Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 204: Phong lưu cùng lãnh đạm (1 & 2)

Chuyện đầu tiên Bạch Bạch trở lại Thanh Lương Quan chính là đi thăm Tiểu Hắc, thương thế của Tiểu Hắc đã tốt tương đối, chẳng qua vì tiện chiếu cố, nó vẫn ở tại trong phòng Bạch Bạch như cũ. Tiểu Hắc ngay từ lúc đầu đã cảm thấy ở cùng Bạch Bạch sẽ thuận tiện để mình sai bảo nàng làm việc, kéo nàng chơi cùng mình hơn, bên ngoài mặt nhìn như xem thường, kỳ thật trong lòng đối với sự an bài này cảm thấy rất vừa lòng.

Chỉ là những ngày tốt đẹp không được bao lâu, Bạch Bạch liền theo mấy sư huynh chạy đến địa phủ âm ty, trong Thanh Lương Quan chỉ còn lại có Minh Ất chân nhân cùng đồng tử Huyền Thư của hắn, thêm một vài tôi tớ quản sự. Hai người đầu thì nó không thể sai khiến được, chỉ có thể chờ lúc ngẫu nhiên tâm tình bọn họ tốt đem nó ra ngoài phơi nắng, những người sau bình thường ở Thanh Lương Quan hoàn toàn không có rỗi mà dạo chơi lêu lổng, cho nên suốt một tháng nó dường như không thể nào bước chân ra ngoài cửa được, suốt ngày như một con mèo nằm liệt trên đệm cói, không thể động đậy, chỉ có thể giết thời gian bằng việc đếm số râu, nhàm chán đến sắp mốc meo đến nơi. Nguồn: https://.vn

Nhìn thấy Bạch Bạch thật sự xuất hiện trước mặt, Tiểu Hắc hưng phấn đến nỗi muốn nhảy dựng lên lăn lộn, chẳng qua lập tức tỉnh ngộ lại, cố gắng làm ra một bộ dạng tư thái thờ ơ vừa cao cao tại thượng, dùng khóe mắt ngắm nghía Bạch Bạch, kéo dài thanh âm lười biếng nói: "Ngươi đã về rồi, có mang chút quà gì thú vị trở về cho ta hay không?"

Không thể để Bạch Bạch cảm thấy mình rất cần nàng, nếu không con tiểu hồ ly này nhất định sẽ rất đắc ý, sau đó cũng không nghe lời nó nữa, Tiểu Hắc ở trong lòng âm thầm cảnh giác, quyết định không thể dễ dàng nhìn Bạch Bạch với vẻ mặt hòa nhã.

Nhìn thấy Bạch Bạch hóa thân thành người, Tiểu Hắc vui vẻ chết đi được, như vậy có thể sai bảo nàng ôm nó mang nó đi khắp nơi chơi, tận tình hưởng thụ mỹ nữ phục vụ rồi ! Ngẫm lại ở trong lòng Bạch Bạch thật mềm mại, mấy tên xú nam nhân trong Thanh Lương Quan căn bản là không thể so bì được.

Bạch Bạch vừa nghe liền hổ thẹn : " Trong Địa phủ không có gì hay ho thú vị cả… Không bằng ta biến một trò ảo thuật cho ngươi xem? !"




Tiểu Hắc hừ một tiếng, lắc lắc cái đuôi, cố gắng miễn cưỡng nói: "Được rồi, nếu ảo thuật không hay thì không tính."

Bạch Bạch tìm một lượt ở trong phòng, rốt cục tìm được một cốc trà, dùng cách Mặc Yểm dạy biến chén trà thành một cái bồn tắm, lại biến ra hơn phân nửa chậu nước ấm nóng hôi hổi, lấy lòng với Tiểu Hắc nói: "Có thể dùng để tắm rửa nha! Ngươi muốn thử xem hay không?"

Tiểu Hắc nhe răng nhếch miệng nói: "Ta chán ghét tắm rửa!" Hắn giống hầu hết loài mèo, sợ nước, hơn nữa nhìn thấy một thùng to nước ấm đủ để đem nó ngập đầu trước mặt, càng làm trong lòng thêm bài xích.

