Đồng Thể

Chương 23: Có người ở bên cạnh

“Đánh hắn!” Bốn năm đứa trẻ đem Tiểu Vô Song chặn ở góc tường đánh một trận, đánh tới mệt thì thôi. Thằng bé cầm đầu há miệng nhổ lên người Tiểu Vô Song. “Mày nghĩ chỉ cần cố gây chú ý với tộc trưởng là có thể đi tranh làm người ứng cử à!”

 

Tiểu Vô Song ôm ngực cúi đầu lặng im.

 

Thằng bé kia đạp một cước dẫm nát bàn tay đang đặt trên mặt đất của Tiểu Vô Song khiến hình ngôi sao lục giác trên mu bàn tay hắn bị nghiền đến chảy máu: “Cái loại con của kỹ nữ mà cũng không biết thân biết phận!” Lời còn chưa dứt, Tiểu Vô Song bỗng ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen nổi lên sát khí lạnh lẽo đủ khiến mấy đứa nhỏ chấn động, tên cầm đầu thẹn quá hoá giận: “Mày còn dám trừng!” Hắn nói xong muốn động thủ đánh Vô Song, nào ngờ đứa nhỏ gầy yếu như vậy lại bất chợt vổ nhào về phía trước, đem đứa bé đó ném ngã, nó nắm chặt tay rồi như phát điên mà giáng đèo lên mặt đứa kia, liên tục vung tay đánh đến chảy máu cũng không dừng lại.

 

“Nói xin lỗi!” Tiểu Vô Song rống to.

 

Mặt khác mấy đứa trẻ bị điệu bộ của Tiểu Vô Song doạ, chúng sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng lại, đi tới kéo nó ra. Tiểu Vô Song còn nhỏ, cho dù có lợi hại cũng không thể cùng lúc đánh lại nhiều người, bọn chúng kéo nó đi, Tiểu Vô Song thuận tay nhặt một khối đá bén nhọn trên mặt đất, liều mạng đánh về đám trẻ kia: “Xin lỗi mẹ tao mau!”

 

Mấy đứa trẻ thấy nó điên cuồng như thế liền vội vàng nâng mấy đứa bị Vô Song đánh trên mặt đất dậy rồi nhanh chóng bỏ chạy.

 

Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng mấy đứa kia nữa Vô Song mới ném tảng đá, cả người vô lực ngồi xổm xuống góc tường. Hiện tại nó mặc một bộ quần áo rách mướp, khuôn mặt dính ầy bùn lẫn cùng máu, trông thật giống đứa ăn mày. Nó tự băng bó tay mình, che giấu đi ngôi sao lục giác kia.

 

Lâm Hề thấy vậy liền đi tới bên cạnh Vô Song để nhìn, ánh mắt dừng tại cái bao tay màu đen anh vẫn mang theo. Cô vốn tưởng ánh mắt của mình che giấu rất cẩn thận nhưng không nghĩ đến vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải đôi mắt tối tăm của Vô Song, trong mắt anh có ba phần hàn ý, ba phần sát khí, còn ngầm che giấu một ít cảm xúc phức tạp. Lâm Hề thấy không rõ, chỉ nghe Vô Song nói: “Cô đang chế nhạo tôi đấy à?” Anh vẫn dùng cái ngữ khí khinh thường như mọi hôm nhưng Lâm Hề lại nghe ra vài phần cảm xúc khác thường.

 

Anh vẫn đeo cái bao tay, luôn in lặng không nói gì về cha mẹ mình. Còn cái vẻ bình tĩnh bây giờ của Vô Song kỳ thực chỉ để nói rõ thêm sự tự ti trong lòng của anh mà thôi.

 

Trong lòng ai chẳng có một bóng ma. Nhưng mà rõ ràng Vô Song không cần phải cảm thấy lúng túng với cái chuyện này! Lâm Hề do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm cầm tay Vô Song giữa lấy. Anh còn chưa kịp phản ứng thì cái bao tay đã bị cô xé bỏ hoàn toàn.

