Mãi cho đến rời khỏi cánh rừng được một đoạn đường thật xa, Bạch Bạch mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi giống như có người một mực chằm chằm nhìn nàng ở đằng sau, thật đáng sợ, từ nay về sau cứ ở trong Thanh lương quan là được rồi, không có việc gì không nên ra khỏi cửa!
Sắp đến Thanh Lương quan thì trông thấy xa xa có một cỗ xe ngựa cực kỳ tinh xảo hoa lệ đỗ trước cửa. Xe là con ốc xoáy ngũ sắc cao bằng chừng chiều cao của hai người, trên xe có mấy ô cửa sổ đều được gắn pha lê trong suốt nhìn thấu, còn treo bức mành trân châu lấp lánh nhu hòa, trên vách xe dùng từng mảnh nhỏ đồi mồi, san hô, ngọc trai tinh xảo ghép thành hoa văn trang trí, chính là trên Thiên đình cũng khó gặp.
Kéo xe là bốn con ngựa toàn thân trắng như tuyết, trên dọc sống lưng có cánh chim nửa trong suốt, Thiên mã như vậy tiên nhân bình thường trong Thiên đình cũng dùng không nổi!
Thời gian Bạch Bạch đến Thiên đình rất ngắn, hơn nữa ngay cả con mèo trong Thanh Lương quan cũng chưa từng thấy qua chiếc xe ngựa xinh đẹp như vậy, dừng bước lại trợn mắt há hốc mồm, ít dám tin vào hai mắt mình.
Tiểu Hắc đã ở Thanh Lương quan này ít nhất hai ba trăm năm, trước đây cũng đã gặp một vài khách quý, nhưng không choáng váng nhiều như vậy, trông thấy dáng vẻ chưa từng thấy qua của Bạch Bạch, vội vàng giả bộ một thần thái khinh thường, cái đuôi quét lướt qua sống lưng Bạch Bạch, thúc giục: "Còn nhìn nữa?! Lúc này chân nhân đang có khách đến, ngươi mau theo ta đến cửa sau đi vào!"
Bạch Bạch "A" lên một tiếng, lưu luyến không rời nhìn chiếc xe ngựa này lần nữa, đi theo Tiểu Hắc vòng ra phía sau Thanh Lương quan. Tiểu Hắc quen thuộc đẩy hoa cỏ cao tới nửa người ở chân tường ra, lộ ra một cái lỗ trên tường.
"Mau chui vào!"
Cái lỗ này không lớn không nhỏ vừa vặn có thể cho phép Bạch Bạch cùng Tiểu Hắc một người thông qua, xuyên qua lỗ tường cùng một mảng bụi hoa lớn sau cái lỗ, đã tiến đến phạm vi hậu viện của Thanh Lương quan.
"Ở nơi này tại sao lại có lỗ chó vậy? Thanh Lương quan không nuôi chó." Bạch Bạch rũ sạch bụi bậm cỏ dại trên người, thuận miệng hỏi. Nếu như không phải đã nhìn thấy ở nhân gian, nàng còn không biết mọi người tại sao đang yên đang lành lại đào một cái lỗ trên tường.
"Lỗ chó cái gì?! Đây là lỗ mèo!" Tiểu Hắc liếc xéo nàng, khinh nàng không hiểu biết.
Sự thật là Tiểu Hắc mặc dù là một con mèo biết nhảy lên leo xuống, nhưng trời sinh tính lười biếng, nghe nói dưới thế gian có đục một cái lỗ ở tường viện để thuận tiện cho chó ra vào, thầm nghĩ đó cũng là một phương pháp tốt cho thói lười biếng, đỡ phải bò tường vất vả, vì vậy quấn quít lấy Vân Hư đòi đục cho nó một cái lỗ như vậy. Truyện Tiên Hiệp -
Cho chó dùng thì gọi là lỗ chó, Hắc miêu đại tiên nó dùng thì đương nhiên là lỗ mèo.
Bạch Bạch không có tâm tư cùng nó tranh cãi, thầm nghĩ nhanh chóng trở về phòng, không để sư phụ sư huynh phát hiện nàng từng lén đi ra ngoài, chọc bọn họ lo lắng.
Vì tránh người ta nhìn thấy, Bạch Bạch cáo biệt Tiểu Hắc xong, phân biệt rõ đường về, rón ra rón rén ẩn vào bụi hoa định hướng đi tới phòng mình. Đi được một nửa, đột nhiên nghe thấy bên đường truyền đến âm thanh bước chân cùng tiếng cười nói.