"Không tắm rửa sẽ rất bẩn nha…" Bạch Bạch cẩn thận nhìn Tiểu Hắc, thầm nghĩ: "Hình như thực chưa thấy qua Tiểu Hắc tắm rửa …"

Trong lòng nàng nghĩ cái gì, thần sắc trên mặt hoàn toàn không giấu được, Tiểu Hắc bị sự hoài nghi của nàng làm tức giận đến nổi trận lôi đình: "Hồ ly ngốc, ánh mắt ngươi vậy là sao? Ta chỉ là không thích ngâm tắm mà thôi, mèo là động vật sạch sẽ nhất trong thiên hạ, chúng ta một ngày rửa mặt liếm móng vuốt vệ sinh rất nhiều lần! So với ngươi sạch sẽ hơn nhiều! Mau đem cái thùng nước chết tiệt này biến trở về đi, cái trò ảo thuật này không hay một chút nào, hừ hừ! Đổi cái khác."

Bạch Bạch ngẫm lại hồi trước trên Ngọc Sơn đã từng thấy qua mèo rừng, hầu hết cũng rất sạch sẽ, nên có lẽ chỉ là phương pháp tịnh thân (làm sạch thân thể) bất đồng thôi. Hầu hết phép thuật nàng học theo Mặc Yểm đều là chiến đấu cùng phòng ngự, cái thú vị cũng chỉ có cái phép thuật này biến chén trà thành bồn tắm cùng với dùng gương nhìn người khác đang làm cái gì.

"Chúng ta nhìn xem các sư huynh đang làm cái gì được không? Chẳng qua phải biết được ngày sinh tháng đẻ của bọn họ mới có thể thấy." Bạch Bạch chỉ còn lại có chiêu này có thể mang ra khoe là mới lạ.


Tiểu Hắc ngay lập tức cười gian: "Hay! Cái này hay! Ta biết ngày sinh tháng đẻ của Vân Cảnh, Vân Lan, Vân Hư cùng Huyền Thư."

"Chúng ta nhìn người nào trước đây?" Bạch Bạch vừa hỏi vừa động thủ biến bồn tắm lớn thành một cái đĩa sứ dẹp, một chậu nước lớn cũng lập tức "co lại" đến chỉ còn một tầng mỏng manh trên cái đĩa. Trong phòng của nàng không có gương đồng, cũng may thủy kính cũng tạm có thể sử dụng.

Bạch Bạch đem cái đĩa sứ ném tới trước mặt Tiểu Hắc, Tiểu Hắc đã có quyết định trước rồi : "Chúng ta theo trình tự, nhìn xem Vân Cảnh trước xem cái tên gia hỏa phong lưu kia đang làm cái gì, nghe nói hắn hôm nay xuất môn, khẳng định là muốn đi làm chuyện xấu!"

Bạch Bạch không ý kiến gì, hỏi rõ ngày sinh tháng đẻ của tam sư huynh Vân Cảnh liền bắt đầu thi pháp. Mặt nước nhoáng lên, rất nhanh hiện ra một mảng lớn rừng hoa nở đầy một màu phấn trắng, xem ra có lẽ là nơi nào đó trên Thiên Đình. Dưới một cành cây bị đóa hoa ép tới uốn cong cong một đường, một đôi nam nữ tình cảm mãnh liệt đang gắt gao ôm hôn đối phương.

Người nam kia không cần phải nói, đúng là Vân Cảnh! Nữ tử bị hắn ôm chặt lấy từ y phục mà nhìn, như là một tiểu hoa tiên trên thiên đình.

Bạch Bạch đã có " kinh nghiệm thực chiến ", hơn nữa mấy ngày nay Vân Hạo Tuyết cùng nàng nói không ít kiến thức về việc nam nữ tình dục thân mật, lại nhìn Vân Cảnh ra sức biểu diễn, tự nhiên cũng không cảm thấy ngạc nhiên nữa.


