Minh Ất chân nhân gật đầu nói: "Mặc Mị phát hiện thê tử mất tích, đầu tiên nghĩ đến chính là lên thiên đình đi tìm, Thiên Đế lại nói dối, nói chưa từng gặp qua mẫu thân ta, lại phái người tại thế gian chế tạo đủ loại dấu hiệu giả tạo, để tìm thê tử Mặc Mị sốt ruột ruột gan rối bời, bỏ Mặc Yểm một mình tại Mặc Đầm, suốt ngày bên ngoài tìm kiếm tung tích thê tử. "
" Qua rất nhiều năm như thế, chúng ta một nhà ba người cuộc sống rất hạnh phúc, chỉ là mẫu thân thường thường cảm thấy có người đang kêu gọi người, cảm thấy mình quên một số chuyện quan trọng, chúng ta cũng không từng để ý. Giấy không thể gói được lửa, Mặc Mị rốt cục vẫn là biết được nơi hạ lạc (tăm tích) của thê tử, hắn cực kỳ kích động vội tới nhưng lại thấy được tình cảnh chúng ta một nhà ba người ở chung, rốt cục lại ảm đạm thất vọng rời đi. Sau khi trở lại Mặc đàm không quá vài năm, hắn liền qua đời."
Bạch Nguyên Tùng giật mình nói: "Hắn không phải đã thành tiên rồi sao?" Thành tiên như thế nào lại dễ dàng tử vong?
Minh Ất chân nhân thở dài nói : "Hắn kỳ thật xem như tự sát mà chết, đau lòng quá mức đến lúc tu luyện tẩu hỏa nhập ma, hắn lại cố ý không chịu trị liệu…"
Bạch Bạch nghe xong rất khó chịu, vì Mặc Mị cũng vì Mặc Yểm. Vân Hạo Tuyết đã làm người mẹ, nghe cốt nhục chia lìa như thế, đầu tiên là sinh ly rồi đến tử biệt, người hữu tình cũng cảm thấy không đành lòng.
"Sau khi Mặc Mị chết, Mặc yểm vẫn như cũ chiếu theo lời phân phó của hắn đem tiên thân luyện hóa thành bảo thạch, được khảm trên cây trâm nhờ chuyền đến tay mẫu thân. Mẫu thân vừa chạm đến cây trâm kia liền nguyện không rời khỏi tay, chỉ là lệ rơi không ngừng đau lòng muốn chết. Ta cùng với phụ thân suy nghĩ rất nhiều phương pháp cũng không có thể khiến người khá lên chút nào. Cứ như vậy lại qua một tháng, mẫu thân rốt cục nhớ lại được hết thảy, người không hề rơi lệ, bình tĩnh mà đem mọi chuyện tình đã xảy ta nói cho phụ thân, sau đó đoạn tuyệt rời đi, muốn đến thế gian tìm về với hai phụ tử Mặc Mị."
"Nhưng mà tất cả đều đã quá trễ, nàng đã biết tin tức Mặc Mị thân vong, trong lòng cực kỳ bi ai tuyệt vọng ở trước mộ phần của hăn đã tự sát."
Bạch Bạch khẽ kêu "A" một tiếng, nói: "Vậy Mặc Yểm làm sao bây giờ?"
Vân Hạo Tuyết ôm đầu vai Bạch Bạch nhẹ nhàng vỗ nhẹ an ủi, thầm nghĩ: đâu chỉ Mặc Yểm, hai phụ tử Thanh Lương Quan này đột nhiên mất đi thê tử mẫu thân chỉ sợ cũng bị thương tâm chết mất. Cũng khó trách Mặc Yểm hành sự tùy ý cực đoan như thế, hài tử từ nhỏ không có cha mẹ a… Nghĩ đến đây, ác cảm đối với Mặc Yểm không tự chủ được giảm đi không ít.