Trong đó có một giọng nữ ôn nhu nói: "Sao lại không đúng lúc vậy, chúng ta đặc biết tới để gặp Vân Cảnh sư huynh mà ngày nào tỷ tỷ cũng nhắc tới, vậy mà hắn lại không có ở đây?"
Sắp đến Thanh Lương quan thì trông thấy xa xa có một cỗ xe ngựa cực kỳ tinh xảo hoa lệ đỗ trước cửa. Xe là con ốc xoáy ngũ sắc cao bằng chừng chiều cao của hai người, trên xe có mấy ô cửa sổ đều được gắn pha lê trong suốt nhìn thấu, còn treo bức mành trân châu lấp lánh nhu hòa, trên vách xe dùng từng mảnh nhỏ đồi mồi, san hô, ngọc trai tinh xảo ghép thành hoa văn trang trí, chính là trên Thiên đình cũng khó gặp.
Kéo xe là bốn con ngựa toàn thân trắng như tuyết, trên dọc sống lưng có cánh chim nửa trong suốt, Thiên mã như vậy tiên nhân bình thường trong Thiên đình cũng dùng không nổi!
Thời gian Bạch Bạch đến Thiên đình rất ngắn, hơn nữa ngay cả con mèo trong Thanh Lương quan cũng chưa từng thấy qua chiếc xe ngựa xinh đẹp như vậy, dừng bước lại trợn mắt há hốc mồm, ít dám tin vào hai mắt mình.
Tiểu Hắc đã ở Thanh Lương quan này ít nhất hai ba trăm năm, trước đây cũng đã gặp một vài khách quý, nhưng không choáng váng nhiều như vậy, trông thấy dáng vẻ chưa từng thấy qua của Bạch Bạch, vội vàng giả bộ một thần thái khinh thường, cái đuôi quét lướt qua sống lưng Bạch Bạch, thúc giục: "Còn nhìn nữa?! Lúc này chân nhân đang có khách đến, ngươi mau theo ta đến cửa sau đi vào!"
Bạch Bạch "A" lên một tiếng, lưu luyến không rời nhìn chiếc xe ngựa này lần nữa, đi theo Tiểu Hắc vòng ra phía sau Thanh Lương quan. Tiểu Hắc quen thuộc đẩy hoa cỏ cao tới nửa người ở chân tường ra, lộ ra một cái lỗ trên tường.
"Mau chui vào!"
Cái lỗ này không lớn không nhỏ vừa vặn có thể cho phép Bạch Bạch cùng Tiểu Hắc một người thông qua, xuyên qua lỗ tường cùng một mảng bụi hoa lớn sau cái lỗ, đã tiến đến phạm vi hậu viện của Thanh Lương quan.
"Ở nơi này tại sao lại có lỗ chó vậy? Thanh Lương quan không nuôi chó." Bạch Bạch rũ sạch bụi bậm cỏ dại trên người, thuận miệng hỏi. Nếu như không phải đã nhìn thấy ở nhân gian, nàng còn không biết mọi người tại sao đang yên đang lành lại đào một cái lỗ trên tường.
"Lỗ chó cái gì?! Đây là lỗ mèo!" Tiểu Hắc liếc xéo nàng, khinh nàng không hiểu biết.
Sự thật là Tiểu Hắc mặc dù là một con mèo biết nhảy lên leo xuống, nhưng trời sinh tính lười biếng, nghe nói dưới thế gian có đục một cái lỗ ở tường viện để thuận tiện cho chó ra vào, thầm nghĩ đó cũng là một phương pháp tốt cho thói lười biếng, đỡ phải bò tường vất vả, vì vậy quấn quít lấy Vân Hư đòi đục cho nó một cái lỗ như vậy. Truyện Tiên Hiệp -
Cho chó dùng thì gọi là lỗ chó, Hắc miêu đại tiên nó dùng thì đương nhiên là lỗ mèo.
Bạch Bạch không có tâm tư cùng nó tranh cãi, thầm nghĩ nhanh chóng trở về phòng, không để sư phụ sư huynh phát hiện nàng từng lén đi ra ngoài, chọc bọn họ lo lắng.
Vì tránh người ta nhìn thấy, Bạch Bạch cáo biệt Tiểu Hắc xong, phân biệt rõ đường về, rón ra rón rén ẩn vào bụi hoa định hướng đi tới phòng mình. Đi được một nửa, đột nhiên nghe thấy bên đường truyền đến âm thanh bước chân cùng tiếng cười nói.
Trong đó có một giọng nữ ôn nhu nói: "Sao lại không đúng lúc vậy, chúng ta đặc biết tới để gặp Vân Cảnh sư huynh mà ngày nào tỷ tỷ cũng nhắc tới, vậy mà hắn lại không có ở đây?"