 

Vô Song chấn động, lập tức giận dữ. Đây giống như đã là phản xạ có điều kiện của anh trước việc này, nhưng anh lại bị động tác kế tiếp của Lâm Hề doạ ngây người.

 

Chưa từng có ai cầm lấy tay anh như vậy, chưa từng có ai nhẹ nhàng dùng môi chạm vào ngôi sao lục giác trên mu bàn tay kia một cách mềm mại như vậy. Trong thế giới đó, đối với người khác mà nói thì đây là cái ấn ký rất sỉ nhục. Với bất kể ở nơi nào thì con của kỹ nữ cũng đều thấp kém hơn người ta một bậc.

 

Nhưng Lâm Hề lại dùng môi nhẹ nhàng hôn lên ấn ký trên tay của anh. Cô…

 

Hai má Lâm Hề đỏ lên vô cùng xấu hổ. Cô rất muốn nghiêng đầu sang chỗ khác để không nhìn vào Vô Song nhưng cô biết, hiện tại cô không thể trốn tránh ánh mắt của hắn, không thể sợ hãi cũng không thể lùi bước, bởi vì nếu cô cũng sợ hãi thì làm sao có thể truyền dũng khí cho Vô Song.

 

Đôi mắt cô như chứa toàn bộ ánh sao sáng lấp lánh trên trời, cô nói: “Hôn tay vốn chỉ là hành động của nam dành cho nữ, nhưng tôi cũng không để ý nhiều như vậy, tôi… không có ý gì khác, chỉ là tôi muốn nói, một ngôi sao lục giác không thể phân chia con người thành ba bảy loại, mẹ Vô Song trong mắt tôi vô cùng vĩ đại, anh, anh cũng vậy!” Lâm Hề nắm chặt tay anh. “Mặc kệ anh sinh ra trong mắt người khác có bao nhiêu không tốt, nhưng…”

 

Da mặt cô ngày càng hồng, nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt tới tận cái trán, nhưng ánh mắt cô không có nửa điểm bất định: “Với tôi mà nói, Vô Song hết một lần lại một lần cứu tôi, lúc tôi gặp nguy hiểm vẫn luôn ở bên cạnh tôi, từ lúc nào bất tri bất giác, anh… đã trở thành… anh hùng của tôi.” Mấy chữ cuối cùng này của cô vẫn không tiến bộ được mà dần dần nhỏ lại.

 

“Cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không khinh thường anh, tuyệt đối sẽ không.” Lâm Hề nâng tay cao quá đỉnh đầu Vô Song, sau đó sờ sờ đầu của anh. “Anh cũng không cần phải buồn.”

 

Tay Vô Song nắm chặt lại, trong lòng có một cỗ xúc động suýt nữa thì không thể khống chế được, muốn ngay lập tức ôm lấy cô gái trước mặt này, ôm chặt lấy. Thế nhưng vừa nhìn đến ánh mắt của cô, ngay cả cường thế anh cũng đã quên. Lâm Hề cô gái này…

 

“Cô đúng là chọn đúng lúc vuốt mông ngựa.” Vô Song nghiêng đầu sang chỗ khác, hai má lặng lẽ nổi lên một tầng đỏ ửng.

 

Lâm Hề vội vã túm lấy tay anh giải thích: “Tôi không vuốt mông ngựa, cái tôi vừa nói đều là thật lòng.”

 

Vô Song nghiêng đầu mãi sang chỗ khác đến thẹn quá hoá giận nói. “Chậc, tranh cãi đã xong, cái chuyện này không cần cô tới thương hại!”

 

Lâm Hề há miệng thở dốc còn muốn lên tiếng, nhưng Tiểu Vô Song bên kia lại bỗng nhiên truyền tới một tiếng như là đang quát mắng: “Không cho phép khóc! Không cần ngươi thương hại!”

 

91.

 

Hai người vừa quay đầu, thấy chỗ kia chỉ có mỗi Tiểu Vô Song đang ngồi, không có những người khác. Lâm Hề khó hiểu nhẹ giọng hỏi Vô Song: “Lúc đó anh bị đánh đến nỗi sinh ra ảo giác à?”