Minh Ất chân nhân làm như không có nghe thấy lời nói của Bạch Bạch, tiếp tục nói: "Phụ thân đã biết hết thảy, hiểu được hết thảy, lại nghe tin mẫu thân chết, không lâu sau cũng rời xa thế gian ."
Bạch thị một nhà cùng lắp bắp kinh hãi, tiếp theo lại vì thảm kịch của bọn họ đời trước thổn thức không thôi. Bạch Bạch nhịn không được nói: "Đều do Thiên Đế! Thật sự là rất đáng giận !"
Vân Hạo Tuyết vội vàng quát nàng ngưng lại lời "Đại nghịch bất đạo", nơi này là Thiên Đình, Thiên Đế chính là đứng đầu Thiên Đình, nếu để người nghe được Bạch Bạch nói như vậy,vậy thì nguy rồi ? !
Minh Ất chân nhân dường như xem thấu tâm tư của nàng,nói: "Không sao, nơi này là Thanh Lương Quan." Lời này có hai ý tứ chính, một là ở Thanh Lương Quan, nói cái gì Thiên Đế đều sẽ không biết, hai là Thanh Lương Quan hoàn toàn không sợ Thiên Đế.
Vân Hạo Tuyết nghĩ cũng đúng, liền không ngăn cản Bạch Bạch nữa. Bạn đang đọc truyện được tại
"Sau này Mặc Yểm đã biết tiền căn hậu quả sự tình, dưới cơn giận dữ đánh lên tới thiên đình. Hắn chẳng biết dùng phương pháp gì tu luyện, pháp lực mạnh mẽ làm người khác kinh ngạc, một mạch không ai ngăn được hắn, liền đem Thiên Đình quậy tới long trời lỡ đất, cuối cùng trực tiếp giết đến Thiên cung, Thiên Đế cùng thủ hạ của hắn cơ hồ tính mệnh cũng khó giữ."
"Thống khoái!" Lần này phát ra tiếng là Bạch Nguyên Tùng, chẳng qua hắn nói ra tiếng lòng của mọi người, Thiên Đế bởi vì tư tâm của mình hại ba tính mạng lại làm hại hai người mất đi cha mẹ, quả thật chết chưa hết tội.
"Thống khoái thì thống khoái, nhưng là nếu hắn chết rồi, phiền toái liền lớn rồi." Minh Ất chân nhân cười khổ nói.
" Qua rất nhiều năm như thế, chúng ta một nhà ba người cuộc sống rất hạnh phúc, chỉ là mẫu thân thường thường cảm thấy có người đang kêu gọi người, cảm thấy mình quên một số chuyện quan trọng, chúng ta cũng không từng để ý. Giấy không thể gói được lửa, Mặc Mị rốt cục vẫn là biết được nơi hạ lạc (tăm tích) của thê tử, hắn cực kỳ kích động vội tới nhưng lại thấy được tình cảnh chúng ta một nhà ba người ở chung, rốt cục lại ảm đạm thất vọng rời đi. Sau khi trở lại Mặc đàm không quá vài năm, hắn liền qua đời."
Bạch Nguyên Tùng giật mình nói: "Hắn không phải đã thành tiên rồi sao?" Thành tiên như thế nào lại dễ dàng tử vong?
Minh Ất chân nhân thở dài nói : "Hắn kỳ thật xem như tự sát mà chết, đau lòng quá mức đến lúc tu luyện tẩu hỏa nhập ma, hắn lại cố ý không chịu trị liệu…"
Bạch Bạch nghe xong rất khó chịu, vì Mặc Mị cũng vì Mặc Yểm. Vân Hạo Tuyết đã làm người mẹ, nghe cốt nhục chia lìa như thế, đầu tiên là sinh ly rồi đến tử biệt, người hữu tình cũng cảm thấy không đành lòng.
