Mỗi câu nói là một câu chỉ trích, Mặc Yểm không thể phản bác mà cũng không muốn phản bác. Hắn thấy Bạch Bạch lom lom quan sát mình như một quái vật tà ác thì một luồng tức giận không để đâu hết dâng lên! Khoảng thời gian này đích thân hắn quan tâm bảo vệ nàng đều là giả cả hay sao? Đúng là hắn làm cho nàng bị thương, nhưng hắn không hề cố ý, hắn đã quyết định từ giờ trở đi sẽ chuyên tâm yêu quý nàng, đền bù cho nàng gấp mười, gấp trăm lần tu vi mà nàng đã mất, nhưng vì sao nàng lại không chịu tin tưởng hắn? Tại sao lại dùng ánh mắt đấy nhìn hắn?
Chẳng qua chỉ là một con hồ ly tinh nho nhỏ, không biết thế nào là tốt xấu, cần gì hắn phải chết đi sống lại cầu xin nàng tha thứ. Hắn muốn nữ nhân nào mà không có, chỉ cần hắn vẫy tay một cái thì cửu thiên tiên tử cũng sẽ ngoan ngoãn chủ độn đến với hắn.
Nhưng là….Nhưng là những nữ nhân kia không phải là nàng, không hồn nhiên như nàng, không nhu thuận bằng nàng, không đẹp bằng nàng, không đáng yêu bằng nàng, không ôn hòa bằng nàng, không toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn như nàng… Từ đáy lòng hắn có một giọng nói nho nhỏ phản bác lại.
Tuy nhiên trong lúc đó lòng kiêu ngạo cũng giãy giụa đòi lên tiếng, không tự chủ miệng đã phát ra: "Cùng lắm chỉ là năm trăm năm tu vi có gì mà ghê gớm? Cho dù ngươi có đứng trong hàng tiên ban thì có ra sao, một con hồ ly nho nhỏ so với tên thị đồng ở bên cạnh ta còn không bằng. Các ngươi coi Minh Ất là cái gì, chẳng qua chỉ là một con chó dưới tay Thiên đế mà thôi!"
Bạch Bạch tức giận đến mức nước mắt chảy ròng ròng, nghẹn ngào nói: "Ta…Ta vô dụng, nhưng mà ta đã ở chân núi chờ đợi năm trăm năm, vất vả lắm mới luyện thành, ta muốn thành tiên, muốn sum họp cùng cha mẹ, tất cả đều tại ngươi. Ngươi là đồ bại hoại, ta chán ghét ngươi! Ta chán ghét ngươi!"
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Mặc Yểm đã thấy hối hận. Hắn cũng biết là hắn sai, hắn muốn an ủi Bạch Bạch, nhưng khi nói hắn lại nói ngược lại với những gì trong lòng nghĩ. Hắn nói: "Ngươi ngoan ngoãn đi cùng ta, năm nghìn năm tu vi rất dễ dàng, thành tiên có làm được cái gì? Ngươi ở bên cạnh ta, dù là thần tiên trên trời cũng phải cung kính với ngươi."
Bạch Bạch quật cường nói: "Ngươi lừa ta! Ta không cần năm nghìn năm tu vi của ngươi, ta muốn thành tiên. Thần tiên sư phụ sẽ dạy ta. Ta không đi theo ngươi, ta chán ghét ngươi!"
Nàng không đề cập đến Minh Ất thì thôi, nhưng khi nhắc đến lại khơi dậy trong lòng Mặc Yểm nỗi thù hận sâu sắc. Hắn nổi giận, phất tay áo, lạnh lùng cất tiếng: "Tốt, tốt lắm! Ngươi cút đi! Ngươi xéo đi mà tìm thần tiên sư phụ của ngươi! Chẳng qua chỉ là một con hồ ly tinh mà thôi, sau này cho dù ngươi có cầu xin ta, ta cũng không thèm liếc mắt nhìn ngươi!"
Nói xong, thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt đã biến mất.
Bạch Nguyên Tùng vội ôm chặt Bạch Bạch, thấp giọng nói: "Bạch Bạch đừng khóc, chúng ta đi mau! Đã có cha đây rồi!" Không phải ông ta sợ nữ nhi không chịu đi, mà là ông thật sự sợ Mặc Yểm đổi ý, cướp Bạch Bạch về. :
Bạch Bạch hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu, hóa thân thành hồ ly, xoay người xuất phát cùng phụ thân hướng về phía Ngọc sơn nhà mình. Trước khi đi, nàng quay đầu nhìn lại Mực đầm trong làn mây mù, quyết tâm chạy đi. Những giọt nước mắt ở dưới vòm cây bị gió thổi, thoáng một chút đã không còn dấu vết.
Tạm biệt, tạm biệt tất cả tất cả Mực đầm…
Bạch Bạch dứt khoát ra đi, nhưng Mặc Yểm lại vô cùng hối hận. Tại sao lại nói những lời nhảm nhí kia? Tại sao không thể nhẫn nhịn một chút? Bạch Bạch không chịu ở lại đây, vậy giữ cả phụ thân nàng ở lại. Nàng muốn thành tiên, cùng lắm thì hắn lên thiên đình, lôi Thiên đế xuống ghi danh cho nàng. Nàng muốn cùng cha mẹ sum họp, hắn sẽ đón mẹ nàng đến Mực đầm.