 

Vô Song nhíu mày một cái, lúc lâu sau mới nói: “Không biết.”

 

Là vì còn quá nhỏ cho nên đã quên rồi sao? Lâm Hề nghĩ vậy nhưng lại nghe thấy Tiểu Vô Song nói: “Đã bảo đừng khóc mà! Ngươi thật không có tiền đồ!” Cái giọng nói ghét bỏ này đúng là giống Vô Song của hiện tại như đúc. Lâm Hề ngẩn ra, phút chốc bật cười: “Tính tình của anh đúng là chẳng thay đổi tí nào.” Vẫn giống như đứa trẻ con.

 

Vô Song liếc mắt nhìn Lâm Hề một cái, thuận miệng nói: “Không phải cô cũng vậy à.”

 

Lâm Hề buồn cười: “Chúng ta vẫn giống ngày bé như vậy.” Nói xong cô ngẩn ra, Vô Song cũng ngẩn ra, bọn họ hiện tại song sinh cộng mệnh, vậy thì trước đây hẳn cũng là như thế. Trên mu bàn tay Vô Song có ngôi sao lục giác, trên người cô hẳn là cũng có, nhưng thật sự trên mu bàn tay cô lại hoàn toàn sạch sẽ.

 

Vô Song chau mày hỏi: “Bắt đầu từ khi nào thì cô hay bị thương?”

 

“Tôi cũng nhớ không rõ lắm.” Lâm Hề cẩn thận nhớ lại. “Trước đây tôi từng bị tự kỷ, những việc xảy ra lúc sinh bệnh tôi đều không nhớ được, chỉ nhớ khi sau hết bệnh rồi trên người của tôi thường xuất hiện những vết thương lạ nhưng cụ thể bắt đầu từ lúc nào tôi cũng không rõ.” Nói xong lời này, trong đầu Lâm Hề bỗng hiện ra hình ảnh những chữ cái Tự Diễm để lại trên tường. Những chữ cái kia… “Đúng rồi, suýt nữa quên không nói, mẹ tôi có nói trước đây tôi rất hay vẽ những bức tranh có hoa văn kỳ quái giống với hoa văn mà Tự Diễm để lại trên tường nhà tôi, đấy hẳn là chữ viết ở thế giới kia của các người?”

 

Vô Song kinh ngạc: “Làm sao cô có thể?”

 

Lâm Hề lắc đầu. “Mẹ tôi nói những hoa văn đó chỉ xuất hiện trong thời gian tôi bị bệnh, lúc hết bệnh rồi thì không còn thấy những hoa văn đó nữa.”

 

Vẻ mặt Vô Song nghiêm trọng: “Bệnh của cô khi nào thì khỏi?”

 

“Khoảng bảy tám tuổi.”

 

Vô Song trầm mặc không biết đang nghĩ gì, đột nhiên một đạo nhân ảnh đi xuyên qua thân thể của hai người, người nọ vẫn đi thẳng về phía trước bỗng bước chậm lại một chút, quay đầu nhìn về phía Tiểu Vô Song trong hẻm, ông ta đội một chiếc mũ to che hết nửa khuôn mặt. Ông nhìn chăm chú Tiểu Vô Song một hồi lâu rồi cất bước đi tới.

 

Lo Tiểu Vô Song sắp bị người bắt nạt, Lâm Hề có chút khẩn trương: “Đấy là ai?”

 

Vô Song không trả lời nhưng trong ánh mắt nhợt nhạt dừng trên bóng dáng người nọ lại mang theo vài phần kính ngưỡng khó có thể phát hiện.

 

“Tử Thần tộc?” Nam tử ngồi chồm hổm xuống, cúi thấp mình cho đến khi cao ngang bằng với Tiểu Vô Song. “Bị người ta bắt nạt?” Tiểu Vô Song nhìn người kia đề phòng, người đàn ông ấy cười dịu dàng xoa đầu của nó nói: “Ngươi có tố chất rất tốt, nếu muốn trở nên mạnh mẽ, buổi tối ngươi có thể đến bãi đá cạnh bờ sông ngoại trấn tìm ta.”