"Sau khi Mặc Mị chết, Mặc yểm vẫn như cũ chiếu theo lời phân phó của hắn đem tiên thân luyện hóa thành bảo thạch, được khảm trên cây trâm nhờ chuyền đến tay mẫu thân. Mẫu thân vừa chạm đến cây trâm kia liền nguyện không rời khỏi tay, chỉ là lệ rơi không ngừng đau lòng muốn chết. Ta cùng với phụ thân suy nghĩ rất nhiều phương pháp cũng không có thể khiến người khá lên chút nào. Cứ như vậy lại qua một tháng, mẫu thân rốt cục nhớ lại được hết thảy, người không hề rơi lệ, bình tĩnh mà đem mọi chuyện tình đã xảy ta nói cho phụ thân, sau đó đoạn tuyệt rời đi, muốn đến thế gian tìm về với hai phụ tử Mặc Mị."
"Nhưng mà tất cả đều đã quá trễ, nàng đã biết tin tức Mặc Mị thân vong, trong lòng cực kỳ bi ai tuyệt vọng ở trước mộ phần của hăn đã tự sát."
Bạch Bạch khẽ kêu "A" một tiếng, nói: "Vậy Mặc Yểm làm sao bây giờ?"
Vân Hạo Tuyết ôm đầu vai Bạch Bạch nhẹ nhàng vỗ nhẹ an ủi, thầm nghĩ: đâu chỉ Mặc Yểm, hai phụ tử Thanh Lương Quan này đột nhiên mất đi thê tử mẫu thân chỉ sợ cũng bị thương tâm chết mất. Cũng khó trách Mặc Yểm hành sự tùy ý cực đoan như thế, hài tử từ nhỏ không có cha mẹ a… Nghĩ đến đây, ác cảm đối với Mặc Yểm không tự chủ được giảm đi không ít.
Minh Ất chân nhân làm như không có nghe thấy lời nói của Bạch Bạch, tiếp tục nói: "Phụ thân đã biết hết thảy, hiểu được hết thảy, lại nghe tin mẫu thân chết, không lâu sau cũng rời xa thế gian ."
Bạch thị một nhà cùng lắp bắp kinh hãi, tiếp theo lại vì thảm kịch của bọn họ đời trước thổn thức không thôi. Bạch Bạch nhịn không được nói: "Đều do Thiên Đế! Thật sự là rất đáng giận !"
Vân Hạo Tuyết vội vàng quát nàng ngưng lại lời "Đại nghịch bất đạo", nơi này là Thiên Đình, Thiên Đế chính là đứng đầu Thiên Đình, nếu để người nghe được Bạch Bạch nói như vậy,vậy thì nguy rồi ? !
Minh Ất chân nhân dường như xem thấu tâm tư của nàng,nói: "Không sao, nơi này là Thanh Lương Quan." Lời này có hai ý tứ chính, một là ở Thanh Lương Quan, nói cái gì Thiên Đế đều sẽ không biết, hai là Thanh Lương Quan hoàn toàn không sợ Thiên Đế.
Vân Hạo Tuyết nghĩ cũng đúng, liền không ngăn cản Bạch Bạch nữa. Bạn đang đọc truyện được tại
"Sau này Mặc Yểm đã biết tiền căn hậu quả sự tình, dưới cơn giận dữ đánh lên tới thiên đình. Hắn chẳng biết dùng phương pháp gì tu luyện, pháp lực mạnh mẽ làm người khác kinh ngạc, một mạch không ai ngăn được hắn, liền đem Thiên Đình quậy tới long trời lỡ đất, cuối cùng trực tiếp giết đến Thiên cung, Thiên Đế cùng thủ hạ của hắn cơ hồ tính mệnh cũng khó giữ."
"Thống khoái!" Lần này phát ra tiếng là Bạch Nguyên Tùng, chẳng qua hắn nói ra tiếng lòng của mọi người, Thiên Đế bởi vì tư tâm của mình hại ba tính mạng lại làm hại hai người mất đi cha mẹ, quả thật chết chưa hết tội.
"Thống khoái thì thống khoái, nhưng là nếu hắn chết rồi, phiền toái liền lớn rồi." Minh Ất chân nhân cười khổ nói.