đãi với súc vật. Lần này làm cho Lâm Hề nhìn anh chàng kia rõ ràng hơn, lộ ra khuôn mặt đẹp trai giỏi giang, nhưng lúc này cho dù Bồ Tát đứng ở trước mặt Lâm Hề, cô cũng không có lòng dạ nào nhìn ngắm, khuôn mặt bị dọa đến trắng bạch, cả người lạnh như băng, giống học sinh tiểu học trên đường tan học về bị lưu manh chặn đường đòi tiền, đôi mắt ngây ngẩn nhìn anh chàng áo đen, không biết làm sao.

 

Anh chàng kia nheo mắt chăm chú nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Vừa rồi vì sao không chạy trốn?”

 

Lâm Hề không biết anh ta hỏi câu này là có dụng ý gì, đành phải thành thật trả lời: “Chân… chân mềm ra.”

 

Anh chàng kia lộ ra nét mặt xem thường: “Bị giết chân còn mềm ra sao?”

 

Lâm Hề đưa ra vẻ mặt khóc tang: “Vậy… vậy cũng không có cách nào mà…”

 

“Hừ, không có tiền đồ.”

 

Lâm Hề nghĩ, mình thấy cảnh anh ta giết người rồi, mà anh chàng này lại ghét cô như vậy, đợi lát nữa nếu anh ta không vui thì chém cô giống như cắt củ cải… Cô cảm thấy hôm nay cô chết chắc rồi, lập tức miệng hơi nhếch lên, rốt cuộc áp chế không được nỗi sợ hãi và kinh hoàng trong lòng, nước mắt tràn mi mà nói:

 

“Đúng… Thật xin lỗi, sống không tiền đồ như vậy, thật sự rất xin lỗi! Nhưng mà, nhưng mà, cho dù tôi chướng mắt như vậy, anh có thể cho tôi sống lâu hơn một chút… để cho tôi gọi điện thoại cho cha mẹ hay không, tôi gọi điện thoại liền mà, hic hic…”

 

“Hừ, khóc cái gì!”

 

Câu trả lời của anh ta có chút giống như hăm dọa, Lâm Hề càng ngăn chặn không được tiếng gào khóc, cô bụm mặt ngồi xổm xuống khóc đến độ không phải là chính mình, nghĩ thầm, rằng mình sẽ nhanh chóng chết, trước khi chết tốt xấu gì cũng làm càn phát tiết một lần, không muốn làm một con quỷ ai oán.

 

Anh chàng kia hít sâu một hơi, đá đá chân Lâm Hề: “Không được phép khóc nữa, đứng lên.”

 

Lâm Hề không nhúc nhích, cô vẫn còn khóc lóc đến đau lòng một lúc lâu, sau đó chỉ cảm thấy bốn phía im lặng đến kỳ quái, cô dần dần ngừng khóc, mở các ngón tay đang che mặt, lộ ra một đôi mắt sáng trong suốt, vừa vặn thấy anh chàng kia ngồi xổm ở trước mặt của cô, trên gương mặt anh tuấn của anh ta vương đầy nước mũi, nước mắt vô cùng thê thảm.

 

Lâm Hề sợ đến nhảy dựng, thấy anh chàng kia chán ghét mà nhìn mình chằm chằm, trán nhăn mày nhíu, nét mặt và gương mặt đầy nước mắt nước mũi không khớp với nhau. Lâm Hề khóc thút thít: “Anh… anh khóc cái gì?”

 

“Bởi vì cô khóc.” Anh chàng kia nâng tay lên, chỉ chỉ Lâm Hề. “Bởi vì tôi và cô có cùng sinh mệnh, cô, và tôi, là cùng một người.”

 

Cằm Lâm Hề rớt xuống, nước mũi theo độ cung của khuôn mặt chảy vào miệng cô, nét mặt cô ký quái nhìn anh chàng vừa nghiêm túc nói lời này, trong lòng cảm giác là, chắc là cô tình cờ gặp kẻ điên rồi…

 

4.

 

Cơn gió đêm cuối hạ thổi khô nước mũi nước mắt trên mặt hai người, trên mặt có chút căng căng, Lâm Hề lau nước mắt, nhìn anh chàng kia, yếu ớt nói: “Nhưng mà… theo như quan sát của tôi, anh chắc là đàn ông…”

 

Anh chàng kia hơi hơi nhíu mày: “Đương nhiên.”

 

Lâm Hề càng thêm luống cuống: “Nhưng mà tôi là nữ sinh.”

 

“Hình như là vậy.”

 

“Chúng ta đây như thế nào lại…” Lâm Hề không dám nói ra kết luận của mình, chỉ sợ không cẩn thận sẽ chọc giận anh chàng kia, anh ta chỉ cần chém một đao thì cô sẽ bị cắt ra làm đôi.

 

“Cô cho rằng tôi muốn tin chuyện này lắm sao?” Anh chàng kia đứng dậy, lau nước mũi nước mắt trên mặt, giọng nói mang theo chút tự giễu. “Bản thân của chính mình ở thế giới khác cư nhiên lại là một người phụ nữ nhỏ yếu chẳng có năng lực gì như vậy. Hừ!”