 

“Ông ta chính là Mộc Thư tôn giả.” Vô Song nhìn bộ dáng người nọ thản nhiên nói. “Cũng không lâu sau ông ta liền trở thành ‘phụ thân’ của tôi.”

 

Lâm Hề kinh ngạc, lại nhìn người nọ trong chốc lát: “Tôi cảm thấy… như đã gặp qua người này ở đâu đó.”

 

“Đây là đương nhiên.” Giọng nói Vô Song lạnh nhạt. “Ngày đó bên trong tinh thạch có hai người. Một người là Tông Kính tộc trưởng, một người là Mộc Thư tôn giả.”

 

Lâm Hề kinh ngạc: “Chính là hai người liều chết đấu nhau ngày đó.” Hơn nữa ở hiện đại, cuối cùng Tông Kính tận mệnh chỗ này. Trong đầu Lâm Hề hỗn loạn. “Là ông ta giết Tông Kính? Nhưng rõ ràng ông ta đã là Tôn Chủ rồi, ông ta còn muốn cái gì nữa?”

 

Vô Song lắc đầu, lòng bàn tay nắm chặt, ánh mắt hơi tối sầm lại. Anh không biết rốt cuộc Mộc Thư tôn giả muốn làm gì, nhưng anh biết hiện giờ trận pháp này là do Mộc Thư tôn giả bố trí. Nếu anh không tìm đến, sợ là Lâm Hề bây giờ còn cho là mình chính là “Vô Song”, nếu đáy lòng cô vì cuộc sống như vậy mà sinh ra một chút khiếp đảm hoặc tuyệt vọng thì cô rất có khả năng sẽ bị trận pháp giam hãm không ra được, cho đến khi chết ở chỗ này.

 

Mộc Thư tôn giả là đang muốn giết Lâm Hề, cũng có thể nói là… giết anh.

 

92.

 

Tiểu Vô Song theo lời đi tìm Mộc Thư tôn giả, Mộc Thư tôn giả mỗi tối đều ở bãi đá gần bờ sông ngoại trấn đợi nó, dạy nó tập võ cùng sử dụng pháp lực, nhưng khi đó Tiểu Vô Song cũng không biết đó là Tôn Chủ mà người trong tổ chức vẫn kính trọng.

 

Trẻ nhỏ vẫn có thiên tính lương thiện, cho dù ra vẻ lạnh lùng nhưng cũng không lâu sau nó đã rất thân thiết với Mộc Thư tôn giả. Tiểu Vô Song không có mẹ, trước đó lại ít có ai quan tâm tới nó như vậy cho nên bây giờ được Mộc Thư tôn giả chiếu cố, làm sao nó có thể không vui đây.

 

Lại là một buổi vừa luyện võ xong, trên bãi đá có bóng dáng một lớn một nhỏ đang ngồi, đem chân trần ngâm trong nước sông. Mộc Thư tôn giả nhẹ giọng hỏi: “Mỗi ngày liều mạng luyện võ như vậy không mệt sao?” Tiểu Vô Song siết chặt nắm tay nhỏ của mình kiên định nói: “Không mệt, chỉ có con càng ngày càng mạnh mẽ, về sau sẽ không ai có thể bắt nạt con, cũng không có ai có thể bắt nạt những người con quan tâm.”

 

Mộc Thư tôn giả phảng phất giống như đang cười, nâng tay vỗ vỗ đầu của Tiể Vô Song, bộ dạng vô cùng thân thiết của hai người thật giống một cặp cha con bình thường.

 

Lâm Hề có chút cảm khái. Nhớ lại hình ảnh khi trước Mộc Thư tôn giả cùng Vô Song giương cung bạt kiếm rồi lại nhìn cái suy nghĩ vừa rồi của mình, Lâm Hề nhịn không được thở dài một tiếng.

 

“Mộc thúc thúc, con cho người biết một bí mật.” Tiểu Vô Song đá nước, ánh mắt chớp chớp nhìn Mộc Thư. “Người đừng nói cho người khác biết.”