Tiểu Hắc lại càng không cần phải nói, trực tiếp cười nhạt nói: "Ta biết ngay mà, Vân Cảnh cái tên này chính là con ác quỷ trong sắc giới, không có nữ nhân sẽ không cách nào sống được!"

Bạch Bạch giờ đã biết, phần lớn mọi người đều không muốn bị người khác chứng kiến cảnh mình cùng người khác giới thân mật, cái này gọi là phi lễ không được nhìn, ý niệm vừa động, hình ảnh trên mặt nước trong nháy mắt liền biến mất sạch sẽ.

Tiểu Hắc cào cào góc áo của nàng nói: "Chúng ta lại đi nhìn Vân Lan một chút đi! Cái tên gia hỏa kia bình thường không thốt ra lấy một tiếng, nói không chừng kỳ thật là người vô cùng lãnh đạm!"

Bạch Bạch lại thi pháp, lần này mặt nước hiện ra chính là phòng của tứ sư huynh Vân Lan.

Vân Lan vừa hay mới luyện công xong, đi đến dưới cửa sổ mở ra một trang giấy trắng lớn, cầm bút nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người ra một lúc, mới hạ bút xuống trang giấy. Trên mặt nước chỉ xem được chính diện của hắn, mà không nhìn tới được hắn đang vẽ gì trên trang giấy.

Chỉ thấy trên mặt hiền như khúc gỗ của hắn khó được hiện ra đủ loại biểu tình, có lẽ là "Mặt nghệt ra" lâu rồi, biểu tình của hắn được gọi là cơ bản không thiết kế bộ mặt cho các cơ thịt hoạt động, chỉ là có thể từ ánh mắt hắn mới thấy được hắn lúc vui mừng, lúc khó xử, lúc ngẩn người, lúc hoạt động tâm lý phức tạp khi nhớ lại.

Lòng hiếu kỳ của Tiểu Hắc bị kích phát triệt để rồi, thúc giục Bạch Bạch nói: "Có thể hay không đổi góc độ khác, chúng ta xem xem hắn đang vẽ cái gì, nhất định rất thú vị!"




Bạch Bạch ngưng thần thử vài lần, cuối cùng thấy rõ nội dung bức họa Vân Lan vẽ trên giấy, không tự chủ được "A" một tiếng, hắn không ngờ đang vẽ một nữ tử!

Lúc này trên giấy chỉ có một hình dáng mơ hồ, nhìn không ra dung mạo thân phận của nữ tử kia, Tiểu Hắc hưng phấn nói: "Vân Lan quả nhiên là người lãnh đạm, không ngờ vô thanh vô tức trốn ở trong phòng nhớ nữ nhân, ha ha ha! Ta thật ra đã sớm có dự đoán trước rồi !"

"Dự đoán trước cái gì?" Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Vân Hư vừa hỏi vừa đi đến.

Nghe nói Tiểu sư muội hôm nay trở về Thanh Lương Quan, hắn sớm đem mọi chuyện giải quyết thỏa đáng liền tới đây thăm nàng, đi tới cửa vừa vặn nghe thấy Tiểu Hắc tự biên tự diễn.

Hai kẻ "cuồng nhìn trộm " bị bắt tại trận, lại cố ý đều không biết hổ thẹn chột dạ, sau lúc kinh hãi ngắn ngủi qua đi, lên tiếng gọi hắn lại chia nhau phát hiện trọng đại.

Vân Hư cúi đầu vừa thấy, kinh ngạc nói: "Tứ sư huynh vẽ hình như là một nữ nhân... Chẳng lẽ hắn đã có người yêu thích rồi?"

Một đen một trắng, một miêu một người cùng gật đầu, Tiểu Hắc so với Vân Lan vẽ tranh còn gấp hơn: "Chậm quá đi, hắn khi nào thì mới vẽ xong? Chúng ta mà biết người kia là ai. Hắc hắc, có thể chúng ta đã bắt được rồi ."

back top