 

Lâm Hề ngạc nhiên, anh ta nói, thế giới… khác?

 

Anh chàng kia vươn tay ra, áo trên cánh tay tay trái bị rách một đường nhỏ, máu đã thấm ướt vải áo, anh ta nói:

 

“Khi mới đến bị vài kẻ bám theo, phải mất một khoảng thời gian giết bọn chúng, cho nên mới để tên vừa rồi tìm được cơ hội, đây là vết thương do bị ám khí gây ra lúc trước, trên tay cô chắc cũng có vết thương giống vậy.”

 

Lâm Hề cúi đầu nhìn cánh tay của mình, quả nhiên bị thương giống như anh chàng kia.

 

Cô giật mình, nghĩ đến chuyện mình từ nhỏ đến lớn không biết vì sao mà bị thương, cô đứng dậy, khó nén kinh hãi nhìn anh chàng kia, anh chàng kia nghiêm mặt nói:

 

“Ở thế giới kia tôi là sát thủ chuyên nghiệp, trên người liên tục bị thương lớn bé đều có, cô chắc cũng có mấy dấu vết đó. Nếu cô không tin chúng ta là một người, ta có thể nói rõ vị trí và hình dạng một vài vết sẹo trên người của cô. Thậm chí, bây giờ cũng có thể thí nghiệm một chút.”

 

Nói xong, anh chàng kia tiện tay hái một chiếc lá trên hàng cây bên đường, nhẹ nhàng cắt một đường trên ngón trỏ tay trái, tạo nên một vết thương tựa như dao cắt, giọt máu nhỏ ra. Lâm Hề ngơ ngác nhìn ngón tay của mình, cô không hề cảm thấy đau đớn, nhưng da thịt cứ bị cắt ra mà không biết vì sao, máu chảy ra.

 

“Hiểu rõ chưa? Tuy rằng không biết giữa hai thế giới có vấn đề gì, làm cho chúng ta liên kết với nhau như vậy, nhưng sự thật chính là, tôi bị thương, thì cô bị thương, cô chết, thì tôi mất mạng.” Anh chàng kia ném chiếc lá đi, thản nhiên nhìn Lâm Hề. “Cho dù trong mắt tôi, cô sống với cái tính tình này không bằng chết đi cho thoải mái, nhưng tôi vẫn sẽ để cho cô sống, sống lâu trăm tuổi.”

 

“Chờ… chờ một chút. Ai nghĩ ra trò đùa dai như vậy? Thế giới khác cái gì… vận mệnh tương liên cái gì, không phải quá hoang đường sao?” Lâm Hề vuốt vuốt tóc. “Anh là tên lừa đảo từ đâu đến vậy?”

 

Anh chàng kia chán ghét liếc nhìn cô: “Hoang đường cũng là sự thật. Vấn đề tồi tệ nhất hiện nay không phải chuyện này, đợi lát nữa tôi sẽ nói tỉ mỉ với cô, tóm lại sau này tôi và cô ở chung với nhau…”

 

Lâm Hề lắc đầu cắt ngang lời nói của anh ta: “Không không, nhất định anh là kẻ lừa đảo.” Tay cô run rẩy móc điện thoại từ trong túi ra. “Nếu anh không đi tôi sẽ báo công an!” Cô đã ấn 110, điện thoại bên kia truyền đến tiếng chuông chờ.

 

Anh chàng kia đứng yên nhìn cô một lát: “Hừ, phụ nữ đúng là phiền toái.” Ánh mắt của anh ta sâu thẳm. “Sau này, cô đừng khóc cầu xin tôi cứu cô là được.” Nói xong, bóng dáng của anh ta như khói, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.

 

Đúng lúc này, đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng của nhân viên tổng đài:

 

“Alo, chào cô, xin hỏi cần giúp gì?”

 

Lâm Hề nhìn con phố nhỏ vắng vẻ, vẫn yên tĩnh như lúc bình thường khi cô về nhà, cô có chút phản ứng không kịp, những chuyện vừa rồi cô mới trải qua… là thật chăng?

 

“Alo?” Bên đầu dây điện thoại kia lại truyền đến giọng hỏi thăm, Lâm Hề giật mình trả lời. “Tôi hình như… xuất hiện ảo giác?”

 

“Thưa tiểu thư, xin cô tìm một vật cứng gần đâu đó, đập vào đầu thì sẽ ổn thôi.”

 

“Được…”

 

Tắt điện thoại, đầu Lâm Hề đập vào đèn đường bên cạnh, cô… gặp quỷ sao?

 

5.

 

Buổi sáng ngày hôm sau khi thức dậy, ánh nắng tươi sáng. Lâm Hề duỗi thắt lưng, cảm thấy chuyện ngày hôm qua thật sự là một giấc mộng hoang đường, cái gì mà người biến mất vào hư không và thế giới khác, quả thực đúng là chuyện Nghìn Lẻ Một Đêm… Ánh mắt Lâm Hề lơ đãng dừng lại trên cánh tay trái của mình, nơi đó có thêm một vết thương mới rõ ràng có thể thấy được.