 

Mộc Thư chần chừ một lát sau đó dịu dàng đáp được. Tiểu Vô Song đứng dậy, lấy bàn chân ướt nhẹp giẫm lên bãi đá, đứng xa hai bước rồi vươn tay ra như là đang nắm cái gì đó, nói với Mộc Thư: “Mộc thúc thúc, thật ra nơi này có ba người.”

 

Lưng Lâm Hề phát lạnh, hỏi Vô Song đang đứng cạnh: “Trước đây anh thích kể chuyện ma à?” Vô Song nheo mắt, trầm mặc không nói.

 

Mộc Thư tôn giả xoay đầu lại, khóe miệng hắn cong lên một đường như đang cảm thấy hứng thú, chỉ là cái vành mũ quá lớn đã đem khuôn mặt hắn che khuất trong bóng tối khiến người khác khó mà nhìn rõ biểu tình phía sau: “Phải không? Còn một người nữa đâu?” Trong giọng nói hắn có ý cười, nói gì thì nói ông ta vẫn là Tôn Chủ của tổ chức, là kẻ mạnh nhất trong tổ chức, làm sao có thể không cảm giác được hơi thở của người khác tồn tại xung quanh. Cho dù đó có là quỷ thì ông ta cũng vẫn tự tin rằng quỷ cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của mình.

 

“Cô ấy từ nhỏ đã đi theo con, giống như là cái bóng của con. Chỉ là cô ấy có đôi khi xuất hiện lại có đôi khi biến mất, lá gan cô ấy rất nhỏ, động tí là khóc, bộ dạng cũng không đẹp, nhưng cô ấy vẫn thường xuyên chơi với con, cùng nói chuyện phiếm với con. Mẹ nói về sau khi con trở nên bản lĩnh hơn thì phải đem cô ấy trở thành nữ nhân của mình để bảo vệ, như vậy mới không làm cô ấy… thất vọng.”

 

Mộc Thư tôn giả cười nói: “Ừ, như vậy thì đấy hẳn là một cô bé tốt, đáng để con bảo vệ.”

 

Mặt Tiểu Vô Song có chút đỏ, nó gãi gãi đầu: “Nhưng mà người khác đều không nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng nói mình không được ở trong này, Mộc thúc thúc ngươi có biện pháp gì để con có thể đi tới thế giới kia hay không?”

 

“Đi tới thế giới kia…” Thanh âm Mộc Thư tôn giả có chút hoảng hốt. “Trừ chết ra, không có phương pháp nào khác.”

 

“Không đúng, không phải thế giới của người chết, là thế giới thật.” Tiểu Vô Song nghiêm mặt. “Ở bên kia cô ấy có bố mẹ của chính mình, cô ấy nói thế giới kia tốt lắm, không có chiến loạn, giữa người với người cũng không động một tí là chém giết lẫn nhau.”

 

Mộc Thư tôn giả trầm mặc hồi lâu mới nói: “Trong sách cổ cũng có ghi lại chuyện thời không tương thông, nói trên đời này mỗi người ở thế giới này đều có bản mệnh tương ứng của mình ở thế giới kia, chỉ có Song Không Chi Tâm mới có thể kết nối hai nơi với nhau. Nhưng mà cái thứ này chẳng qua chỉ có trong truyền thuyết, e rằng… ngay cả Tôn Chủ cũng chưa từng thấy qua.”

 

“Nhất định là có tồn tại!” Vô Song nhìn thẳng vào Mộc Thư tôn giả. “Nó thật sự tồn tại.”

 

“Nếu thật sự có, ta rất muốn là người đầu tiên qua thế giới đó nhìn xem cái nơi không có chiến loạn, cái thế giới hoà bình đó ra sao.”

 

Lâm Hề quay đầu nhìn Vô Song: “Cuối cùng ông ta cũng tìm được rồi, cho nên mới có thể nhìn thấy ông ta cùng Tông Kính chiến đấu qua tinh thạch, cho nên các người mới có thể từ cái thế giới kia đến đây.”