Nhưng nàng là đệ tử của Minh Ất, tên gian tặc Minh Ất kia liệu có dễ dàng mà buông tay?
Chẳng qua chỉ là một con hồ ly tinh nho nhỏ, không biết thế nào là tốt xấu, cần gì hắn phải chết đi sống lại cầu xin nàng tha thứ. Hắn muốn nữ nhân nào mà không có, chỉ cần hắn vẫy tay một cái thì cửu thiên tiên tử cũng sẽ ngoan ngoãn chủ độn đến với hắn.
Nhưng là….Nhưng là những nữ nhân kia không phải là nàng, không hồn nhiên như nàng, không nhu thuận bằng nàng, không đẹp bằng nàng, không đáng yêu bằng nàng, không ôn hòa bằng nàng, không toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn như nàng… Từ đáy lòng hắn có một giọng nói nho nhỏ phản bác lại.
Tuy nhiên trong lúc đó lòng kiêu ngạo cũng giãy giụa đòi lên tiếng, không tự chủ miệng đã phát ra: "Cùng lắm chỉ là năm trăm năm tu vi có gì mà ghê gớm? Cho dù ngươi có đứng trong hàng tiên ban thì có ra sao, một con hồ ly nho nhỏ so với tên thị đồng ở bên cạnh ta còn không bằng. Các ngươi coi Minh Ất là cái gì, chẳng qua chỉ là một con chó dưới tay Thiên đế mà thôi!"
Bạch Bạch tức giận đến mức nước mắt chảy ròng ròng, nghẹn ngào nói: "Ta…Ta vô dụng, nhưng mà ta đã ở chân núi chờ đợi năm trăm năm, vất vả lắm mới luyện thành, ta muốn thành tiên, muốn sum họp cùng cha mẹ, tất cả đều tại ngươi. Ngươi là đồ bại hoại, ta chán ghét ngươi! Ta chán ghét ngươi!"
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Mặc Yểm đã thấy hối hận. Hắn cũng biết là hắn sai, hắn muốn an ủi Bạch Bạch, nhưng khi nói hắn lại nói ngược lại với những gì trong lòng nghĩ. Hắn nói: "Ngươi ngoan ngoãn đi cùng ta, năm nghìn năm tu vi rất dễ dàng, thành tiên có làm được cái gì? Ngươi ở bên cạnh ta, dù là thần tiên trên trời cũng phải cung kính với ngươi."
Bạch Bạch quật cường nói: "Ngươi lừa ta! Ta không cần năm nghìn năm tu vi của ngươi, ta muốn thành tiên. Thần tiên sư phụ sẽ dạy ta. Ta không đi theo ngươi, ta chán ghét ngươi!"
Nàng không đề cập đến Minh Ất thì thôi, nhưng khi nhắc đến lại khơi dậy trong lòng Mặc Yểm nỗi thù hận sâu sắc. Hắn nổi giận, phất tay áo, lạnh lùng cất tiếng: "Tốt, tốt lắm! Ngươi cút đi! Ngươi xéo đi mà tìm thần tiên sư phụ của ngươi! Chẳng qua chỉ là một con hồ ly tinh mà thôi, sau này cho dù ngươi có cầu xin ta, ta cũng không thèm liếc mắt nhìn ngươi!"
Nói xong, thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt đã biến mất.
Bạch Nguyên Tùng vội ôm chặt Bạch Bạch, thấp giọng nói: "Bạch Bạch đừng khóc, chúng ta đi mau! Đã có cha đây rồi!" Không phải ông ta sợ nữ nhi không chịu đi, mà là ông thật sự sợ Mặc Yểm đổi ý, cướp Bạch Bạch về. :
Bạch Bạch hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu, hóa thân thành hồ ly, xoay người xuất phát cùng phụ thân hướng về phía Ngọc sơn nhà mình. Trước khi đi, nàng quay đầu nhìn lại Mực đầm trong làn mây mù, quyết tâm chạy đi. Những giọt nước mắt ở dưới vòm cây bị gió thổi, thoáng một chút đã không còn dấu vết.
Tạm biệt, tạm biệt tất cả tất cả Mực đầm…
Bạch Bạch dứt khoát ra đi, nhưng Mặc Yểm lại vô cùng hối hận. Tại sao lại nói những lời nhảm nhí kia? Tại sao không thể nhẫn nhịn một chút? Bạch Bạch không chịu ở lại đây, vậy giữ cả phụ thân nàng ở lại. Nàng muốn thành tiên, cùng lắm thì hắn lên thiên đình, lôi Thiên đế xuống ghi danh cho nàng. Nàng muốn cùng cha mẹ sum họp, hắn sẽ đón mẹ nàng đến Mực đầm.
Nhưng nàng là đệ tử của Minh Ất, tên gian tặc Minh Ất kia liệu có dễ dàng mà buông tay?