 

Cô im lặng, sau đó thờ dài chán nản, không phải mộng a!

 

Lâm Hề rời giường, cầm quần áo vào phòng tắm. Cô thích tắm vào những buổi sáng mùa hè, làm cho đầu óc duy trì sự tỉnh táo, thuận tiện lược sơ qua những chuyện cần làm trong ngày, nhưng hôm nay trong đầu cô rất rối rắm, trong chốc lát là hình ảnh đầu người kia bị cây liêm đao lớn chặt đứt, trong chốc lát lại là giọng của anh chàng kia nói bọn họ cùng một thể.

 

Cô thay xong quần áo ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống trước bàn học, mở máy tính ra, nhập bốn chữ “thế giới song song” vào trang trình duyệt web, sau đó từng trang từng trang mạng hiện lên.

 

Cô là một cô gái rất nghiêm túc chăm chỉ, làm việc cũng cực kỳ cố chấp, một chuyện phải làm ra rõ đầu đuôi ngọn ngành mới dừng lại, mà tin tức về “thế giới song song” trên mạng thật sự rất nhiều, cô xem đến thất thần, mãi đến khi bụng đói kêu ùng ục, cô mới đưa mắt rời khỏi màn hình.

 

Xoa xoa đôi mắt đang bị hoa lên, Lâm Hề nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, mới phát hiện cô đã ngồi đến chạng vạng mà không hề hay biết, Lâm Hề thở dài một tiếng, tắt tất cả cửa sổ định đi ăn cơm trước.

 

Phông nền màn hình màu đen, bởi vì màu như vậy làm cho cô có cảm giác an toàn khó hiểu.

 

Khi cô đóng cửa sổ cuối cùng, trên màn hình màu đen xuất hiện trong nháy mắt, giống như một chiếc gương phản chiếu bóng hình của cô, mà lúc này, cô thấy đứng phía sau mình có một người đàn ông quấn đầy băng vải, toàn khuôn mặt trên chỉ lộ ra một con mắt đang trừng cô.

 

Tim Lâm Hề ngừng đập trong thoáng chốc, cô không dám nhìn ra sau, tình nguyện tin rằng đây là ảo giác. Nhưng ngay sau đó trong màn hình phản chiếu, cô thấy người đó từ từ nâng một cây búa lên! Hai mắt Lâm Hề lồi ra, cô không có thời gian do dự, lúc này ôm đầu ngồi chồm hổm xuống, nhanh chóng lui xuống bàn máy tính, trong lúc chớp nhoáng, cô chỉ nghe trên đỉnh đầu một tiếng nổ, một búa của người quấn băng vải kia chặt xuống, bổ màn hình máy tính ra làm đôi.

 

Dòng điện “Đùng” rung động, búa bổ vào mặt bàn, bị kéo ra bên ngoài phát ra tiếng ma sát “ken két” chói tai, tiếng thở dốc và nhịp tim đập mạnh của cô, tất cả những âm thanh ở bên tai Lâm Hề diễn tấu nên một bản hòa âm khiến cho người ta sợ hãi.

 

Lâm Hề thừa nhận, đây không phải là ảo giác gì cả!

 

Cô ôm đầu, co người lại, cắn chặt răng không phát ra tiếng động. Cô muốn chạy, chỉ vì ba mặt bên dưới bàn học đều bị chặn kín, chỗ duy nhất có thể chạy ra chính là chỗ đứng của người quấn băng vải. Cô do dự có nên liều chết đọ sức một lần hay không, bỗng nhiên trong lúc đó, trên đỉnh đầu bỗng dưng yên lặng hẳn.

 

Sự yên lặng này càng làm cho Lâm Hề hoảng hốt, đột nhiên, người quấn băng vải kia cúi người xuống với một góc độ làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, chân hắn còn đứng trên mặt đất, nhưng đầu lại treo ngược duỗi xuống bàn học, chỉ dùng một con mắt trừng Lâm Hề, con mắt kia giống như mắt của động vật, không có tròng trắng, tất cả đều là một mảnh tối đen.

 

Lâm Hề sợ tới mức liên tục hít từng ngụm khí lạnh, cô lui về phía sau, nhưng nào có đường lui.

 

Người quấn băng vải đưa tay, túm chặt tóc của Lâm Hề. Cuối cùng Lâm Hề nhịn không được sợ hãi trong đáy lòng kêu ra tiếng kinh hoảng, người quấn băng vải hoàn toàn mặc kệ Lâm Hề giãy dụa như thế nào, túm tóc của cô kéo cô ra khỏi bàn học.

 

Lâm Hề sợ tới mức hồn vía lên mây, một ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là cô ôn tập lâu như vậy, chăm chỉ như vậy! Còn không thi cử, vô duyên vô cớ cô lại bị người ta chém chết như vậy sao!

 

Oan ức quá!

back top