 

Vô Song chau mày, không nói một lời. Lâm Hề nghĩ rằng anh không muốn nhắc tới cái đề tài này nên cô lập tức vòng vo nói sang chuyện khác. “Nhưng mà tôi cũng thật ngạc nhiên, trước đây anh cũng có một hồng nhan tri kỷ trong ảo tưởng.”

 

“Tôi không có.” Vô Song như đau đầu lấy tay nhu nhu huyệt thái dương. “Tôi cũng không nhớ rõ từng có một người như thế tồn tại, cũng không nhớ rõ trong lúc đó tôi từng có đoạn đối thoại như vậy với ông ta.” Anh hoang mang. “Mấy thứ này, rốt cuộc là thật hay là ảo ảnh, tôi cũng không phân biệt được rõ.”

 

93.

 

“Chuyện ở đây chắc chắn đã từng thật sự xảy ra.” Lâm Hề kiên định nói. “Bởi vì chỉ như vậy việc tôi viết được chữ của thế giới này mới có thể được giải thích rõ ràng, cũng như việc nếu không có ai tới dạy tiểu Vô Song mấy thứ này, dù anh có thông minh cỡ nào đi nữa, chỉ dựa vào chính mình thì anh cũng không thể trở nên quá xuất sắc trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy. Cho nên cách duy nhất để giải thích là, trước đây thật sự ông ta đã tới thế giới này, cũng như việc tôi đã từng gặp anh. Chỉ là chúng ta… đều quên hết đoạn ký ức này.”

 

Vô Song trầm mặc, không phải anh không nghĩ được ra chuyện này mà là nếu thừa nhận trí nhớ của bọn họ đã biến mất, vậy thì kẻ lấy đi trí nhớ của bọn họ hẳn sẽ biết đến sự tồn tại của Lâm Hề, mà người như vậy chỉ có Mộc Thư tôn giả. Nói cách khác, Mộc Thư tôn giả ngay từ lúc đó đã bắt đầu dùng anh để phục vụ cho mục đích của mình. Nhiều năm như vậy, thì ra “phụ thân” đối với anh chỉ là… lợi dụng.

 

Vô Song nắm chặt tay. Cảnh tượng phút chốc vừa chuyển, lại vào một buổi đêm, như thường ngày Tiểu Vô Song lại đi tới bãi đá luyện võ nhưng tối đó Mộc Thư tôn giả không xuất hiện, Tiểu Vô Song tự luyện võ một lúc rồi đứng trên bãi đá nhìn trái phải xung quanh, vẻ mặt có chút bất an.

 

Bỗng nhiên một bóng đen hạ xuống sau lưng Tiểu Vô Song, Tiểu Vô Song thấy người đó thì trở nên vui vẻ, vừa hào hứng gọi “Mộc thúc thúc” một tiếng thì bóng đen kia lại đánh lên gáy nó một nhát, thoáng cái đã khiến Tiểu Vô Song bất tỉnh.

 

Vô Song bên này trong lòng căng thẳng, đang định đi qua thì Lâm Hề ở bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng, Vô Song quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”

 

“Không biết.” Lâm Hề ôm ngực hơi gập người xuống. “Ngực tự nhiên…” Lời còn chưa dứt, thân mình cô phút chốc mềm nhũn, Vô Song nhanh nhẹn nắm lấy hông Lâm Hề, đỡ lấy cô. Lâm Hề đau đến mức cả người vô lực, mồ hôi tuôn như mưa. Cùng lúc đó cảnh tượng xung quanh phút chốc trở nên đen kịt, khiến cho ngay cả Lâm Hề đang ở trong lòng Vô Song cũng nhìn không rõ, chỉ nghe được âm thanh hít thở không khí vô cùng khó khăn của cô.

 

Vô Song chau mày, nơi này tìm không thấy mắt trận cũng không tìm thấy địch, trong tay còn có một cái gánh nặng không thể bỏ xuống. Quả nhiên là… đường cùng.

 

“Nhịn một chút.”

