Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 239: Tương kế tựu kế (2)

Thương nghị đã xong, mọi người đều tự tản đi, Bạch Bạch một mình trở về phòng, tiểu Hắc thì tiếp tục lưu luyến ở chỗ tối tăm trong hoa viên, gần như hiển nhiên giám thị lam vẹt.

Lam vẹt vẫn ghé vào trên mặt bàn dưới bệ cửa sổ như cũ, ốm yếu chuyển động đôi mắt vô thần dò xét thần sắc Bạch Bạch. Bạch Bạch có sư huynh công đạo, cũng không tận lực che dấu cảnh giác cùng đề phòng trên mặt. - .

Một người một chim đối mặt một hồi, Bạch Bạch mở miệng hỏi:" Ngươi có thể nói?"


" Có một chút." Lam vẹt nghĩ nghĩ, cố ý gượng gạo nói đứt quãng một câu, khiến người ta vừa nghe đã cảm thấy linh tính hắn không cao, nói chuyện khó khăn. Như vậy đã có thể thông qua thám thính tình hình Thanh Lương Quan, lại có thể giữ lại đường sống, nếu như đối phương hỏi hắn một ít vấn đề không trả lời tốt hay là thử thăm dò, hắn có thể nghĩ sau, thậm chí dùng lí do mồm miệng không lanh lợi, cự tuyệt trả lời.

" Vì sao tiểu Hắc lại trông thấy ngươi tìm gì đó trong phòng ta, lại bay ra ngoài rình tình hình Thanh Lương Quan? Ai phái ngươi tới? Thực ra ngươi tới là muốn làm gì?" Bạch Bạch liên tiếp hỏi ba vấn đề, bình tĩnh nhìn lam vẹt và đợi câu trả lời của nó.

Lam vẹt giãy dụa ngửa đầu nhìn mắt Bạch Bạch, lo lắng, ý đồ hoạt động về phía trước cách gần nàng chút ít để giải thích, trong cổ họng phát ra vài âm chữ khàn khàn đơn độc:" Không có, không có……" Vừa nói thân thể lại nghiêng đông nghiêng tây.

Nếu như không phải tin tưởng tiểu Hắc, Bạch Bạch thấy tình cảnh như vậy nhất định sẽ bị lừa, lam vẹt quả thực chính là trời sinh diễn kịch.

" Ngươi không thừa nhận cũng không sao, ta sẽ để ý ngươi." Lời này của Bạch Bạch không phải uy hiếp, mà là trần thuật sự thật.

Lam vẹt chán nản ngã sấp trên mặt bàn, còn đang kiên trì đứt quãng nhiều lần:" Không có, không có, là giả,……" Trong ánh mắt rủ xuống lại hiện ra vài tia đùa cợt khinh thường, chỉ là góc độ của Bạch Bạch cái gì cũng không nhìn ra.


Điều này chứng tỏ con hồ ly nhìn như ngu ngốc này không tin tưởng hắn! Thật sự là mới lạ, hắn đã lừa gạt Vân Hư mà lại không lừa gạt được một bạch hồ ly ngốc như vậy! Có lẽ bởi vì con Hắc Miêu cùng nàng ta không phải người, cho nên nàng ta mới tín nhiệm con gọi tiểu Hắc Hắc Miêu như vậy …… Tiên nhân phàm nhân đều là một dạng, tự cho là thông minh cơ trí, còn không bằng những động vật bọn họ, biết rõ phải tin vào đồng bọn.

Bạch Bạch hai ngày này đều không nghỉ ngơi tốt, trước mắt lam vẹt không tin được, nhưng nàng biết rõ tiểu Hắc ở dưới cửa nhìn, nhất định sẽ không tùy ý để con lam vẹt này gây bất lợi với nàng, cho nên nàng thoải mái thu thập xong giường chiếu, kéo chăn qua, đi ngủ.

Giấc ngủ này thẳng đến khi buổi chiều mới tỉnh lại, sau đó Bạch Bạch liền lưu lại lam vẹt đi tĩnh thất tu luyện, tiểu Hắc ở dưới cửa nghe được tiếng đi, biết mình nên lên sân khấu, liền nhảy lên trên bệ cửa sổ, cười lạnh nói với lam vẹt:" Ta xem ngươi còn giả bộ tới khi nào!"

Lam vẹt nghiêng đầu nhìn nó, không che dấu chút nào ý lạnh lùng khiêu khích trong mắt. Tiểu Hắc nghĩ hắn hai lần hãm hại chính mình, còn thiếu chút có thể thành công, không cần giả bộ cũng đã vô cùng tức giận, mắng: "Bây giờ một người cũng không có, nhìn ngươi còn có thể làm mấy chuyện xấu không?! Lại làm hại bọn họ cho là ta nói dối?!"


Nói xong đi đến hai bước, giơ móng vuốt lên liền hướng lam vẹt chụp lấy!

Cũng không thấy lam vẹt có động tác gì, tiểu Hắc chỉ cảm thấy trước mắt lam ảnh lóe lên, đã không thấy tăm hơi bóng dáng của nó, giương mắt chung quanh, mới phát hiện rõ ràng con vẹt cánh bị trọng thương lại đã bay lên trên xà nhà.

" Ngu không ai bằng, bọn họ đã không tin ngươi, ngươi cần gì phải lo lắng thay bọn họ? Những tiên nhân kia chưa từng để những chim thú hóa thân tiểu tiên chúng ta ở trong lòng?" Lam vẹt lúc này nói chuyện trôi chảy, đâu còn có dáng ngốc đông cứng vừa rồi?

back top