 

Không an ủi nhiều, nhưng chính ba chữ kia lại mang theo trầm ổn ấm áp làm cho Lâm Hề cảm thấy an lòng. Ngực đau đến mức như muốn vỡ ra, Lâm Hề gắng sức gật đầu, trong lòng cô bỗng nhiên có niềm tin khó hiểu, như là cho dù hoàn cảnh hôm nay có tuyệt vọng đến thế nào, nhưng chỉ cần có Vô Song, cô cũng không cảm thấy lo lắng. Cảm nhận được bàn tay đặt trên lưng đang ôm cô thật chặt, Lâm Hề lặng lẽ trượt tay xuống nắm lấy cổ tay hắn. Sự an tâm trong lòng khiến ngay cả đau đớn dường như cũng tiêu tán đi một chút. Thì ra… cô đã tin tưởng Vô Song đến vậy, gần như tin tưởng anh vô điều kiện…

 

Tay trái vòng qua ôm lấy Lâm Hề, tay phải Vô Song vung lên, Nguyệt Liêm liền xuất hiện trong lòng bàn tay anh. Lớp ánh sáng mỏng trên thân dao phát ra trong bóng tối khiến lòng anh thoáng kiên định thêm một chút. Ngồi chờ chết không phải phong cách của Vô Song, chết như vậy thì thà rằng liều mạng một phen, phá tan trận pháp này!

 

Nguyệt Liêm phía trước người phía sau, pháp lực mãnh liệt cuồn cuộn toả ra. Bên trong ảo trận này thoạt nhìn vô cùng rộng lớn, nhưng thực tế nó vẫn có phạm vi nhất định. Anh không thể dùng bước chân đo đạc độ rộng của trận pháp, vậy thì cứ dùng lực mà phá nát nó đi.

 

Đây là hành động bất đắc dĩ, gây tổn hại rất lớn đối bản thân anh. Nếu ở đây chỉ có mình anh thì anh rất muốn bình tĩnh chờ xem xem rốt cuộc ý định của kẻ thi thuật là gì, nhưng Lâm Hề thì không đợi được lâu như vậy.

 

Pháp lực quanh thân không ngừng tràn ra, Lâm Hề dần dần cảm giác không khí bốn phía phảng như trở nên trầm trọng hơn, làm cho hô hấp của cô trở nên nặng nề. Cô sợ mình làm phiền Vô Song nên không dám rên mà cố gắng chịu đựng. Đột nhiên trong ngực dâng lên một trận đau đớn xé rách, đồng tử Lâm Hề co rút mạnh, cô thấy hoa mắt, suýt nữa ngất xỉu.

 

Khung cảnh xung quanh trong chốc lát không ngừng lưu chuyển, hỗn độn đến mức không phân biệt nổi trời đất. Trong lỗ tai Lâm Hề vang tiếng ồn ào, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, như là thanh âm từ bên trong máy phát đĩa cổ xưa truyền tới: “Lâm Hề? Tên rất hay.”

 

Trước mắt như có ảo ảnh bay qua, cô nhìn thấy màu trắng toát của bệnh viện và một bác sĩ áo trắng đang cho cô uống thuốc, ông ta xoa đầu cô nói: “Hề Hề của chúng ta thật kiên cường, không sợ uống thuốc chút nào.” Nụ cười dịu dàng của bác sĩ dịu dàng như ánh mặt trời tháng ba, làm cho cô nhìn đến ngây ngốc.

 

Ảo ảnh không ngừng chuyển động, cô lại nhìn thấy mẹ đang nói với mình: “Hề Hề, nhìn xem, sau khi con hết bệnh là lại có thể cùng đi học với bạn bè rồi, có thích không?”

 

“Thích…” Cô rụt rè trả lời, bác sĩ áo trắng bên cạnh lại xoa đầu cô, cô ngửa đầu nhìn ông ta, chỉ thấy bác sĩ vẫn cười vô cùng dịu dàng.

 

Bộ dạng tươi cười của thầy thuốc sao lại quen thuộc như thế, là…

 

Mộc Thư tôn giả!

back top